Chương 31: Anh của đêm nay rất khác
Duy Duy
07/06/2020
“Mẹ, chúng ta....” Nhã Lan phẫn nộ tới mức cực độ, nhịn, nhịn, nhịn, kết quả của việc bọn họ nhịn chính là sự ức hiếp càng lúc càng quá đáng của mẹ cả và chị hai, bọn họ dùng mọi cách khác nhau để làm hại cô, lẽ nào như vậy cô cũng vẫn cứ phải nhịn? Những việc như thế này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần rồi!
Nhã Lan kéo tay mẹ mình, cái nhà như thế này mẹ con cô không thể ở được nữa, cô muốn đưa mẹ cô rời khỏi đây!
“Linh Linh.” Mẹ cô vung tay cô ra, giống với những lần trước, bà cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi, Hiếu Toàn, sau này em sẽ không như thế nữa.”
“Mẹ” Nhã Lan thật vọng ngồi phệt xuống sàn, cô nhìn mẹ cô với vẻ bất lực, còn Quắc Hiếu Toàn cũng có vẻ hài lòng hơn một chút: “Thu dọn đi, nhìn có ra cái gì không!”
Quắc Hiếu Toàn được mẹ cả và chị hai dìu lên lầu, anh cả thì đứng im đó như một cái máy, một lúc sau mới nói: “Để con lái xe đưa hai người tới bệnh viện.”
Kể từ ngày hôm đó, Nhã Lan hoàn toàn hiểu, người cha mà cô luôn mong chờ từ nhỏ tới giờ chẳng qua cũng là một kẻ nhu nhược, mọi sự mong chờ của cô đều trái với sự thật, cô bắt đầu trở lên lạnh lùng với tất cả mọi thứ, mọi niềm vui hay nối buồn trong cuộc sống này đối với cô mà nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Các bạn học đều nói sau lưng rằng cô là bông hồng máu lạnh, bọn họ cho rằng máu của cô đều là nước đá, thế nhưng có ai từng biết, cô cũng đã từng có trái tim ấm nóng đầy nhiệt huyết.
Haiz, đúng là tạo hóa, cô không thể không dùng cái vẻ bề ngoài lạnh lùng để bảo vệ bản thân, cách ly với đám đông.
Uyển Nhân thường nói: “Ở gần cậu như thế này nhưng tớ luôn cảm thấy con tim cậu cách tớ rất xa.”
Con tim đã hóa đá khiến cho cô luôn thờ ơ và lạnh nhạt với mọi thứ, đồng thời cô không còn tiếp cận gần đến ai nữa. Ngay đến cả người cha đáng kính cô cũng cảm thấy thật là xa xôi, vậy thì cô còn có thể gần gũi với ai?
Có điều, kể từ sau khi gặp Lãnh Mạn Nguyên, trái tim cô bắt đầu rung động, tâm trạng cũng thay đổi nhanh hơn so với bình thường, cô phát hiện, hành động của anh dễ ảnh hưởng tới cô.
Haiz....
Thở dài một tiếng, Nhã Lan lật người lại, đã nửa đêm rồi mà sao cô nhắm mắt nhưng lại không ngủ được, nhớ lại những chuyện cô, con tim cô lại thấy đau nhói.
Bây giờ mấy giờ rồi, quờ tay đi tìm chiếc điện thoại, nhưng trong màn đêm đen tối cô lại nhìn thấy hai con mắt đang hướng về phía mình.
Có người!
Nhanh chóng bất công tắc đèn lên, trong ánh sáng màu hồng, khuôn mặt anh tú của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện trước mắt.
“Anh bị làm sao thế?” Đôi mắt sáng long lanh của Nhã Lan liếc nhìn anh với sự khinh bỉ. Không biết có phải do ánh đèn không, hôm nay nhìn Lãnh Mạn Nguyên có vẻ thật ấm áp, trong ánh mắt lạnh lùng thường ngày của anh hôm nay bỗng xuất hiện thêm thần sắc của sự yêu thương.
Lãnh Mạn Nguyên bối rối thu ánh nhìn về, anh đương nhiên không thể nói với cô, nghe thím Trương nói cô thường chảy nước mắt khi ngủ mơ nên khi tối về nhà, bước chân anh không nghe lời mà lại đi tới phòng cô. Anh muốn thấy tận mắt tình hình của cô.
“Tôi đã khóa cửa rồi cơ mà.” Nhã Lan hướng ánh mắt về phía cửa, rồi cô lại nghĩ, Lãnh Mạn Nguyên là chủ nhân của ngôi nhà này, đương nhiên anh có chìa khóa của các phòng.
Lãnh Mạn Nguyên bật cười, nụ cười hôm nay khác với nụ cười mọi hôm, nó giống như gió mùa xuân, thổi vào trong tim của Nhã Lan, ở đó hình thành một cái tổ ấm áp.
“Cô ngủ đi, tôi chỉ tới để xem xem thế nào thôi.” Lãnh Mạn Nguyên chớp chớp mắt, anh đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Ừm...” Nhã Lan đột nhiên nhớ tới lời mời của anh cả: “Tôi, muốn về thăm nhà một chuyến.”
“Ừm!” Anh không quay lại chỉ ừm một tiếng thể hiện rằng anh đã nghe thấy.
“Vậy hôn nhân của chúng ta....” Cánh tay của Lãnh Mạn Nguyên đã cầm vào núm mở cửa, Nhã Lan nắm lấy cơ hội nhanh chóng bật ra câu hỏi.
“Tiếp tục có hiệu lực.” cánh cửa đã bị đóng lại, giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên được truyền vào trước khi cánh cửa đó bị đóng vào.
Tiếp tục có hiệu lực? Anh hiểu nhầm ý cô rồi sao, xem ra, phải tìm một cơ hội khác để giải thích rõ ràng với anh mới được.
Nhã Lan chọn một góc nhỏ thoải mái nằm xuống, cô nghĩ về việc này và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhã Lan kéo tay mẹ mình, cái nhà như thế này mẹ con cô không thể ở được nữa, cô muốn đưa mẹ cô rời khỏi đây!
“Linh Linh.” Mẹ cô vung tay cô ra, giống với những lần trước, bà cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi, Hiếu Toàn, sau này em sẽ không như thế nữa.”
“Mẹ” Nhã Lan thật vọng ngồi phệt xuống sàn, cô nhìn mẹ cô với vẻ bất lực, còn Quắc Hiếu Toàn cũng có vẻ hài lòng hơn một chút: “Thu dọn đi, nhìn có ra cái gì không!”
Quắc Hiếu Toàn được mẹ cả và chị hai dìu lên lầu, anh cả thì đứng im đó như một cái máy, một lúc sau mới nói: “Để con lái xe đưa hai người tới bệnh viện.”
Kể từ ngày hôm đó, Nhã Lan hoàn toàn hiểu, người cha mà cô luôn mong chờ từ nhỏ tới giờ chẳng qua cũng là một kẻ nhu nhược, mọi sự mong chờ của cô đều trái với sự thật, cô bắt đầu trở lên lạnh lùng với tất cả mọi thứ, mọi niềm vui hay nối buồn trong cuộc sống này đối với cô mà nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Các bạn học đều nói sau lưng rằng cô là bông hồng máu lạnh, bọn họ cho rằng máu của cô đều là nước đá, thế nhưng có ai từng biết, cô cũng đã từng có trái tim ấm nóng đầy nhiệt huyết.
Haiz, đúng là tạo hóa, cô không thể không dùng cái vẻ bề ngoài lạnh lùng để bảo vệ bản thân, cách ly với đám đông.
Uyển Nhân thường nói: “Ở gần cậu như thế này nhưng tớ luôn cảm thấy con tim cậu cách tớ rất xa.”
Con tim đã hóa đá khiến cho cô luôn thờ ơ và lạnh nhạt với mọi thứ, đồng thời cô không còn tiếp cận gần đến ai nữa. Ngay đến cả người cha đáng kính cô cũng cảm thấy thật là xa xôi, vậy thì cô còn có thể gần gũi với ai?
Có điều, kể từ sau khi gặp Lãnh Mạn Nguyên, trái tim cô bắt đầu rung động, tâm trạng cũng thay đổi nhanh hơn so với bình thường, cô phát hiện, hành động của anh dễ ảnh hưởng tới cô.
Haiz....
Thở dài một tiếng, Nhã Lan lật người lại, đã nửa đêm rồi mà sao cô nhắm mắt nhưng lại không ngủ được, nhớ lại những chuyện cô, con tim cô lại thấy đau nhói.
Bây giờ mấy giờ rồi, quờ tay đi tìm chiếc điện thoại, nhưng trong màn đêm đen tối cô lại nhìn thấy hai con mắt đang hướng về phía mình.
Có người!
Nhanh chóng bất công tắc đèn lên, trong ánh sáng màu hồng, khuôn mặt anh tú của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện trước mắt.
“Anh bị làm sao thế?” Đôi mắt sáng long lanh của Nhã Lan liếc nhìn anh với sự khinh bỉ. Không biết có phải do ánh đèn không, hôm nay nhìn Lãnh Mạn Nguyên có vẻ thật ấm áp, trong ánh mắt lạnh lùng thường ngày của anh hôm nay bỗng xuất hiện thêm thần sắc của sự yêu thương.
Lãnh Mạn Nguyên bối rối thu ánh nhìn về, anh đương nhiên không thể nói với cô, nghe thím Trương nói cô thường chảy nước mắt khi ngủ mơ nên khi tối về nhà, bước chân anh không nghe lời mà lại đi tới phòng cô. Anh muốn thấy tận mắt tình hình của cô.
“Tôi đã khóa cửa rồi cơ mà.” Nhã Lan hướng ánh mắt về phía cửa, rồi cô lại nghĩ, Lãnh Mạn Nguyên là chủ nhân của ngôi nhà này, đương nhiên anh có chìa khóa của các phòng.
Lãnh Mạn Nguyên bật cười, nụ cười hôm nay khác với nụ cười mọi hôm, nó giống như gió mùa xuân, thổi vào trong tim của Nhã Lan, ở đó hình thành một cái tổ ấm áp.
“Cô ngủ đi, tôi chỉ tới để xem xem thế nào thôi.” Lãnh Mạn Nguyên chớp chớp mắt, anh đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Ừm...” Nhã Lan đột nhiên nhớ tới lời mời của anh cả: “Tôi, muốn về thăm nhà một chuyến.”
“Ừm!” Anh không quay lại chỉ ừm một tiếng thể hiện rằng anh đã nghe thấy.
“Vậy hôn nhân của chúng ta....” Cánh tay của Lãnh Mạn Nguyên đã cầm vào núm mở cửa, Nhã Lan nắm lấy cơ hội nhanh chóng bật ra câu hỏi.
“Tiếp tục có hiệu lực.” cánh cửa đã bị đóng lại, giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên được truyền vào trước khi cánh cửa đó bị đóng vào.
Tiếp tục có hiệu lực? Anh hiểu nhầm ý cô rồi sao, xem ra, phải tìm một cơ hội khác để giải thích rõ ràng với anh mới được.
Nhã Lan chọn một góc nhỏ thoải mái nằm xuống, cô nghĩ về việc này và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.