Chương 96: Không duyên (2)
Niếp Niếp
25/05/2019
Vì đường đến thành Tây mất khá nhiều thời gian cho nên để đúng với giao
ước, Tiểu Vương đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ Hoắc Duật Hy xuống là
có thể rời đi.
Không để anh đợi lâu, sau khi trở lại phòng khoảng nữa giờ cô đã mang theo một áo lông cừu bước ra.
Tiểu Vương đứng ở phòng khách thấy cô chậm rãi đi xuống thì muốn kêu một tiếng tiểu thư nhưng lại có chút khó xử không nói nên lời, đành đánh ánh mắt đi chỗ khác.
Tư Cảnh Hàn và Lam Ân cũng từ ngoài sân bước vào, thấy Hoắc Duật Hy ở đây cô ta thoáng đứng sát vào hắn hơn, trong mắt có chút uất ức chưa thể trút đi đâu được.
Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới có dịp quan sát kỹ Hoắc Duật Hy, chiếc váy cúp ngực thiếu thốn vải vóc của cô dường như sắp chống đỡ không nổi đôi bồng đào căng tròn nở nang khiến chúng xô đẩy vào nhau tạo nên một đường rãnh sâu hun hút mê người.
Cô vừa xoay người một cái nói với Tiểu Vương lời gì đó thì cả tấm lưng trắng trẻo với hang bướm bướm rõ ràng thắt lại ở vùng eo khêu gợi lại đập vào mặt hắn.
Lam Ân đứng bên cạnh ngẩn lên nhìn Tư Cảnh Hàn, sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, chỉ có trong ánh mắt đã lạnh thêm vài phần. Cô ta có hơi bực mình khẽ kéo tay của hắn, nhưng khi nói với hắn vẫn thật ngọt ngào, cũng đủ lớn cho cả người trong phòng khách đều nghe được: "Tư tổng, không phải anh nói sẽ cùng em dùng trà chiều ở hậu viện sao? Chúng ta đi thôi."
Hoắc Duật Hy quay lại, khẽ nhìn Lam Ân không hài lòng, dường như cô ta đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cô với Tiểu Vương. Lam Ân đứng sau vai Tư Cảnh Hàn cũng nhân cơ hội Tư Cảnh Hàn không thấy nét mặt của cô ta liền trừng lại với Hoắc Duật Hy, nghênh ngang tự đắc vì biết cô sắp phải rời đi.
Thế là sau này ở cái biệt thự xa hoa này cô ta sẽ trở thành duy ngã độc tôn.
Tiểu Vương thấy thế có chút bất mãn, anh đánh mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, còn hắn không nói gì đứng ở đó nhìn Hoắc Duật Hy. Cô không nâng mắt nhìn hắn, chỉ khoác áo lông cừu của mình lên, cũng chẳng nói chẳng rằng, trong sự chứng kiến của cặp tình lữ kia rời đi.
Cô đi, tiến về phía trước, ngang qua Tư Cảnh Hàn, khoảnh khắc đôi vai của hai người song song cũng chỉ dừng lại trong một giây ngắn ngủi, rồi hững hờ lướt qua nhau đem hai thế giới đặt để vào hai chân trời riêng.
Cô biết khi rời khỏi căn phòng này là từ nay cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, là từ nay không còn bất cứ liên hệ nào với nhau, hắn là con trai Tư Cảnh Uyên, cô là hậu thế người nhà họ Hoắc, cứ như giao ước khi trước không được đặt chân vào địa phận của đối phương, bằng không, chết không oán tiếc.
Bất giác cô lại nghe được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể hắn, đúng là loại nước hoa cô cùng trên người, nhưng vì sao lại khác biệt đến thế, khác biệt đến nỗi cô có thể phân biệt được mùi hương đó thuộc về hắn, hai người lẽ nào đã thấm nhuần đến từng hơi thở?
Cô không biết nữa, chỉ biết...
Cô đi, trong hận sầu, chua chát.
Khi cô đi hắn sánh vai cùng một người đàn bà khác làm khúc tống biệt một người dưng, là người dưng này cùng từng hắn ngày đêm kề cận, là người dưng này ở một đêm tối trời tĩnh mịch nào đps hắn từng hứa, hắn sẽ bảo vệ thật nhiều.
Lúc đó hắn nói: Hoắc Duật Hy, sau này sẽ không có trường hợp như vậy nữa đâu.
Em chịu không?
Em tin tôi không?
Cô trả lời: Không cần tôi tin hay không, quan trọng là anh nói thì anh nên làm được trước đi. Hơn nữa, tôi làm sao biết lời anh đang nói có phải là trêu đùa tôi hay không, dẫn tôi sập bẫy của anh rồi cười cợt.
Lúc trước chỉ là nói như vậy nhưng không ngờ đã ứng nghiệm vào sau này, lời nói đó hắn không làm được, mà điều hắn làm được chính là cho người đàn bà mới của mình đứng đó thị uy với cô, cùng hắn cười tình để cho cô thấy bọn họ đang mặn nồng đến thế nào, để cô thấy nếu mình còn không đi sẽ có bao nhiêu tủi hổ khi trong căn nhà này cô còn chẳng có nữa một cái hư danh.
Cuối cùng cũng đã đi hết quãng đường dài bằng căn phòng, ở cửa chính biệt thự cô ngẩn mặt nhìn hoa tuyết trên trời như tán lệ bung mình vùi thây vào lòng đất, cô tiếc cho hoa tuyết, chỉ vì nó đẹp nhưng quá dễ vỡ tan nên đành chịu kiếp lạnh lùng.
Cũng như tình yêu thì đẹp, nhưng dễ chịu tổn thương nên từ đây đành thôi không yêu ai nữa. Đối với cô, cuộc đời này có một Tử Mặc là quá đủ rồi.
Tiểu Duật Hy, tôi đẹp không?
Hoắc Duật Hy nhớ đến câu hỏi này thì khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mỉm cười.
Thì ra Tử Mặc... anh cũng đẹp như hoa tuyết vậy, từ ba năm trước đã tan biến khỏi cuộc đời em mất rồi.
"Tiểu Vương, chúng ta đi thôi."
Không phải là một cuộc chia ly đầy nước mắt, không phải là một kết thúc ồn ào đầy dằn xé, theo phương thức lặng lẽ nhất, để khóa lại những hồi ức đẹp đẽ.
Sau lưng Tư Cảnh Hàn, bên ngoài sân trời lại vẫn mặc tình đổ tuyết, hắn không dõi theo bóng lưng của cô. Chỉ có bên má, cánh môi và khoang mũi là còn động lại mùi hương quen thuộc nào đó, rồi nó len lỏi vào trong lòng ngực, bóp lấy trái tim hắn.
Hắn không hề thấy đau, cả người tản lờ cảm giác vào tiếng động cơ ô tô. Hắn lắng tai nghe, tiếng chiếc xe xoay bánh cũng gây ra tiếng vang lớn đối với hắn bây giờ, sau đó, tiếng động cơ kia ngày càng xa, rồi biến mất vào không trung, mùi hương của cái lạnh mùa đông kéo ập đến, đóng băng cả căn phòng này.
Trong tầm mắt của hắn, lúc cô đi ngang qua một cái chớp mắt cũng không có, không chần chừ, càng không lưu luyến.
Cô đi rồi.
Hắn vẫn đứng ở đó, nhìn từng bậc cầu thang, càng lên cao như thấy được hình ảnh Hoắc Duật Hy mới ngày nào chạy loạn, đạp dép lê kêu bình bịch vì trễ làm mang ca táp đi theo sau lưng hắn.
Cuối cùng thì không còn âm thanh nào nữa, tiếng dép lê cũng biến mất, chỉ còn cơn gió đông lạnh lùng lướt qua hàng cây ngô đồng dập vào trái tim người ly khách và kẻ tống biệt.
Thế mà thoáng cái, năm năm gặp gỡ, một khắc đã phải chia lìa...
Lam Ân không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe chở Hoắc Duật Hy đâu nữa thì vui vẻ quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn, nói với hắn:
"Bây giờ trời đã đổ tuyết rồi hẳn là không dùng trà ở hậu viện nữa. Hay là em vào bếp làm điểm tâm cho anh nha?"
Nghe đến hai từ "điểm tâm" bất giác Tư Cảnh Hàn đã có phản ứng, hắn lại đưa tay lên bụng, hầu kết chuyển động một cái, đôi mắt màu lam đột nhiên được thắp sáng quay lại đi thẳng vào phòng bếp.
Lam Ân không hiểu gì vội chạy theo.
Người hầu ở phía trong đang lau chùi thấy Tư Cảnh Hàn bước vào thì hốt hoảng cúi chào, hắn không đáp, theo thói quen đi đến một góc bếp, mở cái lồng bàn nhỏ ra xem.
Hầu nữ ở phía sau vội nói, "Thiếu chủ nếu muốn dùng trà chiều bây giờ chúng tôi lập tức dâng điểm tâm lên, còn chỗ thức ăn này lúc sáng tiểu thư lúc sáng tự mình nấu vẫn còn thừa một phần."
Lam Ân nghe vậy lập tức nói: "Đúng vậy Tư tổng, thức ăn này đã cũ rồi để em nấu cho anh cái khác nhé?" Sau đó cô ta quay sang nhìn hầu nữ: "Còn nữa, cái này sao các cô không đổ đi đi, để đây thật bất tiện."
Hầu nữ vốn không định trả lời Lam Ân nhưng thấy Tư Cảnh Hàn cũng nhìn mình nên giải thích: "Mấy ngày trước bởi vì tiểu thư cũng nấu thừa như vậy có hầu nữ mang bỏ đi nên khiến chị ấy không vui, chị ấy bảo nếu còn thừa sẽ dùng luôn vào buổi chiều, nên là..."
"Cô ra ngoài đi."
"Dạ?"
"Ra ngoài." Tư Cảnh Hàn lập lại lần nữa rồi lấy cái lồng bàn nhỏ cũng của Hoắc Duật Hy mua để sang một bên, đem phần thức ăn kia từng món sang bàn ăn.
Biệt thự trước kia không có thói quen dùng lại thức ăn của bữa trước đó, một là vì để đảm bảo vệ sinh, thứ hai là nhầm phục vụ khẩu vị cho đa dạng. Nhưng với nếp sống của Hoắc Duật Hy, cách tiết kiệm này của cô đã được áp dụng lên người hắn thành thói quen từ lúc còn đại học, đến sau này dù trở lại cuộc sống trước lúc gặp cô nhưng hắn cũng đã thấy quen với việc ăn lại bữa rồi.
Thấy Tư Cảnh Hàn bày thức ăn từ ở đâu lên bàn, Lam Ân nghi hoặc đi đến, "Tư tổng, cái này là..."
Bị làm phiền, Tư Cảnh Hàn nâng mắt, thấy cô ta còn đứng ở chỗ kia thì nhíu mày: "Sao cô còn chưa đi?"
Lam Ân ngẩn ra, cười xấu hổ: "Tư tổng, anh nói gì mà người ta nghe không hiểu gì hết, chẳng phải em nói sẽ giúp anh làm điểm tâm sao, nên là..."
Dường như người ngồi trên bàn ăn chẳng có tâm trạng nghe cô ta nói tiếp, hắn mở điện thoại ra, ấn số gọi đi: "Đem người của cậu về được rồi."
Đầu dây bên kia mới bắt máy còn chưa biết gì đã nghe đòi trả hàng, qua mấy giây bèn lên tiếng:
[Cậu không thử một chút sao? Biết đâu sẽ vừa ý.]
Tư Cảnh Hàn dứt khoát: "Mang về." Sau đó thẳng thừng cúp máy, từ đó cũng không bận tâm có người đang đứng bên cạnh mà cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Lam Ân hóa đá, cô ta không biết có chuyện gì đã xảy ra, vì sao Tư Cảnh Hàn lại đột nhiên đối với cô ta lạnh hơn băng như vậy, chẳng phải mới lúc nãy còn rất tốt sao?
Vì sao Hoắc Duât Hy vừa đi thì thái độ của hắn đã hoàn toàn đổi khác, cứ như là biến thành mọt con người khác chi thích làm bạn với cô độc, thà một mình ngồi đó cũng không muốn ai chen vào thế giới nội tâm của mình.
"Tư tổng, anh làm sao vậy, em có chỗ nào khiến anh không hài lòng hay sao, anh nói đi, em sẽ sửa đổi mà, làm ơn đừng lạnh lùng với em như vậy..." Cô ta vội vàng kéo ghế ngồi xuống cạnh Tư Cảnh Hàn, tha thiết khẩn cầu, vậy mà hắn cư nhiên xem cô ta là không khí, dửng dưng gắp thức ăn.
Lam Ân cấp thiết bắt lấy cánh tay của hắn, cầu mong lay chuyển: "Tư tổng... em..."
Bị cản trở động tác, Tư Cảnh Hàn liếc chỗ bàn tay của Lam Ân bát nháo câu lấy mình, rồi sắc lạnh nhìn về phía cô ta, một chút độ ấm cũng không có khiến Lam Ân hoảng hốt không nói thêm được từ nào.
Ngay lúc này, di động của cô ta lại reo lên, hầu nữ từ phòng khách mang vào cho cô ta cũng xem như cứu nguy cho cô ta một mạng. Vội vàng đứng dậy, nhận lấy điện thoại từ tay hầu nữ, nhìn thấy số gọi đến Lam Ân càng thêm khân trương ấn nghe:
"Alo, quản lý, em xin nghe."
Không biết người kia nói gì mà sắc mặt của cô ta trong phút chốc tái nhợt rồi trắng bệch, khẽ nhìn về phía Tư Cảnh Hàn rồi đáp vào điện thoại: "Quản lý, anh có phải đã nhầm lẫn ở đâu không, chuyện là em chỉ vừa đến..."
Ai ngờ, người lại dứt khoát nói với cô ta: Cô trở về được rồi.
Lam Ân hết hơi sức buông di động ra, cắn cắn môi chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu, chỉ thấy không cam tâm.
Vất vả như vậy mới được chọn trong số mấy trăm người để đưa đến bên cạnh Tư Cảnh Hàn, ngay cả một cái tay của hắn cô ta còn chưa nắm được đã phải rời đi. Có lý nào như vậy?! Chẳng phải nói hắn sẽ để cô ta ở lại biệt thự này cùng hắn bầu bạn sao? Thế nào chưa được một ngày hắn đã bảo cô ta đi, cô ta đi đâu đây? Trở lại nơi mình được đưa đến? Không, cô ta không muốn trở lại đó, rồi đám chị em từng ganh tỵ với cô ta sẽ nghĩ thế nào?!
Trước đó dù có bị người khác nói là người tình của đại gia chỉ biết làm ấm giường, thì đối với một người đủ sức hút về diện mạo lẫn danh vọng nhưng Tư Cảnh Hàn cô ta sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Hơn nữa, Hoắc Duật Hy đã rời đi, vì sao Tư Cảnh Hàn còn không chấp nhận cô ta, có phải hay không Hoắc Duật Hy đã nói cái gì bất lợi.
"Tư tổng... xin anh hãy cho em một cơ hội, anh đừng đuổi em đi mà. Em hứa, so với Hoắc Duật Hy làm được thì em sẽ làm còn tốt hơn chị ta, nhất định không làm anh mất hứng đâu, Tư tổng... xin anh."
Thật sự là bị Lam Ân làm cho phiền nhiễu, mà hắn ghét nhất là lúc dùng bữa bị người khác làm gián đoạn, cho nên đối với sự cầu xin của cô ta càng thêm chán ghét, nhìn hẫu nữ đứng ở đó, ra hiệu.
Hầu nữ nhìn sắc mặt chủ nhân một cái liền hiểu, tiến lên kéo Lam Ân ra:
"Cô Lam Ân, xin hãy ra ngoài, đừng làm phiền thiếu chủ chúng tôi dùng bữa."
"Không, cô tránh ra." Lam Ân đẩy hầu nữ kia ra, vẫn cố nhào lại chỗ Tư Cảnh Hàn, khóc lóc: "Tư tổng, em nhất định làm anh hài lòng mà, xin hãy cho em cơ hội..."
Tư Cảnh Hàn đưa tay cầm nước nước ép trên bàn đưa lên môi, ngửi ngửi rồi uống một ngụm, bây giờ mới có tâm trạng chú ý đến Lam Ân. Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng còn lạnh hơn tuyết ngoài cửa sổ:
"Chỉ với việc cô không biết điều ở đây làm phiền, tôi đã rất không hài lòng rồi, còn muốn so với Hoắc Duật Hy, cô nghĩ bản thân có đủ cao quý?"
Nước mắt trên mặt Lam Ân nóng hổi chảy xuống, ú ớ không nói nên lời, chỉ biết kêu Tư tổng. Còn người đàn ông kia thì lạnh lùng phẩy tay ra lệnh:
"Bảo người trả lại DJ."
"Vâng."
"Không... Đừng kéo tôi đi mà, Tư tổng..."
Thế là Lam Ân bị kéo ra ngoài một cách không thương tiếc, rồi sau đó tiếng cô ta cũng mất hút theo chiếc ô tô.
Tư Cảnh Hàn đưa tay phủi phủi chỗ quần áo bị cô ta kéo lấy, nhưng suy nghĩ thêm một chút lại căn dặn hầu nữ: "Ngoại trừ phòng ngủ tầng ba, còn lại trên dưới biệt thự tẩy uế hết cho tôi."
Hầu nữ vâng một tiếng đi làm ngay, nên cả phòng bếp bây giờ chỉ còn lại một mình hắn với bàn ăn mà cô nấu để lại.
Một chút vô tâm đó của cô đối với hắn lúc này đã trở thành lần cuối cùng được ăn cơm do cô nấu, rồi sau này nữa, sẽ không bao giờ có lại được lần thứ hai.
Hắn từng nghĩ rằng bản thân cô độc một mình đã quen, cái cảnh dùng bữa chỉ có tiếng thìa và đũa đánh vào nhau đã là cố thuộc. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, có ai khác hay không chẳng còn quan trọng.
Vậy mà từ khi biết cô hắn mới cảm nhận được ăn một mình là cô độc, nhưng việc không được người mình muốn ăn cùng nấu cho ăn, rồi cùng nhau ngồi ăn có vẻ còn cô độc hơn.
Tư Cảnh Hàn mỉm cười, lại cầm đũa, tay phải cầm bát, tay trái cầm đũa nhỏ nhẹ lùa vào miệng.
Hương vị thức ăn tan ra, mặn đắng.
Không để anh đợi lâu, sau khi trở lại phòng khoảng nữa giờ cô đã mang theo một áo lông cừu bước ra.
Tiểu Vương đứng ở phòng khách thấy cô chậm rãi đi xuống thì muốn kêu một tiếng tiểu thư nhưng lại có chút khó xử không nói nên lời, đành đánh ánh mắt đi chỗ khác.
Tư Cảnh Hàn và Lam Ân cũng từ ngoài sân bước vào, thấy Hoắc Duật Hy ở đây cô ta thoáng đứng sát vào hắn hơn, trong mắt có chút uất ức chưa thể trút đi đâu được.
Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới có dịp quan sát kỹ Hoắc Duật Hy, chiếc váy cúp ngực thiếu thốn vải vóc của cô dường như sắp chống đỡ không nổi đôi bồng đào căng tròn nở nang khiến chúng xô đẩy vào nhau tạo nên một đường rãnh sâu hun hút mê người.
Cô vừa xoay người một cái nói với Tiểu Vương lời gì đó thì cả tấm lưng trắng trẻo với hang bướm bướm rõ ràng thắt lại ở vùng eo khêu gợi lại đập vào mặt hắn.
Lam Ân đứng bên cạnh ngẩn lên nhìn Tư Cảnh Hàn, sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, chỉ có trong ánh mắt đã lạnh thêm vài phần. Cô ta có hơi bực mình khẽ kéo tay của hắn, nhưng khi nói với hắn vẫn thật ngọt ngào, cũng đủ lớn cho cả người trong phòng khách đều nghe được: "Tư tổng, không phải anh nói sẽ cùng em dùng trà chiều ở hậu viện sao? Chúng ta đi thôi."
Hoắc Duật Hy quay lại, khẽ nhìn Lam Ân không hài lòng, dường như cô ta đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cô với Tiểu Vương. Lam Ân đứng sau vai Tư Cảnh Hàn cũng nhân cơ hội Tư Cảnh Hàn không thấy nét mặt của cô ta liền trừng lại với Hoắc Duật Hy, nghênh ngang tự đắc vì biết cô sắp phải rời đi.
Thế là sau này ở cái biệt thự xa hoa này cô ta sẽ trở thành duy ngã độc tôn.
Tiểu Vương thấy thế có chút bất mãn, anh đánh mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, còn hắn không nói gì đứng ở đó nhìn Hoắc Duật Hy. Cô không nâng mắt nhìn hắn, chỉ khoác áo lông cừu của mình lên, cũng chẳng nói chẳng rằng, trong sự chứng kiến của cặp tình lữ kia rời đi.
Cô đi, tiến về phía trước, ngang qua Tư Cảnh Hàn, khoảnh khắc đôi vai của hai người song song cũng chỉ dừng lại trong một giây ngắn ngủi, rồi hững hờ lướt qua nhau đem hai thế giới đặt để vào hai chân trời riêng.
Cô biết khi rời khỏi căn phòng này là từ nay cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, là từ nay không còn bất cứ liên hệ nào với nhau, hắn là con trai Tư Cảnh Uyên, cô là hậu thế người nhà họ Hoắc, cứ như giao ước khi trước không được đặt chân vào địa phận của đối phương, bằng không, chết không oán tiếc.
Bất giác cô lại nghe được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể hắn, đúng là loại nước hoa cô cùng trên người, nhưng vì sao lại khác biệt đến thế, khác biệt đến nỗi cô có thể phân biệt được mùi hương đó thuộc về hắn, hai người lẽ nào đã thấm nhuần đến từng hơi thở?
Cô không biết nữa, chỉ biết...
Cô đi, trong hận sầu, chua chát.
Khi cô đi hắn sánh vai cùng một người đàn bà khác làm khúc tống biệt một người dưng, là người dưng này cùng từng hắn ngày đêm kề cận, là người dưng này ở một đêm tối trời tĩnh mịch nào đps hắn từng hứa, hắn sẽ bảo vệ thật nhiều.
Lúc đó hắn nói: Hoắc Duật Hy, sau này sẽ không có trường hợp như vậy nữa đâu.
Em chịu không?
Em tin tôi không?
Cô trả lời: Không cần tôi tin hay không, quan trọng là anh nói thì anh nên làm được trước đi. Hơn nữa, tôi làm sao biết lời anh đang nói có phải là trêu đùa tôi hay không, dẫn tôi sập bẫy của anh rồi cười cợt.
Lúc trước chỉ là nói như vậy nhưng không ngờ đã ứng nghiệm vào sau này, lời nói đó hắn không làm được, mà điều hắn làm được chính là cho người đàn bà mới của mình đứng đó thị uy với cô, cùng hắn cười tình để cho cô thấy bọn họ đang mặn nồng đến thế nào, để cô thấy nếu mình còn không đi sẽ có bao nhiêu tủi hổ khi trong căn nhà này cô còn chẳng có nữa một cái hư danh.
Cuối cùng cũng đã đi hết quãng đường dài bằng căn phòng, ở cửa chính biệt thự cô ngẩn mặt nhìn hoa tuyết trên trời như tán lệ bung mình vùi thây vào lòng đất, cô tiếc cho hoa tuyết, chỉ vì nó đẹp nhưng quá dễ vỡ tan nên đành chịu kiếp lạnh lùng.
Cũng như tình yêu thì đẹp, nhưng dễ chịu tổn thương nên từ đây đành thôi không yêu ai nữa. Đối với cô, cuộc đời này có một Tử Mặc là quá đủ rồi.
Tiểu Duật Hy, tôi đẹp không?
Hoắc Duật Hy nhớ đến câu hỏi này thì khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mỉm cười.
Thì ra Tử Mặc... anh cũng đẹp như hoa tuyết vậy, từ ba năm trước đã tan biến khỏi cuộc đời em mất rồi.
"Tiểu Vương, chúng ta đi thôi."
Không phải là một cuộc chia ly đầy nước mắt, không phải là một kết thúc ồn ào đầy dằn xé, theo phương thức lặng lẽ nhất, để khóa lại những hồi ức đẹp đẽ.
Sau lưng Tư Cảnh Hàn, bên ngoài sân trời lại vẫn mặc tình đổ tuyết, hắn không dõi theo bóng lưng của cô. Chỉ có bên má, cánh môi và khoang mũi là còn động lại mùi hương quen thuộc nào đó, rồi nó len lỏi vào trong lòng ngực, bóp lấy trái tim hắn.
Hắn không hề thấy đau, cả người tản lờ cảm giác vào tiếng động cơ ô tô. Hắn lắng tai nghe, tiếng chiếc xe xoay bánh cũng gây ra tiếng vang lớn đối với hắn bây giờ, sau đó, tiếng động cơ kia ngày càng xa, rồi biến mất vào không trung, mùi hương của cái lạnh mùa đông kéo ập đến, đóng băng cả căn phòng này.
Trong tầm mắt của hắn, lúc cô đi ngang qua một cái chớp mắt cũng không có, không chần chừ, càng không lưu luyến.
Cô đi rồi.
Hắn vẫn đứng ở đó, nhìn từng bậc cầu thang, càng lên cao như thấy được hình ảnh Hoắc Duật Hy mới ngày nào chạy loạn, đạp dép lê kêu bình bịch vì trễ làm mang ca táp đi theo sau lưng hắn.
Cuối cùng thì không còn âm thanh nào nữa, tiếng dép lê cũng biến mất, chỉ còn cơn gió đông lạnh lùng lướt qua hàng cây ngô đồng dập vào trái tim người ly khách và kẻ tống biệt.
Thế mà thoáng cái, năm năm gặp gỡ, một khắc đã phải chia lìa...
Lam Ân không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe chở Hoắc Duật Hy đâu nữa thì vui vẻ quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn, nói với hắn:
"Bây giờ trời đã đổ tuyết rồi hẳn là không dùng trà ở hậu viện nữa. Hay là em vào bếp làm điểm tâm cho anh nha?"
Nghe đến hai từ "điểm tâm" bất giác Tư Cảnh Hàn đã có phản ứng, hắn lại đưa tay lên bụng, hầu kết chuyển động một cái, đôi mắt màu lam đột nhiên được thắp sáng quay lại đi thẳng vào phòng bếp.
Lam Ân không hiểu gì vội chạy theo.
Người hầu ở phía trong đang lau chùi thấy Tư Cảnh Hàn bước vào thì hốt hoảng cúi chào, hắn không đáp, theo thói quen đi đến một góc bếp, mở cái lồng bàn nhỏ ra xem.
Hầu nữ ở phía sau vội nói, "Thiếu chủ nếu muốn dùng trà chiều bây giờ chúng tôi lập tức dâng điểm tâm lên, còn chỗ thức ăn này lúc sáng tiểu thư lúc sáng tự mình nấu vẫn còn thừa một phần."
Lam Ân nghe vậy lập tức nói: "Đúng vậy Tư tổng, thức ăn này đã cũ rồi để em nấu cho anh cái khác nhé?" Sau đó cô ta quay sang nhìn hầu nữ: "Còn nữa, cái này sao các cô không đổ đi đi, để đây thật bất tiện."
Hầu nữ vốn không định trả lời Lam Ân nhưng thấy Tư Cảnh Hàn cũng nhìn mình nên giải thích: "Mấy ngày trước bởi vì tiểu thư cũng nấu thừa như vậy có hầu nữ mang bỏ đi nên khiến chị ấy không vui, chị ấy bảo nếu còn thừa sẽ dùng luôn vào buổi chiều, nên là..."
"Cô ra ngoài đi."
"Dạ?"
"Ra ngoài." Tư Cảnh Hàn lập lại lần nữa rồi lấy cái lồng bàn nhỏ cũng của Hoắc Duật Hy mua để sang một bên, đem phần thức ăn kia từng món sang bàn ăn.
Biệt thự trước kia không có thói quen dùng lại thức ăn của bữa trước đó, một là vì để đảm bảo vệ sinh, thứ hai là nhầm phục vụ khẩu vị cho đa dạng. Nhưng với nếp sống của Hoắc Duật Hy, cách tiết kiệm này của cô đã được áp dụng lên người hắn thành thói quen từ lúc còn đại học, đến sau này dù trở lại cuộc sống trước lúc gặp cô nhưng hắn cũng đã thấy quen với việc ăn lại bữa rồi.
Thấy Tư Cảnh Hàn bày thức ăn từ ở đâu lên bàn, Lam Ân nghi hoặc đi đến, "Tư tổng, cái này là..."
Bị làm phiền, Tư Cảnh Hàn nâng mắt, thấy cô ta còn đứng ở chỗ kia thì nhíu mày: "Sao cô còn chưa đi?"
Lam Ân ngẩn ra, cười xấu hổ: "Tư tổng, anh nói gì mà người ta nghe không hiểu gì hết, chẳng phải em nói sẽ giúp anh làm điểm tâm sao, nên là..."
Dường như người ngồi trên bàn ăn chẳng có tâm trạng nghe cô ta nói tiếp, hắn mở điện thoại ra, ấn số gọi đi: "Đem người của cậu về được rồi."
Đầu dây bên kia mới bắt máy còn chưa biết gì đã nghe đòi trả hàng, qua mấy giây bèn lên tiếng:
[Cậu không thử một chút sao? Biết đâu sẽ vừa ý.]
Tư Cảnh Hàn dứt khoát: "Mang về." Sau đó thẳng thừng cúp máy, từ đó cũng không bận tâm có người đang đứng bên cạnh mà cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Lam Ân hóa đá, cô ta không biết có chuyện gì đã xảy ra, vì sao Tư Cảnh Hàn lại đột nhiên đối với cô ta lạnh hơn băng như vậy, chẳng phải mới lúc nãy còn rất tốt sao?
Vì sao Hoắc Duât Hy vừa đi thì thái độ của hắn đã hoàn toàn đổi khác, cứ như là biến thành mọt con người khác chi thích làm bạn với cô độc, thà một mình ngồi đó cũng không muốn ai chen vào thế giới nội tâm của mình.
"Tư tổng, anh làm sao vậy, em có chỗ nào khiến anh không hài lòng hay sao, anh nói đi, em sẽ sửa đổi mà, làm ơn đừng lạnh lùng với em như vậy..." Cô ta vội vàng kéo ghế ngồi xuống cạnh Tư Cảnh Hàn, tha thiết khẩn cầu, vậy mà hắn cư nhiên xem cô ta là không khí, dửng dưng gắp thức ăn.
Lam Ân cấp thiết bắt lấy cánh tay của hắn, cầu mong lay chuyển: "Tư tổng... em..."
Bị cản trở động tác, Tư Cảnh Hàn liếc chỗ bàn tay của Lam Ân bát nháo câu lấy mình, rồi sắc lạnh nhìn về phía cô ta, một chút độ ấm cũng không có khiến Lam Ân hoảng hốt không nói thêm được từ nào.
Ngay lúc này, di động của cô ta lại reo lên, hầu nữ từ phòng khách mang vào cho cô ta cũng xem như cứu nguy cho cô ta một mạng. Vội vàng đứng dậy, nhận lấy điện thoại từ tay hầu nữ, nhìn thấy số gọi đến Lam Ân càng thêm khân trương ấn nghe:
"Alo, quản lý, em xin nghe."
Không biết người kia nói gì mà sắc mặt của cô ta trong phút chốc tái nhợt rồi trắng bệch, khẽ nhìn về phía Tư Cảnh Hàn rồi đáp vào điện thoại: "Quản lý, anh có phải đã nhầm lẫn ở đâu không, chuyện là em chỉ vừa đến..."
Ai ngờ, người lại dứt khoát nói với cô ta: Cô trở về được rồi.
Lam Ân hết hơi sức buông di động ra, cắn cắn môi chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu, chỉ thấy không cam tâm.
Vất vả như vậy mới được chọn trong số mấy trăm người để đưa đến bên cạnh Tư Cảnh Hàn, ngay cả một cái tay của hắn cô ta còn chưa nắm được đã phải rời đi. Có lý nào như vậy?! Chẳng phải nói hắn sẽ để cô ta ở lại biệt thự này cùng hắn bầu bạn sao? Thế nào chưa được một ngày hắn đã bảo cô ta đi, cô ta đi đâu đây? Trở lại nơi mình được đưa đến? Không, cô ta không muốn trở lại đó, rồi đám chị em từng ganh tỵ với cô ta sẽ nghĩ thế nào?!
Trước đó dù có bị người khác nói là người tình của đại gia chỉ biết làm ấm giường, thì đối với một người đủ sức hút về diện mạo lẫn danh vọng nhưng Tư Cảnh Hàn cô ta sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Hơn nữa, Hoắc Duật Hy đã rời đi, vì sao Tư Cảnh Hàn còn không chấp nhận cô ta, có phải hay không Hoắc Duật Hy đã nói cái gì bất lợi.
"Tư tổng... xin anh hãy cho em một cơ hội, anh đừng đuổi em đi mà. Em hứa, so với Hoắc Duật Hy làm được thì em sẽ làm còn tốt hơn chị ta, nhất định không làm anh mất hứng đâu, Tư tổng... xin anh."
Thật sự là bị Lam Ân làm cho phiền nhiễu, mà hắn ghét nhất là lúc dùng bữa bị người khác làm gián đoạn, cho nên đối với sự cầu xin của cô ta càng thêm chán ghét, nhìn hẫu nữ đứng ở đó, ra hiệu.
Hầu nữ nhìn sắc mặt chủ nhân một cái liền hiểu, tiến lên kéo Lam Ân ra:
"Cô Lam Ân, xin hãy ra ngoài, đừng làm phiền thiếu chủ chúng tôi dùng bữa."
"Không, cô tránh ra." Lam Ân đẩy hầu nữ kia ra, vẫn cố nhào lại chỗ Tư Cảnh Hàn, khóc lóc: "Tư tổng, em nhất định làm anh hài lòng mà, xin hãy cho em cơ hội..."
Tư Cảnh Hàn đưa tay cầm nước nước ép trên bàn đưa lên môi, ngửi ngửi rồi uống một ngụm, bây giờ mới có tâm trạng chú ý đến Lam Ân. Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng còn lạnh hơn tuyết ngoài cửa sổ:
"Chỉ với việc cô không biết điều ở đây làm phiền, tôi đã rất không hài lòng rồi, còn muốn so với Hoắc Duật Hy, cô nghĩ bản thân có đủ cao quý?"
Nước mắt trên mặt Lam Ân nóng hổi chảy xuống, ú ớ không nói nên lời, chỉ biết kêu Tư tổng. Còn người đàn ông kia thì lạnh lùng phẩy tay ra lệnh:
"Bảo người trả lại DJ."
"Vâng."
"Không... Đừng kéo tôi đi mà, Tư tổng..."
Thế là Lam Ân bị kéo ra ngoài một cách không thương tiếc, rồi sau đó tiếng cô ta cũng mất hút theo chiếc ô tô.
Tư Cảnh Hàn đưa tay phủi phủi chỗ quần áo bị cô ta kéo lấy, nhưng suy nghĩ thêm một chút lại căn dặn hầu nữ: "Ngoại trừ phòng ngủ tầng ba, còn lại trên dưới biệt thự tẩy uế hết cho tôi."
Hầu nữ vâng một tiếng đi làm ngay, nên cả phòng bếp bây giờ chỉ còn lại một mình hắn với bàn ăn mà cô nấu để lại.
Một chút vô tâm đó của cô đối với hắn lúc này đã trở thành lần cuối cùng được ăn cơm do cô nấu, rồi sau này nữa, sẽ không bao giờ có lại được lần thứ hai.
Hắn từng nghĩ rằng bản thân cô độc một mình đã quen, cái cảnh dùng bữa chỉ có tiếng thìa và đũa đánh vào nhau đã là cố thuộc. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, có ai khác hay không chẳng còn quan trọng.
Vậy mà từ khi biết cô hắn mới cảm nhận được ăn một mình là cô độc, nhưng việc không được người mình muốn ăn cùng nấu cho ăn, rồi cùng nhau ngồi ăn có vẻ còn cô độc hơn.
Tư Cảnh Hàn mỉm cười, lại cầm đũa, tay phải cầm bát, tay trái cầm đũa nhỏ nhẹ lùa vào miệng.
Hương vị thức ăn tan ra, mặn đắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.