Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 464: Yêu nhau từ khi nào?

Niếp Niếp

06/01/2020



Đến khi Gâu Đần và Đại Ngáo ra ngoài gọi Tư Cảnh Hàn mới rời khỏi dòng hồi tưởng. Đưa hai vật cưng đánh răng xong hắn dẫn chúng nó lên giường cho ngủ cùng Đại Bạch, còn bản thân định quay lại chỗ bữa tiệc để đem Hoắc Duật Hy trở về.

Mấy giờ rồi cơ chứ, cô đã là mẹ của người ta nhưng lúc nào cũng khiến cho những người xung quanh phải lo lắng, cô định không trưởng thành đến bao giờ nữa?

Khoác lên người một chiếc áo phong mỏng, Tư Cảnh Hàn cứ thế đẩy cửa ra ngoài. Nhưng chưa kịp đi bước nào thì từ đâu một bóng đen lù lù chụp tới, đè nặng lên cửa, gần như là xô hắn về phía sau, không kịp phản ứng cứ thế hắn bị vồ nằm vật ra sàn kèm theo đó là sức nặng khủng khiếp của bóng đen kia nằm lên.

"A... đau quá."

Không phải là tiếng của hắn mà là của bóng đen kia rên khe khẽ.

Một con ma men nửa tỉnh nửa say không làm Tư Cảnh Hàn nổi điên nhưng cũng đủ tăng nhiệt độ máu trong cơ thể.

Hắn mím chặt môi đứng dậy, cố tình để Hoắc Duật Hy như con mèo nằm vật ra thảm trải sàn.

"Ây yo..." Cô lần nữa rên, bây giờ mới chịu ti hí mắt nhìn người trước mặt là ai, phát hiện ra đúng là Tư Cảnh Hàn thì cười hì hì áp mặt lên tay ngủ tiếp.

"Còn không đứng dậy thì lăn ra ngoài." Tư Cảnh Hàn đứng trên cao nghiêm khắc nói.

Đương nhiên Hoắc Duật Hy đến nhúc nhích còn không có huống hồ là nghe lời đứng dậy, nhiều lắm nhè nhè nói một câu: "Em say rồi, đứng không nổi nữa, anh bế em vào ngủ mau đi."

Nhưng đúng hơn là một câu ra lệnh.



Tư Cảnh Hàn khẽ liếm khóe môi rồi cười khẩy: "Quả nhiên khẩu khí so với lúc trước liền lớn hơn mấy phần. Nhưng mà mơ đi, tôi không có thời gian hầu hạ một con ma men." Nói rồi hắn định bước vào phòng ngủ để dọa cho cô tự đứng dậy. Nhưng Hoắc Duật Hy chẳng giống giả vờ say chút nào, cứ nằm bẹp dí ra sàn, uể oải kêu: "Em lạnh."

Người kia quả nhiên dừng chân, cô lại rên: "Em ở bên ngoài được một giờ rồi."

Tư Cảnh Hàn lập tức quay phắt lại, gắt lên: "Em điên rồi sao?"

"Em không điên." Hoắc Duật Hy khẳng định, từ nằm sấp chuyển sang ngửa người ra, chân phải vắt lên chân trái rồi gác lên cánh cửa một cách khí phách.

Dây thần kinh của Tư Cảnh Hàn phải giật bang bang vì hành động này của cô, cũng may chỉ có thấy nhìn thấy, tự hỏi bây giờ cô có biết mình đang mặc váy đuôi cá xẻ tà hay không?

Hoắc Duật Hy ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: "Em... thật ra nằm ngoài đó là muốn suy nghĩ xem rốt cuộc mình có nằm mơ hay không? Sao anh lại đột nhiên đối xử tốt với em như vậy chứ, có khi nào là nằm mơ không, làm sao chuyện tốt đẹp lại đến với em một cách dễ dàng được như vậy chứ? Trước giờ anh chưa từng cho em ăn món hời bao giờ cả. Có khi nào chỉ là diễn kịch trước mặt người khác để lừa thiên hạ hay không? Ức..." Nói được một đoạn cô đã nấc lên hơi rượu nhưng vẫn quý phái đổi chân gác.

"Nên em phải suy nghĩ chứ, hội chị em nói em ngốc mới đi tin con cáo bắc cực như anh. Ừ, họ nói chí phải. Nên em rất sợ khi gõ cửa rồi đáp lại em là ánh nhìn xa cách của anh, anh có biết không, sự cao ngạo đó của anh sẽ làm trái tim em đau đến chết, rất rất đau, chỉ cần tưởng tượng ra thôi em cũng đã thấy hãi hùng... ức... Em tự hỏi sao em lại chọc phải anh chứ, vì là anh nên tình yêu của em nó mới bất thường đến vậy, người khác yêu nhau hoặc chia tay hoặc yêu lâu dài, còn em với anh thì không có một khái nào. Thật là khó hiểu."

Tư Cảnh Hàn đứng tại chỗ, nghe cô nói như có gì đó cứa qua tim làm lòng ngực vừa ngứa vừa đau. Sau đó không nghe cô nói gì nữa mà nhịp thở cứ đều đều lên xuống hắn bèn bước nhanh tới, đỡ mặt của cô lên, gọi nhỏ: "Hoắc Duật Hy, tỉnh lại, Hoắc Duật Hy... em say thật sao?" Hắn là hỏi thế thôi, với tình trạng này thì đúng là cô quắc cần câu rồi.

Hắn thở dài định bế cô lên, ai ngờ cô lại dùng chiêu khích tướng quắp lấy cổ của hắn, kéo xuống, cười hì hì gian manh, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: "Nhưng sau đó em đã suy nghĩ xong, quyết định gõ cửa thì anh từ trong đi ra, có phải chúng ta là thần giao cách cảm không? Từ đó chứng minh quyết định của em là rất chính xác."

"Em quyết định cái gì rồi?" Tư Cảnh Hàn ngửa mặt lên trần nhà để không bị cô hôn tới.

Hoắc Duật Hy hoàn toàn dựa vào hắn, vẫn mỉm cười thích thú: "Thì chính là gõ cửa đó, không thử làm sao biết được thật hay giả, như thế chẳng phải chưa lâm trận đã đầu hàng rồi sau, rất phung phí cơ hội. Quả nhiên không phải em nằm mơ, mọi chuyện là thật, anh chuẩn bị đi tìm em phải không, vì lâu như vậy em còn chưa về phòng mà, anh sẽ phải nóng lòng thôi." Nghe lời đám chị em quả nhiên là không sai đi đâu được.

Sự tự tin của cô đã làm Tư Cảnh Hàn nảy sinh một ý tứ khác, cố tình nói: "Vậy thì em đoán sai rồi, tôi chỉ đang định đi tìm Lạc Tư Vũ. Còn về chuyện tối nay, đúng như em nghĩ, tôi chỉ muốn diễn cho bên ngoài thấy, thật sự thì tôi vẫn rất ghét em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook