Chương 172: Yêu cô ấy thì tự chặt chân tay
Duy Duy
07/06/2020
“Uyển Nhân…” Nhã Lan hận sự vô dụng của bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Uyển Nhân bị bắt nạt như thế. Tận mắt nhìn thấy còn kinh khủng hơn nhiều so với trong tưởng tượng, cô thực sự không thể tin được Thành Kiên Vỹ lại như vậy.
“Em nghe lời đi, nếu em muốn cô ta đỡ phải chịu khổ thì phải nghe lời, nếu không anh sẽ bảo chúng chơi cô ta ngày một lần.” Thành Kiên Vỹ nở nụ cười của ác quỷ rồi nói. Nghe vậy, da đầu của Nhã Lan tê dại, cô không đành lòng nhìn sang Uyển Nhân, nhưng lại không nhịn được muốn chú ý tới cô ấy.
“Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì mới chịu tha cho cậu ấy!” Cô quyết định nhượng bộ.
“Anh sẽ không tha cho cô ta, nhưng nếu em nghe lời hơn thì anh sẽ xem xét tới việc không để cho cô ta phải khổ sở như thế.” Hắn nói rất hờ hững, bộ dạng như chẳng có gì xảy ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt, vết sẹo dài kia nhúc nhích, như thể sẽ nhảy ra khỏi cơ thế, bò lên người cô bất cứ lúc nào.
Nhã Lan hoảng sợ lui người lại: “Được, tôi nghe lời anh, nhưng anh không được làm bất cứ chuyện vô liêm sỉ nào với cậu ấy nữa.”
“OK.” Thành Kiên Vỹ vui vẻ búng ngón tay, đưa cho cô một cái bánh: “Tối nay em tạm chấp nhận một hôm được không? Hết ngày mai là chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Giọng nói của anh ta bỗng trở nên dịu dàng như nước, khiến cô không khỏi nhớ tới hắn của trước kia. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể đang co quắp trên mặt đất của Uyển Nhân, lí trí của cô lại quay trở lại.
“Anh ăn đi.” Cô hất cái bánh đó ra, đi về phía Uyển Nhân.
Sau khi đám đàn ông đó được thỏa mãn, chúng đã đi ra ngoài. Lúc này, trong hang động chỉ còn lại ba người bọn họ. Ăn bánh xong, Uyển Nhân bị nghẹn không phát ra được âm thanh gì. Nhã Lan chảy nước mắt, đỡ cô ấy dậy. Nửa thân dưới của cô ấy đang chảy máy, rách ra và sưng lên, còn tỏa ra mùi tanh hôi.
Quả thực những kẻ này không phải người! Nhã Lan nắm chặt nắm đấm, nghe được Uyển Nhân lẩm bẩm nói “nước”, cô lục lọi tìm một chai nước rồi cho cô ấy uống.
Uống nước xong, Uyển Nhân tỉnh táo hơn được một chút, nhìn Nhã Lan một hồi lâu rồi nói chậm chạp: “Cô là ai? Cũng bị chúng bắt tới làm điếm sao? Không lời lãi gì đâu, một, hai ngày mới được ăn một bữa, lại còn phải làm việc bất cứ lúc nào chúng muốn, vừa đau vừa mệt, không dễ làm đâu…”
“Uyển Nhân!” Nhã Lan đau lòng ôm Uyển Nhân khóc lên. Ngay cả cô mà cô ấy còn không nhận ra ra, rốt cuộc cô ấy bị làm sao vậy?
“Cô biết tôi à?” Hô hấp Uyển Nhân yếu ớt, thở hổn hển một hồi mới nói được một câu, cô ấy căn bản không nhận ra Nhã Lan.
“Uyển Nhân, cậu yên tâm, sau này sẽ không phải như vậy nữa đâu, sẽ không như vậy nữa.” Cô ôm lấy cơ thể yếu đuối của Uyển Nhân rồi bảo đảm. Nước mắt tuôn ra như mưa, thấm ướt cổ áo cô một lần nữa. Vết máu đã khô lại đỏ lên một cách đáng sợ. Ánh sáng mờ ảo rọi vào khuôn mặt cô, là một màu trắng nhợt như trang giấy.
…
Dưới sự giúp đỡ của Nhã Lan, Uyển Nhân tắm qua một lần, cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ khác. Thoạt nhìn cô ấy đã khá hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
đầu óc của cô ấy tỉnh táo hơn một chút, sau khi nhìn thấy rõ Nhã Lan, cô ấy chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, sau đó thì mê man ngủ thiếp đi.
Chỉ có điều, quan hệ không vệ sinh khiến cô ấy bị bệnh phụ khoa nặng, cần phải tiến hành trị liệu cấp bách.
Ở trong hang núi nhỏ đó ba ngày, đoàn người lại lên đường, không ai nói cho Nhã Lan biết lần này đi đâu.
“Dừng lại trước một chút, tìm một nơi khám bệnh cho cô ấy đi, bệnh của cậu ấy rất nặng.” Lúc dừng xe ở giữa đường để nghỉ ngơi, Nhã Lan tìm Thành Kiên Vỹ rồi nói.
“Không có thời gian. Cảnh sát đã phát hiện ra chúng ta, nhất định phải đi ngay lập tức.” Thành Kiên Vỹ không thèm nhìn đến Uyển Nhân, toàn toàn thờ ơ với bệnh tình của cô ấy.
“Cậu ấy sẽ chết mất.” Nhã Lan rất sốt ruột, vùng dưới của cô ấy đã thối rữa ra rồi, không cẩn thận thì sau này sẽ không thể sinh con được nữa.
“Tới nơi rồi nói.” Thành Kiên Vỹ nghĩ ngợi một lát mới nói.
Tiếp đó, bọn họ lại lên đường, lần này xe chạy thẳng không hề dừng lại.
Nhưng rồi bọn họ bị cảnh sát đuổi theo nhanh chóng. Nhã Lan còn trông thấy chiếc xe thể thao mà Lãnh Mạn Nguyên thường lái. Anh dẫn đầu đoàn xe, giãn ra một khoảng cách với xe cảnh sát, hơn nữa còn theo sát đoàn xe của Thành Kiên Vỹ.
“Nổ súng!” Nhã Lan nghe được Thành Kiên Vỹ ra lệnh một cách vô tình vào trong bộ đàm.
Nguyên! Cô muốn thò đầu ra liếc nhìn anh, nhưng từ đầu đến cuối cửa sổ đều bị đóng chặt. Một loạt tiếng súng vang lên, những tên thuộc hạ ở đằng sau bắn về phía Lãnh Mạn Nguyên. Cũng may xe anh được lắp kính chống đạn, anh không bị thương gì cả, nhưng tốc độ xe anh bị chậm lại.
“Tăng tốc nhanh lên!” Thành Kiên Vỹ vừa ra lệnh, cả đoàn xe vọt nhanh như bay về đằng trước. Rất nhanh, bọn họ tới một con đường hẹp chỉ có thể lái hai chiếc xe song song, bên dưới là biển lớn sâu không thấy đáy.
Lúc này Nhã Lan mới nhận ra bọn họ đang chạy theo hướng bờ biển.
Tốc độ của xe Lãnh Mạn Nguyên còn nhanh hơn bọn họ, hơn nữa còn né tránh rất nhanh nhạy, chỉ chốc lát đã chắn trước đoàn xe phía sau.
“Đâm chết thằng đó!” Giọng nói của Thành Kiên Vỹ vang lên lần nữa. Nhã Lan vội vàng đoạt lấy bộ đàm của tên thuộc hạ, nói lớn tiếng: “Thành Kiên Vỹ, anh không được làm vậy!”
Đầu bên kia không còn tiếng gì nữa. Nhã Lan thấy xe ở đằng sau kẹp xe của Lãnh Mạn Nguyên ở giữa, không ngừng công kích anh, ngồi trong chiếc xe đầu tiên Nhã Lan còn nghe được tiếng va chạm.
“Đừng!” Cô áp sát mặt vào kính cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng sau, mỗi một lần va chạm đều khiến cô sợ mất hồn mất vía.
Những chiếc xe đó càng ngày càng ra sức, đụng càng ngày càng mạnh, cô nhìn thấy xe của Lãnh Mạn Nguyên văng lên văng xuống, hơn nữa đầu xe đã lõm xuống.
“Nguy hiểm!” Cô ấy vẫy tay, hi vọng Lãnh Mạn Nguyên có thể lùi bước, nhưng anh bị vây kín cả trước lẫn sau, e rằng rất khó để thoát ra. Nhã Lan cảm thấy cổ họng mình như bị xương cá mắc vào, tuy đau đớn nhưng nôn không ra, nuốt không trôi. Mối nguy của Lãnh Mạn Nguyên Kiệt khiến cô chỉ hận không thể nhảy xuống xe, cùng đối mặt với anh.
Ở một góc chéo sau xe Lãnh Mạn Nguyên, lại có thêm một chiếc xa nữa gia nhập. Kiểu tóc cá tính của Ẩn Hạo tung bay trong gió, anh ta lái chiếc Hummer mui trần, tách Lãnh Mạn Nguyên và đoàn xe đó ra.
Anh ta thò tay ra dấu với Lãnh Mạn Nguyên, chiếc xe của Lãnh Mạn Nguyên vọt mạnh vể phía trước, còn anh ta thì ngăn cản những chiếc xe đằng sau đuổi theo rất đúng lúc.
Kỹ thuật lái xe của anh ta tương đối tốt, lúc mà những chiếc xe đằng sau đâm vào xe anh ta, anh tránh trái tránh phải, không tốn sức chút nào vào.
“Đâm tập thể, đâm chết hắn!” Lời nói của Thành Kiên Vỹ như lời nguyền vậy, lần nào cũng có thể khơi dậy những phản ứng mãnh liệt của Nhã Lan. Cô thấy hai chiếc xe đằng sau cùng tiến lên đâm vào xe của Ẩn Hạo.
“Cẩn thận!” Nhã Lan chỉ có thể nhắc nhở vô dụng như vậy, bàn tay của cô nắm thật chặt, mồ hôi đã ướt đẫm từ lâu rồi.
“Xe đằng trước tăng tốc!” Thành Kiên Vỹ không cho Lãnh Mạn Nguyên cơ hội để đuổi theo, chỉ giữ lại một chiếc xe để chặn anh, những chiếc xe khác nhanh chóng lao về phía trước. Bến cảng đã hiện ra ở trước mắt, không còn đường nữa.
“Xuống xe!” Sau khi giãn ra được một chút khoảng cách, Thành Kiên Vỹ hạ lệnh, chiếc xe dừng lại nhanh chóng. Còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, Nhã Lan đã bị Thành Kiên Vỹ giữ chặt lấy.
“Anh định làm gì!” Nhã Lan thở gấp, cô căng thẳng. Xe của Lãnh Mạn Nguyên mau chóng dừng lại, những chiếc xe đằng sau cũng thế. Bọn họ đưa súng tiểu liên lên nhắm vào Ẩn Hạo và Lãnh Mạn Nguyên rồi bắn phá. May mà hai người họ tránh kịp, lộn mấy vòng để tránh thoát. Ở bên này, dưới sự chỉ huy của Thành Kiên Vỹ, súng máy được đưa ra. Hai bên giáp công, bọn họ trốn vào một nơi nhô ra, một lúc lâu cũng không thò lên.
“Đừng! Anh đừng bắn nữa!” Nhã Lan rất kinh hoàng, lại lo lắng cho sự an nguy của Lãnh Mạn Nguyên một lần nữa.
“Chúng ta lui!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh. Bọn họ nhanh chóng lại gần một con tàu, không đợi người ngồi trên tàu có phản ứng gì liền giơ súng bắn người đó.
“A!” Uyển Nhân đi đằng sau sợ tới mức ngồi phịch xuống đất rồi ôm lấy đầu.
“Đi mau!” Tên thuộc hạ phía sau đá ngã cô ấy một cách vô tình.
“Thành Kiên Vỹ, anh đã đồng ý với tôi sẽ để mắt tới Uyển Nhân.” Nhã Lan muốn đưa ta đỡ Uyển Nhân, nhưng cả người cô bị hắn giam giữ, không thể thoát ra được.
“Dẫn cô ta theo!” Thành Kiên Vỹ không khỏi liếc nhìn Uyển Nhân đang ngồi trên mặt đất. Hắn ra lệnh, hai tên thuộc hạ chạy tới kéo cô ấy đi, chẳng mấy chốc đã dẫn cô ấy lên tàu.
“Thành Kiên Vỹ, mày không chạy thoát được đâu!” Giải quyết xong mấy tên thuộc hạ, Lãnh Mạn Nguyên và Ấn Hạo cùng chạy về phía này. Chiếc súng trong tay anh nhắm thẳng vào đầu Thành Kiên Vỹ.
“Chẳng lẽ mày không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy sao?” Thành Kiên Vỹ cười quỷ dị, đẩy Nhã Lan mà hắn đang kiềm chế trong ngực ra, hét to với Lãnh Mạn Nguyên.
“Mày đừng có làm hại cô ây!” Lãnh Mạn Nguyên nhíu mày, anh không khỏi nhìn sang Nhã Lan: “Linh Nhi, em có sao không?”
“Anh đừng tới đây!” Cả trái tìm của Nhã Lan đều treo lên không trung, nhìn người đứng bên cạnh giờ súng lên, cô chỉ sợ anh sẽ bị thương.
“Đến đây đi!” Vung con dao trong tay, hắn đâm vào cổ của Nhã Lan một chút, một hàng máu chảy ra.
“Đừng!” Lãnh Mạn Nguyên dừng bước, anh giữ Ẩn Hạo lại, hai người đứng im tại chỗ.
