Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 500: Chương 149.4

Niếp Niếp

12/03/2020

"Cạch." Cánh cửa khép lại.

Hoắc Duật Hy đã dẫn Đại Bạch rời đi.

Tư Cảnh Hàn ở đây lập tức đứng dậy, đi đến cửa chính nhìn sang bên phải lại ngó sang bên trái, chắc chắn không còn ai ve vãn xung quanh mới khóa cửa lại.

"Bịch bịch bịch!" Vừa quay lại hắn đã kích động đá bình bịch ngay vào ghế, còn đánh đánh tay lên tường như một đứa ngốc, vui đến mức sắp nhảy dựng lên mà reo hò, chỉ thiếu việc hét thật to tiếng: ya hú ăn mừng.

Vì sự kích động mà lòng ngực hắn trở nên phập phồng, thở từng hơi kịch liệt nhìn khắp nơi trong phòng vẫn chưa định vị được nên làm gì để biểu đạt cảm giác thăng hoa trong lòng. Sau cùng hắn đến chỗ cửa kính, gạt hết rèm sang một bên, kéo cửa ra chuẩn bị dang tay hứng một trận gió xuân ấm áp giải thoát bí bách trong lòng.

Nhưng...

Viu... viu...

Không có gió lộng quật vào người như tưởng tượng mà đổi lại là một đợt không khí lạnh từ trên cao tràn tới khiến mũi hắn co lại và phải tỉnh ra.

Tư Cảnh Hàn sợ lạnh nên vội vã khép cửa lại, hành vi của hắn buồn cười như một đứa trẻ. Sau khi bị gió lạnh tạt cho tỉnh táo hắn cũng cảm thấy mình đã hơi lộ liễu nên cố gắng tiết chế lại, giả vờ điềm tĩnh trở lại chỗ ngồi dù không có ai trông thấy cảnh tượng ấu trĩ của hắn vừa rồi.

Nhưng mà...

Hắn thật sự rất vui!

Vui đến chết đi được!

Cuối cùng hắn cũng có con gái, Hoắc Duật Hy sắp sinh con gái cho hắn rồi!

Hắn tự nhủ chỉ buông thả hôm nay thôi, ngày mai hắn sẽ lại uy nghiêm như cũ.

Thật sự hắn chưa từng dám hy vọng quá nhiều việc hai người sau này còn có cơ hội sinh thêm một đứa nữa, mà còn là con gái.

Con gái thì ắt hẳn sẽ giống Hoắc Duật Hy lúc nhỏ rất nhiều, bé con sẽ ngày ngày chạy tung tăng bên chân hắn mà nụng nịu gọi ba ơi, ôi...

Tư Cảnh Hàn càng nghĩ càng thích, đưa tay che mặt cười khúc khích một mình.

Chỉ là bây giờ hắn có chút hối hận lúc trước đã chuyển nhượng hết cổ phần mình có sang tên thằng nhóc Đại Bạch, rồi sau này hắn lấy gì để hậu thuẫn cho con gái đây? Sao lúc đó hắn nông cạn vậy nhỉ?

Nghĩ nghĩ Tư Cảnh Hàn càng thấy có lỗi với tiểu công chúa chưa chào đời và mặc định luôn Hoắc Duật Hy đang mang thai con gái hắn liền mở điện thoại gọi cho Mạc Doanh: "Mạc Doanh, vào văn phòng của tôi giúp mẹ con cô ấy sắp xếp một chút, cái đó... đặc biệt là Hoắc Duật Hy. À, cô biết chuyện rồi à, được được, làm tốt lắm... cảm ơn, còn nữa, mười lăm phút sau thông báo mọi người trở lại họp. Ừm, khẩn trương một chút... tôi muốn về sớm. Cảm ơn."

Chưa bao giờ Tư Cảnh Hàn dài dòng như vậy với người khác, nhưng bây giờ thì không gì là không thể.

Gọi cho Mạc Doanh xong hắn chưa có ý định dừng lại mà gọi tiếp cho Tề Thiếu Khanh, khi anh bắt máy, hắn không đầu không đuôi đã nói ngay: "Hoắc Duật Hy sắp sinh con gái cho tôi rồi, anh qua đây đi. Nhớ mang quà theo."

Bên kia còn chưa kịp trả lời hắn đã cúp máy, khuôn mặt nghiêm trọng gọi cho người tiếp theo: "Tư Vũ sao?"

[Mình đây, đã có chuyện gì?] Lạc Tư Vũ nghe giọng của hắn nặng nề như vậy còn tưởng có chuyện xảy ra, lo lắng hỏi.



"Cậu qua đây đi, Hoắc Duật Hy sắp sinh con gái cho mình rồi. Nhớ mang quà sang đấy."

Tút tút tút.

Lạc Tư Vũ: […]

Mục tiêu tiếp theo là Mặc Lạc Phàm, nhưng hắn còn chưa kịp thông báo anh ấy đã nhanh nhạy nắm được thông tin, cười hề hề: [Chuẩn bị thông báo tin vui cho mình chứ gì? Mình vừa nghe Tiểu Hy nói xong đây.]

Tư Cảnh Hàn lập tức mất vui, cho dù là vậy thì anh cũng nên để hắn tự mình nói ra chứ?

Mặc kệ chuyện anh đã biết, Tư Cảnh Hàn dùng nguyên văn như ban đầu mà nhấn mạnh: "Hoắc Duật Hy sắp sinh con gái cho mình, cậu qua đây đi, đừng quên mang quà theo."

[Gì chứ? Tư Cảnh Hàn, này, này...]

Tút tút tút.

Cái gì đây?

Mặc Lạc Phàm há hốc mồm nhìn cuộc hội thoại đã bị tắt.

Còn có chuyện như vậy cơ đấy, không nhìn ra Tư Cảnh Hàn lại là người cơ hội* như vậy!

*Thừa nước đục thả câu.

Tư Cảnh Hàn không để tâm người khác nghĩ sao, cúp máy xong liền chụp lại kết quả siêu âm của Hoắc Duật Hy gửi cho một người khác, chẳng ai xa lạ đó là Hoắc Duật Thiên, em trai của cô. Mà em trai của cô biết thì đồng nghĩa ba mẹ của cô cũng biết rồi, tiện cả đôi đường.

Nghĩ thế khóe môi của Tư Cảnh Hàn bất giác câu lên một cách nham hiểm, sẵn dịp có kết quả siêu âm của Hoắc Duật Hy trong điện thoại hắn không ngần ngại đăng một bài viết lên Weibo, cũng là bài viết đầu tiên của hắn hòng phô trương thành tựu.

Đọc rất dễ hiểu, phải không?

Khi đọc dòng trạng thái này của hắn đính kèm bức ảnh ai nấy trên dưới tập đoàn, đặc biệt là những người có mặt trong cuộc họp vừa rồi phải xúc động suýt rơi nước mắt.

Cuối cùng thì tổng tài của họ cũng có phản ứng, vậy mà lúc nãy còn tưởng hắn sẽ không chịu nổi đả kích mà ngất xỉu luôn chứ. Khuôn mặt xanh xao và hốc hác đó làm ai cũng nghĩ hắn chưa chuẩn bị được tâm lý đón nhận đứa con này, cứ như rất ngoài ý muốn và hắn đã bị gài bẫy vậy.

Tuy rằng bình thường hắn rất độc tài, lời lẽ cay nghiệt, thủ đoạn hơn người, là chiến thần dũng mãnh trên thương trường nhưng thực tế hắn lại có thân hình gầy nhom, trông rất yếu ớt. Đoạn thời gian nào tập đoàn có việc quan trọng phải tăng ca liên tục thì những nhân viên cấp cao thường xuyên tiếp xúc với hắn lại bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của hắn. Sợ hắn đổ bệnh, ngã quỵ vào lúc trọng yếu thì tinh thần tập đoàn cũng sẽ ảnh hưởng theo.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã tốt đẹp khi hắn chẳng những không bị đả kích mà còn khoe cả lên mạng xã hội. Thật quá tốt, thật quá tốt!

Ai đọc trạng thái này mà không hiểu ý hắn chứ, hắn là đang thông báo cho cả thiên hạ biết mình sắp được làm ba, à không, sắp có thêm bảo bối thứ hai, người khác còn không mau nhiệt liệt chúc mừng?

Ôm ấp tâm trạng hân hoan, những nhân viên cấp cao lần nữa đi vào phòng họp, trông thấy Tư Cảnh Hàn đang xem tính liền thân thiện chào.

"Tổng tài."

"Ừm."



"Tổng tài, chúc mừng cậu..."

"Nhanh vào vị trí." Tư Cảnh Hàn lạnh lùng cắt ngang lời giám đốc tài chính khiến ông ấy đứng hình, những người còn lại cũng sượng người thay.

