Chương 115: Đêm hoa chúc đáng nhớ. 4
Niếp Niếp
29/07/2019
Bây giờ nghĩ lại Tề Thiếu Khanh mới biết cái gì chân chính gọi là binh bất yếm trá.
Anh năm nay ba mươi tuổi chưa từng có người phụ nữ nào dám chơi anh đến nước này, Hoàng Tịch Liên từ đâu bỗng dưng xuất hiện lại gây cho anh không ít chuyện, có lý nào anh thật sự bị cô khống chế?
"Cô còn thâm hiểm hơn bất cứ kẻ nào tôi gặp trên thương trường, Hoàng Tịch Liên tôi đúng là sợ cô rồi!"
"Sột soạt" Hoàng Tịch Liên lặng nhìn anh ở khoảng cách gần, cũng may mà nửa người dưới của anh có quấn chăn nếu không tròng mắt của cô sắp rớt ra ngoài rồi.
Lần đầu mới biết cái gì gọi là thèm thuồng món mặn.
Càng nghĩ như vậy cô càng không khách khí, đưa hai chân không bị khống chế câu ấy hông của anh, trêu chọc: "Tề gia, anh nhích tới thêm chút nữa tôi liền có thể thơm anh rồi!"
"Bịch" Tề Thiếu Khanh dùng hết sức vung nắm đấm xuống, sượt qua vành tai của cô, chẳng có ý nào là giỡn chơi, Hoàng Tịch Liên cũng hết hồn ngậm miệng lại, phiến môi của anh lạnh lẽo đến đáng sợ, có phải hay không đã vượt qua giới hạn của anh rồi?
Thật không ngờ so với dự đoán, Tề Thiếu Khanh không làm thêm động tác nào nữa, thẳng thừng gạt đôi chân dài của cô khỏi người mình, rồi hiên ngang đứng thẳng.
Hoàng Tịch Liên cũng lòm còm ngồi dậy, cùng với bộ váy hở bạo khiến phong cảnh trước ngực cô lộ ra không ít vẻ mê hoặc, lúc này cô ngồi trên giường giống như một tiểu yêu tinh vừa xuất môn vậy, làm đàn ông nhìn thấy phải bủn rủn tay chân. Chỉ là khác với người bình thường, Tề Thiếu Khanh nhìn cô với ánh mắt như nhìn một người đàn ông với mặt trước và mặt sau như nhau.
"Ngoài khuôn mặt phụ nữ, thì cô chẳng có gì để khơi gợi bản tính đàn ông, Tư Cảnh Hàn mù chăng?"
Có một nguyên lý rất cơ bản mà ít đàn ông biết, đó là có thể đắc tội với tiểu nhân nhưng đừng ba giờ chọc đến phụ nữ, mà đặc biệt là phụ nữ sâu cay.
Tề Thiếu Khanh đã phải nhận lấy một kinh nghiệm xương máu sau khi nói câu vừa rồi, Hoàng Tịch Liên chẳng ồn ào như lúc trước nữa, cô rời đi cùng với đó là bộ quần áo của Tề Thiếu Khanh cũng mất tích, lúc Trí Quân đem đồ đến lần đầu thấy tổng tài của mình mang vẻ mặt nhăn nhó đến như vậy, phải nói là đen như trời sắp mưa, cô vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, nhưng không hiểu sao có chút buồn cười.
Cưng yêu, thật là vừa ý đi: vai rộng, mông nở, eo thon, đồng ý ăn cơm miễn phí thì liên hệ theo số điện thoại cá nhân này nha.
Đó là những gì Trí Quân đọc được trên tấm kính ở phòng khách sạn, nó được viết bằng son, có lẽ Tề Thiếu Khanh chưa phát hiện ra, nếu không có khi sẽ mất khống chế thật sự.
Phì...
____________
Từ ngày hôm đó đến bây Tư Cảnh Hàn đã đi Canada được một tuần.
Đúng một tuần sau hắn trở lại, các cuộc họp nội bộ liên tục diễn ra, các nguyên lão trong tập đoàn thật sự không biết hắn muốn gì mà dồn tất cả nhân lực vào dự án ở thành Tây.
Vốn nhà Hoàng Nam đã rót vào chưa thấy đâu nhưng vốn của Tư thị đã bỏ ra không ít, lại hóng vọng chuyện bên ngoài thu không ít thông tin Tề thị đã được Nam Tam chủ tịch góp đầu tư một khoảng khổng lồ dù rằng không lấy được miếng đất vàng trong tay Tư thị.
Thật là chẳng ra làm sao, trong khi cái tiệc vừa qua ở nhà Hoàng Nam, người đứng cạnh con gái Hoàng Nam Tam là Tư Cảnh Hàn nhưng ngã vốn đầu tư lại biến thành món ngon của Tề Thiếu Khanh, ban đầu còn nghi ngờ có chút mâu thuẫn gì đó ở trong chuyện này nhưng rõ ràng Hoàng Tịch Liên cứ một hôm lại chạy vào cổng Tư thị một lần, không ai mà không biết được thế thì không vui ở đâu ra?
Lần này Tư Cảnh Hàn lại phớt lờ chuyện nhà Hoàng Nam không đầu tư vào hạng mục ở thành Tây, cứ như rằng hắn và Hoàng Tịch Liên quen nhau nhưng không có nghĩa Hoàng Nam Tam vì thế mở đường trên thương trường cho hắn.
Các nguyên lão trong tập đoàn vẫn thường xuyên điêu đứng vì cách nghĩ cực đoan này của hắn. Không dụ lợi trong tình yêu, hôn nhân? Ở đâu ra trong chốn thương trường này? Thật là nực cười cho một tình yêu không ăn và sớm muộn cũng chết đói.
Thậm chí có một lần một nguyên lão bạo gan nhắc đến chuyện hôn nhân trước mặt hắn, đổi lại là một câu trả lời đầy thách thức:
"Muốn tôi kết hôn vội để sinh cháu nội trai cho ông được à?"
Lúc đó mặt của vị kia liền sượng cứng, ai mà không biết được ông ấy chỉ có con gái mà thôi.
Từ đó hôn nhân trở thành miếng mồi cấm kỵ trước mặt Tư Cảnh Hàn, ai động vào liền hiểu hậu quả.
Nhưng ngược lại là gì, so với ở công ty, hợp hôn là một thứ cấm kỵ đối với Tư Cảnh Hàn nhưng ở hắc đạo tin tức Thượng nhân của tổ chức Vong sắp thành hôn lại trở thành vũ bão.
Không biết cô dâu là ai, không biết tin này có phải là cái bẫy hay không, không biết Thượng nhân đây là có ý gì lại có thể hiên ngang tuyên bố mình sẽ thành hôn, và để kẻ thù biết rằng mình sẽ có điểm yếu, cô dâu kia chính thức trở thành một gánh nặng trong việc việc ngự trị ngai cao.
Thượng nhân trước nay không có người thân, dù có cũng chẳng bao giờ để lộ ra bên ngoài bởi đó có thể là tử huyệt, nên khi tin tức này loan ra, thật sự rúng động mạnh mẽ đến thế giới ngầm.
Không ai biết thượng nhân đang ở đâu, hoặc không ai dám bén mảng đặt chân vào vùng lãnh thổ của Thượng nhân, cũng có khi chưa đặt chân đến đã bị tiêu diệt ngay ở bước đầu.
Mục Đương chính là phe phái duy nhất dám đối đầu với Thượng nhân, là một nội phản bước ra từ tổ chức, nên tin tức này truyền đi rộng nhưng kẻ rục rịch chỉ có một Mục Đương.
Kẻ bán tín, người đa nghi, không ai dám mạo hiểm chọc vào hang cọp, chỉ có ông ta, muốn soán ngôi thì đây là cơ hội, nếu thành công những kẻ khác cũng xem như ngư ông đắc lợi, nếu thất bại thì đối với Thượng nhân cũng chưa mạo phạm gì.
Mafia luôn dòm ngó đặc công, đối với người đứng đầu như Thượng nhân lại là kẻ thù số một, nhưng muốn tiếp tay cho Mục Đương thì không hẳn, chân chính nếu Mục Đương hoán vị thành công, thì lúc loạn lạc họ mới có cơ hội thanh trừng thế lực luôn đối đầu ngầm với mình mà thị uy, còn nếu không thì chẳng bao giờ bứt dây động rừng.
Có thể nói sóng gió có xảy ra ở trong tối hay ngoài sáng thì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động nhộn nhịp ở biệt thự Hàn Nguyệt. Xung quanh đó với đường kính 10 km đã được nghiêm cẩn loại bỏ hết những tai mắt của người bên ngoài, đến cả ai muốn chụp hình hay lấy cảnh vẽ tranh cũng không được.
Cả trên dưới biệt thự gần như đã hoàn thành xong việc trang bày cho hôn lễ.
Trong phòng ngủ tầng ba cũng thế, cũng được đổi sang màu đỏ hỷ sự nhưng đặc biệt ở chỗ căn phòng này là do đích thân Tư Cảnh Hàn sắp xếp, từng chút, từng chút một.
Mọi thưa trên bàn trang điểm của Hoắc Duật Hy vẫn như cũ, tuy có dán thêm chữ hỉ nhưng vị trí các đồ vật không sai lệch chỗ nào.
Lúc Tư Cảnh Hàn trở lại từ công ty, hắn lại trở vào phòng chỉnh chu lại lần nữa sao cho thật vừa tầm mắt, ngoại trừ giường ngủ chưa thay đổi thì tất cả đều tươm tất.
Hắn chưa muốn thay chăn, gối bây giờ vì không muốn mất đi mùi hương của cô, phải đợi đến ngày rước cô dâu thì mới đổi được.
Cô dâu là ai, chẳng mấy ai rõ, hắn cũng chẳng cần nhiều người biết, bởi vì sớm hay muộn hắn cũng sẽ người khác biết cô ấy là ai!
Anh năm nay ba mươi tuổi chưa từng có người phụ nữ nào dám chơi anh đến nước này, Hoàng Tịch Liên từ đâu bỗng dưng xuất hiện lại gây cho anh không ít chuyện, có lý nào anh thật sự bị cô khống chế?
"Cô còn thâm hiểm hơn bất cứ kẻ nào tôi gặp trên thương trường, Hoàng Tịch Liên tôi đúng là sợ cô rồi!"
"Sột soạt" Hoàng Tịch Liên lặng nhìn anh ở khoảng cách gần, cũng may mà nửa người dưới của anh có quấn chăn nếu không tròng mắt của cô sắp rớt ra ngoài rồi.
Lần đầu mới biết cái gì gọi là thèm thuồng món mặn.
Càng nghĩ như vậy cô càng không khách khí, đưa hai chân không bị khống chế câu ấy hông của anh, trêu chọc: "Tề gia, anh nhích tới thêm chút nữa tôi liền có thể thơm anh rồi!"
"Bịch" Tề Thiếu Khanh dùng hết sức vung nắm đấm xuống, sượt qua vành tai của cô, chẳng có ý nào là giỡn chơi, Hoàng Tịch Liên cũng hết hồn ngậm miệng lại, phiến môi của anh lạnh lẽo đến đáng sợ, có phải hay không đã vượt qua giới hạn của anh rồi?
Thật không ngờ so với dự đoán, Tề Thiếu Khanh không làm thêm động tác nào nữa, thẳng thừng gạt đôi chân dài của cô khỏi người mình, rồi hiên ngang đứng thẳng.
Hoàng Tịch Liên cũng lòm còm ngồi dậy, cùng với bộ váy hở bạo khiến phong cảnh trước ngực cô lộ ra không ít vẻ mê hoặc, lúc này cô ngồi trên giường giống như một tiểu yêu tinh vừa xuất môn vậy, làm đàn ông nhìn thấy phải bủn rủn tay chân. Chỉ là khác với người bình thường, Tề Thiếu Khanh nhìn cô với ánh mắt như nhìn một người đàn ông với mặt trước và mặt sau như nhau.
"Ngoài khuôn mặt phụ nữ, thì cô chẳng có gì để khơi gợi bản tính đàn ông, Tư Cảnh Hàn mù chăng?"
Có một nguyên lý rất cơ bản mà ít đàn ông biết, đó là có thể đắc tội với tiểu nhân nhưng đừng ba giờ chọc đến phụ nữ, mà đặc biệt là phụ nữ sâu cay.
Tề Thiếu Khanh đã phải nhận lấy một kinh nghiệm xương máu sau khi nói câu vừa rồi, Hoàng Tịch Liên chẳng ồn ào như lúc trước nữa, cô rời đi cùng với đó là bộ quần áo của Tề Thiếu Khanh cũng mất tích, lúc Trí Quân đem đồ đến lần đầu thấy tổng tài của mình mang vẻ mặt nhăn nhó đến như vậy, phải nói là đen như trời sắp mưa, cô vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, nhưng không hiểu sao có chút buồn cười.
Cưng yêu, thật là vừa ý đi: vai rộng, mông nở, eo thon, đồng ý ăn cơm miễn phí thì liên hệ theo số điện thoại cá nhân này nha.
Đó là những gì Trí Quân đọc được trên tấm kính ở phòng khách sạn, nó được viết bằng son, có lẽ Tề Thiếu Khanh chưa phát hiện ra, nếu không có khi sẽ mất khống chế thật sự.
Phì...
____________
Từ ngày hôm đó đến bây Tư Cảnh Hàn đã đi Canada được một tuần.
Đúng một tuần sau hắn trở lại, các cuộc họp nội bộ liên tục diễn ra, các nguyên lão trong tập đoàn thật sự không biết hắn muốn gì mà dồn tất cả nhân lực vào dự án ở thành Tây.
Vốn nhà Hoàng Nam đã rót vào chưa thấy đâu nhưng vốn của Tư thị đã bỏ ra không ít, lại hóng vọng chuyện bên ngoài thu không ít thông tin Tề thị đã được Nam Tam chủ tịch góp đầu tư một khoảng khổng lồ dù rằng không lấy được miếng đất vàng trong tay Tư thị.
Thật là chẳng ra làm sao, trong khi cái tiệc vừa qua ở nhà Hoàng Nam, người đứng cạnh con gái Hoàng Nam Tam là Tư Cảnh Hàn nhưng ngã vốn đầu tư lại biến thành món ngon của Tề Thiếu Khanh, ban đầu còn nghi ngờ có chút mâu thuẫn gì đó ở trong chuyện này nhưng rõ ràng Hoàng Tịch Liên cứ một hôm lại chạy vào cổng Tư thị một lần, không ai mà không biết được thế thì không vui ở đâu ra?
Lần này Tư Cảnh Hàn lại phớt lờ chuyện nhà Hoàng Nam không đầu tư vào hạng mục ở thành Tây, cứ như rằng hắn và Hoàng Tịch Liên quen nhau nhưng không có nghĩa Hoàng Nam Tam vì thế mở đường trên thương trường cho hắn.
Các nguyên lão trong tập đoàn vẫn thường xuyên điêu đứng vì cách nghĩ cực đoan này của hắn. Không dụ lợi trong tình yêu, hôn nhân? Ở đâu ra trong chốn thương trường này? Thật là nực cười cho một tình yêu không ăn và sớm muộn cũng chết đói.
Thậm chí có một lần một nguyên lão bạo gan nhắc đến chuyện hôn nhân trước mặt hắn, đổi lại là một câu trả lời đầy thách thức:
"Muốn tôi kết hôn vội để sinh cháu nội trai cho ông được à?"
Lúc đó mặt của vị kia liền sượng cứng, ai mà không biết được ông ấy chỉ có con gái mà thôi.
Từ đó hôn nhân trở thành miếng mồi cấm kỵ trước mặt Tư Cảnh Hàn, ai động vào liền hiểu hậu quả.
Nhưng ngược lại là gì, so với ở công ty, hợp hôn là một thứ cấm kỵ đối với Tư Cảnh Hàn nhưng ở hắc đạo tin tức Thượng nhân của tổ chức Vong sắp thành hôn lại trở thành vũ bão.
Không biết cô dâu là ai, không biết tin này có phải là cái bẫy hay không, không biết Thượng nhân đây là có ý gì lại có thể hiên ngang tuyên bố mình sẽ thành hôn, và để kẻ thù biết rằng mình sẽ có điểm yếu, cô dâu kia chính thức trở thành một gánh nặng trong việc việc ngự trị ngai cao.
Thượng nhân trước nay không có người thân, dù có cũng chẳng bao giờ để lộ ra bên ngoài bởi đó có thể là tử huyệt, nên khi tin tức này loan ra, thật sự rúng động mạnh mẽ đến thế giới ngầm.
Không ai biết thượng nhân đang ở đâu, hoặc không ai dám bén mảng đặt chân vào vùng lãnh thổ của Thượng nhân, cũng có khi chưa đặt chân đến đã bị tiêu diệt ngay ở bước đầu.
Mục Đương chính là phe phái duy nhất dám đối đầu với Thượng nhân, là một nội phản bước ra từ tổ chức, nên tin tức này truyền đi rộng nhưng kẻ rục rịch chỉ có một Mục Đương.
Kẻ bán tín, người đa nghi, không ai dám mạo hiểm chọc vào hang cọp, chỉ có ông ta, muốn soán ngôi thì đây là cơ hội, nếu thành công những kẻ khác cũng xem như ngư ông đắc lợi, nếu thất bại thì đối với Thượng nhân cũng chưa mạo phạm gì.
Mafia luôn dòm ngó đặc công, đối với người đứng đầu như Thượng nhân lại là kẻ thù số một, nhưng muốn tiếp tay cho Mục Đương thì không hẳn, chân chính nếu Mục Đương hoán vị thành công, thì lúc loạn lạc họ mới có cơ hội thanh trừng thế lực luôn đối đầu ngầm với mình mà thị uy, còn nếu không thì chẳng bao giờ bứt dây động rừng.
Có thể nói sóng gió có xảy ra ở trong tối hay ngoài sáng thì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động nhộn nhịp ở biệt thự Hàn Nguyệt. Xung quanh đó với đường kính 10 km đã được nghiêm cẩn loại bỏ hết những tai mắt của người bên ngoài, đến cả ai muốn chụp hình hay lấy cảnh vẽ tranh cũng không được.
Cả trên dưới biệt thự gần như đã hoàn thành xong việc trang bày cho hôn lễ.
Trong phòng ngủ tầng ba cũng thế, cũng được đổi sang màu đỏ hỷ sự nhưng đặc biệt ở chỗ căn phòng này là do đích thân Tư Cảnh Hàn sắp xếp, từng chút, từng chút một.
Mọi thưa trên bàn trang điểm của Hoắc Duật Hy vẫn như cũ, tuy có dán thêm chữ hỉ nhưng vị trí các đồ vật không sai lệch chỗ nào.
Lúc Tư Cảnh Hàn trở lại từ công ty, hắn lại trở vào phòng chỉnh chu lại lần nữa sao cho thật vừa tầm mắt, ngoại trừ giường ngủ chưa thay đổi thì tất cả đều tươm tất.
Hắn chưa muốn thay chăn, gối bây giờ vì không muốn mất đi mùi hương của cô, phải đợi đến ngày rước cô dâu thì mới đổi được.
Cô dâu là ai, chẳng mấy ai rõ, hắn cũng chẳng cần nhiều người biết, bởi vì sớm hay muộn hắn cũng sẽ người khác biết cô ấy là ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.