Chương 77: Lớp vỏ của sự thật (2)
Niếp Niếp
03/02/2019
"Sao hả, đeo một chút cũng keo kiệt à?"
Tư Cảnh Hàn không trả lời, nhìn sang chỗ khác, Hoắc Duật Hy chu môi thu lại chiếc nhẫn không trả nữa, nhìn họa tiếc chim phượng hoàng ôm mặt trăng trên chiếc nhẫn đôi mắt của cô dần trở nên chuyên chú, cứ như một loại sức mạnh vô hình nào đó cuốn lấy cô, cảm giác giống như bị thôi miên và cô thấy được cả con chim phượng hoàng dần trở mình rồi sải đôi cánh bay khỏi chiếc nhẫn lao vút về phía cô.
Cô giật mạnh chiếc nhẫn ra xa, lập tức không còn nhìn thấy những chuyển động đó nữa.
Một vật cổ quái.
"Đừng nhìn vào nó như vậy, nó sẽ đốt cháy em đó." Tư Cảnh Hàn trên cao trầm giọng.
Nghe xong Hoắc Duật Hy hết hồn muốn quăng luôn chiếc nhẫn nhưng Tư Cảnh Hàn phản ứng kịp bắt tay cô lại.
"Anh gạt tôi phải không?" Một giây tiếp theo cô mới có phản ứng, lắp bắp hỏi.
"Không phải."
"Vậy chiếc nhẫn này có tà thuật à?" Cô ngớ ngẩn nói một câu. Tư Cảnh Hàn bất đắc dĩ: "Em còn nghĩ trên đời có loại chuyện viễn vong như trong mấy quyển tiểu thuyết vớ vẩn của em sao?"
"Vậy tại sao anh nói nó đốt cháy được người khác?" Bị nói là đọc sách vớ vẩn, Hoắc Duật Hy không vui.
"Là vì họa tiết trên chiếc nhẫn là một loại thù hình tương tự với dụng cụ thôi miên, em sẽ dễ sinh ra ảo giác nếu không khống chế được suy nghĩ độc lập của bản thân." Tư Cảnh Hàn giải thích.
Hoắc Duật Hy ồ lên một tiếng, lại nhìn sơ qua chiếc nhẫn bé nhỏ kia, cô đẩy đẩy họa tiết hình chim phượng hoàng về trước nhưng không ngờ nó dịch chuyển được.
"Hả?" Chẳng lẽ bị hư rồi?
Tư Cảnh Hàn nhìn xuống, hắn vội nắm tay cô lại, mặt tái xanh lấy chiếc nhẫn đi.
"Đừng dịch chuyển nó, bên trong có ám khí sẽ làm em bị thương."
Lần này thì không nói năng gì nữa cô thẳng thừng trả lại nhẫn cho Tư Cảnh Hàn, một vật để đeo theo cũng nguy hiểm trùng trùng, ở cạnh hắn thì lúc nào cũng phải để phòng đủ điều như vậy sao?
Tư Cảnh Hàn đeo lại chiếc nhẫn, ban đầu đi vào vẫn còn rộng một chút, nhưng hắn vừa xoay một chút chiếc nhẫn đã vừa khít vào tay.
Hoắc Duật Hy nhìn màn hình máy vi tính vẫn là tin thị trường, cô chán ngắt hỏi: "Cái anh muốn cho tôi xem đâu, sao lâu thế?"
"Đừng nóng lòng."
Lại là câu này, cô hừ giọng mũi tìm cái khác chơi có phải vui hơn không?
Biết cô thiếu kiên nhẫn, Tư Cảnh Hàn nói: "Không phải em muốn biết tôi giải quyết chuyện của Na Mộc Lệ thế nào sao, bây giờ cho em xem sao em lại phiền lâu."
"Hả? Anh sắp cho tôi xem chuyện của Na Mộc Lệ sao?" Cô lập tức xoay người quay lại chớp mắt hỏi hắn.
"Ừ."
"Vậy sao phải xem chương trình trên tivi, chẳng lẽ cô ta muốn mở họp báo sao? Sao không nghe nói gì hết vậy?"
Tư Cảnh Hàn nhếch khóe môi, ngón tay vuốt vuốt mấy sợi tóc bay vào miệng của cô ra, muốn hôn cô một cánh nhưbg Hoắc Duật Hy nhanh tay đẩy mặt hắn ra: "Này, tại sao vậy?"
Tư Cảnh Hàn mất hứng nhìn cô, tuy vậy vẫn nói: "Không phải là cô ta muốn mở họp báo mà là tôi mở cho cô ta."
Thời gian đã đến, Tư Cảnh Hàn xoay Hoắc Duật Hy lại, màn hình máy vi tính đã được thay thế bằng chương trình giải trí.
Hoắc Duật Hy nhìn thấy quả thật trước ống kính là Na Mộc Lệ, còn là chương trình ghi hình trực tiếp.
Cô không hiểu quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn nhưng hắn rất thản nhiên xem không có ý định giải thích chuyện tiếp theo đã xảy ra.
Giọng của người phóng viên mở lời cho cuộc họp báo.
[Lệ tiểu thư, hôm nay rất vui được tham gia buổi họp báo này của cô, nhưng trước tiên cũng như riêng tôi và những khán giả khác đều rất tò mò vì sao cô lại mở họp báo một cách bất ngờ như vậy?]
[Chào các bạn phóng viên, hôm nay mở cuộc họp báo này điều cần thông báo không quá nhiều nhưng nhất định phải công khai...] Na Mộc Lệ nói đến đây hơi dừng lại. Trên khuôn mặt được trang điển tỉ mỉ của cô ta là một sự thản nhiên cùng với u buồn khẽ lướt qua nhưng khó ai nắm bắt được.
Cô ta hôm nay không ngoại lệ, vẫn xinh đẹp như trước, không tiều tụy, không tang thương như những cuộc gặp trước đó ở bệnh viện. Đối với người bên ngoài là một bất ngờ, đối với Hoắc Duật Hy còn bất ngờ hơn.
Sau ngày hôm đó không gặp lại, cô nghĩ cô ta phải bị Tư Cảnh Hàn bức sắp phát điên luôn rồi, có tàn nhẫn nào hơn khi phải lấy người mình không yêu một cách tức tưởi như một món hàng bị bán đi.
Cô biết cô ta là bị Tư Cảnh Hàn bán đi, bị bán đi với một giá trị khổng lồ bởi vì Tư Cảnh Hàn không phải là người chịu làm ăn lỗ vốn, dù cô không biết bá tước Anh đã trao đổi với hắn thứ gì.
[Lệ tiểu thư, điều cô sắp nói đây là...] Người phóng viên tiếp tục khai thác. Na Mộc Lệ tròng màn ảnh đột nở nụ cười: [Tôi sắp kết hôn.]
Hoắc Duật Hy có thể nghe được những âm thanh trầm trồ phát ra từ phía những người phóng viên còn lại, ngay cả người phóng viên đang phỏng vấn cô ta cũng không nén được xúc động.
[Lệ tiểu thư, tôi có thể hiểu đây là cách cô góp vui mở màn cho cuộc họp báo hôm nay không?]
[Các bạn phóng viên, hôm nay những lời tôi nói đều là sự thật, mong các bạn lắng nghe hết.]
Ngay cả Á Ly bên cạnh Na Mộc Lệ cũng im lặng không nhúc nhích, không phân giải khiến mọi tất cả máy chụp hình, máy quay đều chuyên chú vào cô ta.
[Lệ tiểu thư, thật sự chúng tôi không thể nén được sự bất ngờ, người cô kết hôn phải hay chăng là Tư Cảnh Hàn của tập Tư thị?]
Na Mộc Lệ dừng lại ba giây, Hoắc Duật Hy ở đây nhìn cô ta trong máy tính không hiểu vì sao ngón tay xiết chặt lại bấu vào tay Tư Cảnh Hàn, căng thẳng. Còn hắn thì rất thản nhiên cho cô véo lấy mình.
Hoắc Duật Hy biết đây là một màn kịch được sắp xếp, người Na Mộc Lệ phải lấy chắc chắn không phải Tư Cảnh Hàn, nhưng hắn lại tàn nhẫn đến nỗi bắt cô ta ngồi trước đại chúng nói ra những lời chối bỏ tình cảm của mình để nói rằng cô ta sắp lấy người khác vui vẻ, hạnh phúc thế nào.
Quả nhiên là tán tận lương tâm.
[Có lẽ mọi người sẽ rất bất ngờ nhưng... Người tôi lấy không phải Tư Cảnh Hàn, về sau cũng không còn liên hệ tình cảm nào với anh ấy.] Trong màn hình Na Mộc Lệ tiếp tục nói.
[Lệ tiểu thư, cô không nhầm chứ, vì sao lại như vậy?]
[Việc kế tiếp tôi phải làm chính là xin lỗi tất cả những người đã quan tâm, theo dõi và ủng hộ tôi trong thời gian qua.] Na Mộc Lệ từ ghế đứng lên, cô ta làm ra động tác cúi đầu để tỏ thành ý lớn nhất. Đèn flash không ngừng chớp nháy, tần số đậm đặc hơn. Na Mộc Lệ đứng trên cao nhìn vào những ánh sáng rực rỡ lóa mắt kia, cô thấy mắt cay xè nhưng gạt mình là vì ánh sáng làm đau mắt.
Cô ta sau đó ngồi xuống, lúc này đã giấu được những cảm xúc chát đắng kia vào trong, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ: [Xin lỗi bởi vì trong thời gian qua đã kéo người người quan tâm tôi vào chuyện cá nhân của tôi, thật ra tôi và Tư tổng không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào cả. Mà anh ấy là bạn thân của chồng sắp cưới của tôi.]
[Ồ...] Tiếng xôn xao phá vỡ những quy định âm thanh trong trường quay, Na Mộc Lệ không đợi những người khác thắc mắc thêm đã nói, lập tức ai cũng tự nhiên im lặng chờ đợi:
[Nhà chồng sắp cưới của tôi là một dòng tộc danh giá ở Anh, lúc trước Tư thị đột nhiên công khai quan hệ tình cảm của tôi và Tư Cảnh Hàn là có lý do riêng, để phóng viên chụp được ảnh của tôi và anh ấy ở khách sạn cũng là cố tình. Vì sự trên lệch về bối cảnh, trưởng bối của nhà chồng sắp cưới của tôi phản đối hôn sự này, để bảo vệ tôi khỏi sự chèn ép của gia đình mình, anh ấy đã nhờ tổng tài Tư thị che chở cho tôi. Không còn cách nào khác tôi phải giả vờ chia tay anh ấy và nhận Tư tổng là bạn trai của mình.]
[Xin lỗi, nhưng Lệ tiểu thư hình như lời cô nói có điểm chưa thõa đáng, trước đó qua biểu hiện của cô như chúng tôi được biết ở trường quay thì hoàn toàn không có điểm nào giả vờ, hơn nữa cô còn từng đau lòng đến ngất xỉu. Chẳng lẽ những điều này đều là diễn kịch, hay thật sự cô đang bị một thế lực nào đó chèn ép buộc phải nói những lời hôm nay?] Một người phóng viên sắc bén đặt câu hỏi.
Hoắc Duật Hy cũng tò mò không biết Na Mộc Lệ sẽ ứng phó thế nào, ngẩn lên nhìn Tư Cảnh Hàn chỉ thấy hắn vừa nở nụ cười khẩy, ánh mắt xoáy thẳng vào khuôn mặt của người phóng viên kia. Cô cảm nhận được từng nhịp gõ ngón tay của hắn trên đùi, một nhịp điệu lửng lơ nhưng theo tiết tấu như tạo ra ca từ của một bài hát đang cổ vũ con mồi vào bẫy, tất cả dường như đã nắm trong dự liệu của hắn.
Vì vậy vào lúc này Na Mộc Lệ vẫn không hề hoảng, rất bình tĩnh đáp: [Đúng vậy, tất cả đều là để lừa người bên ngoài. Vì luôn có một thế lực được gia đình chồng sắp cưới của tôi cử để theo dõi hành động của tôi, tôi không thể lơ là bất cứ lúc nào, kể cả diễn một vai bi đát như vậy để lấy lòng tin của mọi người cũ là bất dĩ. Đẩy Tư tổng vào thế khó cũng là tình thế ép buộc.]
[Vậy vì sao hôm nay cô lại công khai chuyện này, chẳng lẽ Lệ tiểu thư không lo sợ người hâm mộ của mình sẽ tức giận vì phát hiện mình bị đưa ra làm trò đùa mà trở mặt sao? Cô phải biết bản thân đang đứng trên đỉnh cao và được lòng khán giả là điều cực kỳ quan trọng. Và còn nữa, giả dụ những lời cô vừa nói đều là thật thì gia tộc nhà chồng sắp cưới của cô sẽ biết chuyện này. Cô không lo lắng bản thân sẽ gặp bất lợi nếu không muốn nói là bị đe dọa?] Người phóng viên kia vẫn tiếp tục đưa ra câu hỏi khó.
Na Mộc Lệ lắc đầu: [Hôm nay tôi công bố chuyện này thì chứng tỏ đã dàn xếp được tất cả. Cũng liệu trước hậu quả của chuyện công khai sẽ làm danh tiếng tổn thất nhưng tôi cũng không thể ích kỷ dồn Tư tổng vào thế khó mãi được. Kết cục trong chuyện này người không liên quan nhưng phải chịu tổn hại nhiều nhất là Tư tổng và tập đoàn Tư thị, ở đây tôi thành thật xin lỗi anh ấy một lần nữa. Và tôi tin người hâm mộ nếu thật lòng yêu mến tôi thì tôi sẽ hiểu cho tôi, ủng hộ tôi trong việc nói ra sự thật này.]
Đương nhiên đám phóng viên kia không dễ dàng buông tha như vậy, những câu hỏi liên tiếp và dồn dập nảy ra: [Lệ tiểu thư, dù thật dù hư chuyện này đối với người bên ngoài cũng là một bất ngờ khó chấp nhận được. Đột ngột cô thông báo hôn kỳ trong thời điểm nhạy cảm như vậy mà đối tượng kia không phải Tư tổng thật khiến để khán giả nghi ngờ cô bị tài phiệt Tư thị gây sức ép để cứu vãn thanh danh của hộ. Chẳng hay để chứng minh, cô có thể tiết lộ vị hôn phu của cô là không?]
Na Mộc Lệ từ chối: [Bởi vì những vấn đề cá nhân và danh tiếng của gia tộc chồng sắp cưới của tôi, thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ. Chuyện tôi cần thông báo đến đây đã hết, tạm thời đoạn thời gian này cũng không thể trả lời thêm bất cứ câu hỏi ngoài lề nào. Cảm ơn các bạn phóng viên đã đến tham dự.]
Nói xong cô ta đã trực tiếp đứng lên, bốn vệ sĩ lập tức mở đường dẫn cô ta đi. Buổi trực tiếp vì vậy mà kết thúc, Hoắc Duật Hy tần ngần, ngàn vạn lần không tin cách mà Tư Cảnh Hàn thu xếp sẽ là như vậy, rõ ràng sức thuyết phục tạo ra không quá lớn nhưng hắn vẫn làm, cô không thể hiểu vì sao hắn lại chịu mạo hiểm như vậy.
Bây giờ Tư thị còn gánh thêm một tội danh dùng cường thế ép chết chuyện này. Bẻ cong sự thật để cứu lấy cổ phiếu của mình.
"Anh thật sự giải quyết như vậy sao, phiền phức quá không?"
"Chuyện cũng đã rồi, em nói tôi còn làm khác được?" Tư Cảnh Hàn không cho là có gì bất ổn.
"Nhưng rõ ràng Na Mộc Lệ nói như vậy sẽ khiến người ta thêm nghi ngờ anh thôi! Tôi còn chẳng tin đâu huống hồ là một lực lượng người rầm rộ ai cũng có não mà suy nghĩ!" Cô không tán đồng.
Tư Cảnh Hàn mỉm cười, "Em đương nhiên không tin rồi, vì em biết sự thật. Thật ra những người đọc báo mạng hâm mộ Na Mộc Lệ không thông minh như em đâu bé Duật thân yêu, bọn họ thường chạy theo số đông, bộ phận những người biết suy nghĩ cho dù biết chuyện này thì cũng chẳng làm gì ngoại trừ im lặng để bảo vệ chính mình, họ biết suy nghĩ tất nhiên cũng hiểu bản thân không đấu lại Tư thị, tìm cách chống phá chỉ có thiệt cho mình. Hơn nữa để khiến người bên ngoài tin không phải dựa vào lời Na Mộc Lệ mà là lời nói của tôi, vào ngày mai."
Hoắc Duật Hy xoay người lại, liếc nhìn hắn bằng nữa ánh mắt khinh thường: "Quả không sai, anh dùng cường quyền để bức chết người ta, đồ độc ác!"
Cô nói vậy Tư Cảnh Hàn không giận mà nét cười càng đậm hơn, giọng hắn mang theo vẻ vô tư lự để giải thích cho cô: "Em lúc nào cũng nghĩ tôi xấu xa, nhưng thật ra màn kịch lần này bá tước Anh mới là người đề xuất, em phải hiểu anh ta dù thế nào cũng không để việc Na Mộc Lệ nhận hết tội lỗi về phần mình, anh ta ngã giá với tôi đến được như vậy là để cô ta cắt hết mọi liên hệ với tôi, cũng là nhượng bộ cuối cùng rồi, phần còn lại là phải dựa vào tôi tự thu dọn. Về sau bọn họ và chúng ta không nợ nần gì nhau. Tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền."
"Ha, thì ra các người cũng chỉ là cùng một giuộc, đều là những tên độc tài bắt phụ nữ chúng tôi đi theo con đường của mình vạch ra. Không ai tốt hơn ai!" Hoắc Duật Hy càng mỉa mai hơn, bỗng dưng chán ghét hơi thở của hắn, muốn giãy ra. Nhưng Tư Cảnh Hàn bắt cô ngồi yên trong lòng mình, không vui khi bị cô so sánh cùng đàn ông khác: "Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, tôi giúp em lấy lại thanh danh, giải thích với em nhiều như vậy em lại dám mắng tôi độc tài?"
Hoắc Duật Hy ở trong cái sướng nên quen thành thói, nào có sợ Tư Cảnh Hàn lúc này, cô không giãy được nên há miệng thật to, nhe răng nanh ra cắn lên cánh tay của hắn.
Từ cánh tay truyền đến trận ê ẩm, khóe môi của Tư Cảnh Hàn cũng giần giật mấy cái không nói nên lời. Cuối cùng gằn được một câu duy nhất: "Em không muốn bị bẻ hết răng thì mau nhả ra cho tôi!"
Hoắc Duật Hy liếc mắt lên nhìn hắn, thấy vẻ mặt âm hàn kia đang dần tối lại trong lòng cô thấy hơi hoảng, chân chừ buông miệng ra, tự thấy mình đã hơi tùy tiện, lại ngốc nghếch chọc đến con sư tử đã ngủ yên trong người hắn tỉnh dậy, mấy ngày hôm nay hắn quá tốt làm cô mất hết phòng bị, bây giờ nghĩ lại thật ra không phải hắn thay đổi mà con người thật không có điều kiện phát huy tính cách thôi.
"A... A ui đau..."
Hoắc Duật Hy đem mặt chạy theo đôi tay của Tư Cảnh Hàn đang bấu vào má mình kéo ra.
"Vì sao có loại phụ nữ nghịch ngợm như em vậy chứ, không nói được câu nào tử tế đã giở trò cắn người, y hệt mấy cô gái bán rau ngoài chợ, còn ra thể thống gia giáo gì nữa? Tôi thật xấu hổ giúp Hoắc gia."
Lông măng của Hoắc Duật Hy bị lời nói của Tư Cảnh Hàn chọc Cảnh Hàn dựng lên, cô không thích hắn mượn danh Hoắc gia để giáo huấn mình: "Anh thì có quyền gì mà nói tôi chứ, tôi như thế nào ai cần anh quản?!"
Tư Cảnh Hàn hừ lạnh, buông tay ra chỉ vào cô, vô tâm vô phế phun ra một câu: "Tôi không quản, nhưng em tự trông mình đi, em bây giờ nhìn xấu muốn chết!"
"..."
"Hư... A..."
Buổi chiều hôm đó Hoắc Duật Hy không thèm ăn cơm nữa.
"Đừng bướng, xuống đây." Tư Cảnh Hàn lay lay cô, ra lệnh.
Hoắc Duật Hy cả giận trùm chăn kín đầu, không thèm đối hoài đến hắn. Mặc Lạc Phàm vừa đến đã thấy cục diện hỗn độn, hỏi ra mới biết, anh kéo Tư Cảnh Hàn sang một bên.
"Thôi, để Tiểu Duật Hy ở đây đi, bây giờ cô ấy nhìn cậu chỉ thấy chán ghét thêm thôi. Xuống tầng, mình ăn với cậu, ha!"
"Cút!"
Một lát sau, trên bàn ăn vẫn chỉ có Tư Cảnh Hàn và Mặc Lạc Phàm nhìn nhau.
"Mình nói này Tiểu Bạch, sao cậu có thể nói mấy lời như vậy, muốn thuần phục được phụ nữ thì cấm kỵ chính là không được chê họ xấu. Mà cậu thì lại chỉ vào mỹ nữ mà kêu xấu thì xem như hết thuốc chữa rồi." Vẫn là Mặc Lạc Phàm mở giọng dạy dỗ nói trước.
"Cậu có thấy người phụ nữ nào động một tí là cắn người khác không, cậu chiều nổi không?" Tư Cảnh Hàn lạnh lùng phản bác.
Mặc Lạc Phàm nghe xong thì nhích ghế lại gần, chỉ chỉ đũa vào bát cura Tư Cảnh Hàn kêu: "Trời ơi cậu ngốc quá, mắng thì còn có mắng yêu, đương nhiên cắn cũng có cắn yêu rồi. Cậu muốn có phụ nữ mà không chịu tốn miệng thịt nào thì làm sao tu thành chính quả?"
Đôi đũa gắp thức ăn của Tư Cảnh Hàn khựng lại, suy nghĩ một chút về hành động của Hoắc Duật Hy đúng là đối với hắn không có cố kỵ hay bài xích gì mới thản nhiên làm chuyện tùy hứng và nông cạn như vậy.
Tâm tình của hắn dễ chịu hẳn ra. Đẩy đôi đũa đáng ghét của Mặc Lạc Phàm ra mới gắp thức ăn tiếp.
Mặc Lạc Phàm thấy hắn mãi không nói gì nên tưởng hắn không hiểu lời anh nói, đành thở dài:
"Nhưng quên mất, quan trọng cậu đâu muốn thuần phục người phụ nữ này."
Một loại cảm giác không rõ nguyên nhân lướt qua lòng của Tư Cảnh Hàn, lời của Mặc Lạc Phàm rất đúng, lúc trước chính là như vậy, hắn đã đặt sẵn cho mình bước tiến, sẽ có ai và không có ai. Trái tim của Hoắc Duật Hy không nằm trong những dự định đó. Nhưng không hiểu vì sao bây giờ sắp đi hết con đường, hắn lại thấy khó chịu, không muốn tới đích. Cũng rất tức giận khi biết trái tim cô không phải dành cho mình.
Để xua đi những tăm tối trong lòng, hắn hỏi Mặc Lạc Phàm bằng một giọng qua loa không cần câu trả lời đàng hoàng: "Tìm mình có chuyện gì không?"
Mặc Lạc Phàm nhai miếng khoai tây trong miệng, không rõ ràng lắm trả lời: "Cũng chẳng có chuyện gì lớn, chuyện Mộc Tích ở Canada sắp lộ rồi, bây giờ muốn giữ cũng không kịp nữa nên đến bảo cậu tranh thủ thời gian, muốn làm gì thì làm nhanh một chút. Tới khi đó, không còn Tiểu Duật Hy bên cạnh muốn làm cũng không thể làm đâu."
Lời anh nói đến cuối cùng cũng theo miếng khoai tây chui vào bụng, nhưng anh không ăn miếng nào nữa mà đưa mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, một cách thông báo hời hợt như chẳng mấy quan trọng nhưng lại ẩn chứa đựng tất cả tương lai của hai con người mà số phận không thể ràng buộc nhau thêm lâu được nữa. Anh không thích cảm giác như vậy chút nào.
Tư Cảnh Hàn không nhìn anh, ánh mắt hắn nhìn vào thức ăn trong bát, lặng yên trong giây lát rồi lại bỏ một miếng rau vào miệng, nói bằng giọng nhàn nhạt không rõ cảm xúc:
"Mấy hôm nay, vẫn đang làm."
