Chương 10: Con cáo xinh đẹp nhất Bắc cực
Niếp Niếp
12/08/2018
Tiểu Duật Hy, hay là tôi tự làm thì hơn." Tử Mặc thấy Hoắc Duật Hy cứ
đứng nghệch ra đó, mặt lúc đỏ lúc trắng, cho rằng cô đang ngại ngùng,
hắn cũng lúng túng theo.
Hoắc Duật Hy hồi tỉnh trong sự suy nghĩ, không nói lời nào đi về phía Tử Mặc, chu môi nói: "Anh ngồi yên là được rồi."
Tay cô chạm vào người của hắn, cảm giác đúng là rất tốt nha. Nhẵn mịn đúng như trong tưởng tượng, nhưng cũng không thể thể hiện ra mặt như vậy được.
Dù thế nào tên này cũng được gọi là trai đẹp, cô cũng không phải là băng thanh ngọc khiết hay ngây thơ như tiểu bạch thỏ, thấy người khác giới cởi trần thì ngượng ngùng đến không dám nhúc nhích. Thật ra Hoắc Duật Hy cô cũng rất thích sở hữu được cái đẹp đi, chút lòng riêng của những cô gái tuổi mơ mộng, tim đập nhanh khi thấy một soái ca ngồi trước mặt mình.
Mà tên này là do cô bỏ tiền ra thuê, không lợi dụng một chút thì cũng thật uổng phí. Hơn nữa, trước giờ đại tiểu thư như cô chưa từng hạ mình chăm sóc, hay thay quần áo cho bất kỳ ai, hôm nay thế này tính sao vẫn là tên Tiểu Bạch này được đãi ngộ, coi như hòa đi.
Hoàn hảo! Lý do quá hoàn hảo.
Hoắc Duật Hy thõa mãn với tính toán của mình, lau qua phần ngực lại đến phần bụng, lòn qua cánh lưng. Thế nhưng tay của cô hơi ngừng lại, trên tấm lưng quyến rũ của hắn lại có một vết sẹo dài, chạy dọc từ vai phải đến phần eo bên trái, tuy trông không ghê tợn nhưng lại hằn lên một vết dài như vết bớt.
"Sao vậy?" Tử Mặc khẽ hỏi.
"Sao trên lưng anh lại có vết sẹo dài quá vậy?"
Mi tâm của Tử Mặc hơi nhíu lại, kéo Hoắc Duật Hy ra trước ngực của mình, vểnh môi lên nói: "Không có gì đâu, lúc nhỏ bị tai nạn rồi để lại thôi, trông đáng sợ thì đừng nhìn nữa. Trông nó rất không đẹp phải không?"
"Này, anh đừng dùng sức kéo như vậy chứ, ảnh hưởng đến vết thương thì sao?" Hoắc Duật Hy nhắc nhở. "Không phải tôi thấy đáng sợ, mà vì có chút tò mò thôi, mà tai nạn đó, nặng lắm sao?"
"Ừm, cũng không nhớ rõ nữa, lúc đó tôi còn rất nhỏ."
"Vậy sao? Tai nạn gì vậy?" Hoắc Duật Hy vừa cầm bàn tay của hắn vừa hỏi tiếp.
"Không biết nữa, từ lúc tôi hiểu chuyện đến giờ đã có rồi...mà Tiểu Duật Hy rất quan tâm tới chuyện lúc trước của tôi hả?"
Tử Mặc mỉm cười dễ thương nhìn cô gái trước mặt, Hoắc Duật Hy đang chăm chú nhìn những ngón tay của hắn nghe hỏi vậy thì lại chu môi: "Đã nói chỉ tò mò thôi, không trả lời thì thôi. Ai thèm quan tâm anh chứ?"
Ngón tay mảnh khảnh, thon dài xinh xinh như trúc, từng khớp xương rõ ràng như thẳng tấp, móng tay được cắt gọn gàng, sạch sẽ. Có cảm giác muốn cắn ghê! Nhưng mà lại có một số vết chai xuất hiện ở cùng một vị trí, ở lòng bàn tay phải và tay trái đều có. Có điều cũng không làm mất được vẻ đẹp của đôi tay đi.
Lần này Tử Mặc không nói gì nữa, mà im lặng cho cô lau.
