Chương 418: Chương 135.4
Niếp Niếp
31/10/2019
Em sẽ lập tức hoạn anh!
Hoắc Duật Hy định thốt ra câu này ngay lập tức nhưng vì đại cục lâu dài mà sửa miệng, cười dịu dàng thùy mị: [Đương nhiên em sẽ khiến cho hồ ly tinh biết khó mà lui rồi, anh chỉ là ba của con em và là chồng của em thôi, không còn là của ai khác.]
Thật sự hiếm khi Tư Cảnh Hàn nhàn rỗi nói chuyện phiếm, còn là chủ đề không lối ra của phụ nữ, có lẽ là vì những lời cầu xin của Hoắc Duật Hy quá thiết tha đi nên hắn rộng lượng hỏi thêm:
"Nói xem em sẽ làm gì bọn họ?"
[Anh không được nói em hung dữ, cũng không được nghĩ xấu về em đâu đó.] Hoắc Duật Hy phòng trước.
"Ừ."
[Ư... nói sao nhỉ, cũng chẳng có chiêu thức gì rõ ràng. Nói chung anh thích ả ở điểm nào em liền xé nát ưu điểm đó, để xem anh còn ăn nổi không?]
Tư Cảnh Hàn im lặng vài giây, Hoắc Duật Hy cũng im lặng vài giây, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Bất ngờ Tư Cảnh Hàn lại hỏi một câu: "Vậy bản thân em nghĩ bản thân mình trong mắt đàn ông tốt ở điểm nào?"
[Tất nhiên là chỗ nào cũng có ưu điểm rồi. Nhưng sao anh lại hỏi em chứ, quan trọng là người em yêu có cảm nhận thế nào về em cơ, anh ấy thấy không đẹp liền tốt đến đâu cũng vô dụng. Phải không?]
"Tự hỏi người em yêu, sao lại hỏi tôi." Tư Cảnh Hàn vẫn rất nhạy bén né tránh cái bẫy của cô.
Hoắc Duật Hy cười hì hì như không có chuyện gì, lật người úp mặt vào gối, ngắm Tư Cảnh Hàn thêm một lúc mới the thé giọng: [Tư Cảnh Hàn, em nhớ anh quá, ngày mai anh cho em qua chỗ anh đi. Mấy trước bà dì đến thăm đau bụng gần chết, lại nghĩ đến anh trước kia nấu nước đường đỏ cho em, hic...]
"Ừ."
Tư Cảnh Hàn nhất thời không cưỡng lại được sự dịu dàng của Hoắc Duật Hy, vô thức đồng ý.
Nhưng hắn chưa kịp luyến lưu vẻ hiểu chuyện cô đã bị cô đạp đổ hình tượng ngay và luôn.
"Ya hú... Tư Cảnh Hàn, anh thật đáng yêu!" Gần như Hoắc Duật Hy đã nhảy dựng lên làm chiếc điện thoại theo chân cô tung lên không trung rồi nặng nề quay mấy vòng mới chịu rơi xuống giường.
Tư Cảnh Hàn không nén được tiếng thở dài, thật hối hận khi vừa rồi đã mềm lòng giao mình cho giặc.
Rồi đêm sắp tới, hắn phải làm sao đây?
Vừa nghĩ, ngón tay của hắn không tự chủ lướt điện thoại đến mục ảnh Hoắc Duật Hy lúc nãy gửi cho mình, hầu kết bán đứng hắn khẽ chuyển động lên xuống.
Hoắc Duật Hy định thốt ra câu này ngay lập tức nhưng vì đại cục lâu dài mà sửa miệng, cười dịu dàng thùy mị: [Đương nhiên em sẽ khiến cho hồ ly tinh biết khó mà lui rồi, anh chỉ là ba của con em và là chồng của em thôi, không còn là của ai khác.]
Thật sự hiếm khi Tư Cảnh Hàn nhàn rỗi nói chuyện phiếm, còn là chủ đề không lối ra của phụ nữ, có lẽ là vì những lời cầu xin của Hoắc Duật Hy quá thiết tha đi nên hắn rộng lượng hỏi thêm:
"Nói xem em sẽ làm gì bọn họ?"
[Anh không được nói em hung dữ, cũng không được nghĩ xấu về em đâu đó.] Hoắc Duật Hy phòng trước.
"Ừ."
[Ư... nói sao nhỉ, cũng chẳng có chiêu thức gì rõ ràng. Nói chung anh thích ả ở điểm nào em liền xé nát ưu điểm đó, để xem anh còn ăn nổi không?]
Tư Cảnh Hàn im lặng vài giây, Hoắc Duật Hy cũng im lặng vài giây, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Bất ngờ Tư Cảnh Hàn lại hỏi một câu: "Vậy bản thân em nghĩ bản thân mình trong mắt đàn ông tốt ở điểm nào?"
[Tất nhiên là chỗ nào cũng có ưu điểm rồi. Nhưng sao anh lại hỏi em chứ, quan trọng là người em yêu có cảm nhận thế nào về em cơ, anh ấy thấy không đẹp liền tốt đến đâu cũng vô dụng. Phải không?]
"Tự hỏi người em yêu, sao lại hỏi tôi." Tư Cảnh Hàn vẫn rất nhạy bén né tránh cái bẫy của cô.
Hoắc Duật Hy cười hì hì như không có chuyện gì, lật người úp mặt vào gối, ngắm Tư Cảnh Hàn thêm một lúc mới the thé giọng: [Tư Cảnh Hàn, em nhớ anh quá, ngày mai anh cho em qua chỗ anh đi. Mấy trước bà dì đến thăm đau bụng gần chết, lại nghĩ đến anh trước kia nấu nước đường đỏ cho em, hic...]
"Ừ."
Tư Cảnh Hàn nhất thời không cưỡng lại được sự dịu dàng của Hoắc Duật Hy, vô thức đồng ý.
Nhưng hắn chưa kịp luyến lưu vẻ hiểu chuyện cô đã bị cô đạp đổ hình tượng ngay và luôn.
"Ya hú... Tư Cảnh Hàn, anh thật đáng yêu!" Gần như Hoắc Duật Hy đã nhảy dựng lên làm chiếc điện thoại theo chân cô tung lên không trung rồi nặng nề quay mấy vòng mới chịu rơi xuống giường.
Tư Cảnh Hàn không nén được tiếng thở dài, thật hối hận khi vừa rồi đã mềm lòng giao mình cho giặc.
Rồi đêm sắp tới, hắn phải làm sao đây?
Vừa nghĩ, ngón tay của hắn không tự chủ lướt điện thoại đến mục ảnh Hoắc Duật Hy lúc nãy gửi cho mình, hầu kết bán đứng hắn khẽ chuyển động lên xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.