Tư Cảnh Hàn không trả lời, nhìn sang chỗ khác, Hoắc Duật Hy chu môi thu lại chiếc nhẫn không trả nữa, nhìn họa tiếc chim phượng hoàng ôm mặt trăng trên chiếc nhẫn đôi mắt của cô dần trở nên chuyên chú, cứ như một loại sức mạnh vô hình nào đó cuốn lấy cô, cảm giác giống như bị thôi miên và cô thấy được cả con chim phượng hoàng dần trở mình rồi sải đôi cánh bay khỏi chiếc nhẫn lao vút về phía cô.
Cô giật mạnh chiếc nhẫn ra xa, lập tức không còn nhìn thấy những chuyển động đó nữa.
Một vật cổ quái.
"Đừng nhìn vào nó như vậy, nó sẽ đốt cháy em đó." Tư Cảnh Hàn trên cao trầm giọng.
Nghe xong Hoắc Duật Hy hết hồn muốn quăng luôn chiếc nhẫn nhưng Tư Cảnh Hàn phản ứng kịp bắt tay cô lại.
"Anh gạt tôi phải không?" Một giây tiếp theo cô mới có phản ứng, lắp bắp hỏi.
"Không phải."
"Vậy chiếc nhẫn này có tà thuật à?" Cô ngớ ngẩn nói một câu. Tư Cảnh Hàn bất đắc dĩ: "Em còn nghĩ trên đời có loại chuyện viễn vong như trong mấy quyển tiểu thuyết vớ vẩn của em sao?"
"Vậy tại sao anh nói nó đốt cháy được người khác?" Bị nói là đọc sách vớ vẩn, Hoắc Duật Hy không vui.
"Là vì họa tiết trên chiếc nhẫn là một loại thù hình tương tự với dụng cụ thôi miên, em sẽ dễ sinh ra ảo giác nếu không khống chế được suy nghĩ độc lập của bản thân." Tư Cảnh Hàn giải thích.
Hoắc Duật Hy ồ lên một tiếng, lại nhìn sơ qua chiếc nhẫn bé nhỏ kia, cô đẩy đẩy họa tiết hình chim phượng hoàng về trước nhưng không ngờ nó dịch chuyển được.
"Hả?" Chẳng lẽ bị hư rồi?
Tư Cảnh Hàn nhìn xuống, hắn vội nắm tay cô lại, mặt tái xanh lấy chiếc nhẫn đi.
"Đừng dịch chuyển nó, bên trong có ám khí sẽ làm em bị thương."
Lần này thì không nói năng gì nữa cô thẳng thừng trả lại nhẫn cho Tư Cảnh Hàn, một vật để đeo theo cũng nguy hiểm trùng trùng, ở cạnh hắn thì lúc nào cũng phải để phòng đủ điều như vậy sao?
Tư Cảnh Hàn đeo lại chiếc nhẫn, ban đầu đi vào vẫn còn rộng một chút, nhưng hắn vừa xoay một chút chiếc nhẫn đã vừa khít vào tay.
Hoắc Duật Hy nhìn màn hình máy vi tính vẫn là tin thị trường, cô chán ngắt hỏi: "Cái anh muốn cho tôi xem đâu, sao lâu thế?"
"Đừng nóng lòng."
Lại là câu này, cô hừ giọng mũi tìm cái khác chơi có phải vui hơn không?
Biết cô thiếu kiên nhẫn, Tư Cảnh Hàn nói: "Không phải em muốn biết tôi giải quyết chuyện của Na Mộc Lệ thế nào sao, bây giờ cho em xem sao em lại phiền lâu."
"Hả? Anh sắp cho tôi xem chuyện của Na Mộc Lệ sao?" Cô lập tức xoay người quay lại chớp mắt hỏi hắn.
"Ừ."
"Vậy sao phải xem chương trình trên tivi, chẳng lẽ cô ta muốn mở họp báo sao? Sao không nghe nói gì hết vậy?"
Tư Cảnh Hàn nhếch khóe môi, ngón tay vuốt vuốt mấy sợi tóc bay vào miệng của cô ra, muốn hôn cô một cánh nhưbg Hoắc Duật Hy nhanh tay đẩy mặt hắn ra: "Này, tại sao vậy?"
Tư Cảnh Hàn mất hứng nhìn cô, tuy vậy vẫn nói: "Không phải là cô ta muốn mở họp báo mà là tôi mở cho cô ta."
Thời gian đã đến, Tư Cảnh Hàn xoay Hoắc Duật Hy lại, màn hình máy vi tính đã được thay thế bằng chương trình giải trí.
Hoắc Duật Hy nhìn thấy quả thật trước ống kính là Na Mộc Lệ, còn là chương trình ghi hình trực tiếp.
Cô không hiểu quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn nhưng hắn rất thản nhiên xem không có ý định giải thích chuyện tiếp theo đã xảy ra.
Giọng của người phóng viên mở lời cho cuộc họp báo.
[Lệ tiểu thư, hôm nay rất vui được tham gia buổi họp báo này của cô, nhưng trước tiên cũng như riêng tôi và những khán giả khác đều rất tò mò vì sao cô lại mở họp báo một cách bất ngờ như vậy?]
[Chào các bạn phóng viên, hôm nay mở cuộc họp báo này điều cần thông báo không quá nhiều nhưng nhất định phải công khai...] Na Mộc Lệ nói đến đây hơi dừng lại. Trên khuôn mặt được trang điển tỉ mỉ của cô ta là một sự thản nhiên cùng với u buồn khẽ lướt qua nhưng khó ai nắm bắt được.
Cô ta hôm nay không ngoại lệ, vẫn xinh đẹp như trước, không tiều tụy, không tang thương như những cuộc gặp trước đó ở bệnh viện. Đối với người bên ngoài là một bất ngờ, đối với Hoắc Duật Hy còn bất ngờ hơn.
Sau ngày hôm đó không gặp lại, cô nghĩ cô ta phải bị Tư Cảnh Hàn bức sắp phát điên luôn rồi, có tàn nhẫn nào hơn khi phải lấy người mình không yêu một cách tức tưởi như một món hàng bị bán đi.
Cô biết cô ta là bị Tư Cảnh Hàn bán đi, bị bán đi với một giá trị khổng lồ bởi vì Tư Cảnh Hàn không phải là người chịu làm ăn lỗ vốn, dù cô không biết bá tước Anh đã trao đổi với hắn thứ gì.
[Lệ tiểu thư, điều cô sắp nói đây là...] Người phóng viên tiếp tục khai thác. Na Mộc Lệ tròng màn ảnh đột nở nụ cười: [Tôi sắp kết hôn.]
Hoắc Duật Hy có thể nghe được những âm thanh trầm trồ phát ra từ phía những người phóng viên còn lại, ngay cả người phóng viên đang phỏng vấn cô ta cũng không nén được xúc động.
[Lệ tiểu thư, tôi có thể hiểu đây là cách cô góp vui mở màn cho cuộc họp báo hôm nay không?]
[Các bạn phóng viên, hôm nay những lời tôi nói đều là sự thật, mong các bạn lắng nghe hết.]
Ngay cả Á Ly bên cạnh Na Mộc Lệ cũng im lặng không nhúc nhích, không phân giải khiến mọi tất cả máy chụp hình, máy quay đều chuyên chú vào cô ta.
[Lệ tiểu thư, thật sự chúng tôi không thể nén được sự bất ngờ, người cô kết hôn phải hay chăng là Tư Cảnh Hàn của tập Tư thị?]
Na Mộc Lệ dừng lại ba giây, Hoắc Duật Hy ở đây nhìn cô ta trong máy tính không hiểu vì sao ngón tay xiết chặt lại bấu vào tay Tư Cảnh Hàn, căng thẳng. Còn hắn thì rất thản nhiên cho cô véo lấy mình.
Hoắc Duật Hy biết đây là một màn kịch được sắp xếp, người Na Mộc Lệ phải lấy chắc chắn không phải Tư Cảnh Hàn, nhưng hắn lại tàn nhẫn đến nỗi bắt cô ta ngồi trước đại chúng nói ra những lời chối bỏ tình cảm của mình để nói rằng cô ta sắp lấy người khác vui vẻ, hạnh phúc thế nào.
Quả nhiên là tán tận lương tâm.
[Có lẽ mọi người sẽ rất bất ngờ nhưng... Người tôi lấy không phải Tư Cảnh Hàn, về sau cũng không còn liên hệ tình cảm nào với anh ấy.] Trong màn hình Na Mộc Lệ tiếp tục nói.
[Lệ tiểu thư, cô không nhầm chứ, vì sao lại như vậy?]
[Việc kế tiếp tôi phải làm chính là xin lỗi tất cả những người đã quan tâm, theo dõi và ủng hộ tôi trong thời gian qua.] Na Mộc Lệ từ ghế đứng lên, cô ta làm ra động tác cúi đầu để tỏ thành ý lớn nhất. Đèn flash không ngừng chớp nháy, tần số đậm đặc hơn. Na Mộc Lệ đứng trên cao nhìn vào những ánh sáng rực rỡ lóa mắt kia, cô thấy mắt cay xè nhưng gạt mình là vì ánh sáng làm đau mắt.
Cô ta sau đó ngồi xuống, lúc này đã giấu được những cảm xúc chát đắng kia vào trong, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ: [Xin lỗi bởi vì trong thời gian qua đã kéo người người quan tâm tôi vào chuyện cá nhân của tôi, thật ra tôi và Tư tổng không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào cả. Mà anh ấy là bạn thân của chồng sắp cưới của tôi.]
[Ồ...] Tiếng xôn xao phá vỡ những quy định âm thanh trong trường quay, Na Mộc Lệ không đợi những người khác thắc mắc thêm đã nói, lập tức ai cũng tự nhiên im lặng chờ đợi:
[Nhà chồng sắp cưới của tôi là một dòng tộc danh giá ở Anh, lúc trước Tư thị đột nhiên công khai quan hệ tình cảm của tôi và Tư Cảnh Hàn là có lý do riêng, để phóng viên chụp được ảnh của tôi và anh ấy ở khách sạn cũng là cố tình. Vì sự trên lệch về bối cảnh, trưởng bối của nhà chồng sắp cưới của tôi phản đối hôn sự này, để bảo vệ tôi khỏi sự chèn ép của gia đình mình, anh ấy đã nhờ tổng tài Tư thị che chở cho tôi. Không còn cách nào khác tôi phải giả vờ chia tay anh ấy và nhận Tư tổng là bạn trai của mình.]
[Xin lỗi, nhưng Lệ tiểu thư hình như lời cô nói có điểm chưa thõa đáng, trước đó qua biểu hiện của cô như chúng tôi được biết ở trường quay thì hoàn toàn không có điểm nào giả vờ, hơn nữa cô còn từng đau lòng đến ngất xỉu. Chẳng lẽ những điều này đều là diễn kịch, hay thật sự cô đang bị một thế lực nào đó chèn ép buộc phải nói những lời hôm nay?] Một người phóng viên sắc bén đặt câu hỏi.
Hoắc Duật Hy cũng tò mò không biết Na Mộc Lệ sẽ ứng phó thế nào, ngẩn lên nhìn Tư Cảnh Hàn chỉ thấy hắn vừa nở nụ cười khẩy, ánh mắt xoáy thẳng vào khuôn mặt của người phóng viên kia. Cô cảm nhận được từng nhịp gõ ngón tay của hắn trên đùi, một nhịp điệu lửng lơ nhưng theo tiết tấu như tạo ra ca từ của một bài hát đang cổ vũ con mồi vào bẫy, tất cả dường như đã nắm trong dự liệu của hắn.
Vì vậy vào lúc này Na Mộc Lệ vẫn không hề hoảng, rất bình tĩnh đáp: [Đúng vậy, tất cả đều là để lừa người bên ngoài. Vì luôn có một thế lực được gia đình chồng sắp cưới của tôi cử để theo dõi hành động của tôi, tôi không thể lơ là bất cứ lúc nào, kể cả diễn một vai bi đát như vậy để lấy lòng tin của mọi người cũ là bất dĩ. Đẩy Tư tổng vào thế khó cũng là tình thế ép buộc.]
[Vậy vì sao hôm nay cô lại công khai chuyện này, chẳng lẽ Lệ tiểu thư không lo sợ người hâm mộ của mình sẽ tức giận vì phát hiện mình bị đưa ra làm trò đùa mà trở mặt sao? Cô phải biết bản thân đang đứng trên đỉnh cao và được lòng khán giả là điều cực kỳ quan trọng. Và còn nữa, giả dụ những lời cô vừa nói đều là thật thì gia tộc nhà chồng sắp cưới của cô sẽ biết chuyện này. Cô không lo lắng bản thân sẽ gặp bất lợi nếu không muốn nói là bị đe dọa?] Người phóng viên kia vẫn tiếp tục đưa ra câu hỏi khó.
Na Mộc Lệ lắc đầu: [Hôm nay tôi công bố chuyện này thì chứng tỏ đã dàn xếp được tất cả. Cũng liệu trước hậu quả của chuyện công khai sẽ làm danh tiếng tổn thất nhưng tôi cũng không thể ích kỷ dồn Tư tổng vào thế khó mãi được. Kết cục trong chuyện này người không liên quan nhưng phải chịu tổn hại nhiều nhất là Tư tổng và tập đoàn Tư thị, ở đây tôi thành thật xin lỗi anh ấy một lần nữa. Và tôi tin người hâm mộ nếu thật lòng yêu mến tôi thì tôi sẽ hiểu cho tôi, ủng hộ tôi trong việc nói ra sự thật này.]
Đương nhiên đám phóng viên kia không dễ dàng buông tha như vậy, những câu hỏi liên tiếp và dồn dập nảy ra: [Lệ tiểu thư, dù thật dù hư chuyện này đối với người bên ngoài cũng là một bất ngờ khó chấp nhận được. Đột ngột cô thông báo hôn kỳ trong thời điểm nhạy cảm như vậy mà đối tượng kia không phải Tư tổng thật khiến để khán giả nghi ngờ cô bị tài phiệt Tư thị gây sức ép để cứu vãn thanh danh của hộ. Chẳng hay để chứng minh, cô có thể tiết lộ vị hôn phu của cô là không?]
Na Mộc Lệ từ chối: [Bởi vì những vấn đề cá nhân và danh tiếng của gia tộc chồng sắp cưới của tôi, thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ. Chuyện tôi cần thông báo đến đây đã hết, tạm thời đoạn thời gian này cũng không thể trả lời thêm bất cứ câu hỏi ngoài lề nào. Cảm ơn các bạn phóng viên đã đến tham dự.]
Nói xong cô ta đã trực tiếp đứng lên, bốn vệ sĩ lập tức mở đường dẫn cô ta đi. Buổi trực tiếp vì vậy mà kết thúc, Hoắc Duật Hy tần ngần, ngàn vạn lần không tin cách mà Tư Cảnh Hàn thu xếp sẽ là như vậy, rõ ràng sức thuyết phục tạo ra không quá lớn nhưng hắn vẫn làm, cô không thể hiểu vì sao hắn lại chịu mạo hiểm như vậy.
Bây giờ Tư thị còn gánh thêm một tội danh dùng cường thế ép chết chuyện này. Bẻ cong sự thật để cứu lấy cổ phiếu của mình.
"Anh thật sự giải quyết như vậy sao, phiền phức quá không?"
"Chuyện cũng đã rồi, em nói tôi còn làm khác được?" Tư Cảnh Hàn không cho là có gì bất ổn.
"Nhưng rõ ràng Na Mộc Lệ nói như vậy sẽ khiến người ta thêm nghi ngờ anh thôi! Tôi còn chẳng tin đâu huống hồ là một lực lượng người rầm rộ ai cũng có não mà suy nghĩ!" Cô không tán đồng.
Tư Cảnh Hàn mỉm cười, "Em đương nhiên không tin rồi, vì em biết sự thật. Thật ra những người đọc báo mạng hâm mộ Na Mộc Lệ không thông minh như em đâu bé Duật thân yêu, bọn họ thường chạy theo số đông, bộ phận những người biết suy nghĩ cho dù biết chuyện này thì cũng chẳng làm gì ngoại trừ im lặng để bảo vệ chính mình, họ biết suy nghĩ tất nhiên cũng hiểu bản thân không đấu lại Tư thị, tìm cách chống phá chỉ có thiệt cho mình. Hơn nữa để khiến người bên ngoài tin không phải dựa vào lời Na Mộc Lệ mà là lời nói của tôi, vào ngày mai."
Hoắc Duật Hy xoay người lại, liếc nhìn hắn bằng nữa ánh mắt khinh thường: "Quả không sai, anh dùng cường quyền để bức chết người ta, đồ độc ác!"
Cô nói vậy Tư Cảnh Hàn không giận mà nét cười càng đậm hơn, giọng hắn mang theo vẻ vô tư lự để giải thích cho cô: "Em lúc nào cũng nghĩ tôi xấu xa, nhưng thật ra màn kịch lần này bá tước Anh mới là người đề xuất, em phải hiểu anh ta dù thế nào cũng không để việc Na Mộc Lệ nhận hết tội lỗi về phần mình, anh ta ngã giá với tôi đến được như vậy là để cô ta cắt hết mọi liên hệ với tôi, cũng là nhượng bộ cuối cùng rồi, phần còn lại là phải dựa vào tôi tự thu dọn. Về sau bọn họ và chúng ta không nợ nần gì nhau. Tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền."
"Ha, thì ra các người cũng chỉ là cùng một giuộc, đều là những tên độc tài bắt phụ nữ chúng tôi đi theo con đường của mình vạch ra. Không ai tốt hơn ai!" Hoắc Duật Hy càng mỉa mai hơn, bỗng dưng chán ghét hơi thở của hắn, muốn giãy ra. Nhưng Tư Cảnh Hàn bắt cô ngồi yên trong lòng mình, không vui khi bị cô so sánh cùng đàn ông khác: "Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, tôi giúp em lấy lại thanh danh, giải thích với em nhiều như vậy em lại dám mắng tôi độc tài?"
Hoắc Duật Hy ở trong cái sướng nên quen thành thói, nào có sợ Tư Cảnh Hàn lúc này, cô không giãy được nên há miệng thật to, nhe răng nanh ra cắn lên cánh tay của hắn.
Từ cánh tay truyền đến trận ê ẩm, khóe môi của Tư Cảnh Hàn cũng giần giật mấy cái không nói nên lời. Cuối cùng gằn được một câu duy nhất: "Em không muốn bị bẻ hết răng thì mau nhả ra cho tôi!"
Hoắc Duật Hy liếc mắt lên nhìn hắn, thấy vẻ mặt âm hàn kia đang dần tối lại trong lòng cô thấy hơi hoảng, chân chừ buông miệng ra, tự thấy mình đã hơi tùy tiện, lại ngốc nghếch chọc đến con sư tử đã ngủ yên trong người hắn tỉnh dậy, mấy ngày hôm nay hắn quá tốt làm cô mất hết phòng bị, bây giờ nghĩ lại thật ra không phải hắn thay đổi mà con người thật không có điều kiện phát huy tính cách thôi.
"A... A ui đau..."
Hoắc Duật Hy đem mặt chạy theo đôi tay của Tư Cảnh Hàn đang bấu vào má mình kéo ra.
"Vì sao có loại phụ nữ nghịch ngợm như em vậy chứ, không nói được câu nào tử tế đã giở trò cắn người, y hệt mấy cô gái bán rau ngoài chợ, còn ra thể thống gia giáo gì nữa? Tôi thật xấu hổ giúp Hoắc gia."
Lông măng của Hoắc Duật Hy bị lời nói của Tư Cảnh Hàn chọc Cảnh Hàn dựng lên, cô không thích hắn mượn danh Hoắc gia để giáo huấn mình: "Anh thì có quyền gì mà nói tôi chứ, tôi như thế nào ai cần anh quản?!"
Tư Cảnh Hàn hừ lạnh, buông tay ra chỉ vào cô, vô tâm vô phế phun ra một câu: "Tôi không quản, nhưng em tự trông mình đi, em bây giờ nhìn xấu muốn chết!"
"..."
"Hư... A..."
Buổi chiều hôm đó Hoắc Duật Hy không thèm ăn cơm nữa.
"Đừng bướng, xuống đây." Tư Cảnh Hàn lay lay cô, ra lệnh.
Hoắc Duật Hy cả giận trùm chăn kín đầu, không thèm đối hoài đến hắn. Mặc Lạc Phàm vừa đến đã thấy cục diện hỗn độn, hỏi ra mới biết, anh kéo Tư Cảnh Hàn sang một bên.
"Thôi, để Tiểu Duật Hy ở đây đi, bây giờ cô ấy nhìn cậu chỉ thấy chán ghét thêm thôi. Xuống tầng, mình ăn với cậu, ha!"
"Cút!"
Một lát sau, trên bàn ăn vẫn chỉ có Tư Cảnh Hàn và Mặc Lạc Phàm nhìn nhau.
"Mình nói này Tiểu Bạch, sao cậu có thể nói mấy lời như vậy, muốn thuần phục được phụ nữ thì cấm kỵ chính là không được chê họ xấu. Mà cậu thì lại chỉ vào mỹ nữ mà kêu xấu thì xem như hết thuốc chữa rồi." Vẫn là Mặc Lạc Phàm mở giọng dạy dỗ nói trước.
"Cậu có thấy người phụ nữ nào động một tí là cắn người khác không, cậu chiều nổi không?" Tư Cảnh Hàn lạnh lùng phản bác.
Mặc Lạc Phàm nghe xong thì nhích ghế lại gần, chỉ chỉ đũa vào bát cura Tư Cảnh Hàn kêu: "Trời ơi cậu ngốc quá, mắng thì còn có mắng yêu, đương nhiên cắn cũng có cắn yêu rồi. Cậu muốn có phụ nữ mà không chịu tốn miệng thịt nào thì làm sao tu thành chính quả?"
Đôi đũa gắp thức ăn của Tư Cảnh Hàn khựng lại, suy nghĩ một chút về hành động của Hoắc Duật Hy đúng là đối với hắn không có cố kỵ hay bài xích gì mới thản nhiên làm chuyện tùy hứng và nông cạn như vậy.
Tâm tình của hắn dễ chịu hẳn ra. Đẩy đôi đũa đáng ghét của Mặc Lạc Phàm ra mới gắp thức ăn tiếp.
Mặc Lạc Phàm thấy hắn mãi không nói gì nên tưởng hắn không hiểu lời anh nói, đành thở dài:
"Nhưng quên mất, quan trọng cậu đâu muốn thuần phục người phụ nữ này."
Một loại cảm giác không rõ nguyên nhân lướt qua lòng của Tư Cảnh Hàn, lời của Mặc Lạc Phàm rất đúng, lúc trước chính là như vậy, hắn đã đặt sẵn cho mình bước tiến, sẽ có ai và không có ai. Trái tim của Hoắc Duật Hy không nằm trong những dự định đó. Nhưng không hiểu vì sao bây giờ sắp đi hết con đường, hắn lại thấy khó chịu, không muốn tới đích. Cũng rất tức giận khi biết trái tim cô không phải dành cho mình.
Để xua đi những tăm tối trong lòng, hắn hỏi Mặc Lạc Phàm bằng một giọng qua loa không cần câu trả lời đàng hoàng: "Tìm mình có chuyện gì không?"
Mặc Lạc Phàm nhai miếng khoai tây trong miệng, không rõ ràng lắm trả lời: "Cũng chẳng có chuyện gì lớn, chuyện Mộc Tích ở Canada sắp lộ rồi, bây giờ muốn giữ cũng không kịp nữa nên đến bảo cậu tranh thủ thời gian, muốn làm gì thì làm nhanh một chút. Tới khi đó, không còn Tiểu Duật Hy bên cạnh muốn làm cũng không thể làm đâu."
Lời anh nói đến cuối cùng cũng theo miếng khoai tây chui vào bụng, nhưng anh không ăn miếng nào nữa mà đưa mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, một cách thông báo hời hợt như chẳng mấy quan trọng nhưng lại ẩn chứa đựng tất cả tương lai của hai con người mà số phận không thể ràng buộc nhau thêm lâu được nữa. Anh không thích cảm giác như vậy chút nào.
Tư Cảnh Hàn không nhìn anh, ánh mắt hắn nhìn vào thức ăn trong bát, lặng yên trong giây lát rồi lại bỏ một miếng rau vào miệng, nói bằng giọng nhàn nhạt không rõ cảm xúc:
"Mấy hôm nay, vẫn đang làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.