Chương 146: Thỏa thuận ly hôn
Duy Duy
07/06/2020
Lãnh Mạn Nguyên lại một lần nữa muốn thể hiện rõ ràng ra, nhưng lại thêm một lần để lộ ra cảnh tượng thân mật của anh và Nghê Tiên Như, có phải anh đang trừng phạt cô, hay là trêu đùa với cô?
“Nhã Lan?” Có người gọi cô từ phía sau, Nhã Lan quay người lại nhìn thấy chị hai Nhã Thanh. Tình trạng của chị ta đã tốt hơn nhiều rồi, trang điểm nhạt, quần áo cũng ngay ngắn hơn nhiều, đơn thuần hơn, cảm giác đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhã Thanh bước chậm lại, nhìn cô một lượt nói: “Em gầy đi nhiều quá công việc bận lắm sao?”
Cô không trả lời, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô có chút không không muốn để ý đến nữa. Miễn cưỡng cười xem như là chào hỏi.
“Nhã Lan, chị vừa xem họp báo, em thực sự tính ở bên Ẩn Hạo thật sao?”
Nhã Lan trầm lắng một hổi, ngay cả cô cũng không biết.
“Bất luận là em ở bên ai, có một chuyện chị muốn để em biết.” Nhã Thanh chỉ vào quán cà phê phía trước, “Chúng ta lại kia vừa uống vừa nói chuyện đi.”
......
“Sao có thể!” Nhã Lan suýt nữa nhảy lên, cô không tin mà lắc đầu, quẹt mắt mình, “Tôi đã nhìn rất rõ, không thể nào sai được.”
“Em nhìn thấy mặt của Lãnh Mạn Nguyên không?” Nhã Thanh bình tĩnh hơn nhiều.
“Không thấy.” Cô thừa nhận.
“Chuyện này chị cũng biết từ chỗ Trương Thanh An, hơn nữa, chuyện này cô ta cũng tham gia một phần.”
“Cô ta?” liên quan gì đến chuyện này? Nhã Lan hoảng hốt ngạc nhiên đến chóng mặt, căn bản không có khả năng suy nghĩ nữa.
“Trương Thanh An vẫn luôn muốn tranh Lãnh Mạn Nguyên với em, nhưng mà không có cách nào, Nghê Tiên Như trở về, cô ta đã tìm được cơ hội thông đồng với Nghê Tiên Như, chính là muốn em chia tay với Lãnh Mạn Nguyên.” Nhã Thanh nghiêm túc nói, “Cô ta nhờ có Nghê Tiên Như giúp mà vào được công ty giải trí Click, cô ta và Phùng Tinh Tiên lại đúng là chị em họ, biết được Du Tư Phùng theo đuổi em, cũng là do cô ta nói với Phùng Tinh Tiên, hơn nữa cũng là cô ta đã gọi phóng viên đến.”
“Sao chị lại biết nhiều thế?” Nhã Lan cảm thấy chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong phim, không thể ngờ được.
“Hôm đó lúc Trương Thanh An đi vào trong buổi tiệc và uống say, lỡ lời nói ra, rất nhiều người đã nghe được.” Nhã Thanh giải thích.
“Cô ta còn nói người hôm đó vốn dĩ không phải là Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên nhìn thấy cô ta ở đó, chỉ dặn dò cô ta chăm sóc cho Nghê Tiên Như, rồi đi luôn. Nghê Tiên Như tức giận, nên đã sắp đặt màn kịch này. Hôm đó Lãnh Mạn Nguyên đi xuống không tìm thấy em, bởi vì em đã đi trong vào khách sạn.”
Lúc này Nhã Lan mới nghĩ ra, hôm đó cô không đi theo lối mà Lãnh Mạn Nguyên đi vào, mà lại chọn đi từ cửa trước của khách sạn, chẳng trách không gặp được anh.
“Người em nhìn thấy vốn dĩ không phải Lãnh Mạn Nguyên, mà là cô ta nhờ một người thế thân, mặc quần áo giống như anh ta để lừa em!”
Hóa ra sự việc lại là như thế! Chân tướng đã rõ ràng, Nhã Lan trào lên cảm giác tự trách vô cùng.
Cô đã nghi oan cho Lãnh Mạn Nguyên! Cô đã nghi oan cho anh!
“Vậy tôi... nên... làm gì?” Câu hỏi này như đang hỏi Nhã Thanh, lại giống như đang hỏi chính mình.
“Nhã Lan, em nghe chị nói, đi tìm anh ta xin lỗi. Chị thấy, hai người thực sự yêu nhau, vậy tại sao lại cứ sai lầm nối tiếp sai lầm chứ?” Nhã Thanh khuyên cô. Ánh mắt của chị ta chân thật, giọng điệu của chị ta cũng chân thành, Nhã Lan biết, chị ta cũng là muốn tốt cho cô.
Cô có nên đi không? Hay là cứ tiếp tục sai hơn nữa?
Trong lòng Nhã Lan như giằng co, không biết phải đi theo hướng nào.
“Nhanh đi đi, Lý Tiên Tiên đã thăm dò cho em rồi, anh ta mấy hôm nay đều xuất hiện ở quán rượu Danh Nhân, không sai đâu.”
Quán rượu Danh Nhân! Cái tên này vang lên trong tai cô, cô đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
“Nhã Lan!” Nhã Thanh gọi cô lại, “Chúc em hạnh phúc!”
“Ừm!” Cô gật đầu lia lịa, chạy về hướng quán rượu Danh Nhân.
Nhã Lan đợi mãi, cô sốt ruột đợi chờ, đợi đến lúc quán rượu Danh Nhân mở cửa, cô ngồi ở chỗ góc khuất, đợi Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện.
“Ông chủ, xin ông, tối nay hãy để tôi gặp Lãnh Mạn Nguyên.” Cô không ngừng cầu xin, ánh mắt nhìn lối ra vào, không dám chớp mắt.
......
“Chủ tịch, anh đến rồi, mời vào phòng.” Giọng nói của nhân viên phục vụ quán rượu vang lên.
Anh mặc một bộ vest đen, sắc mặt trầm lắng, ánh mắt sắc bén, đầu hơi nghiêng nghiêng, có lẽ đang suy nghĩ điều gì đó. Anh không đi theo nhân viên phục vụ mà nói: “Tối nay tôi ở ngoài đại sảnh.”
Lựa chọn một góc thật yên tĩnh, gọi mấy bình rượu, Lãnh Mạn Nguyên vẫy tay tỏ ý bảo người phục vụ đi ra.
Tim Nhã Lan đập càng mạnh hơn, suýt chút đã chạy ra ngoài, Lãnh Mạn Nguyên đã nâng ly rượu lên uống, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đang đi lại phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh không từ chối, người phụ nữ ấy đặt ngón tay trỏ sơn màu đỏ lên bờ vai lộ ra cơ bắp chắc nịch của anh.
Không được! Tôi phải đi lại! Không đi lại thì sẽ muộn mất.
Theo phản xạ Nhã Lan đứng dậy, cô đặt cốc nước lọc trong tay xuống, bước thật dài lại chỗ Lãnh Mạn Nguyên. Bước chân của cô không vững, không chú ý đến vị trí bên cạnh, suýt chút nữa đã bị va ngã. Cô không quan tâm những điều này, bây giờ, nhanh chóng, cô phải đến bày tỏ với Lãnh Mạn Nguyên.
Tay của người phụ nữ đó không ngừng vuốt ve trong cổ áo của Lãnh Mạn Nguyên, đang dần di chuyển xuống dưới.
“Nguyên!” Cô gọi, hai người đang ngồi ở đó ngạc nhiên, người phụ nữ quyến rũ chầm chậm nhìn cô, vì cô cũng ngắt đoạn không được nhanh. Khi cô tiếp nhận được ánh mắt tràn đầy sự tức giận của Lãnh Mạn Nguyên, không can tâm đưa tay ra.
“Em đến đây làm gì?” Lãnh Mạn Nguyên không hề ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô, ngay đến cả mắt cũng không nhìn lên, anh dựa lưng vào chiếc sofa, tay nắm chặt ly rượu vang lóe mắt.
“Nguyên, xin lỗi.” Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể nói ra lời xin lỗi đơn giản với anh. Ánh mắt của cô lo lắng, hi vọng sẽ thấy được điều gì đó trong mắt anh, nhưng mà ánh mắt anh vẫn lãnh đạm nhìn ly rượu, không để ý đến cô.
“Là em......”
“Còn điều gì để nói sao? Chắc hôm nay em đến là để đề nghị ly hôn với tôi đúng không, như vậy sẽ có thể ở bên tên họ Ẩn kia rồi, đúng không?” Giọng điệu của anh cứng rắn, không có một chút tình cảm nào, rõ ràng là đang tỏ ý hiểu lầm cô mà.
“Không phải, em đến......” Nhã Lan vội vàng, càng thêm khó hiểu.
“Nếu như đã yêu anh ta như vậy, vậy thì------” Anh kéo dài giọng nói làm cô càng thêm lo sợ, cô thấy anh móc từ trong túi áo vest ra một tờ giấy, vứt ra. “Tôi ủng hộ em.”
Nhã Lan cẩn thận nhặt tờ giấy lên, mở ra nhìn, trái tim cô bỗng chốc như bị chìm xuống, là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, ở góc dưới cùng bên phải, đã được kí rõ ràng ba chữ Lãnh Mạn Nguyên.
Anh muốn ly hôn với cô? Đầu Nhã Lan đau nhói, một hồi lâu cũng không hiểu rõ được tình hình, khi cô đã nhận thức được ý nghĩa của tờ giấy, Lãnh Mạn Nguyên đã chủ động ôm lấy người phụ nữ bên cạnh.
“Không phải em muốn tự do sao? Hai người chẳng phải đã bày tỏ tình cảm trước mặt các phóng viên rồi sao? Ok, tôi, không ngăn cản!” Sự lạnh lùng vô tình của anh như một chiếc dao nhọn đâm vào từng lớp thịt của cô. Cô cảm thấy toàn thân không có chỗ nào là không đau cả.
Lãnh Mạn Nguyên đã rời đi, trong tay cầm tờ giấy ấy dưới ánh đèn mờ ảo, hình như đang chế giễu sự bất lực của cô...
Cơ thể của Nhã Lan dần dần trượt xuống, thất vọng đến đau lòng, trái tim cô đã vỡ thành từng mảnh vụn...
“Nhã Lan, Nhã Lan.” Có người đang gọi cô, nhưng mà cô rất mệt, không muốn tỉnh lại.
“Nhã Lan, Nhã Lan.” Không phải là một người, hình như là rất nhiều người đang gọi cô, nhưng mà trái tim cô rất đau, đau đến mức không muốn mở mắt ra. Nếu như không mở mắt ra có thể không đau, có thể không suy nghĩ, cô thực sự muốn nhắm mắt như vậy mà ngủ mê cả cuộc đời luôn.
“Nhã Lan, Nhã Lan, nếu con không tỉnh lại, mẹ cũng không muốn sống nữa, con tỉnh lại đi, mẹ không thể mất đi con, cầu xin con.” Là mẹ, nhưng mà cô thực sự rất mệt, mẹ, để con nghỉ ngơi một lát.
“Nhã Lan, nếu như em không tỉnh lại, Lãnh Mạn Nguyên sẽ kết hôn.” Tiếng nói của một người đàn ông truyền lại, Nhã Lan mở mắt ra. Lãnh Mạn Nguyên kết hôn, với ai? Với Nghê Tiên Như sao? “Không, không được!” Cô cố gắng phát ra tiếng nói ngắn gọn như vậy, cổ họng đau như bị dao cứa.
“Nhã Lan.” Có người kéo cô lại, quay người lại nhìn, đôi mắt anh trai cô tràn đầy sự lo lắng.
“Anh, bố, mẹ, chị, sao con lại nằm ở đây?” Từng đôi mắt lo lắng, nhìn chằm chằm vào cơ thể yếu ớt của cô, Nhã Lan nhận ra, cô đang nằm trên giường.
“Em ngất đi, là Lý Tiên Tiên phát hiện ra em, nên đỡ em về.” Chị cô giải thích.
Tại sao hắn lại biết cô ở đó?
“Chị không yên tâm để em đi một mình, nên đã bảo Lý Tiên Tiên theo xem sao.” Chị cô có lẽ đã nhìn thấu tâm sự của cô liền nói.
Cô nhớ lại rồi, Lãnh Mạn Nguyên vứt tờ giấy thỏa thuận ly hôn, chỉ cần cô kí tên, hai người xem như đã ly hôn. Cô có nên kí không?
“Nhã Lan, con không khỏe ở đâu à?” Nhìn thấy cô chau mày, mẹ cô lo lắng hỏi.
“’Không có.” Cô lắc đầu, trở người muốn đứng dậy.
“Đi đâu vậy?” Bố cô ngồi ở chỗ xa, ánh mắt quan tâm.
“Không biết.” Cô thực sự không biết có thể đi đâu, chỉ là, ánh mắt của mọi người quan tâm như vậy làm cho cô cảm thấy lo lắng, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một lát.
“Nhã Lan, con nằm xuống đi.” Mẹ cô kéo cô lại, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn đứng dậy.
“Như vậy đi, mọi người ra ngoài đi, con ở lại đây với em.” Chị cô đề nghị. Mọi người nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Nhã Lan, bây giờ em định làm gì.”
“Không biết.” Bây giờ trong lòng cô vẫn đang rối loạn, nhìn ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng rời đi, cô đã mất đi tất cả dũng khí để bày tỏ.
“Nếu như là chị, chị sẽ làm gì?” Ánh mắt Nhã Lan nhìn chị cô, cô chỉ tùy ý hỏi, không hề hi vọng chị cô có thể nghĩ ra ý kiến gì.
“Nếu như là chị, chị sẽ bày tỏ lại với anh ta, hiểu lầm giữa hai người quá nhiều rồi, anh ta là một người kiêu ngạo như vậy, đương nhiên sẽ khó có thể chấp nhận, nhưng mà nếu em thật lòng, sẽ có thể khiến anh ta cảm động. Mọi người đều nhận ra, trái tim của anh ta đã thuộc về em.”
Những lời của chị cô càng khiến cô có thêm sức mạnh, Nhã Lan gật đầu, cô lại có thêm hi vọng. “Chị nói đúng, tôi nên đi bày tỏ, tôi phải nói rõ tất cả, không thể để bản thân sống trong ân hận mãi.”
“Cố lên, Nhã Lan.” Chị cô nắm chặt lấy tay cô, hai người nước mắt tràn trề...
Trời tối đen, trông có vẻ như sắp mưa. Lãnh Mạn Nguyên có ở đây không?
“Nhã Lan?” Có người gọi cô từ phía sau, Nhã Lan quay người lại nhìn thấy chị hai Nhã Thanh. Tình trạng của chị ta đã tốt hơn nhiều rồi, trang điểm nhạt, quần áo cũng ngay ngắn hơn nhiều, đơn thuần hơn, cảm giác đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhã Thanh bước chậm lại, nhìn cô một lượt nói: “Em gầy đi nhiều quá công việc bận lắm sao?”
Cô không trả lời, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô có chút không không muốn để ý đến nữa. Miễn cưỡng cười xem như là chào hỏi.
“Nhã Lan, chị vừa xem họp báo, em thực sự tính ở bên Ẩn Hạo thật sao?”
Nhã Lan trầm lắng một hổi, ngay cả cô cũng không biết.
“Bất luận là em ở bên ai, có một chuyện chị muốn để em biết.” Nhã Thanh chỉ vào quán cà phê phía trước, “Chúng ta lại kia vừa uống vừa nói chuyện đi.”
......
“Sao có thể!” Nhã Lan suýt nữa nhảy lên, cô không tin mà lắc đầu, quẹt mắt mình, “Tôi đã nhìn rất rõ, không thể nào sai được.”
“Em nhìn thấy mặt của Lãnh Mạn Nguyên không?” Nhã Thanh bình tĩnh hơn nhiều.
“Không thấy.” Cô thừa nhận.
“Chuyện này chị cũng biết từ chỗ Trương Thanh An, hơn nữa, chuyện này cô ta cũng tham gia một phần.”
“Cô ta?” liên quan gì đến chuyện này? Nhã Lan hoảng hốt ngạc nhiên đến chóng mặt, căn bản không có khả năng suy nghĩ nữa.
“Trương Thanh An vẫn luôn muốn tranh Lãnh Mạn Nguyên với em, nhưng mà không có cách nào, Nghê Tiên Như trở về, cô ta đã tìm được cơ hội thông đồng với Nghê Tiên Như, chính là muốn em chia tay với Lãnh Mạn Nguyên.” Nhã Thanh nghiêm túc nói, “Cô ta nhờ có Nghê Tiên Như giúp mà vào được công ty giải trí Click, cô ta và Phùng Tinh Tiên lại đúng là chị em họ, biết được Du Tư Phùng theo đuổi em, cũng là do cô ta nói với Phùng Tinh Tiên, hơn nữa cũng là cô ta đã gọi phóng viên đến.”
“Sao chị lại biết nhiều thế?” Nhã Lan cảm thấy chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong phim, không thể ngờ được.
“Hôm đó lúc Trương Thanh An đi vào trong buổi tiệc và uống say, lỡ lời nói ra, rất nhiều người đã nghe được.” Nhã Thanh giải thích.
“Cô ta còn nói người hôm đó vốn dĩ không phải là Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên nhìn thấy cô ta ở đó, chỉ dặn dò cô ta chăm sóc cho Nghê Tiên Như, rồi đi luôn. Nghê Tiên Như tức giận, nên đã sắp đặt màn kịch này. Hôm đó Lãnh Mạn Nguyên đi xuống không tìm thấy em, bởi vì em đã đi trong vào khách sạn.”
Lúc này Nhã Lan mới nghĩ ra, hôm đó cô không đi theo lối mà Lãnh Mạn Nguyên đi vào, mà lại chọn đi từ cửa trước của khách sạn, chẳng trách không gặp được anh.
“Người em nhìn thấy vốn dĩ không phải Lãnh Mạn Nguyên, mà là cô ta nhờ một người thế thân, mặc quần áo giống như anh ta để lừa em!”
Hóa ra sự việc lại là như thế! Chân tướng đã rõ ràng, Nhã Lan trào lên cảm giác tự trách vô cùng.
Cô đã nghi oan cho Lãnh Mạn Nguyên! Cô đã nghi oan cho anh!
“Vậy tôi... nên... làm gì?” Câu hỏi này như đang hỏi Nhã Thanh, lại giống như đang hỏi chính mình.
“Nhã Lan, em nghe chị nói, đi tìm anh ta xin lỗi. Chị thấy, hai người thực sự yêu nhau, vậy tại sao lại cứ sai lầm nối tiếp sai lầm chứ?” Nhã Thanh khuyên cô. Ánh mắt của chị ta chân thật, giọng điệu của chị ta cũng chân thành, Nhã Lan biết, chị ta cũng là muốn tốt cho cô.
Cô có nên đi không? Hay là cứ tiếp tục sai hơn nữa?
Trong lòng Nhã Lan như giằng co, không biết phải đi theo hướng nào.
“Nhanh đi đi, Lý Tiên Tiên đã thăm dò cho em rồi, anh ta mấy hôm nay đều xuất hiện ở quán rượu Danh Nhân, không sai đâu.”
Quán rượu Danh Nhân! Cái tên này vang lên trong tai cô, cô đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
“Nhã Lan!” Nhã Thanh gọi cô lại, “Chúc em hạnh phúc!”
“Ừm!” Cô gật đầu lia lịa, chạy về hướng quán rượu Danh Nhân.
Nhã Lan đợi mãi, cô sốt ruột đợi chờ, đợi đến lúc quán rượu Danh Nhân mở cửa, cô ngồi ở chỗ góc khuất, đợi Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện.
“Ông chủ, xin ông, tối nay hãy để tôi gặp Lãnh Mạn Nguyên.” Cô không ngừng cầu xin, ánh mắt nhìn lối ra vào, không dám chớp mắt.
......
“Chủ tịch, anh đến rồi, mời vào phòng.” Giọng nói của nhân viên phục vụ quán rượu vang lên.
Anh mặc một bộ vest đen, sắc mặt trầm lắng, ánh mắt sắc bén, đầu hơi nghiêng nghiêng, có lẽ đang suy nghĩ điều gì đó. Anh không đi theo nhân viên phục vụ mà nói: “Tối nay tôi ở ngoài đại sảnh.”
Lựa chọn một góc thật yên tĩnh, gọi mấy bình rượu, Lãnh Mạn Nguyên vẫy tay tỏ ý bảo người phục vụ đi ra.
Tim Nhã Lan đập càng mạnh hơn, suýt chút đã chạy ra ngoài, Lãnh Mạn Nguyên đã nâng ly rượu lên uống, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đang đi lại phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh không từ chối, người phụ nữ ấy đặt ngón tay trỏ sơn màu đỏ lên bờ vai lộ ra cơ bắp chắc nịch của anh.
Không được! Tôi phải đi lại! Không đi lại thì sẽ muộn mất.
Theo phản xạ Nhã Lan đứng dậy, cô đặt cốc nước lọc trong tay xuống, bước thật dài lại chỗ Lãnh Mạn Nguyên. Bước chân của cô không vững, không chú ý đến vị trí bên cạnh, suýt chút nữa đã bị va ngã. Cô không quan tâm những điều này, bây giờ, nhanh chóng, cô phải đến bày tỏ với Lãnh Mạn Nguyên.
Tay của người phụ nữ đó không ngừng vuốt ve trong cổ áo của Lãnh Mạn Nguyên, đang dần di chuyển xuống dưới.
“Nguyên!” Cô gọi, hai người đang ngồi ở đó ngạc nhiên, người phụ nữ quyến rũ chầm chậm nhìn cô, vì cô cũng ngắt đoạn không được nhanh. Khi cô tiếp nhận được ánh mắt tràn đầy sự tức giận của Lãnh Mạn Nguyên, không can tâm đưa tay ra.
“Em đến đây làm gì?” Lãnh Mạn Nguyên không hề ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô, ngay đến cả mắt cũng không nhìn lên, anh dựa lưng vào chiếc sofa, tay nắm chặt ly rượu vang lóe mắt.
“Nguyên, xin lỗi.” Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể nói ra lời xin lỗi đơn giản với anh. Ánh mắt của cô lo lắng, hi vọng sẽ thấy được điều gì đó trong mắt anh, nhưng mà ánh mắt anh vẫn lãnh đạm nhìn ly rượu, không để ý đến cô.
“Là em......”
“Còn điều gì để nói sao? Chắc hôm nay em đến là để đề nghị ly hôn với tôi đúng không, như vậy sẽ có thể ở bên tên họ Ẩn kia rồi, đúng không?” Giọng điệu của anh cứng rắn, không có một chút tình cảm nào, rõ ràng là đang tỏ ý hiểu lầm cô mà.
“Không phải, em đến......” Nhã Lan vội vàng, càng thêm khó hiểu.
“Nếu như đã yêu anh ta như vậy, vậy thì------” Anh kéo dài giọng nói làm cô càng thêm lo sợ, cô thấy anh móc từ trong túi áo vest ra một tờ giấy, vứt ra. “Tôi ủng hộ em.”
Nhã Lan cẩn thận nhặt tờ giấy lên, mở ra nhìn, trái tim cô bỗng chốc như bị chìm xuống, là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, ở góc dưới cùng bên phải, đã được kí rõ ràng ba chữ Lãnh Mạn Nguyên.
Anh muốn ly hôn với cô? Đầu Nhã Lan đau nhói, một hồi lâu cũng không hiểu rõ được tình hình, khi cô đã nhận thức được ý nghĩa của tờ giấy, Lãnh Mạn Nguyên đã chủ động ôm lấy người phụ nữ bên cạnh.
“Không phải em muốn tự do sao? Hai người chẳng phải đã bày tỏ tình cảm trước mặt các phóng viên rồi sao? Ok, tôi, không ngăn cản!” Sự lạnh lùng vô tình của anh như một chiếc dao nhọn đâm vào từng lớp thịt của cô. Cô cảm thấy toàn thân không có chỗ nào là không đau cả.
Lãnh Mạn Nguyên đã rời đi, trong tay cầm tờ giấy ấy dưới ánh đèn mờ ảo, hình như đang chế giễu sự bất lực của cô...
Cơ thể của Nhã Lan dần dần trượt xuống, thất vọng đến đau lòng, trái tim cô đã vỡ thành từng mảnh vụn...
“Nhã Lan, Nhã Lan.” Có người đang gọi cô, nhưng mà cô rất mệt, không muốn tỉnh lại.
“Nhã Lan, Nhã Lan.” Không phải là một người, hình như là rất nhiều người đang gọi cô, nhưng mà trái tim cô rất đau, đau đến mức không muốn mở mắt ra. Nếu như không mở mắt ra có thể không đau, có thể không suy nghĩ, cô thực sự muốn nhắm mắt như vậy mà ngủ mê cả cuộc đời luôn.
“Nhã Lan, Nhã Lan, nếu con không tỉnh lại, mẹ cũng không muốn sống nữa, con tỉnh lại đi, mẹ không thể mất đi con, cầu xin con.” Là mẹ, nhưng mà cô thực sự rất mệt, mẹ, để con nghỉ ngơi một lát.
“Nhã Lan, nếu như em không tỉnh lại, Lãnh Mạn Nguyên sẽ kết hôn.” Tiếng nói của một người đàn ông truyền lại, Nhã Lan mở mắt ra. Lãnh Mạn Nguyên kết hôn, với ai? Với Nghê Tiên Như sao? “Không, không được!” Cô cố gắng phát ra tiếng nói ngắn gọn như vậy, cổ họng đau như bị dao cứa.
“Nhã Lan.” Có người kéo cô lại, quay người lại nhìn, đôi mắt anh trai cô tràn đầy sự lo lắng.
“Anh, bố, mẹ, chị, sao con lại nằm ở đây?” Từng đôi mắt lo lắng, nhìn chằm chằm vào cơ thể yếu ớt của cô, Nhã Lan nhận ra, cô đang nằm trên giường.
“Em ngất đi, là Lý Tiên Tiên phát hiện ra em, nên đỡ em về.” Chị cô giải thích.
Tại sao hắn lại biết cô ở đó?
“Chị không yên tâm để em đi một mình, nên đã bảo Lý Tiên Tiên theo xem sao.” Chị cô có lẽ đã nhìn thấu tâm sự của cô liền nói.
Cô nhớ lại rồi, Lãnh Mạn Nguyên vứt tờ giấy thỏa thuận ly hôn, chỉ cần cô kí tên, hai người xem như đã ly hôn. Cô có nên kí không?
“Nhã Lan, con không khỏe ở đâu à?” Nhìn thấy cô chau mày, mẹ cô lo lắng hỏi.
“’Không có.” Cô lắc đầu, trở người muốn đứng dậy.
“Đi đâu vậy?” Bố cô ngồi ở chỗ xa, ánh mắt quan tâm.
“Không biết.” Cô thực sự không biết có thể đi đâu, chỉ là, ánh mắt của mọi người quan tâm như vậy làm cho cô cảm thấy lo lắng, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một lát.
“Nhã Lan, con nằm xuống đi.” Mẹ cô kéo cô lại, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn đứng dậy.
“Như vậy đi, mọi người ra ngoài đi, con ở lại đây với em.” Chị cô đề nghị. Mọi người nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Nhã Lan, bây giờ em định làm gì.”
“Không biết.” Bây giờ trong lòng cô vẫn đang rối loạn, nhìn ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng rời đi, cô đã mất đi tất cả dũng khí để bày tỏ.
“Nếu như là chị, chị sẽ làm gì?” Ánh mắt Nhã Lan nhìn chị cô, cô chỉ tùy ý hỏi, không hề hi vọng chị cô có thể nghĩ ra ý kiến gì.
“Nếu như là chị, chị sẽ bày tỏ lại với anh ta, hiểu lầm giữa hai người quá nhiều rồi, anh ta là một người kiêu ngạo như vậy, đương nhiên sẽ khó có thể chấp nhận, nhưng mà nếu em thật lòng, sẽ có thể khiến anh ta cảm động. Mọi người đều nhận ra, trái tim của anh ta đã thuộc về em.”
Những lời của chị cô càng khiến cô có thêm sức mạnh, Nhã Lan gật đầu, cô lại có thêm hi vọng. “Chị nói đúng, tôi nên đi bày tỏ, tôi phải nói rõ tất cả, không thể để bản thân sống trong ân hận mãi.”
“Cố lên, Nhã Lan.” Chị cô nắm chặt lấy tay cô, hai người nước mắt tràn trề...
Trời tối đen, trông có vẻ như sắp mưa. Lãnh Mạn Nguyên có ở đây không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.