Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 487: Chương 147.2

Niếp Niếp

20/01/2020

Đặt máy ảnh lên bàn trang điểm xong cô tự mình giải thoát xiêm y nhùng nhằng, thấy được nguy hiểm đến gần Tư Cảnh Hàn cố dùng chút sức còn lại ngồi dậy, hướng vào nhà tắm đi tới.

Hoắc Duật Hy nhìn hắn mệt đến không động đậy nổi vẫn quyết tâm phản kháng sự sắp đặt của mình, có hơi tủi thân mím môi.

Cô biết làm vậy có phần quá đáng nhưng hắn cũng cần tỏ thái độ như thể liều chết chống đối chứ, đã là quan hệ hơn cả vợ chồng rồi hắn không thể nhường cô một chút sao?

Trước khi Tư Cảnh Hàn kịp chạm vào cánh cửa cô vẫn là không chấp nhận được, ích kỉ xông đến, ôm chặt lấy hắn từ phía sau: "Cảnh Hàn, xem như em xin anh được không, em không đùa nữa, cũng không hành xử trẻ con trêu chọc anh như vừa rồi nữa, nhưng anh đừng như vậy được không, em cảm thấy tủi thân lắm."

Bàn tay chạm vào nắm cửa của hắn khựng lại, cô làm sao để yên tiếp tục nhỏ giọng hòng khiến hắn do dự: "Anh từ chối em nữa Cảnh Hàn, lâu rồi anh không "thương" em... có biết em rất "nhớ" anh, không tính đến chuyện em tính kế anh thì chúng ta "yêu nhau" cũng là chuyện bình thường, anh sao phải đắn đo cự tuyệt? Em muốn cùng ba của con trai mình có không gian riêng cũng là sai sao, Cảnh Hàn, anh nói đi?"

Cô nói câu nào cũng hợp tình hợp lý, nói một câu "ba của con trai mình" lại càng ngọt ngào hơn, rơi vào tai của Tư Cảnh Hàn càng có sức sát thương lớn, ánh mắt vốn đỏ ngầu của hắn đã nổi lên chút phân vân.

Hoắc Duật Hy biết quá rõ hắn không nói gì chính là lúc hắn đắn đo, thứ mê tình hắn đã uống cũng ngày một phát huy tác dụng, cô không ngại dùng biện pháp mạnh, bàn tay từ trước ngực hắn dần chạy xuống cơ bụng gồ ghề, tham lam hơn là đi vào chiếc quần đùi ôm sát cơ thể hắn đang mặc khơi gợi tìm thức hoang dã trong con người hắn.

"Cảnh Hàn..." Khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào vị trí nhạy cảm đó cơ thể Tư Cảnh Hàn dường như chết lặng, sững sờ không nhúc nhích, có cảm tưởng bản thân hắn đang trông phòng xông hơi vô cùng nóng làm mồ hôi thi nhau rớt xuống.

Hắn không ngăn cô được, xúc giác quá tốt khiến hắn day dứt giữa hai lựa chọn một cách khổ sở.

"Đừng mà." Cả lời kháng nghị của hắn cũng trở nên vô nghĩa vào lúc này.

Hoắc Duật Hy làm sao buông tha miếng ngon đã nằm trong miệng, cô dỗ hắn cũng giống như dụ cho kẹo một đứa trẻ: "Cảnh Hàn, chỉ cần ở cạnh em thế này anh sẽ không thấy khó chịu nữa, chỉ lần này thôi sẽ không sao đâu, sáng mai em tuyệt đối sẽ không để anh khó xử, càng không đem chuyện này làm cái cớ xử ép anh. Chúng ta sòng phẳng, em cần anh và anh cũng cần em."

"Không được..."

"Tại sao không? Cảnh Hàn, chẳng lẽ khi nào em chưa cho anh sáng rõ hai câu trả lời kia thì hai chúng ta không thể bên nhau, anh định cứ thế này mãi? Có rất nhiều cách tại sao phải chọn cách này, anh không thấy như vậy là rất bất công với bản thân sao, cũng bất công với em nữa! Anh không thương mình nhưng em cần anh thương em..."



Tư Cảnh Hàn tì trán vào cửa, nhắm nghiền mất suy nghĩ một lúc lại nhìn về phía cô ở đằng sau, bất quá bàn tay to lớn hơi nâng lên bắt lấy đôi tay đang làm loạn dưới thân mình kéo ra.

"Tôi... tin em được không?" Hắn biết hỏi như vậy rất ngây thơ nhưng vẫn trông chờ một câu trả lời thật lòng.

Hoắc Duật Hy nghiêm tục nhìn hắn, gật đầu.

"Vậy em chờ ngày mai sẽ bị tôi tính sổ đi." Tư Cảnh Hàn dứt lời liền giữ gáy của cô hôn mạnh, lảo đảo một cái hai người cùng ngã xuống thảm trãi sàn.

Hoắc Duật Hy giật mình vì hành động đột ngột của hắn, trừng trừng mắt chưa rõ sự tình đã thấy trời đất quay cuồng: "Á..."

Hắn thật vội vã để vơi bớt sự khô nóng trong người, và cô như một ao nước mát để hắn trầm mình vào, khuây khỏa.

Hắn cho rằng đêm đó đã cắn nuốt từng tất da thịt trên người cô, một sự đói khát từ lâu đến nay mới được nhập tiệc.

Tuy rằng là chủ mưu nhưng đến khi con mồi phản kháng thì Hoắc Duật Hy lại không đỡ được, chút hơi tàn của hắn đã dư sức làm cô tứ chi rệu rã.

"Anh tệ lắm biết không?" Cô áp tay vào má hắn mà hờn trách.

Hắn thật sự rất tệ hại vì đã để cô hao tâm tổn trí như thế, hắn thật sự rất tệ khi không biết cô cũng sẽ có lúc có nhu cầu được hắn yêu thương cả nghĩa nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Hắn thật tệ khi đã cố dối gạt lòng mình rằng hắn cũng rất "nhớ" cô của lúc này đi.

Tư Cảnh Hàn mím môi nhìn cô, khuôn mặt điển trai ửng hồng đầy khiêu gợi, một nụ hôn với hắn lúc này là chưa đủ, thứ bị cô trêu chọc bằng bàn tay mềm mại lúc nãy đã phản nghịch hắn và đầu hàng cô từ lâu.

Chiếc quần con của cô bị hắn vụng về đẩy lệch sang một bên, sau đó không không cho cô cơ hội thấy được cảnh tượng hãi hùng phía dưới mà an ủi cô bằng một nụ hôn ngọt ngào trước khi nguồn lực khổng lồ ập tới, nuốt chửng lấy cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook