Chương 85: Thành kiệt vũ gặp nạn
Duy Duy
07/06/2020
Sự giẫy giụa của Nhã Lan bỗng lôi kéo sự chú ý của người đàn bà kia, bà ta đưa bàn tay to rộng quơ quơ trước mặt cô rồi nói: "Tổ tông, con trai ngốc, chúng ta thiệt rồi, là một con mù."
"Mù ư? Hay, hay lắm." Người đàn ông khờ khạo không hiểu lời của bà mẹ, ôm lấy cô vào lồng ngực, hưng phấn xoa nhẹ rồi hét lên.
"Bỏ tôi ra, bà ơi, cầu xin các người đây."
"Được rồi, đi thôi con trai, xuống xe nào."
Người đàn bà không nói gì nữa, dứt khoát lôi người con trai xuống xe, âm thanh thình thịch lại tiếp tục vang lên, bắt đầu một đoạn đường gập ghềnh mới.
....
Thành Kiên Vỹ phấn khởi nhanh chóng chạy trở lại, trong người cầm hai tấm vé máy bay sang Úc, ba ngày nữa bọn họ có thể rời xa đất nước này rồi. Sở dĩ anh muốn lùi lại ba ngày là vì muốn cho Nhã Lan có thời gian chuẩn bị, để cô không cảm thấy quá đột nhiên.
Khi anh quay lại nơi hai người chia cách thì không nhìn thấy khuôn mặt cười nói yếu ớt của Nhã Lan nữa, toàn bộ vùng cỏ trống trơn, vắng vẻ, ngay cả hình bóng của Nhã Lan cũng không thấy. Cô đã ngồi ở tảng đá nhỏ bên trên là áo của anh mà, hoa cỏ xung quanh bị quậy hỏng nát, vẫn còn hiện rõ dấu chân đàn ông. Nhìn khóm hoa bị vùi dập có thể thấy được, khi Nhã Lan rời đi đã vùng vẫy, giẫy giụa rất dữ dôi, Nhã Lan chắc chắn là bị cưỡng ép bắt đi.
Là ai?
Thành Kiên Vỹ dọc theo con đường hoa, ngoài việc nhặt được một chiếc giày ra, không còn thứ gì khác. Đây là giày của Nhã Lan! Nhìn thấy chiếc giày, tim anh như ngừng đập.
Nhất định là Lãnh Mạc Nguyên, hắn đã đến đây!
Thành Kiên Vỹ liều mình chạy băng băng ra khỏi ngọn núi...
"Lãnh Mạc Nguyên, ra đây cho tôi!"
"Lãnh Mạc Nguyên, anh có nghe rõ không"
"Lãnh Mạc Nguyên, anh có can đảm thì ta đây chiến đấu với tôi, đừng lôi Nhã Lan ra để trút giận."
......
Dư Hồng Mai vịn tay vào cầu thang đi xuống, người giúp việc mang đến cho bà ta loại trà hoa bà ta thích nhất, Dư Hồng Mai nhã nhặn ngồi uống, thư thái thưởng thức ly trà.
"Doanh Doanh đâu?" Bà liếc nhìn lên tầng rồi hỏi.
"Cô Doanh Doanh sáng sớm nay đã ra phòng hoa rồi, nói là muốn học kỹ thuật trồng hoa." Người giúp việc cúi đầu trả lời "Ồ, học với người đàn bà điên kia sao?" Mặt bà ta hằn lên vẻ chán ghét, vừa nhắc đến thím Liễu, bà ta liền cảm thấy phiền toái, nếu như không phải vì muốn uy hiếp Lãnh Mạc Nguyên, bà ta sớm đã đuổi người đàn bà đó đi rồi.
Cũng may, quãng thời gian này, người đàn bà kia biết thân biết phận, ngoan ngoãn tránh ở phòng hoa, không ra ngoài, bới nhìn thấy, bà ta sẽ bớt cảm thấy tức giận.
"Cô Doanh Doanh đã biết tổng giám đốc và cô Nghê qua lại với nhau, cô ấy nói sẽ đến đó gánh vác trách nhiệm chăm sóc vườn hoa." Những lời này đều là do Lý Doanh Doanh cố ý nói với bà. Theo như bà thấy, cô ta chỉ là người thân cận hết sức bình thường, nhưng mục đích cuối cùng của Lý Doanh Doanh lại là muốn có được sự cưng chiều của Dư Hồng Mai, cũng muốn có được sự xem trọng của Lãnh Mạc Nguyên.
Dư Hồng Mai nở nụ cười hiếm có, khẽ gật đầu, "Quả đúng là một đứa hiểu chuyện."
"Lãnh Mạc Nguyên, tôi là Thành Kiên Vỹ, anh mau ra đây."
"Lãnh Mạc Nguyên, anh không dám ra đây sao? Đường đường là một tổng giám đốc vậy mà lại ra tay với một người phụ nữ sao, anh không cảm thấy xấu hổ ư?"
"Anh ra đây cho tôi, mau ra đây làm trận tỷ đấu giữa đàn ông với nhau đi."
....
Dư Hồng Mai chau mày, tất nhiên, bà ta cũng nghe thấy tiếng la gọi ngoài cửa.
"Bác Trương, ai đang ở ngoài gào thét vậy? Bác đi xem xem."
Người tài xế nhanh chóng đi vào, nét mặt có chút u ám, thấp giọng: "Người ngoài đó là Thành Kiên Vỹ, luôn miệng nói muốn tìm tổng giám đốc, hắn ta chửi mắng rất khó nghe. Bà có cần tôi gọi người đuổi hắn đi không?"
"Thành Kiên Vỹ?" Đôi mày của Dư Hồng Mai chợt dựng lên, sắc mặt trắng bệch, "Sao hắn ta lại quay lại? Có còn ai khác nữa không?"
Hắn ta không phải đã bỏ đi cùng với Quắc Nhã Lan rồi sao?
"Chỉ có một mình hắn, hắn nói tổng giám đốc đưa cô Quắc Nhã Lan đi rồi." Bác Trương ghé vào tai bà thì thầm.
"Có chuyện này sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, hắn ta nói như vậy, cho nên mới muốn tìm tổng giám đốc tính sổ, có cần đuổi hắn đi không?"
Dư Hồng Mai trầm tư một hồi, nói: "Không cần, bác đưa vài người dẫn hắn đến...Tôi sẽ qua đó ngay." Bà ta nhỏ giọng giao phó, bác Trương liền kín đáo rời đi, Dư Hồng Mai đứng trầm ngâm một chút, rồi cầm chiếc ví đi ra ngoài cửa.
"Lãnh Mạc Nguyên đâu? Sao vẫn chưa ra!" Trong căn phòng kín truyền tới tiếng gào thét đầy kích động của Thành Kiên Vỹ, Dư Hồng Mai đứng ngoài cửa căm ghét, lấy tay quẹt quẹt mũi vài cái rồi mới cất bước vào trong phòng.
Thành Kiên Vỹ cũng chưa từng gặp Dư Hồng Mai, nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, liền nói: "Mau gọi Lãnh Mạc Nguyên tới đây, tôi muốn đích thân nói chuyện với hắn."
"Các người không phải đã đi rồi sao?" Dư Hồng Mai nhìn hắn, tự mình tìm một chiếc ghế sạch sẽ rồi ngồi xuống, hỏi.
"Bà là ai?" Lời nói của bà thu hút sự chú ý của Thành Kiên Vỹ, hắn quay đầu lại nhìn Dư Hồng Mai.
"Không cần quan tâm tôi là ai! Anh chỉ cần trả lời tôi, tại sao lại quay lại, chẳng lẽ Quắc Nhã Lan đến chữ tín cũng không có sao? Chưa được bao lâu đã quay lại."
Ba chữ Quắc Nhã Lan đã kích động đến sự phẫn nộ trong Thành Kiên Vỹ, hắn đập tay xuống bàn, hét lên: "Cô ấy không muốn quay lại, nhưng tên Lãnh Mạc Nguyên đáng chết kia lại bắt cô ấy về, bà mau gọi Lãnh Mạc Nguyên ra đây, tôi phải đưa Quắc Nhã Lan đi!"
"Láo xược!" Trước sự vô lễ của Thành Kiên Vỹ, bà ta đương nhiên tức giận.
Bà ta đứng dậy, cũng không thèm quay đầu lại cứ thế đi ra khỏi căn phòng. Thành Kiên Vỹ phía sau vẫn không ngừng gào thét, chửi mắng.
"Bà chủ." Bác Trương đi lại, liếc mắt vào trong phòng một cái, rồi nói với bà ta.
"Nhét hắn vào trong bao rồi ném xuống biển đi!" Nét mặt bà ta hiển lên biểu cảm ác độc, bà ta nói ra những lời này, giọng điệu cắn răng nghiến lợi, vô cùng cứng rắn.
Đến một đứa con gái cũng không đưa đi được, giữ hắn lại sớm muộn gì cũng thành mầm họa.
Nhã Lan và Thành Kiên Vỹ đều mất tích, Uyển Nhân lo lắng như con kiến trên chảo lửa, điện thoại của hai người đều tắt máy, không có một chút manh mối nào.
Bất đắc dĩ, cô đành phải đi báo cảnh sát.
"Lãnh Mạc Nguyên là một người có tiếng, trước giờ làm ăn đều rất đứng đắn, trong giới kinh doanh cũng có sức ảnh hưởng rất lớn, trước khi cô tố giác cậu ấy, phải suy xét cho kỹ lưỡng, vô cớ vu oan cho người khác sẽ phải ngồi tù đấy." Người cảnh sát trả lời cô.
Xem ra, đúng là người có tiền thì muốn lấy tay che trời cũng được, coi như cô bế tắc rồi. Mặc dù tên cảnh sát ngoài miệng nói sẽ đi điều tra, nhưng cô biết, với thế lực của Lãnh Mạc Nguyên, muốn làm yên lắng những chuyện như này thì cũng dễ dàng thôi.
Phải làm thế nào đây? Hay là đi tìm Lãnh Mạc Nguyên? Cô lực bất tòng tâm, hoàn toàn không thể đối phó được với anh ta. Hay là tự mình đi thăm dò tin tức của hai người bọn họ? Nhưng làm sao mà điều tra ra được.
Trong phòng trọ của Thành Kiên Vỹ, cô nóng lòng đến bất an, chỉ có thể tự mình lau nước mắt.
Một âm thanh đột nhiên vang lên, cô sợ hãi, theo phản xạ giật bắn dậy. Sau một hồi tìm kiếm, cô tìm thấy một chiếc điện thoại trong góc phòng, màn hình điện thoại đang sáng, có người gọi đến. Là bọn bắt cóc Nhã Lan sao? Tay cô run tun, phải một lúc lâu sau mới có dũng khí nghe máy.
"Vũ Vũ, sao bắt máy chậm vậy con? Lâu rồi cũng không gọi điện cho mẹ, chuyện lần trước nói con đã suy nghĩ kỹ chưa, gọi điện cũng không nghe máy."
Là mẹ của Thành Kiên Vỹ.
Uyển Nhân yên lặng, cô không biết có nên nói cho bà biết sự tình không.
"Vũ Vũ, sao con không nói gì, giận mẹ ư?" Đầu bên kia điện thoại hối thúc.
"Ưm, bác ạ, cháu không phải là..."
Đầu dây bên kia hơi ngưng lại, rồi tiếp tục nói: "Cháu có phải là bạn gái của Thành Kiên Vỹ phải không? Chào cháu, chào cháu. Chẳng trách nó không chịu qua bên đây, hóa ra là đã có bạn gái rồi, cháu nói với nó là bác không ngăn cấm nó đâu, bảo nó dẫn cả cháu qua bên đây. Sự nghiệp ở đây còn đang dang dở, bố nó lại già rồi, cũng cần có người tiếp quản."
"Bác à, anh Kiên Vỹ...anh ấy mất tích." Sự sợ hãi, lo lắng những ngày qua hóa thành nước mắt vô tận, Uyển Nhân thút thít, đem mọi sự tình nói ra hết.
"Trời ơi, có chuyện này sao? Thật quá đáng mà. Ông Thành, ông Thành, ông mau đi cứu con trai của ông đi...Cháu à, cháu cứ ở đó, bọn ta lập tức về đó tìm cháu."
Trong bóng đêm bao phủ, một chiếc xe màu xám lặng lẽ lái ra ngoại thành, dừng lại bên bờ sông. Trong xe bước ra 3 người áo đen, bọn họ nhanh chóng lôi ra từ trong cốp xe một bao tải đen." Ném ở đây đi."
Ba người hợp lực, một tiếng "bùm" vang lên, chiếc bao rơi xuống sông, sau đó những kẻ áo đen chui vào xe, hiên ngang đi về.
Tại tầng 90 của cao ốc Thiên Ôn, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một người phụ nữ hớt hải chạy vào, vội vàng tới mức lảo đảo suýt chút nữa nhào ngã.
Người vừa đi vào không ai khác mà là Trương Thanh An - người yêu cũ của Lãnh Mạc Nguyên. Tối qua, trong quán rượu đã vô tình gặp Quắc Nhã Thanh, chuyện cô ta bị Lãnh Mạc Nguyên ném cho bọn ăn mày làm nhục đã trở thành chuyện cười. Hai người họ trước nay vốn bất hòa, Trương Thanh An làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này được chứ, đương nhiên sẽ châm chọc cô ta, cho cô ta mang tiếng cả đời.
Quắc Nhã Thanh bị cô ta nói cho tái mét mặt, hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Vừa hay Lý Doanh Doanh tới, cô ta gần đây đã trở thành khách quý của bà Lãnh, cơ hội trong trường hợp này rõ ràng là rất hiếm có.
Lý Doanh Doanh chìa tay ra, ra hiệu bọn họ nhìn về phía món quà của bà Lãnh. "Mẹ của Lãnh Mạc Nguyên sớm đã đồng ý cho bọn tôi kết hôn rồi, việc kết hôn với Lãnh Mạc Nguyên chỉ còn là chuyện sớm hay muộn nữa mà thôi, các người sau này có thể gọi tôi là cô Lãnh."
Lý Doanh Doanh cười điên loạn, hoàn toàn không hề dè dặt trong phòng của Lãnh Mạc Nguyên. Trương Thanh An nghe thấy cắn răng nghiến lợi, liên tục bẻ chặt ngón tay. "Có gì hay ho chứ? Nguyên và mẹ anh ấy trước nay luôn bất hòa, chuyện này mọi người ai nấy đều biết, Nguyên muốn ai, cũng không phải là chuyện bà ta có thể quản được."
Cố gắng kìm nén cảm giác ghen tỵ lại trong lòng, Trương Thanh An nở nụ cười giả dối, phá vỡ giấc mơ của Lý Doanh Doanh.
Lý Doanh Doanh bị Trương Thanh An chọc tức, nét mặt lập tức nghiêm nghị, nói: "Đừng mở mồm là một chữ anh Nguyên, hai chữ anh Nguyên nữa, ai mà không biết cô là người yêu cũ của anh ấy, nhưng tôi đây, còn có cả sự ủng hộ của mẹ anh ấy nữa, còn cô? Có gì nào?"
"Hừm, các cô hay lắm." Trương Thanh An tức giận nói một câu rồi hậm hực bỏ đi.
Khi cô ta đang nghĩ cách để gặp lại Lãnh Mạc Nguyên thì người môn giới gọi điện tới, thông báo với cô ta một tin tốt. Tập đoàn Thiên Ôn của công ty giải trí và văn hóa đã quyết định cho cô ta làm vai chính trong buổi quay đầu tiên.
Xem ra, Lãnh Mạc Nguyên vẫn còn để ý đến cô ta. Sự khó chịu đêm qua bỗng tan biến, Trương Thanh An sáng sớm đã trang điểm lộng lẫy, ướn éo đến cao ốc của tập đoàn Thiên Ôn.
Người phụ trách cao cấp đã đứng sẵn chờ tiếp đón cô ta, không quản ngại suốt đoạn đường đưa cô ta lên tầng 90.
"Mù ư? Hay, hay lắm." Người đàn ông khờ khạo không hiểu lời của bà mẹ, ôm lấy cô vào lồng ngực, hưng phấn xoa nhẹ rồi hét lên.
"Bỏ tôi ra, bà ơi, cầu xin các người đây."
"Được rồi, đi thôi con trai, xuống xe nào."
Người đàn bà không nói gì nữa, dứt khoát lôi người con trai xuống xe, âm thanh thình thịch lại tiếp tục vang lên, bắt đầu một đoạn đường gập ghềnh mới.
....
Thành Kiên Vỹ phấn khởi nhanh chóng chạy trở lại, trong người cầm hai tấm vé máy bay sang Úc, ba ngày nữa bọn họ có thể rời xa đất nước này rồi. Sở dĩ anh muốn lùi lại ba ngày là vì muốn cho Nhã Lan có thời gian chuẩn bị, để cô không cảm thấy quá đột nhiên.
Khi anh quay lại nơi hai người chia cách thì không nhìn thấy khuôn mặt cười nói yếu ớt của Nhã Lan nữa, toàn bộ vùng cỏ trống trơn, vắng vẻ, ngay cả hình bóng của Nhã Lan cũng không thấy. Cô đã ngồi ở tảng đá nhỏ bên trên là áo của anh mà, hoa cỏ xung quanh bị quậy hỏng nát, vẫn còn hiện rõ dấu chân đàn ông. Nhìn khóm hoa bị vùi dập có thể thấy được, khi Nhã Lan rời đi đã vùng vẫy, giẫy giụa rất dữ dôi, Nhã Lan chắc chắn là bị cưỡng ép bắt đi.
Là ai?
Thành Kiên Vỹ dọc theo con đường hoa, ngoài việc nhặt được một chiếc giày ra, không còn thứ gì khác. Đây là giày của Nhã Lan! Nhìn thấy chiếc giày, tim anh như ngừng đập.
Nhất định là Lãnh Mạc Nguyên, hắn đã đến đây!
Thành Kiên Vỹ liều mình chạy băng băng ra khỏi ngọn núi...
"Lãnh Mạc Nguyên, ra đây cho tôi!"
"Lãnh Mạc Nguyên, anh có nghe rõ không"
"Lãnh Mạc Nguyên, anh có can đảm thì ta đây chiến đấu với tôi, đừng lôi Nhã Lan ra để trút giận."
......
Dư Hồng Mai vịn tay vào cầu thang đi xuống, người giúp việc mang đến cho bà ta loại trà hoa bà ta thích nhất, Dư Hồng Mai nhã nhặn ngồi uống, thư thái thưởng thức ly trà.
"Doanh Doanh đâu?" Bà liếc nhìn lên tầng rồi hỏi.
"Cô Doanh Doanh sáng sớm nay đã ra phòng hoa rồi, nói là muốn học kỹ thuật trồng hoa." Người giúp việc cúi đầu trả lời "Ồ, học với người đàn bà điên kia sao?" Mặt bà ta hằn lên vẻ chán ghét, vừa nhắc đến thím Liễu, bà ta liền cảm thấy phiền toái, nếu như không phải vì muốn uy hiếp Lãnh Mạc Nguyên, bà ta sớm đã đuổi người đàn bà đó đi rồi.
Cũng may, quãng thời gian này, người đàn bà kia biết thân biết phận, ngoan ngoãn tránh ở phòng hoa, không ra ngoài, bới nhìn thấy, bà ta sẽ bớt cảm thấy tức giận.
"Cô Doanh Doanh đã biết tổng giám đốc và cô Nghê qua lại với nhau, cô ấy nói sẽ đến đó gánh vác trách nhiệm chăm sóc vườn hoa." Những lời này đều là do Lý Doanh Doanh cố ý nói với bà. Theo như bà thấy, cô ta chỉ là người thân cận hết sức bình thường, nhưng mục đích cuối cùng của Lý Doanh Doanh lại là muốn có được sự cưng chiều của Dư Hồng Mai, cũng muốn có được sự xem trọng của Lãnh Mạc Nguyên.
Dư Hồng Mai nở nụ cười hiếm có, khẽ gật đầu, "Quả đúng là một đứa hiểu chuyện."
"Lãnh Mạc Nguyên, tôi là Thành Kiên Vỹ, anh mau ra đây."
"Lãnh Mạc Nguyên, anh không dám ra đây sao? Đường đường là một tổng giám đốc vậy mà lại ra tay với một người phụ nữ sao, anh không cảm thấy xấu hổ ư?"
"Anh ra đây cho tôi, mau ra đây làm trận tỷ đấu giữa đàn ông với nhau đi."
....
Dư Hồng Mai chau mày, tất nhiên, bà ta cũng nghe thấy tiếng la gọi ngoài cửa.
"Bác Trương, ai đang ở ngoài gào thét vậy? Bác đi xem xem."
Người tài xế nhanh chóng đi vào, nét mặt có chút u ám, thấp giọng: "Người ngoài đó là Thành Kiên Vỹ, luôn miệng nói muốn tìm tổng giám đốc, hắn ta chửi mắng rất khó nghe. Bà có cần tôi gọi người đuổi hắn đi không?"
"Thành Kiên Vỹ?" Đôi mày của Dư Hồng Mai chợt dựng lên, sắc mặt trắng bệch, "Sao hắn ta lại quay lại? Có còn ai khác nữa không?"
Hắn ta không phải đã bỏ đi cùng với Quắc Nhã Lan rồi sao?
"Chỉ có một mình hắn, hắn nói tổng giám đốc đưa cô Quắc Nhã Lan đi rồi." Bác Trương ghé vào tai bà thì thầm.
"Có chuyện này sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, hắn ta nói như vậy, cho nên mới muốn tìm tổng giám đốc tính sổ, có cần đuổi hắn đi không?"
Dư Hồng Mai trầm tư một hồi, nói: "Không cần, bác đưa vài người dẫn hắn đến...Tôi sẽ qua đó ngay." Bà ta nhỏ giọng giao phó, bác Trương liền kín đáo rời đi, Dư Hồng Mai đứng trầm ngâm một chút, rồi cầm chiếc ví đi ra ngoài cửa.
"Lãnh Mạc Nguyên đâu? Sao vẫn chưa ra!" Trong căn phòng kín truyền tới tiếng gào thét đầy kích động của Thành Kiên Vỹ, Dư Hồng Mai đứng ngoài cửa căm ghét, lấy tay quẹt quẹt mũi vài cái rồi mới cất bước vào trong phòng.
Thành Kiên Vỹ cũng chưa từng gặp Dư Hồng Mai, nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, liền nói: "Mau gọi Lãnh Mạc Nguyên tới đây, tôi muốn đích thân nói chuyện với hắn."
"Các người không phải đã đi rồi sao?" Dư Hồng Mai nhìn hắn, tự mình tìm một chiếc ghế sạch sẽ rồi ngồi xuống, hỏi.
"Bà là ai?" Lời nói của bà thu hút sự chú ý của Thành Kiên Vỹ, hắn quay đầu lại nhìn Dư Hồng Mai.
"Không cần quan tâm tôi là ai! Anh chỉ cần trả lời tôi, tại sao lại quay lại, chẳng lẽ Quắc Nhã Lan đến chữ tín cũng không có sao? Chưa được bao lâu đã quay lại."
Ba chữ Quắc Nhã Lan đã kích động đến sự phẫn nộ trong Thành Kiên Vỹ, hắn đập tay xuống bàn, hét lên: "Cô ấy không muốn quay lại, nhưng tên Lãnh Mạc Nguyên đáng chết kia lại bắt cô ấy về, bà mau gọi Lãnh Mạc Nguyên ra đây, tôi phải đưa Quắc Nhã Lan đi!"
"Láo xược!" Trước sự vô lễ của Thành Kiên Vỹ, bà ta đương nhiên tức giận.
Bà ta đứng dậy, cũng không thèm quay đầu lại cứ thế đi ra khỏi căn phòng. Thành Kiên Vỹ phía sau vẫn không ngừng gào thét, chửi mắng.
"Bà chủ." Bác Trương đi lại, liếc mắt vào trong phòng một cái, rồi nói với bà ta.
"Nhét hắn vào trong bao rồi ném xuống biển đi!" Nét mặt bà ta hiển lên biểu cảm ác độc, bà ta nói ra những lời này, giọng điệu cắn răng nghiến lợi, vô cùng cứng rắn.
Đến một đứa con gái cũng không đưa đi được, giữ hắn lại sớm muộn gì cũng thành mầm họa.
Nhã Lan và Thành Kiên Vỹ đều mất tích, Uyển Nhân lo lắng như con kiến trên chảo lửa, điện thoại của hai người đều tắt máy, không có một chút manh mối nào.
Bất đắc dĩ, cô đành phải đi báo cảnh sát.
"Lãnh Mạc Nguyên là một người có tiếng, trước giờ làm ăn đều rất đứng đắn, trong giới kinh doanh cũng có sức ảnh hưởng rất lớn, trước khi cô tố giác cậu ấy, phải suy xét cho kỹ lưỡng, vô cớ vu oan cho người khác sẽ phải ngồi tù đấy." Người cảnh sát trả lời cô.
Xem ra, đúng là người có tiền thì muốn lấy tay che trời cũng được, coi như cô bế tắc rồi. Mặc dù tên cảnh sát ngoài miệng nói sẽ đi điều tra, nhưng cô biết, với thế lực của Lãnh Mạc Nguyên, muốn làm yên lắng những chuyện như này thì cũng dễ dàng thôi.
Phải làm thế nào đây? Hay là đi tìm Lãnh Mạc Nguyên? Cô lực bất tòng tâm, hoàn toàn không thể đối phó được với anh ta. Hay là tự mình đi thăm dò tin tức của hai người bọn họ? Nhưng làm sao mà điều tra ra được.
Trong phòng trọ của Thành Kiên Vỹ, cô nóng lòng đến bất an, chỉ có thể tự mình lau nước mắt.
Một âm thanh đột nhiên vang lên, cô sợ hãi, theo phản xạ giật bắn dậy. Sau một hồi tìm kiếm, cô tìm thấy một chiếc điện thoại trong góc phòng, màn hình điện thoại đang sáng, có người gọi đến. Là bọn bắt cóc Nhã Lan sao? Tay cô run tun, phải một lúc lâu sau mới có dũng khí nghe máy.
"Vũ Vũ, sao bắt máy chậm vậy con? Lâu rồi cũng không gọi điện cho mẹ, chuyện lần trước nói con đã suy nghĩ kỹ chưa, gọi điện cũng không nghe máy."
Là mẹ của Thành Kiên Vỹ.
Uyển Nhân yên lặng, cô không biết có nên nói cho bà biết sự tình không.
"Vũ Vũ, sao con không nói gì, giận mẹ ư?" Đầu bên kia điện thoại hối thúc.
"Ưm, bác ạ, cháu không phải là..."
Đầu dây bên kia hơi ngưng lại, rồi tiếp tục nói: "Cháu có phải là bạn gái của Thành Kiên Vỹ phải không? Chào cháu, chào cháu. Chẳng trách nó không chịu qua bên đây, hóa ra là đã có bạn gái rồi, cháu nói với nó là bác không ngăn cấm nó đâu, bảo nó dẫn cả cháu qua bên đây. Sự nghiệp ở đây còn đang dang dở, bố nó lại già rồi, cũng cần có người tiếp quản."
"Bác à, anh Kiên Vỹ...anh ấy mất tích." Sự sợ hãi, lo lắng những ngày qua hóa thành nước mắt vô tận, Uyển Nhân thút thít, đem mọi sự tình nói ra hết.
"Trời ơi, có chuyện này sao? Thật quá đáng mà. Ông Thành, ông Thành, ông mau đi cứu con trai của ông đi...Cháu à, cháu cứ ở đó, bọn ta lập tức về đó tìm cháu."
Trong bóng đêm bao phủ, một chiếc xe màu xám lặng lẽ lái ra ngoại thành, dừng lại bên bờ sông. Trong xe bước ra 3 người áo đen, bọn họ nhanh chóng lôi ra từ trong cốp xe một bao tải đen." Ném ở đây đi."
Ba người hợp lực, một tiếng "bùm" vang lên, chiếc bao rơi xuống sông, sau đó những kẻ áo đen chui vào xe, hiên ngang đi về.
Tại tầng 90 của cao ốc Thiên Ôn, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một người phụ nữ hớt hải chạy vào, vội vàng tới mức lảo đảo suýt chút nữa nhào ngã.
Người vừa đi vào không ai khác mà là Trương Thanh An - người yêu cũ của Lãnh Mạc Nguyên. Tối qua, trong quán rượu đã vô tình gặp Quắc Nhã Thanh, chuyện cô ta bị Lãnh Mạc Nguyên ném cho bọn ăn mày làm nhục đã trở thành chuyện cười. Hai người họ trước nay vốn bất hòa, Trương Thanh An làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này được chứ, đương nhiên sẽ châm chọc cô ta, cho cô ta mang tiếng cả đời.
Quắc Nhã Thanh bị cô ta nói cho tái mét mặt, hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Vừa hay Lý Doanh Doanh tới, cô ta gần đây đã trở thành khách quý của bà Lãnh, cơ hội trong trường hợp này rõ ràng là rất hiếm có.
Lý Doanh Doanh chìa tay ra, ra hiệu bọn họ nhìn về phía món quà của bà Lãnh. "Mẹ của Lãnh Mạc Nguyên sớm đã đồng ý cho bọn tôi kết hôn rồi, việc kết hôn với Lãnh Mạc Nguyên chỉ còn là chuyện sớm hay muộn nữa mà thôi, các người sau này có thể gọi tôi là cô Lãnh."
Lý Doanh Doanh cười điên loạn, hoàn toàn không hề dè dặt trong phòng của Lãnh Mạc Nguyên. Trương Thanh An nghe thấy cắn răng nghiến lợi, liên tục bẻ chặt ngón tay. "Có gì hay ho chứ? Nguyên và mẹ anh ấy trước nay luôn bất hòa, chuyện này mọi người ai nấy đều biết, Nguyên muốn ai, cũng không phải là chuyện bà ta có thể quản được."
Cố gắng kìm nén cảm giác ghen tỵ lại trong lòng, Trương Thanh An nở nụ cười giả dối, phá vỡ giấc mơ của Lý Doanh Doanh.
Lý Doanh Doanh bị Trương Thanh An chọc tức, nét mặt lập tức nghiêm nghị, nói: "Đừng mở mồm là một chữ anh Nguyên, hai chữ anh Nguyên nữa, ai mà không biết cô là người yêu cũ của anh ấy, nhưng tôi đây, còn có cả sự ủng hộ của mẹ anh ấy nữa, còn cô? Có gì nào?"
"Hừm, các cô hay lắm." Trương Thanh An tức giận nói một câu rồi hậm hực bỏ đi.
Khi cô ta đang nghĩ cách để gặp lại Lãnh Mạc Nguyên thì người môn giới gọi điện tới, thông báo với cô ta một tin tốt. Tập đoàn Thiên Ôn của công ty giải trí và văn hóa đã quyết định cho cô ta làm vai chính trong buổi quay đầu tiên.
Xem ra, Lãnh Mạc Nguyên vẫn còn để ý đến cô ta. Sự khó chịu đêm qua bỗng tan biến, Trương Thanh An sáng sớm đã trang điểm lộng lẫy, ướn éo đến cao ốc của tập đoàn Thiên Ôn.
Người phụ trách cao cấp đã đứng sẵn chờ tiếp đón cô ta, không quản ngại suốt đoạn đường đưa cô ta lên tầng 90.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.