Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 203: Nguyên ĐẾN RỒI

Duy Duy

07/06/2020

Cô lật người, quấn chiếc chăn lật xuống dưới giường. Cơ thể của cô giống như bị tê liệt vậy, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Chỉ là cái nóng bức trong phổi vẫn chưa tiêu tan, hơi thở của cô càng khó khăn hơn. Người cô rất nóng, điều này đã kéo dài rất lâu rồi.

Cô đã tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng kéo được cái chăn rách ra khỏi cơ thể. Không biết Thành Kiên Vỹ đã đi đâu, sự xuất hiện và biến mất của hắn ta, cô không hề có chút ấn tượng nào.

Ý nghĩ duy nhất bây giờ của cô chính là trèo lên cái bậc kia, mở chiếc cửa sổ sắt kia ra. Cô muốn ra ngoài.

Khó khăn lắm mới trèo được từng bước nhỏ về phía trước, mỗi một bước đều phải tốn rất nhiều sức lực, phải thở một lúc lâu mới có thể di chuyển được một chút.

Không khí ở trong phổi ngày càng ít, sự hô hấp của cô cũng ngày càng khó khăn, Nhã Lan cảm thấy mạng sống của mình đang mất đi một chút một chút. Nhưng cô vẫn không chịu khuất phục, di chuyển từng chút từng chút về phía trước.

Một cái đầu từ xa, truyền đến tiếng bước chân nhẹ, rất nhanh, Thành Kiên Vỹ xuất hiện trước mặt cô. Bộ tóc dơ bẩn dài dài của hắn ta có chỗ đã bết vào thành mảng, có chỗ kết vào với nhau, có chỗ từng sợi tách ra, bên trên còn rơi rớt lại mấy cái lá rau nát và lòng trứng khiến người khác buồn nôn.

Quần áo của hắn bẩn đen vón thành cục, bóng nhoáng, toả ra mùi hôi thối, dưới chân hắn đi đôi giày rách nát.

Hắn bây giờ là một tên ăn mày đúng nghĩa.

Nhìn thấy Nhã Lan đã rơi xuống khỏi giường, hắn đi lại gần, muốn đỡ cô dậy.

“Anh... tránh ra!” Nhã Lan khua bàn tay không chút sức lực, xua đuổi hắn như xưa đuổi muỗi vậy

“Ồ, là chê tôi bẩn đúng không? Cũng hết cách rồi, không đóng giả thành như thế này, người khác sẽ nhận ra tôi mất.” Thành Kiên Vỹ nói, lột bộ tóc giả ra, để lộ ra bộ tóc khá dài, nhưng sạch sẽ. Hắn ta đi về phía trước giường, lật bới trong đống rách nát một hồi,,tìm ra một cái hộp sạch sẽ, bên trong có vài bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm.

“Đây là quần áo làm việc của tôi, đương nhiên, trở về là phải thay ra.” Hắn ngửi ngửi bộ quần áo ở trên người, gật đầu đắc ý, cởi bỏ ngay trước mặt Nhã Lan, thay lên bộ quần áo sạch sẽ. Thuận chân, đá ngay đôi giày đi.

“Tôi như thế này, nhìn chắc sẽ dễ chịu hơn, đừng sợ, sau này tôi sẽ đều ăn mặc như thế này, có điều, tôi phải trải qua giai đoạn đặc thù này mới được.”

Thành Kiên Vỹ cứ độc thoại một mình, Nhã Lan một câu, một chữ cũng không xen vài, một người đàn ông giống như ác quỷ, từ lâu cô đã không có hứng thú nói chuyện cùng.

“Đói rồi phải không?” Hắn ta lại bước lại gần, muốn đỡ cô. Nhã Lan vẫn khua tay, cô cảm thấy đầu rất đau, ngũ tạng lục phủ như quấn bện vào nhau, chỉ cần một cử chỉ nhỏ cũng khiến cô vô cùng khó chịu, lại bắt đầu ho dữ dội, cô không thể không che miệng, không ngừng dùng lực để ho, khuôn mặt đỏ đến khác thường.

Nhã Lan cảm thấy ngực như có thứ gì bị bẻ vỡ ra vậy, đau nhói, như có chất lỏng chảy ra, một mùi tanh nồng nặc truyền đến, chất lỏng đó cuối cùng phun ra khỏi miệng, dính đầy lên tay, lúc mở ra xem, đỏ cả một vùng, là máu!

Lòng cô trầm mặc, giống như bị vật gì đó đụng phải,nhìn máu chảy xuống từ giữa những kẽ tay, tim cô lạnh ngắt, một dự cảm không lành ập đến.

Sắp chết rồi sao? Cô có thể sống được bao lâu nữa? Sờ vào bụng, lòng không nhẫn tâm, nếu như cô chết, con của cô và Nguyên, sẽ mãi mãi không được ra đời.

Thành Kiên Vỹ không biết lấy đâu ra chút đồ ăn, đựng trong một cái giỏ, đang lấy từng đĩa từng đĩa ra, vẫn còn ấm.



“Ăn chút đi.” Hắn bày đồ ăn trên mặt đất, nhìn về phía cô.

“Tôi... còn có thể sống được bao lâu?” Nhã Lan hỏi, đã không còn cảm giác gì vớii đồ ăn, khứu giác của cô đã không còn có tác dụng nữa, một chút mùi vị cũng không ngửi thấy. Miệng bắt đầu thấy nhạt, mùi tanh của máu lúc nãy từ lâu đã biến mất, cô cảm thấy, cơ quan vị giác của mình cũng bắt đầu có vấn đề.

“Vẫn còn lâu, cô sẽ không chết đâu.” Thành Kiên Vỹ nhẹ nhàng nói, Nhã Lan lại không hề có sự lạc quan như vậy.

Nguyên, em rất nhớ anh, thật sự hy vọng trước khi chết được gặp anh. Nhưng, không, anh không thể đến, Thành Kiên Vỹ đang đợi để trả thù anh, oan oan tương báo, bất cứ lúc nào.

Nhã Lan đã khóc đến khô cạn nước mắt, chỉ có thể đau khổ một cách im lặng. Thành Kiên Vỹ đã đưa thức ăn đến bên miệng của cô, nhưng đến sức mở miệng cô cũng không có. Dùng tay gối đầu, quay sang một bên, cô nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.

“Nói cho cô một tin tốt.” Thành Kiên Vỹ không miễn cưỡng, ngược lại hắn ta một mình ăn từng miếng từng miếng to, vừa ăn vừa nói không rõ, “Lãnh Mạn Nguyên về nước rồi, rất nhanh thôi hắn ta sẽ đến gặp mặt cô!”

Hắn ta cười miệng đầy thức ăn, nước bọt trộn lẫn với đồ ăn rơi vãi trước mặt, còn dính sang một số đĩa thức ăn khác…

Nhã Lan cơ thể chấn động, ngồi phắt dậy giống như kì tích vậy. “Không, không được!” Cô không ngừng gào thét như vậy, thực sự hy vọng Lãnh Mạn Nguyên có thể nghe thấy.

“Ha ha ha, cô thực sự không muốn gặp hắn?” Thành Kiên Vỹ thấp giọng cười gian ác, trong tiếng cười chứa đầy sự cay nghiệt và nghiền ngẫm.

“Tôi không muốn gặp anh ta, mãi mãi không muốn!” Cô dối lòng.

“Nhưng tôi muốn gặp hắn ta, hận hắn ta không thể lập tức xuất hiện!” Thành Kiên Vỹ dừng lại suy nghĩ, lấy ra một chiếc điện thoại, ấn số.

Cái ống to mà Nhã Lan gối đầu bên cạnh, không biết hắn ta muốn làm gì.

“Lãnh Mạn Nguyên, sao hả? Bất ngờ tao tặng cho mày có thích không.”

Nhã Lan nghe thấy ba từ Lãnh Mạn Nguyên, toàn thân chấn động, hắn thật sự đang nói chuyện điện thoại với Lãnh Mạn Nguyên? “Nguyên...” Giọng nói của cô quá nhỏ bé, khàn đến mức không thành tiếng, đương nhiên không cách nào có thể truyền qua bên kia được.

“Linh Linh sao? Cô ấy khoẻ, đương nhiên, cô ấy rất hy vọng nhìn thấy mày, tao cũng đợi mày lâu rồi!” Câu nói cuối cùng của hắn ta, dường như đã nghiến răng nghiến lợi để nói, toàn thân của Nhã Lan toát ra hơi lạnh, cô không biết là vì sốt hay là do sợ hãi nữa.

Thành Kiên Vỹ im lặng một lúc, rõ ràng đang nghe đối phương nói gì đó, rất lâu, mới nói: “Mười hai giờ đêm nay, đến đường Phượng Hoàng đợi tao, tạo sẽ để mày gặp cô ta, đương nhiên, vẫn còn một bất ngờ lớn đang đợi mày, ừm ha ha ha...” Nụ cười điên cuồng ma quỷ trong không gian nhỏ bé lại chói tai một cách lạ thường, chấn động đến mức màng tai của Nhã Lan phát đau.

Cô rất sợ việc Lãnh Mạn Nguyên thật sự đến, không ngừng lắc đầu, muốn ngăn cản anh, chỉ là, cổ họng của cô quá đau, giọng nói lại khản, sức lực yếu ớt, không có cách nào để anh nghe thấy giọng nói của mình.

“Cái gì, muốn nói chuyện với cô ấy, được, tao sẽ cho mày toại nguyện.” Rất nhanh sau đó, bên tai cô thấy hơi lành lạnh, Thành Kiên Vỹ để điện thoại đặt vào tai cô.



“Linh Nhi, Linh Nhi? Em vẫn ổn chứ?” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng gọi quen thuộc của Lãnh Mạn Nguyên, ngay lập tức Nhã Lan nước mắt giàn giũa.

“Nguyên...” Cô gọi anh ấm áp yêu thương bằng giọng nói đã khàn của mình, nhưng không nói ra được câu nào hết.

“Linh Nhi, em yên tâm, anh nhất định sẽ đến cứu em, em hãy đợi anh…” Lãnh Mạn Nguyên chưa nói xong, điện thoại đã bị lấy ra, giọng nói liều lĩnh của Thành Kiên Vỹ lại vang lên: “Tên họ Lãnh kia, mày nghe rõ đây, không được phép dẫn theo người nào đến, càng không được mang súng, một mình đứng ở cái nắp giếng ở giao lộ, tao sẽ đến tìm mày. Nếu mày dám giở trò gì, tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

“Tao không cần gì hết, ngược lại mày, không biết mày có hứng thứ với thứ ở trong tay tao không. Cô ta nói mày là người yêu cô ta, tạo lại muốn xem xem, là thật hay giả, ha ha ha...”

Lông mi mỏng manh của Nhã Lan không ngừng chớp nháy, lo lắng mà không làm được gì, cô bây giờ ngoài đôi mắt có thể chớp nháy ra, cơ thể mềm nhũn như vũng bùn vậy.

“Thành... Kiệt...Vũ, anh... không thể...” Giọng nói của cô yếu ớt giống như con chuột vậy, Thành Kiên Vỹ quay ra nhìn cô, tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhã Lan chỉ dựa vào cái ống to nằm im lặng như vậy, bây giờ Thành Kiên Vỹ không còn khống chế hành động của cô nữa, có điều, nơi đâu cô cũng không đi nổi nữa rồi.

Lúc tỉnh, cô nhìn lên ô thoáng trên đỉnh đầu, chỉ có từ chỗ đó, mới có thể phán đoán được đại khái khoảng thời gian. Trời lại tối rồi, những âm thanh trượt qua của những chiếc xe bên trên bắt đầu lưa thưa đi, là nửa đêm rồi sao?

Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy Thành Kiên Vỹ đi ra rồi lại quay về, quay về rồi lại ra ngài, lần này, hắn ra ngoài rồi. Hắn ta đi tìm Nguyên sao? Nguyên thực sự sẽ đến sao? Cô vừa mong chờ, vừa sợ hãi, cơ thể càng cuộn tròn, co quắp lại.

“Đi thôi!” Giọng nói của Thành Kiên Vỹ khiến cô bừng tỉnh, Nhã Lan mở đôi mắt lờ mờ, nhìn thấy hai bóng hình mờ nhạt từ bên ngoài đi vào. Người đi trước, hai tay bị trói vắt chéo sau lưng, trên mặt che một miếng vải đen, nhìn không rõ mặt, nhưng từ thân hình cao dáo, quai hàm cương quyết của anh ta, có thể phán đoán ra, anh chính là Lãnh Mạn Nguyên.

“Nguyên…” Nhã Lan cố gắng di chuyển cơ thể một chút, hơi thở bắt đầu nặng nề. Anh thật sự đến rồi, sao anh có thể đến đây? “Nguyên…” từ lòng ngực cho đến cổ họng của cô đều đang nóng rát, cô nói rất khó khăn.

“Đi đi, làm một đôi uyên ương xấu số!” Thành Kiên Vỹ dùng cái chân to nặng đá vào người Lãnh Mạn Nguyên, anh lảo đảo vài cái, ngã xuống bên cạnh Nhã Lan. Rất nhanh, tấm vải trên mặt được mở ra, gương mặt đẹp trai tuấn tú của anh hiện ra trước mặt.

“Nguyên…” Lãnh Mạn Nguyên mà ngày đêm cô mong nhớ cuối cùng cũng xuất hiện rồi, cô chìa tay ra, rồi lại rụt lại. Cô cố gắng lùi ra, cô bây giờ, cơ thể nhiễm bệnh dịch hạch, không thể truyền nhiễm cho Lãnh Mạn Nguyên.

“Linh Nhi!” tay của Lãnh Mạn Nguyên bị còng quay lưng lại, cái còng tay bằng thép không gỉ đằng sau hiện lên sự sắc nhọn lành lạnh. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt hốc hắc của Nhã Lan, anh vô cùng thương xót, “Sao mày lại biến thành như thế này? Thành Kiên Vỹ, mày đã làm gì với cô ấy!”

“Ồ, không có gì, chỉ là không cẩn thận tiêm vào cô ấy một số thứ.” Khi Thành Kiên Vỹ xuất hiện lần nữa, trong tay có thêm một cây kim tiêm.

“Đừng mà!” Nhã Lan lắc đầu, muốn đẩy Lãnh Mạn Nguyên ra xa một chút. “Anh… cái đó... là… không được!” Sợ hãi cùng ốm đau khiến cô không cách nào nói hết câu, cô chỉ có thể bất lực đẩy Lãnh Mạn Nguyên ra, hy vọng anh có thể trốn thoát.

Lãnh Mạn Nguyên quay lại nắm tay cô một cách đau lòng, trên tay cô đã xuất hiện những đốm đỏ, vô cùng khó coi. Nhã Lan muốn rụt tay lại, nhưng lại lưu luyến hơi ấm cơ thể anh.

“Linh Nhi, đừng sợ, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ống tiêm của Thành Kiên Vỹ ở ngay trước mắt, hắn ta giơ lên cao, nhưng vẫn chưa tiêm xuống. Thông minh như hắn, đương nhiên biết rõ, Lãnh Mạn Nguyên mặc dù bị còng cả hai tay, nhưng cũng không dễ dàng đối phó như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook