Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 213: Trêu đùa người hay dỗi

Duy Duy

07/06/2020

“Uyển Nhân, đỡ hơn chút nào chưa?” Cậu không ngừng vuốt lưng cho cô, giúp cô ép nước ra ngoài.

“Anh cứu em làm gì, cứ để cho em chết một cách dứt khoát đi!” Cuối cùng Uyển Nhân cũng hít thở lại được, khóc hu hu.

Đại Hưng ôm lấy cô vuốt ve lưng cô, khẽ thầm thì: “Em sao vậy, có chuyện gì mà không giải quyết được, sao lại phải lựa chọn như vậy, em làm chuyện như thế này chẳng lẽ không nghĩ tới anh chút nào sao?”

“Em…” Uyển Nhân ấm ức khóc hu hu, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

“Đại Hưng, anh không nên cứu em, để cho em chết đi, em chết thì mới hết chuyện được.”

“Em chết vậy còn anh thì sao?”

“Em mặc kệ, em không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn quan tâm đến chuyện gì cả.” Uyển Nhân lắc đầu, lại khóc nức nở.

“Uyển Nhân, em có chuyện gì khó khăn hãy nói với anh, anh là bạn trai của em mà.” Đại Hưng nói những lời nói ngọt ngào, Uyển Nhân nghe thấy lại đẩy cậu ra.

“Đại Hưng, chúng ta chia tay đi.”

Gương mặt Đại Hưng ngơ ngác, cánh tay đang đỡ trên người cô lại dừng lại giữa không trung: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy, có phải do anh không xứng với em phải không?”

“Không phải, không phải.” Uyển Nhân lắc đầu, nước mắt tuôn rơi: “Xin lỗi anh, em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, là em không xứng với anh thôi.”

“Không được nói như vậy, trong trái tim anh, em mãi mãi là điều quý giá nhất.” Cuối cùng Đại Hưng cũng thở phào, lại ôm chặt lấy Uyển Nhân.

“Nhưng em… anh không biết em và Thành Kiên Vỹ…”

“Đừng nói nữa.” Đại Hưng cắt ngang lời cô: “Những gì em và Thành Kiên Vỹ làm đều là do hắn ép buộc em thôi, anh hiểu mà. Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

“Anh… thực sự anh không để bụng sao?” Trong đôi mắt tuyệt vọng của Uyển Nhân lóe lên chút hi vọng, nhìn Đại Hưng gật đầu một cách nghiêm túc, cô mới nép cơ thể mình vào trong lồng ngực cường tráng của cậu.

“Đại Hưng, Thành Kiên Vỹ vẫn đang liên lạc với em.” Khi đã ổn định trở lại, cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông trước mặt. Trên thế giới này, chỉ có cậu là yêu cô vô điều kiện mà thôi: “Anh ta lấy bố mẹ em ra dọa dẫm, ép em phải báo cáo tin tức của Lãnh Mạn Nguyên và nhà họ Lãnh cho anh ta.”



Cơ thể Nhã Lan đã dần dần hồi phục lại, vì trải qua những thương tổn và bị sảy thai, nên thể chất của cô yếu đi rất nhiều. Lãnh Mạn Nguyên ra điều kiện, cô không được tới những nơi gió lớn, cũng không được ở ngoài trời quá lâu.

Phần lớn thời gian, cô chỉ có thể nằm trên giường, khi ở nhà Lãnh Mạn Nguyên, ngay cả bữa cơm cũng ăn luôn ở trên giường. Anh xúc từng thìa một cho cô ăn, đến khi cô ăn hết đồ ăn mới thôi.

Mỗi lần cô đều không chịu được hét lên khổ sở, nhưng Lãnh Mạn Nguyên vô cùng bá đạo, chỉ tới khi trong bát hết sạch đồ ăn mới hài lòng dọn bát đĩa.

“Anh đừng có ép em ăn nhiều như vậy, không cẩn thận em sẽ ăn thành heo luôn.” Nhã Lan chau mày, nói ra hết nỗi khổ tâm.

“Béo mới tốt chứ, em gầy như vậy mà.” Lãnh Mạn Nguyên vừa nói vừa dọn đồ ăn, đưa cho bác Vương. Bác Vương nhận đồ xong không quên khẽ mỉm cười, họ hạnh phúc như vậy bà cũng cảm thấy rất vui.

Bác Vương nhanh chóng rời đi, Lãnh Mạn Nguyên rửa sạch tay trong nhà tắm xong lại dìu Nhã Lan nằm xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Anh… lại phải đi đến văn phòng sao?” Bây giờ cô đang ở trong phòng anh, mấy ngày hôm nay hình như anh rất bận, chăm sóc cô xong, anh lại tiếp tục chú tâm vào công việc.

“Ừm, còn rất nhiều việc phải làm.”

“Vậy… tối anh có về ngủ không?” Tính ra gần một tháng nay, Lãnh Mạn Nguyên chưa từng ngủ lại căn phòng này, có phải là cô đã chiếm dụng phòng của anh không?

“Không đâu!” Lãnh Mạn Nguyên suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Chắc anh sẽ bận tới khuya, em cứ ngủ trước đi, nếu như chán quá thì mở ti vi lên xem, nhưng đừng xem quá lâu, còn nữa, lúc ngủ đừng để nhiệt độ điều hòa quá thấp, còn nữa…”



“Hừ! Ngày nào cũng không về, chỉ có mỗi em một mình!” Nhã Lan bắt đầu tức giận, quay mặt đi chỗ khác. Cô muốn ôm anh ngủ, nhưng anh lại không chịu hiểu gì hết.

“Linh Nhi, nghe lời đi, anh thực sự rất bận.” Lãnh Mạn Nguyên vô cùng lúng túng, anh không đành lòng để cho Nhã Lan giận dỗi đành khuyên nhủ cô.

“Bận gì chứ, hôm qua, hôm trước anh không có ở trong phòng phòng làm việc, rõ ràng là đã ở với người phụ nữ khác.” Mỗi đêm cô đều cô đơn không thể ngủ nổi, xuống giường để quan tâm tới anh một chút mới phát hiện ra anh không hề có trong phòng làm việc. Cô có thể không giận sao?

“Hai ngày hôm nay anh ở công ty.” Lãnh Mạn Nguyên nói một cách thành thật: “Dạo này đang có vụ án, nên hơi bận.”

“Mượn cớ, rõ ràng là anh có người phụ nữ khác nên không cần em nữa.” Sau khi bị bệnh Nhã Lan vô cùng mẫn cảm, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng Lãnh Mạn Nguyên ôm người phụ nữ khác thì sẽ khóc lóc khổ sở.

“Ôi, Linh Nhi, đừng khóc, đừng khóc được không! Anh không có người phụ nữ khác, thật đó.” Thế nhưng, dù cho anh cam đoan thế nào Nhã Lan cũng không nghe, càng khóc thảm thiết hơn.

“Anh như vậy… mấy ngày rồi… cũng không hề động vào em… cũng không ôm em, ngay cả… ngủ… cũng không ngủ cùng với… em, rõ ràng… là có người phụ nữ khác.” Cô khóc lóc kể lể hết những ấm ức trong lòng.

Lãnh Mạn Nguyên mới hiểu ra, vội vàng ôm lấy cô: “Được rồi, được rồi, anh không làm gì nữa, chỉ ở bên cạnh em, được không nào?”

“Như thế… còn tạm được.” Cuối cùng Nhã Lan cũng gạt nước mắt mỉm cười, ôm Lãnh Mạn Nguyên, nép vào trong ngực anh.

Nửa đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng nước ào ào. Mở mắt ra thấy Lãnh Mạn Nguyên không ở bên cạnh, bóng dáng trong toilet chính là anh.

Nhã Lan bước chân trần tới cửa phòng tắm, vừa mở cửa thì làn nước lạnh bắn vào người cô, lạnh buốt. Lãnh Mạn Nguyên mới quay người phát hiện ra cô.

“Sao thế? Em tỉnh rồi à? Có phải là anh làm ồn khiến em tỉnh giấc không?”

“Sao anh lại tắm bằng nước lạnh thế?” Nhã Lan ấm ức khóc lóc: “Em biết rồi, anh không muốn động vào người em, dù phải tắm bằng nước lạnh anh cũng không muốn đụng vào em, hu hu hu, anh không còn thích em nữa rồi.”

“Linh Nhi, không phải như vậy.” Lãnh Mạn Nguyên không ngờ cô lại khóc như vậy, vội vàng quấn khăn tắm rồi dỗ dành cô.

“Đúng là như vậy, anh không thích em thì cứ nói thẳng ra, hu hu hu.” Cô cảm giác giác như bị cả thế giới lãng quên vậy, Lãnh Mạn Nguyên là chính là trời của cô là đất của cô, không có anh, thực sự cô không biết phải tiếp tục sống như thế nào.

Nhưng giờ đây, anh lại không muốn động vào cô, cô rất khó chịu.

“Linh Nhi, thực sự em hiểu lầm anh rồi.” Dù Nhã Lan cố găng giãy giụa nhưng Lãnh Mạn Nguyên vẫn ôm lấy cô, ôm cô vào lòng, anh hôn lên tóc cô, nói với giọng nói dịu dàng: “Linh Nhi, anh không động vào người em không phải vì anh không còn ham muốn với em mà bởi vì cơ thể của em còn chưa hồi phục, không thể tiếp nhận những chuyện như vậy.”

“Vậy… anh cũng không thể không ngủ chung với em.” Cô vẫn chưa cảm thấy thoải mái, vẫn nức nở chỉ trích anh.

“Anh không ở bên em sao?”

“Nhưng buổi tối sao anh lại phải tắm nước lạnh?”

“Đồ ngốc.” Lãnh Mạn Nguyên vuốt tóc cô, anh nói với giọng trầm ấm: “Buổi tối anh không dám ngủ cùng em vì sợ mình sẽ không chịu nổi mà đòi hỏi em, anh tắm nước lạnh là vì không muốn gây tổn thương cho em.”

“Thực sự… là như vậy sao?” Cô quẹt mũi nửa tin nửa ngờ, giọng điệu của cô vô cùng yếu đuối.

“Đương nhiên là sự thật rồi, nào, em nhìn vào mắt anh đi.” Nhã Lan nghe lời nhìn sâu vào đôi mắt của anh.

“Trong mắt anh ngoài con ngươi đang trừng trừng ra thì không có gì cả.”

“Sao lại không có gì? Trong mắt anh đều là sự chân thành, không hề nói dối.”

Nhã Lan gật đầu, nhưng cô cũng không dám thừa nhận: “Hình như là vậy.”

“Vậy mau đi ngủ thôi.” Ôm lấy cô, Lãnh Mạn Nguyên đắp chăn, tắt đèn đi ngủ.

“Đừng!” Nhã Lan suy nghĩ một lúc lại mở đèn lên: “Hay là anh lại về phòng làm việc mà ngủ đi.”



“Sao vậy, không muốn anh ở chung nữa sao?”

“Không phải vậy.” Khẽ đùa giỡn bộ ngực rắn chắc của anh, Nhã Lan liếm môi không hề tình nguyện chút nào: “Mỗi tối anh đều phải ở chung với em như vậy, sẽ rất khó chịu, em không muốn anh như thế đâu…”

“Linh Nhi, không đâu…” Lãnh Mạn Nguyên khẽ hôn vào trán Linh Nhi, lắc đầu mỉm cười, ra hiệu cô không cần phải lo lắng.

“Vậy hay là chúng ta…” Gưởng mặt ửng hồng, chuyện như thế sao cô có thể nói ra được chứ.

“Không được!” Lãnh Mạn Nguyên nói không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.

“Có phải là anh không còn thích em nữa không, không còn muốn động vào em nữa.” Cô nói xong nước mắt lại tuôn rơi.

“Linh Nhi, không phải như vậy.” Lãnh Mạn Nguyên giải thích thế nào cũng vô dụng, nước mắt cô đã thấm ướt mái tóc cô, tới mức Lãnh Mạn Nguyên không ngừng lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc nữa Linh Nhi, ngoan nào, khóc sẽ không tốt cho cơ thể. Bảo bối, đợi cơ thể em khỏe lại, chúng ta muốn làm gì thì làm, có được không? Giờ cơ thể em còn chưa khỏe, thật sự không được đâu. Không phải anh không muốn, em xem, anh muốn đến nỗi tối phải tắm nước lạnh đây này.”

“Vậy sau này… anh đừng tắm nước lạnh nữa, nếu không được thì anh hãy đi tìm một người phụ nữ khác để giải quyết đi.” Trong lòng cô rất khó chịu không đành lòng bắt anh phải chịu khổ như vậy.

Cô hào phóng như vậy khiến Lãnh Mạn Nguyên cười mãi.

“Thật sự muốn anh đi tìm người phụ nữ khác sao?”

“Tìm đi, em không phản đối.” Cô cố gắng tỏ ra quật cường, lùi về nơi cách xa anh. Cô không phản đối, nhưng cô sẽ đau lòng.

“Vậy anh đi thật nhé?” Trong mắt Lãnh Mạn Nguyên tràn ngập ý cười.

“Ừm.” Nước mắt lại tuôn rơi, sau này cô sẽ phải rửa mặt bằng nước mắt rồi.

“Vậy anh đi nhé.”

“Anh đi đi. Em muốn đi ngủ.” Kéo chăn lại, che kín người mình, bên cạnh người bỗng nhẹ bẫng, Lãnh Mạn Nguyên đã rời khỏi giường.

Anh thực sự muốn đi tìm người phụ nữ khác sao? Nhã Lan lật chăn ra, đôi mắt đẫm lệ, Lãnh Mạn Nguyên vẫn đang đứng ở bên cạnh giường, hai tay ôm ngực, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.

“Không phải anh đi tìm người phụ nữ khác sao?” Cô lau nước mắt rồi ngồi dậy.

“Đúng vậy, anh muốn đi tìm phụ nữ.” Lời nói của Lãnh Mạn Nguyên khiến cô đau lòng.

“Vậy anh đi đi.” Cô giả vờ như không quan tâm.

“Được rồi.” Một giây sau, cơ thể của cô bị ôm lấy, nhanh chóng nằm xuống giường, một cái ôm ấm áp đang ôm chặt lấy cô.

“Anh không đi sao?” Trong lòng cô tràn ngập sự ngột ngào những cũng có chút sợ hãi.

“Người phụ nữ anh muốn là em, dù có phải dùng nước lạnh thì anh cũng không chấp nhận người phụ nữ khác.” Đây là lời tỏ tình chân thành nhất sao? Nhã Lan gạt nước mắt mỉm cười, ôm chặt lấy Lãnh Mạn Nguyên.

“Nguyên?”

“Hả?”

“Em sẽ cố gắng bồi bổ cơ thể, nhanh chóng khỏe lại, rồi sau đó sẽ sinh cho anh thật nhiều con.”

“Được, ngủ đi, bảo bối. Không ngủ thì làm sao mà hồi phục nhanh được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook