Chương 90: Sự thảm bại của dư hồng mai
Duy Duy
07/06/2020
Cô bướng bỉnh nói.
“Việc này không do em quyết định!” Người phụ nữ này thật quá cố chấp, chẳng lẽ cô không biết nếu không lập tức phẫu thuật thì hai mắt cô sẽ bị mù sao?
“Đây là việc của tôi, em có thể lựa chọn không phối hợp!” Nhã Lan kiên quyết.
“Nếu cảm xúc không ổn định thì không thể tiến hành phẫu thuật. Loại phẫu thuật này có mức độ nguy hiểm rất cao, nếu không xử lý tốt thì thậm chí sẽ bị mù vĩnh viễn.” Uy Vỹ Thiên đã từng nói với anh như vậy.
Anh không thể tưởng tượng nổi đôi mắt xinh đẹp này mà vĩnh viễn mất đi ánh sáng sẽ có hậu quả như thế nào.
“Được.”
Anh thỏa mái trả lời.
Tiếng bước xa dần, cửa nặng nề đóng lại. Cơ thể Nhã Lan mềm nhũn, cả người toát mồ hôi lạnh. Vừa nãy là cô đang đánh cuộc, nếu Lãnh Mạn Nguyên không đồng ý, cô hoàn toàn chẳng có cách nào khác cả.
“Nhã Lan à?” Buổi chiều có người gọi điện thoại đến. Dưới sự dìu đỡ của thím Liễu, cô đi đến phòng khách, nghe thấy tiếng của Uyển Nhân.
“Uyển Nhân, cậu đang ở đâu?”
“Chúng tớ sắp lên máy bay rồi. Nhã Lan, anh Kiên Vỹ và tớ quyết định sẽ theo bố mẹ anh ấy đi Úc.”
Vậy ư? Anh Kiên Vỹ được tự do rồi sao? “Cô cũng đi à? Bao giờ thì quay lại?” cô không ngờ un sẽ đuổi theo, trong lòng cô có một loại cảm giác phức tạp không sao xóa nhòa.
“Ừ, không quay về nữa.” Đầu dây bên kia rất ồn ào nhưng Nhã Lan vẫn nghe thấy.
“Anh Kiên Vỹ... vẫn khỏe chứ?” Cô biết, nếu giờ mà không hỏi thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.
“Vẫn chưa hoàn toàn bình phục...” Uyển Nhân còn nói điều gì đó nữa nhưng tiếng ồn ào đã át mất tiếng của cô, đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng phát thanh thúc dục lên máy bay. “Cứ như vậy trước đã, có chuyện gì thì đến Úc rồi nói sau.”
Cúp điện thoại, lòng Nhã Lan thật trống trải. Trong chốc lát, những người bạn thân nhất đều đã rời xa mình, cô cảm thấy cô đơn đến lạ thường.
Kiên Vỹ được thả ra rồi, phải chăng cô cũng nên tiếp nhận phẫu thuật?
“Thím Liễu.” Nhã Lan giơ tay ra, thím Liễu lập tức nắm lấy. “Nói với Lãnh Mạn Nguyên, tôi muốn tiến hành phẫu thuật.”
“Tốt quá, tôi sẽ đi ngay!” Thím Liễu phấn khởi gọi điện thoại cho Lãnh Mạn Nguyên. “Nhã Lan, tổng giám đốc nói chiều nay cậu Uy sẽ đến, cô chuẩn bị chút đi nhé.”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Lý Doanh Doanh âm thầm bước vào. Mấy ngày nay Dư Hồng Mai không ở nhà, cô cũng lười đi dọn dẹp phòng kính trồng hoa, không có việc gì thì trang điểm xinh đẹp đi chơi bar.
Dáng vẻ mò mẫm của Nhã Lan khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Có phải đầu óc anh Mạn Nguyên có vấn đề rồi không? Người phụ nữ mù như thế này thì có gì để thích cơ chứ. Cô bĩu môi, không thể hiểu nổi vì sao Lãnh Mạn Nguyên lại có tình cảm đặc biệt với người phụ nữ bình thường như vậy.
“Cô ngồi đây trước đã, tôi đi dọn dẹp phòng một chút, chắc hẳn cậu Uy sẽ mang đến rất nhiều dụng cụ đến, phải dành ra nhiều chỗ trống mới được.” Thím Liễu nói rồi dìu Nhã Lan ngồi yên trên ghế sofa trong phòng khách. “Tôi sẽ xuống nhanh thôi, cô ngồi đây hóng gió một lát nhé.”
“Ừm, thím đi đi.” Tâm trạng của Nhã Lan đã tốt hơn rất nhiều. Cô nũng nịu nói tạm biệt thím Liễu.
Lý Doanh Doanh thấy có thời cơ, lại ngồi đối diện trước mặt Nhã Lan.
“Cô là?”
Nhã Lan nghe thấy tiếng bước chân và cả cảm giác không có thiện ý bao vây lấy mình. Cô nhỏ giọng hỏi.
“Chẳng phải cô đã bỏ trốn với Thành Kiên Vỹ rồi sao?” Lý Doanh Doanh đùa giỡn ngón tay. Cô ta cảm thấy tức giận vì Khúc Dương không làm việc chu đáo.
“Chúng tôi không bỏ trốn, có một số việc không thể nói rõ ràng được.” Nhã Lan không muốn giải thích gì về những chuyện này, muốn giải thích thì bắt buộc phải lôi được Dư Hồng Mai ra đây, nếu không thì chỉ phiền phức thêm thôi.
“Hai người lén lút bỏ chạy, không phải cùng nhau bỏ trốn thì là gì!” Lý Doanh Doanh càng bĩu môi ghê hơn, cô ta hừ mũi, hoàn toàn kinh thường cô. “Tôi cảnh cáo cô, đừng hòng lôi kéo sự chú ý của anh Mạn Nguyên, bằng không tôi sẽ khiến cô chết thê thảm!”
“Tôi sẽ không làm thế đâu.” Cô nói vừa như giận dỗi vừa như đồng ý. Khuôn mặt Nhã Lan hơi giận dữ: “Chỉ có điều, không biết cô có bản lĩnh giành lấy sự yêu thương của anh ta hay không.”
Lời cô nói như giáng một cái tát lên mặt Lý Doanh Doanh vậy. Cô ta đứng phắt dậy, gay gắt nói: “Anh Mạn Nguyên yêu tôi nhất, ai cũng không thể cướp anh ấy đi!”
Tự cho là đúng!
Nhã Lan gật đầu. Người phụ nữ tự cao này đã đề cao mình như thế, thôi thì tạm thời để cô ta thỏa mãn vậy.
“Đợi đó mà xem, tôi sẽ bảo anh Mạn Nguyên đuổi cổ cô ra ngoài.” Lý Doanh Doanh nói xong thì thở hồng hộc giận dữ rời khỏi nhà họ Lãnh.
“Sao vậy?” Thím Liễu vội vàng chạy xuống. Bà nghe thấy dưới nhà có tiếng cãi cọ, sợ Nhã Lan sẽ bị thương nên chẳng quan tâm mình chưa dọn dẹp xong mà chạy xuống xem có chuyện gì. “Là cô Lý ư?”
“Ừ.” Nhã Lan hờ hững gật đầu.
“Từ bao giờ cô ta trở nên hung dữ như thế nhỉ?” Thím Liễu hơi ngạc nhiên nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của cô ta. Quãng thời gian ở lại nhà họ Lãnh, cô ta dịu dàng như một chú mèo, đối xử với ai cũng rất nhã nhặn ôn hòa. “Chẳng lẽ cô ta giả vờ ư?” Bà đoán.
“Lần này thì không phải giả vờ đâu.” Cô đã biết những tính cách mà Lý Doanh Doanh cố tình che giấu này từ lâu rồi.
“Qủa nhiên là vậy.” Thím Liễu như chợt hiểu ra.
“Thím Liễu, tôi muốn đi bệnh viện làm phẫu thuật.” Cô kiên quyết nói. Dư Hồng Mai và Lý Doanh Doanh xem cô như kẻ thù, còn phải thường xuyên đối mặt với Lãnh Mạn Nguyên nắng mưa thất thường nữa, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
“Ừ, cũng được, điều kiện ở bên đó cũng tốt hơn. Cô đi nghỉ ngơi chút đi nhé, lát nữa tôi sẽ gọi điện nói cho tổng giám đốc sau.”
