Chương 6: Người phụ nữ đáng chết
Duy Duy
07/06/2020
“Đại Hưng!” Một tiếng ra lệnh, Đại Hưng liền đón lấy chiếc túi, bắt đầu kiểm tra, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm anh mới đưa chiếc túi tới trước mặt Lãnh Mạn Nguyên.
“Là cái gì thế?” Lấy hai tay di di thái dương, anh dường như không quan tâm lắm, anh không có thời gian mà để ý tới mấy thứ vô vị này.
“Là, á...” khuôn mặt Đại Hưng liền biến sắc, cái thứ bên trong chiếc túi giấy quá là....
Lãnh Mạn Nguyên nhìn Đại Hưng với ánh mắt bực mình, anh đưa ra ngón tay thon dài đón lấy chiếc túi, miệng túi để lộ ra hình ảnh hoa lá không rõ lắm, xem ra bên trong đó là vài tấm ảnh.
Rút những tấm ảnh bên trong ra, cơ thể đang ngả nhoài về phía sau của Lãnh Mạn Nguyên từ từ ngồi thẳng lên, khuôn mặt lạnh lùng như sắp biến mọi thứ xung quanh thành băng, anh nói: “Người phụ nữ đáng chết....”
Nhã Lan vẫn ngồi yên lặng ở đó, hai bàn tay đan vào nhau để trước bụng, cũng không còn sớm nữa, chỉ nửa tiếng nữa thôi là hôn lễ sẽ được bắt đầu. Bây giờ cô nên làm gì đây? Lại ngước nhìn bản thân mình một lần nữa với bộ trang phục giống như tiên nữ giáng trần, từ trước tới nay cô chưa từng để ý tới ngoại hình của bản thân, tuy là bạn bè xung quanh luôn coi cô như hoa khôi của trường nhưng cô đều không biết, không ngờ bản thân khi được chăm chút lại có vẻ đẹp như vậy.
“Cậu làm sao thế nhỉ, ngày nào cũng làm việc quần quật nhưng nhìn cứ như công chúa ấy, đúng là không công bằng.” Uyển Nhân đã từng nói cô như vậy.
“Đẹp như tiên không vướng bận bụi trần.” Thành Kiên Vỹ không chỉ một lần chiếu ống kính vào cô, chụp cho cô những bức ảnh mà không quên khen vẻ đẹp của cô.
Ha ha, chắc cũng là vì khuôn mặt này thì mới được Lãnh Mạn Nguyên để ý tới. Vẫn là nụ cười e ấp đó, tuy có man mác một chút buồn nhưng vẫn không hề lấn át được vẻ đẹp của cô. Người nhân viên phục vụ đứng ở cửa chờ lệnh lại một lần nữa ngây người ra trước thần thái của cô.
Tiếng động nhỏ khiến cô nhíu mày một cái, ngước mắt nhìn lên, một đôi mắt nhìn cô chằm chằm như thú dữ đang nhìn con mồi, trong ánh mắt đó là sự tức giận, dường như bất kể lúc nào người đó cũng có thể biến căn phòng này ra thành tro.
Khẽ quay đầu liếc nhìn về phía màn hình ti vi, hình ảnh trên đó là một người đàn ông mặc áo trắng, khuôn mặt đẹp trai đó rất giống với khuôn mặt của người đàn ông trong bộ đồ đen đang đứng trước mặt cô đây, không sai, anh chính là chồng tương lai của cô, Lãnh Mạn Nguyên.
Đôi vai cô run rẩy, cảm nhận được sự phẫn nộ của Lãnh Mạn Nguyên, từ anh phát ra thứ gì đó khiến toàn thân cô lạnh run, dường như thứ hơi lạnh đó sắp nhấn chìm cô, ánh mắt sắc như dao nhìn cô như nảy lửa, đốt cháy bộ váy cưới cô đang mặc trên người.
Anh ấy muốn làm gì? Còn chưa kịp đoán xem thế nào thì một chiếc túi giấy đang hướng về phía cô, nhanh chóng chiếc túi đập vào ngực cô, truyền tới cơ thể một trận đau rát, từ trên ngực chiếc túi giấy rơi xuống đất và trượt ra ngoài một tập ảnh.
Ánh mắt của cô di chuyển từ khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên xuống những bức ảnh đó.
Đây là ảnh gì vậy? Sao anh ta....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Lan bỗng nhiên đỏ ửng lên, những gì trong bức ảnh đúng là...đúng là quá hở hang...
“Nhìn đi, kiệt tác của cô đấy!” Không biết từ lúc nào Lãnh Mạn Nguyên đã đứng đối diện với cô, tư thế cao cao tại thượng như thiên thần đã sẵn sàng phán quyết trọng hình đối với cô! Mỗi lời anh nói ra cũng lạnh lẽo như khuôn mặt anh vậy, anh nghiến răng nói từng chữ một, dường như muốn nuốt sống cô!
Cô ngồi đó, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh. Chiếc cằm đầy đặn và đôi mắt long lanh khi ngước lên để lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn cùng với đó là bộ xương quai xanh quyến rũ.
“Là cái gì thế?” Lấy hai tay di di thái dương, anh dường như không quan tâm lắm, anh không có thời gian mà để ý tới mấy thứ vô vị này.
“Là, á...” khuôn mặt Đại Hưng liền biến sắc, cái thứ bên trong chiếc túi giấy quá là....
Lãnh Mạn Nguyên nhìn Đại Hưng với ánh mắt bực mình, anh đưa ra ngón tay thon dài đón lấy chiếc túi, miệng túi để lộ ra hình ảnh hoa lá không rõ lắm, xem ra bên trong đó là vài tấm ảnh.
Rút những tấm ảnh bên trong ra, cơ thể đang ngả nhoài về phía sau của Lãnh Mạn Nguyên từ từ ngồi thẳng lên, khuôn mặt lạnh lùng như sắp biến mọi thứ xung quanh thành băng, anh nói: “Người phụ nữ đáng chết....”
Nhã Lan vẫn ngồi yên lặng ở đó, hai bàn tay đan vào nhau để trước bụng, cũng không còn sớm nữa, chỉ nửa tiếng nữa thôi là hôn lễ sẽ được bắt đầu. Bây giờ cô nên làm gì đây? Lại ngước nhìn bản thân mình một lần nữa với bộ trang phục giống như tiên nữ giáng trần, từ trước tới nay cô chưa từng để ý tới ngoại hình của bản thân, tuy là bạn bè xung quanh luôn coi cô như hoa khôi của trường nhưng cô đều không biết, không ngờ bản thân khi được chăm chút lại có vẻ đẹp như vậy.
“Cậu làm sao thế nhỉ, ngày nào cũng làm việc quần quật nhưng nhìn cứ như công chúa ấy, đúng là không công bằng.” Uyển Nhân đã từng nói cô như vậy.
“Đẹp như tiên không vướng bận bụi trần.” Thành Kiên Vỹ không chỉ một lần chiếu ống kính vào cô, chụp cho cô những bức ảnh mà không quên khen vẻ đẹp của cô.
Ha ha, chắc cũng là vì khuôn mặt này thì mới được Lãnh Mạn Nguyên để ý tới. Vẫn là nụ cười e ấp đó, tuy có man mác một chút buồn nhưng vẫn không hề lấn át được vẻ đẹp của cô. Người nhân viên phục vụ đứng ở cửa chờ lệnh lại một lần nữa ngây người ra trước thần thái của cô.
Tiếng động nhỏ khiến cô nhíu mày một cái, ngước mắt nhìn lên, một đôi mắt nhìn cô chằm chằm như thú dữ đang nhìn con mồi, trong ánh mắt đó là sự tức giận, dường như bất kể lúc nào người đó cũng có thể biến căn phòng này ra thành tro.
Khẽ quay đầu liếc nhìn về phía màn hình ti vi, hình ảnh trên đó là một người đàn ông mặc áo trắng, khuôn mặt đẹp trai đó rất giống với khuôn mặt của người đàn ông trong bộ đồ đen đang đứng trước mặt cô đây, không sai, anh chính là chồng tương lai của cô, Lãnh Mạn Nguyên.
Đôi vai cô run rẩy, cảm nhận được sự phẫn nộ của Lãnh Mạn Nguyên, từ anh phát ra thứ gì đó khiến toàn thân cô lạnh run, dường như thứ hơi lạnh đó sắp nhấn chìm cô, ánh mắt sắc như dao nhìn cô như nảy lửa, đốt cháy bộ váy cưới cô đang mặc trên người.
Anh ấy muốn làm gì? Còn chưa kịp đoán xem thế nào thì một chiếc túi giấy đang hướng về phía cô, nhanh chóng chiếc túi đập vào ngực cô, truyền tới cơ thể một trận đau rát, từ trên ngực chiếc túi giấy rơi xuống đất và trượt ra ngoài một tập ảnh.
Ánh mắt của cô di chuyển từ khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên xuống những bức ảnh đó.
Đây là ảnh gì vậy? Sao anh ta....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Lan bỗng nhiên đỏ ửng lên, những gì trong bức ảnh đúng là...đúng là quá hở hang...
“Nhìn đi, kiệt tác của cô đấy!” Không biết từ lúc nào Lãnh Mạn Nguyên đã đứng đối diện với cô, tư thế cao cao tại thượng như thiên thần đã sẵn sàng phán quyết trọng hình đối với cô! Mỗi lời anh nói ra cũng lạnh lẽo như khuôn mặt anh vậy, anh nghiến răng nói từng chữ một, dường như muốn nuốt sống cô!
Cô ngồi đó, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh. Chiếc cằm đầy đặn và đôi mắt long lanh khi ngước lên để lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn cùng với đó là bộ xương quai xanh quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.