Chương 79: Lần đầu cũng là lần cuối (2)
Niếp Niếp
03/02/2019
Không chỉ dừng lại ở đó, cô tiếp tục lục lội để tìm thêm một vật nữa, Tư Cảnh Hàn nhìn qua rồi đánh mắt trở lại tay lái thầm nghĩ chắc hẳn không phải là chuyện liên quan đến hắn.
Nhưng bất ngờ cô lại kéo vai của hắn về phía mình, "Có chuyện gì vậy?" Hắn hơi nghiêng đầu về phía cô.
"Cạch."
"Xong rồi, tiếp tục lái đi." Cô lại đẩy hắn ra.
Tư Cảnh Hàn nhìn vào khoảng cảnh vật màu tối trong mắt thì chau mày lại, đưa tay chỉnh kính râm cô mới đeo cho mình, hắn nói trong tiếng gió mạnh:
"Không ngờ em còn chuẩn bị cả thứ này."
"Tất nhiên." Hơn hết đem theo để chắn lại đôi mắt yêu nghiệt của hắn, không thể để hắn mê hoặc người lương thiện được, đặc biệt là mấy cô gái ngây thơ ở chợ đêm.
Tư Cảnh Hàn không biết ý nghĩ này của cô, hắn chỉ có cảm giác lúc này quần áo cùng đồ phối trên người của cô và hắn rất giống một cặp đôi nên hắn không từ chối bất cứ ý nghĩ nào của cô.
"Em muốn đến chỗ nào trước?"
"Chẳng phải anh bảo đi ăn trước sao?"
"Vậy em muốn ăn ở đâu?"
Hoắc Duật Hy chỉ đợi hắn nói câu này thôi, cô lập tức trả lời: "Quán ăn của ông bà chủ ở đường Giang Lang, cạnh bờ sống ấy."
Tư Cảnh Hàn nhíu mày lắc đầu: "Ở đó thức ăn nhiều dầu mỡ lắm." Hắn nghĩ đến quán ăn bình dân có cây ngô đồng lớn ở cạnh bờ sông ấy thì không vui, lúc trước khi hắn còn là Tử Mặc thường đến đó với cô, thức ăn rất ngon, phong cảnh lại đẹp có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời phía bên kia sông và bến cảng sầm uất luôn nhộn nhịp, tấp nập người nên lúc nào cũng đông, đặc biệt là dịp xế chiều đến tối, hơn cả gần khu chợ đêm nên càng đắc khách hơn.
"Ớ, chẳng phải anh nói từ đây đến tối đều do tôi quyết định sao?" Hoắc Duật Hy phân bua.
"Ngoại trừ chuyện này."
"Nhưng tôi cứ muốn ăn ở đó, lâu lắm rồi tôi không có ăn ở đó, mùi vị thế nào cũng sắp quên luôn rồi."
"Thế thì quên luôn đi."
"Anh vô lý!" Cô bất mãn nhìn hắn, "Vì sao chứ, chỗ đó có gì mà không tốt, thức ăn dầu mỡ khi nào, lúc trước anh ăn chẳng phải còn khen ngon sao?"
Nhắc đến hai chữ "lúc trước", mặt Tư Cảnh Hàn càng đanh lại, giọng hắn trở lạnh, tuy không rõ ràng nhưng vẫn nghe ra lãnh ý: "Tôi không phải Tử Mặc để cùng em ôn lại chuyện cũ."
Hoắc Duật Hy im bặt, cô nhận ra từ lúc ở biệt thự đến giờ chỉ cần nhắc những việc có liên quan đến Tử Mặc hắn sẽ lập tức trở mặt. Hắn là đang lo sợ cô nhận nhầm bản thân trở thành Tử Mặc sao?
Nên hắn không vui, nên hắn viện lý do không chịu đến quán ăn đó?
Hóa ra Tư Cảnh Hàn cũng biết khó chịu vì chính bản thân mình sao?
Cô cười thầm trong lòng, nếu đã là cái gai trong mắt của hắn thì cô không ngại đào nó lên cho hắn tức chết luôn: "Thế theo lời anh nói ăn chỗ khác cũng được, nhưng buổi tối phải vào chợ đêm ăn que xiên nướng, chơi đập chuột, gấp thú, nhảy dance, lái ô tô mô hình..."
Mặt Tư Cảnh Hàn càng xám lại, thẳng thừng gạt ngang: "Không được, những chỗ đó phức tạp lắm."
"Nhưng mấy năm trước chúng ta đi cũng có làm sao đâu?"
"Tôi không thích."
Hoắc Duật Hy bày ra dáng vẻ đã hiểu, nhún vai: "Được rồi, đến công viên thì thế nào, ở đó có khu vui chơi cũng có nhiều trò để chơi lắm."
Vẫn là một địa điểm mang nhiều kỷ niệm với Tử Mặc nên Tư Cảnh Hàn lắc đầu: "Không, sẽ có người nhắm đến chúng ta."
"Vậy thì chúng ta về nhà đi."
Tư Cảnh Hàn ngạc nhiên quay sang hỏi: "Tại sao?"
"Chỗ có thể đi đều bị anh từ chối hết rồi còn đi chơi thế nào?"
Thấy cô tụt hứng nhìn ra ngoài cửa sổ Tư Cảnh Hàn mới ý thức được những chỗ cô có hứng thú đều bị hắn gạt bỏ hết, còn những chỗ hắn muốn đi cô chắc chắn không có hứng.
Bây giờ thì hắn có chút hối hận việc đồng ý cho cô tự quyết những chỗ đi chơi, nhưng cũng không thể trở lời: "Nếu em không nhắc đến chuyện trước đây thì tôi còn có thể suy nghĩ."
"Thật sao?" Mắt của cô lại sáng lên, quay lại nhìn hắn một lượt ý tứ trong đôi mắt của hắn nhưng chỉ có một mảng đen to đùng của cái kính râm.
Tư Cảnh Hàn nhìn lại về phía trước, giọng hắn có chút chuyên chế: "Đúng vậy, nếu em không nhắc thì có thể. Nhưng nếu em còn nhắc đến lúc trước thì tôi lập tức cho em xuống xe đi bộ."
"Thành giao!" Cô hét lên vui vẻ, hắn hôm nay quá dễ để bàn chuyện làm ăn đi. Xem ra hắn nói sẽ theo ý cô là thật, cô còn không biết tận dụng sẽ hoang phí biết bao nhiêu.
Kể từ lúc đó trên suốt chặng đường Hoắc Duật Hy không ngừng nói những chuyện vui vẻ, đặc biệt không hề động đến một chữ trước đây, tuy không đâu vào đâu nhưng vẫn làm tâm tình của Tư Cảnh Hàn trở lại tốt hơn, hắn cho xe theo ý cô đến quán ăn cạnh bờ sông kia, tìm một chỗ rồi đậu xe vào bãi đỗ công cộng ngay làn phân cách đường lộ hai chiều.
Tuy nói dễ dàng như vậy nhưng làm lại chẳng dễ chút nào, chuyện một người lái siêu xe đến quán ăn bình dân đã tạo nên một làn sóng tò mò và phấn khích để người xung quanh bàn tán. Mà đằng này địa điểm đỗ xe lại ngay giữa đường chẳng khác nào mở thêm một show trình diễn, cũng vì chiếc xe của Tư Cảnh Hàn mà đội giữ xe phải cử ra người đặc biệt trông giữ chiếc xe, vì nếu có mất mát gì họ cũng đền không nổi.
Nói đến việc để người khác bàn tán thì không chỉ riêng chủ đề chiếc xe đắc giá mà quan trọng là chủ nhân của chiếc xe hạng sang kia còn có dáng vẻ bắt mắt còn hơn cả nó, nam cao lớn, tuấn tú phi phàm, nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp, sành điệu. Dù rằng cả hai đều bị che khuất nửa khuôn mặt bởi kính râm nhưng chắc mẩm phải đẹp như vậy.
Dù có hàng trăm ánh mắt nhìn mình nhưng Hoắc Duật Hy chẳng thấy ngại ngùng chút nào, cô chọn một góc đưa lưng về phía những người khách còn lại, vừa đến nơi cô liền ngồi sà xuống, gọi một chập mười món khác nhau.
Tư Cảnh Hàn đi phía sau thấy thế thì vuốt mũi, ngồi xuống ghế nói nhỏ với cô: "Em thấy bản thân còn chưa đủ nổi bật à, lại dám gọi một lượt mười món?"
"Anh là phú cường mà, còn keo kiệt với tôi mấy món sao?" Cô không đồng tình với cách nghĩ của hắn.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên không có ý đó nên hắn lựa chọn không nói nữa, nhưng kết quả đem ra một bàn thức ăn toàn đồ cay khiến hắn suýt dựng đứng lên.
Từng chỗ tế bào trong cơ thể vừa ngửi được mùi ớt bắt đầu đập phá, chúng khóc than những màu sắc bắt mắt kia làm chúng thở không được, mà đau đớn lên.
"Phụ nữ không ngoan, em cố tình chơi tôi?"
Hoắc Duật Hy gắp thức ăn lua vào miệng mấy cái liền mới chép chép uống nước ngọt trong ly: "Tôi chơi anh cái gì cơ?"
"Vì sao toàn là đồ cay?"
"Anh không ăn được sao?"
Tư Cảnh Hàn khó chịu gật đầu.
"Ô hay, vậy mà tôi cứ tưởng anh khác Tử Mặc, anh ấy không ăn được đồ cay, còn anh thì ăn được chứ!" Cô mỉa mai nói. "Xin lỗi nha, tôi không biết, ai bảo anh nói không được đem Tử Mặc ra hoài niệm."
Lần đầu tiên Tư Cảnh Hàn biết cảm giác bị chơi xỏ mà phải cứng họng là gì, hắn nhìn chằm chằm Hoắc Duật Hy, cô vẫn thản nhiên ăn ngon lành.
Lát sau ăn được một đĩa mực nướng cay, cô mới ngẩn đầu lên bổ sung: "Nếu như anh nói thì xem ra anh cũng muốn ăn với tôi sao?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cô nhưng không trả lời. Cô càng cười tươi hơn: "Vậy mà tôi cứ tưởng anh ăn ở biệt thự đủ rồi nên chỉ gọi cho bản thân mình thôi. Còn nếu như anh cũng muốn ăn thì bây giờ gọi tiếp vậy."
"Bà chủ!" Dứt lời cô lập tức kêu lên, bà chủ gần đó quay sang vừa nhìn thấy Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn liền cười tươi hơn: "Ra là cô cậu, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp ra nha, lại còn trở thành phú hào lái cả siêu xe, thế nào bây giờ ra trường kiếm việc làm rất tốt sao?"
Bà chủ không ngừng hỏi, Hoắc Duật Hy lại càng không từ chối trả lời mà viện ra một lượt các câu chuyện không thật để phô trương vì sao giàu có đến thế, Tư Cảnh Hàn ngồi đối diện chờ hai người kia nói chuyện đến khi uống hết cốc nước lọc vẫn chưa xong.
"Còn nữa nha, chính là cậu trai này, lần trước cái gì mà Tư thị tổng tài lộ mặt làm rùm beng một trận, tôi vừa nhìn thấy còn giật nảy mình tưởng là cậu đấy. Không ngờ trên đời lại có người trông giống nhau như vậy, ha ha ha..."
"Đúng vậy, lúc chúng con ra ngoài người khác cũng thường bảo vậy." Hoắc Duật Hy cũng hùa theo, cô nhìn mái tóc Tư Cảnh Hàn bị gió thổi hơi bù xù khác với tạo hình tóc vuốt ngược thẳng thớm, vào nếp trên tivi trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Nhắc đến chuyện giống nhau như đúc này bà chủ lại cùng Hoắc Duật Hy cười một trận dài. Tư Cảnh Hàn đợi không nổi nữa đành đưa tay ho khẽ.
Cũng may bà chủ phát hiện điểm lạ thường trên nét mặt của, lập tức vỗ trán kêu lên, "Ấy chết, tôi nhiều chuyện quá, thế cô cậu muốn gọi thêm món gì để tôi mang ra." Hoắc Duật Hy cũng vờ ngây thơ hỏi hắn: "Thế nào, anh muốn ăn cái gì?"
Tư Cảnh Hàn không thèm nhìn cô, cầm thực đơn lên chỉ cho bà chủ xem, ngoài ra không nói thêm lời nào.
Cô nhướng mày đắc thắng, xem anh còn hóng hách được không, đói chết anh đi!
Lúc bà chủ lần nữa mang thức ăn ra thì Tư Cảnh Hàn vẫn mặt lạnh với cô, suốt buổi ăn hắn không nhìn đến cô một lần khiến cô chột dạ, tốt bụng gắp thức ăn để vào bát của hắn nhưng hắn lại hất đũa của cô ra.
Xem ra là hắn giận thật.
Cô suy nghĩ có khi nào mình đùa quá quá trớn rồi không?
Dù sao hai người đi chơi cũng không nên tạo ra không khí xa cách nặng nhẹ thế này mà. Hắn cũng đã cố chiều cô nhiều rồi, cô cũng không nên đối với sự nhẫn nại của hắn mà chấp nhất trẻ con như vậy.
Vẫn là cô chịu thõa hiệp năn nỉ trước vậy.
"Tư Cảnh Hàn, thức ăn có hợp khẩu vị không?"
Hắn lặng thin.
"Có cần tôi gọi thêm nước cho anh không?"
Không trả lời.
"Hay là ăn xong chúng ta không vào chợ đêm nữa, đến một địa điểm mà anh chọn nha?"
Làm lơ.
Hoắc Duật Hy chu môi, nghĩ nghĩ thế nào không biết mà bóc một cái càng cua lớn, tách lấy phần thịt trắng không để bị dính phần gia vị cay, lần này không để vào bát của Tư Cảnh Hàn mà trực tiếp đưa đến bên môi của hắn.
"Xin lỗi mà... Đừng mặt nặng mày nhẹ nữa, xem như vừa rồi là tôi không hiểu chuyện ha?"
"..." Tư Cảnh Hàn nhìn miếng thịt cua sát bên miệng mình, đôi môi mấp máy hơi run lên, hắn né đi.
"Hư... Đi mà, anh đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân giở trò mà." Hoắc Duật Hy càng đáng thương cầu xin, giọng nũng nịu hết mức: "Chẳng lẽ anh định giận tôi thật, thế đi chơi còn ý nghĩa gì nữa? Thà rằng tôi đi về còn hơn."
Đôi mắt phượng của người đàn ông đánh một cái do dự, cô thấy thế liền thừa thế xông lên: "Này, một miếng thôi, liền vui lên mà."
Nhìn dáng vẻ cực nhọc của cô chòm về phía mình, bàn tay trái cầm đũa của Tư Cảnh Hàn lặng lẽ xiết lại, thấy trong đôi mắt của cô đầy hi vọng và thành khẩn, hắn lại liếc nhìn miếng thịt cua trắng tươi, bàn tay lặng lẽ thả lỏng ra, hắn mở miệng ăn miếng thịt cua lớn kia.
Hắn chịu ăn vào, Hoắc Duật Hy lập tức nở nụ cười tươi rói nhưng vẫn vờ không hài lòng: "Sao nhìn anh ăn chẳng ngon miệng gì vậy, gượng ép lắm sao?"
"Ừ." Người kia nhạt mạt nói, sau khi nuốt xuống thì bổ sung: "Dễ dàng tha thứ cho em như vậy có chút không hài lòng."
"Hứ, không tha lỗi cho tôi là quỷ hẹp hòi." Cô ngạo kiều phản bác.
_____________
Mặc Lạc Phàm về đến nhà đã nghe tiếng lục lọi từ trên tầng truyền đến, ban đầu anh nghĩ là có trộm nhưng lại thấy bất hợp lý, có Nam Nam ở nhà thì có trộm làm thế nào?
Hả? Chẳng lẽ bọn họ làm gì Nam Nam rồi mới trộm đồ sao?
Nghĩ đến đây anh hoảng cả lên xông lên tầng, om sòm gọi: "Nam Nam! Nam Nam!"
"Ầm."
Cửa bị đá ra, bên trong không có tên trộm nào chỉ có Nam Nam hết hồn nhảy cẫng lên, sau khi thấy người vào là Mặc Lạc Phàm thì không nói gì nữa, cúi xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Mặc Lạc Phàm thấy cô cho quần áo vào va li thì càng bất ngờ, gấp gáp đi đến: "Em làm sao vậy, sao lại dọn đồ thế?"
"Tôi sẽ chuyển đi! Chuyển đi ngay lập tức!"
"Soạt soạt soạt!"
"Sao lại chuyển đi? Tại sao hả?" Mặc Lạc Phàm hỏi dồn, chặn tay ngăn hành động của cô lại, có chuyện gì mà cô nhóc này lại vỡ lẽ sống chết đòi đi thế này?
Nam Nam giật cánh tay ra khỏi anh, ánh mắt đỏ hoe: "Hứ, tôi không thèm ở đây nữa. Bạn nữ của viện trưởng sắp dọn qua đây rồi, tôi còn không đi sẽ bị người ta dùng chổi quét ra cửa mất!"
"Sao cơ?" Mặc Lạc Phàm càng không hiểu làm sao? "Bạn nữ nào?" Anh có phụ nữ nào chuyển đến đây đâu?
Nam Nam chỉ xuống tầng: "Còn không phải, anh đừng gạt Nam Nam, có một cô gái gọi đến, nói giọng ngọt ngào bảo: Phàm, tối nay em qua nhà hầu hạ anh nha!"
Mặc Lạc Phàm nhảy dựng lên, lắc đầu liên tục: "Tôi không có, Nam Nam em nhất định phải tin viện trưởng, tôi không có!" Anh liên tục thề thốt nhưng quan trọng Nam Nam không tin tưởng lời của anh.
"Hứ, anh còn định gạt anh, người ta gọi đúng vào điện thoại ở nhà, kêu luôn cả tên anh, còn không phải? Tôi có ngốc mới tin! Tôi phải đi!" Càng nói cô càng quyết liệt hơn, đẩy anh đang vùng vằng ngã ngửa xuống giường, bản thân giận đùng đùng tiếp tục gom đồ bỏ vào va li.
Nam Nam cô tuy ngốc một chút, nghèo một chút nhưng cũng có cảm giác, cũng thấy tự ái và khó chịu. Cô càng không hiểu sao viện trưởng của cô lại có thể là người như thế, một mặt nói với cô đủ điều tốt đẹp, sau lưng lại làm chuyện xấu xa.
Ồ, hay thật? Cô sắp khóc rồi đây này! Càng nghĩ càng ấm ức, nhưng mà không biết lý do để mình ấm ức là gì. Cô có là gì của viện trưởng đâu, ồ, đúng thật, cô được thuê đến đây để làm việc nhà và trông cửa lúc anh ta đi vắng mà. Cô cốc phải là cái gì!
"Tôi sẽ đi, đi ngay lập tức cho anh xem, hức!"
Mặc Lạc Phàm khóc không ra nước mắt, thế này là thế nào? Anh lại chọc đến ông trời con nào rồi mà bị hại đến cửa nhà gà bay chó chạy thế này.
Anh nhớ rõ ràng anh không chọc đến tiểu tổ tông nào mà?
Nếu có thì ông trời nhỏ đó ơi mau mau nói cho anh biết anh đã phạm tội gì đi...
"Nam Nam, đừng đi mà..."
"Hắt xì!" Đây là lần thứ ba Hoắc Duật Hy hắt xì, Tư Cảnh Hàn thấy thế lấy khăn tay đưa cho cô.
"Không biết tên khốn nào nhắc tôi thế không biết, đang ăn ngon lại bị làm phiền." Cô vừa nhận khăn tay vừa ai oán.
"Không được nói tục." Tư Cảnh Hàn nhắc nhở, cô không nói nữa, nhưng vẫn âm thầm phỉ nhổ kẻ khiến mình hắt xì.
Tư Cảnh Hàn thầm nghĩ đến Mặc Lạc Phàm, chẳng phải Hoắc Duật Hy không vừa ý tên đó chê bai cô múp míp sao, một thủ thuật nhỏ chắc bây giờ đã khiến tên đó vò đầu bức tóc kêu than ở nhà.
Điểm yếu của Mặc Lạc Phàm là Nam Nam, mà điểm yếu của Nam Nam là đủ rất ngốc và dễ tin người.
"Xong chưa, chúng ta đi." Thấy Hoắc Duật Hy ăn không vào nữa hắn bèn đề nghị.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, đứng lên. Cô mang hắn đến đây đúng là còn nhiều chỗ chưa đi lắm, nói thế nào cũng nên tranh thủ thời gian một chút.
"Đây là hóa đơn." Bà chủ tươi cười đưa cho Hoắc Duật Hy, cô lại nhét vào tay Tư Cảnh Hàn, "Này, tính tiền đi."
Tư Cảnh Hàn gật đầu, sờ vào túi quần, rất lạ là không có ví, hắn lại sờ vào trong áo, cũng không có.
Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, sờ kỹ thêm một lần nữa phát hiện cũng bằng không. Lúc này chợt nhớ ra lúc thay quần áo hắn không có lấy ví từ tây trang ra. Cho nên bây giờ, trên người hắn một xu cũng không có!
"Sao thế?" Hoắc Duật Hy thấy hắn đứng mãi không chịu mở ví nên bước tới hỏi nhỏ. Thấy Tư Cảnh Hàn đứng cứng ngắc không trả lời thì sực nhớ:
"À, anh không đem có tiền mặt à. Vậy quẹt thẻ đi, bà chủ, ở đây có máy phải không?" Cô vui vẻ quay sang hỏi bà chủ.
"À, có có, cậu vào trong là được."
Mặt Tư Cảnh Hàn đen lại, túm lấy Hoắc Duật Hy kéo sang một bên, đè giọng thấp không thể thấp hơn, thậm chí có điểm dè dặt vào khó khăn: "Tôi... không mang ví theo, em có tiền không?"
"Sao sao?" Cô nghĩ mình nghe nhầm.
Tư Cảnh Hàn hơi bực, rít từng chữ qua kẽ răng: "Không đem tiền!"
!!!
Hoắc Duật Hy trợn mắt quan sát sắc mặt Tư Cảnh Hàn càng thêm tồi tệ, cô biết hắn không phải là đang đùa với mình. Chuyện này khiến cho cô chết đứng tại chỗ không nói nên lời, cứ đứng nhìn hắn trân trối đến nỗi Tư Cảnh Hàn phát đỏ mặt.
Giọng hắn có chút gấp: "Em có đem không?"
"A..." Cô sửng sốt kêu một tiếng rồi nói vào tai hắn: "Không... không có. Tôi tưởng anh đem nên không có mang gì cả."
"Thế... phải làm thế nào? Trong ba lô của em không mang thật sao?"
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, trong đôi mắt từng tia sáng kì dị bắn ra liên hồi. Tư Cảnh Hàn chau mày suy nghĩ, "Em có mang điện thoại không?"
"Ồ, để tôi xem." Cô mở ba lô ra lục lọi một hồi rồi kêu: "Trời ơi, không có, anh cũng không mang à?"
Tư Cảnh Hàn gật đầu, lần đầu trong đời hắn gặp loại tình huống này, không biết nên cảm thấy buồn bực hay buồn cười đây.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Cũng là lần đầu hắn không thể tự mình giải quyết chuyện cỏn con này mà chờ ý kiến của Hoắc Duật Hy.
"Còn thế nào nữa, trên người có vật gì giá trị thì mau cởi ra để lại làm tin, sau đó về nhà lấy tiền đến chuộc." Cô rất dễ dàng đưa ra cách ứng phó, sau đó nhìn Tư Cảnh Hàn một lượt lại nhún vai: "Anh thấy đó trên người tôi thì không có đeo thứ gì rồi, nên anh chịu thiệt một chút... cởi nó để lại." Cô chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của hắn.
"Không được." Hắn lập tức từ chối.
"Thế cởi quần áo ra cũng được."
"Càng không thể!"
"Thế thì ở lại rửa bát trừ nợ, hứ!" Cô thẳng thừng đẩy hắn ra. "Nhưng nói rồi, tôi bị thương còn chưa khỏi hẳn nên tôi sẽ không làm cùng anh đâu, anh tự mà giải quyết đi." Nói xong cô còn sờ sờ lên miếng băng dán trên mặt, lúc nãy bà chủ hỏi cô làm thế nào bị thế này cô chưa nói là do lỗi của hắn làm ra đâu, khiến cô đi chơi mà còn chịu vẻ xấu xí y hệt con vịt rừng.
"Em..."
"Sao thế, có chuyện gì sao?" Bà chủ thấy hai người đứng một bên to nhỏ mãi thì lên tiếng quan tâm.
Hoắc Duật Hy cười sáng lạng bảo: "Không sao, bà chủ phiền bà chờ một chút nữa."
"Được được, cô cậu cứ thông thả." Bà chủ niềm nở đáp, dĩ nhiên bà không nghĩ hai người ăn mặc đẹp đẽ, đi xế hộp cao cấp lại không có tiền mà ăn quịt mình.
Tư Cảnh Hàn bị hối thúc đương nhiên gấp, hắn đưa cánh tay dài kéo Hoắc Duật Hy quay lại, cô tỏ vẻ không mấy quan tâm: "Cái gì đây?"
"Cách khác được không?"
"Anh nghĩ còn cách khác sao? Haiz... tôi là phụ nữ, nhiều lắm sĩ diện không bằng đàn ông các anh, chuyện xấu hổ này sẽ nhanh qua đi, nhưng là anh có quên được không, đời nào Tư tổng đi ăn mà lại không có tiền trả, xấu hổ chết được. Nên anh mau mau, tháo nó ra, đưa đây cho tôi, đảm bảo sẽ hái ra tiền ngay!" Cô lại vỗ vỗ lên bàn tay xinh đẹp của hắn, thúc giục.
Ai ngờ Tư Cảnh Hàn sau một hồi chần chừ đã tháo chiếc nhẫn ra thật, đưa cho cô.
Mắt của Hoắc Duật Hy lập tức sáng lên: "Như thế này có phải ngoan không, anh yên tâm giá của chiếc nhẫn này chắn chắn sẽ xứng với nó."
"Em không phải nói chỉ cầm làm tin thôi sao?"
"Không, tôi đổi ý rồi, tôi phải mua lại nó, tiền trao cháo múc." Vừa nói xong cô đã xoay người lần nữa mở ba lô, từ trong ví con lấy ra một cái thẻ đen xoay xoay để vào tay Tư Cảnh Hàn. "Đây, tiền của anh đây."
Xem nào, mua được cái nhẫn bằng chính tiền của hắn có phải hời quá rồi không. Cô đúng là thông minh mới không khai ra mình có đem cả khối tài sản, bây giờ mới mua được vật tốt với giá hời.
"Anh nói xem, có phải... Ối... Anh làm gì thế, sao lại giật nhẫn của tôi, tôi đã mua rồi mà, trả đây."
Cô muốn xông tới nhưng Tư Cảnh Hàn chỉ giơ một sải tay đã giữ cô cách mình một khoảng xa, cầm trong tay cái thẻ đen và chiếc nhẫn, hắn lạnh giọng: "Không ngờ chỉ muốn thử em, nhưng kết quả em lại dám lừa tôi thật. Con nhóc hư hỏng này, sau này có tin tôi đóng băng hết thẻ ngân hàng đã cho em không?"
Hoắc Duật Hy biết mình đã bị hắn lừa đảo ngược lại, đã tự khai ra bản thân có đem tiền nên ấm ức vô cùng, cô đẩy cánh tay hắn ra: "Hứ, không bán thì thôi, hà cớ gì đóng băng thẻ của tôi, trả thẻ đây." Cô hùng hổ nói, vươn tay.
Tư Cảnh Hàn mặt lạnh quay đi, không hơi sức trả lời cô nữa mà thẳng gót tiến về phía trong quán ăn để tính tiền, bỏ cô ở đây giậm chân đá gót, không ngừng mắng hắn là đồ đại gian thương! Đại lừa đảo! Tuy vậy hắn cũng chẳng hề hấn gì mà quay lại lắng nghe cô mắng.
Cô gái ở quầy tính tiền vừa thấy Tư Cảnh Hàn liền nhận ra hắn, lập tức nở nụ cười như hoa: "Anh đẹp trai, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp trai nha. Thế nào, cô gái đi cùng anh đâu?"
"Ở bên ngoài." Tư Cảnh Hàn ngắn gọn trả lời, có điều không lạnh lùng như bình thường, dù sao người quen hắn trước đây điều nghĩ hắn là Tử Mặc. Tuy là vậy cô gái kia cũng thấy so với trước đây người này hình như khác đi mấy phần.
Nhận lấy thẻ đen từ tay Tư Cảnh Hàn cô gái càng thêm tò mò và kinh ngạc, không ngờ chỉ mấy năm mà người này lại còn dùng đến thẻ đen. Vừa đẹp trai vừa có tiền đúng là khiến người ta không rời mắt. Trong quán lúc này có rất nhiều người đã quay lại về phía bên này quầy tính tiền, đặc biệt là mấy cô gái trẻ, thậm chí có cả sinh viên nam. Ngoại trừ dáng vẻ quá bắt mắt của hắn thì còn vì lý do đây là bộ phận người hay dùng mạng thông tin và báo mạng nhất nên dễ dàng người đang đứng ở quầy tính tiền kia có dáng vẻ rất giống Tư Cảnh Hàn - cái tên được nhắc đến nhiều nhất hiện nay trên phương tiện đại chúng.
Cô gái ở quầy tính tiền cũng nhìn Tư Cảnh Hàn thêm vài lần bèn dè dặt nói: "Trông anh thật giống Tư Cảnh Hàn, ban đầu còn tưởng là một người." Cô gái kia nói y hệt bà chủ của mình.
Tư Cảnh Hàn không thay đổi thái độ, nhàn nhạt đáp: "Là người giống người thôi."
"A... cũng phải, trước đây anh còn là sinh viên tới lui chỗ này thì ngài ấy đang làm tổng tài rồi, sao có thể là một chứ!"
Bây giờ loáng thoáng nghe cô gái kia nói thế những người còn lại trong quán mới bán tin bán nghi trở lại cuộc trò chuyện của mình, nhưng vẫn có không ít cô gái nhìn mãi về phía Tư Cảnh Hàn với đôi mắt say mê, si dại.
"Cô đổi giúp tôi đổi ra một ít tiền mặt... và vài đồng xu nữa." Mặc kệ những ánh nhìn kia, hắn chỉ dặn dò cô gái ở quầy tính tiền mà không nhìn đi đâu một lần nào cả.
"Vâng."
Cô gái kia lại thao tác thêm vài lần nửa mới gửi trả thẻ cùng một ít tiền mặt cho hắn: "Của anh đây."
Tư Cảnh Hàn đưa tay ra nhận lấy, cô gái nhìn cánh tay trắng nõn của hắn một cái, lập tức nói: "Anh đẹp trai, hình như cánh tay của anh phát ban đỏ thì phải. Có sao không?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cánh tay của mình đôi mắt lướt qua một tia bất thường nhưng vẫn bình thản trả lời, "Không sao, chỉ là côn trùng cắn thôi." Sau khi để tiền vào túi, hắn lặng lẽ kéo tay áo khoác xuống che khuất cổ tay rồi lập tức trở ra ngoài để lại sự tiếc nuối khôn nguôi trong mắt nhiều người, khi mà chưa ngắm đủ cảnh đẹp mà chưa chi cảnh đẹp đã vội chạy mất.
Hoắc Duật Hy thấy Tư Cảnh Hàn đi ra, theo phản xạ cô chạy đến: "Sao lâu thế, thẻ của tôi đâu?"
Vẫn là bộ dạng tham tiền đó khiến Tư Cảnh Hàn không hài lòng: "Lần sau còn dám nghịch ngợm như vậy không?"
"Không đâu, mau trả đây." Cô nhìn giáo dác để coi hắn để thẻ đen ở đâu rồi.
"Đây là thẻ của tôi." Tư Cảnh Hàn lùi lại một bước, tránh né tầm nhìn của cô.
"Nhưng anh đã cho tôi rồi, nên nó là của tôi mới đúng." Cô cãi lý, gần như cả người sắp quắp lên người hắn để lấy lại cái thẻ, vì ở chỗ đông người nên Tư Cảnh Hàn cũng không thể trêu cô thêm đành đưa thẻ cho cô nhưng không nói việc hắn đổi lấy tiền mặt giữ trong người.
Lấy lại được bảo bối, Hoắc Duật Hy muốn hôn nó mấy cái liền, nén lại xúc động cô ôm nó bằng hai tay, đề phòng nhìn Tư Cảnh Hàn: "Nói cho anh biết, hôm nay đi chơi là tôi đây bao anh, đừng có mà lớn giọng bắt nạt tôi!"
"Vậy một lát em tự bắt taxi về đi." Nói đoạn, Tư Cảnh Hàn muốn đi về xe mình thật khiến Hoắc Duật Hy hoảng lên kéo áo hắn lại, Tư Cảnh Hàn lập tức đẩy cô ra, lấy áo che cổ lại.
Hoắc Duật Hy tưởng hắn giận thật, gấp gáp nói: "Này, anh về thì tôi đi chơi với ai, tôi không nói chuyện với thái độ kiêu căng đó nữa, anh đừng về."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô không nói gì, cô ra sức gật đầu tỏ vẻ mình nói là thật. Hắn vẫn không nói gì nhưng đi theo hướng ngược lại với bãi đỗ xe, là phía của công viên.
Hoắc Duật Hy biết hắn chịu đi tiếp nên nhanh chân chạy theo sau lưng hắn.
Ở công viên có một khu vui chơi rất lớn, có cả mấy trò chơi mà chợ đêm không có, Hoắc Duật Hy đến đây cứ như chuột gặp gạo, chạy nhảy khắp nơi, thấy trò nào liền chơi trò ấy.
Tư Cảnh Hàn đi theo cô bị cô kéo vào chơi mấy trò cảm giác mạnh, dù sợ độ cao cô vẫn cứ khăng khăng đi cho được tàu lượn siêu tốc, tàu điện trên cao, tháp rơi tự do, vòng quay khổng lồ… lần này cũng như những lần trước cô vẫn la hét tán loạn và cười sặc sụa khiến hắn không phân biệt là cô sợ hay đang thích thú.
"Em vừa mới ăn xong chơi mấy trò đó không thấy khó chịu sao?"
Cô lắc đầu, xoắn tay áo chuẩn bị vào chỗ đập chuột.
"Cũng mệt rồi, có khát không, tôi mua nước cho em."
"Được, có tiền lẻ ở trong ba lô ấy, anh tự lấy ra đi." Cô không để tâm lắm gật đầu, chủ yếu là quan sát con chuột đang thụp ló trước mặt để đập trúng nó.
"Vậy đứng ở đây chơi, đừng chạy đi đâu đó, tôi quay lại ngay."
"Biết rồi."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô một lần rồi mới rời đi.
"Bộp bộp bộp."
"Chết này! Chết này! Tư Cảnh Hàn chết này! Đập cho anh chết này!" Ở đây Hoắc Duật Hy vừa đập vừa mắng thõa thích, lòng thoải mái không sao diễn tả được.
Nhà vệ sinh công cộng.
"Rào rào rào."
Từ dạ dày truyền đến những trận co thắt liên tục khiến Tư Cảnh Hàn cúi mặt không ngừng nôn thóc nôn tháo vào thùng rác.
Hắn nặng nhọc cất bước ra ngoài, đến bồn rửa tay xả nước hết công suất để rửa mặt và súc miệng.
Vết ban đỏ đã lan ra gần đến bàn tay, rất may trên mặt vẫn chưa sao?
Vừa mới nhả nước ra, muốn lấy khăn tay ra lau nhưng chưa lấy được lại phải nôn thêm một trận khiến dạ dày cũng muốn nhào ra ngoài.
Lúc trở ra từ nhà vệ sinh mặt hắn đã trắng bệch không càng sắc huyết, khó khăn đi đến hộp điện thoại công cộng, hắn dùng tiền xu đổi được ở quán ăn bỏ vào, rồi ấn số gọi đi. Bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng của hắn cất lên nghe rất khàn: "Cậu tới đâu rồi?"
[Mình vào khu vui chơi rồi, cậu đang ở đâu?]
"Ở hộp điện thoại số ba."
[Trời ạ, cậu điên thật rồi, nhưng ăn không nhiều thật không đó?]
"Thật, bớt càu nhàu, qua nhanh đi... nếu không cô ấy sẽ đi tìm."
[A, thấy rồi, tới ngay.] Mặc Lạc Phàm vừa cầm điện thoại vừa ôm hòm thuốc hối hả chạy về phía hộp điện thoại bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở đây Tư Cảnh Hàn chống trán nhìn thấy bóng dáng anh đang lật đật mò qua, đôi môi mỏng nhếch lên một chút, nhưng mồ hôi lạnh trên trán của hắn vẫn không ngừng rỉ ra.
Nhưng bất ngờ cô lại kéo vai của hắn về phía mình, "Có chuyện gì vậy?" Hắn hơi nghiêng đầu về phía cô.
"Cạch."
"Xong rồi, tiếp tục lái đi." Cô lại đẩy hắn ra.
Tư Cảnh Hàn nhìn vào khoảng cảnh vật màu tối trong mắt thì chau mày lại, đưa tay chỉnh kính râm cô mới đeo cho mình, hắn nói trong tiếng gió mạnh:
"Không ngờ em còn chuẩn bị cả thứ này."
"Tất nhiên." Hơn hết đem theo để chắn lại đôi mắt yêu nghiệt của hắn, không thể để hắn mê hoặc người lương thiện được, đặc biệt là mấy cô gái ngây thơ ở chợ đêm.
Tư Cảnh Hàn không biết ý nghĩ này của cô, hắn chỉ có cảm giác lúc này quần áo cùng đồ phối trên người của cô và hắn rất giống một cặp đôi nên hắn không từ chối bất cứ ý nghĩ nào của cô.
"Em muốn đến chỗ nào trước?"
"Chẳng phải anh bảo đi ăn trước sao?"
"Vậy em muốn ăn ở đâu?"
Hoắc Duật Hy chỉ đợi hắn nói câu này thôi, cô lập tức trả lời: "Quán ăn của ông bà chủ ở đường Giang Lang, cạnh bờ sống ấy."
Tư Cảnh Hàn nhíu mày lắc đầu: "Ở đó thức ăn nhiều dầu mỡ lắm." Hắn nghĩ đến quán ăn bình dân có cây ngô đồng lớn ở cạnh bờ sông ấy thì không vui, lúc trước khi hắn còn là Tử Mặc thường đến đó với cô, thức ăn rất ngon, phong cảnh lại đẹp có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời phía bên kia sông và bến cảng sầm uất luôn nhộn nhịp, tấp nập người nên lúc nào cũng đông, đặc biệt là dịp xế chiều đến tối, hơn cả gần khu chợ đêm nên càng đắc khách hơn.
"Ớ, chẳng phải anh nói từ đây đến tối đều do tôi quyết định sao?" Hoắc Duật Hy phân bua.
"Ngoại trừ chuyện này."
"Nhưng tôi cứ muốn ăn ở đó, lâu lắm rồi tôi không có ăn ở đó, mùi vị thế nào cũng sắp quên luôn rồi."
"Thế thì quên luôn đi."
"Anh vô lý!" Cô bất mãn nhìn hắn, "Vì sao chứ, chỗ đó có gì mà không tốt, thức ăn dầu mỡ khi nào, lúc trước anh ăn chẳng phải còn khen ngon sao?"
Nhắc đến hai chữ "lúc trước", mặt Tư Cảnh Hàn càng đanh lại, giọng hắn trở lạnh, tuy không rõ ràng nhưng vẫn nghe ra lãnh ý: "Tôi không phải Tử Mặc để cùng em ôn lại chuyện cũ."
Hoắc Duật Hy im bặt, cô nhận ra từ lúc ở biệt thự đến giờ chỉ cần nhắc những việc có liên quan đến Tử Mặc hắn sẽ lập tức trở mặt. Hắn là đang lo sợ cô nhận nhầm bản thân trở thành Tử Mặc sao?
Nên hắn không vui, nên hắn viện lý do không chịu đến quán ăn đó?
Hóa ra Tư Cảnh Hàn cũng biết khó chịu vì chính bản thân mình sao?
Cô cười thầm trong lòng, nếu đã là cái gai trong mắt của hắn thì cô không ngại đào nó lên cho hắn tức chết luôn: "Thế theo lời anh nói ăn chỗ khác cũng được, nhưng buổi tối phải vào chợ đêm ăn que xiên nướng, chơi đập chuột, gấp thú, nhảy dance, lái ô tô mô hình..."
Mặt Tư Cảnh Hàn càng xám lại, thẳng thừng gạt ngang: "Không được, những chỗ đó phức tạp lắm."
"Nhưng mấy năm trước chúng ta đi cũng có làm sao đâu?"
"Tôi không thích."
Hoắc Duật Hy bày ra dáng vẻ đã hiểu, nhún vai: "Được rồi, đến công viên thì thế nào, ở đó có khu vui chơi cũng có nhiều trò để chơi lắm."
Vẫn là một địa điểm mang nhiều kỷ niệm với Tử Mặc nên Tư Cảnh Hàn lắc đầu: "Không, sẽ có người nhắm đến chúng ta."
"Vậy thì chúng ta về nhà đi."
Tư Cảnh Hàn ngạc nhiên quay sang hỏi: "Tại sao?"
"Chỗ có thể đi đều bị anh từ chối hết rồi còn đi chơi thế nào?"
Thấy cô tụt hứng nhìn ra ngoài cửa sổ Tư Cảnh Hàn mới ý thức được những chỗ cô có hứng thú đều bị hắn gạt bỏ hết, còn những chỗ hắn muốn đi cô chắc chắn không có hứng.
Bây giờ thì hắn có chút hối hận việc đồng ý cho cô tự quyết những chỗ đi chơi, nhưng cũng không thể trở lời: "Nếu em không nhắc đến chuyện trước đây thì tôi còn có thể suy nghĩ."
"Thật sao?" Mắt của cô lại sáng lên, quay lại nhìn hắn một lượt ý tứ trong đôi mắt của hắn nhưng chỉ có một mảng đen to đùng của cái kính râm.
Tư Cảnh Hàn nhìn lại về phía trước, giọng hắn có chút chuyên chế: "Đúng vậy, nếu em không nhắc thì có thể. Nhưng nếu em còn nhắc đến lúc trước thì tôi lập tức cho em xuống xe đi bộ."
"Thành giao!" Cô hét lên vui vẻ, hắn hôm nay quá dễ để bàn chuyện làm ăn đi. Xem ra hắn nói sẽ theo ý cô là thật, cô còn không biết tận dụng sẽ hoang phí biết bao nhiêu.
Kể từ lúc đó trên suốt chặng đường Hoắc Duật Hy không ngừng nói những chuyện vui vẻ, đặc biệt không hề động đến một chữ trước đây, tuy không đâu vào đâu nhưng vẫn làm tâm tình của Tư Cảnh Hàn trở lại tốt hơn, hắn cho xe theo ý cô đến quán ăn cạnh bờ sông kia, tìm một chỗ rồi đậu xe vào bãi đỗ công cộng ngay làn phân cách đường lộ hai chiều.
Tuy nói dễ dàng như vậy nhưng làm lại chẳng dễ chút nào, chuyện một người lái siêu xe đến quán ăn bình dân đã tạo nên một làn sóng tò mò và phấn khích để người xung quanh bàn tán. Mà đằng này địa điểm đỗ xe lại ngay giữa đường chẳng khác nào mở thêm một show trình diễn, cũng vì chiếc xe của Tư Cảnh Hàn mà đội giữ xe phải cử ra người đặc biệt trông giữ chiếc xe, vì nếu có mất mát gì họ cũng đền không nổi.
Nói đến việc để người khác bàn tán thì không chỉ riêng chủ đề chiếc xe đắc giá mà quan trọng là chủ nhân của chiếc xe hạng sang kia còn có dáng vẻ bắt mắt còn hơn cả nó, nam cao lớn, tuấn tú phi phàm, nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp, sành điệu. Dù rằng cả hai đều bị che khuất nửa khuôn mặt bởi kính râm nhưng chắc mẩm phải đẹp như vậy.
Dù có hàng trăm ánh mắt nhìn mình nhưng Hoắc Duật Hy chẳng thấy ngại ngùng chút nào, cô chọn một góc đưa lưng về phía những người khách còn lại, vừa đến nơi cô liền ngồi sà xuống, gọi một chập mười món khác nhau.
Tư Cảnh Hàn đi phía sau thấy thế thì vuốt mũi, ngồi xuống ghế nói nhỏ với cô: "Em thấy bản thân còn chưa đủ nổi bật à, lại dám gọi một lượt mười món?"
"Anh là phú cường mà, còn keo kiệt với tôi mấy món sao?" Cô không đồng tình với cách nghĩ của hắn.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên không có ý đó nên hắn lựa chọn không nói nữa, nhưng kết quả đem ra một bàn thức ăn toàn đồ cay khiến hắn suýt dựng đứng lên.
Từng chỗ tế bào trong cơ thể vừa ngửi được mùi ớt bắt đầu đập phá, chúng khóc than những màu sắc bắt mắt kia làm chúng thở không được, mà đau đớn lên.
"Phụ nữ không ngoan, em cố tình chơi tôi?"
Hoắc Duật Hy gắp thức ăn lua vào miệng mấy cái liền mới chép chép uống nước ngọt trong ly: "Tôi chơi anh cái gì cơ?"
"Vì sao toàn là đồ cay?"
"Anh không ăn được sao?"
Tư Cảnh Hàn khó chịu gật đầu.
"Ô hay, vậy mà tôi cứ tưởng anh khác Tử Mặc, anh ấy không ăn được đồ cay, còn anh thì ăn được chứ!" Cô mỉa mai nói. "Xin lỗi nha, tôi không biết, ai bảo anh nói không được đem Tử Mặc ra hoài niệm."
Lần đầu tiên Tư Cảnh Hàn biết cảm giác bị chơi xỏ mà phải cứng họng là gì, hắn nhìn chằm chằm Hoắc Duật Hy, cô vẫn thản nhiên ăn ngon lành.
Lát sau ăn được một đĩa mực nướng cay, cô mới ngẩn đầu lên bổ sung: "Nếu như anh nói thì xem ra anh cũng muốn ăn với tôi sao?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cô nhưng không trả lời. Cô càng cười tươi hơn: "Vậy mà tôi cứ tưởng anh ăn ở biệt thự đủ rồi nên chỉ gọi cho bản thân mình thôi. Còn nếu như anh cũng muốn ăn thì bây giờ gọi tiếp vậy."
"Bà chủ!" Dứt lời cô lập tức kêu lên, bà chủ gần đó quay sang vừa nhìn thấy Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn liền cười tươi hơn: "Ra là cô cậu, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp ra nha, lại còn trở thành phú hào lái cả siêu xe, thế nào bây giờ ra trường kiếm việc làm rất tốt sao?"
Bà chủ không ngừng hỏi, Hoắc Duật Hy lại càng không từ chối trả lời mà viện ra một lượt các câu chuyện không thật để phô trương vì sao giàu có đến thế, Tư Cảnh Hàn ngồi đối diện chờ hai người kia nói chuyện đến khi uống hết cốc nước lọc vẫn chưa xong.
"Còn nữa nha, chính là cậu trai này, lần trước cái gì mà Tư thị tổng tài lộ mặt làm rùm beng một trận, tôi vừa nhìn thấy còn giật nảy mình tưởng là cậu đấy. Không ngờ trên đời lại có người trông giống nhau như vậy, ha ha ha..."
"Đúng vậy, lúc chúng con ra ngoài người khác cũng thường bảo vậy." Hoắc Duật Hy cũng hùa theo, cô nhìn mái tóc Tư Cảnh Hàn bị gió thổi hơi bù xù khác với tạo hình tóc vuốt ngược thẳng thớm, vào nếp trên tivi trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Nhắc đến chuyện giống nhau như đúc này bà chủ lại cùng Hoắc Duật Hy cười một trận dài. Tư Cảnh Hàn đợi không nổi nữa đành đưa tay ho khẽ.
Cũng may bà chủ phát hiện điểm lạ thường trên nét mặt của, lập tức vỗ trán kêu lên, "Ấy chết, tôi nhiều chuyện quá, thế cô cậu muốn gọi thêm món gì để tôi mang ra." Hoắc Duật Hy cũng vờ ngây thơ hỏi hắn: "Thế nào, anh muốn ăn cái gì?"
Tư Cảnh Hàn không thèm nhìn cô, cầm thực đơn lên chỉ cho bà chủ xem, ngoài ra không nói thêm lời nào.
Cô nhướng mày đắc thắng, xem anh còn hóng hách được không, đói chết anh đi!
Lúc bà chủ lần nữa mang thức ăn ra thì Tư Cảnh Hàn vẫn mặt lạnh với cô, suốt buổi ăn hắn không nhìn đến cô một lần khiến cô chột dạ, tốt bụng gắp thức ăn để vào bát của hắn nhưng hắn lại hất đũa của cô ra.
Xem ra là hắn giận thật.
Cô suy nghĩ có khi nào mình đùa quá quá trớn rồi không?
Dù sao hai người đi chơi cũng không nên tạo ra không khí xa cách nặng nhẹ thế này mà. Hắn cũng đã cố chiều cô nhiều rồi, cô cũng không nên đối với sự nhẫn nại của hắn mà chấp nhất trẻ con như vậy.
Vẫn là cô chịu thõa hiệp năn nỉ trước vậy.
"Tư Cảnh Hàn, thức ăn có hợp khẩu vị không?"
Hắn lặng thin.
"Có cần tôi gọi thêm nước cho anh không?"
Không trả lời.
"Hay là ăn xong chúng ta không vào chợ đêm nữa, đến một địa điểm mà anh chọn nha?"
Làm lơ.
Hoắc Duật Hy chu môi, nghĩ nghĩ thế nào không biết mà bóc một cái càng cua lớn, tách lấy phần thịt trắng không để bị dính phần gia vị cay, lần này không để vào bát của Tư Cảnh Hàn mà trực tiếp đưa đến bên môi của hắn.
"Xin lỗi mà... Đừng mặt nặng mày nhẹ nữa, xem như vừa rồi là tôi không hiểu chuyện ha?"
"..." Tư Cảnh Hàn nhìn miếng thịt cua sát bên miệng mình, đôi môi mấp máy hơi run lên, hắn né đi.
"Hư... Đi mà, anh đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân giở trò mà." Hoắc Duật Hy càng đáng thương cầu xin, giọng nũng nịu hết mức: "Chẳng lẽ anh định giận tôi thật, thế đi chơi còn ý nghĩa gì nữa? Thà rằng tôi đi về còn hơn."
Đôi mắt phượng của người đàn ông đánh một cái do dự, cô thấy thế liền thừa thế xông lên: "Này, một miếng thôi, liền vui lên mà."
Nhìn dáng vẻ cực nhọc của cô chòm về phía mình, bàn tay trái cầm đũa của Tư Cảnh Hàn lặng lẽ xiết lại, thấy trong đôi mắt của cô đầy hi vọng và thành khẩn, hắn lại liếc nhìn miếng thịt cua trắng tươi, bàn tay lặng lẽ thả lỏng ra, hắn mở miệng ăn miếng thịt cua lớn kia.
Hắn chịu ăn vào, Hoắc Duật Hy lập tức nở nụ cười tươi rói nhưng vẫn vờ không hài lòng: "Sao nhìn anh ăn chẳng ngon miệng gì vậy, gượng ép lắm sao?"
"Ừ." Người kia nhạt mạt nói, sau khi nuốt xuống thì bổ sung: "Dễ dàng tha thứ cho em như vậy có chút không hài lòng."
"Hứ, không tha lỗi cho tôi là quỷ hẹp hòi." Cô ngạo kiều phản bác.
_____________
Mặc Lạc Phàm về đến nhà đã nghe tiếng lục lọi từ trên tầng truyền đến, ban đầu anh nghĩ là có trộm nhưng lại thấy bất hợp lý, có Nam Nam ở nhà thì có trộm làm thế nào?
Hả? Chẳng lẽ bọn họ làm gì Nam Nam rồi mới trộm đồ sao?
Nghĩ đến đây anh hoảng cả lên xông lên tầng, om sòm gọi: "Nam Nam! Nam Nam!"
"Ầm."
Cửa bị đá ra, bên trong không có tên trộm nào chỉ có Nam Nam hết hồn nhảy cẫng lên, sau khi thấy người vào là Mặc Lạc Phàm thì không nói gì nữa, cúi xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Mặc Lạc Phàm thấy cô cho quần áo vào va li thì càng bất ngờ, gấp gáp đi đến: "Em làm sao vậy, sao lại dọn đồ thế?"
"Tôi sẽ chuyển đi! Chuyển đi ngay lập tức!"
"Soạt soạt soạt!"
"Sao lại chuyển đi? Tại sao hả?" Mặc Lạc Phàm hỏi dồn, chặn tay ngăn hành động của cô lại, có chuyện gì mà cô nhóc này lại vỡ lẽ sống chết đòi đi thế này?
Nam Nam giật cánh tay ra khỏi anh, ánh mắt đỏ hoe: "Hứ, tôi không thèm ở đây nữa. Bạn nữ của viện trưởng sắp dọn qua đây rồi, tôi còn không đi sẽ bị người ta dùng chổi quét ra cửa mất!"
"Sao cơ?" Mặc Lạc Phàm càng không hiểu làm sao? "Bạn nữ nào?" Anh có phụ nữ nào chuyển đến đây đâu?
Nam Nam chỉ xuống tầng: "Còn không phải, anh đừng gạt Nam Nam, có một cô gái gọi đến, nói giọng ngọt ngào bảo: Phàm, tối nay em qua nhà hầu hạ anh nha!"
Mặc Lạc Phàm nhảy dựng lên, lắc đầu liên tục: "Tôi không có, Nam Nam em nhất định phải tin viện trưởng, tôi không có!" Anh liên tục thề thốt nhưng quan trọng Nam Nam không tin tưởng lời của anh.
"Hứ, anh còn định gạt anh, người ta gọi đúng vào điện thoại ở nhà, kêu luôn cả tên anh, còn không phải? Tôi có ngốc mới tin! Tôi phải đi!" Càng nói cô càng quyết liệt hơn, đẩy anh đang vùng vằng ngã ngửa xuống giường, bản thân giận đùng đùng tiếp tục gom đồ bỏ vào va li.
Nam Nam cô tuy ngốc một chút, nghèo một chút nhưng cũng có cảm giác, cũng thấy tự ái và khó chịu. Cô càng không hiểu sao viện trưởng của cô lại có thể là người như thế, một mặt nói với cô đủ điều tốt đẹp, sau lưng lại làm chuyện xấu xa.
Ồ, hay thật? Cô sắp khóc rồi đây này! Càng nghĩ càng ấm ức, nhưng mà không biết lý do để mình ấm ức là gì. Cô có là gì của viện trưởng đâu, ồ, đúng thật, cô được thuê đến đây để làm việc nhà và trông cửa lúc anh ta đi vắng mà. Cô cốc phải là cái gì!
"Tôi sẽ đi, đi ngay lập tức cho anh xem, hức!"
Mặc Lạc Phàm khóc không ra nước mắt, thế này là thế nào? Anh lại chọc đến ông trời con nào rồi mà bị hại đến cửa nhà gà bay chó chạy thế này.
Anh nhớ rõ ràng anh không chọc đến tiểu tổ tông nào mà?
Nếu có thì ông trời nhỏ đó ơi mau mau nói cho anh biết anh đã phạm tội gì đi...
"Nam Nam, đừng đi mà..."
"Hắt xì!" Đây là lần thứ ba Hoắc Duật Hy hắt xì, Tư Cảnh Hàn thấy thế lấy khăn tay đưa cho cô.
"Không biết tên khốn nào nhắc tôi thế không biết, đang ăn ngon lại bị làm phiền." Cô vừa nhận khăn tay vừa ai oán.
"Không được nói tục." Tư Cảnh Hàn nhắc nhở, cô không nói nữa, nhưng vẫn âm thầm phỉ nhổ kẻ khiến mình hắt xì.
Tư Cảnh Hàn thầm nghĩ đến Mặc Lạc Phàm, chẳng phải Hoắc Duật Hy không vừa ý tên đó chê bai cô múp míp sao, một thủ thuật nhỏ chắc bây giờ đã khiến tên đó vò đầu bức tóc kêu than ở nhà.
Điểm yếu của Mặc Lạc Phàm là Nam Nam, mà điểm yếu của Nam Nam là đủ rất ngốc và dễ tin người.
"Xong chưa, chúng ta đi." Thấy Hoắc Duật Hy ăn không vào nữa hắn bèn đề nghị.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, đứng lên. Cô mang hắn đến đây đúng là còn nhiều chỗ chưa đi lắm, nói thế nào cũng nên tranh thủ thời gian một chút.
"Đây là hóa đơn." Bà chủ tươi cười đưa cho Hoắc Duật Hy, cô lại nhét vào tay Tư Cảnh Hàn, "Này, tính tiền đi."
Tư Cảnh Hàn gật đầu, sờ vào túi quần, rất lạ là không có ví, hắn lại sờ vào trong áo, cũng không có.
Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, sờ kỹ thêm một lần nữa phát hiện cũng bằng không. Lúc này chợt nhớ ra lúc thay quần áo hắn không có lấy ví từ tây trang ra. Cho nên bây giờ, trên người hắn một xu cũng không có!
"Sao thế?" Hoắc Duật Hy thấy hắn đứng mãi không chịu mở ví nên bước tới hỏi nhỏ. Thấy Tư Cảnh Hàn đứng cứng ngắc không trả lời thì sực nhớ:
"À, anh không đem có tiền mặt à. Vậy quẹt thẻ đi, bà chủ, ở đây có máy phải không?" Cô vui vẻ quay sang hỏi bà chủ.
"À, có có, cậu vào trong là được."
Mặt Tư Cảnh Hàn đen lại, túm lấy Hoắc Duật Hy kéo sang một bên, đè giọng thấp không thể thấp hơn, thậm chí có điểm dè dặt vào khó khăn: "Tôi... không mang ví theo, em có tiền không?"
"Sao sao?" Cô nghĩ mình nghe nhầm.
Tư Cảnh Hàn hơi bực, rít từng chữ qua kẽ răng: "Không đem tiền!"
!!!
Hoắc Duật Hy trợn mắt quan sát sắc mặt Tư Cảnh Hàn càng thêm tồi tệ, cô biết hắn không phải là đang đùa với mình. Chuyện này khiến cho cô chết đứng tại chỗ không nói nên lời, cứ đứng nhìn hắn trân trối đến nỗi Tư Cảnh Hàn phát đỏ mặt.
Giọng hắn có chút gấp: "Em có đem không?"
"A..." Cô sửng sốt kêu một tiếng rồi nói vào tai hắn: "Không... không có. Tôi tưởng anh đem nên không có mang gì cả."
"Thế... phải làm thế nào? Trong ba lô của em không mang thật sao?"
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, trong đôi mắt từng tia sáng kì dị bắn ra liên hồi. Tư Cảnh Hàn chau mày suy nghĩ, "Em có mang điện thoại không?"
"Ồ, để tôi xem." Cô mở ba lô ra lục lọi một hồi rồi kêu: "Trời ơi, không có, anh cũng không mang à?"
Tư Cảnh Hàn gật đầu, lần đầu trong đời hắn gặp loại tình huống này, không biết nên cảm thấy buồn bực hay buồn cười đây.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Cũng là lần đầu hắn không thể tự mình giải quyết chuyện cỏn con này mà chờ ý kiến của Hoắc Duật Hy.
"Còn thế nào nữa, trên người có vật gì giá trị thì mau cởi ra để lại làm tin, sau đó về nhà lấy tiền đến chuộc." Cô rất dễ dàng đưa ra cách ứng phó, sau đó nhìn Tư Cảnh Hàn một lượt lại nhún vai: "Anh thấy đó trên người tôi thì không có đeo thứ gì rồi, nên anh chịu thiệt một chút... cởi nó để lại." Cô chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của hắn.
"Không được." Hắn lập tức từ chối.
"Thế cởi quần áo ra cũng được."
"Càng không thể!"
"Thế thì ở lại rửa bát trừ nợ, hứ!" Cô thẳng thừng đẩy hắn ra. "Nhưng nói rồi, tôi bị thương còn chưa khỏi hẳn nên tôi sẽ không làm cùng anh đâu, anh tự mà giải quyết đi." Nói xong cô còn sờ sờ lên miếng băng dán trên mặt, lúc nãy bà chủ hỏi cô làm thế nào bị thế này cô chưa nói là do lỗi của hắn làm ra đâu, khiến cô đi chơi mà còn chịu vẻ xấu xí y hệt con vịt rừng.
"Em..."
"Sao thế, có chuyện gì sao?" Bà chủ thấy hai người đứng một bên to nhỏ mãi thì lên tiếng quan tâm.
Hoắc Duật Hy cười sáng lạng bảo: "Không sao, bà chủ phiền bà chờ một chút nữa."
"Được được, cô cậu cứ thông thả." Bà chủ niềm nở đáp, dĩ nhiên bà không nghĩ hai người ăn mặc đẹp đẽ, đi xế hộp cao cấp lại không có tiền mà ăn quịt mình.
Tư Cảnh Hàn bị hối thúc đương nhiên gấp, hắn đưa cánh tay dài kéo Hoắc Duật Hy quay lại, cô tỏ vẻ không mấy quan tâm: "Cái gì đây?"
"Cách khác được không?"
"Anh nghĩ còn cách khác sao? Haiz... tôi là phụ nữ, nhiều lắm sĩ diện không bằng đàn ông các anh, chuyện xấu hổ này sẽ nhanh qua đi, nhưng là anh có quên được không, đời nào Tư tổng đi ăn mà lại không có tiền trả, xấu hổ chết được. Nên anh mau mau, tháo nó ra, đưa đây cho tôi, đảm bảo sẽ hái ra tiền ngay!" Cô lại vỗ vỗ lên bàn tay xinh đẹp của hắn, thúc giục.
Ai ngờ Tư Cảnh Hàn sau một hồi chần chừ đã tháo chiếc nhẫn ra thật, đưa cho cô.
Mắt của Hoắc Duật Hy lập tức sáng lên: "Như thế này có phải ngoan không, anh yên tâm giá của chiếc nhẫn này chắn chắn sẽ xứng với nó."
"Em không phải nói chỉ cầm làm tin thôi sao?"
"Không, tôi đổi ý rồi, tôi phải mua lại nó, tiền trao cháo múc." Vừa nói xong cô đã xoay người lần nữa mở ba lô, từ trong ví con lấy ra một cái thẻ đen xoay xoay để vào tay Tư Cảnh Hàn. "Đây, tiền của anh đây."
Xem nào, mua được cái nhẫn bằng chính tiền của hắn có phải hời quá rồi không. Cô đúng là thông minh mới không khai ra mình có đem cả khối tài sản, bây giờ mới mua được vật tốt với giá hời.
"Anh nói xem, có phải... Ối... Anh làm gì thế, sao lại giật nhẫn của tôi, tôi đã mua rồi mà, trả đây."
Cô muốn xông tới nhưng Tư Cảnh Hàn chỉ giơ một sải tay đã giữ cô cách mình một khoảng xa, cầm trong tay cái thẻ đen và chiếc nhẫn, hắn lạnh giọng: "Không ngờ chỉ muốn thử em, nhưng kết quả em lại dám lừa tôi thật. Con nhóc hư hỏng này, sau này có tin tôi đóng băng hết thẻ ngân hàng đã cho em không?"
Hoắc Duật Hy biết mình đã bị hắn lừa đảo ngược lại, đã tự khai ra bản thân có đem tiền nên ấm ức vô cùng, cô đẩy cánh tay hắn ra: "Hứ, không bán thì thôi, hà cớ gì đóng băng thẻ của tôi, trả thẻ đây." Cô hùng hổ nói, vươn tay.
