Chương 177: Bảo bối đừng sợ
Duy Duy
07/06/2020
Tiếng cười ha ha của hắn vang lên bên tai của Nhã Lan, Nhã Lan rất muốn tìm thứ gì đó nhét vào tai. Khuôn mặt dữ tợn của hắn không ngừng lóe lên trước mắt cô, ngoại trừ liều lĩnh thì chính là gian ác!
Tiếp đó, bọn hộ tới kiểm duyệt kho lương thực.
“Ông chủ, lương thực của chúng ta được chuẩn bị rất đầy đủ, cho dù những tên cớm kia có bao vây cả năm cũng không sao. Trên đảo của chúng ta có người chế muối, lúc bình thường chế muối còn có thể bán ra ngoài, còn có cả khu cá và khu hải sản, cho dù không ra khỏi đây cũng có hải sản ngon lành để ăn.”
Tên thủ lĩnh phụ trách kho lúa triển lãm lượng lương thực dự trữ của hắn ta, Thành Kiên Vỹ lại hài lòng cười ha ha.
“Tốt lắm, tốt lắm!”
Đột nhiên, từ đằng xa truyền đến tiếng súng, vang lên kịch liệt một thời gina, sau đó thì dừng lại.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Mấy tên thuộc hạ chạy tới từ phía xa, Thành Kiên Vỹ ngăn chúng lại.
“Vừa rồi bắn nhau với đám cớm, giết mấy đứa muốn lén lút lên đây.” Tên dẫn đầu nói cung kính.
“Thi thể đâu?”
“Ném vào trong biển rồi.”
“Tốt lắm! Đi đi, canh cho cẩn thận!” Thành Kiên Vỹ vung tay lên, mấy tên đó chạy sang hướng khác
Nhã Lan nháy mắt máy cái, cô cứ cảm thấy tên đi đầu đó rất quen mắt.
“Ông chủ, bây giờ ông có thể yên giấc sống ở đây, làm đảo chủ rồi.” Một tên thủ lĩnh nịnh nọt nói.
“Hừ, ta không chỉ muốn làm đảo chủ, ta muốn làm hải vương!”
Hắn dứt lời, cả đám người phối hợp cười ha ha.
“Tối nay chúng ta mở tiệc lớn, vất vả cho các anh em!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh, bên dưới sôi trào lên.
Buổi chiều, bữa tiệc được bày ra đúng giờ, hơn một trăm người ngồi trong sảnh lớn, những tiếng kêu thô lỗ không ngừng vang lên. Nhã Lan và Uyển Nhân cũng được sắp xếp ngồi vào đó. Hai người ngồi ở một góc xa xa, nhưng vẫn không ngăn được sự quan sát trắng trợn của đám người đó.
“Các anh em!” Thành Kiên Vỹ bưng chén đứng ở trên vị trí cao nhất, hô to: “Chỉ cần mọi người đi theo tôi, đồ ăn đồ uống đồ dùng tốt đều sẽ không thiếu! Đến khi tôi thành hải vương, mọi người chính là công thần, tương lai mọi người đều là thủ lính, tôi là tướng lĩnh! Nào, cạn ly!”
Đám thuộc hạ đều đáp lại.
Uyển Nhân cúi đầu, chỉ lo ăn thức ăn, Nhã Lan cảm thấy bất an, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cô ăn thức ăn trong bát, miếng được miếng không, không thấy ngon miệng chút nào. Công trình phòng thủ đã nhìn thấy hôm nay khiến cô ưu sầu.
“Nào, mọi người ăn cho đã đi, uống thỏa thích!” Thành Kiên Vỹ vừa nói xong, bữa ăn liền bắt đầu, uống hết chén này đến chén khác, có người còn chơi đoán tay.
Đầu bếp không ngừng bưng đủ loại món ăn lên, những người trên bàn ăn rất nhộn nhịp.
“Đi! Mang chum Trần Nhưỡng mười năm kia lên đây cho tôi!” Tâm trạng của Thành Kiên Vỹ rất tốt, hắn lớn tiếng ra lệnh cho đầu bếp. Chỉ lát sau, mấy đầu bếp cùng hợp lực khiêng chum rượu tới.
“Rót đầy cho bọn họ trước, mỗi người một chén!” Đám đầu bếp bắt đầu chia rượu, mùi rượu nồng nặc bay đầy phòng.
Lúc đầu bếp tới cạnh Thành Kiên Vỹ, hắn dùng tay chặn hũ rượu lại, nhìn chằm chằm vào người đó bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Cậu tới đây từ khi nào? Sao tôi chưa từng gặp?”
“Em họ em làm ở đây, vì vậy cũng dẫn em tới.” Đầu bếp cúi thấp đầu, nói nhỏ.
Quan sát đám đầu bếp đang vội vàng ở phía dưới một hồi, hắn ném cái chén: “Đừng uống, những kẻ này không phải người của chúng ta!”
Đáng tiếc cũng đã chậm rồi, rượu đã rót cho hơn nửa bàn, có vài người đang đứng uống vào miệng, có một số người đã uống vào bụng. Bọn chúng cố gắng cho tay vào cổ họng để móc chỗ rượu đã uống ra, nhưng đã quá muộn rồi, chỉ chớp mắt chúng liền ngã xuống đất.
Người đầu bếp chấn định móc một khẩu súng ra. Thành Kiên Vỹ lộn một cái, rời khỏi cái ghế, hắn lăn một vòng sau lưng, thì ra bức tường kia không phải tường thật, hắn chạy ra khỏi tầm mắt của người đầu bếp thành công, cũng rút súng trên người ra.
“Đuổi theo mau lên!” Đầu bếp vung tay lên, những đầu bếp giả đó đều rút súng ra, đuổi theo hướng mà Thành Kiên Vỹ chạy.
Biến cố này tới qua nhanh, Nhã Lan và Uyển Nhân còn chưa tỉnh táo lại, hai người há to miệng, kình ngạc nhìn những tên thuộc hạ ngã dưới đất.
“Linh Nhi, đi mau!” Cô bị người ta kéo đi, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt kiên nghị, tuấn tú của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện trước mắt cô.
Anh vào đây bằng cách nào?
Còn chưa kịp hỏi ra tiếng, cô đã bị anh kéo ra rất xa, cô quay đầu lại nhìn, Đại Hưng đang đỡ Uyển Nhân theo đằng sau.
Một loạt tiếng súng tiểu liên vang lên, tạo thành một bức tường đạn phía sau bọn họ. Lãnh Mạn Nguyên dẫn cô trốn sau một bức tường, tránh được đạn bắn vào. Cô thấy Đại Hưng cũng dẫn Uyển Nhân trốn sang một bức tường khác, loạt đạn tách bốn người bọn họ ra.
“Không được để chúng chạy!” Thành Kiên Vỹ đứng ở trên cao ra lệnh xuống dưới. Tất cả những tên canh gác đều chạy sang bên này, những tên thuộc hạ không bị ngất đi cũng chạy tới.
“Mục tiêu quá lớn, tách ra đi!” Lãnh Mạn Nguyên ra lệnh cho Đại Hưng rồi kéo Nhã Lan chạy về một phía vắng vẻ. Nhã Lan biết con đường này, là con đường tới vách núi ở đằng sau.
“Nguyên, ở đó!” Cô định nói cho anh biết nơi đó có rất nhiều bẫy rập, có thể lấy mạng của hai người bất cứ lúc nào.
“Đừng lo, tất cả đều nằm trong kế hoạch!” Anh vẫy tờ giấy trong tay, Nhã Lan ngạc nhiên phát hiện ra đó là bản đồ công trình phòng thủ trong túi Thành Kiên Vỹ, sau anh lại lấy được nó?
“Những người đầu bếp đó là người của chúng ta, trộm một tờ bản đồ phòng thủ là rất dễ dàng.” Lãnh Mạn Nguyên vừa quan sát tình hình đằng trước vừa giải thích nghi vấn trong lòng cô.
Thảo nào trông những người đó lại quen như vậy, Nhã Lan bỗng nhớ tới đó là những vệ sĩ thường đi theo Lãnh Mạn Nguyên.
Hai người nhanh chóng tới vách núi, Lãnh Mạn Nguyên đã có dự tính, anh nhắc nhở Nhã Lan những hạng mục phải chú ý.
“Nhìn xem, sắp tới rồi, chúng ta trượt xuống từ chỗ đó, sẽ có người tiếp ứng!” Một sợi xích sắt thả ở vách núi, dài thẳng xuống dưới đáy. Nhã Lan chỉ chú ý tới chiều dài của dây thừng, không ngờ lại bị trượt chân.
“Cẩn thận!” Lãnh Mạn Nguyên thay đổi sắc mặt, muốn kéo cô lại, những vẫn chậm một chút. Một chiếc lưới sắt nhô lên từ dưới chân hai người, chỉ chớp mắt đã chụp thành một chiếc túi lưới, giam hai người lại bên trong.
Ngay sau đó nó lại bị bắn ra, hai người cứ thế mà bay lên rồi rơi thẳng xuống đáy vực.
Chết chắc rồi! Nhã Lan nhắm chặt mắt lại, cô ôm chặt lấy Lãnh Mạn Nguyên, trong đầu cô là một mảng trắng xóa…
Vốn tưởng rằng sẽ rơi xuống đáy biển tan xương nát thịt, nào ngờ sau khi túi lưới bắn ra thì nó lại được ngừng giữa không trung, cứ treo lửng lơ như vậy.
Nhã Lan ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đang ở giữa vách núi, bên dưới là những tảng đá sắc nhọn, có thể đâm vào hai người bất cứ lúc nào. Bên trên không cách đỉnh nủi quá xa, có thể nhìn thấy con đường nhỏ mà bọn họ vừa đi.
Một đám người chạy tới, dừng lại trên bọn họ, người cầm đầu là Thành Kiên Vỹ.
Hắn cười ha ha một trận, như chiếm được bảo vật.
“Lãnh Mạn Nguyên, lại rơi vào tay tao một lần nữa, thế nào, không phục cũng không được đúng không. Ha ha ha…”
Lãnh Mạn Nguyên cũng không hốt hoảng, khuôn mặt tuấn tú của anh không chút thay đổi. Anh lạnh lùng nhìn Thành Kiên Vỹ, trả lời bình tĩnh: “Ai rơi vào tay ai còn chưa biết đâu.”
Anh nói bình tĩnh đến thế, khiến trái tim hốt hoảng của Nhã Lan yên ổn trở lại.
“Nguyên…” Cô ôm chặt lấy anh, không muốn buông ra chút nào. Nếu thực sự phải chết, hai người được chết chung cũng coi như không phải tiếc nuối. Chỉ trách cô đã làm liên lụy đến anh, Nhã Lan cảm thấy rất tự trách.
“Linh Linh, em đừng sợ, anh sẽ kéo em lên ngay.” Nhìn hai người ôm lấy nhau, Thành Kiên Vỹ nhíu mi, sau đó lại dịu dàng nói. Đây là đặc quyền của Nhã Lan.
“Nếu anh đồng ý thả Nguyên, tôi sẽ đi theo anh.” Nhã Lan hi vọng có thể dùng điều này để trao đổi, cứu được mạng của Lãnh Mạn Nguyên.
“Không thể nào!” Thành Kiên Vỹ kiên quyết phủ định.
“Thành Kiên Vỹ, anh giết người như vậy rồi, còn chưa đủ hay sao?” Nhã Lan tức giận lên án hắn, lại chỉ nhận lại được tiếng cười điên cuồng của Thành Kiên Vỹ.
“Linh Linh, em quá ngây thơ rồi, cũng quá lương thiện.” Hắn khoanh tay trước ngực, ra vẻ hơn người: “Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, em không hiểu được chân lí này đâu.”
“Không có ai là kẻ địch của anh hết!” Nhã Lan kích động, Lãnh Mạn Nguyên vỗ nhẹ vào lưng cô, nói khẽ: “Bảo bối, đừng sợ.”
“Anh hỏi em một lần nữa, có muốn lên đây với anh không!” Thấy động tác thân mật của bọn họ, khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ trở nên vặn vẹo, hắn đã thực sự bị chọc giận.
“Tôi sẽ không đi với anh, nếu anh muốn giết Nguyên, thì giết luôn cả tôi đi.” Nhã Lan nói kiên định, ánh mắt cô dừng lại trên người Lãnh Mạn Nguyên, cuối cùng ôm chặt lấy anh.
“Đừng sợ, bảo bối.” Lời nói dịu dàng của Lãnh Mạn Nguyên phủ lên nỗi sợ hãi trong cô, cho dù phải chết ngay lúc này cô cũng không sợ nữa.
“Được!” Thành Kiên Vỹ nghiến răng nghiến lợi, vết sẹo trên mặt bắt mắt một cách khác thường, đỏ lên một cách kinh khủng: “Tác thành cho hai người!”
Ngay sau đó, hắn bắt đầu ra lệnh: “Buộc những thứ này vào cho chúng!”
Nhã Lan thấy mấy thên thuộc hạ khiêng một túi thuốc nổ từ từ quấn quanh ngoài túi lưới. Dây dẫn to dài nằm trong tay Thành Kiên Vỹ.
“Linh Linh, anh hỏi em một lần cuối cùng, có đi theo anh không?” Tên thuộc hạ đã chờ sẵn ở bên cạnh, chờ đợi câu trả lời của Nhã Lan.
Cô hiểu ý của hắn, nếu cô nói đồng ý đi theo chúng, cô sẽ được thuộc hạ cứu, còn Lãnh Mạn Nguyên sẽ bị vứt vào đáy vực.
“Không!” cô không muốn nhìn thấy kết quả ấy, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Kiếp này, kiếp sau, tôi cũng chỉ yêu một mình Lãnh Mạn Nguyên, vĩnh viễn!”
“Bảo bối!” Lãnh Mạn Nguyên rất cảm động, anh vuốt đầu cô, nói nhỏ: “Xin lỗi, anh không thể cứu em ra.”
“Không sao, không sao, chỉ cần được ở bên cạnh anh, em cũng đã mãn nguyện rồi.” Cô không ngừng lắc đầu, kích động rơi nước mắt.
“Được lắm, chúng mày xuống địa ngục mà yêu nhau đi!” Tiếng nói như tiếng của ác quỷ vang lên, cả người Nhã Lan run run, may mà có Lãnh Mạn Nguyên ôm nên mới không quá rõ ràng.
“Nguyên!”
Lãnh Mạn Nguyên cẩn thận đặt đầu cô vào ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của Lãnh Mạn Nguyên, cô đã chuẩn bị đón nhận cái chết.
Lại là một tiếng cười điên cuống cất lên, Nhã Lan nghe được tiếng tí tách của dây dẫn lửa, và cả mùi thuốc súng nồng nặc: “Chúng mày làm một đôi uyên ương số khổ dưới đáy vực đi, quà của tao cũng lớn lắm đúng không, ha ha ha…”
Tiếp đó, bọn hộ tới kiểm duyệt kho lương thực.
“Ông chủ, lương thực của chúng ta được chuẩn bị rất đầy đủ, cho dù những tên cớm kia có bao vây cả năm cũng không sao. Trên đảo của chúng ta có người chế muối, lúc bình thường chế muối còn có thể bán ra ngoài, còn có cả khu cá và khu hải sản, cho dù không ra khỏi đây cũng có hải sản ngon lành để ăn.”
Tên thủ lĩnh phụ trách kho lúa triển lãm lượng lương thực dự trữ của hắn ta, Thành Kiên Vỹ lại hài lòng cười ha ha.
“Tốt lắm, tốt lắm!”
Đột nhiên, từ đằng xa truyền đến tiếng súng, vang lên kịch liệt một thời gina, sau đó thì dừng lại.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Mấy tên thuộc hạ chạy tới từ phía xa, Thành Kiên Vỹ ngăn chúng lại.
“Vừa rồi bắn nhau với đám cớm, giết mấy đứa muốn lén lút lên đây.” Tên dẫn đầu nói cung kính.
“Thi thể đâu?”
“Ném vào trong biển rồi.”
“Tốt lắm! Đi đi, canh cho cẩn thận!” Thành Kiên Vỹ vung tay lên, mấy tên đó chạy sang hướng khác
Nhã Lan nháy mắt máy cái, cô cứ cảm thấy tên đi đầu đó rất quen mắt.
“Ông chủ, bây giờ ông có thể yên giấc sống ở đây, làm đảo chủ rồi.” Một tên thủ lĩnh nịnh nọt nói.
“Hừ, ta không chỉ muốn làm đảo chủ, ta muốn làm hải vương!”
Hắn dứt lời, cả đám người phối hợp cười ha ha.
“Tối nay chúng ta mở tiệc lớn, vất vả cho các anh em!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh, bên dưới sôi trào lên.
Buổi chiều, bữa tiệc được bày ra đúng giờ, hơn một trăm người ngồi trong sảnh lớn, những tiếng kêu thô lỗ không ngừng vang lên. Nhã Lan và Uyển Nhân cũng được sắp xếp ngồi vào đó. Hai người ngồi ở một góc xa xa, nhưng vẫn không ngăn được sự quan sát trắng trợn của đám người đó.
“Các anh em!” Thành Kiên Vỹ bưng chén đứng ở trên vị trí cao nhất, hô to: “Chỉ cần mọi người đi theo tôi, đồ ăn đồ uống đồ dùng tốt đều sẽ không thiếu! Đến khi tôi thành hải vương, mọi người chính là công thần, tương lai mọi người đều là thủ lính, tôi là tướng lĩnh! Nào, cạn ly!”
Đám thuộc hạ đều đáp lại.
Uyển Nhân cúi đầu, chỉ lo ăn thức ăn, Nhã Lan cảm thấy bất an, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cô ăn thức ăn trong bát, miếng được miếng không, không thấy ngon miệng chút nào. Công trình phòng thủ đã nhìn thấy hôm nay khiến cô ưu sầu.
“Nào, mọi người ăn cho đã đi, uống thỏa thích!” Thành Kiên Vỹ vừa nói xong, bữa ăn liền bắt đầu, uống hết chén này đến chén khác, có người còn chơi đoán tay.
Đầu bếp không ngừng bưng đủ loại món ăn lên, những người trên bàn ăn rất nhộn nhịp.
“Đi! Mang chum Trần Nhưỡng mười năm kia lên đây cho tôi!” Tâm trạng của Thành Kiên Vỹ rất tốt, hắn lớn tiếng ra lệnh cho đầu bếp. Chỉ lát sau, mấy đầu bếp cùng hợp lực khiêng chum rượu tới.
“Rót đầy cho bọn họ trước, mỗi người một chén!” Đám đầu bếp bắt đầu chia rượu, mùi rượu nồng nặc bay đầy phòng.
Lúc đầu bếp tới cạnh Thành Kiên Vỹ, hắn dùng tay chặn hũ rượu lại, nhìn chằm chằm vào người đó bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Cậu tới đây từ khi nào? Sao tôi chưa từng gặp?”
“Em họ em làm ở đây, vì vậy cũng dẫn em tới.” Đầu bếp cúi thấp đầu, nói nhỏ.
Quan sát đám đầu bếp đang vội vàng ở phía dưới một hồi, hắn ném cái chén: “Đừng uống, những kẻ này không phải người của chúng ta!”
Đáng tiếc cũng đã chậm rồi, rượu đã rót cho hơn nửa bàn, có vài người đang đứng uống vào miệng, có một số người đã uống vào bụng. Bọn chúng cố gắng cho tay vào cổ họng để móc chỗ rượu đã uống ra, nhưng đã quá muộn rồi, chỉ chớp mắt chúng liền ngã xuống đất.
Người đầu bếp chấn định móc một khẩu súng ra. Thành Kiên Vỹ lộn một cái, rời khỏi cái ghế, hắn lăn một vòng sau lưng, thì ra bức tường kia không phải tường thật, hắn chạy ra khỏi tầm mắt của người đầu bếp thành công, cũng rút súng trên người ra.
“Đuổi theo mau lên!” Đầu bếp vung tay lên, những đầu bếp giả đó đều rút súng ra, đuổi theo hướng mà Thành Kiên Vỹ chạy.
Biến cố này tới qua nhanh, Nhã Lan và Uyển Nhân còn chưa tỉnh táo lại, hai người há to miệng, kình ngạc nhìn những tên thuộc hạ ngã dưới đất.
“Linh Nhi, đi mau!” Cô bị người ta kéo đi, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt kiên nghị, tuấn tú của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện trước mắt cô.
Anh vào đây bằng cách nào?
Còn chưa kịp hỏi ra tiếng, cô đã bị anh kéo ra rất xa, cô quay đầu lại nhìn, Đại Hưng đang đỡ Uyển Nhân theo đằng sau.
Một loạt tiếng súng tiểu liên vang lên, tạo thành một bức tường đạn phía sau bọn họ. Lãnh Mạn Nguyên dẫn cô trốn sau một bức tường, tránh được đạn bắn vào. Cô thấy Đại Hưng cũng dẫn Uyển Nhân trốn sang một bức tường khác, loạt đạn tách bốn người bọn họ ra.
