Chương 56: Tôi cho phép em vào nhà sao?
Niếp Niếp
08/12/2018
Trên bàn ăn, đối diện Hoắc Duật Hy là Lạc Tư Vũ, hai bên Lạc Tư Vũ là
con chó to béo Gâu Đần và Đại Ngáo, chúng nó canh giữ hai bên hắn như vệ sĩ, nhưng khung cảnh này làm Hoắc Duật Hy buồn cười không thôi. Không
ngờ người đàn ông như Lạc Tư Vũ lại có một sở thích dễ thương như vậy.
Cô để vào bát của hai con chó mấy miếng thức ăn, chúng mới dời mắt khỏi Lạc Tư Vũ tập trung ăn. Lạc Tư Vũ nhìn Hoắc Duật Hy thì bất giác đưa tay vuốt mi tâm, hắn biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là không biện giải gì cho bản thân, hắn gắp một miếng rau bỏ vào chén sau đó nói:
"Tiểu Hy, em chưa nói vì sao bản thân lại đến đây."
"Vậy tại sao anh không hỏi mà bắt tôi phải nói trước." Hoắc Duật Hy dửng dưng đáp như vậy, cô gắp thêm một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai rồi lại gắp cho Đại Ngáo và Gâu Đần thêm thức ăn.
Nhìn ra thái độ như ăn phải thuốc súng của Hoắc Duật Hy, Lạc Tư Vũ liền biết cô và Tư Cảnh Hàn cãi nhau.
"Vậy hắn có biết em đến đây không, còn nữa, làm sao em vào được đây?"
"Mật khẩu."
"Em biết mật khẩu khóa cửa nhà của tôi?" Lạc Tư Vũ thật sự bất ngờ, Hoắc Duật Hy chưa đến đây lần nào, mà người biết mật khẩu nhà của hắn cũng chẳng có ai ngoài mấy người bạn thân. Chẳng lẽ đến chuyện này mà Mặc Lạc Phàm cũng kể với Hoắc Duật Hy?
"Không phải Mặc Lạc Phàm kể với tôi đâu, là vì ở công ty một lần tôi vô tình đọc được hồ sơ của anh nên nhớ địa chỉ nhà, còn về mật khẩu là do may mắn thôi. Bởi vì dựa trên số nhà của anh và mỗi khi anh bảo bộ phận thư ký đặt nhà hàng hay khách sạn đều là số 1206. Nên tôi nghĩ số này có đặc biệt với anh."
Cách lý giải của Hoắc Duật Hy càng làm Lạc Tư Vũ bất ngờ, hắn không ngờ cô lại là một người tinh ý như vậy, chỉ dựa vào một vài chi tiết đã có thể suy đoán mật mã của hắn. Đúng là thói quen đặt cùng một mã mật khẩu này của hắn không tốt, nhưng lâu như vậy hắn vẫn không sửa được, chỉ bởi vì đúng như lời Hoắc Duật Hy, con số đó nó có ý nghĩa với hắn.
"Mà có khi mật khẩu thẻ tín dụng hay két sắt trong nhà của anh cũng là như vậy không chừng!" Hoắc Duật Hy nặn ra thêm một câu.
Lạc Tư Vũ cười nhạt, không nói thêm, cúi đầu từ tốn ăn, hai con chó bên cạnh hắn cũng ngoan ngoãn ngồi ăn phần của mình. Hơn hết, thức ăn hôm nay cô nấu thật rất ngon, lâu như vậy Lạc Tư Vũ hắn mới được ăn bữa cơm theo hương vị ở nhà, nhưng mà nếu để Tư Cảnh Hàn biết được có khi lại trở mặt tống hắn ra nước ngoài công tác lập tức.
"Ăn xong tôi đưa em về."
"Tôi không về."
Tính Hoắc Duật Hy bướng bỉnh, là thói của một đại tiểu thư bị chiều hư, điều này ai cũng biết nên Lạc Tư Vũ không mất kiên nhẫn, tiếp tục khuyên: "Tiểu Hy, em phải hiểu dù thế nào hắn cũng không phải người dễ nói chuyện, tôi biết em chạy đến đây không cho ai biết, bây giờ ở Hàn Nguyệt hẳn đã nháo nhào lên, em tức giận hắn, nhưng Hàn thúc thì sao, những người khác thì sao? Họ sẽ bị liên lụy."
"Đàn ông các anh chỉ giỏi bao che cho nhau, tôi nấu bữa cơm này đúng là phí phạm!"
Chưa nói mấy câu, Hoắc Duật Hy đã tức giận đùng đùng, khác hẳn với cô thường ngày, cho dù là bướng bỉnh cũng không ngang ngược như vậy. Lạc Tư Vũ tính khí vốn lạnh nhạt, nhưng cũng ngoại trừ với một số người, hắn sẽ ôn nhu và nhẫn nại hơn, Hoắc Duật Hy chính là một trong số ít đó.
"Em cũng biết tôi không thể giữ em lại qua đêm, hơn nữa nếu em qua đêm ở bên ngoài, Tư Cảnh Hàn cũng sẽ không tha cho em. Nên quay về đi."
"Tôi không về! Anh có biết hắn cùng đàn bà khác cùng làm chuyện gì không?"
Lạc Tư Vũ nhíu mi tâm, có chút chưa rõ nguyên nhân, tuy phòng làm việc gần cạnh nhau với Tư Cảnh Hàn, nhưng hôm nay chưa ai báo cho hắn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Hy, em đừng khóc, nói cho tôi nghe."
"Chính là Na Mộc Lệ, cô ta và Tư Cảnh Hàn ở trong phòng làm việc cùng nhau..." Nói đến đây, Hoắc Duật Hy như bà vợ mới đi bắt ghen về, khóc nấc lên. Gâu Đần và Đại Ngáo thấy cô khóc chúng nó cũng sợ, không ăn nữa, ngồi một bên nhìn cô kêu ư ử, Đại Ngáo kéo kéo tay Lạc Tư Vũ như hỏi chuyện gì hoặc như để bảo hắn an ủi Hoắc Duật Hy.
Còn Lạc Tư Vũ, đối với chuyện Hoắc Duật Hy vừa kể vẫn ngờ vực, tuy vậy hắn không hỏi rõ nữa, điều hắn quan tâm là thái độ của Hoắc Duật Hy đối với chuyện này. Cô khóc, chứng tỏ cô rất để ý.
Vạn nhất nghĩ đến khả năng xảy ra của loại tình huống đó, thì phải làm sao? Không phải tình huống Tư Cảnh Hàn cùng Na Mộc Lệ qua lại, mà là tình huống tình yêu của Hoắc Duật Hy đã chuyển hướng, muốn gửi nhờ lên người t Cảnh Hàn thì phải làm sao?
Hắn nghĩ đến lựa chọn của Tư Cảnh Hàn thì với tình thế này e là ngày càng khó khăn mà quyết định. Nếu đã phải tách ra thì không nên có mối lưu luyến dây dưa nào, mà tình cảm chính là sự kết nối bền chặt khó cắt đứt nhất, nên muốn tách ra, trước hết phải dứt tình.
Thế mà hôm nay, Hoắc Duật Hy lại khóc, báo hiệu cho một loại cảm xúc nào đó lại hồi sinh.
_____________
"Ôi, hình như là tiểu thư về!"
Nghe ngoài cửa có tiếng kêu vui, Tư Cảnh Hàn lập tức ngồi trở lại ghế salon.
Trên xe, Lạc Tư Vũ và Hoắc Duật Hy đều trầm mặc, đã lái xe đến trước sân biệt thự nên cô không thể trốn nữa. Lạc Tư Vũ quả nhiên rất nhẫn tâm, tuyệt đối không chứa chấp cô, ăn xong liền lôi cô lên xe không bàn cãi.
Xe dừng lại đã mấy phút cô mới giận dỗi đẩy cửa ra, Lạc Tư Vũ không an ủi chỉ nói: "Sau này đừng gọi chúng nó như vậy nữa, tên của con Husky là Bạch..." Nói đến nửa chừng, hắn hơi khựng lại, không biết nghĩ đến việc gì sau đó sửa miệng bổ sung: "Hay em cứ gọi là Bánh Bao và Màn Thầu đều được, chỉ cần đừng gọi như Mặc Lạc Phàm là được."
Hoắc Duật Hy dường như không để tâm đến lời của hắn, vòng ra phía sau dẫn hai con chó xuống xe, điểm thu về được duy nhất là cô mượn được Gâu Đần và Đại Ngáo đến chơi vài ngày.
Lạc Tư Vũ nhìn theo bóng dáng của Hoắc Duật Hy cùng Gâu Đần và Đại Ngáo đi về phía cửa chính, hắn thở dài. Nhưng là hai con chó đó cũng đâu phải của hắn, lúc trở lại từ Canada hắn dẫn chúng theo để Mặc Lạc Phàm kiểm tra sức khỏe, nhưng do tên kia trở lại đó vội quá nên không kịp đem chúng về. Còn lý do vì sao phải là Mặc Lạc Phàm đích thân kiểm tra còn do chủ nhân thật sự của bọn chúng có thân phận thế nào để ai cũng phải quan tâm tuyệt đối.
"Cậu Vũ, không vào một lát sao?" Hàn thúc từ đâu đã tiến đến, ôn tồn hỏi.
Lạc Tư Vũ nhìn thúc ấy rồi lễ phép nói: "Không cần đâu, con phải trở lại Hoa Nam đây."
Hàn thúc gật đầu, sau đó cũng theo hướng phòng khách của biệt thự bước đi.
Hoắc Duật Hy vào phòng khách, Gâu Đần và Đại Ngáo vừa thấy Tư Cảnh Hàn đã muốn chạy đến nhưng bị cô kéo lại.
"Còn biết đường về?" Người đàn ông ngồi trên ghế lạnh tanh lên tiếng, hắn liếc nhìn hai con chó một cái, chúng nó đã sợ đến co rúm cái đuôi lại rồi rủ nhau chạy ra ngoài, một người hầu đứng bên cửa bèn dẫn chúng nó sang một bên.
Hoắc Duật Hy thì không sợ, cô dường như không nghe thấy câu hỏi của hắn, muốn bỏ lên tầng.
"Đứng lại! Tôi cho phép em vào nhà sao? Cút ra ngoài!"
Nhìn người đàn ông vững vàng ngồi trên salon, phiến môi mỏng cũng thật lạnh lùng, cả người toát ra hàn khí đại biểu cho sự tức giận, cô bấy giờ lạnh nhạt xoay người hướng cửa chính đi ra.
"Hoắc Duật Hy!" Tư Cảnh Hàn rống lên, hắn không ngờ cô cả gan đi thật, lâu như vậy hắn cũng chưa lớn tiếng đến thế, "Em dám bước ra ngoài, tôi lập tức đánh gãy chân em! Có tin không?"
Cô hừ lạnh, không biết là cảm xúc gì ngoảnh lại, hỏi: "Vậy Tư tổng, tôi nên đi hay ở đây? Mong anh rõ."
"Cút ra ngoài hết!"
Sau tiếng quát lạnh, người hầu nối đuôi nhau lui ra, mà thật sự cũng rất muốn trốn thoát lâu rồi. Hàn thúc từ nãy giờ đứng ngoài cửa, không bước vào, dựa theo thái độ của Tư Cảnh Hàn ông cũng không vào, bây giờ cũng không tiến vào mà lui ra cùng đám hầu nữ.
Cánh cửa khép lại, không một âm thanh nào vang lên nữa, lặng im đến độ một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tư Cảnh Hàn sải một bước dài nắm lấy Hoắc Duật Hy, ép mạnh cô vào cửa, lạnh ngắt rít lên: "Đi đâu đến bây giờ?"
"Từ lúc nào tôi vinh hạnh được anh quan tâm quá thế, chẳng phải trước kia chỉ cần không đi tìm Tề Thiếu Khanh, không về quá 10 giờ thì đều sống chết mặc tôi sao?"
"Hoắc Duật Hy, trả lời tử tế vào!" Sự kiên nhẫn của hắn ngày một cháy dần.
"Đến chỗ A Vũ." Cô cũng không nóng không lạnh lên tiếng. Điều này khi nhìn thấy hai con chó hắn cũng đã biết, chỉ là cô vô pháp vô thiên rời khỏi căn nhà này không báo cho ai biết như vậy chính là nghịch ý của hắn rồi. "Đây đã là lần thứ mấy tôi cảnh cáo em không được tự ý rời đi rồi? Em nghe không hiểu tiếng người sao?!"
Hoắc Duật Hy muốn vùng ra, cô phẫn nộ hét lên: "Vậy cái luật lệ của anh là dành cho con người sao? Tư Cảnh Hàn, đủ lắm rồi, tôi không phải là sủng vật cứ mãi sống trong lồng của anh!"
"A... vậy nên cô hết lần này đến lần khác muốn thoát khỏi cái lồng son này mà đi tìm đàn ông?" Tư Cảnh Hàn thật sự mất hết kiên nhẫn, thậm chí không kìm chế được nặng lời. Hắn xồng xộc kéo cô đến bàn trà, một tay đè xuống, một tay khác lấy một xấp tài liệu ra ném xuống: "Cô xem cho rõ, rốt cuộc lời tôi nói là đúng hay sai?"
Hoắc Duật Hy run run bờ môi vì kìm nén tủi thân, mở sắp tài liệu ra, bên trong có rất nhiều ảnh, nhưng quan trọng nhân vật chính của số ảnh kia là cô và Kha Triển Vương, lúc đó cô vắt người dựa vào anh, lúc lại ngước đến bên tai của anh nói gì đó, cười có chút mơ hồ, khái quát từ góc độ nào cũng là hai người đang ôm nhau, thân mật vô cùng.
Xem xong, Hoắc Duật Hy thật sự giật mình, loáng thoáng nghĩ đến trước đây không lâu, trong lúc Tư Cảnh Hàn đi công tác ở thành phố N, cô và Kha Triển Vương có gặp nhau ở một nhà hàng, cô uống say nên anh đưa cô về biệt thự, đây chính là cảnh ở trước nhà hàng đó, anh đang bắt xe, không ngờ lại có người chụp lén mà còn chụp một cách ác ý. Hàn thúc cũng từng nói qua, đêm đó cô say, Tư Cảnh Hàn có trở lại Hàn Nguyệt, cũng có thể đã biết cô đi ra ngoài cùng Kha Triển Vương, nhưng thời gian qua hắn vẫn không nói gì cho đến hôm nay.
Nhưng vì sao hắn có được những bức ảnh này, nếu như trước đây hắn có chúng thì đã nổi giận từ lâu rồi chứ không để bây giờ, chứng tỏ có một người nào đó vừa đưa cho hắn thôi.
"Sao, không nói được lời nào?" Tư Cảnh Hàn kéo phắt cô dậy, xô vào góc ghế, có hơi thô lỗ bóp lấy cằm của cô: "Hoắc Duật Hy, lúc đó tôi hỏi cô, cô một mực phủ nhận, tôi chấp nhận tin cô dù tôi biết cô nói dối. Nhưng tôi không ngờ, cô còn dám cùng đàn ông khác ở một chỗ công khai ôm ấp, thân mật đủ điều. Cô thật sự muốn chết phải không?!"
Hoắc Duật Hy bật cười, nước mắt cô giàn ra, không có uất ức chỉ có căm giận và chua chát: "Thật buồn cười, anh cùng Na Mộc Lệ dây dưa trước mặt công chúng thì được, nhưng đến tôi thì anh lại nổi trận lôi đình, Tư Cảnh Hàn, anh có tư cách gì hả? Lại là vì tôi thuộc quyền sở hữu của anh, là sủng vật của anh sao?"
"Con mắt nào của cô thì thấy tôi cùng cô ta qua lại, trước đó đã thấy hay sáng nay thấy? Dùng con mắt này hay con mắt này để xem?!" Tư Cảnh Hàn lên quát, hỏi vặn ngược lại Hoắc Duật Hy.
"Còn có thể khác được sao, hai người là tình nhân của nhau, cô ta ngồi trên đùi anh thì còn có thể là chuyện tốt đẹp gì? Chẳng lẽ anh bắt tôi phải chờ hai người cởi sạch quần áo rồi chạy tới xem mới biết đó gọi là làm..."
"Câm miệng! Còn nói thêm một tiếng thì đừng trách tôi!"
"Anh đừng bắt tôi im miệng, mấy tấm ảnh này có phải là cô ta đưa cho anh hay không?" Chỉ có thể như vậy, bởi vì người sáng nay khả nghi nhất chỉ có Na Mộc Lệ, hơn nữa lúc ở nhà vệ sinh cô ta còn mở miệng đắc ý bảo chờ xem cô có thể ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn thêm bao lâu. Càng nghĩ thì càng trùng khớp, cô ngước mắt nhìn người đàn ông phía trên mình, nói: "Anh là hôn quân bạo chúa sao, cô ta nói, anh liền tin, tôi có giải thích hay không, thì cũng bằng thừa."
Đây là giải thích của cô?
Đây là giải thích của cô!
Cô luôn trách móc hắn trong sự căm giận của mình, vậy vì sao không lần nào cô thật lòng một chút, dịu dàng một chút nói cho hắn nghe cô đang làm gì? Cô chỉ muốn che giấu hành tung của mình, chỉ muốn chống lại sự sắp xếp của hắn, mặc cho đó là đúng hay sai.
Cô như thế, lại bắt hắn tin cô, thì hắn phải lấy cái gì tin cô đây. Nói trắng ra, so với phụ nữ khác, người như Hoắc Duật Hy ở bên cạnh hắn hoàn toàn là phản tác dụng, so với Na Mộc Lệ thì cô đã thua cô ta ngay từ đầu!
Cô quá bướng bỉnh trong khi sự bao dung của một người đàn ông có giới hạn, mấy năm qua người khác luôn cho rằng hắn độc tài, tàn nhẫn với cô, nhưng không ai biết được hắn đã mắt nhắm mắt mở cho cô tùy hứng bao nhiêu lần, sự nhượng bộ đến mức cuối cũng chỉ vì mong cô ngoan ngoãn một chút ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng mà, cô chưa từng để tâm, chưa từng nghiền ngẫm một lần biểu cảm trên nét mặt của hắn, càng không hiểu được cảm giác của hắn đã phải trải qua thế nào.
"Cô thì lấy tư cách gì để tôi tin cô, nếu không phải cô luôn nói dối thì hôm nay Na Mộc Lệ có thể đem số ảnh này đến đây sao? Tôi không tức giận cô mà cô còn dám quay lại tỏ thái độ với tôi, cô nghĩ bản thân là cái gì của tôi hả?!"
Tư Cảnh Hàn giống như bị chọc đến giới hạn, vô tình trở mặt, động tác của hắn cũng mạnh hơn, khiến Hoắc Duật Hy phải hít thở không thông. Nhưng lời nói của hắn còn khiến cô đau đớn hơn gấp nhiều lần, giống như đánh một đòn trí mạng vào gáy khiến cô sực tỉnh và ý thức được vị trí thực sự của mình.
Cô để vào bát của hai con chó mấy miếng thức ăn, chúng mới dời mắt khỏi Lạc Tư Vũ tập trung ăn. Lạc Tư Vũ nhìn Hoắc Duật Hy thì bất giác đưa tay vuốt mi tâm, hắn biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là không biện giải gì cho bản thân, hắn gắp một miếng rau bỏ vào chén sau đó nói:
"Tiểu Hy, em chưa nói vì sao bản thân lại đến đây."
"Vậy tại sao anh không hỏi mà bắt tôi phải nói trước." Hoắc Duật Hy dửng dưng đáp như vậy, cô gắp thêm một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai rồi lại gắp cho Đại Ngáo và Gâu Đần thêm thức ăn.
Nhìn ra thái độ như ăn phải thuốc súng của Hoắc Duật Hy, Lạc Tư Vũ liền biết cô và Tư Cảnh Hàn cãi nhau.
"Vậy hắn có biết em đến đây không, còn nữa, làm sao em vào được đây?"
"Mật khẩu."
"Em biết mật khẩu khóa cửa nhà của tôi?" Lạc Tư Vũ thật sự bất ngờ, Hoắc Duật Hy chưa đến đây lần nào, mà người biết mật khẩu nhà của hắn cũng chẳng có ai ngoài mấy người bạn thân. Chẳng lẽ đến chuyện này mà Mặc Lạc Phàm cũng kể với Hoắc Duật Hy?
"Không phải Mặc Lạc Phàm kể với tôi đâu, là vì ở công ty một lần tôi vô tình đọc được hồ sơ của anh nên nhớ địa chỉ nhà, còn về mật khẩu là do may mắn thôi. Bởi vì dựa trên số nhà của anh và mỗi khi anh bảo bộ phận thư ký đặt nhà hàng hay khách sạn đều là số 1206. Nên tôi nghĩ số này có đặc biệt với anh."
Cách lý giải của Hoắc Duật Hy càng làm Lạc Tư Vũ bất ngờ, hắn không ngờ cô lại là một người tinh ý như vậy, chỉ dựa vào một vài chi tiết đã có thể suy đoán mật mã của hắn. Đúng là thói quen đặt cùng một mã mật khẩu này của hắn không tốt, nhưng lâu như vậy hắn vẫn không sửa được, chỉ bởi vì đúng như lời Hoắc Duật Hy, con số đó nó có ý nghĩa với hắn.
"Mà có khi mật khẩu thẻ tín dụng hay két sắt trong nhà của anh cũng là như vậy không chừng!" Hoắc Duật Hy nặn ra thêm một câu.
Lạc Tư Vũ cười nhạt, không nói thêm, cúi đầu từ tốn ăn, hai con chó bên cạnh hắn cũng ngoan ngoãn ngồi ăn phần của mình. Hơn hết, thức ăn hôm nay cô nấu thật rất ngon, lâu như vậy Lạc Tư Vũ hắn mới được ăn bữa cơm theo hương vị ở nhà, nhưng mà nếu để Tư Cảnh Hàn biết được có khi lại trở mặt tống hắn ra nước ngoài công tác lập tức.
"Ăn xong tôi đưa em về."
"Tôi không về."
Tính Hoắc Duật Hy bướng bỉnh, là thói của một đại tiểu thư bị chiều hư, điều này ai cũng biết nên Lạc Tư Vũ không mất kiên nhẫn, tiếp tục khuyên: "Tiểu Hy, em phải hiểu dù thế nào hắn cũng không phải người dễ nói chuyện, tôi biết em chạy đến đây không cho ai biết, bây giờ ở Hàn Nguyệt hẳn đã nháo nhào lên, em tức giận hắn, nhưng Hàn thúc thì sao, những người khác thì sao? Họ sẽ bị liên lụy."
"Đàn ông các anh chỉ giỏi bao che cho nhau, tôi nấu bữa cơm này đúng là phí phạm!"
Chưa nói mấy câu, Hoắc Duật Hy đã tức giận đùng đùng, khác hẳn với cô thường ngày, cho dù là bướng bỉnh cũng không ngang ngược như vậy. Lạc Tư Vũ tính khí vốn lạnh nhạt, nhưng cũng ngoại trừ với một số người, hắn sẽ ôn nhu và nhẫn nại hơn, Hoắc Duật Hy chính là một trong số ít đó.
"Em cũng biết tôi không thể giữ em lại qua đêm, hơn nữa nếu em qua đêm ở bên ngoài, Tư Cảnh Hàn cũng sẽ không tha cho em. Nên quay về đi."
"Tôi không về! Anh có biết hắn cùng đàn bà khác cùng làm chuyện gì không?"
Lạc Tư Vũ nhíu mi tâm, có chút chưa rõ nguyên nhân, tuy phòng làm việc gần cạnh nhau với Tư Cảnh Hàn, nhưng hôm nay chưa ai báo cho hắn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Hy, em đừng khóc, nói cho tôi nghe."
"Chính là Na Mộc Lệ, cô ta và Tư Cảnh Hàn ở trong phòng làm việc cùng nhau..." Nói đến đây, Hoắc Duật Hy như bà vợ mới đi bắt ghen về, khóc nấc lên. Gâu Đần và Đại Ngáo thấy cô khóc chúng nó cũng sợ, không ăn nữa, ngồi một bên nhìn cô kêu ư ử, Đại Ngáo kéo kéo tay Lạc Tư Vũ như hỏi chuyện gì hoặc như để bảo hắn an ủi Hoắc Duật Hy.
Còn Lạc Tư Vũ, đối với chuyện Hoắc Duật Hy vừa kể vẫn ngờ vực, tuy vậy hắn không hỏi rõ nữa, điều hắn quan tâm là thái độ của Hoắc Duật Hy đối với chuyện này. Cô khóc, chứng tỏ cô rất để ý.
Vạn nhất nghĩ đến khả năng xảy ra của loại tình huống đó, thì phải làm sao? Không phải tình huống Tư Cảnh Hàn cùng Na Mộc Lệ qua lại, mà là tình huống tình yêu của Hoắc Duật Hy đã chuyển hướng, muốn gửi nhờ lên người t Cảnh Hàn thì phải làm sao?
Hắn nghĩ đến lựa chọn của Tư Cảnh Hàn thì với tình thế này e là ngày càng khó khăn mà quyết định. Nếu đã phải tách ra thì không nên có mối lưu luyến dây dưa nào, mà tình cảm chính là sự kết nối bền chặt khó cắt đứt nhất, nên muốn tách ra, trước hết phải dứt tình.
Thế mà hôm nay, Hoắc Duật Hy lại khóc, báo hiệu cho một loại cảm xúc nào đó lại hồi sinh.
_____________
"Ôi, hình như là tiểu thư về!"
Nghe ngoài cửa có tiếng kêu vui, Tư Cảnh Hàn lập tức ngồi trở lại ghế salon.
Trên xe, Lạc Tư Vũ và Hoắc Duật Hy đều trầm mặc, đã lái xe đến trước sân biệt thự nên cô không thể trốn nữa. Lạc Tư Vũ quả nhiên rất nhẫn tâm, tuyệt đối không chứa chấp cô, ăn xong liền lôi cô lên xe không bàn cãi.
Xe dừng lại đã mấy phút cô mới giận dỗi đẩy cửa ra, Lạc Tư Vũ không an ủi chỉ nói: "Sau này đừng gọi chúng nó như vậy nữa, tên của con Husky là Bạch..." Nói đến nửa chừng, hắn hơi khựng lại, không biết nghĩ đến việc gì sau đó sửa miệng bổ sung: "Hay em cứ gọi là Bánh Bao và Màn Thầu đều được, chỉ cần đừng gọi như Mặc Lạc Phàm là được."
Hoắc Duật Hy dường như không để tâm đến lời của hắn, vòng ra phía sau dẫn hai con chó xuống xe, điểm thu về được duy nhất là cô mượn được Gâu Đần và Đại Ngáo đến chơi vài ngày.
Lạc Tư Vũ nhìn theo bóng dáng của Hoắc Duật Hy cùng Gâu Đần và Đại Ngáo đi về phía cửa chính, hắn thở dài. Nhưng là hai con chó đó cũng đâu phải của hắn, lúc trở lại từ Canada hắn dẫn chúng theo để Mặc Lạc Phàm kiểm tra sức khỏe, nhưng do tên kia trở lại đó vội quá nên không kịp đem chúng về. Còn lý do vì sao phải là Mặc Lạc Phàm đích thân kiểm tra còn do chủ nhân thật sự của bọn chúng có thân phận thế nào để ai cũng phải quan tâm tuyệt đối.
"Cậu Vũ, không vào một lát sao?" Hàn thúc từ đâu đã tiến đến, ôn tồn hỏi.
Lạc Tư Vũ nhìn thúc ấy rồi lễ phép nói: "Không cần đâu, con phải trở lại Hoa Nam đây."
Hàn thúc gật đầu, sau đó cũng theo hướng phòng khách của biệt thự bước đi.
Hoắc Duật Hy vào phòng khách, Gâu Đần và Đại Ngáo vừa thấy Tư Cảnh Hàn đã muốn chạy đến nhưng bị cô kéo lại.
"Còn biết đường về?" Người đàn ông ngồi trên ghế lạnh tanh lên tiếng, hắn liếc nhìn hai con chó một cái, chúng nó đã sợ đến co rúm cái đuôi lại rồi rủ nhau chạy ra ngoài, một người hầu đứng bên cửa bèn dẫn chúng nó sang một bên.
Hoắc Duật Hy thì không sợ, cô dường như không nghe thấy câu hỏi của hắn, muốn bỏ lên tầng.
"Đứng lại! Tôi cho phép em vào nhà sao? Cút ra ngoài!"
Nhìn người đàn ông vững vàng ngồi trên salon, phiến môi mỏng cũng thật lạnh lùng, cả người toát ra hàn khí đại biểu cho sự tức giận, cô bấy giờ lạnh nhạt xoay người hướng cửa chính đi ra.
"Hoắc Duật Hy!" Tư Cảnh Hàn rống lên, hắn không ngờ cô cả gan đi thật, lâu như vậy hắn cũng chưa lớn tiếng đến thế, "Em dám bước ra ngoài, tôi lập tức đánh gãy chân em! Có tin không?"
Cô hừ lạnh, không biết là cảm xúc gì ngoảnh lại, hỏi: "Vậy Tư tổng, tôi nên đi hay ở đây? Mong anh rõ."
"Cút ra ngoài hết!"
Sau tiếng quát lạnh, người hầu nối đuôi nhau lui ra, mà thật sự cũng rất muốn trốn thoát lâu rồi. Hàn thúc từ nãy giờ đứng ngoài cửa, không bước vào, dựa theo thái độ của Tư Cảnh Hàn ông cũng không vào, bây giờ cũng không tiến vào mà lui ra cùng đám hầu nữ.
Cánh cửa khép lại, không một âm thanh nào vang lên nữa, lặng im đến độ một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tư Cảnh Hàn sải một bước dài nắm lấy Hoắc Duật Hy, ép mạnh cô vào cửa, lạnh ngắt rít lên: "Đi đâu đến bây giờ?"
"Từ lúc nào tôi vinh hạnh được anh quan tâm quá thế, chẳng phải trước kia chỉ cần không đi tìm Tề Thiếu Khanh, không về quá 10 giờ thì đều sống chết mặc tôi sao?"
"Hoắc Duật Hy, trả lời tử tế vào!" Sự kiên nhẫn của hắn ngày một cháy dần.
"Đến chỗ A Vũ." Cô cũng không nóng không lạnh lên tiếng. Điều này khi nhìn thấy hai con chó hắn cũng đã biết, chỉ là cô vô pháp vô thiên rời khỏi căn nhà này không báo cho ai biết như vậy chính là nghịch ý của hắn rồi. "Đây đã là lần thứ mấy tôi cảnh cáo em không được tự ý rời đi rồi? Em nghe không hiểu tiếng người sao?!"
Hoắc Duật Hy muốn vùng ra, cô phẫn nộ hét lên: "Vậy cái luật lệ của anh là dành cho con người sao? Tư Cảnh Hàn, đủ lắm rồi, tôi không phải là sủng vật cứ mãi sống trong lồng của anh!"
"A... vậy nên cô hết lần này đến lần khác muốn thoát khỏi cái lồng son này mà đi tìm đàn ông?" Tư Cảnh Hàn thật sự mất hết kiên nhẫn, thậm chí không kìm chế được nặng lời. Hắn xồng xộc kéo cô đến bàn trà, một tay đè xuống, một tay khác lấy một xấp tài liệu ra ném xuống: "Cô xem cho rõ, rốt cuộc lời tôi nói là đúng hay sai?"
Hoắc Duật Hy run run bờ môi vì kìm nén tủi thân, mở sắp tài liệu ra, bên trong có rất nhiều ảnh, nhưng quan trọng nhân vật chính của số ảnh kia là cô và Kha Triển Vương, lúc đó cô vắt người dựa vào anh, lúc lại ngước đến bên tai của anh nói gì đó, cười có chút mơ hồ, khái quát từ góc độ nào cũng là hai người đang ôm nhau, thân mật vô cùng.
Xem xong, Hoắc Duật Hy thật sự giật mình, loáng thoáng nghĩ đến trước đây không lâu, trong lúc Tư Cảnh Hàn đi công tác ở thành phố N, cô và Kha Triển Vương có gặp nhau ở một nhà hàng, cô uống say nên anh đưa cô về biệt thự, đây chính là cảnh ở trước nhà hàng đó, anh đang bắt xe, không ngờ lại có người chụp lén mà còn chụp một cách ác ý. Hàn thúc cũng từng nói qua, đêm đó cô say, Tư Cảnh Hàn có trở lại Hàn Nguyệt, cũng có thể đã biết cô đi ra ngoài cùng Kha Triển Vương, nhưng thời gian qua hắn vẫn không nói gì cho đến hôm nay.
Nhưng vì sao hắn có được những bức ảnh này, nếu như trước đây hắn có chúng thì đã nổi giận từ lâu rồi chứ không để bây giờ, chứng tỏ có một người nào đó vừa đưa cho hắn thôi.
"Sao, không nói được lời nào?" Tư Cảnh Hàn kéo phắt cô dậy, xô vào góc ghế, có hơi thô lỗ bóp lấy cằm của cô: "Hoắc Duật Hy, lúc đó tôi hỏi cô, cô một mực phủ nhận, tôi chấp nhận tin cô dù tôi biết cô nói dối. Nhưng tôi không ngờ, cô còn dám cùng đàn ông khác ở một chỗ công khai ôm ấp, thân mật đủ điều. Cô thật sự muốn chết phải không?!"
Hoắc Duật Hy bật cười, nước mắt cô giàn ra, không có uất ức chỉ có căm giận và chua chát: "Thật buồn cười, anh cùng Na Mộc Lệ dây dưa trước mặt công chúng thì được, nhưng đến tôi thì anh lại nổi trận lôi đình, Tư Cảnh Hàn, anh có tư cách gì hả? Lại là vì tôi thuộc quyền sở hữu của anh, là sủng vật của anh sao?"
"Con mắt nào của cô thì thấy tôi cùng cô ta qua lại, trước đó đã thấy hay sáng nay thấy? Dùng con mắt này hay con mắt này để xem?!" Tư Cảnh Hàn lên quát, hỏi vặn ngược lại Hoắc Duật Hy.
"Còn có thể khác được sao, hai người là tình nhân của nhau, cô ta ngồi trên đùi anh thì còn có thể là chuyện tốt đẹp gì? Chẳng lẽ anh bắt tôi phải chờ hai người cởi sạch quần áo rồi chạy tới xem mới biết đó gọi là làm..."
"Câm miệng! Còn nói thêm một tiếng thì đừng trách tôi!"
"Anh đừng bắt tôi im miệng, mấy tấm ảnh này có phải là cô ta đưa cho anh hay không?" Chỉ có thể như vậy, bởi vì người sáng nay khả nghi nhất chỉ có Na Mộc Lệ, hơn nữa lúc ở nhà vệ sinh cô ta còn mở miệng đắc ý bảo chờ xem cô có thể ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn thêm bao lâu. Càng nghĩ thì càng trùng khớp, cô ngước mắt nhìn người đàn ông phía trên mình, nói: "Anh là hôn quân bạo chúa sao, cô ta nói, anh liền tin, tôi có giải thích hay không, thì cũng bằng thừa."
Đây là giải thích của cô?
Đây là giải thích của cô!
Cô luôn trách móc hắn trong sự căm giận của mình, vậy vì sao không lần nào cô thật lòng một chút, dịu dàng một chút nói cho hắn nghe cô đang làm gì? Cô chỉ muốn che giấu hành tung của mình, chỉ muốn chống lại sự sắp xếp của hắn, mặc cho đó là đúng hay sai.
Cô như thế, lại bắt hắn tin cô, thì hắn phải lấy cái gì tin cô đây. Nói trắng ra, so với phụ nữ khác, người như Hoắc Duật Hy ở bên cạnh hắn hoàn toàn là phản tác dụng, so với Na Mộc Lệ thì cô đã thua cô ta ngay từ đầu!
Cô quá bướng bỉnh trong khi sự bao dung của một người đàn ông có giới hạn, mấy năm qua người khác luôn cho rằng hắn độc tài, tàn nhẫn với cô, nhưng không ai biết được hắn đã mắt nhắm mắt mở cho cô tùy hứng bao nhiêu lần, sự nhượng bộ đến mức cuối cũng chỉ vì mong cô ngoan ngoãn một chút ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng mà, cô chưa từng để tâm, chưa từng nghiền ngẫm một lần biểu cảm trên nét mặt của hắn, càng không hiểu được cảm giác của hắn đã phải trải qua thế nào.
"Cô thì lấy tư cách gì để tôi tin cô, nếu không phải cô luôn nói dối thì hôm nay Na Mộc Lệ có thể đem số ảnh này đến đây sao? Tôi không tức giận cô mà cô còn dám quay lại tỏ thái độ với tôi, cô nghĩ bản thân là cái gì của tôi hả?!"
Tư Cảnh Hàn giống như bị chọc đến giới hạn, vô tình trở mặt, động tác của hắn cũng mạnh hơn, khiến Hoắc Duật Hy phải hít thở không thông. Nhưng lời nói của hắn còn khiến cô đau đớn hơn gấp nhiều lần, giống như đánh một đòn trí mạng vào gáy khiến cô sực tỉnh và ý thức được vị trí thực sự của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.