Chương 472: Chương 145.3
Niếp Niếp
06/01/2020
So với một số người chuyến du lịch này có thể là chuyến đi vô cùng tuyệt vời nhưng đối với Trí Quân thì không tính là thế.
Lúc cô về đến villa đã thấy Lạc Tư Vũ đứng đó đợi mình, không nói hai lời cô liền dời bước tiếp tục đi thẳng mà không rẻ vào trong.
Hắn biết cô cố tình nên nói: "Em có thể đi tiếp, nhưng đừng nghĩ như thế tôi sẽ rời đi, không muốn chuyện nhỏ xé ra to thì quay lại."
Xiết chặt nắm tay Trí Quân quay phắt lại, trừng trừng nhìn hắn: "Anh có điên không, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tha cho tôi hả? Villa này không phải mình tôi ở, đợi Mạc Doanh và Mộc Tích trở về thì anh thích lắm phải không?"
"Sao em phải hoảng hốt như vậy, tôi đã làm gì em đâu." Lạc Tư Vũ nhún vai vô tội, đôi mắt tà ác bắt đầu dò xét dáng vẻ tức giận của cô, mà càng là như vậy thì cô càng thêm khó chịu, cau mày:
"Lạc Tư Vũ, anh đừng ỷ thế có tiền thì muốn trêu chọc cũng được, có ngày bị cắn ngược lại đó."
"Hừm..." Lạc Tư Vũ cười khẽ, trang phục đen xám càng làm hắn tà mị hơn: "Em nên nhớ dù cắn được tôi vẫn chưa chắc sẽ làm tôi đau, ngược lại bị tôi bẻ mất răng mới là đau đớn."
Trí Quân giận đến nghiến răng, không nói nổi với hắn nữa, muốn vào villa của mình. Lạc Tư Vũ cố tình chắn ngang cửa không cho cô vào trong: "Còn chưa nói xong em muốn đi đâu?"
"Anh tránh ra."
"Đừng giận dữ, ngược lại người nên tức giận là tôi mới phải, phụ nữ không ngoan như em tôi nói bao nhiêu lần mới chịu nghe lời đây. Dặn em không được liên lạc với Thất Cửu nữa em liền quay sang chỗ Tề Thiếu Khanh tránh nắng. Em là muốn tôi trừng trị em?"
"Lạc Tư Vũ, anh đừng nực cười nữa được không, chuyện cá nhân của tôi đến lượt anh quản từ khi nào?"
"Từ khi em chủ động bò lên giường của tôi." Lạc Tư Vũ sắc mặt một chút cũng không thay đổi nói ra câu này, bàn tay mảnh khảnh lại nâng lên bóp nhẹ lấy cổ của cô, ngón tay cái như có ma lực vuốt ve khuôn cằm xinh đẹp khiến cô khó thở vô cùng.
"Đừng nói hoàn cảnh lúc đó là do em say, có gan làm thì có gan nhận đi. Tôi không thích người hay đổ lỗi cho hoàn cảnh tí nào đâu, càng không chấp nhận lý do đó."
Trí Quân dù đã mang giày cao gót vẫn thấp hơn hắn một cái đầu, ở tư thế này cô hoàn toàn mất lợi thế khống chế đại cuộc, cứ như một con mèo nhỏ bị hắn xách lên cao chỉ biết quẫy đạp vô vọng.
Cô đã từng thử dùng thân thủ học được để đối phó hắn, kết quả là ba năm rèn luyện miệt mài trước mặt hắn cũng chỉ là công phu mèo cào. Lần đó bại trận cô nếm không ít hậu quả chua chát, hắn ra tay rất độc, cũng không vì cô là phụ nữ mà nương tay, khiến cô từ đó về sau mỗi lần có ý định đối phó thì trong đầu lại hiện lên nỗi ám ảnh đó.
Biết đánh không lại, cô chỉ còn cách dùng miệng nói lý lẽ: "Bao nhiêu phụ nữ bò lên giường của anh sao không thấy anh quản đông quản tây, tôi với anh cũng không nợ nần gì nhau, chuyện đã qua cũng không nên nhắc lại."
"Tôi vốn định là vậy nhưng ai bảo em cứ lởn vởn trước mặt tôi. Cái này là lỗi của em rồi, cho nên, tôi rất chướng mắt người phụ nữ đang là của tôi lại đi ôm ấp người khác, nhắc em lần cuối, nên nghe lời của tôi, nếu không Thất Cửu kia tôi sẽ khiến cậu ta mất việc, đến lúc đó thì em chính là nguyên nhân của bi kịch rồi."
"Anh... đê tiện!" Trí Quân buộc miệng nói, cả người cũng run lên theo từng chữ.
Lạc Tư Vũ phản ứng không quá mạnh mẽ, hơi nheo mắt nhìn cô: "So với vẻ mặt lạnh lùng trước đây thì tôi hứng thú với vẻ tức giận bây giờ của em hơn đó. À, còn nữa, dáng vẻ xinh đẹp của em không nên để quá nhiều người trông thấy đâu, bikini có thể mặc nhưng cho tôi thấy là được rồi, cái này trước khi đến đây tôi cũng đã dặn rồi nhỉ?"
Trí Quân không còn gì để nói, khuôn mặt nghẹn bừng vì tâm hỏa trong lòng, thật muốn tát cho hắn một cái.
Lạc Tư Vũ lại đột nhiên ôm lấy cô, dịu dàng nhưng khiến cô phải lạnh rợn người, quả nhiên lời của hắn sau đó còn khủng khiếp hơn: "Báo cho em một tin vui, tổng tài của em chuẩn bị nghỉ dài hạn nên bổ nhiệm tôi làm phó tổng cho công ty anh ấy điều hành ở Trung Quốc, nên là trợ lý riêng như em cũng được phân cho tôi rồi."
Thông tin trong đầu Trí Quân gần như nổ tung, đôi môi xinh đẹp thoáng run lên không thể thốt nên lời.
Ngược lại người đàn ông rất thích thú phản ứng này của cô, cười lịch lãm xoay bả vai cô lại, chủ động mở cửa villa giúp cô: "Ngày tháng của chúng ta sẽ còn rất dài, em không cần phải nóng vội phản công tôi đâu."
"Rầm!"
Vừa vào trong Trí Quân lập tức sập cửa lại, tránh hắn như tránh tà mà lúc này hắn cũng thu lại nụ cười trên môi.
Dù rằng thắng thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, mỗi khi như vậy vừa có cảm giác tội lỗi vừa thấy áy náy, hắn cũng không hiểu bản thân đang muốn gì nữa, nghĩ đến một người quá cố trong lòng sẽ phím đau, mà mỗi khi nhìn thấy cô lại không tự chủ bị cô thu hút nên khổ sở đến gần cô bằng cách thức sai lệch như vậy.
Lẽ nào hắn muốn trấn tĩnh mình trước cảnh phải yêu cùng lúc hai người?
Hắn lẽ nào lại tồi tệ đến mức đó?
Lúc cô về đến villa đã thấy Lạc Tư Vũ đứng đó đợi mình, không nói hai lời cô liền dời bước tiếp tục đi thẳng mà không rẻ vào trong.
Hắn biết cô cố tình nên nói: "Em có thể đi tiếp, nhưng đừng nghĩ như thế tôi sẽ rời đi, không muốn chuyện nhỏ xé ra to thì quay lại."
Xiết chặt nắm tay Trí Quân quay phắt lại, trừng trừng nhìn hắn: "Anh có điên không, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tha cho tôi hả? Villa này không phải mình tôi ở, đợi Mạc Doanh và Mộc Tích trở về thì anh thích lắm phải không?"
"Sao em phải hoảng hốt như vậy, tôi đã làm gì em đâu." Lạc Tư Vũ nhún vai vô tội, đôi mắt tà ác bắt đầu dò xét dáng vẻ tức giận của cô, mà càng là như vậy thì cô càng thêm khó chịu, cau mày:
"Lạc Tư Vũ, anh đừng ỷ thế có tiền thì muốn trêu chọc cũng được, có ngày bị cắn ngược lại đó."
"Hừm..." Lạc Tư Vũ cười khẽ, trang phục đen xám càng làm hắn tà mị hơn: "Em nên nhớ dù cắn được tôi vẫn chưa chắc sẽ làm tôi đau, ngược lại bị tôi bẻ mất răng mới là đau đớn."
Trí Quân giận đến nghiến răng, không nói nổi với hắn nữa, muốn vào villa của mình. Lạc Tư Vũ cố tình chắn ngang cửa không cho cô vào trong: "Còn chưa nói xong em muốn đi đâu?"
"Anh tránh ra."
"Đừng giận dữ, ngược lại người nên tức giận là tôi mới phải, phụ nữ không ngoan như em tôi nói bao nhiêu lần mới chịu nghe lời đây. Dặn em không được liên lạc với Thất Cửu nữa em liền quay sang chỗ Tề Thiếu Khanh tránh nắng. Em là muốn tôi trừng trị em?"
"Lạc Tư Vũ, anh đừng nực cười nữa được không, chuyện cá nhân của tôi đến lượt anh quản từ khi nào?"
"Từ khi em chủ động bò lên giường của tôi." Lạc Tư Vũ sắc mặt một chút cũng không thay đổi nói ra câu này, bàn tay mảnh khảnh lại nâng lên bóp nhẹ lấy cổ của cô, ngón tay cái như có ma lực vuốt ve khuôn cằm xinh đẹp khiến cô khó thở vô cùng.
"Đừng nói hoàn cảnh lúc đó là do em say, có gan làm thì có gan nhận đi. Tôi không thích người hay đổ lỗi cho hoàn cảnh tí nào đâu, càng không chấp nhận lý do đó."
Trí Quân dù đã mang giày cao gót vẫn thấp hơn hắn một cái đầu, ở tư thế này cô hoàn toàn mất lợi thế khống chế đại cuộc, cứ như một con mèo nhỏ bị hắn xách lên cao chỉ biết quẫy đạp vô vọng.
Cô đã từng thử dùng thân thủ học được để đối phó hắn, kết quả là ba năm rèn luyện miệt mài trước mặt hắn cũng chỉ là công phu mèo cào. Lần đó bại trận cô nếm không ít hậu quả chua chát, hắn ra tay rất độc, cũng không vì cô là phụ nữ mà nương tay, khiến cô từ đó về sau mỗi lần có ý định đối phó thì trong đầu lại hiện lên nỗi ám ảnh đó.
Biết đánh không lại, cô chỉ còn cách dùng miệng nói lý lẽ: "Bao nhiêu phụ nữ bò lên giường của anh sao không thấy anh quản đông quản tây, tôi với anh cũng không nợ nần gì nhau, chuyện đã qua cũng không nên nhắc lại."
"Tôi vốn định là vậy nhưng ai bảo em cứ lởn vởn trước mặt tôi. Cái này là lỗi của em rồi, cho nên, tôi rất chướng mắt người phụ nữ đang là của tôi lại đi ôm ấp người khác, nhắc em lần cuối, nên nghe lời của tôi, nếu không Thất Cửu kia tôi sẽ khiến cậu ta mất việc, đến lúc đó thì em chính là nguyên nhân của bi kịch rồi."
"Anh... đê tiện!" Trí Quân buộc miệng nói, cả người cũng run lên theo từng chữ.
Lạc Tư Vũ phản ứng không quá mạnh mẽ, hơi nheo mắt nhìn cô: "So với vẻ mặt lạnh lùng trước đây thì tôi hứng thú với vẻ tức giận bây giờ của em hơn đó. À, còn nữa, dáng vẻ xinh đẹp của em không nên để quá nhiều người trông thấy đâu, bikini có thể mặc nhưng cho tôi thấy là được rồi, cái này trước khi đến đây tôi cũng đã dặn rồi nhỉ?"
Trí Quân không còn gì để nói, khuôn mặt nghẹn bừng vì tâm hỏa trong lòng, thật muốn tát cho hắn một cái.
Lạc Tư Vũ lại đột nhiên ôm lấy cô, dịu dàng nhưng khiến cô phải lạnh rợn người, quả nhiên lời của hắn sau đó còn khủng khiếp hơn: "Báo cho em một tin vui, tổng tài của em chuẩn bị nghỉ dài hạn nên bổ nhiệm tôi làm phó tổng cho công ty anh ấy điều hành ở Trung Quốc, nên là trợ lý riêng như em cũng được phân cho tôi rồi."
Thông tin trong đầu Trí Quân gần như nổ tung, đôi môi xinh đẹp thoáng run lên không thể thốt nên lời.
Ngược lại người đàn ông rất thích thú phản ứng này của cô, cười lịch lãm xoay bả vai cô lại, chủ động mở cửa villa giúp cô: "Ngày tháng của chúng ta sẽ còn rất dài, em không cần phải nóng vội phản công tôi đâu."
"Rầm!"
Vừa vào trong Trí Quân lập tức sập cửa lại, tránh hắn như tránh tà mà lúc này hắn cũng thu lại nụ cười trên môi.
Dù rằng thắng thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, mỗi khi như vậy vừa có cảm giác tội lỗi vừa thấy áy náy, hắn cũng không hiểu bản thân đang muốn gì nữa, nghĩ đến một người quá cố trong lòng sẽ phím đau, mà mỗi khi nhìn thấy cô lại không tự chủ bị cô thu hút nên khổ sở đến gần cô bằng cách thức sai lệch như vậy.
Lẽ nào hắn muốn trấn tĩnh mình trước cảnh phải yêu cùng lúc hai người?
Hắn lẽ nào lại tồi tệ đến mức đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.