Chương 383: Chương 129.2
Niếp Niếp
21/10/2019
Sáng hôm sau, tuyết rơi dày.
Hoắc Duật Hy và Đại Bạch lẩy bẩy nằm trong chăn không muốn dậy.
Đến khi hai mẹ con tỉnh dậy cũng là khi Tiểu Mễ đích thân lên phòng gọi theo lời dặn của Tư Cảnh Hàn, dù đã đến công ty hắn vẫn không quên gọi về biệt thự bảo không được để Đại Bạch ngủ qua tám giờ, giờ này phải để thằng bé thức dậy ăn sáng.
Sau khi từ mộng đẹp đi ra, Hoắc Duật Hy mới tá hỏa phát hiện mình đã ngủ quên để Tư Cảnh Hàn đến công ty mà không thể đeo bám theo hắn. Đêm qua hắn nói như vậy thì nhất định tối nay sẽ không về biệt thự, cô cũng đừng hòng gặp được hắn, bây giờ hắn đã đến công ty thì khả năng cùng hắn đối chất lại càng không xảy ra.
"Mommy, mommy sao vậy?" Đại Bạch chòm người múc một muỗng rau mầm bỏ vào chén của Hoắc Duật Hy, chu môi quan tâm hỏi.
Hoắc Duật Hy nghe con trai gọi, tạm thời rời khỏi dòng tâm trạng suy tư, xoa xoa đầu thằng bé: "Đại Bạch, monny không sao, chỉ Tiểu Bạch giận mommy dọn đồ ra ngoài rồi, bây giờ mommy lo lắng cho Tiểu Bạch lắm." Hoắc Duật Hy mượn danh nghĩa lo lắng cho Tư Cảnh Hàn để ám thị con trai gọi điện bảo hắn về.
Ai ngờ Đại Bạch còn nhỏ, đã thế lại ngây ngô hơn bình thường, cười vui vẻ bảo: "Tiểu Bạch lớn rồi, sẽ không sao đâu, mommy yên tâm, lúc trước Tiểu Bạch cũng thường như vậy mà. Vài hôm lại về cho mà xem."
"Ách!" Hoắc Duật Hy muốn đập đầu xuống bàn, gượng gạo cười: "Phải nhỉ? Nhưng mà lúc trước trong người Tiểu Bạch có tiền, bây giờ lại không, Tiểu Bạch cũng chẳng nói cho mommy biết Tiểu Bạch sẽ ở đâu, lỡ như Tiểu Bạch cần gì thì mommy cũng không biết tìm Tiểu Bạch ở đâu."
"Phải... phải nhỉ?" Đại Bạch cho muỗng cháo vào miệng, vừa gật đầu tỏ vẻ suy nghĩ. Sau cùng kết luận: "Vậy để Đại Bạch bảo gia gia gọi cho Tiểu Bạch nói mommy lo cho Tiểu Bạch lắm, Tiểu Bạch nói chỗ Tiểu Bạch ở cho mommy biết."
"Không phải, không được nói như vậy Đại Bạch." Hoắc Duật Hy xua tay, cô nhìn trước ngó sau trong phòng ăn, bảo người hầu ra ngoài hết rồi mới nói nhỏ với Đại Bạch: "Đại Bạch phải gọi cho Tiểu Bạch, nhưng không được nhắc đến mommy vì Tiểu Bạch đang giận mommy mà."
Đại Bạch gật đầu đã hiểu: "Vậy sau đó Đại Bạch hỏi Tiểu Bạch đang ở đâu à?"
"Cũng không phải, Đại Bạch phải nói Đại Bạch nhớ Tiểu Bạch, muốn đến ngủ với Tiểu Bạch, nhất định Tiểu Bạch sẽ đồng ý. Nhưng tuyệt đối không được nhắc đến mommy biết không?"
"Vâng ạ, Đại Bạch biết rồi." Đại Bạch cực kỳ nghe lời gật đầu, dù thẳng bé chẳng hiểu được bao nhiêu vấn đề nhưng ngữ khí chắc nịch của nhóc khiến Hoắc Duật Hy an tâm phần nào.
Hoắc Duật Hy và Đại Bạch lẩy bẩy nằm trong chăn không muốn dậy.
Đến khi hai mẹ con tỉnh dậy cũng là khi Tiểu Mễ đích thân lên phòng gọi theo lời dặn của Tư Cảnh Hàn, dù đã đến công ty hắn vẫn không quên gọi về biệt thự bảo không được để Đại Bạch ngủ qua tám giờ, giờ này phải để thằng bé thức dậy ăn sáng.
Sau khi từ mộng đẹp đi ra, Hoắc Duật Hy mới tá hỏa phát hiện mình đã ngủ quên để Tư Cảnh Hàn đến công ty mà không thể đeo bám theo hắn. Đêm qua hắn nói như vậy thì nhất định tối nay sẽ không về biệt thự, cô cũng đừng hòng gặp được hắn, bây giờ hắn đã đến công ty thì khả năng cùng hắn đối chất lại càng không xảy ra.
"Mommy, mommy sao vậy?" Đại Bạch chòm người múc một muỗng rau mầm bỏ vào chén của Hoắc Duật Hy, chu môi quan tâm hỏi.
Hoắc Duật Hy nghe con trai gọi, tạm thời rời khỏi dòng tâm trạng suy tư, xoa xoa đầu thằng bé: "Đại Bạch, monny không sao, chỉ Tiểu Bạch giận mommy dọn đồ ra ngoài rồi, bây giờ mommy lo lắng cho Tiểu Bạch lắm." Hoắc Duật Hy mượn danh nghĩa lo lắng cho Tư Cảnh Hàn để ám thị con trai gọi điện bảo hắn về.
Ai ngờ Đại Bạch còn nhỏ, đã thế lại ngây ngô hơn bình thường, cười vui vẻ bảo: "Tiểu Bạch lớn rồi, sẽ không sao đâu, mommy yên tâm, lúc trước Tiểu Bạch cũng thường như vậy mà. Vài hôm lại về cho mà xem."
"Ách!" Hoắc Duật Hy muốn đập đầu xuống bàn, gượng gạo cười: "Phải nhỉ? Nhưng mà lúc trước trong người Tiểu Bạch có tiền, bây giờ lại không, Tiểu Bạch cũng chẳng nói cho mommy biết Tiểu Bạch sẽ ở đâu, lỡ như Tiểu Bạch cần gì thì mommy cũng không biết tìm Tiểu Bạch ở đâu."
"Phải... phải nhỉ?" Đại Bạch cho muỗng cháo vào miệng, vừa gật đầu tỏ vẻ suy nghĩ. Sau cùng kết luận: "Vậy để Đại Bạch bảo gia gia gọi cho Tiểu Bạch nói mommy lo cho Tiểu Bạch lắm, Tiểu Bạch nói chỗ Tiểu Bạch ở cho mommy biết."
"Không phải, không được nói như vậy Đại Bạch." Hoắc Duật Hy xua tay, cô nhìn trước ngó sau trong phòng ăn, bảo người hầu ra ngoài hết rồi mới nói nhỏ với Đại Bạch: "Đại Bạch phải gọi cho Tiểu Bạch, nhưng không được nhắc đến mommy vì Tiểu Bạch đang giận mommy mà."
Đại Bạch gật đầu đã hiểu: "Vậy sau đó Đại Bạch hỏi Tiểu Bạch đang ở đâu à?"
"Cũng không phải, Đại Bạch phải nói Đại Bạch nhớ Tiểu Bạch, muốn đến ngủ với Tiểu Bạch, nhất định Tiểu Bạch sẽ đồng ý. Nhưng tuyệt đối không được nhắc đến mommy biết không?"
"Vâng ạ, Đại Bạch biết rồi." Đại Bạch cực kỳ nghe lời gật đầu, dù thẳng bé chẳng hiểu được bao nhiêu vấn đề nhưng ngữ khí chắc nịch của nhóc khiến Hoắc Duật Hy an tâm phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.