Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 148: Trái tim của quỷ.13

Niếp Niếp

29/07/2019

Một lời chiêu dụ đầy sức hấp dẫn khiến Mục Đương không giấu được ý sốt ruột nhưng vẫn tỏ ra thật thà: [Ấy, không vội, không vội. Khi đại nghiệp đã thành thì lúc nào mà chẳng được, tôi tin tưởng Nhị gia mà.]

"Mục lão đại thật làm tôi cảm thấy xấu hổ." Lạc Tư Vũ cảm thán tỏ ý tự trách, "Vậy mà chuyện lần trước tập kích Tư Cảnh Hàn tôi còn nghi ngờ ông không có thành ý, quả là thất kính."

[Không sao, không sao, tôi có thể hiểu mà, Nhị gia là lo cho đại cục thôi, hôm nay nhìn thấy cổ phần của Tư thị tiếp tục bị bán ra quả là Nhị gia cao chiêu làm tôi sung sướng vô cùng.]

Số cổ phần đó bán ra đều bị thu mua bởi một cá nhân nặc danh là do Lạc Tư Vũ sắp xếp cho ông ta mua lại, bước đầu thâm nhập vào Tư thị, một khi số cổ phần trong tay Lạc Tư Vũ bán hơn một nửa thì tiếp theo sẽ đến lượt Tư Cảnh Hàn chi ra, không cần biết ít nhiều nhưng đủ để hắn đứng trước nguy cơ, huống hồ gì Lạc Tư Vũ sẽ không đứng yên để hắn kịp thời khôi phục vốn.

Đối với lời khen của Mục Đương, Lạc Tư Vũ không nhận, "Mục lão đại không phải vui mừng vội, kế tiếp còn rất nhiều trò hay. Phía quỹ tài chính của Tư thị coi như đã thành công làm phân tán sự tập trung của Tư Cảnh Hàn vào Tổ chức, đợi đến khi người của Mục lão đại ở Nam Á có thể kết hợp với tôi thì mọi việc đã xem như đâu vào đấy, chỉ cần hành động nữa thôi."

[Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.] Mục Đương rất tán thành: [Chức đại đương gia của tôi ở Nam Á của tôi cố gắn giữ vững bao nhiêu năm nay chỉ vì muốn chờ người đủ sức đến để lần nữa kiến tạo lại cục diện của Vong, nay người đó đã xuất hiện thì tôi cũng sẵn sàng góp sức, ngày mai trước hôn lễ của Tư Cảnh Hàn hai ngày, cậu cùng tôi đến Nam Á để bọn người ở đó biết được thật giả thị phi, cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận điều người về Trung Quốc."

Trong tay Lạc Tư Vũ chiếc nhẫn Bách Xích lần nữa bị tung lên, màu mắt đen như đá hắc diệu ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ, hắn lấy một chiếc hộp trang sức nhỏ bằng gỗ có vẻ đã cũ kĩ nhưng cực kì tinh xảo, bên trong khăn lót màu bằng vải lụa màu tím đầy bí ẩn, đặt chiếc nhẫn nằm ngay ngắn vào trong, giọng nói trầm thấp thật từ tốn và rõ ràng:

"Có qua thì phải có lại, dù rằng Mục lão đại tin tưởng tôi nhưng mà tôi cũng nên sòng phẳng để thể hiện thiện chí hợp tác. Hôm tôi cùng lão đại đến Nam Á, nếu như có thể thuận lợi nhận được sự chấp thuận của những người trong tổ chức thì chiếc nhẫn Bách Xích của Vong hẳn là phải thuộc về Mục lão đại rồi."

Không đợi Mục Đương trả lời Lạc Tư Vũ đã cúp máy, khuôn mặt với nét tự tin trời sinh làm cảnh vật trước mắt hắn đều phải e ngại thêm phần tự ti, hắn đóng chiếc hộp trang sức lại, đồng thời mở thư điện tử vừa được gửi đến ra, trong đó có ảnh của Mộc Tích và nơi cô ấy đang lưu lại.

Nhìn địa chỉ của người gửi đến khóe môi hắn cong lên một đường rất nhỏ khó nhận ra, lúc đọc xong thư liền đưa tay lên ấn xóa.

"Rột rột"



Lúc này cửa phòng được đẩy ra, một bóng dáng thoăn thoắt lon ton chạy vào, nhảy lên ghế ngồi với hắn. Lạc Tư Vũ không bài xích vuốt vuốt lông của con chó tên Gâu Gần, hỏi nó: "Tên kia đâu, lại ăn hiếp không cho chơi cùng sao?"

Con chó dường như có linh tính kêu ư ử nhìn hắn, thân hình mập mạp của nó lắc lắc như làm nũng, một chân trước nâng lên chỉ về phía cửa, Lạc Tư Vũ nhìn theo hướng đó ánh mắt càng nhu hòa mang ý cười, mấy cái bóng lấp ló ngoài cửa lập tức rụt lại nhưng đã bị phát hiện:

"Vào đây." Lạc Tư Vũ khẽ gọi.

Bên ngoài cửa xuất hiện tình trạng đùn đẩy, mấy cục cưng của Tư Cảnh Hàn cả chủ cả tớ kế tiếp nối đuôi nhau chạy vào chờ được hưởng thụ sự sủng ái của người đàn ông.

Mục Đương nhìn màn hình điện thoại tối đen đôi mắt đã hằn vết chân chim phát sinh ý cười ngạo nghễ, trong đáy mắt là một loại cảm giác thành tựu khó diễn tả được. Ông ta rót cho mình một ly rượu, cô độc một hơi uống cạn.

"Cạch." Đập mạnh cái ly xuống mặt bàn, đôi môi ông ta mím chặt lại, ánh mắt sùng sục khí thế.

"Đại nghiệp của ta..." Ông ta đứng dậy, đi đến giữa căn phòng toàn trạm trổ hình rồng, nhìn ngắm nó như ngắm nhìn cả một giang sơn, giơ đôi tay lên, hô lớn: "Đại nghiệp của ta sắp thành rồi... Mục Quyết, con hãy về mà nhìn xem, ta làm sao báo thù cho con, ha ha ha..."

Tiếng cười rộ như dã thú của Mục Đương vang vọng khắp ngỏ ngách của căn phòng, bên trong không có một hơi gió nhưng khoang ngực ông ta vẫn lồng lộng khí thế.

"Ha ha... Khụ khụ khụ..."

Sau cơn ho bất chợt nhưng dài đăng đẳng đó ánh mắt của Mục Đương trở nên đỏ ngầu, ông ta nặng nhọc từng bước trở lại ghế ngồi, trên bàn cạnh tay ông ta có đặt một khung ảnh được lau chùi sạch sẽ, trong đó là hình một cô gái trẻ đang đứng dưới gốc cây dương liễu nở nụ cười tươi tắn.

Mục Đương ngắm nhìn mãi cũng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của cô gái ấy, vuốt ve: "Diệc Hân, em hãy về đây mà nhìn xem, rốt cuộc anh cũng có thể rửa hận cho em rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook