Chương 277: Chương 116.9
Niếp Niếp
16/09/2019
Nói xong hắn ôm luôn Đại Bạch đi lên tầng.
Hoắc Duật Hy ngồi ở phòng khách suy nghĩ một lúc thì cảm thấy có điểm không đúng, cũng đi lên tầng.
Cửa phòng ngủ được khép hờ, bên trong Đại Bạch được đặt đứng trên giường, còn Tư Cảnh Hàn ngồi xổm trước mặt nhóc, dặn dò: "Đại Bạch nghe đây, Đại Bạch chỉ là của một mình ba Tiểu Bạch thôi biết không, sau này không được kể nhiều chuyện với mommy như vậy."
"Ưm." Đại Bạch gật đầu: "Đại Bạch biết rồi, Đại Bạch là của Tiểu Bạch thôi."
Nghe Đại Bạch hứa như vậy tâm tình của Tư Cảnh Hàn mới thoáng tốt lên, thở phào một tiếng ôm thằng bé đứng dậy đẩy cửa đi ra, đụng phải Hoắc Duật Hy đang đứng ở đó thì giật nảy mình, thảng thốt: "Bà... bà xã."
Hoắc Duật Hy lập tức cười tít mắt: "Hai cha con làm gì rù rì trong đó mà bà xã không được biết vậy?"
"À, không có gì đâu..." Tư Cảnh Hàn quan sát Hoắc Duật Hy rồi nói tiếp: "Ông xã chỉ là dạy Đại Bạch ra ngoài ăn uống phải biết lễ nghi thế nào thôi."
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, cũng không hỏi thêm: "Vậy chúng ta xuất phát thôi."
"Ya ya... đi ăn thôi." Đại Bạch hoan hô vỗ vỗ tay hoàn toàn không hiểu thế giới người lớn đang nghĩ gì, trong khi đó cả anh Tiểu Bạch và mommy của nhóc mỗi người đã mang một tâm tư riêng.
Địa điểm ăn uống của gia đình Đại Bạch là nơi mà trước đây ba Tiểu Bạch và mommy khi còn trẻ hay lui tới, cái quán ăn sinh viên ven bờ hồ luôn luôn đông khách đó.
Năm trước họ trở lại quán một lần, lúc đó Tư Cảnh Hàn còn bị Hoắc Duật Hy đút cho một miếng cua đã dị ứng phát bang toàn thân phải gọi Mặc Lạc Phàm đến hộ giá.
Mãi đến sau này, khi Tư Cảnh Hàn biệt vô âm tín Mặc Lạc Phàm mới nói cho cô biết Tư Cảnh Hàn nhiều năm như vậy vẫn vì khẩu vị của cô mà che giấu việc mình không ăn được cua.
"Tiểu Bạch... cua cua, Đại Bạch muốn ăn cua."
Đại Bạch ngồi vào bàn ăn lập tức lanh lợi gấp bội, chỉ chỉ vào chỗ cua vừa được dọn lên đòi ăn.
Tư Cảnh Hàn theo thói quen lấy một cái càng để vào bát của nhóc.
"Này, món này cay đấy." Hoắc Duật Hy muốn ngăn cản nhưng Đại Bạch đã đưa cua lên miệng mút gia vị thấm bên ngoài vỏ, sắc mặt không thay đổi còn mút hăng say hơn.
"Thằng nhóc thích ăn cay. Mặc Lạc Phàm bảo cho nó ăn cay ở mức vừa sẽ không sao." Tư Cảnh Hàn giải thích, tiện thể cầm cái càng đã được liếm sạch của Đại Bạch bắt đầu lấy thịt bên trong ra cho nhóc.
Hoắc Duật Hy quan sát trên bàn hiện tại có 8 món khác nhau, nhưng chỉ có 2 món Tư Cảnh Hàn ăn được, 4 món chọn theo sở thích của cô, 2 món là tùy ý.
Đầu tiên Đại Bạch gắp là một trong bốn món cô chọn, kế tiếp nhóc không động đũa đến món của Tư Cảnh Hàn bao giờ, hai món tùy ý nếu không phải người lớn gắp cho nhóc thì nhóc cũng không ăn.
Khẩu vị con trai của Tư Cảnh Hàn tương đồng với cô sao, hừ.
Hoắc Duật Hy ngồi ở phòng khách suy nghĩ một lúc thì cảm thấy có điểm không đúng, cũng đi lên tầng.
Cửa phòng ngủ được khép hờ, bên trong Đại Bạch được đặt đứng trên giường, còn Tư Cảnh Hàn ngồi xổm trước mặt nhóc, dặn dò: "Đại Bạch nghe đây, Đại Bạch chỉ là của một mình ba Tiểu Bạch thôi biết không, sau này không được kể nhiều chuyện với mommy như vậy."
"Ưm." Đại Bạch gật đầu: "Đại Bạch biết rồi, Đại Bạch là của Tiểu Bạch thôi."
Nghe Đại Bạch hứa như vậy tâm tình của Tư Cảnh Hàn mới thoáng tốt lên, thở phào một tiếng ôm thằng bé đứng dậy đẩy cửa đi ra, đụng phải Hoắc Duật Hy đang đứng ở đó thì giật nảy mình, thảng thốt: "Bà... bà xã."
Hoắc Duật Hy lập tức cười tít mắt: "Hai cha con làm gì rù rì trong đó mà bà xã không được biết vậy?"
"À, không có gì đâu..." Tư Cảnh Hàn quan sát Hoắc Duật Hy rồi nói tiếp: "Ông xã chỉ là dạy Đại Bạch ra ngoài ăn uống phải biết lễ nghi thế nào thôi."
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, cũng không hỏi thêm: "Vậy chúng ta xuất phát thôi."
"Ya ya... đi ăn thôi." Đại Bạch hoan hô vỗ vỗ tay hoàn toàn không hiểu thế giới người lớn đang nghĩ gì, trong khi đó cả anh Tiểu Bạch và mommy của nhóc mỗi người đã mang một tâm tư riêng.
Địa điểm ăn uống của gia đình Đại Bạch là nơi mà trước đây ba Tiểu Bạch và mommy khi còn trẻ hay lui tới, cái quán ăn sinh viên ven bờ hồ luôn luôn đông khách đó.
Năm trước họ trở lại quán một lần, lúc đó Tư Cảnh Hàn còn bị Hoắc Duật Hy đút cho một miếng cua đã dị ứng phát bang toàn thân phải gọi Mặc Lạc Phàm đến hộ giá.
Mãi đến sau này, khi Tư Cảnh Hàn biệt vô âm tín Mặc Lạc Phàm mới nói cho cô biết Tư Cảnh Hàn nhiều năm như vậy vẫn vì khẩu vị của cô mà che giấu việc mình không ăn được cua.
"Tiểu Bạch... cua cua, Đại Bạch muốn ăn cua."
Đại Bạch ngồi vào bàn ăn lập tức lanh lợi gấp bội, chỉ chỉ vào chỗ cua vừa được dọn lên đòi ăn.
Tư Cảnh Hàn theo thói quen lấy một cái càng để vào bát của nhóc.
"Này, món này cay đấy." Hoắc Duật Hy muốn ngăn cản nhưng Đại Bạch đã đưa cua lên miệng mút gia vị thấm bên ngoài vỏ, sắc mặt không thay đổi còn mút hăng say hơn.
"Thằng nhóc thích ăn cay. Mặc Lạc Phàm bảo cho nó ăn cay ở mức vừa sẽ không sao." Tư Cảnh Hàn giải thích, tiện thể cầm cái càng đã được liếm sạch của Đại Bạch bắt đầu lấy thịt bên trong ra cho nhóc.
Hoắc Duật Hy quan sát trên bàn hiện tại có 8 món khác nhau, nhưng chỉ có 2 món Tư Cảnh Hàn ăn được, 4 món chọn theo sở thích của cô, 2 món là tùy ý.
Đầu tiên Đại Bạch gắp là một trong bốn món cô chọn, kế tiếp nhóc không động đũa đến món của Tư Cảnh Hàn bao giờ, hai món tùy ý nếu không phải người lớn gắp cho nhóc thì nhóc cũng không ăn.
Khẩu vị con trai của Tư Cảnh Hàn tương đồng với cô sao, hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.