Chương 340: Chương 123.5
Niếp Niếp
04/10/2019
"Đại Bạch, Đại Bạch làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra với hai cha con rồi?" Nghe tiếng khóc của Đại Bạch Hoắc Duật Hy càng thêm hoảng hốt, hỏi gấp.
Bên kia Đại Bạch vẫn ô ô, [Mommy mau đem tiền đến cứu Đại Bạch, Tiểu Bạch dở tệ không có tiền...]
Đại Bạch càng nói Hoắc Duật Hy càng không hiểu làm sao, nhưng nghe đến thằng bé và Tư Cảnh Hàn vẫn ở một chỗ thì yên tâm hơn, trấn an nhóc: "Được rồi, Đại Bạch bình tĩnh nói cho mommy biết hai cha con đang ở đâu, mommy sẽ đến ngay."
[Hic hic... quán ăn ở cạnh bờ sông, ô ô ô... Mommy phải nhanh lên nhé, Đại Bạch không muốn rửa bát trừ nợ đâu.]
"Được mommy đang đến đây." Hoắc Duật Hy vừa nói vừa lên sẽ, để điện thoại ở chế độ loa ngoài, hỏi Đại Bạch: "Nhưng ba Tiểu Bạch của Đại Bạch đâu, sao không nói điện thoại?"
Đại Bạch im lặng một chút, rồi khóc to hơn nữa: [Hic hic, Tiểu Bạch... mommy chỉ cần đem tiền đến chuộc Đại Bạch là được rồi, mấy chị gái xinh đẹp bảo sẽ giữ Tiểu Bạch ở lại mà nuôi.]
"Cái gì?!" Hoắc Duật Hy chỉ kịp thốt lên câu đó thì bên kia Đại Bạch cũng đã cúp máy.
Nghe đến người khác đòi nuôi Tư Cảnh Hàn trên đầu cô liền bốc khói, mặc dù biết lời của Đại Bạch có chỗ chưa được rõ ràng, mọi chuyện chưa biết nguyên nhân nhưng cho dù là như vậy thì cô vẫn không chấp nhận được, người đàn ông cô đã đánh dấu chủ quyền và lãnh thổ còn bị người ta nhìn ngó sao cô có thể để yên?!
Dùng hết tốc lực cho phép cuối cùng Hoắc Duật Hy đã lái xe đến nơi.
Bởi vì hai cha con Đại Bạch ngồi bên ngoài cho nên rất nhanh bị phát hiện. Nhưng cũng có thể vì hai người kia quá mức bắt mắt, nên cho dù là bất cứ ai khi đến nơi cũng sẽ bị hai vóc dáng kia thu hút huống hồ gì Hoắc Duật Hy.
Hoắc Duật Hy xác định được mục tiêu khi chân còn chưa bước xuống xe, trong khi đó cả một khu vực trãi dài theo quán ăn và cả những người qua đường trên đại lộ đã bị chiếc siêu xe đắc tiền mà cô lái thu hút. Và sau đó lại một người phụ nữ xinh đẹp hiếm thấy bước ra, tuyệt đối sang trọng với chiếc váy xanh nhạt nhẹ nhàng và cái áo lông màu trắng.
Đẹp có rất nhiều người, đến đây vui chơi đa phần các cô gái đều mặt hoa da phấn, nhưng bọn họ đều thiếu đi nét riêng, là cái tinh tế để người ta nhìn một lần đã nhớ. Ngược lại, Hoắc Duật Hy chính là người có nét đẹp đặc trưng đó, một nét đẹp không phải chỉ cần trang điểm là có, mà là cái sắc sảo, cái khí chất người thường không bắt chước được.
Bên kia Đại Bạch vẫn ô ô, [Mommy mau đem tiền đến cứu Đại Bạch, Tiểu Bạch dở tệ không có tiền...]
Đại Bạch càng nói Hoắc Duật Hy càng không hiểu làm sao, nhưng nghe đến thằng bé và Tư Cảnh Hàn vẫn ở một chỗ thì yên tâm hơn, trấn an nhóc: "Được rồi, Đại Bạch bình tĩnh nói cho mommy biết hai cha con đang ở đâu, mommy sẽ đến ngay."
[Hic hic... quán ăn ở cạnh bờ sông, ô ô ô... Mommy phải nhanh lên nhé, Đại Bạch không muốn rửa bát trừ nợ đâu.]
"Được mommy đang đến đây." Hoắc Duật Hy vừa nói vừa lên sẽ, để điện thoại ở chế độ loa ngoài, hỏi Đại Bạch: "Nhưng ba Tiểu Bạch của Đại Bạch đâu, sao không nói điện thoại?"
Đại Bạch im lặng một chút, rồi khóc to hơn nữa: [Hic hic, Tiểu Bạch... mommy chỉ cần đem tiền đến chuộc Đại Bạch là được rồi, mấy chị gái xinh đẹp bảo sẽ giữ Tiểu Bạch ở lại mà nuôi.]
"Cái gì?!" Hoắc Duật Hy chỉ kịp thốt lên câu đó thì bên kia Đại Bạch cũng đã cúp máy.
Nghe đến người khác đòi nuôi Tư Cảnh Hàn trên đầu cô liền bốc khói, mặc dù biết lời của Đại Bạch có chỗ chưa được rõ ràng, mọi chuyện chưa biết nguyên nhân nhưng cho dù là như vậy thì cô vẫn không chấp nhận được, người đàn ông cô đã đánh dấu chủ quyền và lãnh thổ còn bị người ta nhìn ngó sao cô có thể để yên?!
Dùng hết tốc lực cho phép cuối cùng Hoắc Duật Hy đã lái xe đến nơi.
Bởi vì hai cha con Đại Bạch ngồi bên ngoài cho nên rất nhanh bị phát hiện. Nhưng cũng có thể vì hai người kia quá mức bắt mắt, nên cho dù là bất cứ ai khi đến nơi cũng sẽ bị hai vóc dáng kia thu hút huống hồ gì Hoắc Duật Hy.
Hoắc Duật Hy xác định được mục tiêu khi chân còn chưa bước xuống xe, trong khi đó cả một khu vực trãi dài theo quán ăn và cả những người qua đường trên đại lộ đã bị chiếc siêu xe đắc tiền mà cô lái thu hút. Và sau đó lại một người phụ nữ xinh đẹp hiếm thấy bước ra, tuyệt đối sang trọng với chiếc váy xanh nhạt nhẹ nhàng và cái áo lông màu trắng.
Đẹp có rất nhiều người, đến đây vui chơi đa phần các cô gái đều mặt hoa da phấn, nhưng bọn họ đều thiếu đi nét riêng, là cái tinh tế để người ta nhìn một lần đã nhớ. Ngược lại, Hoắc Duật Hy chính là người có nét đẹp đặc trưng đó, một nét đẹp không phải chỉ cần trang điểm là có, mà là cái sắc sảo, cái khí chất người thường không bắt chước được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.