Chương 485: Chương 146.9
Niếp Niếp
19/01/2020
"Tôi gọi bác sĩ đến, tối nay sang phòng khách ngủ một đêm vậy, chờ Đại Bạch về hai mẹ con cũng ngủ sớm một chút."
Tuy rằng hắn thật lòng nghĩ cho cô và Đại Bạch nhưng Hoắc Duật Hy lúc này lại thoáng cười nhếch môi, đi đến chặn ở cửa, giảo quyệt cười: "Không cần đâu, tối nay Đại Bạch ngủ ở phòng của nó là được rồi, anh bệnh rồi nên để em chăm sóc."
Tư Cảnh Hàn nhìn thái độ của cô thì nhíu mày: "Em sao vậy?"
"Em à, có sao đâu? Ngược lại là anh khó chịu đến mức nào rồi?" Cô vừa nói vừa vòng tay lên cổ của hắn, sờ mó.
Tư Cảnh Hàn liền phát hiện ra điểm không ổn, suy nghĩ một hồi thì nhíu mày: "Em lại giở trò quỷ gì rồi?"
Hoắc Duật Hy nhún vai, cười vô tội: "Em thì giở trò gì được chứ."
Tư Cảnh Hàn bắt lấy cổ tay cô, nâng giọng: "Nói thật đi, tôi như thế này là do chủ ý của em phải không?"
Bị hắn dọa cô cũng không có mấy phần sợ hãi, nhìn sang hướng khác mà bỉu môi: "Ai bảo anh không về nhà ngoại Đại Bạch với em."
Tư Cảnh Hàn nghiến răng, có hơi tức giận kéo cô sang một bên muốn bỏ ra ngoài nhưng cô cũng không phải tay mơ để hắn muốn làm gì thì làm, lập tức ngăn cản: "Ấy ấy, anh đi đâu vậy, em đã đổi mật khẩu cửa rồi, anh không trốn được đâu."
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa nhưng thở đã không ra hơi, khó khăn lắm mới nói được một câu: "Hoắc Duật Hy, em rốt cuộc muốn cái gì chứ?"
Cô nhìn hắn khổ sở như vậy thoáng qua thương tiếc, thái độ trở nên mềm mại, áp má vào ngực hắn, vòng tay qua eo hắn mà ôm, hết sức cẩn thận dỗ dành: "Em chẳng muốn gì cả, chỉ cần anh thuận theo ý em đêm nay thôi là đủ rồi."
"Em mơ đi, tôi sẽ không." Tư Cảnh Hàn cắn răng nói.
"Đừng mạnh miệng, cục cưng anh không biết mình đã uống phải cái gì đâu." Nói xong cô khẽ đẩy hắn ra rồi kéo mạnh đi về phía giường ngủ, vậy mà thân hình cao lớn của Tư Cảnh Hàn cũng phải lảo đảo theo.
"Uỵch!" Hắn ngã nhào xuống, thậm chí còn không đủ hơi sức chống tay ngồi dậy. Cảm giác này y hệt như năm năm trước, ở DJ khi Mặc Lạc Phàm cho hắn dùng thuốc có chứa thành phần khiến hắn dị ứng hắn cũng sốt đến bủn rủn tay chân thế này.
Vạn nhất không ngờ trong đời sẽ ăn lại cú lừa này lần hai, nhưng hắn một chút cũng không hay biết mới đau.
Hoắc Duật Hy với mùi hương mê hoặc trên người từ phía sau dán lên lưng hắn, cứ nghĩ sẽ làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma, thân tâm bất định, nhưng Tư Cảnh Hàn đúng là liều chết giữ mình, điều này thật khiến cô mất bình tĩnh rồi đó.
"Được thôi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Tư Cảnh Hàn anh đừng tưởng em không dám làm gì anh." Dứt lời cô liền tháo dép lê của hắn, thô bạo bò lên lưng lột xuống áo ngủ, quần dài vứt đầy đống trên thảm lông cừu.
Tư Cảnh Hàn đôi mắt đỏ ngầu, thở phì phì không ra hơi, sự tức giận làm khuôn mặt hắn đỏ ngầu ấm ức: "Tại sao em đối xử với tôi vậy hả?!"
So với sự giận dữ đó của hắn Hoắc Duật Hy vẫn thông thả, xuống giường một chân đạp lên lưng hắn, một tay đè đầu ép hắn nằm sát xuống, khí thế uy nghi như một vị tướng thắng trận: "Vì anh xứng đáng bị như vậy."
"Hoắc Duật Hy, nhớ kỹ chuyện này, tôi nhất định không tha cho em!" Hắn cảnh cáo.
Cô càng thích thách thức: "Ồ, cũng đáng sợ quá nhỉ? Nhưng trước khi anh trừng trị được em, thì em sẽ cho anh biết mùi vị bị rút gân chân không được đi lại là gì."
Tuy rằng hắn thật lòng nghĩ cho cô và Đại Bạch nhưng Hoắc Duật Hy lúc này lại thoáng cười nhếch môi, đi đến chặn ở cửa, giảo quyệt cười: "Không cần đâu, tối nay Đại Bạch ngủ ở phòng của nó là được rồi, anh bệnh rồi nên để em chăm sóc."
Tư Cảnh Hàn nhìn thái độ của cô thì nhíu mày: "Em sao vậy?"
"Em à, có sao đâu? Ngược lại là anh khó chịu đến mức nào rồi?" Cô vừa nói vừa vòng tay lên cổ của hắn, sờ mó.
Tư Cảnh Hàn liền phát hiện ra điểm không ổn, suy nghĩ một hồi thì nhíu mày: "Em lại giở trò quỷ gì rồi?"
Hoắc Duật Hy nhún vai, cười vô tội: "Em thì giở trò gì được chứ."
Tư Cảnh Hàn bắt lấy cổ tay cô, nâng giọng: "Nói thật đi, tôi như thế này là do chủ ý của em phải không?"
Bị hắn dọa cô cũng không có mấy phần sợ hãi, nhìn sang hướng khác mà bỉu môi: "Ai bảo anh không về nhà ngoại Đại Bạch với em."
Tư Cảnh Hàn nghiến răng, có hơi tức giận kéo cô sang một bên muốn bỏ ra ngoài nhưng cô cũng không phải tay mơ để hắn muốn làm gì thì làm, lập tức ngăn cản: "Ấy ấy, anh đi đâu vậy, em đã đổi mật khẩu cửa rồi, anh không trốn được đâu."
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa nhưng thở đã không ra hơi, khó khăn lắm mới nói được một câu: "Hoắc Duật Hy, em rốt cuộc muốn cái gì chứ?"
Cô nhìn hắn khổ sở như vậy thoáng qua thương tiếc, thái độ trở nên mềm mại, áp má vào ngực hắn, vòng tay qua eo hắn mà ôm, hết sức cẩn thận dỗ dành: "Em chẳng muốn gì cả, chỉ cần anh thuận theo ý em đêm nay thôi là đủ rồi."
"Em mơ đi, tôi sẽ không." Tư Cảnh Hàn cắn răng nói.
"Đừng mạnh miệng, cục cưng anh không biết mình đã uống phải cái gì đâu." Nói xong cô khẽ đẩy hắn ra rồi kéo mạnh đi về phía giường ngủ, vậy mà thân hình cao lớn của Tư Cảnh Hàn cũng phải lảo đảo theo.
"Uỵch!" Hắn ngã nhào xuống, thậm chí còn không đủ hơi sức chống tay ngồi dậy. Cảm giác này y hệt như năm năm trước, ở DJ khi Mặc Lạc Phàm cho hắn dùng thuốc có chứa thành phần khiến hắn dị ứng hắn cũng sốt đến bủn rủn tay chân thế này.
Vạn nhất không ngờ trong đời sẽ ăn lại cú lừa này lần hai, nhưng hắn một chút cũng không hay biết mới đau.
Hoắc Duật Hy với mùi hương mê hoặc trên người từ phía sau dán lên lưng hắn, cứ nghĩ sẽ làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma, thân tâm bất định, nhưng Tư Cảnh Hàn đúng là liều chết giữ mình, điều này thật khiến cô mất bình tĩnh rồi đó.
"Được thôi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Tư Cảnh Hàn anh đừng tưởng em không dám làm gì anh." Dứt lời cô liền tháo dép lê của hắn, thô bạo bò lên lưng lột xuống áo ngủ, quần dài vứt đầy đống trên thảm lông cừu.
Tư Cảnh Hàn đôi mắt đỏ ngầu, thở phì phì không ra hơi, sự tức giận làm khuôn mặt hắn đỏ ngầu ấm ức: "Tại sao em đối xử với tôi vậy hả?!"
So với sự giận dữ đó của hắn Hoắc Duật Hy vẫn thông thả, xuống giường một chân đạp lên lưng hắn, một tay đè đầu ép hắn nằm sát xuống, khí thế uy nghi như một vị tướng thắng trận: "Vì anh xứng đáng bị như vậy."
"Hoắc Duật Hy, nhớ kỹ chuyện này, tôi nhất định không tha cho em!" Hắn cảnh cáo.
Cô càng thích thách thức: "Ồ, cũng đáng sợ quá nhỉ? Nhưng trước khi anh trừng trị được em, thì em sẽ cho anh biết mùi vị bị rút gân chân không được đi lại là gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.