Chương 510: Chương 152.3
Niếp Niếp
12/03/2020
Vì một cái trứng rán mà không khí hòa hợp trong phòng bếp bị dập
tắt, Tư Cảnh Hàn không nói nhiều đã xoay lưng tìm chảo đặt lên bếp, thái độ này của hắn Hoắc Diệc Huyên sao không nhìn ra, tuy nhiên ông cụ chưa nói gì Vân Mộc Anh đã cắt ngang nói trước: "Ôi dào ông già, ông chưa
chi đã chiều cháu rồi, chuyện ăn uống của Đại Bạch ba mẹ nó làm sao
không biết chứ, sao lại so sánh với Tiểu Thiên?"
"Hừ, vậy tôi thương cháu là sai sao?" Ông cụ vừa nói vừa dắt tay Đại Bạch qua bàn cơm ngồi, hẳn hoi cho thằng bé một vị trí ngồi cạnh mình.
Hoắc Duật Hy nhìn ông cụ xong lại nhìn Tư Cảnh Hàn đang rán trứng, nói nhỏ với hắn: "Hay là để em nói với ba chuyện cân nặng của Đại Bạch..."
"Không cần đâu, em dọn cơm phụ mẹ đi." Hắn vừa nói vừa trở mặt trứng, động tác lưu loát không hờn không giận.
Hoắc Duật Thiên vẩy rau xong thì để lên đĩa, nhân tiện chỉ còn mình và Tư Cảnh Hàn đứng ở bếp hắn ta hừ khẽ: "Để xem anh còn giả vờ được bao lâu."
Trên bàn ăn, Đại Bạch và gia gia của nó ngồi ở vị trí trung tâm, Vân Mộc Anh ngồi ở bên phải cùng Hoắc Duật Thiên, đối diện là Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn.
"Dùng cơm thôi." Hoắc Diệc Huyên là chủ gia đình nên cầm đũa trước, khi ông cụ gắp miếng đầu tiên thì những người còn lại cũng bắt đầu ăn.
Đại Bạch ngồi ăn rất ngay ngắn, không hề làm vung vãi thức ăn cũng không cần đeo yếm ăn dặm. Dù rằng trứng rán là món ăn yêu thích hàng đầu nhưng thằng bé không đụng đũa nào dù nó ở ngay trước mặt, đợi đến khi gia gia ngồi bên cạnh trông thấy bỏ vào chén mình thằng bé mới dám cục cựa đũa, nhưng vừa gấp lên lại để xuống.
"Đại Bạch ăn trứng rán đi." Hoắc Diệc Huyên thấy thế liền giục.
Đại Bạch gấp trứng thèm đến rỏ dãi nhưng trước đó vẫn len lén liếc mắt về phía của Tư Cảnh Hàn để nhìn sắc mặt của hắn.
Đừng nghĩ động tác này của thằng bé là bình thường, mà cả một bàn ăn ai nấy phải theo Đại Bạch nhìn về phía ba nó.
Cháu trai của mình lại sợ ba nó đến nổi không dám ăn cơm khiến Hoắc Diệc Huyên tức giận không ít, vừa xoa đầu Đại Bạch vừa đặt đũa xuống bàn, lạnh giọng: "Thái độ của cậu là thế nào, thằng bé ăn một bữa cơm cũng phải nhìn sắc mặt sao?"
Ông cụ để đũa xuống cả nhà đều bỏ đũa theo, ngoại trừ Hoắc Duật Thiên vẫn thản nhiên gấp rau thì sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Bữa cơm đầu tiên không mấy êm đep trong dự liệu của Hoắc Duật Hy đã có rồi, nhưng vì lý do từ chỗ Đại Bạch cô lại không ngờ tới, trong tưởng tượng của cô mâu thuẫn phải xuất phát từ chuyện to tát hơn như sự kiện tranh đấu gia tộc trước kia mới phải. Nhưng suy cho cùng thì bất đồng quan điểm này lại trông giống những mâu thuẫn nhỏ trong một gia đình hơn, mâu thuẫn giữa cha mẹ và con cái trong việc nuôi dạy thế hệ sau, ít nhất cô thấy điều này rất gần gũi, không làm cô sợ đến vỡ mật. Hơn nữa trước giờ cô chưa từng thấy Tư Cảnh Hàn cúi mặt im lặng cho người ta mắng nhiếc, để ba cô áp chế hắn vài ngày cũng không tệ, không phải cô không thương chồng con nhưng thật sự cô đang cảm thấy rất thú vị và hả dạ.
