Chương 387: Chương 129.6
Niếp Niếp
21/10/2019
Hoắc Duật Hy càng thêm kinh ngạc khi Trí Quân nói như vậy, cô không ngờ rằng thì ra cả đám bốn tên đàn ông của Tư Cảnh
Hàn lúc giận lên đều có hành xử điên rồ chẳng giống ai nhưng lại y hệt
đồng bọn của mình. Cô từng nghĩ ôn hòa như Tề Thiếu Khanh phải khác
nhưng xem ra cô đã hiểu lầm rất nhiều thứ về con người của anh rồi.
Nhớ lại ngày hôm đó trong hôn lễ của cô và Tư Cảnh Hàn, lúc đánh nhau cùng bọn thủ hạ của Mục Đương anh cũng đã năm lần bảy lượt ra tay tàn độc hạ sát đối thủ mà chẳng hề chớp mắt hay do dự điều gì. Chẳng lẽ đó mới là bản tính thuần túy thật sự trong con người của anh?
Hoắc Duật Hy thoáng rùng mình không dám nghĩ sâu thêm nữa, cô càng không muốn nghĩ sâu, bởi vì hình tượng anh Thiếu Khanh dịu dàng, ôn nhu với cô như vậy là tốt nhất rồi, anh đối xử với người khác như thế nào cô cũng không cần quan tâm, bởi vì điều đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa anh và cô.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười sằng sặc của Đại Bạch làm người khác chú ý.
Thằng bé đang nằm ngửa trên đùi của Tề Thiếu Khanh, đầu tựa vào gối, hai chân thì tỳ vào bụng của anh, không ngừng khua tay kể chuyện mấy hôm nay ở nhà Tiểu Bạch và mommy ra sau cho anh nghe.
"Trông mommy lúc đó thế này này, ngộ nghĩnh lắm..."
"Bây giờ thì Tiểu Bạch ra ngoài sống rồi, chiều nay Tiểu Bạch sẽ đưa Đại Bạch đi chơi nhưng không cho mommy đi cùng." Dường như ở nhà mình có chuyện gì thì Đại Bạch đã đem đi kể ra ngoài hết.
Hoắc Duật Hy bên này hoảng hốt chạy đến xách nhóc lên kéo ra hỏi chỗ Tề Thiếu Khanh mong rằng cứu vãn kịp tình hình.
Thế mà Đại Bạch còn lắm chuyện giãy giụa thân hình béo tốt, đưa tay về phía Tề Thiếu Khanh: "Ba Tề ẩm ẩm Đại Bạch, Đại Bạch còn chưa kể xong."
Hai người đàn ông không nén được cười ra tiếng, chỉ có Hoắc Duật Hy là trên đầu chạy đầy hắc tuyến, đột nhiên nghĩ đến tính cách này của Đại Bạch sao lại y hệt Mặc Lạc Phàm lúc trước không biết.
Sau cùng, dù không có sự xuất hiện của Hoàng Tịch Liên nhưng công việc thử lễ phục của mấy người đàn ông vẫn diễn ra thuận lợi.
Trí Quân là phụ dâu nên cũng chọn cho mình một chiếc váy nhẹ nhàng. Tuy rằng đã là mẹ một con nhưng chưa kết hôn nên Hoắc Duật Hy cũng được một vé mặc đồ mới.
Vốn dĩ còn một cặp dâu rể phụ nữa là Nam Nam và Mặc Lạc Phàm nhưng vì Mặc Lạc Phàm đột nhiên biệt vô âm tín nên chỗ này đã bị cắt đi.
"Chú rể phụ vẫn còn thiếu một người nhỉ?"
Hoắc Duật Hy nhìn trước ngó sau, lâm le chừa một vị trí cho Tư Cảnh Hàn ngồi vào nhưng rất nhanh ý tưởng của cô bị dập tắt.
"Thân Hạo Khiêm hôm nay đang bận không thể tới, cậu ấy và Trí Quân là một đôi, em và Tư Vũ là một đôi nữa." Tề Thiếu Khanh đơn giản giải thích.
Khuôn mặt của Hoắc Duật Hy nhanh chóng đực ra.
Trí Quân không khỏi mở lời trêu chọc cô: "Cô đừng nghĩ có thể để dành một chỗ cho chồng mình nữa, hơn nữa cô làm phụ dâu rồi thì hắn cũng không làm phụ rể đâu."
Hoắc Duật Hy thật sự là thối mặt đi nhưng không chối cãi việc gia đình mình cơm không lành canh không ngọt, thậm chí còn kêu gọi người khác giúp mình: "Vì thế mới cần mọi người giúp tôi sắp xếp một vị trí cho hắn, chuyện này công quả tích được còn hơn xây bảy ngọn tháp nữa."
"Hoắc tiểu thư, cô thật sự không cần tự kiêu của một đại tiểu thư nữa rồi sao?"
Bị Trí Quân hỏi khó Hoắc Duật Hy cũng không nhăn mặt, ôm con trai trong lòng còn rất tự hào nói: "Nếu ba của con cô có đẻ ra một khoảng tiền kết xù hàng tháng thì phụ nữ chúng ta còn cần chi tiết tháo chứ."
Đến đây thì những người có mặt không còn gì để nói với Hoắc Duật Hy nữa.
Chỉ có Đại Bạch ở trên tay cô là thắc mắc: "Mommy, tiết tháo là gì vậy? Ăn có ngon không ạ?"
Hoắc Duật Hy quay sang hôn lên má con trai: "Đương nhiên là ăn không ngon rồi, nên mommy mới không cần đó. Tất cả là do nó ăn không ngon thôi."
Những người còn lại tiếp tục: "..."
Nhắc đến việc nên ứng dụng tiết tháo khi nào là phù hợp thì Hoắc Duật Hy có thể thẳng thắng trả lời đó là khi dằn mặt với tiểu tam, còn khi đối diện với Tư Cảnh Hàn thì nên vứt bỏ hoàn toàn bởi vẻ mặt trơ lì cảm xúc đáng ghét của hắn đủ để bào mòn tất cả khí phách của người khác.
Buổi chiều hắn đến biệt thự rất đúng giờ, Hoắc Duật Hy có cảm tưởng hắn đã mang tâm thế của một người đi dự họp cổ đông để canh thời gian mà tới.
Cô đã đề phòng từ trước, vì để dụ dẫn hắn vào biệt thự ngồi đợi nên đã để cho Đại Bạch ở trên phòng ngủ tầng ba.
Tư Cảnh Hàn đến nơi không thấy Đại Bạch xuống cũng không nói gì, thông thả đi vào phòng khách ngồi đợi.
Hoắc Duật Hy giả vờ như không có gì, đon đả đi tới ngồi xuống đối diện với hắn, tự nhiên bảo: "Đại Bạch đang được hầu nữ thay quần áo, chắc sẽ nhanh xuống thôi."
Tư Cảnh Hàn không nói gì xem như đã hiểu, Hoắc Duật Hy lại nói thêm: "Anh đã ăn gì chưa, em bảo người đem điểm tâm lên nhé?"
"Không cần đâu." Giọng của người đàn ông vẫn lành lạnh, ánh mắt màu lam sâu tối phản phất chút xa cách.
Nhớ lại ngày hôm đó trong hôn lễ của cô và Tư Cảnh Hàn, lúc đánh nhau cùng bọn thủ hạ của Mục Đương anh cũng đã năm lần bảy lượt ra tay tàn độc hạ sát đối thủ mà chẳng hề chớp mắt hay do dự điều gì. Chẳng lẽ đó mới là bản tính thuần túy thật sự trong con người của anh?
Hoắc Duật Hy thoáng rùng mình không dám nghĩ sâu thêm nữa, cô càng không muốn nghĩ sâu, bởi vì hình tượng anh Thiếu Khanh dịu dàng, ôn nhu với cô như vậy là tốt nhất rồi, anh đối xử với người khác như thế nào cô cũng không cần quan tâm, bởi vì điều đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa anh và cô.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười sằng sặc của Đại Bạch làm người khác chú ý.
Thằng bé đang nằm ngửa trên đùi của Tề Thiếu Khanh, đầu tựa vào gối, hai chân thì tỳ vào bụng của anh, không ngừng khua tay kể chuyện mấy hôm nay ở nhà Tiểu Bạch và mommy ra sau cho anh nghe.
"Trông mommy lúc đó thế này này, ngộ nghĩnh lắm..."
"Bây giờ thì Tiểu Bạch ra ngoài sống rồi, chiều nay Tiểu Bạch sẽ đưa Đại Bạch đi chơi nhưng không cho mommy đi cùng." Dường như ở nhà mình có chuyện gì thì Đại Bạch đã đem đi kể ra ngoài hết.
Hoắc Duật Hy bên này hoảng hốt chạy đến xách nhóc lên kéo ra hỏi chỗ Tề Thiếu Khanh mong rằng cứu vãn kịp tình hình.
Thế mà Đại Bạch còn lắm chuyện giãy giụa thân hình béo tốt, đưa tay về phía Tề Thiếu Khanh: "Ba Tề ẩm ẩm Đại Bạch, Đại Bạch còn chưa kể xong."
Hai người đàn ông không nén được cười ra tiếng, chỉ có Hoắc Duật Hy là trên đầu chạy đầy hắc tuyến, đột nhiên nghĩ đến tính cách này của Đại Bạch sao lại y hệt Mặc Lạc Phàm lúc trước không biết.
Sau cùng, dù không có sự xuất hiện của Hoàng Tịch Liên nhưng công việc thử lễ phục của mấy người đàn ông vẫn diễn ra thuận lợi.
Trí Quân là phụ dâu nên cũng chọn cho mình một chiếc váy nhẹ nhàng. Tuy rằng đã là mẹ một con nhưng chưa kết hôn nên Hoắc Duật Hy cũng được một vé mặc đồ mới.
Vốn dĩ còn một cặp dâu rể phụ nữa là Nam Nam và Mặc Lạc Phàm nhưng vì Mặc Lạc Phàm đột nhiên biệt vô âm tín nên chỗ này đã bị cắt đi.
"Chú rể phụ vẫn còn thiếu một người nhỉ?"
Hoắc Duật Hy nhìn trước ngó sau, lâm le chừa một vị trí cho Tư Cảnh Hàn ngồi vào nhưng rất nhanh ý tưởng của cô bị dập tắt.
"Thân Hạo Khiêm hôm nay đang bận không thể tới, cậu ấy và Trí Quân là một đôi, em và Tư Vũ là một đôi nữa." Tề Thiếu Khanh đơn giản giải thích.
Khuôn mặt của Hoắc Duật Hy nhanh chóng đực ra.
Trí Quân không khỏi mở lời trêu chọc cô: "Cô đừng nghĩ có thể để dành một chỗ cho chồng mình nữa, hơn nữa cô làm phụ dâu rồi thì hắn cũng không làm phụ rể đâu."
Hoắc Duật Hy thật sự là thối mặt đi nhưng không chối cãi việc gia đình mình cơm không lành canh không ngọt, thậm chí còn kêu gọi người khác giúp mình: "Vì thế mới cần mọi người giúp tôi sắp xếp một vị trí cho hắn, chuyện này công quả tích được còn hơn xây bảy ngọn tháp nữa."
"Hoắc tiểu thư, cô thật sự không cần tự kiêu của một đại tiểu thư nữa rồi sao?"
Bị Trí Quân hỏi khó Hoắc Duật Hy cũng không nhăn mặt, ôm con trai trong lòng còn rất tự hào nói: "Nếu ba của con cô có đẻ ra một khoảng tiền kết xù hàng tháng thì phụ nữ chúng ta còn cần chi tiết tháo chứ."
Đến đây thì những người có mặt không còn gì để nói với Hoắc Duật Hy nữa.
Chỉ có Đại Bạch ở trên tay cô là thắc mắc: "Mommy, tiết tháo là gì vậy? Ăn có ngon không ạ?"
Hoắc Duật Hy quay sang hôn lên má con trai: "Đương nhiên là ăn không ngon rồi, nên mommy mới không cần đó. Tất cả là do nó ăn không ngon thôi."
Những người còn lại tiếp tục: "..."
Nhắc đến việc nên ứng dụng tiết tháo khi nào là phù hợp thì Hoắc Duật Hy có thể thẳng thắng trả lời đó là khi dằn mặt với tiểu tam, còn khi đối diện với Tư Cảnh Hàn thì nên vứt bỏ hoàn toàn bởi vẻ mặt trơ lì cảm xúc đáng ghét của hắn đủ để bào mòn tất cả khí phách của người khác.
Buổi chiều hắn đến biệt thự rất đúng giờ, Hoắc Duật Hy có cảm tưởng hắn đã mang tâm thế của một người đi dự họp cổ đông để canh thời gian mà tới.
Cô đã đề phòng từ trước, vì để dụ dẫn hắn vào biệt thự ngồi đợi nên đã để cho Đại Bạch ở trên phòng ngủ tầng ba.
Tư Cảnh Hàn đến nơi không thấy Đại Bạch xuống cũng không nói gì, thông thả đi vào phòng khách ngồi đợi.
Hoắc Duật Hy giả vờ như không có gì, đon đả đi tới ngồi xuống đối diện với hắn, tự nhiên bảo: "Đại Bạch đang được hầu nữ thay quần áo, chắc sẽ nhanh xuống thôi."
Tư Cảnh Hàn không nói gì xem như đã hiểu, Hoắc Duật Hy lại nói thêm: "Anh đã ăn gì chưa, em bảo người đem điểm tâm lên nhé?"
"Không cần đâu." Giọng của người đàn ông vẫn lành lạnh, ánh mắt màu lam sâu tối phản phất chút xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.