Chương 288: Chương 118.2
Niếp Niếp
18/09/2019
"Đó là tội lỗi các anh có hiểu không? Không phải
là có lỗi với em, mà chính là có lỗi với Đại Bạch, các anh là hung thủ
khiến thằng bé không có mẹ ruột bên cạnh suốt bấy nhiêu năm. Các anh sau này nhất định sẽ bị trừng phạt, làm trâu làm ngựa không công cho Đại
Bạch nhà em!" Nói về độc miệng thì Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đúng là
tương đồng không sai lệch, nhưng đã là thời khắc nào cô vẫn còn nhớ
chuyện thu lợi về cho gia đình của mình, làm giàu trong mọi hoàn cảnh?
Trán Mặc Lạc Phàm chạy đầy hắc tuyến, cái lý thuyết này ở đâu ra vậy. Anh thật muốn nói: Cái này không phải là do người đàn ông của em bày ra à? Hung thủ là hắn cớ gì bắt bọn anh trả nợ?
Nhưng lúc này anh vẫn biết điều mà im lặng, tất cả niềm tin hy vọng đều trông cậy vào Tề Thiếu Khanh. Mà Tề Thiếu Khanh lúc này cũng không khá hơn là bao, mấy cúc áo gần cổ đều bị cào bung ra, thậm chí còn có vết xước trên mặt chứng tỏ Hoắc Duật Hy không hề nương tay. Cô chỉ thiếu chút nữa cầm gậy bóng chày đập cho mỗi người vài phát, gãy bớt chân tay may ra mới hả dạ.
Nhưng cho dù cô làm vậy thật thì trong ba người các anh chắc chắn cũng sẽ chịu đòn, bởi ai cũng hiểu mất mát mà Hoắc Duật Hy gánh chịu thật sự là một khoản gia tài các anh không thể chi trả nổi.
Bốn năm đối với một người mẹ mất con, thậm chí không biết nó là gái hay trai để mà hình dung tưởng nhớ, trong khi nó vẫn còn nguyên vẹn từng ngày lớn khôn, mà cô thì phải ướt gối bao đêm nếm cảnh cắt da cắt thịt không phải về thể xác, nhưng còn khốc liệt hơn vì đó là nỗi đau về tinh thần, thuốc không thể chạm tới, không thể chữa trị, mà cứ thế vết thương cứ bị khoét sâu ra, chỉ cần đụng vào là rỉ máu, đầm đìa.
Ngay từ đầu Mặc Lạc Phàm theo lời Tư Cảnh Hàn giấu đi sự tồn tại của Đại Bạch với Hoắc Duật Hy, anh thừa biết đó là tội ác. Nên anh luôn lo sợ bị trừng phạt, anh rất nhát gan, cũng tin làm chuyện ác sẽ bị quả báo, nhưng mà một khi Tư Cảnh Hàn đã quyết định thì đó chính là con đường tốt nhất có thể đi, mọi chuyện sẽ thật tồi tệ nếu người ta từ lúc khởi hành luôn luôn chọn con đường bằng phẳng, dễ đi để rồi sau đó khi hứng chịu phong ba bão táp thì từ lâu đã trở nên thành kẻ yếu đuối.
Mặc Lạc Phàm lâm vào đường cùng, bị ép đến nổi không còn đường lui, anh thừa nhận anh chẳng phải người tốt lành gì, chuyện thất đức cũng làm không ít nhưng lần đó chuyện của Đại Bạch đã khiến anh sợ, cảm thấy tội lỗi. Cho nên năm trước khi Tư Cảnh Hàn nói có lẽ Hoắc Duật Hy mang thai lần nữa anh đã kịch liệt phản ứng mắng chửi hắn vì anh sợ, sợ mình phải lần nữa thực hiện tội ác giống như ba năm trước đó.
Trán Mặc Lạc Phàm chạy đầy hắc tuyến, cái lý thuyết này ở đâu ra vậy. Anh thật muốn nói: Cái này không phải là do người đàn ông của em bày ra à? Hung thủ là hắn cớ gì bắt bọn anh trả nợ?
Nhưng lúc này anh vẫn biết điều mà im lặng, tất cả niềm tin hy vọng đều trông cậy vào Tề Thiếu Khanh. Mà Tề Thiếu Khanh lúc này cũng không khá hơn là bao, mấy cúc áo gần cổ đều bị cào bung ra, thậm chí còn có vết xước trên mặt chứng tỏ Hoắc Duật Hy không hề nương tay. Cô chỉ thiếu chút nữa cầm gậy bóng chày đập cho mỗi người vài phát, gãy bớt chân tay may ra mới hả dạ.
Nhưng cho dù cô làm vậy thật thì trong ba người các anh chắc chắn cũng sẽ chịu đòn, bởi ai cũng hiểu mất mát mà Hoắc Duật Hy gánh chịu thật sự là một khoản gia tài các anh không thể chi trả nổi.
Bốn năm đối với một người mẹ mất con, thậm chí không biết nó là gái hay trai để mà hình dung tưởng nhớ, trong khi nó vẫn còn nguyên vẹn từng ngày lớn khôn, mà cô thì phải ướt gối bao đêm nếm cảnh cắt da cắt thịt không phải về thể xác, nhưng còn khốc liệt hơn vì đó là nỗi đau về tinh thần, thuốc không thể chạm tới, không thể chữa trị, mà cứ thế vết thương cứ bị khoét sâu ra, chỉ cần đụng vào là rỉ máu, đầm đìa.
Ngay từ đầu Mặc Lạc Phàm theo lời Tư Cảnh Hàn giấu đi sự tồn tại của Đại Bạch với Hoắc Duật Hy, anh thừa biết đó là tội ác. Nên anh luôn lo sợ bị trừng phạt, anh rất nhát gan, cũng tin làm chuyện ác sẽ bị quả báo, nhưng mà một khi Tư Cảnh Hàn đã quyết định thì đó chính là con đường tốt nhất có thể đi, mọi chuyện sẽ thật tồi tệ nếu người ta từ lúc khởi hành luôn luôn chọn con đường bằng phẳng, dễ đi để rồi sau đó khi hứng chịu phong ba bão táp thì từ lâu đã trở nên thành kẻ yếu đuối.
Mặc Lạc Phàm lâm vào đường cùng, bị ép đến nổi không còn đường lui, anh thừa nhận anh chẳng phải người tốt lành gì, chuyện thất đức cũng làm không ít nhưng lần đó chuyện của Đại Bạch đã khiến anh sợ, cảm thấy tội lỗi. Cho nên năm trước khi Tư Cảnh Hàn nói có lẽ Hoắc Duật Hy mang thai lần nữa anh đã kịch liệt phản ứng mắng chửi hắn vì anh sợ, sợ mình phải lần nữa thực hiện tội ác giống như ba năm trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.