Tư Cảnh Hàn mặt lạnh quay đi, không hơi sức trả lời cô nữa mà thẳng gót tiến về phía trong quán ăn để tính tiền, bỏ cô ở đây giậm chân đá gót, không ngừng mắng hắn là đồ đại gian thương! Đại lừa đảo! Tuy vậy hắn cũng chẳng hề hấn gì mà quay lại lắng nghe cô mắng.
Cô gái ở quầy tính tiền vừa thấy Tư Cảnh Hàn liền nhận ra hắn, lập tức nở nụ cười như hoa: "Anh đẹp trai, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp trai nha. Thế nào, cô gái đi cùng anh đâu?"
"Ở bên ngoài." Tư Cảnh Hàn ngắn gọn trả lời, có điều không lạnh lùng như bình thường, dù sao người quen hắn trước đây điều nghĩ hắn là Tử Mặc. Tuy là vậy cô gái kia cũng thấy so với trước đây người này hình như khác đi mấy phần.
Nhận lấy thẻ đen từ tay Tư Cảnh Hàn cô gái càng thêm tò mò và kinh ngạc, không ngờ chỉ mấy năm mà người này lại còn dùng đến thẻ đen. Vừa đẹp trai vừa có tiền đúng là khiến người ta không rời mắt. Trong quán lúc này có rất nhiều người đã quay lại về phía bên này quầy tính tiền, đặc biệt là mấy cô gái trẻ, thậm chí có cả sinh viên nam. Ngoại trừ dáng vẻ quá bắt mắt của hắn thì còn vì lý do đây là bộ phận người hay dùng mạng thông tin và báo mạng nhất nên dễ dàng người đang đứng ở quầy tính tiền kia có dáng vẻ rất giống Tư Cảnh Hàn - cái tên được nhắc đến nhiều nhất hiện nay trên phương tiện đại chúng.
Cô gái ở quầy tính tiền cũng nhìn Tư Cảnh Hàn thêm vài lần bèn dè dặt nói: "Trông anh thật giống Tư Cảnh Hàn, ban đầu còn tưởng là một người." Cô gái kia nói y hệt bà chủ của mình.
Tư Cảnh Hàn không thay đổi thái độ, nhàn nhạt đáp: "Là người giống người thôi."
"A... cũng phải, trước đây anh còn là sinh viên tới lui chỗ này thì ngài ấy đang làm tổng tài rồi, sao có thể là một chứ!"
Bây giờ loáng thoáng nghe cô gái kia nói thế những người còn lại trong quán mới bán tin bán nghi trở lại cuộc trò chuyện của mình, nhưng vẫn có không ít cô gái nhìn mãi về phía Tư Cảnh Hàn với đôi mắt say mê, si dại.
"Cô đổi giúp tôi đổi ra một ít tiền mặt... và vài đồng xu nữa." Mặc kệ những ánh nhìn kia, hắn chỉ dặn dò cô gái ở quầy tính tiền mà không nhìn đi đâu một lần nào cả.
"Vâng."
Cô gái kia lại thao tác thêm vài lần nửa mới gửi trả thẻ cùng một ít tiền mặt cho hắn: "Của anh đây."
Tư Cảnh Hàn đưa tay ra nhận lấy, cô gái nhìn cánh tay trắng nõn của hắn một cái, lập tức nói: "Anh đẹp trai, hình như cánh tay của anh phát ban đỏ thì phải. Có sao không?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cánh tay của mình đôi mắt lướt qua một tia bất thường nhưng vẫn bình thản trả lời, "Không sao, chỉ là côn trùng cắn thôi." Sau khi để tiền vào túi, hắn lặng lẽ kéo tay áo khoác xuống che khuất cổ tay rồi lập tức trở ra ngoài để lại sự tiếc nuối khôn nguôi trong mắt nhiều người, khi mà chưa ngắm đủ cảnh đẹp mà chưa chi cảnh đẹp đã vội chạy mất.
Hoắc Duật Hy thấy Tư Cảnh Hàn đi ra, theo phản xạ cô chạy đến: "Sao lâu thế, thẻ của tôi đâu?"
Vẫn là bộ dạng tham tiền đó khiến Tư Cảnh Hàn không hài lòng: "Lần sau còn dám nghịch ngợm như vậy không?"
"Không đâu, mau trả đây." Cô nhìn giáo dác để coi hắn để thẻ đen ở đâu rồi.
"Đây là thẻ của tôi." Tư Cảnh Hàn lùi lại một bước, tránh né tầm nhìn của cô.
"Nhưng anh đã cho tôi rồi, nên nó là của tôi mới đúng." Cô cãi lý, gần như cả người sắp quắp lên người hắn để lấy lại cái thẻ, vì ở chỗ đông người nên Tư Cảnh Hàn cũng không thể trêu cô thêm đành đưa thẻ cho cô nhưng không nói việc hắn đổi lấy tiền mặt giữ trong người.
Lấy lại được bảo bối, Hoắc Duật Hy muốn hôn nó mấy cái liền, nén lại xúc động cô ôm nó bằng hai tay, đề phòng nhìn Tư Cảnh Hàn: "Nói cho anh biết, hôm nay đi chơi là tôi đây bao anh, đừng có mà lớn giọng bắt nạt tôi!"
"Vậy một lát em tự bắt taxi về đi." Nói đoạn, Tư Cảnh Hàn muốn đi về xe mình thật khiến Hoắc Duật Hy hoảng lên kéo áo hắn lại, Tư Cảnh Hàn lập tức đẩy cô ra, lấy áo che cổ lại.
Hoắc Duật Hy tưởng hắn giận thật, gấp gáp nói: "Này, anh về thì tôi đi chơi với ai, tôi không nói chuyện với thái độ kiêu căng đó nữa, anh đừng về."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô không nói gì, cô ra sức gật đầu tỏ vẻ mình nói là thật. Hắn vẫn không nói gì nhưng đi theo hướng ngược lại với bãi đỗ xe, là phía của công viên.
Hoắc Duật Hy biết hắn chịu đi tiếp nên nhanh chân chạy theo sau lưng hắn.
Ở công viên có một khu vui chơi rất lớn, có cả mấy trò chơi mà chợ đêm không có, Hoắc Duật Hy đến đây cứ như chuột gặp gạo, chạy nhảy khắp nơi, thấy trò nào liền chơi trò ấy.
Tư Cảnh Hàn đi theo cô bị cô kéo vào chơi mấy trò cảm giác mạnh, dù sợ độ cao cô vẫn cứ khăng khăng đi cho được tàu lượn siêu tốc, tàu điện trên cao, tháp rơi tự do, vòng quay khổng lồ… lần này cũng như những lần trước cô vẫn la hét tán loạn và cười sặc sụa khiến hắn không phân biệt là cô sợ hay đang thích thú.
"Em vừa mới ăn xong chơi mấy trò đó không thấy khó chịu sao?"
Cô lắc đầu, xoắn tay áo chuẩn bị vào chỗ đập chuột.
"Cũng mệt rồi, có khát không, tôi mua nước cho em."
"Được, có tiền lẻ ở trong ba lô ấy, anh tự lấy ra đi." Cô không để tâm lắm gật đầu, chủ yếu là quan sát con chuột đang thụp ló trước mặt để đập trúng nó.
"Vậy đứng ở đây chơi, đừng chạy đi đâu đó, tôi quay lại ngay."
"Biết rồi."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô một lần rồi mới rời đi.
"Bộp bộp bộp."
"Chết này! Chết này! Tư Cảnh Hàn chết này! Đập cho anh chết này!" Ở đây Hoắc Duật Hy vừa đập vừa mắng thõa thích, lòng thoải mái không sao diễn tả được.
Nhà vệ sinh công cộng.
"Rào rào rào."
Từ dạ dày truyền đến những trận co thắt liên tục khiến Tư Cảnh Hàn cúi mặt không ngừng nôn thóc nôn tháo vào thùng rác.
Hắn nặng nhọc cất bước ra ngoài, đến bồn rửa tay xả nước hết công suất để rửa mặt và súc miệng.
Vết ban đỏ đã lan ra gần đến bàn tay, rất may trên mặt vẫn chưa sao?
Vừa mới nhả nước ra, muốn lấy khăn tay ra lau nhưng chưa lấy được lại phải nôn thêm một trận khiến dạ dày cũng muốn nhào ra ngoài.
Lúc trở ra từ nhà vệ sinh mặt hắn đã trắng bệch không càng sắc huyết, khó khăn đi đến hộp điện thoại công cộng, hắn dùng tiền xu đổi được ở quán ăn bỏ vào, rồi ấn số gọi đi. Bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng của hắn cất lên nghe rất khàn: "Cậu tới đâu rồi?"
[Mình vào khu vui chơi rồi, cậu đang ở đâu?]
"Ở hộp điện thoại số ba."
[Trời ạ, cậu điên thật rồi, nhưng ăn không nhiều thật không đó?]
"Thật, bớt càu nhàu, qua nhanh đi... nếu không cô ấy sẽ đi tìm."
[A, thấy rồi, tới ngay.] Mặc Lạc Phàm vừa cầm điện thoại vừa ôm hòm thuốc hối hả chạy về phía hộp điện thoại bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở đây Tư Cảnh Hàn chống trán nhìn thấy bóng dáng anh đang lật đật mò qua, đôi môi mỏng nhếch lên một chút, nhưng mồ hôi lạnh trên trán của hắn vẫn không ngừng rỉ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.