Sao vậy nhỉ?

Sao vẫn lạnh lùng như vậy nhỉ?

Nhân viên trên dưới lại đưa mắt nhìn nhau mà hỏi.

Không xong rồi, có khi nào hắn chỉ đang gượng cười làm vui không, trước mặt Hoắc Duật Hy không dám manh động vì còn nể mặt Hoắc gia, sau lưng cô mới phơi bày tâm trạng thật sự mà trút giận lên người bọn họ.

Vậy thì không hay thật rồi, nếu đúng là như vậy thì Tư Cảnh Hàn hẳn phải gặp nhiều áp lực lắm, nhất định tổn thương đến nguyên khí, lâu dần sẽ sinh ra bệnh, nguy to.

Đó là những gì nhân viên cấp cao nghĩ ra khi nhìn đến Tư Cảnh Hàn, vì không biết đến một nửa đời sống còn lại của hắn ở hắc đạo nên đã luôn mặc định hắn chỉ là một tên tổng tài mặt trắng tài ba, có văn nhưng không có võ, ngồi văn phòng, bàn tiệc thì giỏi còn vận động, đánh đấm lại bằng không.

Vì bọn họ cứ nhìn mình bằng ánh mắt thương tiếc nên Tư Cảnh Hàn bắt đầu thấy nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"

"Không có." Giám đốc tài chính lập tức phủ nhận.

"Nếu không có chuyện gì thì nhanh ổn định vị trí đi." Tư Cảnh Hàn đang gấp nên thiếu kiên nhẫn hơn hẳn.

Những người có mặt thấy thế thoáng hoảng hốt, vội vã ngồi vào vị trí. Lúc này Mao Lập Tát, Lục Nguyên, Mạc Doanh và cả Đại Bạch được dẫn theo đúng lúc đẩy cửa đi vào khiến nhiều người phải bất ngờ cùng nghi hoặc.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Mạc Doanh chắc chắn chỗ Hoắc Duật Hy đã ổn Tư Cảnh Hàn mới nhìn sang cậu con trai béo lùn đang ngẩn cổ hướng về mình tha thiết, hắn đưa tay xách thằng bé đặt lên đùi đưa cho một cây bút và một tờ giấy trắng, phớt lờ mọi ánh mắt tò mò hướng về Đại Bạch, cũng không giới thiệu gì thêm đã tiến hành cuộc họp.

Thời khắc kinh hoàng lần nữa diễn ra làm ai cũng thấy căng thẳng, để tránh tình trạng sáng nay diễn ra thêm lần nữa ai lên cáo báo cũng hết sức cẩn trọng, chăm chuốc từ lời ăn tiếng nói cho đến hành vi, cử chỉ, vì lần này nếu bị Tư Cảnh Hàn đay nghiến sẽ không có ai như Hoắc Duật Hy đúng lúc xuất hiện cứu rỗi bọn họ nữa rồi.

Vậy mà, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ngay ở thời điểm cuối cùng, giám đốc bộ phận truyền thông của tập đoàn đang hăng say nói đến phần kết luận tiếng chuông điện thoại lãnh lót của ai đó lại vang lên phá ngang bầu không khí yên tĩnh.

Còn nhớ trước đây Hoắc Duật Hy làm thư kí riêng cho hắn, cũng từng để di động nổ chuông trong lúc họp, kết cục đã bị Tư Cảnh Hàn nghiêm khắc phê bình, là người đầu ấp tay gối với hắn còn không ngoại lệ vậy thì hôm nay xác định người làm lỡ tác phong chuyên nghiệp kia nhất định thê thảm một trận rồi.

Cả phòng họp vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn khi giám đốc truyền thông im bặt không dám nói nữa.

Ai cũng hiểu chuyện này là thế nào duy chỉ có Đại Bạch ngây thơ đang vẽ đột ngột thấy yên tĩnh quá liền hỏi: "Họp xong rồi hả Tiểu Bạch?"

Thằng bé hỏi Tư Cảnh Hàn, Tư Cảnh Hàn liền nhìn những người còn lại, ai cũng lãng tránh ánh mắt của hắn.

Sau cùng hắn phải nói: "Lần đầu cũng là lần cuối, nói tiếp đi."

Gì?

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Tư Cảnh Hàn lại dễ dãi như vậy ư, bọn họ có nghe lầm chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook