Chương 400: Chương 132.2
Niếp Niếp
25/10/2019
Ban đầu cô cũng nghĩ hắn chỉ mặt nặng mày nhẹ với mình thôi rồi cũng vì Đại Bạch mà cho cô ở lại. Nhưng không, qua một
đêm vui vẻ, hắn đã trở mặt như không quen biết gì nhau, cô vừa ăn sáng
xong hắn đã lần nữa nhắc đến đề tài khi nãy cô mới ngủ dậy.
"Xe tôi đã chuẩn bị, nếu ăn xong rồi thì về biệt thự đi."
Lúc này cô vẫn chưa hiểu lắm, còn nói cười gắp thức ăn cho Đại Bạch không quan tâm hắn.
Tư Cảnh Hàn nghiêm túc đặt đũa xuống, lần nữa nhắc nhở: "Hoắc Duật Hy, tôi không đùa giỡn với em nữa, xe tôi đã chuẩn bị, mong em hợp tác."
Hoắc Duật Hy đương nhiên nghe ra được ý tứ của hắn rồi, "Nếu em không đi thì sao?"
"Em có thể ở lại nếu em thích căn biệt thự này, tôi sẽ tìm chỗ khác. Nhưng lần này em đừng mong lợi dụng Đại Bạch để biết được địa chỉ."
Bàn tay của Hoắc Duật Hy khẽ xiết lại: "Anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy?"
Tư Cảnh Hàn cầm ca táp dứng dậy: "Đây không phải vấn đề tình nghĩa, em yên tâm. Vũ khí lợi hại nhất của em chính là sinh được Đại Bạch nên thi thoảng... tôi vẫn vì thằng bé tự động xuất hiện trước mặt em, sẽ không biệt vô âm tín như em đã lo sợ."
"Nhưng cái em cần đâu phải là những lần gặp thoáng qua như vậy? Em cần là anh mà Tư Cảnh Hàn." Hoắc Duật Hy cũng đứng dậy, sự kích động của cô làm Đại Bạch đang ăn phải giật mình, thằng bé tròn mắt nhìn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tư Cảnh Hàn xót thằng bé, cho nên không nói nhiều nữa: "Tạm thời tôi không có ý định dây dưa cùng ai cả, xin lỗi."
Hắn muốn rời đi.
Hoắc Duật Hy sững người hết mấy giây rồi đuổi theo.
Đại Bạch thấy thế cũng bò xuống ghế, lật đật chạy ra, lấp ló ở phòng khách.
Ở ngoài sân còn phủ một lớp tuyết mỏng, Hoắc Duật Hy kéo tay Tư Cảnh Hàn không cho hắn lên xe.
"Anh nói không muốn dây dưa cùng ai nhưng anh lại ra sân bay đón cô gái gọi là Ly Ninh? Tư Cảnh Hàn, anh như thế là sao chứ?"
"Tôi không có nghĩa vụ giải thích với em." Tư Cảnh Hàn rút tay ra, lạnh nhạt.
Hoắc Duật Hy lửa giận bùng phát ngay lập tức: "Tư Cảnh Hàn em nhịn anh đủ rồi đấy, khi nào thì anh mới chịu tử tế nói chuyện cùng em hả? Anh đừng nghĩ em có thể chiều chuộng tình khí tồi tệ của anh mãi! Anh nói tạm thời không muốn dây dưa cùng em là vì Hoắc gia, em liền chấp nhận theo anh không danh không phận, kiểng chân theo đuổi anh, anh đối với em sáng nắng chiều mưa, em cũng không oán trách, bây giờ lại một lời trở mặt phủ nhận em, chuẩn bị rước người phụ nữ khác vào nhà, anh rốt cục muốn cái gì mới vừa lòng chứ?"
Cô phản ứng dữ dội như vậy bản thân Tư Cảnh Hàn cũng hiểu được, đây mới là tính cách của cô, mấy ngày hôm nay chẳng qua chỉ vì muốn lấy lòng hắn mà tỏ ra ngoan ngoãn, thật chất cô còn không biết bản thân đã sai ở đâu, vì sao hắn làm khó cô hết lần này đến lần khác.
Rất lâu sau hắn mới nhạt giọng: "Hoắc Duật Hy, đừng nói câu theo đuổi tôi, vì cả thứ tôi cần là gì em cũng không hiểu."
"Phải, bởi vì em quá ngốc, không hiểu được anh. Còn anh thì công bằng sao Tư Cảnh Hàn, anh muốn gì lại không nói ra, buộc người khác phải tự nắm bắt, bắt không được anh lại hờn trách, nếu không phải vì em là mẹ của Đại Bạch thì có khi anh đã khi dễ em đến thừa sống thiếu chết rồi phải không?" Hoắc Duật Hy càng nói càng ấm ức, vì sao lại có loại đàn ông như hắn cơ chứ, trước khi hút hết máu của đối phương thì sẽ không cho người ta lấy được lợi ích gì từ hắn.
Tố cáo hắn, hắn lại làm ra vẻ vô tội: "Tất cả là do em tự suy diễn, tôi đã từng nói điều tôi cần bây giờ là không gian yên tĩnh."
"Nói dối, đó chẳng qua chỉ là cái cớ đuổi em đi mà thôi. Tư Cảnh Hàn... chẳng lẽ suốt thời gian qua anh không nhìn thấy thành ý của em sao, khoảng thời gian anh giả vờ mất trí để đùa bỡn em anh hẳn là không quên đi, em vì anh..."
"Đừng nói câu vì tôi mà suốt ngày mở miệng ra thì gọi Tiểu Bạch, Hoắc Duật Hy, tôi là Tư Cảnh Hàn, không phải Tử Mặc của em, em nói lúc đó em xem tôi là ai để đối xử?" Ngược lại Tư Cảnh Hàn là người chất vấn Hoắc Duật Hy.
Cô thoáng ngây người, nhất thời không trả lời được. Tư Cảnh Hàn hừ một tiếng: "Em vì từng Tử Mặc em yêu mà không muốn tôi tồn tại, sau đó lại khóc lóc muốn tôi trở lại, ông trời toại nguyện cho em, tôi thập tử nhất sinh không mất mạng, nhưng khi trở lại em lại dùng cách bù đắp cho Tử Mặc đặt lên người tôi, Hoắc Duật Hy, em nói em có công bằng?"
"Không phải... Tư Cảnh Hàn, em lúc đó không phải xem anh là Tử Mặc, em..."
"Vậy tại sao em năm lần bảy lượt gọi tôi là Tiểu Bạch? Vốn dĩ trong lòng em không quên được người tình của em."
"Em... cái đó là gọi anh."
"Đủ rồi!" Tư Cảnh Hàn giận dữ cắt ngang lời của cô: "Cả như vậy mà em cũng nói được, Hoắc Duật Hy tôi đã đủ đáng thương rồi, em đừng tổn thương nữa được không?"
Hoắc Duật Hy sợ hãi nhào đến chắn ngang cửa xe không cho hắn cứ như vậy rời đi.
"Tư Cảnh Hàn, em sai rồi, anh cho em cơ hội được không? Em thật sự muốn ở bên cạnh anh mà, em muốn ở cạnh anh và Đại Bạch mà..."
"Xe tôi đã chuẩn bị, nếu ăn xong rồi thì về biệt thự đi."
Lúc này cô vẫn chưa hiểu lắm, còn nói cười gắp thức ăn cho Đại Bạch không quan tâm hắn.
Tư Cảnh Hàn nghiêm túc đặt đũa xuống, lần nữa nhắc nhở: "Hoắc Duật Hy, tôi không đùa giỡn với em nữa, xe tôi đã chuẩn bị, mong em hợp tác."
Hoắc Duật Hy đương nhiên nghe ra được ý tứ của hắn rồi, "Nếu em không đi thì sao?"
"Em có thể ở lại nếu em thích căn biệt thự này, tôi sẽ tìm chỗ khác. Nhưng lần này em đừng mong lợi dụng Đại Bạch để biết được địa chỉ."
Bàn tay của Hoắc Duật Hy khẽ xiết lại: "Anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy?"
Tư Cảnh Hàn cầm ca táp dứng dậy: "Đây không phải vấn đề tình nghĩa, em yên tâm. Vũ khí lợi hại nhất của em chính là sinh được Đại Bạch nên thi thoảng... tôi vẫn vì thằng bé tự động xuất hiện trước mặt em, sẽ không biệt vô âm tín như em đã lo sợ."
"Nhưng cái em cần đâu phải là những lần gặp thoáng qua như vậy? Em cần là anh mà Tư Cảnh Hàn." Hoắc Duật Hy cũng đứng dậy, sự kích động của cô làm Đại Bạch đang ăn phải giật mình, thằng bé tròn mắt nhìn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tư Cảnh Hàn xót thằng bé, cho nên không nói nhiều nữa: "Tạm thời tôi không có ý định dây dưa cùng ai cả, xin lỗi."
Hắn muốn rời đi.
Hoắc Duật Hy sững người hết mấy giây rồi đuổi theo.
Đại Bạch thấy thế cũng bò xuống ghế, lật đật chạy ra, lấp ló ở phòng khách.
Ở ngoài sân còn phủ một lớp tuyết mỏng, Hoắc Duật Hy kéo tay Tư Cảnh Hàn không cho hắn lên xe.
"Anh nói không muốn dây dưa cùng ai nhưng anh lại ra sân bay đón cô gái gọi là Ly Ninh? Tư Cảnh Hàn, anh như thế là sao chứ?"
"Tôi không có nghĩa vụ giải thích với em." Tư Cảnh Hàn rút tay ra, lạnh nhạt.
Hoắc Duật Hy lửa giận bùng phát ngay lập tức: "Tư Cảnh Hàn em nhịn anh đủ rồi đấy, khi nào thì anh mới chịu tử tế nói chuyện cùng em hả? Anh đừng nghĩ em có thể chiều chuộng tình khí tồi tệ của anh mãi! Anh nói tạm thời không muốn dây dưa cùng em là vì Hoắc gia, em liền chấp nhận theo anh không danh không phận, kiểng chân theo đuổi anh, anh đối với em sáng nắng chiều mưa, em cũng không oán trách, bây giờ lại một lời trở mặt phủ nhận em, chuẩn bị rước người phụ nữ khác vào nhà, anh rốt cục muốn cái gì mới vừa lòng chứ?"
Cô phản ứng dữ dội như vậy bản thân Tư Cảnh Hàn cũng hiểu được, đây mới là tính cách của cô, mấy ngày hôm nay chẳng qua chỉ vì muốn lấy lòng hắn mà tỏ ra ngoan ngoãn, thật chất cô còn không biết bản thân đã sai ở đâu, vì sao hắn làm khó cô hết lần này đến lần khác.
Rất lâu sau hắn mới nhạt giọng: "Hoắc Duật Hy, đừng nói câu theo đuổi tôi, vì cả thứ tôi cần là gì em cũng không hiểu."
"Phải, bởi vì em quá ngốc, không hiểu được anh. Còn anh thì công bằng sao Tư Cảnh Hàn, anh muốn gì lại không nói ra, buộc người khác phải tự nắm bắt, bắt không được anh lại hờn trách, nếu không phải vì em là mẹ của Đại Bạch thì có khi anh đã khi dễ em đến thừa sống thiếu chết rồi phải không?" Hoắc Duật Hy càng nói càng ấm ức, vì sao lại có loại đàn ông như hắn cơ chứ, trước khi hút hết máu của đối phương thì sẽ không cho người ta lấy được lợi ích gì từ hắn.
Tố cáo hắn, hắn lại làm ra vẻ vô tội: "Tất cả là do em tự suy diễn, tôi đã từng nói điều tôi cần bây giờ là không gian yên tĩnh."
"Nói dối, đó chẳng qua chỉ là cái cớ đuổi em đi mà thôi. Tư Cảnh Hàn... chẳng lẽ suốt thời gian qua anh không nhìn thấy thành ý của em sao, khoảng thời gian anh giả vờ mất trí để đùa bỡn em anh hẳn là không quên đi, em vì anh..."
"Đừng nói câu vì tôi mà suốt ngày mở miệng ra thì gọi Tiểu Bạch, Hoắc Duật Hy, tôi là Tư Cảnh Hàn, không phải Tử Mặc của em, em nói lúc đó em xem tôi là ai để đối xử?" Ngược lại Tư Cảnh Hàn là người chất vấn Hoắc Duật Hy.
Cô thoáng ngây người, nhất thời không trả lời được. Tư Cảnh Hàn hừ một tiếng: "Em vì từng Tử Mặc em yêu mà không muốn tôi tồn tại, sau đó lại khóc lóc muốn tôi trở lại, ông trời toại nguyện cho em, tôi thập tử nhất sinh không mất mạng, nhưng khi trở lại em lại dùng cách bù đắp cho Tử Mặc đặt lên người tôi, Hoắc Duật Hy, em nói em có công bằng?"
"Không phải... Tư Cảnh Hàn, em lúc đó không phải xem anh là Tử Mặc, em..."
"Vậy tại sao em năm lần bảy lượt gọi tôi là Tiểu Bạch? Vốn dĩ trong lòng em không quên được người tình của em."
"Em... cái đó là gọi anh."
"Đủ rồi!" Tư Cảnh Hàn giận dữ cắt ngang lời của cô: "Cả như vậy mà em cũng nói được, Hoắc Duật Hy tôi đã đủ đáng thương rồi, em đừng tổn thương nữa được không?"
Hoắc Duật Hy sợ hãi nhào đến chắn ngang cửa xe không cho hắn cứ như vậy rời đi.
"Tư Cảnh Hàn, em sai rồi, anh cho em cơ hội được không? Em thật sự muốn ở bên cạnh anh mà, em muốn ở cạnh anh và Đại Bạch mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.