Chương 67: Người hắn lựa chọn và người hắn bảo vệ (2)
Niếp Niếp
03/01/2019
Tiểu Vương lái xe đến một căn nhà bỏ hoang phía Tây ngoại thành, so với
Hàn Nguyệt ở Đông ngoại thành thì nơi đây vẫn còn nhiều khu đất trống
nằm trong các dự án đấu thầu.
Bỏ mặc lại sau lưng, chiếc xe thương vụ đến một nơi vẫn còn vắng vẻ cách xa phố thị phồn hoa. Tư Cảnh Hàn đương nhiên không chấp nhận một cuộc giao dịch nằm trong lòng bàn tay đối phương, hắn đề xuất một nơi cả hai bên đều không thông thuộc, Mục Đương vì cuộc giao dịch cuối cùng phải chịu thõa hiệp.
Ngoại trừ căn nhà xây dựng được một nửa thì còn lại là chỉ một bãi đất trống đều phẳng lặng với cỏ bụi mộc lổm nhổm, lưa thưa.
Tư Cảnh Hàn ngồi trên chiếc xe thương vụ nhìn về phía căn nhà u ám kia, tay phải lại nâng lên, ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Món đồ mà Mục Đương muốn lấy, hắn vẫn luôn giữ trong tay. Không gì khác là chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải này.
Chiếc nhẫn có vẻ ngoài không quá tinh xảo này lại chứa đựng một sức mạnh uy quyền to lớn. Hơn cả chức danh "Thượng nhân" của hắn.
Bởi vì, thực quyền lãnh đạo tổ chức Vong là nằm ở chiếc nhẫn này chứ không phải một chức danh Thượng nhân, nên người có được chiếc nhẫn này cũng đồng nghĩa là chủ nhân của "Vong", thấy vật như thấy người, tất cả các thành viên của tổ chức đều phải phục tùng mệnh lệnh. Đây là qui tắc đầu tiên những người gia nhập tổ chức phải biết, họ quỳ gối chính là quỳ dưới chân người có chiếc nhẫn này.
Nhưng điều khiến người người khiếp sợ không chỉ có vậy, vì trong giới hắc đạo, ngoại trừ người thuộc mafia thì còn lại đều bị nó chi phối, phục vụ cho lợi ích của người sở hữu nó. Nói cách khác, ngoài thành viên của tổ chức Vong, thì một khi đã là lính đặc chủng đều là thuộc hạ của nó. Chiếc nhẫn này giống như một bảo vật để thống nhất tất cả các tổ chức huấn luyện sát thủ, mà tổ chức Vong là tổ chức đứng đầu, từ trước đến nay những người thừa kế tổ chức đều được sở hữu bảo vật được lưu truyền này, chưa từng để rơi vào tay tổ chức nào khác dưới quyền.
Mục Đương từ trước đã nhắm đến vị trí "Thượng nhân" của Vong thì làm sao bỏ qua được vật chủ trì quan trọng như vậy, một khi đã có được chiếc nhẫn này trong tay thì chẳng khác gì đã có một nửa giới hắc đạo, mà tổ chức Vong gắn liền sinh mệnh với chiếc nhẫn này chính là tặng phẩm đi kèm. Không cần tốn sức cũng có thể đánh bại Tư Cảnh Hàn.
"Người đến rồi." Lúc này Mặc Lạc Phàm ngồi bên cạnh nhắc nhở, tuy vậy, anh không xuống xe, chỉ có Tư Cảnh Hàn đơn độc mở cửa.
Hai chiếc xe ô tô đen chạy sau xe của hắn cũng vì tôn chủ xuống xe mà cũng mở cửa bước ra, đứng hai bên cánh tay của hắn, người không nhiều, nhưng đều là những thành viên tinh nhuệ nhất.
Gió ở ngoại thành giữa bãi đất hoang vu thổi tung mái tóc Tư Cảnh Hàn, vẻ đẹp xuất chúng hiện rõ qua từng ánh Mặt Trời chói chang, muốn hun vàng mái tóc đen dày đang bay tán loạn.
Cái ánh nắng của chiều tàn là thế, muốn ăn tươi nuốt sống, hòa tan vạn vật. Nhưng thứ mà ánh náng không chiến thắng nổi chính là ánh mắt của người đàn ông bất phàm này, khi thứ ánh sáng vàng rực kia hòa vào đôi mắt phượng màu lam biếc, làm cả một vùng đại dương hóa thành dãy pha lê tím vụn vỡ, sắc bén mà sáng ngời, thứ màu sắc tím ấy đầy cao quý và bí ẩn, vừa hấp dẫn lại vừa hiểm nguy.