“Ừm.” Nhờ thím Liễu dìu đỡ, cô men theo cầu thang đi lên lầu.
Dư Hồng Mai mất tích mấy ngày cuối cùng cũng trở về rồi. Khuôn mặt bà ta còn u ám nghiêm khác hơn mấy ngày trước nữa, không thèm để ý đến đám người làm, thậm chí cũng lạnh lùng với cả khách quý của bà ta là Lý Doanh Doanh nữa.
Không ai biết quãng thời gian này bà ta đã đi đâu, đương nhiên, ngoại trừ Lý Doanh Doanh ra thì cũng chỉ có rất ít người để ý đến chuyện này. Ngồi trên sofa trên phòng khách, tay bà cầm một tập tài liệu, chốc chốc lại uống một ngụm trà lài mà mình yêu thích nhất.
Tối nay bà phải đợi Lãnh Mạn Nguyên. Đứa con trai không nghe lời này đã bao lần làm việc mà không quan tâm đến cảm nhận của bà, nó đã khiến bà hoàn toàn tức giận rồi. Bà quyết định lợi dụng quyền lực mà Lãnh Sĩ Hương để lại cho bà trước khi chết, khống chế con trai lần nữa, đạt được mục đích chiến thắng Lãnh Mạn Nguyên.
Có lẽ xuất phát từ sự áy náy với bà nên Lãnh Sĩ Hương không hiểu sao lại để lại di chúc quy định, nếu trước ba mươi tuổi mà Lãnh Mạn Nguyên vẫn chưa cưới vợ sinh con thì bà có quyền lấy lại quyền lực tổng giám đốc, cách chức tổng giám đốc của Lãnh Mạn Nguyên. Về điểm này, trước mắt bà ta đành chịu bó tay.
Tuy nhiên, có một điều vô cùng có lợi cho bà ta, đó là trước khi chết, Lãnh Sĩ Hương đã đưa cho bà ta hai mươi phần trăm cổ phần, bây giờ bà ta đã thuyết phục được các đại cổ đông cùng liên kết với nhau để phản đối Lãnh Mạn Nguyên, cách chức tổng giám đốc và hủy bỏ quyền quản lý tập đoàn Thiên Ôn của anh. Trong tay bà đang cầm giấy đồng ý cách chức và bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc mới, tên của các đại cổ đông đều đã kí lên hết rồi.
Đứng trước lợi ích, ai mà không lựa chọn khuất phục cơ chứ? Dưới sức hấp dẫn về lợi nhuận cao của bà ta, Lãnh Mạn Nguyên sẽ nhanh chóng biết cái gì gọi là thất bại. Dư Hồng Mai vô cùng trông mong có thể nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại cầu xin tha thứ của con trai ruột của mình. Cho dù là con trai cũng không được phép xảy ra việc phản đối bà ta, đây chính là tính cách của bà.
Kim giờ chỉ hai giờ sáng, Lãnh Mạn Nguyên ngà ngà say, từ bên ngoài trở về nhà. Anh kéo cà vạt, tiện tay ném áo khoác lên ghế sofa, chỉ hờ hững liếc nhìn Dư Hồng Mai một cái.
“Đứng lại.” Lãnh Mạn Nguyên cố ý làm lơ khiến bà ta rất bất mãn, khuôn mặt càng tức giận hơn.
Lãnh Mạn Nguyên đi được vài bước. Anh dừng lại trước cầu thang bộ nhưng không quay đầu.
Được rồi, anh không lại đây thì bà đi qua vậy. Nghĩ đến việc con trai sắp bị thất bại, tâm trạng của bà khá hơn một chút. Bà đứng dậy, vuốt thẳng bộ quần áo đắt tiền trên người, đi đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên, cách anh khoảng gần nửa mét.
“Thư kí của con không nói với con là mẹ tìm con sao?”
“Vậy thì đã sao cơ chứ? Chẳng phải tôi đã về rồi sao?”
Câu trả lời của Lãnh Mạn Nguyên rất lạnh lùng, không hề giống như đang nói chuyện với mẹ mà giống như đang nói chuyện với người dưng hơn.
Hít thở sâu vài lần, Dư Hồng Mai lại nén xuống sự giận dữ cuồn cuộn trong lòng. Bà quyết định tối nay sẽ dùng tư thế của kẻ chiến thắng để đáp trả anh.
“Được rồi. chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
“Không cần đâu, có chuyện gì thì nói mau đi, tôi rất bận.”
“Cũng được.” Dư Hồng Mai xoay người lại, cầm tập tài liệu mình đã giở đi giở lại nhiều lần trên bàn: “Ngày mai mẹ muốn mở đại hội cổ đông.”
Lãnh Mạn Nguyên hờ hững cầm lấy tập tài liệu, chỉ liếc sơ qua rồi trả trở lại.
“Con không thấy kinh ngạc sao?” Sự tự tin của Dư Hồng Mai dần tan rã. Bà không ngờ Lãnh Mạn Nguyên lại bình tĩnh đến vậy, hoàn toàn vượt qua dự đoán của bà.
“Tôi cần phải ngạc nhiên sao?” Dáng vẻ Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn vô tội.
“Chẳng lẽ con không biết mục đích mẹ triệu tập đại hội cổ đông ư?”
“Biết.” Anh trả lời rất dứt khoát.
“Con không hề lo lắng chút nào sao?” Dư Hồng Mai hoàn toàn không đoán ra được suy nghĩ của con trai. Bà hơi hoang mang.
“Không hề, ngược lại là bà, nhất định sẽ rất buồn đấy.”
“Vì sao?” Một dự cảm không lành bao trùm lấy bà. Dư Hồng Mai có cảm giác không ổn, thậm chí môi bà còn bắt đầu run rẩy.
“Thứ này, chẳng qua là một tờ giấy bỏ đi mà thôi.” Dùng ánh mắt chỉ vào tập tài liệu trong tay bà rồi Lãnh Mạn Nguyên dời bước lên lầu.
“Con có ý gì!” Sức tự chủ của Dư Hồng Mai hoàn toàn biến mất. Bà ta hét lên, cơ thịt trên mặt hơi giật giật, có thể thấy bà ta vô cùng kích động.
“Bây giờ công ti chúng ta, ngoại trừ bà ra thì không còn cổ đông nào khác nữa. Ngày mai Uông Minh Thiên sẽ đưa giấy chuyển nhượng cổ phần cho bà, điều này cũng có nghĩa là, bà không những không có quyền mở đại hội cổ đông, mà còn theo căn cứ vào di chúc, nếu tôi có tám mươi phần trăm cổ phần thì tôi có quyền quản lý kinh doanh của Thiên Ôn vĩnh viễn.”
“Mày nói dối, trên di chúc hoàn toàn không có chuyện đó!” Dư Hồng Mai vò nát tờ giấy trong tay mình, mắt bùng cháy lửa giận. Bà ta vừa kinh ngạc vừa suốt ruột vừa tức giận. Chẳng lẽ lần này con trai lại chơi mình một vố nữa sao?
“Bản di chúc của bà chỉ là một phần thôi, còn có một bản phụ lục di chúc trong tay thím Liễu nữa, tối qua bà ấy đã đưa cho tôi, trên đó đã viết như vậy.”
“Đó nhất định là giả!” Bà ta chẳng thèm nghĩ ngợi mà hét lên. “Con tiện nhân Liễu Hàn Thiên kia không muốn tao sống yên ổn đây mà!”
“Uông Minh Thiên sẽ đưa đến, bà có thể tự xem, có luật sư kí tên, đi phòng công chứng chứng thực nữa, là bố tự viết tay.”
“Không thể nào...” Bầu trời của Dư Hồng Mai như sụp đổ, bà ta loạng choạng đi về phía sofa, dường như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể khiến bà ta gục ngã. Tập tài liệu mà bà ta dùng hết mọi cách, chạy đôn chạy đáo để có được lại là một tờ giấy bỏ đi, càng đáng hận hơn là, đến tận khi chết Lãnh Sĩ Hương còn muốn chơi bà ta một vố. Cuộc chiến kéo dài đằng đẵng này, bà ta kết thúc hoàn toàn thảm bại.
“Việc này không do em quyết định!” Người phụ nữ này thật quá cố chấp, chẳng lẽ cô không biết nếu không lập tức phẫu thuật thì hai mắt cô sẽ bị mù sao?
“Đây là việc của tôi, em có thể lựa chọn không phối hợp!” Nhã Lan kiên quyết.
“Nếu cảm xúc không ổn định thì không thể tiến hành phẫu thuật. Loại phẫu thuật này có mức độ nguy hiểm rất cao, nếu không xử lý tốt thì thậm chí sẽ bị mù vĩnh viễn.” Uy Vỹ Thiên đã từng nói với anh như vậy.
Anh không thể tưởng tượng nổi đôi mắt xinh đẹp này mà vĩnh viễn mất đi ánh sáng sẽ có hậu quả như thế nào.
“Được.”
Anh thỏa mái trả lời.
Tiếng bước xa dần, cửa nặng nề đóng lại. Cơ thể Nhã Lan mềm nhũn, cả người toát mồ hôi lạnh. Vừa nãy là cô đang đánh cuộc, nếu Lãnh Mạn Nguyên không đồng ý, cô hoàn toàn chẳng có cách nào khác cả.
“Nhã Lan à?” Buổi chiều có người gọi điện thoại đến. Dưới sự dìu đỡ của thím Liễu, cô đi đến phòng khách, nghe thấy tiếng của Uyển Nhân.
“Uyển Nhân, cậu đang ở đâu?”
“Chúng tớ sắp lên máy bay rồi. Nhã Lan, anh Kiên Vỹ và tớ quyết định sẽ theo bố mẹ anh ấy đi Úc.”
Vậy ư? Anh Kiên Vỹ được tự do rồi sao? “Cô cũng đi à? Bao giờ thì quay lại?” cô không ngờ un sẽ đuổi theo, trong lòng cô có một loại cảm giác phức tạp không sao xóa nhòa.
“Ừ, không quay về nữa.” Đầu dây bên kia rất ồn ào nhưng Nhã Lan vẫn nghe thấy.
“Anh Kiên Vỹ... vẫn khỏe chứ?” Cô biết, nếu giờ mà không hỏi thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.
“Vẫn chưa hoàn toàn bình phục...” Uyển Nhân còn nói điều gì đó nữa nhưng tiếng ồn ào đã át mất tiếng của cô, đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng phát thanh thúc dục lên máy bay. “Cứ như vậy trước đã, có chuyện gì thì đến Úc rồi nói sau.”
Cúp điện thoại, lòng Nhã Lan thật trống trải. Trong chốc lát, những người bạn thân nhất đều đã rời xa mình, cô cảm thấy cô đơn đến lạ thường.
Kiên Vỹ được thả ra rồi, phải chăng cô cũng nên tiếp nhận phẫu thuật?
“Thím Liễu.” Nhã Lan giơ tay ra, thím Liễu lập tức nắm lấy. “Nói với Lãnh Mạn Nguyên, tôi muốn tiến hành phẫu thuật.”
“Tốt quá, tôi sẽ đi ngay!” Thím Liễu phấn khởi gọi điện thoại cho Lãnh Mạn Nguyên. “Nhã Lan, tổng giám đốc nói chiều nay cậu Uy sẽ đến, cô chuẩn bị chút đi nhé.”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Lý Doanh Doanh âm thầm bước vào. Mấy ngày nay Dư Hồng Mai không ở nhà, cô cũng lười đi dọn dẹp phòng kính trồng hoa, không có việc gì thì trang điểm xinh đẹp đi chơi bar.
Dáng vẻ mò mẫm của Nhã Lan khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Có phải đầu óc anh Mạn Nguyên có vấn đề rồi không? Người phụ nữ mù như thế này thì có gì để thích cơ chứ. Cô bĩu môi, không thể hiểu nổi vì sao Lãnh Mạn Nguyên lại có tình cảm đặc biệt với người phụ nữ bình thường như vậy.
“Cô ngồi đây trước đã, tôi đi dọn dẹp phòng một chút, chắc hẳn cậu Uy sẽ mang đến rất nhiều dụng cụ đến, phải dành ra nhiều chỗ trống mới được.” Thím Liễu nói rồi dìu Nhã Lan ngồi yên trên ghế sofa trong phòng khách. “Tôi sẽ xuống nhanh thôi, cô ngồi đây hóng gió một lát nhé.”
“Ừm, thím đi đi.” Tâm trạng của Nhã Lan đã tốt hơn rất nhiều. Cô nũng nịu nói tạm biệt thím Liễu.
Lý Doanh Doanh thấy có thời cơ, lại ngồi đối diện trước mặt Nhã Lan.
“Cô là?”
Nhã Lan nghe thấy tiếng bước chân và cả cảm giác không có thiện ý bao vây lấy mình. Cô nhỏ giọng hỏi.
“Chẳng phải cô đã bỏ trốn với Thành Kiên Vỹ rồi sao?” Lý Doanh Doanh đùa giỡn ngón tay. Cô ta cảm thấy tức giận vì Khúc Dương không làm việc chu đáo.
“Chúng tôi không bỏ trốn, có một số việc không thể nói rõ ràng được.” Nhã Lan không muốn giải thích gì về những chuyện này, muốn giải thích thì bắt buộc phải lôi được Dư Hồng Mai ra đây, nếu không thì chỉ phiền phức thêm thôi.
“Hai người lén lút bỏ chạy, không phải cùng nhau bỏ trốn thì là gì!” Lý Doanh Doanh càng bĩu môi ghê hơn, cô ta hừ mũi, hoàn toàn kinh thường cô. “Tôi cảnh cáo cô, đừng hòng lôi kéo sự chú ý của anh Mạn Nguyên, bằng không tôi sẽ khiến cô chết thê thảm!”
“Tôi sẽ không làm thế đâu.” Cô nói vừa như giận dỗi vừa như đồng ý. Khuôn mặt Nhã Lan hơi giận dữ: “Chỉ có điều, không biết cô có bản lĩnh giành lấy sự yêu thương của anh ta hay không.”
Lời cô nói như giáng một cái tát lên mặt Lý Doanh Doanh vậy. Cô ta đứng phắt dậy, gay gắt nói: “Anh Mạn Nguyên yêu tôi nhất, ai cũng không thể cướp anh ấy đi!”
Tự cho là đúng!
Nhã Lan gật đầu. Người phụ nữ tự cao này đã đề cao mình như thế, thôi thì tạm thời để cô ta thỏa mãn vậy.
“Đợi đó mà xem, tôi sẽ bảo anh Mạn Nguyên đuổi cổ cô ra ngoài.” Lý Doanh Doanh nói xong thì thở hồng hộc giận dữ rời khỏi nhà họ Lãnh.
“Sao vậy?” Thím Liễu vội vàng chạy xuống. Bà nghe thấy dưới nhà có tiếng cãi cọ, sợ Nhã Lan sẽ bị thương nên chẳng quan tâm mình chưa dọn dẹp xong mà chạy xuống xem có chuyện gì. “Là cô Lý ư?”
“Ừ.” Nhã Lan hờ hững gật đầu.
“Từ bao giờ cô ta trở nên hung dữ như thế nhỉ?” Thím Liễu hơi ngạc nhiên nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của cô ta. Quãng thời gian ở lại nhà họ Lãnh, cô ta dịu dàng như một chú mèo, đối xử với ai cũng rất nhã nhặn ôn hòa. “Chẳng lẽ cô ta giả vờ ư?” Bà đoán.
“Lần này thì không phải giả vờ đâu.” Cô đã biết những tính cách mà Lý Doanh Doanh cố tình che giấu này từ lâu rồi.
“Qủa nhiên là vậy.” Thím Liễu như chợt hiểu ra.
“Thím Liễu, tôi muốn đi bệnh viện làm phẫu thuật.” Cô kiên quyết nói. Dư Hồng Mai và Lý Doanh Doanh xem cô như kẻ thù, còn phải thường xuyên đối mặt với Lãnh Mạn Nguyên nắng mưa thất thường nữa, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
“Ừ, cũng được, điều kiện ở bên đó cũng tốt hơn. Cô đi nghỉ ngơi chút đi nhé, lát nữa tôi sẽ gọi điện nói cho tổng giám đốc sau.”
“Ừm.” Nhờ thím Liễu dìu đỡ, cô men theo cầu thang đi lên lầu.
Dư Hồng Mai mất tích mấy ngày cuối cùng cũng trở về rồi. Khuôn mặt bà ta còn u ám nghiêm khác hơn mấy ngày trước nữa, không thèm để ý đến đám người làm, thậm chí cũng lạnh lùng với cả khách quý của bà ta là Lý Doanh Doanh nữa.
Không ai biết quãng thời gian này bà ta đã đi đâu, đương nhiên, ngoại trừ Lý Doanh Doanh ra thì cũng chỉ có rất ít người để ý đến chuyện này. Ngồi trên sofa trên phòng khách, tay bà cầm một tập tài liệu, chốc chốc lại uống một ngụm trà lài mà mình yêu thích nhất.
Tối nay bà phải đợi Lãnh Mạn Nguyên. Đứa con trai không nghe lời này đã bao lần làm việc mà không quan tâm đến cảm nhận của bà, nó đã khiến bà hoàn toàn tức giận rồi. Bà quyết định lợi dụng quyền lực mà Lãnh Sĩ Hương để lại cho bà trước khi chết, khống chế con trai lần nữa, đạt được mục đích chiến thắng Lãnh Mạn Nguyên.
Có lẽ xuất phát từ sự áy náy với bà nên Lãnh Sĩ Hương không hiểu sao lại để lại di chúc quy định, nếu trước ba mươi tuổi mà Lãnh Mạn Nguyên vẫn chưa cưới vợ sinh con thì bà có quyền lấy lại quyền lực tổng giám đốc, cách chức tổng giám đốc của Lãnh Mạn Nguyên. Về điểm này, trước mắt bà ta đành chịu bó tay.
Tuy nhiên, có một điều vô cùng có lợi cho bà ta, đó là trước khi chết, Lãnh Sĩ Hương đã đưa cho bà ta hai mươi phần trăm cổ phần, bây giờ bà ta đã thuyết phục được các đại cổ đông cùng liên kết với nhau để phản đối Lãnh Mạn Nguyên, cách chức tổng giám đốc và hủy bỏ quyền quản lý tập đoàn Thiên Ôn của anh. Trong tay bà đang cầm giấy đồng ý cách chức và bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc mới, tên của các đại cổ đông đều đã kí lên hết rồi.
Đứng trước lợi ích, ai mà không lựa chọn khuất phục cơ chứ? Dưới sức hấp dẫn về lợi nhuận cao của bà ta, Lãnh Mạn Nguyên sẽ nhanh chóng biết cái gì gọi là thất bại. Dư Hồng Mai vô cùng trông mong có thể nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại cầu xin tha thứ của con trai ruột của mình. Cho dù là con trai cũng không được phép xảy ra việc phản đối bà ta, đây chính là tính cách của bà.
Kim giờ chỉ hai giờ sáng, Lãnh Mạn Nguyên ngà ngà say, từ bên ngoài trở về nhà. Anh kéo cà vạt, tiện tay ném áo khoác lên ghế sofa, chỉ hờ hững liếc nhìn Dư Hồng Mai một cái.
“Đứng lại.” Lãnh Mạn Nguyên cố ý làm lơ khiến bà ta rất bất mãn, khuôn mặt càng tức giận hơn.
Lãnh Mạn Nguyên đi được vài bước. Anh dừng lại trước cầu thang bộ nhưng không quay đầu.
Được rồi, anh không lại đây thì bà đi qua vậy. Nghĩ đến việc con trai sắp bị thất bại, tâm trạng của bà khá hơn một chút. Bà đứng dậy, vuốt thẳng bộ quần áo đắt tiền trên người, đi đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên, cách anh khoảng gần nửa mét.
“Thư kí của con không nói với con là mẹ tìm con sao?”
“Vậy thì đã sao cơ chứ? Chẳng phải tôi đã về rồi sao?”
Câu trả lời của Lãnh Mạn Nguyên rất lạnh lùng, không hề giống như đang nói chuyện với mẹ mà giống như đang nói chuyện với người dưng hơn.
Hít thở sâu vài lần, Dư Hồng Mai lại nén xuống sự giận dữ cuồn cuộn trong lòng. Bà quyết định tối nay sẽ dùng tư thế của kẻ chiến thắng để đáp trả anh.
“Được rồi. chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
“Không cần đâu, có chuyện gì thì nói mau đi, tôi rất bận.”
“Cũng được.” Dư Hồng Mai xoay người lại, cầm tập tài liệu mình đã giở đi giở lại nhiều lần trên bàn: “Ngày mai mẹ muốn mở đại hội cổ đông.”
Lãnh Mạn Nguyên hờ hững cầm lấy tập tài liệu, chỉ liếc sơ qua rồi trả trở lại.
“Con không thấy kinh ngạc sao?” Sự tự tin của Dư Hồng Mai dần tan rã. Bà không ngờ Lãnh Mạn Nguyên lại bình tĩnh đến vậy, hoàn toàn vượt qua dự đoán của bà.
“Tôi cần phải ngạc nhiên sao?” Dáng vẻ Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn vô tội.
“Chẳng lẽ con không biết mục đích mẹ triệu tập đại hội cổ đông ư?”
“Biết.” Anh trả lời rất dứt khoát.
“Con không hề lo lắng chút nào sao?” Dư Hồng Mai hoàn toàn không đoán ra được suy nghĩ của con trai. Bà hơi hoang mang.
“Không hề, ngược lại là bà, nhất định sẽ rất buồn đấy.”
“Vì sao?” Một dự cảm không lành bao trùm lấy bà. Dư Hồng Mai có cảm giác không ổn, thậm chí môi bà còn bắt đầu run rẩy.
“Thứ này, chẳng qua là một tờ giấy bỏ đi mà thôi.” Dùng ánh mắt chỉ vào tập tài liệu trong tay bà rồi Lãnh Mạn Nguyên dời bước lên lầu.
“Con có ý gì!” Sức tự chủ của Dư Hồng Mai hoàn toàn biến mất. Bà ta hét lên, cơ thịt trên mặt hơi giật giật, có thể thấy bà ta vô cùng kích động.
“Bây giờ công ti chúng ta, ngoại trừ bà ra thì không còn cổ đông nào khác nữa. Ngày mai Uông Minh Thiên sẽ đưa giấy chuyển nhượng cổ phần cho bà, điều này cũng có nghĩa là, bà không những không có quyền mở đại hội cổ đông, mà còn theo căn cứ vào di chúc, nếu tôi có tám mươi phần trăm cổ phần thì tôi có quyền quản lý kinh doanh của Thiên Ôn vĩnh viễn.”
“Mày nói dối, trên di chúc hoàn toàn không có chuyện đó!” Dư Hồng Mai vò nát tờ giấy trong tay mình, mắt bùng cháy lửa giận. Bà ta vừa kinh ngạc vừa suốt ruột vừa tức giận. Chẳng lẽ lần này con trai lại chơi mình một vố nữa sao?
“Bản di chúc của bà chỉ là một phần thôi, còn có một bản phụ lục di chúc trong tay thím Liễu nữa, tối qua bà ấy đã đưa cho tôi, trên đó đã viết như vậy.”
“Đó nhất định là giả!” Bà ta chẳng thèm nghĩ ngợi mà hét lên. “Con tiện nhân Liễu Hàn Thiên kia không muốn tao sống yên ổn đây mà!”
“Uông Minh Thiên sẽ đưa đến, bà có thể tự xem, có luật sư kí tên, đi phòng công chứng chứng thực nữa, là bố tự viết tay.”
“Không thể nào...” Bầu trời của Dư Hồng Mai như sụp đổ, bà ta loạng choạng đi về phía sofa, dường như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể khiến bà ta gục ngã. Tập tài liệu mà bà ta dùng hết mọi cách, chạy đôn chạy đáo để có được lại là một tờ giấy bỏ đi, càng đáng hận hơn là, đến tận khi chết Lãnh Sĩ Hương còn muốn chơi bà ta một vố. Cuộc chiến kéo dài đằng đẵng này, bà ta kết thúc hoàn toàn thảm bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.