Chương 348: Chương 124.3
Niếp Niếp
06/10/2019
"Nhưng bà xã chỉ nói là chúng ta chơi trò chơi
thôi mà, còn giao kèo là không được động tay động chân." Hắn thật thà
nói khiến Hoắc Duật Hy muốn đi đầu xuống đất.
"Cái tên ngốc này..." Cô không còn gì để diễn tả cảm giác của mình hiện giờ là thế nào nữa: "Vậy nếu như em nói có quyền động tay động chân thì thế nào?"
Đối với Tư Cảnh Hàn đây là một câu hỏi khó, hắn thoáng suy nghĩ rồi đáp: "Chẳng sao cả, ông xã không thích bạo lực." Vừa nói hắn vừa cầm cái áo của mình định mặc vào nhưng Hoắc Duật Hy không cho phép.
"Hôm nay không cần anh giả vờ ngây thơ hay thật sự ngây thơ, nhưng Tư Cảnh Hàn, nói cho anh biết, em nổi giận rồi, em đã cởi sạch hết thì anh cũng phải cởi hết cho em."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì cả." Cô vô lý quát, nhanh tay chụp đến thắt lưng của Tư Cảnh Hàn, muốn cởi quần dài của hắn.
"Bà xã, không được đâu, Đại Bạch biết được lại nghĩ bà xã bắt nạt ông xã."
"Mặc kệ, cởi ra mau."
"Ông xã không muốn." Tư Cảnh Hàn quyết liệt từ chối, giữ thắt chặt thắt lưng của mình, sống chết không cho Hoắc Duật Hy chạm vào mình.
Hoắc Duật Hy nhìn hắn như vậy trong lòng phát sinh thêm nhiều uất ức, rồi thẳng thừng đẩy hắn ra: "Có gì mà ghê gớm chứ, anh nói anh đáng ghét đến thế nào, em mới là người chịu thiệt thòi, anh như thể anh thì đáng giá, em lại không. Của cho không nên anh xem thường phải không?"
Tư Cảnh Hàn biết cô nổi giận nên không nói gì cả, chấp nhận ngồi nghe, tuy nhiên chẳng có ý định để cô chấm mút được mình.
Hoắc Duật Hy càng căm tức hơn, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc chiều nay, lại muốn tính sổ, không muốn lấy lòng gì hắn nữa, cô chịu hết nổi rồi, từ lúc gặp được hắn cô luôn là người chịu thiệt, xem hắn như bảo bối, nên hắn mới khinh thường cô như vậy.
"Anh đừng nghĩ trước kia em có lỗi với anh thì bây giờ anh làm gì cũng được, chiều nay anh tự ý đưa Đại Bạch rời đi có biết em đã lo lắng đến thế nào không, không nói với em một tiếng còn dạy con trai gọi về dọa em, anh như vậy thì vui lắm, em thì khủng hoảng đến thế nào. Tư Cảnh Hàn, anh quá đáng đến thế em vẫn không chấp nhất, anh không nhận lỗi còn xem mình là nhất, anh nghĩ anh như thế thì được mấy người thương yêu, anh đang chứng minh cái gì với em, anh quý giá đến nổi em không có anh thì sống không nổi?"
"Vậy thì anh lầm rồi!"
Nói xong, cô lập tức xuống giường mặc lại váy rồi đẩy cửa đi ra ngoài ôm Đại Bạch về, Tư Cảnh Hàn ngồi trên giường nhìn cô tức giận đùng đùng bỏ đi khóe môi bất giác nở nụ cười.
"Cái tên ngốc này..." Cô không còn gì để diễn tả cảm giác của mình hiện giờ là thế nào nữa: "Vậy nếu như em nói có quyền động tay động chân thì thế nào?"
Đối với Tư Cảnh Hàn đây là một câu hỏi khó, hắn thoáng suy nghĩ rồi đáp: "Chẳng sao cả, ông xã không thích bạo lực." Vừa nói hắn vừa cầm cái áo của mình định mặc vào nhưng Hoắc Duật Hy không cho phép.
"Hôm nay không cần anh giả vờ ngây thơ hay thật sự ngây thơ, nhưng Tư Cảnh Hàn, nói cho anh biết, em nổi giận rồi, em đã cởi sạch hết thì anh cũng phải cởi hết cho em."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì cả." Cô vô lý quát, nhanh tay chụp đến thắt lưng của Tư Cảnh Hàn, muốn cởi quần dài của hắn.
"Bà xã, không được đâu, Đại Bạch biết được lại nghĩ bà xã bắt nạt ông xã."
"Mặc kệ, cởi ra mau."
"Ông xã không muốn." Tư Cảnh Hàn quyết liệt từ chối, giữ thắt chặt thắt lưng của mình, sống chết không cho Hoắc Duật Hy chạm vào mình.
Hoắc Duật Hy nhìn hắn như vậy trong lòng phát sinh thêm nhiều uất ức, rồi thẳng thừng đẩy hắn ra: "Có gì mà ghê gớm chứ, anh nói anh đáng ghét đến thế nào, em mới là người chịu thiệt thòi, anh như thể anh thì đáng giá, em lại không. Của cho không nên anh xem thường phải không?"
Tư Cảnh Hàn biết cô nổi giận nên không nói gì cả, chấp nhận ngồi nghe, tuy nhiên chẳng có ý định để cô chấm mút được mình.
Hoắc Duật Hy càng căm tức hơn, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc chiều nay, lại muốn tính sổ, không muốn lấy lòng gì hắn nữa, cô chịu hết nổi rồi, từ lúc gặp được hắn cô luôn là người chịu thiệt, xem hắn như bảo bối, nên hắn mới khinh thường cô như vậy.
"Anh đừng nghĩ trước kia em có lỗi với anh thì bây giờ anh làm gì cũng được, chiều nay anh tự ý đưa Đại Bạch rời đi có biết em đã lo lắng đến thế nào không, không nói với em một tiếng còn dạy con trai gọi về dọa em, anh như vậy thì vui lắm, em thì khủng hoảng đến thế nào. Tư Cảnh Hàn, anh quá đáng đến thế em vẫn không chấp nhất, anh không nhận lỗi còn xem mình là nhất, anh nghĩ anh như thế thì được mấy người thương yêu, anh đang chứng minh cái gì với em, anh quý giá đến nổi em không có anh thì sống không nổi?"
"Vậy thì anh lầm rồi!"
Nói xong, cô lập tức xuống giường mặc lại váy rồi đẩy cửa đi ra ngoài ôm Đại Bạch về, Tư Cảnh Hàn ngồi trên giường nhìn cô tức giận đùng đùng bỏ đi khóe môi bất giác nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.