Chương 433: Chương 138.3
Niếp Niếp
13/11/2019
Hoắc Duật Hy có phần nói không lại hắn, mím môi
một hồi mới thốt ra được một câu: "Học trưởng Kha đối với em và Tiểu
Tích đều như nhau, đều giống em gái của anh ấy."
[Nếu em đã nghĩ như vậy tại sao lúc tôi gọi cho em, em lại nói ra ngoài cùng Mộc Tích? Học trưởng Kha em xem là anh trai ở đâu trong lời nói của em hả?] Tư Cảnh Hàn có đủ lý lẽ để dồn Hoắc Duật Hy vào chân tường.
Tình ngay lý gian, cô không thể tự mình biện hộ, càng nói lại càng đuối lý: "Em là sợ anh không được vui nên mới không nói."
"Em nghĩ tôi sẽ hiểu lầm nên che giấu, nhưng em biết không như vậy chỉ càng làm tôi nghi ngờ thêm thôi. Hoắc Duật Hy, căn bản là em không có lòng tin ở tôi." Căn bản cô vẫn xem hắn xa lạ, chuyện của cô còn không dám nói cho hắn biết thì gọi cái gì là lòng trong tình yêu?
Cô nói cho hắn cảm giác của hai người đang hẹn hò, nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại.
Hắn không trách chuyện cô cùng Kha Triển Vương ra ngoài dùng cơm, mà hắn tức giận chính là việc cô cố tình nói dối hắn. Cả bó hoa và bánh ngọt ngày hôm đó đưa tới cho hắn cũng là tiện tay đặt ở nhà hàng cô đến mà phải không? Cô đây là cho hắn nếm trái ngọt để buông xuống cảnh giác, cô dễ dàng bỏ bê hắn trong khi hắn thì vẫn tin sái cổ cô đang thể hiện thành ý với mình.
Phải nói Tư Cảnh Hàn lúc này cần nhất là được người ta dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, nhưng Hoắc Duật Hy không làm vậy, ngược lại còn chất vấn hắn: "Nhưng anh cũng không thể vì thế mà ngang nhiên xem điện thoại của em còn quay ngược lại suy nghĩ lung tung, anh làm vậy là đúng sao?"
Vốn dĩ đã không nghe lọt tai điều gì, bây giờ còn bị đối phương ghép tội, cho nên dù đúng dù sai thì Tư Cảnh Hàn vẫn không chấp nhận được thái độ này của Hoắc Duật Hy. Giọng hắn lạnh buốt:
[Đúng vậy, tôi là nghĩ vớ vẩn, nếu em cảm không chiều được thì có thể rút lui.] Nói xong hắn trực tiếp cúp máy, không cho cô cơ hội biện giải hay thuyết phục nào nữa.
Hoắc Duật Hy còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của hắn điện thoại đã bị cắt ngang, cô ngồi im như phỗng, có chút uất ức, có chút mệt mỏi, tất cả nhanh chóng đan xen tụ hợp lại một chỗ trong lòng ngực của cô khua chiêng múa trống. Nhưng hơn tất cả câu nói cuối cùng của hắn làm cô thấy tổn thương, thấy tủi thân, sao hắn có thể khi dễ thành ý của cô đến vậy, hắn nghĩ cô nói theo đuổi hắn chỉ làm cho có lệ thôi sao, thích thì nhiệt tình, gặp khó khăn liền bỏ cuộc?
Hắn nói cô bỏ liền bỏ được sao? Hắn nghĩ ai cũng vô tâm vô phế như hắn?
Sắc mặt Hoắc Duật Hy thay đổi đến nỗi Đại Bạch thấy lạ, ôm lấy cô mà hỏi: "Mommy, mommy làm sao vậy? Mommy... "
Tiếng gọi của Đại Bạch làm Hoắc Duật Hy bừng tỉnh: "Ừ..." Cô kêu một tiếng rồi nhìn con trai nhỏ bé ngây thơ đang trố mắt đôi mắt to tròn quan tâm mình, lòng của cô có chút đắng, muốn nói gì đó lại không biết nên nói thế nào, chung quy Đại Bạch còn quá nhỏ để hiểu được chuyện ba và mẹ của nhóc đang trải qua.
Người đàn ông đó - ba của Đại Bạch, rốt cuộc hắn còn muốn hành hạ tâm tư của cô đến bao giờ đây?
Thành phố vẫn mịt mù trong cái lạnh, ban đêm nhiệt độ xuống thấp không phải là điều lý tưởng để có một cuộc dạo chơi ngoài đường phố, vì vậy có vài cặp tình lữ chỉ thích dạo chơi trong căn phòng bé nhỏ của mình thôi.
Lạc Tư Vũ là người độc thân, không hiểu phong tình, lựa chọn thời điểm gọi điện bàn công việc đúng vào lúc cuộc vui của đối phương bước vào giai đoạn hăng say nhất.
Là người tốt tính, chẳng bao giờ Tề Thiếu Khanh nổi giận, hoặc bởi vì tâm trạng thoải mái nên rất nhàn nhã bắt máy: [Chuyện gì?]
"Cảnh Hàn hỏi anh mấy tuần ảnh trước đã giải quyết xong?"
[Hắn vừa lên máy, hiệu quả quảng cáo của công ty tôi tăng gấp đôi, tôi cũng trả tiền cho hắn, sao phải giở xuống?]
Lạc Tư Vũ biết Tề Thiếu Khanh nói đùa, không quá quan trọng vấn đề: "Hồ sơ dự thi của Đại Bạch thu hồi xong anh có thể giữ lại cho mình hoặc gửi trả hắn đều được."
Nhắc đến Đại Bạch tâm trạng Tề Thiếu Khanh thêm phần thoải mái, gõ gõ ngón tay lên đùi, cười nhạt: [Hồ sơ của thằng bé đang ở chỗ tôi, số ảnh dự thi chụp cùng ba nó cũng thu hồi rồi... cơ mà thằng bé rất biết làm kiểu nhỉ, y hệt ba nó.]
"Sao không nói giống Tiểu Hy?"
[Không, là giống tên đó.] Tề Thiếu Khanh chắc nịch nói, anh đã từng xem ảnh lúc nhỏ của Tư Cảnh Hàn rồi, ở nhà chính của họ Tư, Hàn thúc có giữ rất nhiều album ảnh của hắn trước lúc 4 tuổi. So với Đại Bạch bây giờ đúng là không sai lệch.
Lạc Tư Vũ không hiểu ý tứ của anh, nhưng không hỏi quá sâu, hắn còn có ý khác muốn nói, mà cái này cũng là mục đích chính hắn gọi cho Tề Thiếu Khanh.
Chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu cho phải lẽ, hắn khá đắn đo: "Chuyện là... em muốn anh điều Trí Quân qua văn phòng của em làm thư kí riêng, được không?"
Vừa nghe xong động tác gõ ngón tay của Tề Thiếu Khanh lập tức dừng lại, sau đó cười thành tiếng: [Cậu đột nhiên khép nép với anh là vì chuyện này sao?]
Lạc Tư Vũ không đáp, nhưng quả thực là như vậy.
[Nếu em đã nghĩ như vậy tại sao lúc tôi gọi cho em, em lại nói ra ngoài cùng Mộc Tích? Học trưởng Kha em xem là anh trai ở đâu trong lời nói của em hả?] Tư Cảnh Hàn có đủ lý lẽ để dồn Hoắc Duật Hy vào chân tường.
Tình ngay lý gian, cô không thể tự mình biện hộ, càng nói lại càng đuối lý: "Em là sợ anh không được vui nên mới không nói."
"Em nghĩ tôi sẽ hiểu lầm nên che giấu, nhưng em biết không như vậy chỉ càng làm tôi nghi ngờ thêm thôi. Hoắc Duật Hy, căn bản là em không có lòng tin ở tôi." Căn bản cô vẫn xem hắn xa lạ, chuyện của cô còn không dám nói cho hắn biết thì gọi cái gì là lòng trong tình yêu?
Cô nói cho hắn cảm giác của hai người đang hẹn hò, nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại.
Hắn không trách chuyện cô cùng Kha Triển Vương ra ngoài dùng cơm, mà hắn tức giận chính là việc cô cố tình nói dối hắn. Cả bó hoa và bánh ngọt ngày hôm đó đưa tới cho hắn cũng là tiện tay đặt ở nhà hàng cô đến mà phải không? Cô đây là cho hắn nếm trái ngọt để buông xuống cảnh giác, cô dễ dàng bỏ bê hắn trong khi hắn thì vẫn tin sái cổ cô đang thể hiện thành ý với mình.
Phải nói Tư Cảnh Hàn lúc này cần nhất là được người ta dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, nhưng Hoắc Duật Hy không làm vậy, ngược lại còn chất vấn hắn: "Nhưng anh cũng không thể vì thế mà ngang nhiên xem điện thoại của em còn quay ngược lại suy nghĩ lung tung, anh làm vậy là đúng sao?"
Vốn dĩ đã không nghe lọt tai điều gì, bây giờ còn bị đối phương ghép tội, cho nên dù đúng dù sai thì Tư Cảnh Hàn vẫn không chấp nhận được thái độ này của Hoắc Duật Hy. Giọng hắn lạnh buốt:
[Đúng vậy, tôi là nghĩ vớ vẩn, nếu em cảm không chiều được thì có thể rút lui.] Nói xong hắn trực tiếp cúp máy, không cho cô cơ hội biện giải hay thuyết phục nào nữa.
Hoắc Duật Hy còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của hắn điện thoại đã bị cắt ngang, cô ngồi im như phỗng, có chút uất ức, có chút mệt mỏi, tất cả nhanh chóng đan xen tụ hợp lại một chỗ trong lòng ngực của cô khua chiêng múa trống. Nhưng hơn tất cả câu nói cuối cùng của hắn làm cô thấy tổn thương, thấy tủi thân, sao hắn có thể khi dễ thành ý của cô đến vậy, hắn nghĩ cô nói theo đuổi hắn chỉ làm cho có lệ thôi sao, thích thì nhiệt tình, gặp khó khăn liền bỏ cuộc?
Hắn nói cô bỏ liền bỏ được sao? Hắn nghĩ ai cũng vô tâm vô phế như hắn?
Sắc mặt Hoắc Duật Hy thay đổi đến nỗi Đại Bạch thấy lạ, ôm lấy cô mà hỏi: "Mommy, mommy làm sao vậy? Mommy... "
Tiếng gọi của Đại Bạch làm Hoắc Duật Hy bừng tỉnh: "Ừ..." Cô kêu một tiếng rồi nhìn con trai nhỏ bé ngây thơ đang trố mắt đôi mắt to tròn quan tâm mình, lòng của cô có chút đắng, muốn nói gì đó lại không biết nên nói thế nào, chung quy Đại Bạch còn quá nhỏ để hiểu được chuyện ba và mẹ của nhóc đang trải qua.
Người đàn ông đó - ba của Đại Bạch, rốt cuộc hắn còn muốn hành hạ tâm tư của cô đến bao giờ đây?
Thành phố vẫn mịt mù trong cái lạnh, ban đêm nhiệt độ xuống thấp không phải là điều lý tưởng để có một cuộc dạo chơi ngoài đường phố, vì vậy có vài cặp tình lữ chỉ thích dạo chơi trong căn phòng bé nhỏ của mình thôi.
Lạc Tư Vũ là người độc thân, không hiểu phong tình, lựa chọn thời điểm gọi điện bàn công việc đúng vào lúc cuộc vui của đối phương bước vào giai đoạn hăng say nhất.
Là người tốt tính, chẳng bao giờ Tề Thiếu Khanh nổi giận, hoặc bởi vì tâm trạng thoải mái nên rất nhàn nhã bắt máy: [Chuyện gì?]
"Cảnh Hàn hỏi anh mấy tuần ảnh trước đã giải quyết xong?"
[Hắn vừa lên máy, hiệu quả quảng cáo của công ty tôi tăng gấp đôi, tôi cũng trả tiền cho hắn, sao phải giở xuống?]
Lạc Tư Vũ biết Tề Thiếu Khanh nói đùa, không quá quan trọng vấn đề: "Hồ sơ dự thi của Đại Bạch thu hồi xong anh có thể giữ lại cho mình hoặc gửi trả hắn đều được."
Nhắc đến Đại Bạch tâm trạng Tề Thiếu Khanh thêm phần thoải mái, gõ gõ ngón tay lên đùi, cười nhạt: [Hồ sơ của thằng bé đang ở chỗ tôi, số ảnh dự thi chụp cùng ba nó cũng thu hồi rồi... cơ mà thằng bé rất biết làm kiểu nhỉ, y hệt ba nó.]
"Sao không nói giống Tiểu Hy?"
[Không, là giống tên đó.] Tề Thiếu Khanh chắc nịch nói, anh đã từng xem ảnh lúc nhỏ của Tư Cảnh Hàn rồi, ở nhà chính của họ Tư, Hàn thúc có giữ rất nhiều album ảnh của hắn trước lúc 4 tuổi. So với Đại Bạch bây giờ đúng là không sai lệch.
Lạc Tư Vũ không hiểu ý tứ của anh, nhưng không hỏi quá sâu, hắn còn có ý khác muốn nói, mà cái này cũng là mục đích chính hắn gọi cho Tề Thiếu Khanh.
Chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu cho phải lẽ, hắn khá đắn đo: "Chuyện là... em muốn anh điều Trí Quân qua văn phòng của em làm thư kí riêng, được không?"
Vừa nghe xong động tác gõ ngón tay của Tề Thiếu Khanh lập tức dừng lại, sau đó cười thành tiếng: [Cậu đột nhiên khép nép với anh là vì chuyện này sao?]
Lạc Tư Vũ không đáp, nhưng quả thực là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.