Từ phía căn nhà hoang, Mục Đương xuất hiện cùng một đám lính đặc chủng, ông ta mang theo cả Na Mộc Lệ cùng Hoắc Duật Hy. Khi bước đi, Hoắc Duật Hy luôn bị hai người kéo về phía trước vì thân thể quá yếu, không đủ sức đi lại bình thường. Na Mộc Lệ tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cô ta không đến nỗi nào, cả những vết xước cũng chỉ là ngoài da.
Mặc Lạc Phàm ngồi trên xe nhìn chỉ thấy được bóng lưng của Tư Cảnh Hàn, không nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn có biểu tình gì. Có gió mạnh làm lung lay vạt áo của hắn, gân xanh trên bàn tay trắng gầy hiện rõ thành hình.
Anh tặc lưỡi.
Đến khi cách Tư Cảnh Hàn mười mét, Mục Đương mới dừng lại, ông ta hỏi:
"Thứ ta cần ở đâu?"
Tư Cảnh Hàn chỉ giơ bàn tay lên, kiêu ngạo vuốt ve chiếc nhẫn. Mục Đương nhìn thấy chiếc nhẫn, tay của ông ta cũng run lên.
Đó là Bạch Xích! Bạch Xích ông ta luôn nóng lòng chờ đợi.
Trên đó có một con phượng hoàng lửa, một con phượng hoàng lửa ôm lấy ánh trăng ẩn trong chiếc nhẫn nhỏ bé ấy. Bề ngoài không bắt mắt tinh xảo, nhưng thật chất là sự tỉ mỉ, tinh vi mười phần.
"Mục lão đại không cần vội, ngay cả trả thù cho con trai ruột ông còn nhẫn nhịn được huống hồ một vật nhỏ nhoi này." Tư Cảnh Hàn vô cùng tự tin gợi nhắc Mục Đương khiến ông ta thở cũng run lên, hừ lạnh:
"Vậy ở đây có hai người phụ nữ, ngươi có thể chọn một."
Theo lời nói của ông ta, hai tên lính đánh thuê dẫn Na Mộc Lệ và Hoắc Duật Hy ra đằng trước, không quên đặt sau gáy mỗi người phụ nữ một đầu súng lạnh lẽo.
Na Mộc Lệ thấy tê rần của xương sống, ánh mắt và vẻ mặt xanh xao nhìn về phía Tư Cảnh Hàn. "Cảnh Hàn, dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc em lúc này, em mới là người anh cần đem về để giải thích với người bên ngoài..."
Tư Cảnh Hàn bấy giờ mới đảo mắt nhìn cô ta, từ lúc bọn họ bước ra dư quang ánh mắt của hắn luôn hướng về một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đã tiều tụy đi vì cách đối xử tệ bạc của bọn người man rợ kia. Cô không hề nhìn hắn, cũng không hy vọng, từ lúc Mục Đương để cô nghe cuộc nói chuyện điện thoại kia, lòng cô đã phẳng lặng đến chết rồi.
Đôi mắt của Tư Cảnh Hàn cũng vì thái độ không màn này của cô mà chuyển lạnh, có chút không hài lòng nói: "Mục lão đại, ông dám động đến... Mộc Lệ, để cô ấy biến thành bộ dạng này?"
Mục Đương nghe thế, cười tàn ác nói với Na Mộc Lệ: "Thấy không, hắn rất quan tâm cô."
"Không... không phải..." Cô ta lắc đầu ngoay ngoảy, vốn dĩ Tư Cảnh Hàn đối với cô ta không phải là thái độ này, hắn sẽ không quan tâm cô ta như vậy, mà còn vào lúc này thì càng khiến cô ta sợ hãi.
Mục Đương trực tiếp đặt súng của mình vào đầu cô ta, uy hiếp nhìn Tư Cảnh Hàn: "Vậy ý ngươi là dùng cô ta để trao đổi? Thế còn cô ta thì sao?" Lão ta lại chỉ về phía Hoắc Duật Hy.
"Đoằng!"
"Á..."
Một tiếng súng thất thanh vang lên khiến Na Mộc Lệ kêu lên thảm thiết, viên đạn xoáy mạnh rồi sượt qua mặt Hoắc Duật Hy, khiến làn da mặn nhẵn mịn của cô để lại một vết xước dài, máu từ đó rỉ ra nóng rát, nhỏ xuống từng giọt làm loang lỗ trên quần áo.
Nhưng đôi mắt Tư Cảnh Hàn không vì thế mà dao động, vẫn hững hờ nhìn về phía Hoắc Duật Hy, cô cũng nhìn hắn, một chút xa vời khiến một trong hai người không thể chạm tới đối phương.
Hắn thấy vai của cô run lên.
Cô đang sợ.
Là nỗi sợ của một cô gái nhỏ bình thường trước cảnh đẫm máu, mà bản thân là một vật để thí nghiệm cho việc chứng thực một người phụ nữ khác nữa quan trọng với hắn thế nào. Để cho cô nhận ra rằng giá trị của cô không đáng để hắn cứu lấy vào giờ phút này, cô vô giá trị đối với hắn, nên hắn không cần và vứt bỏ dễ dàng như ném đi một vật đã hết hạn sử dụng.
Nhưng, cô không khóc. Đôi môi cô mím chặt, tái nhợt, vai của cô vẫn run lên.
"Mục lão đại hà tất phải hù dọa, thứ ông muốn lấy và người tôi cần đều ở đây, một cuộc giao dịch công bằng thì không cần đến một hòn đá cản đường làm vướng bận, Hoắc Duật Hy xem như là một món quà tôi tặng thêm cho ông trong cuộc giao dịch lần này, chỉ cần ông đủ bản lĩnh sử dụng!" Tư Cảnh Hàn mặc kệ ánh mắt vô tội của Hoắc Duật Hy đang làm mình làm mẩy trong lòng mình, hắn thật vô tình nói.
Đến cả Na Mộc Lệ cũng giật mình, cô ta nhìn thấy Tư Cảnh Hàn từ từ tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải ra, rồi tiến lên phía trước.
Mục Đương hơi đề phòng nhìn hắn, "Tư Cảnh Hàn, ngươi không phải người dễ dàng thương lượng như vậy, làm sao ta chắc chắn đó là Bạch Xích."
"Hừ, Mục lão đại không dám nhận sao? Sợ hãi rồi?" Giọng nói Tư Cảnh Hàn đầy cợt nhả, sau đó hắn để chiếc nhẫn vào lòng bàn tay trái, nắm chặt lại đưa lên không trung, một tia nắng chiếu vào khe hở duy nhất trên tay hắn, rồi rực đỏ xuyên qua làn da trắng ngần. Lúc này Tư Cảnh Hàn mới mở bàn tay ra, lấy chiếc nhẫn xuống, hướng lòng bàn tay phải về phía Mục Đương cho ông ta nhìn thấy ấn ký phía trên.
Lòng bàn tay của hắn bị phỏng đỏ, hiện một vệt ấn ký hình chim phượng hoàng khắc trên chiếc nhẫn.
Một trong những cận vệ của Mục Đương tiến lên nói nhỏ vào tai ông ta: "Người của chúng ta đã dùng ống nhòm quan sát, quả thật đó là ấn ký của Bạch Xích."
"Được, thượng nhân, một đổi một." Mục Đương bây giờ mới chịu thõa hiệp.
Tư Cảnh Hàn nghe thế đôi môi mỏng mỉm cười, một nụ cười thâm thúy chẳng ai nhận ra, sự lạnh lẽo trong mắt của hắn dần trở nên đậm đặc hơn.
Mục Đương để một tên lính đánh thuê dẫn Na Mộc Lệ tiến lên, ông ta nhìn Tư Cảnh Hàn lại cười u ám nói với Hoắc Duật Hy: "Thấy không, người hắn chọn là cô ta. Mấy hôm nay cô chịu uất ức rồi, thế mạng cho cô ta còn bị vứt bỏ như thế! Đúng là đáng thương, nhưng ai bảo cô là quân cờ trong tay hắn làm gì!"
Hoắc Duật Hy không nói gì, đôi mắt cô đờ đẫn nhìn cả một quá trình chỉ có Na Mộc Lệ là vai chính.
Cô không nghĩ được nữa.
Tư Cảnh Hàn và người khống chế Na Mộc Lệ vẫn chậm rãi tiến về phía đối phương...
"Cạch cạch"
Mặc Lạc Phàm cầm súng lục trong tay, anh tặc lưỡi, nói sao nó nặng thế này, làm chai đôi tay kiếm tiền này của anh mất.
Anh lần mò tìm một thanh chocolate của Nam Nam vẫn hay lén ăn vụn trong lúc làm việc anh tịch thu được, mở giấy bạc bỏ một miếng vào miệng nhàn nhã nhai, nhìn những bước đi chậm rãi và cẩn thận của tên lính đánh thuê đang giữ Na Mộc Lệ, anh cười khẩy: "Không trung thực!"
"Đoằng!" Tiếng súng vừa nổ, còn chưa kịp xác định từ phía nào thì đã thấy tên lính đánh thuê giữ Na Mộc Lệ đã gục xuống, lập tức người của Mục Đương phản ứng hành động. Giương lằn đạn về phía Tư Cảnh Hàn, nhưng hắn đã nhanh hơn, kéo lấy Na Mộc Lệ tránh được trước khi bọn họ kịp nổ súng, đương nhiên người của hắn đem tới cũng đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức đáp trả. Tạo thành một lưới chắn bảo vệ, hộ tống Tư Cảnh Hàn lùi về phía chiếc xe.
Bên này Mục Đương cũng không khá hơn, chỉ nghe được người của ông ta quát một tiếng: "Bảo vệ lão đại!" Sau đó, toàn là âm thanh của súng lục va vào nhau.
Mục Đương không ngờ sự tình sẽ đột ngột thay đổi, biết ngay còn một người nữa trong xe Tư Cảnh Hàn. Ông ta phẫn nộ rít lên, bản thân đã quá xem thường thủ đoạn của hắn. Bao nhiêu tức giận trút lên Hoắc Duật Hy: "Nhìn thấy không, hắn bỏ cô lại, hắn bỏ cô lại rồi, đồ ngu ngốc!"
Tư Cảnh Hàn không dùng súng, hắn kéo Na Mộc Lệ đi nhanh như một cơn gió về phía chiếc xe thương vụ, mục đích hôm nay hắn đến đây không phải để hạ gục Mục Đương.
Na Mộc Lệ như một con gấu nhồi bông mặc cho người khác điều khiển, lần đầu tiên trong đời chứng kiến một cảnh giao tranh bằng súng thật hãi hùng như vậy, bây giờ cô ta đã không thể bật thốt được bất cứ câu nào nữa. Ngay cả khi đã được Tư Cảnh Hàn bắt lấy cô ta còn không phân định được mình đã chết hay chưa, chỉ nghe bên tai tiếng súng va vào những vật cản, hỗn độn, chói tai đến phát đau màng nhĩ.
"Phịch!"
Tư Cảnh Hàn ném cô ta lên xe, tài xế Tiểu Vương lập tức nhấn chân ga, Tư Cảnh Hàn thuận thế nhanh chóng phóng lên, đóng cửa lại.
"Đoang đoang!" Những loạt đạn liên tiếp nã trúng vào xe, nhưng chỉ thấy được những làn bụi mịt mù cuốn chiếc xe mất hút. Không buông tha, lập tức có hai chiếc xe bám theo truy đuổi.
Ở đây, đám đặc công Tư Cảnh Hàn mang đến thấy thế cũng rút lui, trở lại xe lao theo hộ tống.
Mục Đương nóng mắt nhìn theo, Hoắc Duật Hy cũng nhìn theo nơi những thứ liên quan đến Tư Cảnh Hàn đã biến mất, hắn đi thật rồi. Không hề nhìn lại một lần!
"Hừ! Con nhóc kia dám lừa ta, ả thật là bạn gái của Tư Cảnh Hàn! Đóng kịch giỏi lắm!" Lão ta xiết chặt nắm đấm, độc hiểm nhìn về phía Hoắc Duật Hy, gằn giọng:
"Không ngờ, cô lại là kẻ vô dụng trong mắt hắn! Ta còn giữ cô lại làm gì?"
Hoắc Duật Hy trừng mắt, lão ta muốn làm gì?
"Xử lý!"
"Mục Đương, tôi là người của Hoắc gia, ông dám?"
"Hừ, để cô sống sót rời khỏi đây mới là tai họa, cô sẽ nói với Hoắc gia để ta yên sao. Nhưng một khi cô biến mất khỏi cuộc đời này, Tư Cảnh Hàn phó mặc sống chết của cô, Hoắc gia muốn tìm cô cũng như mò kim đáy biển!" Mục Đương phẩy tay, một lính áo đen đã cầm súng hướng về phía Hoắc Duật Hy.
Cô nhìn họng súng, trái tim khựng lại, đột ngột không thở nổi nữa, đôi mắt màu hổ phách tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Đoàng"
"Phịch!" Máu tươi rãi đầy mặt đất, chảy dọc theo trán của Hoắc Duật Hy.
Máu tanh, mùi máu tanh của một sinh mệnh vào ngày tận thế.
Bỏ mặc lại sau lưng, chiếc xe thương vụ đến một nơi vẫn còn vắng vẻ cách xa phố thị phồn hoa. Tư Cảnh Hàn đương nhiên không chấp nhận một cuộc giao dịch nằm trong lòng bàn tay đối phương, hắn đề xuất một nơi cả hai bên đều không thông thuộc, Mục Đương vì cuộc giao dịch cuối cùng phải chịu thõa hiệp.
Ngoại trừ căn nhà xây dựng được một nửa thì còn lại là chỉ một bãi đất trống đều phẳng lặng với cỏ bụi mộc lổm nhổm, lưa thưa.
Tư Cảnh Hàn ngồi trên chiếc xe thương vụ nhìn về phía căn nhà u ám kia, tay phải lại nâng lên, ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Món đồ mà Mục Đương muốn lấy, hắn vẫn luôn giữ trong tay. Không gì khác là chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải này.
Chiếc nhẫn có vẻ ngoài không quá tinh xảo này lại chứa đựng một sức mạnh uy quyền to lớn. Hơn cả chức danh "Thượng nhân" của hắn.
Bởi vì, thực quyền lãnh đạo tổ chức Vong là nằm ở chiếc nhẫn này chứ không phải một chức danh Thượng nhân, nên người có được chiếc nhẫn này cũng đồng nghĩa là chủ nhân của "Vong", thấy vật như thấy người, tất cả các thành viên của tổ chức đều phải phục tùng mệnh lệnh. Đây là qui tắc đầu tiên những người gia nhập tổ chức phải biết, họ quỳ gối chính là quỳ dưới chân người có chiếc nhẫn này.
Nhưng điều khiến người người khiếp sợ không chỉ có vậy, vì trong giới hắc đạo, ngoại trừ người thuộc mafia thì còn lại đều bị nó chi phối, phục vụ cho lợi ích của người sở hữu nó. Nói cách khác, ngoài thành viên của tổ chức Vong, thì một khi đã là lính đặc chủng đều là thuộc hạ của nó. Chiếc nhẫn này giống như một bảo vật để thống nhất tất cả các tổ chức huấn luyện sát thủ, mà tổ chức Vong là tổ chức đứng đầu, từ trước đến nay những người thừa kế tổ chức đều được sở hữu bảo vật được lưu truyền này, chưa từng để rơi vào tay tổ chức nào khác dưới quyền.
Mục Đương từ trước đã nhắm đến vị trí "Thượng nhân" của Vong thì làm sao bỏ qua được vật chủ trì quan trọng như vậy, một khi đã có được chiếc nhẫn này trong tay thì chẳng khác gì đã có một nửa giới hắc đạo, mà tổ chức Vong gắn liền sinh mệnh với chiếc nhẫn này chính là tặng phẩm đi kèm. Không cần tốn sức cũng có thể đánh bại Tư Cảnh Hàn.
"Người đến rồi." Lúc này Mặc Lạc Phàm ngồi bên cạnh nhắc nhở, tuy vậy, anh không xuống xe, chỉ có Tư Cảnh Hàn đơn độc mở cửa.
Hai chiếc xe ô tô đen chạy sau xe của hắn cũng vì tôn chủ xuống xe mà cũng mở cửa bước ra, đứng hai bên cánh tay của hắn, người không nhiều, nhưng đều là những thành viên tinh nhuệ nhất.
Gió ở ngoại thành giữa bãi đất hoang vu thổi tung mái tóc Tư Cảnh Hàn, vẻ đẹp xuất chúng hiện rõ qua từng ánh Mặt Trời chói chang, muốn hun vàng mái tóc đen dày đang bay tán loạn.
Cái ánh nắng của chiều tàn là thế, muốn ăn tươi nuốt sống, hòa tan vạn vật. Nhưng thứ mà ánh náng không chiến thắng nổi chính là ánh mắt của người đàn ông bất phàm này, khi thứ ánh sáng vàng rực kia hòa vào đôi mắt phượng màu lam biếc, làm cả một vùng đại dương hóa thành dãy pha lê tím vụn vỡ, sắc bén mà sáng ngời, thứ màu sắc tím ấy đầy cao quý và bí ẩn, vừa hấp dẫn lại vừa hiểm nguy.
Từ phía căn nhà hoang, Mục Đương xuất hiện cùng một đám lính đặc chủng, ông ta mang theo cả Na Mộc Lệ cùng Hoắc Duật Hy. Khi bước đi, Hoắc Duật Hy luôn bị hai người kéo về phía trước vì thân thể quá yếu, không đủ sức đi lại bình thường. Na Mộc Lệ tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cô ta không đến nỗi nào, cả những vết xước cũng chỉ là ngoài da.
Mặc Lạc Phàm ngồi trên xe nhìn chỉ thấy được bóng lưng của Tư Cảnh Hàn, không nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn có biểu tình gì. Có gió mạnh làm lung lay vạt áo của hắn, gân xanh trên bàn tay trắng gầy hiện rõ thành hình.
Anh tặc lưỡi.
Đến khi cách Tư Cảnh Hàn mười mét, Mục Đương mới dừng lại, ông ta hỏi:
"Thứ ta cần ở đâu?"
Tư Cảnh Hàn chỉ giơ bàn tay lên, kiêu ngạo vuốt ve chiếc nhẫn. Mục Đương nhìn thấy chiếc nhẫn, tay của ông ta cũng run lên.
Đó là Bạch Xích! Bạch Xích ông ta luôn nóng lòng chờ đợi.
Trên đó có một con phượng hoàng lửa, một con phượng hoàng lửa ôm lấy ánh trăng ẩn trong chiếc nhẫn nhỏ bé ấy. Bề ngoài không bắt mắt tinh xảo, nhưng thật chất là sự tỉ mỉ, tinh vi mười phần.
"Mục lão đại không cần vội, ngay cả trả thù cho con trai ruột ông còn nhẫn nhịn được huống hồ một vật nhỏ nhoi này." Tư Cảnh Hàn vô cùng tự tin gợi nhắc Mục Đương khiến ông ta thở cũng run lên, hừ lạnh:
"Vậy ở đây có hai người phụ nữ, ngươi có thể chọn một."
Theo lời nói của ông ta, hai tên lính đánh thuê dẫn Na Mộc Lệ và Hoắc Duật Hy ra đằng trước, không quên đặt sau gáy mỗi người phụ nữ một đầu súng lạnh lẽo.
Na Mộc Lệ thấy tê rần của xương sống, ánh mắt và vẻ mặt xanh xao nhìn về phía Tư Cảnh Hàn. "Cảnh Hàn, dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc em lúc này, em mới là người anh cần đem về để giải thích với người bên ngoài..."
Tư Cảnh Hàn bấy giờ mới đảo mắt nhìn cô ta, từ lúc bọn họ bước ra dư quang ánh mắt của hắn luôn hướng về một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đã tiều tụy đi vì cách đối xử tệ bạc của bọn người man rợ kia. Cô không hề nhìn hắn, cũng không hy vọng, từ lúc Mục Đương để cô nghe cuộc nói chuyện điện thoại kia, lòng cô đã phẳng lặng đến chết rồi.
Đôi mắt của Tư Cảnh Hàn cũng vì thái độ không màn này của cô mà chuyển lạnh, có chút không hài lòng nói: "Mục lão đại, ông dám động đến... Mộc Lệ, để cô ấy biến thành bộ dạng này?"
Mục Đương nghe thế, cười tàn ác nói với Na Mộc Lệ: "Thấy không, hắn rất quan tâm cô."
"Không... không phải..." Cô ta lắc đầu ngoay ngoảy, vốn dĩ Tư Cảnh Hàn đối với cô ta không phải là thái độ này, hắn sẽ không quan tâm cô ta như vậy, mà còn vào lúc này thì càng khiến cô ta sợ hãi.
Mục Đương trực tiếp đặt súng của mình vào đầu cô ta, uy hiếp nhìn Tư Cảnh Hàn: "Vậy ý ngươi là dùng cô ta để trao đổi? Thế còn cô ta thì sao?" Lão ta lại chỉ về phía Hoắc Duật Hy.
"Đoằng!"
"Á..."
Một tiếng súng thất thanh vang lên khiến Na Mộc Lệ kêu lên thảm thiết, viên đạn xoáy mạnh rồi sượt qua mặt Hoắc Duật Hy, khiến làn da mặn nhẵn mịn của cô để lại một vết xước dài, máu từ đó rỉ ra nóng rát, nhỏ xuống từng giọt làm loang lỗ trên quần áo.
Nhưng đôi mắt Tư Cảnh Hàn không vì thế mà dao động, vẫn hững hờ nhìn về phía Hoắc Duật Hy, cô cũng nhìn hắn, một chút xa vời khiến một trong hai người không thể chạm tới đối phương.
Hắn thấy vai của cô run lên.
Cô đang sợ.
Là nỗi sợ của một cô gái nhỏ bình thường trước cảnh đẫm máu, mà bản thân là một vật để thí nghiệm cho việc chứng thực một người phụ nữ khác nữa quan trọng với hắn thế nào. Để cho cô nhận ra rằng giá trị của cô không đáng để hắn cứu lấy vào giờ phút này, cô vô giá trị đối với hắn, nên hắn không cần và vứt bỏ dễ dàng như ném đi một vật đã hết hạn sử dụng.
Nhưng, cô không khóc. Đôi môi cô mím chặt, tái nhợt, vai của cô vẫn run lên.
"Mục lão đại hà tất phải hù dọa, thứ ông muốn lấy và người tôi cần đều ở đây, một cuộc giao dịch công bằng thì không cần đến một hòn đá cản đường làm vướng bận, Hoắc Duật Hy xem như là một món quà tôi tặng thêm cho ông trong cuộc giao dịch lần này, chỉ cần ông đủ bản lĩnh sử dụng!" Tư Cảnh Hàn mặc kệ ánh mắt vô tội của Hoắc Duật Hy đang làm mình làm mẩy trong lòng mình, hắn thật vô tình nói.
Đến cả Na Mộc Lệ cũng giật mình, cô ta nhìn thấy Tư Cảnh Hàn từ từ tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải ra, rồi tiến lên phía trước.
Mục Đương hơi đề phòng nhìn hắn, "Tư Cảnh Hàn, ngươi không phải người dễ dàng thương lượng như vậy, làm sao ta chắc chắn đó là Bạch Xích."
"Hừ, Mục lão đại không dám nhận sao? Sợ hãi rồi?" Giọng nói Tư Cảnh Hàn đầy cợt nhả, sau đó hắn để chiếc nhẫn vào lòng bàn tay trái, nắm chặt lại đưa lên không trung, một tia nắng chiếu vào khe hở duy nhất trên tay hắn, rồi rực đỏ xuyên qua làn da trắng ngần. Lúc này Tư Cảnh Hàn mới mở bàn tay ra, lấy chiếc nhẫn xuống, hướng lòng bàn tay phải về phía Mục Đương cho ông ta nhìn thấy ấn ký phía trên.
Lòng bàn tay của hắn bị phỏng đỏ, hiện một vệt ấn ký hình chim phượng hoàng khắc trên chiếc nhẫn.
Một trong những cận vệ của Mục Đương tiến lên nói nhỏ vào tai ông ta: "Người của chúng ta đã dùng ống nhòm quan sát, quả thật đó là ấn ký của Bạch Xích."
"Được, thượng nhân, một đổi một." Mục Đương bây giờ mới chịu thõa hiệp.
Tư Cảnh Hàn nghe thế đôi môi mỏng mỉm cười, một nụ cười thâm thúy chẳng ai nhận ra, sự lạnh lẽo trong mắt của hắn dần trở nên đậm đặc hơn.
Mục Đương để một tên lính đánh thuê dẫn Na Mộc Lệ tiến lên, ông ta nhìn Tư Cảnh Hàn lại cười u ám nói với Hoắc Duật Hy: "Thấy không, người hắn chọn là cô ta. Mấy hôm nay cô chịu uất ức rồi, thế mạng cho cô ta còn bị vứt bỏ như thế! Đúng là đáng thương, nhưng ai bảo cô là quân cờ trong tay hắn làm gì!"
Hoắc Duật Hy không nói gì, đôi mắt cô đờ đẫn nhìn cả một quá trình chỉ có Na Mộc Lệ là vai chính.
Cô không nghĩ được nữa.
Tư Cảnh Hàn và người khống chế Na Mộc Lệ vẫn chậm rãi tiến về phía đối phương...
"Cạch cạch"
Mặc Lạc Phàm cầm súng lục trong tay, anh tặc lưỡi, nói sao nó nặng thế này, làm chai đôi tay kiếm tiền này của anh mất.
Anh lần mò tìm một thanh chocolate của Nam Nam vẫn hay lén ăn vụn trong lúc làm việc anh tịch thu được, mở giấy bạc bỏ một miếng vào miệng nhàn nhã nhai, nhìn những bước đi chậm rãi và cẩn thận của tên lính đánh thuê đang giữ Na Mộc Lệ, anh cười khẩy: "Không trung thực!"
"Đoằng!" Tiếng súng vừa nổ, còn chưa kịp xác định từ phía nào thì đã thấy tên lính đánh thuê giữ Na Mộc Lệ đã gục xuống, lập tức người của Mục Đương phản ứng hành động. Giương lằn đạn về phía Tư Cảnh Hàn, nhưng hắn đã nhanh hơn, kéo lấy Na Mộc Lệ tránh được trước khi bọn họ kịp nổ súng, đương nhiên người của hắn đem tới cũng đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức đáp trả. Tạo thành một lưới chắn bảo vệ, hộ tống Tư Cảnh Hàn lùi về phía chiếc xe.
Bên này Mục Đương cũng không khá hơn, chỉ nghe được người của ông ta quát một tiếng: "Bảo vệ lão đại!" Sau đó, toàn là âm thanh của súng lục va vào nhau.
Mục Đương không ngờ sự tình sẽ đột ngột thay đổi, biết ngay còn một người nữa trong xe Tư Cảnh Hàn. Ông ta phẫn nộ rít lên, bản thân đã quá xem thường thủ đoạn của hắn. Bao nhiêu tức giận trút lên Hoắc Duật Hy: "Nhìn thấy không, hắn bỏ cô lại, hắn bỏ cô lại rồi, đồ ngu ngốc!"
Tư Cảnh Hàn không dùng súng, hắn kéo Na Mộc Lệ đi nhanh như một cơn gió về phía chiếc xe thương vụ, mục đích hôm nay hắn đến đây không phải để hạ gục Mục Đương.
Na Mộc Lệ như một con gấu nhồi bông mặc cho người khác điều khiển, lần đầu tiên trong đời chứng kiến một cảnh giao tranh bằng súng thật hãi hùng như vậy, bây giờ cô ta đã không thể bật thốt được bất cứ câu nào nữa. Ngay cả khi đã được Tư Cảnh Hàn bắt lấy cô ta còn không phân định được mình đã chết hay chưa, chỉ nghe bên tai tiếng súng va vào những vật cản, hỗn độn, chói tai đến phát đau màng nhĩ.
"Phịch!"
Tư Cảnh Hàn ném cô ta lên xe, tài xế Tiểu Vương lập tức nhấn chân ga, Tư Cảnh Hàn thuận thế nhanh chóng phóng lên, đóng cửa lại.
"Đoang đoang!" Những loạt đạn liên tiếp nã trúng vào xe, nhưng chỉ thấy được những làn bụi mịt mù cuốn chiếc xe mất hút. Không buông tha, lập tức có hai chiếc xe bám theo truy đuổi.
Ở đây, đám đặc công Tư Cảnh Hàn mang đến thấy thế cũng rút lui, trở lại xe lao theo hộ tống.
Mục Đương nóng mắt nhìn theo, Hoắc Duật Hy cũng nhìn theo nơi những thứ liên quan đến Tư Cảnh Hàn đã biến mất, hắn đi thật rồi. Không hề nhìn lại một lần!
"Hừ! Con nhóc kia dám lừa ta, ả thật là bạn gái của Tư Cảnh Hàn! Đóng kịch giỏi lắm!" Lão ta xiết chặt nắm đấm, độc hiểm nhìn về phía Hoắc Duật Hy, gằn giọng:
"Không ngờ, cô lại là kẻ vô dụng trong mắt hắn! Ta còn giữ cô lại làm gì?"
Hoắc Duật Hy trừng mắt, lão ta muốn làm gì?
"Xử lý!"
"Mục Đương, tôi là người của Hoắc gia, ông dám?"
"Hừ, để cô sống sót rời khỏi đây mới là tai họa, cô sẽ nói với Hoắc gia để ta yên sao. Nhưng một khi cô biến mất khỏi cuộc đời này, Tư Cảnh Hàn phó mặc sống chết của cô, Hoắc gia muốn tìm cô cũng như mò kim đáy biển!" Mục Đương phẩy tay, một lính áo đen đã cầm súng hướng về phía Hoắc Duật Hy.
Cô nhìn họng súng, trái tim khựng lại, đột ngột không thở nổi nữa, đôi mắt màu hổ phách tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Đoàng"
"Phịch!" Máu tươi rãi đầy mặt đất, chảy dọc theo trán của Hoắc Duật Hy.
Máu tanh, mùi máu tanh của một sinh mệnh vào ngày tận thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.