“Không được để chúng chạy!” Thành Kiên Vỹ đứng ở trên cao ra lệnh xuống dưới. Tất cả những tên canh gác đều chạy sang bên này, những tên thuộc hạ không bị ngất đi cũng chạy tới.
“Mục tiêu quá lớn, tách ra đi!” Lãnh Mạn Nguyên ra lệnh cho Đại Hưng rồi kéo Nhã Lan chạy về một phía vắng vẻ. Nhã Lan biết con đường này, là con đường tới vách núi ở đằng sau.
“Nguyên, ở đó!” Cô định nói cho anh biết nơi đó có rất nhiều bẫy rập, có thể lấy mạng của hai người bất cứ lúc nào.
“Đừng lo, tất cả đều nằm trong kế hoạch!” Anh vẫy tờ giấy trong tay, Nhã Lan ngạc nhiên phát hiện ra đó là bản đồ công trình phòng thủ trong túi Thành Kiên Vỹ, sau anh lại lấy được nó?
“Những người đầu bếp đó là người của chúng ta, trộm một tờ bản đồ phòng thủ là rất dễ dàng.” Lãnh Mạn Nguyên vừa quan sát tình hình đằng trước vừa giải thích nghi vấn trong lòng cô.
Thảo nào trông những người đó lại quen như vậy, Nhã Lan bỗng nhớ tới đó là những vệ sĩ thường đi theo Lãnh Mạn Nguyên.
Hai người nhanh chóng tới vách núi, Lãnh Mạn Nguyên đã có dự tính, anh nhắc nhở Nhã Lan những hạng mục phải chú ý.
“Nhìn xem, sắp tới rồi, chúng ta trượt xuống từ chỗ đó, sẽ có người tiếp ứng!” Một sợi xích sắt thả ở vách núi, dài thẳng xuống dưới đáy. Nhã Lan chỉ chú ý tới chiều dài của dây thừng, không ngờ lại bị trượt chân.
“Cẩn thận!” Lãnh Mạn Nguyên thay đổi sắc mặt, muốn kéo cô lại, những vẫn chậm một chút. Một chiếc lưới sắt nhô lên từ dưới chân hai người, chỉ chớp mắt đã chụp thành một chiếc túi lưới, giam hai người lại bên trong.
Ngay sau đó nó lại bị bắn ra, hai người cứ thế mà bay lên rồi rơi thẳng xuống đáy vực.
Chết chắc rồi! Nhã Lan nhắm chặt mắt lại, cô ôm chặt lấy Lãnh Mạn Nguyên, trong đầu cô là một mảng trắng xóa…
Vốn tưởng rằng sẽ rơi xuống đáy biển tan xương nát thịt, nào ngờ sau khi túi lưới bắn ra thì nó lại được ngừng giữa không trung, cứ treo lửng lơ như vậy.
Nhã Lan ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đang ở giữa vách núi, bên dưới là những tảng đá sắc nhọn, có thể đâm vào hai người bất cứ lúc nào. Bên trên không cách đỉnh nủi quá xa, có thể nhìn thấy con đường nhỏ mà bọn họ vừa đi.
Một đám người chạy tới, dừng lại trên bọn họ, người cầm đầu là Thành Kiên Vỹ.
Hắn cười ha ha một trận, như chiếm được bảo vật.
“Lãnh Mạn Nguyên, lại rơi vào tay tao một lần nữa, thế nào, không phục cũng không được đúng không. Ha ha ha…”
Lãnh Mạn Nguyên cũng không hốt hoảng, khuôn mặt tuấn tú của anh không chút thay đổi. Anh lạnh lùng nhìn Thành Kiên Vỹ, trả lời bình tĩnh: “Ai rơi vào tay ai còn chưa biết đâu.”
Anh nói bình tĩnh đến thế, khiến trái tim hốt hoảng của Nhã Lan yên ổn trở lại.
“Nguyên…” Cô ôm chặt lấy anh, không muốn buông ra chút nào. Nếu thực sự phải chết, hai người được chết chung cũng coi như không phải tiếc nuối. Chỉ trách cô đã làm liên lụy đến anh, Nhã Lan cảm thấy rất tự trách.
“Linh Linh, em đừng sợ, anh sẽ kéo em lên ngay.” Nhìn hai người ôm lấy nhau, Thành Kiên Vỹ nhíu mi, sau đó lại dịu dàng nói. Đây là đặc quyền của Nhã Lan.
“Nếu anh đồng ý thả Nguyên, tôi sẽ đi theo anh.” Nhã Lan hi vọng có thể dùng điều này để trao đổi, cứu được mạng của Lãnh Mạn Nguyên.
“Không thể nào!” Thành Kiên Vỹ kiên quyết phủ định.
“Thành Kiên Vỹ, anh giết người như vậy rồi, còn chưa đủ hay sao?” Nhã Lan tức giận lên án hắn, lại chỉ nhận lại được tiếng cười điên cuồng của Thành Kiên Vỹ.
“Linh Linh, em quá ngây thơ rồi, cũng quá lương thiện.” Hắn khoanh tay trước ngực, ra vẻ hơn người: “Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, em không hiểu được chân lí này đâu.”
“Không có ai là kẻ địch của anh hết!” Nhã Lan kích động, Lãnh Mạn Nguyên vỗ nhẹ vào lưng cô, nói khẽ: “Bảo bối, đừng sợ.”
“Anh hỏi em một lần nữa, có muốn lên đây với anh không!” Thấy động tác thân mật của bọn họ, khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ trở nên vặn vẹo, hắn đã thực sự bị chọc giận.
“Tôi sẽ không đi với anh, nếu anh muốn giết Nguyên, thì giết luôn cả tôi đi.” Nhã Lan nói kiên định, ánh mắt cô dừng lại trên người Lãnh Mạn Nguyên, cuối cùng ôm chặt lấy anh.
“Đừng sợ, bảo bối.” Lời nói dịu dàng của Lãnh Mạn Nguyên phủ lên nỗi sợ hãi trong cô, cho dù phải chết ngay lúc này cô cũng không sợ nữa.
“Được!” Thành Kiên Vỹ nghiến răng nghiến lợi, vết sẹo trên mặt bắt mắt một cách khác thường, đỏ lên một cách kinh khủng: “Tác thành cho hai người!”
Ngay sau đó, hắn bắt đầu ra lệnh: “Buộc những thứ này vào cho chúng!”
Nhã Lan thấy mấy thên thuộc hạ khiêng một túi thuốc nổ từ từ quấn quanh ngoài túi lưới. Dây dẫn to dài nằm trong tay Thành Kiên Vỹ.
“Linh Linh, anh hỏi em một lần cuối cùng, có đi theo anh không?” Tên thuộc hạ đã chờ sẵn ở bên cạnh, chờ đợi câu trả lời của Nhã Lan.
Cô hiểu ý của hắn, nếu cô nói đồng ý đi theo chúng, cô sẽ được thuộc hạ cứu, còn Lãnh Mạn Nguyên sẽ bị vứt vào đáy vực.
“Không!” cô không muốn nhìn thấy kết quả ấy, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Kiếp này, kiếp sau, tôi cũng chỉ yêu một mình Lãnh Mạn Nguyên, vĩnh viễn!”
“Bảo bối!” Lãnh Mạn Nguyên rất cảm động, anh vuốt đầu cô, nói nhỏ: “Xin lỗi, anh không thể cứu em ra.”
“Không sao, không sao, chỉ cần được ở bên cạnh anh, em cũng đã mãn nguyện rồi.” Cô không ngừng lắc đầu, kích động rơi nước mắt.
“Được lắm, chúng mày xuống địa ngục mà yêu nhau đi!” Tiếng nói như tiếng của ác quỷ vang lên, cả người Nhã Lan run run, may mà có Lãnh Mạn Nguyên ôm nên mới không quá rõ ràng.
“Nguyên!”
Lãnh Mạn Nguyên cẩn thận đặt đầu cô vào ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của Lãnh Mạn Nguyên, cô đã chuẩn bị đón nhận cái chết.
Lại là một tiếng cười điên cuống cất lên, Nhã Lan nghe được tiếng tí tách của dây dẫn lửa, và cả mùi thuốc súng nồng nặc: “Chúng mày làm một đôi uyên ương số khổ dưới đáy vực đi, quà của tao cũng lớn lắm đúng không, ha ha ha…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.