Hoắc Duật Hy thấy hắn không nói gì, lúc nhìn vẻ mặt của tên kia càng không biết hắn nghĩ gì. Bản thân cũng không biết nói gì thêm, có khi nào lại chọc đến tâm tình gì của hắn rồi, dẫu sao người ta cũng là bệnh nhân, cô lúc nãy cũng có chút thẳng thừng đi.
Nhưng mà từ lúc nào cô đi quan tâm người khác nghĩ thế nào vậy?
Mà đặc biệt là tên Tiểu Bạch Kiểm này, lúc nào cũng đem hắn ra suy nghĩ trước mới đến bản thân mình. Thật là không hiểu nổi bản thân cô luôn.
Lau xong phần người trên, chỉ cần lau thêm phần chân là được. Phải nói tên này đẹp từ đầu đến móng chân luôn nha, ngay cả cổ chân cũng trắng nõn, thon gầy nữa, xinh đẹp vô cùng. Cô là phụ nữ cũng mười phần ganh tị đi, đẹp gì mà đẹp lắm thế!
Chỉ là tay chân dài quá khổ, quần áo bệnh nhân mặc vào cũng ngắn tới nổi ống quần nhảy cao hơn cổ chân cả tất.
"Xong rồi! Đói không?"
"Không." Ai kia cũng học theo bộ dáng của cô chu môi nói.
Tên gia hỏa chết tiệt này!
"Vậy không còn gì nữa thì tôi trở về nhà trọ đây."
"Ừm, cô về đi." Tử Mặc nằm bệch xuống giường, nhắm mắt lại.
Hoắc Duật Hy há hốc mồm, thái độ tên này đúng là xoay chuyển như chong chóng. Mới nói một câu không thèm quan tâm hắn thì đã bày ra bộ dạng bất cần này.
Hứ, cô cần hắn chắc.
"Rầm" Hoắc Duật Hy vùng vằng đóng cửa lại trước sự không níu kéo của ai kia.
Tử Mặc thấy cô đi thật liền dỏng đầu dậy, nhìn ra cửa. Nhưng hắn chưa kịp nằm xuống...
"Soạt"
Hoắc Duật Hy lần nữa mở cửa ra thấy đúng bộ dáng này của hắn, nhếch môi đắc thắng.
"Còn bảo tôi đi về, vậy anh nhìn cái gì?"
Tử Mặc thấy cô quay lại thì liền nằm xuống giường, giả chết.
"Vậy Tiểu Duật Hy vì rất "thèm" quan tâm tôi nên mới quay lại đây mà không đi về luôn phải không." Đây không phải một câu hỏi mà là một câu trần thuật mang sự khẳng định mười phần, chọc cho lông tóc của Hoắc Duật Hy đều tức đến xù lên hết.
Tiểu Bạch chết tiệt! Được lắm, còn dám nói mốc cô.
"Tôi không rảnh chơi trò mèo nheo con nít, giận dỗi cần người khác níu kéo dỗ dành. Không được dỗ dành liền chịu không được chủ động quay lại làm hòa đâu!"
"Trong mắt tôi dù sao Tiểu Duật Hy cũng không phải người lớn."
"Tiểu Bạch Kiểm! Anh...anh...." Hoắc Duật Hy tức đến giận châm bình bịch, tên này ăn phải mật gấu hay sao? Lúc nãy còn yếu đuối bám lấy váy cô, kêu đau đớn, còn bây giờ lại trở thành một con cáo bắc cực nói gì cũng nói lại được.
Thấy Hoắc Duật Hy xong đến chỗ của mình, Tử Mặc có chút sợ hãi lui người ra đằng sau. Khi cô vừa vồ tới, hắn liền xếch mày một cái, nhanh chóng né sang một bên, Hoắc Duật Hy mất trọng tâm liền ngã xuống người hắn.
"Bịch bịch"
"Ây, đau quá!"
Không phải Hoắc Duật Hy kêu mà là tên nằm phía dưới kêu. Hoắc Duật Hy hoảng hồn, vì phúc chốc bóc đồng của mình mà làm ảnh hưởng đến vết thương của hắn thì phải làm sao?
"Tiểu Bạch, xin lỗi...anh có sao không?"
Tử Mặc ủy khuất gật gật đầu.
"Hả, đau ở đâu?"
"Đầu... tay... vai... chân... eo... ngực... chỗ nào cũng đau hết!"
Hoắc Duật Hy tưởng thật, quýnh lên. Tay trái còn lại của Tử Mặc không bị băng bó đặt trên eo của Hoắc Duật Hy siết lại, kéo cô sát vào người hắn hơn.
"Tiểu Duật Hy, cô lo lắng cho tôi ra phếch mà còn bảo không quan tâm...hì hì...tôi giỡn đó."
"
Hoắc Duật Hy hồi tỉnh trong sự suy nghĩ, không nói lời nào đi về phía Tử Mặc, chu môi nói: "Anh ngồi yên là được rồi."
Tay cô chạm vào người của hắn, cảm giác đúng là rất tốt nha. Nhẵn mịn đúng như trong tưởng tượng, nhưng cũng không thể thể hiện ra mặt như vậy được.
Dù thế nào tên này cũng được gọi là trai đẹp, cô cũng không phải là băng thanh ngọc khiết hay ngây thơ như tiểu bạch thỏ, thấy người khác giới cởi trần thì ngượng ngùng đến không dám nhúc nhích. Thật ra Hoắc Duật Hy cô cũng rất thích sở hữu được cái đẹp đi, chút lòng riêng của những cô gái tuổi mơ mộng, tim đập nhanh khi thấy một soái ca ngồi trước mặt mình.
Mà tên này là do cô bỏ tiền ra thuê, không lợi dụng một chút thì cũng thật uổng phí. Hơn nữa, trước giờ đại tiểu thư như cô chưa từng hạ mình chăm sóc, hay thay quần áo cho bất kỳ ai, hôm nay thế này tính sao vẫn là tên Tiểu Bạch này được đãi ngộ, coi như hòa đi.
Hoàn hảo! Lý do quá hoàn hảo.
Hoắc Duật Hy thõa mãn với tính toán của mình, lau qua phần ngực lại đến phần bụng, lòn qua cánh lưng. Thế nhưng tay của cô hơi ngừng lại, trên tấm lưng quyến rũ của hắn lại có một vết sẹo dài, chạy dọc từ vai phải đến phần eo bên trái, tuy trông không ghê tợn nhưng lại hằn lên một vết dài như vết bớt.
"Sao vậy?" Tử Mặc khẽ hỏi.
"Sao trên lưng anh lại có vết sẹo dài quá vậy?"
Mi tâm của Tử Mặc hơi nhíu lại, kéo Hoắc Duật Hy ra trước ngực của mình, vểnh môi lên nói: "Không có gì đâu, lúc nhỏ bị tai nạn rồi để lại thôi, trông đáng sợ thì đừng nhìn nữa. Trông nó rất không đẹp phải không?"
"Này, anh đừng dùng sức kéo như vậy chứ, ảnh hưởng đến vết thương thì sao?" Hoắc Duật Hy nhắc nhở. "Không phải tôi thấy đáng sợ, mà vì có chút tò mò thôi, mà tai nạn đó, nặng lắm sao?"
"Ừm, cũng không nhớ rõ nữa, lúc đó tôi còn rất nhỏ."
"Vậy sao? Tai nạn gì vậy?" Hoắc Duật Hy vừa cầm bàn tay của hắn vừa hỏi tiếp.
"Không biết nữa, từ lúc tôi hiểu chuyện đến giờ đã có rồi...mà Tiểu Duật Hy rất quan tâm tới chuyện lúc trước của tôi hả?"
Tử Mặc mỉm cười dễ thương nhìn cô gái trước mặt, Hoắc Duật Hy đang chăm chú nhìn những ngón tay của hắn nghe hỏi vậy thì lại chu môi: "Đã nói chỉ tò mò thôi, không trả lời thì thôi. Ai thèm quan tâm anh chứ?"
Ngón tay mảnh khảnh, thon dài xinh xinh như trúc, từng khớp xương rõ ràng như thẳng tấp, móng tay được cắt gọn gàng, sạch sẽ. Có cảm giác muốn cắn ghê! Nhưng mà lại có một số vết chai xuất hiện ở cùng một vị trí, ở lòng bàn tay phải và tay trái đều có. Có điều cũng không làm mất được vẻ đẹp của đôi tay đi.
Lần này Tử Mặc không nói gì nữa, mà im lặng cho cô lau.
Hoắc Duật Hy thấy hắn không nói gì, lúc nhìn vẻ mặt của tên kia càng không biết hắn nghĩ gì. Bản thân cũng không biết nói gì thêm, có khi nào lại chọc đến tâm tình gì của hắn rồi, dẫu sao người ta cũng là bệnh nhân, cô lúc nãy cũng có chút thẳng thừng đi.
Nhưng mà từ lúc nào cô đi quan tâm người khác nghĩ thế nào vậy?
Mà đặc biệt là tên Tiểu Bạch Kiểm này, lúc nào cũng đem hắn ra suy nghĩ trước mới đến bản thân mình. Thật là không hiểu nổi bản thân cô luôn.
Lau xong phần người trên, chỉ cần lau thêm phần chân là được. Phải nói tên này đẹp từ đầu đến móng chân luôn nha, ngay cả cổ chân cũng trắng nõn, thon gầy nữa, xinh đẹp vô cùng. Cô là phụ nữ cũng mười phần ganh tị đi, đẹp gì mà đẹp lắm thế!
Chỉ là tay chân dài quá khổ, quần áo bệnh nhân mặc vào cũng ngắn tới nổi ống quần nhảy cao hơn cổ chân cả tất.
"Xong rồi! Đói không?"
"Không." Ai kia cũng học theo bộ dáng của cô chu môi nói.
Tên gia hỏa chết tiệt này!
"Vậy không còn gì nữa thì tôi trở về nhà trọ đây."
"Ừm, cô về đi." Tử Mặc nằm bệch xuống giường, nhắm mắt lại.
Hoắc Duật Hy há hốc mồm, thái độ tên này đúng là xoay chuyển như chong chóng. Mới nói một câu không thèm quan tâm hắn thì đã bày ra bộ dạng bất cần này.
Hứ, cô cần hắn chắc.
"Rầm" Hoắc Duật Hy vùng vằng đóng cửa lại trước sự không níu kéo của ai kia.
Tử Mặc thấy cô đi thật liền dỏng đầu dậy, nhìn ra cửa. Nhưng hắn chưa kịp nằm xuống...
"Soạt"
Hoắc Duật Hy lần nữa mở cửa ra thấy đúng bộ dáng này của hắn, nhếch môi đắc thắng.
"Còn bảo tôi đi về, vậy anh nhìn cái gì?"
Tử Mặc thấy cô quay lại thì liền nằm xuống giường, giả chết.
"Vậy Tiểu Duật Hy vì rất "thèm" quan tâm tôi nên mới quay lại đây mà không đi về luôn phải không." Đây không phải một câu hỏi mà là một câu trần thuật mang sự khẳng định mười phần, chọc cho lông tóc của Hoắc Duật Hy đều tức đến xù lên hết.
Tiểu Bạch chết tiệt! Được lắm, còn dám nói mốc cô.
"Tôi không rảnh chơi trò mèo nheo con nít, giận dỗi cần người khác níu kéo dỗ dành. Không được dỗ dành liền chịu không được chủ động quay lại làm hòa đâu!"
"Trong mắt tôi dù sao Tiểu Duật Hy cũng không phải người lớn."
"Tiểu Bạch Kiểm! Anh...anh...." Hoắc Duật Hy tức đến giận châm bình bịch, tên này ăn phải mật gấu hay sao? Lúc nãy còn yếu đuối bám lấy váy cô, kêu đau đớn, còn bây giờ lại trở thành một con cáo bắc cực nói gì cũng nói lại được.
Thấy Hoắc Duật Hy xong đến chỗ của mình, Tử Mặc có chút sợ hãi lui người ra đằng sau. Khi cô vừa vồ tới, hắn liền xếch mày một cái, nhanh chóng né sang một bên, Hoắc Duật Hy mất trọng tâm liền ngã xuống người hắn.
"Bịch bịch"
"Ây, đau quá!"
Không phải Hoắc Duật Hy kêu mà là tên nằm phía dưới kêu. Hoắc Duật Hy hoảng hồn, vì phúc chốc bóc đồng của mình mà làm ảnh hưởng đến vết thương của hắn thì phải làm sao?
"Tiểu Bạch, xin lỗi...anh có sao không?"
Tử Mặc ủy khuất gật gật đầu.
"Hả, đau ở đâu?"
"Đầu... tay... vai... chân... eo... ngực... chỗ nào cũng đau hết!"
Hoắc Duật Hy tưởng thật, quýnh lên. Tay trái còn lại của Tử Mặc không bị băng bó đặt trên eo của Hoắc Duật Hy siết lại, kéo cô sát vào người hắn hơn.
"Tiểu Duật Hy, cô lo lắng cho tôi ra phếch mà còn bảo không quan tâm...hì hì...tôi giỡn đó."
"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.