Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 136: Trái tim của quỷ.

Niếp Niếp

29/07/2019

Tề Thiếu Khanh không ngờ Hoắc Duật Hy sẽ xuất hiện, anh khẽ ngồi dậy, cô thấy thế đỡ lấy cánh tay của anh, nhìn đến vết thương trên mặt anh hận không thể liều chết với Tư Cảnh Hàn.

Thật sự giận dữ vô cùng, hướng về phía hắn gào lên: "Tại sao anh đáng ghét như vậy hả? Đã đến nông nổi này anh còn tính toán với anh ấy sao, tôi ghét anh! Tôi ghét anh!"

"Tiểu Hy, không phải như vậy..." Tề Thiếu Khanh ngăn Hoắc Duật Hy không cho kích động, nhưng đã quá muộn, cô chỉ nghĩ Tề Thiếu Khanh đang tốt bụng muốn nói đỡ cho Tư Cảnh Hàn, thật sự chân chính xem anh mới là nạn nhân. Cô nhìn về phía Mặc Lạc Phàm đang đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn thì gọi gấp:

"Mặc Lạc Phàm, anh còn đứng đó làm gì, không qua xem cho anh Thiếu Khanh."

Mặc Lạc Phàm nhìn Tư Cảnh Hàn lại nhìn Hoắc Duật Hy khó xử: "Nhưng mà Tiểu Hy..."

Hoắc Duật Hy nóng ruột cho Tề Thiếu Khanh nên chẳng cần lý lẽ, gắt lên: "Anh ta thì bị thương ở chỗ nào, anh còn không mau qua đây?"

Cô nói thế rồi đưa tay quệt nước mắt, nhìn chằm chằm Tư Cảnh Hàn mấy giây lại trở về lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt Tề Thiếu Khanh, cứ như vậy xem Tư Cảnh Hàn không tồn tại.

Bởi vì cô hận hắn chết đi được, hắn đã cướp cô đi rồi bây giờ còn muốn làm tổn thương anh Thiếu Khanh, loại đàn ông hẹp hòi như hắn thật đáng ghét!

Tư Cảnh Hàn từ khi cô đến cho tới bây giờ vẫn không nói gì, ánh mắt một mực gắt gao nhìn theo động tác của cô. Cô đẩy hắn ra, cô chạy đến bên người khác, cô giận dữ với hắn, cô lo lắng cho người ta, cô cho rằng hắn là cái gì?

Cô là cô dâu của hắn, cô vẫn mặc chiếc áo cưới mà hắn cho người chuẩn bị, chỉ là cô dâu này của hắn không đặt hắn trong mắt mà chỉ có duy nhất một người đàn ông khác mà thôi! Nhưng hắn vẫn cao ngạo đứng đó, bọn người Lạc Tư Vũ đều nhìn hắn, hắn lại nhìn Hoắc Duật Hy, còn cô độc nhất nhìn anh Thiếu Khanh của mình, trong mắt cô đâu còn ai khác.

Trong mắt cô chỉ có anh Thiếu Khanh biết đau mà Tư Cảnh Hàn này hẳn là quái vật không máu, không nước mắt.



Đó là sự khác nhau giữa hoàng tử và ác quỷ, nàng công chúa chỉ tươi cười khi nhìn thấy ánh sáng ban mai mà quên mất rằng giấc ngủ của nàng là được nâng niu bởi bóng tối.

Tư Cảnh Hàn mỉm cười...

Hắn gạt cánh tay của Mặc Lạc Phàm ra, không để anh phải khó xử và không để ai thấy được đáy mắt của mình, cứ thế quay lưng rời đi không nói một lời, không lần giải thích.

Mặc Lạc Phàm gọi theo nhưng hắn không dừng lại nên đành cắn răng đi đến chỗ của Hoắc Duật Hy, ngồi xuống cạnh Tề Thiếu Khanh nhưng vẫn ngoái đầu nhìn theo bóng lưng cô độc của Tư Cảnh Hàn nhỏ dần sau những bụi tuyết trắng xóa.

Anh thấy rõ ràng cánh tay của hắn đang run lên, cả người liêu xiêu trơ trọi.

Nhìn cảnh tượng này chẳng ai nói thêm lời nào, Lạc Tư Vũ hay Hoàng Tịch Liên đều trầm mặt, mỗi người một suy nghĩ, mỗi loại tiếc thương, cho đến rốt cuộc Lạc Tư Vũ nhìn Tề Thiếu Khanh ngồi trên đất một cái rồi quay mạnh bước chân vội vã đuổi theo phía sau Tư Cảnh Hàn.

Tề Thiếu Khanh được Mặc Lạc Phàm kiểm tra thương thế, Hoắc Duật Hy ở bên cạnh lo lắng quan tâm nhưng tâm tình từ lâu không đặt ở chỗ này, khi bóng còn Tư Cảnh Hàn không còn thấy nữa anh ngăn cánh tay của Mặc Lạc Phàm đang kiểm tra cho mình, tự mình chỉnh lại quần áo, Hoắc Duật Hy không hiểu nhìn anh:

"Anh Thiếu Khanh, thương tích của anh nên để anh ấy xem một lúc."

Tề Thiếu Khanh cho Mặc Lạc Phàm một ánh mắt, anh ấy lập tức hiểu ý đứng lên, tránh sang một bên đứng cùng Hoàng Tịch Liên. Bây giờ Tề Thiếu Khanh mới nhẹ nhàng kéo lấy Hoắc Duật Hy ôm vào lòng, cô hơi bất ngờ trước động tác của anh, khẽ đẩy người ra nhìn anh mà hỏi nhỏ: "Anh Thiếu Khanh, anh làm sao vậy?"

Nghe cô mềm mại gọi tên mình trong đôi mắt của Tề Thiếu Khanh ngập tràn đau khổ, đó là một loại đấu tranh cực độ để cuối cùng anh từ trong túi cẩn thận lấy ra chiếc vòng gỗ, chiếc vòng mà cô nói dối với anh là của một người bạn tặng.

Anh vẫn luôn biết cô nói dối, so với cô càng hiểu rõ hơn chiếc vòng này có ý nghĩa gì, anh trầm mặt không nói ra nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cô đeo nó trên tay thì anh như cảm nhận được khoảng cách giữa hai người không bao giờ lấy lại được.

Nhưng hôm nay, dù trong lòng có bao nhiêu giằng xé, anh vẫn không vạch trần lời nói dối của cô, cứ như một tên ngốc nghếch, trả lại cho cô vật định tình của cô và người đàn ông khác: "Tiểu Hy, cái này em để quên, anh đem đến cho em. Sau này đừng làm mất nó."



Hoắc Duật Hy nhìn anh tỉ mỉ đặt chiếc vòng vào tay mình mà nước mắt không kiềm chế được cứ như thế tuôn dài, giọng của anh làm cô có cảm giác như hai người sắp đi đến kết thúc cuối cùng không thể tiếp tục dây dưa nữa. Cô nắm chặt lấy tay của anh một cách bất an, Tề Thiếu Khanh hiểu ý vỗ vỗ lên đầu của cô, an ủi:

"Tiểu Hy đừng sợ, anh sau này vẫn sẽ luôn dõi theo em."

"Anh Thiếu Khanh, sao anh lại nói là sau này, chẳng lẽ anh..."

Tề Thiếu Khanh ừ một tiếng rất thấp, không để cô nói tiếp anh đã một lời nói ra tất cả: "Tiểu Hy, hôn lễ của em và hắn bản thân anh không thể xen vào nữa rồi, anh đã thua cuộc khi đến muộn để đón thanh xuân cùng em, để cuối cùng dù có bước nhanh đến thế nào anh cũng không thắng được những tháng ngày mà em cùng hắn ở chung một chỗ."

Hoắc Duật Hy lắc đầu, nước mắt cứ rơi, nhìn Tề Thiếu Khanh bất lực mà buông tay để cô một mình bước tiếp có cảm giác giống như một đứa trẻ lạc đường: "Không phải đâu anh Thiếu Khanh, anh nói lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau trước kia mà, chỉ vì Tư Cảnh Hàn sao chổi kia xen ngang vào cuộc sống của em..."

Tề Thiếu Khanh cười đau đớn, ôm chặt Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, anh nhìn tuyết rơi xuống tóc của cô lại nhớ đến tuyết này năm xưa cũng rơi trên tóc của Tiểu Bao, lúc đó anh thấy Tiểu Bao đứng trong một góc nhìn ra, là nhìn thấy anh ôm lấy cô giống hệt như lúc này, ánh mắt của Tiểu Bao lúc đó cũng giống như ánh mắt của Tư Cảnh Hàn bây giờ.

Giọng anh lạc đi:

"Không... Tiểu Hy, anh là người đến sau."

Hoắc Duật Hy không đủ lý trí để phân biệt điểm khác lạ trong lời nói của anh, có một nổi hoảng hốt khi anh nới lỏng vòng tay ôm lấy cô làm trái tim cô đập dữ dội. Tề Thiếu Khanh không nỡ đẩy cô ra nên duy trì động tác cũ, nhưng dù thế nào anh vẫn phải nói ra:

"Tiểu Hy, anh không sao cả, một lát nữa em phải rời chỗ này trở lại Hàn Nguyệt, Tư Cảnh Hàn bị thương rồi."

Hoắc Duật Hy lắc đầu không nghe, anh kiên nhẫn ôm lấy mặt của cô, nhỏ giọng thuyết phục: "Tiểu Hy, nghe anh, Tư Cảnh Hàn bị thương rồi, hắn bị thương rồi, em sau này phải biết quan tâm hắn một chút, tin anh... dù cho hắn có làm gì thì cũng không bao giờ làm hại em đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook