Chương 451: Chương 141.5
Niếp Niếp
20/12/2019
Sự việc đến quá đột ngột làm Tư Cảnh Hàn quên cả
phản ứng, cứ như thế đứng hình mất năm giây mới kịp nhìn sang những
người khác.
Bây giờ mới phát hiện, canh ngoài chùm ô của hắn là một nhóm người có gái có trai, cả nhân viên lẫn sếp lớn đều vây lại một chỗ, thậm chí còn có thêm hai con chó cưng đang không ngừng vẫy đuôi mừng rỡ.
Bất quá trong lòng hắn chưa nghe ra mùi vị gì ngoài bất ngờ.
Hoắc Duật Hy thấy hắn nhìn mình có mấy giây đã nhìn sang những người khác liền thấy bực bội, đưa tay bấu lấy mặt hắn cưỡng chế nhìn vào mặt mình: "Anh nhìn bọn họ làm gì, người anh cần nhìn là mẹ của con trai anh đây này, chẳng lẽ thấy em anh không cảm thấy cần nói cái gì hay sao Tư Cảnh Hàn?"
Cô gọi ra luôn đích danh của hắn biểu thị rằng cô đang rất không vui, bây giờ thì người đàn ông "vô lương tâm" với mẹ con cô mới quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, hai người im lặng, nhóm người bên ngoài cũng không ai lên tiếng. Cứ thế đua nhau trừng mắt, xem ai trừng được lâu hơn sẽ thắng vậy.
Cho đến khi Đại Bạch ăn xong miếng dưa, quệt miệng rồi lật đật đi lấy cấu chặt vào cánh tay Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... bế bế."
Ba nó không nhìn nó quyết thi gan với Hoắc Duật Hy đến cùng, không ai khoan nhượng ai.
Đại Bạch vất vả chỉnh lại cái nón đi biển bị gió thổi úp ra trước mặt rồi lại lay lay cánh tay của ba mình tiếp: "Tiểu Bạch bế bế Đại Bạch, ư ư..."
Bất quá Tư Cảnh Hàn đưa tay xách nhóc lên nhưng vẫn không nhìn đến nhóc lần nào.
Đại Bạch tuy bình thường có chút ngốc nghếch nhưng cũng biết nổi cáu khi chẳng ai quan tâm mình. Thằng bé đứng dậy, trèo ra trước mặt Tư Cảnh Hàn, giơ tay chắn lại tầm mắt của hắn buộc hắn chú ý mình.
Sau cùng vẫn là Tư Cảnh Hàn chịu thua con trai đành đánh mắt đến đến khuôn mặt bánh bao sữa trắng trẻo.
"Tiểu Bạch đi du lịch sao không dẫn Đại Bạch theo, để Đại Bạch ở cùng mommy thực khổ sở." Thằng bé thấy ba nhìn mình thì nói ngay.
"Ba..." Tư Cảnh Hàn vừa thốt lên một từ liền khựng lại, chưa biết cùng Đại Bạch ra sao càng không nhìn đến Hoắc Duật Hy lần nào nữa.
Ngược lại là Tề Thiếu Khanh phản ứng trước, anh tiến lên ôm ngang vai Hoắc Duật Hy nhìn Tư Cảnh Hàn, bình thản nói: "Là tôi dẫn Tiểu Hy đến, hai người không cần vì chuyện của mình mà làm con trai nuôi của tôi phải khổ sở. Đại Bạch đã bao nhiêu tuổi rồi, hai người cũng đâu còn nhỏ nữa mà không thể hai mặt một lời, nói rõ ra không phải sẽ dễ sống hơn sao."
Cái này là anh muốn lên án hành vi "bỏ đi không lời từ biệt" của Tư Cảnh Hàn.
Hắn ôm con trai trong tay sự nhớ nhung mấy ngày qua mới thoáng vơi bớt. Tuy nhiên so với động tác cưng nựng dịu dàng ấy thì miệng lưỡi vẫn độc địa như thường: "So với việc để Đại Bạch vỡ mộng hình tượng mommy thì thế này chẳng phải tốt hơn sao?"
Hắn quay ngược lại công kích ám chỉ Hoắc Duật Hy không hiểu chuyện.
"Anh..." Đương nhiên cô rất tức giận, muốn nhào đến đạp cho hắn bẹp dí: "Vậy anh định đi đến khi nào, nếu như hôm nay em còn chưa tìm ra, hả?"
Tư Cảnh Hàn không trả lời câu này, hắn cố ý không tiếp chuyện với Hoắc Duật Hy, muốn tiếp tục chiến tranh lạnh nên ôm con trai đứng dậy đi tới chỗ nhóm người đứng bên ngoài đang xem kịch.
Thấy hắn xách tay Đại Bạch đi ra Mao Lập Tát nghĩ mọi chuyện đã tốt đẹp liền sà đến, nịnh nọt: "Tổng tài anh có biết không, tôi đã nhớ anh chết đi được."
Đương nhiên người đàn ông cao ngạo đó không để lời của anh vào tai, chỉ đánh mắt nhẹ sang chỗ Lạc Tư Vũ rồi buông một câu hững hờ: "Người bán đứng tôi thường không có kết cục tốt đâu."
Đọng lại cuối cùng Lạc Tư Vũ nghe ra một nỗi đay nghiến cực mạnh trong lời nói vừa rồi của Tư Cảnh Hàn.
Ngược lại người không liên quan là Trí Quân thoáng rùng mình, nghĩ đến lúc nãy Tư Cảnh Hàn đột nhiên nhìn mình còn nhếch mày thật khiến cô bồn chồn không yên. Hắn nhìn thấu chuyện gì rồi sao?
Lạc Tư Vũ thì không hoang mang như vậy, thậm chí còn cao hứng vô cùng vỗ vỗ vai Tề Thiếu Khanh rồi sải bước dài để đuổi kịp Tư Cảnh Hàn.
"Cậu vất vả cho cậu rồi. Dù sau này kết quả có nào mình cũng không quên sự giúp đỡ lần này của cậu đâu."
Tư Cảnh Hàn không nhận lời cảm ơn đó, chỉnh cái nón cho Đại Bạch lần nữa rồi nói: "Phụ nữ ngoài việc để dành yêu thương thì còn để dành trêu chọc. Bằng không sẽ bị dắt mũi ngược lại, đến đó người ta muốn thế nào thì cậu cũng không có quyền oán trách nữa, biết không?"
Xem như là một bí kíp thượng thừa hắn truyền lại cho Lạc Tư Vũ.
Bây giờ mới phát hiện, canh ngoài chùm ô của hắn là một nhóm người có gái có trai, cả nhân viên lẫn sếp lớn đều vây lại một chỗ, thậm chí còn có thêm hai con chó cưng đang không ngừng vẫy đuôi mừng rỡ.
Bất quá trong lòng hắn chưa nghe ra mùi vị gì ngoài bất ngờ.
Hoắc Duật Hy thấy hắn nhìn mình có mấy giây đã nhìn sang những người khác liền thấy bực bội, đưa tay bấu lấy mặt hắn cưỡng chế nhìn vào mặt mình: "Anh nhìn bọn họ làm gì, người anh cần nhìn là mẹ của con trai anh đây này, chẳng lẽ thấy em anh không cảm thấy cần nói cái gì hay sao Tư Cảnh Hàn?"
Cô gọi ra luôn đích danh của hắn biểu thị rằng cô đang rất không vui, bây giờ thì người đàn ông "vô lương tâm" với mẹ con cô mới quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, hai người im lặng, nhóm người bên ngoài cũng không ai lên tiếng. Cứ thế đua nhau trừng mắt, xem ai trừng được lâu hơn sẽ thắng vậy.
Cho đến khi Đại Bạch ăn xong miếng dưa, quệt miệng rồi lật đật đi lấy cấu chặt vào cánh tay Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... bế bế."
Ba nó không nhìn nó quyết thi gan với Hoắc Duật Hy đến cùng, không ai khoan nhượng ai.
Đại Bạch vất vả chỉnh lại cái nón đi biển bị gió thổi úp ra trước mặt rồi lại lay lay cánh tay của ba mình tiếp: "Tiểu Bạch bế bế Đại Bạch, ư ư..."
Bất quá Tư Cảnh Hàn đưa tay xách nhóc lên nhưng vẫn không nhìn đến nhóc lần nào.
Đại Bạch tuy bình thường có chút ngốc nghếch nhưng cũng biết nổi cáu khi chẳng ai quan tâm mình. Thằng bé đứng dậy, trèo ra trước mặt Tư Cảnh Hàn, giơ tay chắn lại tầm mắt của hắn buộc hắn chú ý mình.
Sau cùng vẫn là Tư Cảnh Hàn chịu thua con trai đành đánh mắt đến đến khuôn mặt bánh bao sữa trắng trẻo.
"Tiểu Bạch đi du lịch sao không dẫn Đại Bạch theo, để Đại Bạch ở cùng mommy thực khổ sở." Thằng bé thấy ba nhìn mình thì nói ngay.
"Ba..." Tư Cảnh Hàn vừa thốt lên một từ liền khựng lại, chưa biết cùng Đại Bạch ra sao càng không nhìn đến Hoắc Duật Hy lần nào nữa.
Ngược lại là Tề Thiếu Khanh phản ứng trước, anh tiến lên ôm ngang vai Hoắc Duật Hy nhìn Tư Cảnh Hàn, bình thản nói: "Là tôi dẫn Tiểu Hy đến, hai người không cần vì chuyện của mình mà làm con trai nuôi của tôi phải khổ sở. Đại Bạch đã bao nhiêu tuổi rồi, hai người cũng đâu còn nhỏ nữa mà không thể hai mặt một lời, nói rõ ra không phải sẽ dễ sống hơn sao."
Cái này là anh muốn lên án hành vi "bỏ đi không lời từ biệt" của Tư Cảnh Hàn.
Hắn ôm con trai trong tay sự nhớ nhung mấy ngày qua mới thoáng vơi bớt. Tuy nhiên so với động tác cưng nựng dịu dàng ấy thì miệng lưỡi vẫn độc địa như thường: "So với việc để Đại Bạch vỡ mộng hình tượng mommy thì thế này chẳng phải tốt hơn sao?"
Hắn quay ngược lại công kích ám chỉ Hoắc Duật Hy không hiểu chuyện.
"Anh..." Đương nhiên cô rất tức giận, muốn nhào đến đạp cho hắn bẹp dí: "Vậy anh định đi đến khi nào, nếu như hôm nay em còn chưa tìm ra, hả?"
Tư Cảnh Hàn không trả lời câu này, hắn cố ý không tiếp chuyện với Hoắc Duật Hy, muốn tiếp tục chiến tranh lạnh nên ôm con trai đứng dậy đi tới chỗ nhóm người đứng bên ngoài đang xem kịch.
Thấy hắn xách tay Đại Bạch đi ra Mao Lập Tát nghĩ mọi chuyện đã tốt đẹp liền sà đến, nịnh nọt: "Tổng tài anh có biết không, tôi đã nhớ anh chết đi được."
Đương nhiên người đàn ông cao ngạo đó không để lời của anh vào tai, chỉ đánh mắt nhẹ sang chỗ Lạc Tư Vũ rồi buông một câu hững hờ: "Người bán đứng tôi thường không có kết cục tốt đâu."
Đọng lại cuối cùng Lạc Tư Vũ nghe ra một nỗi đay nghiến cực mạnh trong lời nói vừa rồi của Tư Cảnh Hàn.
Ngược lại người không liên quan là Trí Quân thoáng rùng mình, nghĩ đến lúc nãy Tư Cảnh Hàn đột nhiên nhìn mình còn nhếch mày thật khiến cô bồn chồn không yên. Hắn nhìn thấu chuyện gì rồi sao?
Lạc Tư Vũ thì không hoang mang như vậy, thậm chí còn cao hứng vô cùng vỗ vỗ vai Tề Thiếu Khanh rồi sải bước dài để đuổi kịp Tư Cảnh Hàn.
"Cậu vất vả cho cậu rồi. Dù sau này kết quả có nào mình cũng không quên sự giúp đỡ lần này của cậu đâu."
Tư Cảnh Hàn không nhận lời cảm ơn đó, chỉnh cái nón cho Đại Bạch lần nữa rồi nói: "Phụ nữ ngoài việc để dành yêu thương thì còn để dành trêu chọc. Bằng không sẽ bị dắt mũi ngược lại, đến đó người ta muốn thế nào thì cậu cũng không có quyền oán trách nữa, biết không?"
Xem như là một bí kíp thượng thừa hắn truyền lại cho Lạc Tư Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.