"Con xin lỗi." Bất quá không lâu sau Tư Cảnh Hàn cũng chủ động lên tiếng.
"Cậu thì có lỗi gì với tôi mà phải xin, thứ lỗi tôi không nhận."
Vân Mộc Anh biết chồng mình muốn làm khó con rể nhưng lần này không lên tiếng nói đỡ, chủ yếu bà cũng muốn xem biểu hiện và cách ứng xử của Tư Cảnh Hàn.
"Lỗi của con là chưa dạy Đại Bạch cách cư xử đúng mực khiến ba khó xử, phải chiều chuộng nó, khiến cả nhà đang dùng cơm phải dừng lại chờ con."
"Cậu..."
Hoắc Diệc Huyên muốn nói nhưng chẳng nói nên lời, Tư Cảnh Hàn quá sắc bén trên từng câu chữ khiến người khác phải dè chừng, cẩn thận suy nghĩ từng chút một mới dám trả lời. Hắn nói chuyện ông đồng ý cho Đại Bạch rán trứng là do khó xử, vì thằng bé nài nỉ nên ông mới đồng ý, còn thực tế thì cả hắn và ông cụ đều có cùng quan điểm nên trong chuyện này không ai là người có lỗi cả, và chẳng ai cần phải chủ động thừa nhận quan điểm của mình là sai. Như vậy là vẹn toàn đôi đường, cứu vãn bầu không khí không tệ thêm nữa.
"Hừm, thế giới của người lớn rất phức tạp, nên Đại Bạch phải ăn nhiều một chút, chóng lớn thì mới mau hiểu hết được." Hoắc Duật thiên vốn im lặng đột ngột bồi một câu, thuận tay gắp trứng rán yêu thích cho Đại Bạch, cười dịu dàng với thằng bé: "Ăn đi, không cần nhìn ba ba nữa đâu, cậu nhỏ bảo đảm đấy."
"Vâng... vâng ạ." Đại Bạch vội đến nổi nói lắp, dù đã lâu rồi bé con không bị như vậy nữa.
Nhìn miệng nhỏ của Đại Bạch thoăn thoắt ăn, ít nhiều gì người lớn cũng biết thằng bé đã đói, đương nhiên người sốt ruột đầu tiên là gia gia của nhóc, nhìn Tư Cảnh Hàn hai ba giây nữa rồi cũng vì cháu cưng mà cầm đũa: "Dùng bữa, dùng bữa đi."
Hoắc Duật Hy thấy ba mình thay đổi thái độ nhanh như vậy mà cúi đầu mím môi nhịn cười, xem ra chỉ cần Đại Bạch chắn trước mặt Tư Cảnh Hàn thì ông cụ muốn làm gì hắn cũng khó.
"Bặp!"
Tư Cảnh Hàn đang gắp thức ăn bỗng nhiên bị ai đó bấu vào đùi, hắn hơi cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên bàn tay của Hoắc Duật Hy đang chu du loạn xạ trên người, hắn đánh mắt nhìn sang cô, cô lại xếch mày với hắn. Cả hai lần đầu hiểu ý nhau đến lạ lùng, cùng lén lút cúi đầu mím môi cười trộm, đắc ý.
Sau khi dùng cơm chiều, Đại Bạch cùng gia gia loay hoay một chút trong thư phòng thì trở về cho Tư Cảnh Hàn tắm gội. Đây là công việc thằng bé cần người lớn giúp vì nó còn quá thấp để với tới nhiều vị trí trong nhà tắm cũng như bồn tắm.
Ngồi trong bồn cùng ba mình một lúc Đại Bạch hơi quay người lại, chà chà bọt trắng lên người Tư Cảnh Hàn rồi chu chu cái môi nhỏ nói khẽ: "Tiểu Bạch, Đại Bạch sai rồi."
"Sai ở điểm nào?"
"Ở điểm, ở điểm ỷ vào gia gia thương Đại Bạch mà bắt người khác phải làm theo người mình."
Tư Cảnh Hàn khá hài lòng với biểu hiện của con trai, bẹo cái má bánh bao của nhóc hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"
Đại Bạch hơi đảo mắt suy nghĩ, nhìn thằng bé lúc này rất giống Hoắc Duật Hy.
Sau cùng nó cũng nặn ra một ý: "Đại Bạch nên nghe lời Tiểu Bạch, như vậy mới là đứa trẻ ngoan."
"Hừm." Tư Cảnh Hàn cười nhẹ, xoa xoa thân hình múp míp của con trai, đúng là mềm mại hơn cả kẹo bông. Hắn đang dựa vào bồn tắm, nên vừa kéo Đại Bạch lên cao thì cứ như thằng bé ngồi trọn lên ngực của hắn, lúc này khoảng cách của hai cha con rất gần, hắn không ngại thể hiện nhiều tình thương với con trai hơn một chút, sau khi hôn lên cái má đầy thịt rõ kêu mới ôn tồn nói:
"Đại Bạch biết nhận lỗi là rất tốt. Đúng là Đại Bạch đã sai khi ỷ vào tình thương của ông, nhưng Đại Bạch không hoàn toàn sai khi trái ý của ba." Hắn nói đoạn lại mở nắp chai tinh dầu, cho thêm một ít lên người Đại Bạch.
"Đại Bạch, một đứa trẻ ngoan không phải là một đứa trẻ lúc nào cũng vâng lệnh của người lớn, cũng không phải đứa trẻ không khiến những người thương yêu mình đau lòng, phiền lòng. Mà một đứa trẻ ngoan là đứa trẻ biết cách làm người mình yêu thương cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, tự hào về mình."
"Vậy Đại Bạch phải làm sao mới trở thành đứa trẻ ngoan?"
Nghe con trai bi bô hỏi Tư Cảnh Hàn lại cười, điểm một ít bọt lên mũi nhóc: "Trước mắt Đại Bạch sẽ không thực hiện hết được đâu, vì Đại Bạch còn rất nhỏ, sau này khi lớn lên, Đại Bạch sẽ hiểu nhiều chuyện và biết cách lựa chọn làm thế nào để trở thành đứa trẻ ngoan."
"Nhưng lúc đó Đại Bạch đã trưởng thành rồi thì làm sao trở thành đứa trẻ được nữa ạ?"
"Hỏi hay lắm." Tư Cảnh Hàn tán thưởng, lại thả Đại Bạch bám vào thành bồn tắm tự đạp nước.
"Thật ra đối với ba mẹ, con cái có lớn đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ to xác. Giống như lúc nãy ăn cơm cùng gia gia của Đại Bạch vậy, cả ba và mommy đều phải cúi đầu im lặng, đó là biểu hiện biết lắng nghe của một đứa trẻ ngoan."
"Lúc đó cậu Tiểu Thiên vẫn ăn cơm, vẫn nói chuyện, vậy cậu nhỏ là đứa trẻ không ngoan rồi ạ?" Đại Bạch luôn nhớ những chi tiết rất thú vị.
Nói xấu Hoắc Duật Thiên là điều Tư Cảnh Hàn không kiêng dè nhất, thẳng thừng bôi xấu hình ảnh của hắn ta trước mặt Đại Bạch: "Đúng vậy, cậu nhỏ Tiểu Thiên trước giờ vốn không ngoan, Đại Bạch không được giống cậu ấy."
Có vẻ Đại Bạch biết chọn lọc thông tin, nghe xong thằng bé chỉ nghiêng đầu suy nghĩ chứ không gật đầu bảo vâng như bình thường.
"Thông minh lắm." Tư Cảnh Hàn bất giác phải khen thưởng nó, hắn vừa mới nói đứa trẻ ngoan không hẳn phải vâng lệnh người lớn tuyệt đối thế là nó ứng dụng ngay.
"Một lúc nữa Đại Bạch sang nhận lỗi với gia gia nhé?"
"Được." Tư Cảnh Hàn gật đầu, phỏng chừng giờ này ông cụ đang gai mắt chuyện lúc chiều, hắn nên để con trai sang đó hiếu kính.
Sau khi giúp Đại Bạch ăn mặc sạch đẹp Tư Cảnh Hàn liền cho nó sang chỗ gia gia chơi, Hoắc Duật Hy cũng đã sang chỗ mẹ cô, một mình ở trong phòng cảm thấy hơi chán, hắn chủ động đi tìm người duy nhất còn rảnh rỗi trong nhà - Hoắc Duật Thiên.
"Bịch!"
"Tiểu Hy, con lại làm rơi cái gì rồi?"
Tuy rằng đang gọt trái cây nhưng Vân Mộc Anh có thể phát hiện ngay Hoắc Duật Hy vừa làm hư món đồ nào đấy của bà.
Hoắc Duật Hy vội vàng nhặt mấy quyển sổ vừa rơi xuống đặt về vị trí cũ, cười trừ trở về chỗ mẹ mình, chống lưng ngồi xuống.
"Bụng còn chưa nhô ra lại làm dáng cho ai xem?" Vân Mộc Anh vừa đẩy đĩa trái cây sang cho con gái vừa bóc mẽ chiêu trò của cô.
Hoắc Duật Hy cười hì hì, ăn một miếng dưa lưới trước mới nói: "Ở nhà với mẹ là thích nhất."
"Con đó, đừng trách mẹ nói thẳng, nhưng mà con không bằng người ta đâu."
"Người ta nào cơ?" Hoắc Duật Hy chưa hiểu lắm.
"Thì còn ai vào đây ngoài con rể của mẹ. Duật Hy à, con không tinh ý gì cả, Cảnh Hàn hơn con rất nhiều đấy."
"Hừ, vậy tôi thương cháu là sai sao?" Ông cụ vừa nói vừa dắt tay Đại Bạch qua bàn cơm ngồi, hẳn hoi cho thằng bé một vị trí ngồi cạnh mình.
Hoắc Duật Hy nhìn ông cụ xong lại nhìn Tư Cảnh Hàn đang rán trứng, nói nhỏ với hắn: "Hay là để em nói với ba chuyện cân nặng của Đại Bạch..."
"Không cần đâu, em dọn cơm phụ mẹ đi." Hắn vừa nói vừa trở mặt trứng, động tác lưu loát không hờn không giận.
Hoắc Duật Thiên vẩy rau xong thì để lên đĩa, nhân tiện chỉ còn mình và Tư Cảnh Hàn đứng ở bếp hắn ta hừ khẽ: "Để xem anh còn giả vờ được bao lâu."
Trên bàn ăn, Đại Bạch và gia gia của nó ngồi ở vị trí trung tâm, Vân Mộc Anh ngồi ở bên phải cùng Hoắc Duật Thiên, đối diện là Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn.
"Dùng cơm thôi." Hoắc Diệc Huyên là chủ gia đình nên cầm đũa trước, khi ông cụ gắp miếng đầu tiên thì những người còn lại cũng bắt đầu ăn.
Đại Bạch ngồi ăn rất ngay ngắn, không hề làm vung vãi thức ăn cũng không cần đeo yếm ăn dặm. Dù rằng trứng rán là món ăn yêu thích hàng đầu nhưng thằng bé không đụng đũa nào dù nó ở ngay trước mặt, đợi đến khi gia gia ngồi bên cạnh trông thấy bỏ vào chén mình thằng bé mới dám cục cựa đũa, nhưng vừa gấp lên lại để xuống.
"Đại Bạch ăn trứng rán đi." Hoắc Diệc Huyên thấy thế liền giục.
Đại Bạch gấp trứng thèm đến rỏ dãi nhưng trước đó vẫn len lén liếc mắt về phía của Tư Cảnh Hàn để nhìn sắc mặt của hắn.
Đừng nghĩ động tác này của thằng bé là bình thường, mà cả một bàn ăn ai nấy phải theo Đại Bạch nhìn về phía ba nó.
Cháu trai của mình lại sợ ba nó đến nổi không dám ăn cơm khiến Hoắc Diệc Huyên tức giận không ít, vừa xoa đầu Đại Bạch vừa đặt đũa xuống bàn, lạnh giọng: "Thái độ của cậu là thế nào, thằng bé ăn một bữa cơm cũng phải nhìn sắc mặt sao?"
Ông cụ để đũa xuống cả nhà đều bỏ đũa theo, ngoại trừ Hoắc Duật Thiên vẫn thản nhiên gấp rau thì sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Bữa cơm đầu tiên không mấy êm đep trong dự liệu của Hoắc Duật Hy đã có rồi, nhưng vì lý do từ chỗ Đại Bạch cô lại không ngờ tới, trong tưởng tượng của cô mâu thuẫn phải xuất phát từ chuyện to tát hơn như sự kiện tranh đấu gia tộc trước kia mới phải. Nhưng suy cho cùng thì bất đồng quan điểm này lại trông giống những mâu thuẫn nhỏ trong một gia đình hơn, mâu thuẫn giữa cha mẹ và con cái trong việc nuôi dạy thế hệ sau, ít nhất cô thấy điều này rất gần gũi, không làm cô sợ đến vỡ mật. Hơn nữa trước giờ cô chưa từng thấy Tư Cảnh Hàn cúi mặt im lặng cho người ta mắng nhiếc, để ba cô áp chế hắn vài ngày cũng không tệ, không phải cô không thương chồng con nhưng thật sự cô đang cảm thấy rất thú vị và hả dạ.
"Con xin lỗi." Bất quá không lâu sau Tư Cảnh Hàn cũng chủ động lên tiếng.
"Cậu thì có lỗi gì với tôi mà phải xin, thứ lỗi tôi không nhận."
Vân Mộc Anh biết chồng mình muốn làm khó con rể nhưng lần này không lên tiếng nói đỡ, chủ yếu bà cũng muốn xem biểu hiện và cách ứng xử của Tư Cảnh Hàn.
"Lỗi của con là chưa dạy Đại Bạch cách cư xử đúng mực khiến ba khó xử, phải chiều chuộng nó, khiến cả nhà đang dùng cơm phải dừng lại chờ con."
"Cậu..."
Hoắc Diệc Huyên muốn nói nhưng chẳng nói nên lời, Tư Cảnh Hàn quá sắc bén trên từng câu chữ khiến người khác phải dè chừng, cẩn thận suy nghĩ từng chút một mới dám trả lời. Hắn nói chuyện ông đồng ý cho Đại Bạch rán trứng là do khó xử, vì thằng bé nài nỉ nên ông mới đồng ý, còn thực tế thì cả hắn và ông cụ đều có cùng quan điểm nên trong chuyện này không ai là người có lỗi cả, và chẳng ai cần phải chủ động thừa nhận quan điểm của mình là sai. Như vậy là vẹn toàn đôi đường, cứu vãn bầu không khí không tệ thêm nữa.
"Hừm, thế giới của người lớn rất phức tạp, nên Đại Bạch phải ăn nhiều một chút, chóng lớn thì mới mau hiểu hết được." Hoắc Duật thiên vốn im lặng đột ngột bồi một câu, thuận tay gắp trứng rán yêu thích cho Đại Bạch, cười dịu dàng với thằng bé: "Ăn đi, không cần nhìn ba ba nữa đâu, cậu nhỏ bảo đảm đấy."
"Vâng... vâng ạ." Đại Bạch vội đến nổi nói lắp, dù đã lâu rồi bé con không bị như vậy nữa.
Nhìn miệng nhỏ của Đại Bạch thoăn thoắt ăn, ít nhiều gì người lớn cũng biết thằng bé đã đói, đương nhiên người sốt ruột đầu tiên là gia gia của nhóc, nhìn Tư Cảnh Hàn hai ba giây nữa rồi cũng vì cháu cưng mà cầm đũa: "Dùng bữa, dùng bữa đi."
Hoắc Duật Hy thấy ba mình thay đổi thái độ nhanh như vậy mà cúi đầu mím môi nhịn cười, xem ra chỉ cần Đại Bạch chắn trước mặt Tư Cảnh Hàn thì ông cụ muốn làm gì hắn cũng khó.
"Bặp!"
Tư Cảnh Hàn đang gắp thức ăn bỗng nhiên bị ai đó bấu vào đùi, hắn hơi cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên bàn tay của Hoắc Duật Hy đang chu du loạn xạ trên người, hắn đánh mắt nhìn sang cô, cô lại xếch mày với hắn. Cả hai lần đầu hiểu ý nhau đến lạ lùng, cùng lén lút cúi đầu mím môi cười trộm, đắc ý.
Sau khi dùng cơm chiều, Đại Bạch cùng gia gia loay hoay một chút trong thư phòng thì trở về cho Tư Cảnh Hàn tắm gội. Đây là công việc thằng bé cần người lớn giúp vì nó còn quá thấp để với tới nhiều vị trí trong nhà tắm cũng như bồn tắm.
Ngồi trong bồn cùng ba mình một lúc Đại Bạch hơi quay người lại, chà chà bọt trắng lên người Tư Cảnh Hàn rồi chu chu cái môi nhỏ nói khẽ: "Tiểu Bạch, Đại Bạch sai rồi."
"Sai ở điểm nào?"
"Ở điểm, ở điểm ỷ vào gia gia thương Đại Bạch mà bắt người khác phải làm theo người mình."
Tư Cảnh Hàn khá hài lòng với biểu hiện của con trai, bẹo cái má bánh bao của nhóc hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"
Đại Bạch hơi đảo mắt suy nghĩ, nhìn thằng bé lúc này rất giống Hoắc Duật Hy.
Sau cùng nó cũng nặn ra một ý: "Đại Bạch nên nghe lời Tiểu Bạch, như vậy mới là đứa trẻ ngoan."
"Hừm." Tư Cảnh Hàn cười nhẹ, xoa xoa thân hình múp míp của con trai, đúng là mềm mại hơn cả kẹo bông. Hắn đang dựa vào bồn tắm, nên vừa kéo Đại Bạch lên cao thì cứ như thằng bé ngồi trọn lên ngực của hắn, lúc này khoảng cách của hai cha con rất gần, hắn không ngại thể hiện nhiều tình thương với con trai hơn một chút, sau khi hôn lên cái má đầy thịt rõ kêu mới ôn tồn nói:
"Đại Bạch biết nhận lỗi là rất tốt. Đúng là Đại Bạch đã sai khi ỷ vào tình thương của ông, nhưng Đại Bạch không hoàn toàn sai khi trái ý của ba." Hắn nói đoạn lại mở nắp chai tinh dầu, cho thêm một ít lên người Đại Bạch.
"Đại Bạch, một đứa trẻ ngoan không phải là một đứa trẻ lúc nào cũng vâng lệnh của người lớn, cũng không phải đứa trẻ không khiến những người thương yêu mình đau lòng, phiền lòng. Mà một đứa trẻ ngoan là đứa trẻ biết cách làm người mình yêu thương cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, tự hào về mình."
"Vậy Đại Bạch phải làm sao mới trở thành đứa trẻ ngoan?"
Nghe con trai bi bô hỏi Tư Cảnh Hàn lại cười, điểm một ít bọt lên mũi nhóc: "Trước mắt Đại Bạch sẽ không thực hiện hết được đâu, vì Đại Bạch còn rất nhỏ, sau này khi lớn lên, Đại Bạch sẽ hiểu nhiều chuyện và biết cách lựa chọn làm thế nào để trở thành đứa trẻ ngoan."
"Nhưng lúc đó Đại Bạch đã trưởng thành rồi thì làm sao trở thành đứa trẻ được nữa ạ?"
"Hỏi hay lắm." Tư Cảnh Hàn tán thưởng, lại thả Đại Bạch bám vào thành bồn tắm tự đạp nước.
"Thật ra đối với ba mẹ, con cái có lớn đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ to xác. Giống như lúc nãy ăn cơm cùng gia gia của Đại Bạch vậy, cả ba và mommy đều phải cúi đầu im lặng, đó là biểu hiện biết lắng nghe của một đứa trẻ ngoan."
"Lúc đó cậu Tiểu Thiên vẫn ăn cơm, vẫn nói chuyện, vậy cậu nhỏ là đứa trẻ không ngoan rồi ạ?" Đại Bạch luôn nhớ những chi tiết rất thú vị.
Nói xấu Hoắc Duật Thiên là điều Tư Cảnh Hàn không kiêng dè nhất, thẳng thừng bôi xấu hình ảnh của hắn ta trước mặt Đại Bạch: "Đúng vậy, cậu nhỏ Tiểu Thiên trước giờ vốn không ngoan, Đại Bạch không được giống cậu ấy."
Có vẻ Đại Bạch biết chọn lọc thông tin, nghe xong thằng bé chỉ nghiêng đầu suy nghĩ chứ không gật đầu bảo vâng như bình thường.
"Thông minh lắm." Tư Cảnh Hàn bất giác phải khen thưởng nó, hắn vừa mới nói đứa trẻ ngoan không hẳn phải vâng lệnh người lớn tuyệt đối thế là nó ứng dụng ngay.
"Một lúc nữa Đại Bạch sang nhận lỗi với gia gia nhé?"
"Được." Tư Cảnh Hàn gật đầu, phỏng chừng giờ này ông cụ đang gai mắt chuyện lúc chiều, hắn nên để con trai sang đó hiếu kính.
Sau khi giúp Đại Bạch ăn mặc sạch đẹp Tư Cảnh Hàn liền cho nó sang chỗ gia gia chơi, Hoắc Duật Hy cũng đã sang chỗ mẹ cô, một mình ở trong phòng cảm thấy hơi chán, hắn chủ động đi tìm người duy nhất còn rảnh rỗi trong nhà - Hoắc Duật Thiên.
"Bịch!"
"Tiểu Hy, con lại làm rơi cái gì rồi?"
Tuy rằng đang gọt trái cây nhưng Vân Mộc Anh có thể phát hiện ngay Hoắc Duật Hy vừa làm hư món đồ nào đấy của bà.
Hoắc Duật Hy vội vàng nhặt mấy quyển sổ vừa rơi xuống đặt về vị trí cũ, cười trừ trở về chỗ mẹ mình, chống lưng ngồi xuống.
"Bụng còn chưa nhô ra lại làm dáng cho ai xem?" Vân Mộc Anh vừa đẩy đĩa trái cây sang cho con gái vừa bóc mẽ chiêu trò của cô.
Hoắc Duật Hy cười hì hì, ăn một miếng dưa lưới trước mới nói: "Ở nhà với mẹ là thích nhất."
"Con đó, đừng trách mẹ nói thẳng, nhưng mà con không bằng người ta đâu."
"Người ta nào cơ?" Hoắc Duật Hy chưa hiểu lắm.
"Thì còn ai vào đây ngoài con rể của mẹ. Duật Hy à, con không tinh ý gì cả, Cảnh Hàn hơn con rất nhiều đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.