Chương 217: Sinh nhật đặc biệt
Duy Duy
07/06/2020
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lau nước mắt, cô cũng không cảm thấy đây là chủ đề khiến người khác xấu hổ: “Chúng ta còn phải sinh thật nhiều con, thật nhiều, thật nhiều những Lãnh Mạn Nguyên nho nhỏ.”
Uyển Nhân cũng chầm chậm đi ra, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào phòng khách đã bị phá nát, run rẩy hỏi: “Thành... Kiên Vỹ đâu?”
“Hắn chết rồi, khi hắn nổ súng thì bị cướp cò, đống thuốc nổ trên người phát nổ, bây giờ một mảnh cũng không còn.”
“Tốt, tốt, tốt.” Uyển Nhân tự lẩm bẩm, khuôn mặt đau khổ có vẻ phức tạp.
“Chủ tịch, Đại Hưng đã trở về.” Một thuộc hạ báo cáo.
Một chiếc xe từ phía xa đi đến, nhanh chóng dừng lại trước mặt bọn họ. Từ vị trí ghế lái, Đại Hưng lập tức xuống xe, cậu mở cửa sau ra, một nam một nữ bước xuống, đúng là bố mẹ của Uyển Nhân.
“Bố mẹ!” Uyển Nhân ôm chặt lấy hai người, khóc thút thít.
“Con có lỗi với bố mẹ, con xin lỗi, bố mẹ đừng trách con, đừng trách con có được không.”
Bố mẹ của Uyển Nhân mặt đầy nước mắt, đối xử với Uyển Nhân như vừa tìm lại được vật báu: “Nhan Nhi, cho mẹ nhìn xem nào, lần này con đi đã mấy năm rồi, cũng không báo tin gì cho bố mẹ, mẹ nhớ con đến mức sáng khóc tối khóc, đôi mắt này khóc cũng sắp mù rồi.”
“Mẹ, con xin lỗi.” Uyển Nhân không ngừng nói xin lỗi. Bố Uyển đi đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên, cúi người cảm ơn: “Cảm ơn ơn cứu mạng của chủ tịch Lãnh, chúng tôi không biết phải làm thế nào để báo đáp mọi người.”
“Cứu hai bác chính là người này.” Ẩn Hạo vỗ vỗ vào Đại Hưng ở bên cạnh: “Nếu hai bác muốn báo đáp thì hãy gả con gái cho cậu ấy.”
Đại Hưng xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, Uyển Nhân nằm trong lòng mẹ không muốn rời.
“À, à, tôi hiểu, tôi hiểu rồi.” Bố Uyển nhanh chóng đọc được quan hệ giữa hai người, sau đó gật gật đầu.
“Đúng rồi, Nguyên, những người đến tham gia bữa tiệc đâu rồi?” Nhã Lan nhìn thấy bên ngoài đỗ đầy xe con, chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
“Đang chờ để chúc mừng sinh nhật người nào đó.” Lãnh Mạn Nguyên cười.
“Nhưng em không nhìn thấy bất cứ ai mà.”
“Đi thôi, ngay lập tức em có thể gặp bọn họ rồi.” Lãnh Mạn Nguyên ôm vai của cô đi ra ngoài.
“Đây là tình huống gì vậy?” Nghê Tiên Như ở đằng sau kéo Ẩn Hạo ra hỏi han tình hình.
“Đừng gấp, em sẽ biết nhanh thôi.” Ẩn Hạo bí mật.
“Bác trai, bác gái, hay là chúng ta cùng nhau đi chúc mừng sinh nhật Nhã Lan.” Khi đi qua ông bà Uyển, Lãnh Mạn Nguyên nhiệt tình mời.
“Được, được.” Một đoàn người lên những chiếc xe khác nhau, cùng đi về một hướng.
“Khách sạn quốc tế Thiên Ôn!” Xe dừng lại ở đây, Nhã Lan nhìn thấy đây là khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố này, cô nhìn Lãnh Mạn Nguyên với ánh mắt nghi ngờ.
“Vào trong thôi, mọi người đang đợi em.” Lãnh Mạn Nguyên đẩy vào lưng của cô, Nhã Lan đang bán tín bán nghi, đi vào trong đại sảnh xa hoa sang trọng.
“Sinh nhật vui vẻ!” Bên trong lập tức đèn hoa rực rỡ, một đám người nâng chén tiến đến.
“Sao tất cả mọi người đều ở đây!” Nhã Lan vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn thấy Dư Thiện Trình và thím Liễu đi đầu tiên. Mọi người đi theo phía sau, đều là những người đến tham gia bữa tiệc đi vào từ cửa lớn.
“Chúng tôi vào từ cửa trước, lập tức được sắp xếp đi ra cổng sau rồi được đưa đến đây để chúc mừng sinh nhật bà chủ Lãnh. Bà chủ Lãnh, Lãnh chủ tịch thật sự quá sáng tạo, anh ấy quả thật là yêu cô đến tận xương tủy.”
Một người nói, Nhã Lan ngượng ngùng nhìn Lãnh Mạn Nguyên.
“Mau nhìn xem!” Có người kêu lên, khi Nhã Lan ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một bó hoa khổng lồ được thả xuống đại sảnh, chím nghìn chín trăm chín mươi chín bông hoa tạo thành một biển hoa tươi, tất cả mọi người trong đại sảnh reo lên một cách kinh ngạc.
“Sinh nhật vui vẻ!” Từ giữa biển hoa, một bông hoa hồng đẹp nhất từ từ mọc lên, rơi vào tay Lãnh Mạn Nguyên, anh ngửi một chút rồi đặt hoa vào tay Nhã Lan.
“Thật lãng mạn quá đi.” Đây là tiếng của Nghê Tiên Như.
“Anh yêu em!” Nhã Lan còn chưa kịp phản ứng thì Lãnh Mạn Nguyên đã hôn cô, xung quanh tiếng vỗ tay vang dậy như sấm.
Trải qua mấy lần sinh tử mới có được tình yêu, Nhã Lan không hề xấu hổ ngượng ngùng, cô ôm chặt lấy Lãnh Mạn Nguyên, hai người cùng trao nhau nụ hôn, cả thế giới dừng lại ở khoảnh khắc đẹp đẽ này.
...
“Nhã Lan, chúng tôi phải đi rồi.” Trong phòng khách, Nghê Tiên Như đột nhiên nói.
“Đừng vội đi, nhà này cũng là nhà của mọi hai người mà, tai sao phải đi?” Nhã Lan nhiệt tình giữ lại. Không ngờ mối quan hệ với Nghê Tiên Như lại có thể chuyển biến tốt đẹp, bọn họ đều rất quý trọng nhau.
Ở cùng với cô ta, Nhã Lan cảm thấy cô ta là một người con gái chân thành, có chủ kiến. Trừ vẻ ngoài kênh kiệu ra thì cô ta là một người bạn rất đáng để làm bạn. Khó khăn lắm mới có một người xấp xỉ tuổi cô đến ở đây, sao cô có thể bỏ qua?
“Hạo nhận được vai diễn từ Australia, đó là một đạo diễn nổi tiếng thế giới, anh ấy rất coi trọng nên đã đồng ý rồi, ngoài ra trong phim tôi cũng được đóng vai nữ chính số hai, nếu có thể chúng tôi quyết định trở về phát triển ở Australia.”
“Gì cơ? Ra nước ngoài sao?” Vốn dĩ Nhã Lan chỉ nghĩ là bọn họ muốn chuyển ra ngoài ở, không ngờ lại ra nước ngoài.
“Ừ.” Nghê Tiên Như gật đầu: “Australia là nơi chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, chúng tôi quen với cuộc sống ở đó, hơn nữa, Hạo không hi vọng trong lòng Nguyên có suy nghĩ gì, anh ấy vì tôi, cũng là vì giữ gìn tình huynh đệ hiếm có này nên cuối cùng đã đưa ra quyết định như vậy.”
Khi nói những lời này, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười ngọt ngào. Tìm được một người đàn ông thật sự yêu mình, đối với cô ta mà nói thật quý giá biết bao. Bởi vì buông tay quá dễ dàng nên cô ta đã mất đi Lãnh Mạn Nguyên, cùng với sự trưởng thành, cô ta đã hiểu ra rất nhiều điều, lần này, vì Hạo, cô ta sẽ không lùi bước.
Nhã Lan không biết dùng lời nào để khuyên cô ta, sự ra đi của cô ta là điều mà cô không muốn nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng có suy nghĩ, có cuộc sống của chính mình, cô không thể cưỡng ép.
Nước mắt lưng tròng, cô nhẹ nhàng hỏi: “Bao giờ thì đi?”
“Ngày mai.” Lời của Nghê Tiên Như lại khiến cô buồn.
“Nhanh như vậy sao? Tôi còn muốn sẽ tạm biệt hai người thật tử tế, không ngờ ngày mai đã phải đi rồi.”
“Nhã Lan, có thời gian cô và Nguyên có thể bay sang thăm chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ thường xuyên trở lại đây.”
“Thím Liễu biết chưa?”
Nghê Tiên Như gật đầu, hoa tai cỡ lỡn đeo ở trên tai, vô cùng phóng khoáng: “Bà ấy biết rồi, bà tùy chúng tôi, chỉ cần chúng tôi sống vui vẻ.”
“Tiên Như.” Không nỡ xa bạn, cô và Nghê Tiên Như ôm nhau thật chặt: “Cô nhất định phải về thăm chúng tôi đấy, tôi sẽ nhớ hai người. Từng người thân, bạn bè đều đi rồi, bây giờ tôi rất cô đơn.”
...
Cứ như vậy Nghê Tiên Như và Ẩn Hạo bay sang Australia, bọn họ khéo léo từ chối đề nghị tiễn biệt của Nhã Lan.
“Coi như chúng tôi chưa từng rời khỏi đây đi, ở Trung Quốc có người thân, bạn bè, nơi này chính là nhà của chúng tôi, chúng tôi sẽ thường xuyên trở về.” Trước khi đi, Ẩn Hạo nắm tay của Nhã Lan và tay của Lãnh Mạn Nguyên, nói.
“Anh, hãy chăm sóc tốt cho chị dâu.” Lần đầu tiên trong đời, anh ta gọi Lãnh Mạn Nguyên là anh, Nhã Lan là chị dâu.
Khi xe hai người ngồi đi khuất tầm mắt, Nhã Lan tựa vào vai của Lãnh Mạn Nguyên khóc hu hu.
“Linh Nhi, đừng khóc, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về thăm chúng ta.” Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng an ủi cô.
“Sẽ không đâu, bọn họ đi rồi sẽ không trở về nữa, bọn họ chỉ đang gạt em thôi.” Cô nhớ đến tự Nguyên, từ khi đi Mỹ không một lần trở lại, mỗi lần cô nhớ đến nó đều nhớ cả vào trong giấc mơ.
“Sẽ không đâu, bọn họ sẽ trở lại, nếu không trở lại, anh có thể đưa em đi thăm bọn họ mà.”
“Thật không?” Trên mặt của Nhã Lan ướt đẫm nước mắt, mang theo sự mong chờ.
“Tất nhiên rồi.” Lãnh Mạn Nguyên khẽ véo mũi của cô, lau nước mắt trên mặt cô: “Bọn Uyển Nhân cũng sắp về rồi, chúng ta về thôi.”
“Vậy đầu tiên anh đưa em đi Mỹ, thăm tự Nguyên, sau đó đi sang Australia, có được không?”
“Được.”
“Còn mang cả tự Nguyên cùng đi thăm chú và thím của nó.”
“Được.”
“Sau đó đưa tự Nguyên về nước một thời gian.”
“Được, nếu như nó không có chuyện gì khác.”
“Chắc chắc là không có.” Nhã Lan ngoan ngoãn để cho Lãnh Mạn Nguyên ôm vào lòng, một mái tóc đen dài, cô bây giờ vô cùng xinh đẹp, tràn đầy mùi đàn bà.
Uyển Nhân và Đại Hưng nhanh chóng trở lại, Uyển Nhân vừa đến bệnh viện khám thai, tất cả đều bình thường, khuôn mặt trắng trẻo của cô cuối cùng cũng nở nụ cười hạnh phúc.
“Là con trai hay con gái, tớ rất mong cậu nhanh chóng sinh nó ra.” Nhã Lan giống như một cô gái nhỏ, vuốt bụng của Uyển Nhân, nghe tiếng thai đạp.
“Mới hơn hai tháng thôi, làm sao đã biết, cũng chưa thể động đậy đâu.” Uyển Nhân xấu hổ xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, cười một cách không tự nhiên.
“Ồ, đúng vậy, vẫn còn sớm, xem tớ sốt ruột chưa kìa.”
“Đại Hưng.” Uyển Nhân nhẹ nhàng lắc lắc Đại Hưng ở bên cạnh, hình như có lời muốn nói. Đại Hưng hiểu ra, buông bàn tay luôn nắm lấy tay của cô, đi đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên.
“Chủ tịch, Uyển Nhân hi vọng anh có thể thả mẹ của Thành Kiên Vỹ.”
“Bà ta là người phụ nữ đã làm nhiều việc ác, thả ra thì có ích gì!” Lãnh Mạn Nguyên bĩu môi, anh vô cùng chán ghét mẹ của Thành Kiên Vỹ.
“Chủ tịch Lãnh!” Uyển Nhân nhìn Nhã Lan rồi lại nhìn Lãnh Mạn Nguyên, sau đó đứng dậy: “Bà Thành đã làm nhiều chuyện không tốt đối với Nhã Lan, tôi ở đây xin bày tỏ sự áy náy, xin lỗi.”
“Uyển Nhân, đừng như vậy.” Nhã Lan nhanh chóng nâng cô dậy.
“Nhã Lan, Lãnh Chủ tịch, dù bà Thành có ngàn vạn lần không tốt thì bà ấy cũng là mẹ chồng cũ của tôi, cũng từng đối xử tốt với tôi, những việc mà bà ấy làm đơn giản là xuất phát từ tấm lòng của người mẹ. Sắp trở thành một người mẹ nên tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà ấy, bây giờ con trai bà ấy đã chết, chồng cũng đã chết, không có nơi nương tựa, tôi hi vọng có thể chịu trách nhiệm về cuộc sống những năm cuối đời của bà ấy. Hi vọng hai người có thể cho tôi cơ hội này, đừng để cho bà ấy phải chết già cô độc trong nhà giam.”
“Nguyên...” Nhã Lan cảm động trước tiên, cô kéo ống tay áo của Lãnh Mạn Nguyên, muốn anh đồng ý.
“Trời ạ, thật hết cách với em, thôi được rồi.” Khi đối mặt với Nhã Lan, Lãnh Mạn Nguyên có sự dịu dàng hiếm thấy, Nhã Lan cười từ khuôn mặt đến trái tim.
“Anh thật tốt.” Cô xấu hổ thơm lên mặt anh một cái, khiến cả phòng cười vang.
Bà Thành nhanh chóng được thả ra, khuôn mặt bà tiều tụy, rõ ràng vẫn chưa biết tin Thành Kiên Vỹ đã chết. Vừa nhìn thấy Uyển Nhân liền kéo cô xa ra khỏi Đại Hưng.
Uyển Nhân cũng chầm chậm đi ra, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào phòng khách đã bị phá nát, run rẩy hỏi: “Thành... Kiên Vỹ đâu?”
“Hắn chết rồi, khi hắn nổ súng thì bị cướp cò, đống thuốc nổ trên người phát nổ, bây giờ một mảnh cũng không còn.”
“Tốt, tốt, tốt.” Uyển Nhân tự lẩm bẩm, khuôn mặt đau khổ có vẻ phức tạp.
“Chủ tịch, Đại Hưng đã trở về.” Một thuộc hạ báo cáo.
Một chiếc xe từ phía xa đi đến, nhanh chóng dừng lại trước mặt bọn họ. Từ vị trí ghế lái, Đại Hưng lập tức xuống xe, cậu mở cửa sau ra, một nam một nữ bước xuống, đúng là bố mẹ của Uyển Nhân.
“Bố mẹ!” Uyển Nhân ôm chặt lấy hai người, khóc thút thít.
“Con có lỗi với bố mẹ, con xin lỗi, bố mẹ đừng trách con, đừng trách con có được không.”
Bố mẹ của Uyển Nhân mặt đầy nước mắt, đối xử với Uyển Nhân như vừa tìm lại được vật báu: “Nhan Nhi, cho mẹ nhìn xem nào, lần này con đi đã mấy năm rồi, cũng không báo tin gì cho bố mẹ, mẹ nhớ con đến mức sáng khóc tối khóc, đôi mắt này khóc cũng sắp mù rồi.”
“Mẹ, con xin lỗi.” Uyển Nhân không ngừng nói xin lỗi. Bố Uyển đi đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên, cúi người cảm ơn: “Cảm ơn ơn cứu mạng của chủ tịch Lãnh, chúng tôi không biết phải làm thế nào để báo đáp mọi người.”
“Cứu hai bác chính là người này.” Ẩn Hạo vỗ vỗ vào Đại Hưng ở bên cạnh: “Nếu hai bác muốn báo đáp thì hãy gả con gái cho cậu ấy.”
Đại Hưng xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, Uyển Nhân nằm trong lòng mẹ không muốn rời.
“À, à, tôi hiểu, tôi hiểu rồi.” Bố Uyển nhanh chóng đọc được quan hệ giữa hai người, sau đó gật gật đầu.
“Đúng rồi, Nguyên, những người đến tham gia bữa tiệc đâu rồi?” Nhã Lan nhìn thấy bên ngoài đỗ đầy xe con, chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
“Đang chờ để chúc mừng sinh nhật người nào đó.” Lãnh Mạn Nguyên cười.
“Nhưng em không nhìn thấy bất cứ ai mà.”
“Đi thôi, ngay lập tức em có thể gặp bọn họ rồi.” Lãnh Mạn Nguyên ôm vai của cô đi ra ngoài.
“Đây là tình huống gì vậy?” Nghê Tiên Như ở đằng sau kéo Ẩn Hạo ra hỏi han tình hình.
“Đừng gấp, em sẽ biết nhanh thôi.” Ẩn Hạo bí mật.
“Bác trai, bác gái, hay là chúng ta cùng nhau đi chúc mừng sinh nhật Nhã Lan.” Khi đi qua ông bà Uyển, Lãnh Mạn Nguyên nhiệt tình mời.
“Được, được.” Một đoàn người lên những chiếc xe khác nhau, cùng đi về một hướng.
“Khách sạn quốc tế Thiên Ôn!” Xe dừng lại ở đây, Nhã Lan nhìn thấy đây là khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố này, cô nhìn Lãnh Mạn Nguyên với ánh mắt nghi ngờ.
“Vào trong thôi, mọi người đang đợi em.” Lãnh Mạn Nguyên đẩy vào lưng của cô, Nhã Lan đang bán tín bán nghi, đi vào trong đại sảnh xa hoa sang trọng.
“Sinh nhật vui vẻ!” Bên trong lập tức đèn hoa rực rỡ, một đám người nâng chén tiến đến.
“Sao tất cả mọi người đều ở đây!” Nhã Lan vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn thấy Dư Thiện Trình và thím Liễu đi đầu tiên. Mọi người đi theo phía sau, đều là những người đến tham gia bữa tiệc đi vào từ cửa lớn.
“Chúng tôi vào từ cửa trước, lập tức được sắp xếp đi ra cổng sau rồi được đưa đến đây để chúc mừng sinh nhật bà chủ Lãnh. Bà chủ Lãnh, Lãnh chủ tịch thật sự quá sáng tạo, anh ấy quả thật là yêu cô đến tận xương tủy.”
Một người nói, Nhã Lan ngượng ngùng nhìn Lãnh Mạn Nguyên.
“Mau nhìn xem!” Có người kêu lên, khi Nhã Lan ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một bó hoa khổng lồ được thả xuống đại sảnh, chím nghìn chín trăm chín mươi chín bông hoa tạo thành một biển hoa tươi, tất cả mọi người trong đại sảnh reo lên một cách kinh ngạc.
“Sinh nhật vui vẻ!” Từ giữa biển hoa, một bông hoa hồng đẹp nhất từ từ mọc lên, rơi vào tay Lãnh Mạn Nguyên, anh ngửi một chút rồi đặt hoa vào tay Nhã Lan.
“Thật lãng mạn quá đi.” Đây là tiếng của Nghê Tiên Như.
“Anh yêu em!” Nhã Lan còn chưa kịp phản ứng thì Lãnh Mạn Nguyên đã hôn cô, xung quanh tiếng vỗ tay vang dậy như sấm.
Trải qua mấy lần sinh tử mới có được tình yêu, Nhã Lan không hề xấu hổ ngượng ngùng, cô ôm chặt lấy Lãnh Mạn Nguyên, hai người cùng trao nhau nụ hôn, cả thế giới dừng lại ở khoảnh khắc đẹp đẽ này.
...
“Nhã Lan, chúng tôi phải đi rồi.” Trong phòng khách, Nghê Tiên Như đột nhiên nói.
“Đừng vội đi, nhà này cũng là nhà của mọi hai người mà, tai sao phải đi?” Nhã Lan nhiệt tình giữ lại. Không ngờ mối quan hệ với Nghê Tiên Như lại có thể chuyển biến tốt đẹp, bọn họ đều rất quý trọng nhau.
Ở cùng với cô ta, Nhã Lan cảm thấy cô ta là một người con gái chân thành, có chủ kiến. Trừ vẻ ngoài kênh kiệu ra thì cô ta là một người bạn rất đáng để làm bạn. Khó khăn lắm mới có một người xấp xỉ tuổi cô đến ở đây, sao cô có thể bỏ qua?
“Hạo nhận được vai diễn từ Australia, đó là một đạo diễn nổi tiếng thế giới, anh ấy rất coi trọng nên đã đồng ý rồi, ngoài ra trong phim tôi cũng được đóng vai nữ chính số hai, nếu có thể chúng tôi quyết định trở về phát triển ở Australia.”
“Gì cơ? Ra nước ngoài sao?” Vốn dĩ Nhã Lan chỉ nghĩ là bọn họ muốn chuyển ra ngoài ở, không ngờ lại ra nước ngoài.
“Ừ.” Nghê Tiên Như gật đầu: “Australia là nơi chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, chúng tôi quen với cuộc sống ở đó, hơn nữa, Hạo không hi vọng trong lòng Nguyên có suy nghĩ gì, anh ấy vì tôi, cũng là vì giữ gìn tình huynh đệ hiếm có này nên cuối cùng đã đưa ra quyết định như vậy.”
Khi nói những lời này, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười ngọt ngào. Tìm được một người đàn ông thật sự yêu mình, đối với cô ta mà nói thật quý giá biết bao. Bởi vì buông tay quá dễ dàng nên cô ta đã mất đi Lãnh Mạn Nguyên, cùng với sự trưởng thành, cô ta đã hiểu ra rất nhiều điều, lần này, vì Hạo, cô ta sẽ không lùi bước.
Nhã Lan không biết dùng lời nào để khuyên cô ta, sự ra đi của cô ta là điều mà cô không muốn nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng có suy nghĩ, có cuộc sống của chính mình, cô không thể cưỡng ép.
Nước mắt lưng tròng, cô nhẹ nhàng hỏi: “Bao giờ thì đi?”
“Ngày mai.” Lời của Nghê Tiên Như lại khiến cô buồn.
“Nhanh như vậy sao? Tôi còn muốn sẽ tạm biệt hai người thật tử tế, không ngờ ngày mai đã phải đi rồi.”
“Nhã Lan, có thời gian cô và Nguyên có thể bay sang thăm chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ thường xuyên trở lại đây.”
“Thím Liễu biết chưa?”
Nghê Tiên Như gật đầu, hoa tai cỡ lỡn đeo ở trên tai, vô cùng phóng khoáng: “Bà ấy biết rồi, bà tùy chúng tôi, chỉ cần chúng tôi sống vui vẻ.”
“Tiên Như.” Không nỡ xa bạn, cô và Nghê Tiên Như ôm nhau thật chặt: “Cô nhất định phải về thăm chúng tôi đấy, tôi sẽ nhớ hai người. Từng người thân, bạn bè đều đi rồi, bây giờ tôi rất cô đơn.”
...
Cứ như vậy Nghê Tiên Như và Ẩn Hạo bay sang Australia, bọn họ khéo léo từ chối đề nghị tiễn biệt của Nhã Lan.
“Coi như chúng tôi chưa từng rời khỏi đây đi, ở Trung Quốc có người thân, bạn bè, nơi này chính là nhà của chúng tôi, chúng tôi sẽ thường xuyên trở về.” Trước khi đi, Ẩn Hạo nắm tay của Nhã Lan và tay của Lãnh Mạn Nguyên, nói.
“Anh, hãy chăm sóc tốt cho chị dâu.” Lần đầu tiên trong đời, anh ta gọi Lãnh Mạn Nguyên là anh, Nhã Lan là chị dâu.
Khi xe hai người ngồi đi khuất tầm mắt, Nhã Lan tựa vào vai của Lãnh Mạn Nguyên khóc hu hu.
“Linh Nhi, đừng khóc, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về thăm chúng ta.” Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng an ủi cô.
“Sẽ không đâu, bọn họ đi rồi sẽ không trở về nữa, bọn họ chỉ đang gạt em thôi.” Cô nhớ đến tự Nguyên, từ khi đi Mỹ không một lần trở lại, mỗi lần cô nhớ đến nó đều nhớ cả vào trong giấc mơ.
“Sẽ không đâu, bọn họ sẽ trở lại, nếu không trở lại, anh có thể đưa em đi thăm bọn họ mà.”
“Thật không?” Trên mặt của Nhã Lan ướt đẫm nước mắt, mang theo sự mong chờ.
“Tất nhiên rồi.” Lãnh Mạn Nguyên khẽ véo mũi của cô, lau nước mắt trên mặt cô: “Bọn Uyển Nhân cũng sắp về rồi, chúng ta về thôi.”
“Vậy đầu tiên anh đưa em đi Mỹ, thăm tự Nguyên, sau đó đi sang Australia, có được không?”
“Được.”
“Còn mang cả tự Nguyên cùng đi thăm chú và thím của nó.”
“Được.”
“Sau đó đưa tự Nguyên về nước một thời gian.”
“Được, nếu như nó không có chuyện gì khác.”
“Chắc chắc là không có.” Nhã Lan ngoan ngoãn để cho Lãnh Mạn Nguyên ôm vào lòng, một mái tóc đen dài, cô bây giờ vô cùng xinh đẹp, tràn đầy mùi đàn bà.
Uyển Nhân và Đại Hưng nhanh chóng trở lại, Uyển Nhân vừa đến bệnh viện khám thai, tất cả đều bình thường, khuôn mặt trắng trẻo của cô cuối cùng cũng nở nụ cười hạnh phúc.
“Là con trai hay con gái, tớ rất mong cậu nhanh chóng sinh nó ra.” Nhã Lan giống như một cô gái nhỏ, vuốt bụng của Uyển Nhân, nghe tiếng thai đạp.
“Mới hơn hai tháng thôi, làm sao đã biết, cũng chưa thể động đậy đâu.” Uyển Nhân xấu hổ xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, cười một cách không tự nhiên.
“Ồ, đúng vậy, vẫn còn sớm, xem tớ sốt ruột chưa kìa.”
“Đại Hưng.” Uyển Nhân nhẹ nhàng lắc lắc Đại Hưng ở bên cạnh, hình như có lời muốn nói. Đại Hưng hiểu ra, buông bàn tay luôn nắm lấy tay của cô, đi đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên.
“Chủ tịch, Uyển Nhân hi vọng anh có thể thả mẹ của Thành Kiên Vỹ.”
“Bà ta là người phụ nữ đã làm nhiều việc ác, thả ra thì có ích gì!” Lãnh Mạn Nguyên bĩu môi, anh vô cùng chán ghét mẹ của Thành Kiên Vỹ.
“Chủ tịch Lãnh!” Uyển Nhân nhìn Nhã Lan rồi lại nhìn Lãnh Mạn Nguyên, sau đó đứng dậy: “Bà Thành đã làm nhiều chuyện không tốt đối với Nhã Lan, tôi ở đây xin bày tỏ sự áy náy, xin lỗi.”
“Uyển Nhân, đừng như vậy.” Nhã Lan nhanh chóng nâng cô dậy.
“Nhã Lan, Lãnh Chủ tịch, dù bà Thành có ngàn vạn lần không tốt thì bà ấy cũng là mẹ chồng cũ của tôi, cũng từng đối xử tốt với tôi, những việc mà bà ấy làm đơn giản là xuất phát từ tấm lòng của người mẹ. Sắp trở thành một người mẹ nên tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà ấy, bây giờ con trai bà ấy đã chết, chồng cũng đã chết, không có nơi nương tựa, tôi hi vọng có thể chịu trách nhiệm về cuộc sống những năm cuối đời của bà ấy. Hi vọng hai người có thể cho tôi cơ hội này, đừng để cho bà ấy phải chết già cô độc trong nhà giam.”
“Nguyên...” Nhã Lan cảm động trước tiên, cô kéo ống tay áo của Lãnh Mạn Nguyên, muốn anh đồng ý.
“Trời ạ, thật hết cách với em, thôi được rồi.” Khi đối mặt với Nhã Lan, Lãnh Mạn Nguyên có sự dịu dàng hiếm thấy, Nhã Lan cười từ khuôn mặt đến trái tim.
“Anh thật tốt.” Cô xấu hổ thơm lên mặt anh một cái, khiến cả phòng cười vang.
Bà Thành nhanh chóng được thả ra, khuôn mặt bà tiều tụy, rõ ràng vẫn chưa biết tin Thành Kiên Vỹ đã chết. Vừa nhìn thấy Uyển Nhân liền kéo cô xa ra khỏi Đại Hưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.