Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 150: Trái tim của quỷ.15

Niếp Niếp

29/07/2019

Anh nhìn chiếc hộp, lập tức trong mắt xuất hiện một linh cảm kỳ lạ, là một loại phức tạp vừa gần vừa xa, như đã đoán được hoặc như mơ hồ không có chân tướng.

Hoàng Tịch Liên mắt thấy anh cằm hộp trang sức nhíu mày mà không mở ra cứ bất động ngồi đó thì thắc mắc: "Này, chẳng lẽ thật sự như tôi đoán sao, cái này là vật hai người dùng để thề ước?"

Tề Thiếu Khanh thu hồi lại tâm tình, biết rằng nghe Hoàng Tịch Liên sẽ tức chết nên không quá bận tâm, trước mặt cô mở chiếc hộp ra.

"Oa..." Cô ấy nhìn thấy vật bên trong không khỏi kêu một tiếng cảm thán, bàn tay gian trá chụp lấy thứ bên trong đưa lên ngắm nghía: "Trước giờ tôi chưa thấy họa tiết nào lại lạ đến như vậy."

"Tư Cảnh Hàn nói thế nào?" Tề Thiếu Khanh không ngăn cản động tác của Hoàng Tịch Liên, cũng không nhìn theo chiếc nhẫn cô đang cầm, bất giác hỏi một câu.

Hoàng Tịch Liên nghe anh hỏi mới quay lại vấn đề trọng tâm, "Anh ấy bảo tôi nhắn là: vật hoàn cố chủ."

Nhận thấy lòng ngực của anh sau khi nghe mình nói vậy nén lại một nhịp thở, lặng im không nói gì Hoàng Tịch Liên càng trăn trở:

"Chẳng lẽ Tề Thiếu Khanh... anh và anh ấy thật sự là cái loại quan hệ đó nên trước khi kết hôn, anh ấy liền trả lại kỷ vật năm cũ cho anh? Nhưng mà không đúng, sao nhìn nó ở khoảng cách xa tôi trông lại rất quen nha."

Tề Thiếu Khanh ngồi yên không đáp, đôi mắt màu trà càng trở nên thâm trầm. Anh như vậy Hoàng Tịch Liên không làm phiền nữa, mấy người đàn ông này suy nghĩ gì, muốn nói gì cô cũng không thể cạy miệng ra, nếu cần thiết thì sẽ tự động tiết lộ thôi.

"Rộng quá."

Cô ướm chiếc nhẫn vào đủ mười ngón tay, biết là không vừa nhưng vẫn than thở. Bây giờ mới thu hút được sự chú ý của Tề Thiếu Khanh, anh đưa tay bắt lấy nó, bỏ vào giữa lòng bàn tay trái rồi nắm chặt lại, ném Hoàng Tịch Liên đang ngã ngớn dựa vào vai mình lên ghế, bản thân đi về cửa sổ sát mặt đặt, kéo rèm ra.

Hoàng Tịch Liên không hiểu anh đang làm gì nhưng chẳng nói tiếng nào, được ngồi trên ghế tổng tài đúng là có cảm giác rất oái, hai tay chống cằm nhìn về phía lưng của anh mà trong lòng rạo rực.



Đẹp trai đến mức này thì phụ nữ cùng anh lên giường chắc là không muốn khép chân lại luôn nhỉ?

"Hoàng Tịch Liên, qua đây." Tề Thiếu Khanh ra lệnh.

Nét vui vẻ trên môi của Hoàng Tịch Liên lập tức biến mất, cô ghét nhất là bị người ta sai bảo và phải ngoan ngoãn làm theo như một con cún.

"Anh tự mình qua." Cô rất không khách khí đáp trả. Tề Thiếu Khanh không chấp nhất, đi đến bắt cô quăng ra khỏi ghế: "Hắn còn nói gì nữa không?" Anh đặt chiếc nhẫn lên bàn, lần nữa hỏi.

Hoàng Tịch Liên căm phẫn nhìn anh, bực dọc: "Chỉ nói thế." Liếc qua liếc lại, chụp lấy chiếc nhẫn: "Nếu biết anh tính khí thế này tôi đã không đưa cho anh rồi, nhưng rốt cuộc anh có nhận không vậy, nếu không lấy thì tôi về nói với Cảnh Hàn cho tôi đem về chơi."

Tề Thiếu Khanh bắt lấy cổ tay của cô, trong mắt nổi lên một chút phức tạp, rồi hỏi: "Có muốn đeo không?"

"Đeo không vừa."

Anh nhếch mày: "Là vì cô không biết đeo."

"Vậy anh biết sao?" Hoàng Tịch Liên cũng không phải dạng vừa, nhưng lời này vừa thốt ra lập tức thấy mình nói dư thừa, chẳng phải Tư Cảnh Hàn đã nhắn là vật hoàn cố chủ sao, như vậy thì cái nhẫn này hẳn là của Tề Thiếu Khanh đi, anh không biết thì anh biết.

"Chọn một ngón đi." Tề Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt của cô biến đổi phong phú liên tục, rốt cuộc đã có chút lương tâm nói.

Hoàng Tịch Liên không giấu nổi tò mò: "Chẳng lẽ anh làm cho nó đeo ngón nào cũng vừa?"



Đáp án cho cô là một cái gật đầu, không chờ đợi gì Hoàng Tịch Liên lập tức chỉ vào ngón áp út tay trái: "Ngón này."

Tề Thiếu Khanh không nhanh không chậm đeo vào ngón áp út nhưng là tay phải của cô, không biết làm gì mà chiếc nhẫn rộng huếch đã vừa khít ôm lấy ngón tay Hoàng Tịch Liên khiến cô trố mắt kinh ngạc: "Vừa thật này, để tôi xem đeo ngón giữa có vừa không..." Bản tính nghịch ngợm của cô thật sự trỗi dậy muốn kéo chiếc nhẫn ra, lập tức ánh mắt của Tề Thiếu Khanh trở nên căng thẳng bắt lấy tay của cô, quát khẽ:

"Không được tự ý tháo ra!"

Hoàng Tịch Liên bị anh dọa giật mình bất động, dường như cũng nhận thấy bản thân vừa rồi hơi thất thố nên Tề Thiếu Khanh khẽ thu liễm tâm tình, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Tạm thời cô đeo nó đi, khi nào cần thiết thì tôi sẽ nhận lại."

"Sao vậy?"

"Nghe lời đi, đừng thắc mắc, còn nữa không được đụng vào nó lúc không có tôi."

Cái này càng vô lý hơn khiến Hoàng Tịch Liên không thể nín nhịn: "Tôi mới không phải là cháu gái của anh thì sao phải nghe lời anh, ngoại trừ lão ba thì chẳng ai cố quyền ra lệnh cho tôi cả."

Nhưng thái độ kiên quyết và dứt khoát của Hoàng Tịch Liên nhanh chóng tắt rụi khi Tề Thiếu Khanh nhìn chằm chằm cô với thái độ không cho từ chối: "Ngoan đi, nếu làm tốt tôi sẽ trả gắp đôi giá mấy hôm nay."

"Tôi mới không cần tiền của anh nữa, lão ba liền dư tiền cho tôi." Tuy rằng làu bàu là thế nhưng rốt cuộc Hoàng Tịch Liên vẫn chịu ấm ức nghe lời người đàn ông đeo chiếc nhẫn kia.

"Cơ mà anh có thể nói chiếc nhẫn này là cái vật gì quan trọng không?"

Tề Thiếu Khanh nhìn Hoàng Tịch Liên kia thắc mắc đến cùng đang bám lên cái ghế của mình thật sự phiền não đưa tay đỡ trán, tùy tiện: "Nhẫn cưới."

"Trời ơi, lại là nhẫn cưới của hai người các anh sao?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook