Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 123: Cô dâu của Tư Cảnh Hàn 8

Niếp Niếp

29/07/2019

Hoắc Duật Hy hít vào một hơi thật sâu để tiêu hóa ý vị trong lời nói của Tư Cảnh Hàn, đôi mắt to tròn không ngừng chuyển động từ giật mình cho tới kinh hoảng.

Tư Cảnh Hàn chắc cũng đã đoán được Hoắc Duật Hy nhận ra ý của mình cho nên cười càng thâm trầm hơn:

"Không cần ngạc nhiên, tình cảm của chúng ta trước kia mặn nồng, có thêm một chút ràng buộc cũng không hẳn là sai."

"Kẻ điên này, rốt cục anh muốn làm gì mới để yên cho tôi? Chúng ta có gì để liên quan đến nhau nữa hả?!" Hoắc Duật Hy dữ dằn lớn tiếng, thật sự không chịu nổi đả kích.

"Đừng kích động, bé Duật của tôi. Em hãy nhìn xem, hôn lễ này tôi chuẩn bị có bao nhiêu chu đáo, tất cả đều vì em, tại sao không tận hưởng một chút, hở?" Tư Cảnh Hàn dịu dàng nói, ánh mắt đa tình nhìn Hoắc Duật Hy nhưng càng như vậy cô càng thấy lạnh lẽo.

"Anh lại muốn đem tôi ra làm vật thế thân?"

Bỗng nhiên Hoắc Duật Hy nói một câu này, trong giận dữ cô chợt nhận ra đây thật chất là một màn kịch có sắp đặt của Tư Cảnh Hàn.

Làm sao hắn có thể dự dưng muốn kết hôn với cô, trừ phi hắn muốn che mắt người ngoài để bảo vệ cô dâu đích thực!

Tư Cảnh Hàn không nói chỉ cười, nụ cười trào phúng khiến người khác không sao thâm dò ra ý của hắn.

Hoắc Duật Hy nóng mắt chờ đến khi hắn dừng hẳn ý cợt nhã, có một chút sợ hãi xẹt qua lòng của cô.

"Vì sao em không nghĩ tôi đã yêu em rồi nên xa em tôi sẽ không chịu nổi, hở?" Tư Cảnh Hàn ôm lấy người cô, hắn cúi đầu vùi mặt vào cổ của cô, mềm giọng: "Hoắc Duật Hy, sao em không nghĩ tôi hối hận rồi không muốn đẩy em đi, như thế có phải tốt hơn không nhỉ?"

Lời nói và động tác của Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy run rẩy, một cỗ bài xích nổi lên khiến cô đẩy mạnh lồng ngực của hắn ra.

"Nếu cô dâu của anh là cái người tên Bảo Bối thì tôi không còn gì để nói cả, một tên điên như anh còn có chuyện gì không thể nghĩ ra. Yêu tôi, anh cho rằng Hoắc Duật Hy này là kẻ bại não hay sao?"

Tư Cảnh Hàn cũng thôi ý định ôm lấy cô lần nữa, hắn nhàn nhã khoác tay lên ghế như ngầm thừa nhận những gì cô vừa nói đều là thật, hắn cũng chẳng còn muốn diễn trò.



Quả nhiên sau đó hắn đã đổi giọng, một giọng nói vô nhân tính: "Xem ra em cũng thông minh lên không ít, nhưng mà dù có như thế thì cũng không thể giúp em thoát khỏi chỗ này đâu. Tề Thiếu Khanh trở về tổng bộ e rằng phải mấy ngày nữa mới có thể trở về, em cho là anh ta có cứu được em hay không? Tốt nhất vẫn nên ở đây mà an phận, tôi sẽ đối với em thật tốt."

"Tư Cảnh Hàn, anh không sợ Hoắc gia của tôi đến để đòi người hay sao?"

"Họ có gan đến đây thì tôi xin mời, Hoắc Duật Hy có lẽ em không biết nhưng giao dịch giữa họ Hoắc các em và ba của tôi đã quyết định một khi em nằm trong tay tôi thì có lên trời họ cũng không bước vào lãnh thổ của nhà họ Tư."

Hoắc Duật Hy không lớn tiếng nữa, giọng của cô cũng lạnh lùng y hệt Tư Cảnh Hàn: "Vì sao anh nhất định phải nhấm đến tôi, hôn lễ này thật chất có ích gì với anh?"

"Vì trong mắt tôi chỉ có em mà thôi."

Lời nào Tư Cảnh Hàn thốt ra cũng thật ngọt ngào nhưng Hoắc Duật Hy hoàn toàn không biết câu nào là thật, câu nào là giả.

"Hơn nữa Hoắc Duật Hy, có một chỗ em hiểu sai rồi, hôn lễ này là tôi chân chính dành cho em và tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho em lý do vì sao cả. Bởi vì trên pháp luật em đã trở thành của tôi, hôn lễ này thuận theo đó mà tiến hành, Tề Thiếu Khanh chẳng qua là lấy đi một món đồ đã có chủ, nên bây giờ anh ta cũng phải trả lại mà thôi."

"Anh điên rồi, anh điên thật rồi!"

"Đúng vậy, bởi vì họ Hoắc các em ban cho tôi mới trở thành kẻ điên, cho nên em phải ở bên tôi để tôi giày vò em cả đời, để em sinh con cho tôi, để em trở thành mẹ của người mà em hận nhất, để bọn họ nhìn thấy điều họ lo sợ nhất cũng đã xảy ra!"

Hoắc Duật Hy hoảng sợ gào lên: "Anh đừng mơ tưởng, tôi có chết cũng không lấy anh! Anh đã bán tôi đi thì không có tư cách quyết định cuộc đời của tôi!"

"Đừng vội nói như vậy, Hoắc Duật Hy, trước khi đưa em đến đây thì tôi đã có dư thừa biện pháp để em ngoan ngoãn ở lại rồi. Ngày mai chúng ta hãy nhìn xem chuyện kinh ngạc gì sẽ xảy ra khiến em hồi tâm chuyển ý."

Hoắc Duật Hy thoáng rùng mình, khi nhìn vào ánh mắt của hắn một nổi sợ hãi không tên từ đâu len lỏi đến, nhưng Tư Cảnh Hàn đã nhanh chóng bế lấy cô, đứng dậy:

"Nào, trước tiên chúng ta lên phòng tân hôm xem xem phải bày trí giường ngủ như thế nào, suốt mấy hôm nay tôi còn chưa thay chăn gối vì sợ mất đi mùi hương của em đấy."

Bàn tay của Hoắc Duật Hy xiết lại thành quyền, ở trong lòng của Tư Cảnh Hàn phẫn hận không thể xé rách vẻ mặt nhỡn nhơ này của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook