Chương 359: Chương 125.7
Niếp Niếp
09/10/2019
Tư Cảnh Hàn cho cô ngửi thõa mãn rồi tách cô ra,
tự mình cầm một cái gối trên giường lên bước đến cửa, ngụ ý là muốn ra
ngoài ngủ.
"Anh đó đâu?"
"Thư phòng."
Câu trả lời của hắn khiến Hoắc Duật Hy phải giật mình, trợn nghĩ tên mặt trăng này hôm nay đã ăn phải mấy cái mật gấu mà lớn gan đến như vậy?
Thật ra lúc này cô vẫn nghĩ vì cô giận dỗi với hắn nên với bản tính thối của hắn đang cố tình làm mình làm mẩy còn hơn cô nữa để cô chịu thua hắn mà thôi.
Hắn bây giờ còn bốc đồng hơn cả cô trước đây, bằng phương thức nào đó hành động thật giống như một đứa trẻ.
"Không được đi, tối anh anh dám ra khỏi căn phòng này liền biết tay em." Cho nên cô cũng học theo giọng điệu của người lớn mà đe dọa hắn.
Tư Cảnh Hàn rất trầm tĩnh để đáp lời của cô, không giống hắn thường ngày: "Thư phòng còn rất nhiều việc."
Càng buồn cười hơn khi người mang tâm hồn như hắn nhắc đến chuyện công việc ở thư phòng. Hoắc Duật Hy có chút chế giễu khoanh tay trước ngực: "Tên Tiểu Bạch như anh cũng biết chuyện công văn là gì sao, diễn cũng giống quá rồi. Nhưng mà đóng giả thì cũng chỉ là đóng giả thôi, không cần nhập tâm thế đâu?"
"Nhập tâm?"
"Đúng vậy, anh tốt hơn hết chỉ nên làm Tiểu Bạch của mình, còn những chuyện rắc rối kia không phù hợp với con người của anh." Hoắc Duật Hy có lòng tốt khuyên Tử Mặc của cô, nếu như hắn đã là Tử Mặc thì chỉ nên an phận ở nhà với cô, công sự ở công ty người phù hợp làm mới là Tư Cảnh Hàn, phong thái uy nghiêm, lãnh khốc đó của hắn cho dù là người có hình dáng y hệt đi chăng nữa thì cũng không sao bắt chước được, sự ngạo kiều kia phải xuất phát từ bản tính trời sinh.
Chỉ là những lời này của cô lọt vào tai Tư Cảnh Hàn lại nghe ra một tầng nghĩa khác, sau đó đã thấy ánh mắt của hắn tối lại, bắt lấy cổ tay Hoắc Duật Hy: "Tại sao phải làm Tiểu Bạch?" Là vì cô không muốn hắn nhớ lại mình là Tư Cảnh Hàn sao, là vì cô không muốn con người thật của hắn quay về, cô chỉ muốn sống cùng Tử Mặc?
Tự dưng bị hắn nắm chặt cổ tay đương nhiên Hoắc Duật Hy có xu hướng giãy ra, "Tên Tiểu Bạch chết bầm này, anh làm em đau rồi đó."
Từ lúc nãy tâm tình của Tư Cảnh Hàn đã không được tốt, bây giờ Hoắc Duật Hy lại liên tục gọi hắn bằng Tiểu Bạch khiến hắn trở nên nhạy cảm vô cùng, nghe đến từ kia đã phát đau cả người làm sao dễ dàng buông cô ra được.
"Bà xã nói phải chăng chỉ thích ông xã là Tiểu Bạch?"
"Còn nói không phải sao, cứ như trước kia tuyệt đối nghe lời em, bây giờ lại giở chứng nửa thịt nữa mỡ, lúc này lúc khác, cái thói hung dữ này không biết lại đào từ đâu ra!"
"Anh đó đâu?"
"Thư phòng."
Câu trả lời của hắn khiến Hoắc Duật Hy phải giật mình, trợn nghĩ tên mặt trăng này hôm nay đã ăn phải mấy cái mật gấu mà lớn gan đến như vậy?
Thật ra lúc này cô vẫn nghĩ vì cô giận dỗi với hắn nên với bản tính thối của hắn đang cố tình làm mình làm mẩy còn hơn cô nữa để cô chịu thua hắn mà thôi.
Hắn bây giờ còn bốc đồng hơn cả cô trước đây, bằng phương thức nào đó hành động thật giống như một đứa trẻ.
"Không được đi, tối anh anh dám ra khỏi căn phòng này liền biết tay em." Cho nên cô cũng học theo giọng điệu của người lớn mà đe dọa hắn.
Tư Cảnh Hàn rất trầm tĩnh để đáp lời của cô, không giống hắn thường ngày: "Thư phòng còn rất nhiều việc."
Càng buồn cười hơn khi người mang tâm hồn như hắn nhắc đến chuyện công việc ở thư phòng. Hoắc Duật Hy có chút chế giễu khoanh tay trước ngực: "Tên Tiểu Bạch như anh cũng biết chuyện công văn là gì sao, diễn cũng giống quá rồi. Nhưng mà đóng giả thì cũng chỉ là đóng giả thôi, không cần nhập tâm thế đâu?"
"Nhập tâm?"
"Đúng vậy, anh tốt hơn hết chỉ nên làm Tiểu Bạch của mình, còn những chuyện rắc rối kia không phù hợp với con người của anh." Hoắc Duật Hy có lòng tốt khuyên Tử Mặc của cô, nếu như hắn đã là Tử Mặc thì chỉ nên an phận ở nhà với cô, công sự ở công ty người phù hợp làm mới là Tư Cảnh Hàn, phong thái uy nghiêm, lãnh khốc đó của hắn cho dù là người có hình dáng y hệt đi chăng nữa thì cũng không sao bắt chước được, sự ngạo kiều kia phải xuất phát từ bản tính trời sinh.
Chỉ là những lời này của cô lọt vào tai Tư Cảnh Hàn lại nghe ra một tầng nghĩa khác, sau đó đã thấy ánh mắt của hắn tối lại, bắt lấy cổ tay Hoắc Duật Hy: "Tại sao phải làm Tiểu Bạch?" Là vì cô không muốn hắn nhớ lại mình là Tư Cảnh Hàn sao, là vì cô không muốn con người thật của hắn quay về, cô chỉ muốn sống cùng Tử Mặc?
Tự dưng bị hắn nắm chặt cổ tay đương nhiên Hoắc Duật Hy có xu hướng giãy ra, "Tên Tiểu Bạch chết bầm này, anh làm em đau rồi đó."
Từ lúc nãy tâm tình của Tư Cảnh Hàn đã không được tốt, bây giờ Hoắc Duật Hy lại liên tục gọi hắn bằng Tiểu Bạch khiến hắn trở nên nhạy cảm vô cùng, nghe đến từ kia đã phát đau cả người làm sao dễ dàng buông cô ra được.
"Bà xã nói phải chăng chỉ thích ông xã là Tiểu Bạch?"
"Còn nói không phải sao, cứ như trước kia tuyệt đối nghe lời em, bây giờ lại giở chứng nửa thịt nữa mỡ, lúc này lúc khác, cái thói hung dữ này không biết lại đào từ đâu ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.