“Bỏ súng xuống!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh, con dao của hắn lại đâm sâu thêm chút nữa, Nhã Lan đau đớn nhắm nghiền mắt
“Đừng…” Cô thả rằng bản thân mình có chuyện cũng không muốn Lãnh Mạn Nguyên có chuyện
“Nếu không bỏ xuống, tao sẽ đồng quy vô tận với cô ấy.” Thành Kiên Vỹ cười lạnh, dáng vẻ như không sợ chết.
“Được, tao buông.” Hành động của Lãnh Mạn Nguyên khiến Nhã Lan suýt chút nữa thì ngất đi. Thời khắc quan trọng như thế này sao anh ấy lại có thể bỏ súng xuống được.
Súng vừa được đặt xuống mặt đất, hàng loạt tiếng súng tiểu liên vang lên, Nhã Lan chỉ có thể hét lên đã biểu đạt sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng mình.
“Lãnh Mạn Nguyên, có bản lĩnh thì đi ra đây!” Thành Kiên Vỹ lại kêu lên, giọng nói cực kỳ lớn này khiến màng nhĩ của cô rung rung. Cô dè dặt mở mắt ra, không thấy cảnh Lãnh Mạn Nguyên ngã xuống như cô tưởng tượng, Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Mạn Nguyên ngẩng đầu lên từ một góc khác. Trên người anh dính đầy bùn đất, nhưng anh vẫn cười thản nhiên, khinh thường kẻ địch trước mắt.
“Chẳng phải mày yêu Lan Lan lắm sao?” Thành Kiên Vỹ hỏi, cả người hắn trốn đằng sau Nhã Lan. Cảnh sát đã đến, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ai dám nổ súng.
“Mày muốn làm gì?” Lãnh Mạn Nguyên cũng không có tâm trạng vòng vo với hắn, anh hỏi thẳng.
“Mày đã làm chân tay tao tàn phế, nếu mày yêu cô ấy thật thì hãy tự hủy hoại tay chân trước mặt tao!” Hắn nói nghe mà rùng cả mình. Cơn đau khiến Nhã Lan mất hết sức lực, cô chỉ biết lắc đầu không ngừng, ý bảo Lãnh Mạn Nguyên đừng nghe hắn: “Linh Linh, em không muốn nhìn thấy bộ mặt thật của hắn sao? Hắn không yêu em chút nào hết.” Giọng nói gian ác của vang lên bên tai, cô chỉ có thể lắc đầu không ngừng, không muốn để chuyện này xảy ra.
“Em nghe lời đi, nếu em muốn cô ta đỡ phải chịu khổ thì phải nghe lời, nếu không anh sẽ bảo chúng chơi cô ta ngày một lần.” Thành Kiên Vỹ nở nụ cười của ác quỷ rồi nói. Nghe vậy, da đầu của Nhã Lan tê dại, cô không đành lòng nhìn sang Uyển Nhân, nhưng lại không nhịn được muốn chú ý tới cô ấy.
“Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì mới chịu tha cho cậu ấy!” Cô quyết định nhượng bộ.
“Anh sẽ không tha cho cô ta, nhưng nếu em nghe lời hơn thì anh sẽ xem xét tới việc không để cho cô ta phải khổ sở như thế.” Hắn nói rất hờ hững, bộ dạng như chẳng có gì xảy ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt, vết sẹo dài kia nhúc nhích, như thể sẽ nhảy ra khỏi cơ thế, bò lên người cô bất cứ lúc nào.
Nhã Lan hoảng sợ lui người lại: “Được, tôi nghe lời anh, nhưng anh không được làm bất cứ chuyện vô liêm sỉ nào với cậu ấy nữa.”
“OK.” Thành Kiên Vỹ vui vẻ búng ngón tay, đưa cho cô một cái bánh: “Tối nay em tạm chấp nhận một hôm được không? Hết ngày mai là chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Giọng nói của anh ta bỗng trở nên dịu dàng như nước, khiến cô không khỏi nhớ tới hắn của trước kia. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể đang co quắp trên mặt đất của Uyển Nhân, lí trí của cô lại quay trở lại.
“Anh ăn đi.” Cô hất cái bánh đó ra, đi về phía Uyển Nhân.
Sau khi đám đàn ông đó được thỏa mãn, chúng đã đi ra ngoài. Lúc này, trong hang động chỉ còn lại ba người bọn họ. Ăn bánh xong, Uyển Nhân bị nghẹn không phát ra được âm thanh gì. Nhã Lan chảy nước mắt, đỡ cô ấy dậy. Nửa thân dưới của cô ấy đang chảy máy, rách ra và sưng lên, còn tỏa ra mùi tanh hôi.
Quả thực những kẻ này không phải người! Nhã Lan nắm chặt nắm đấm, nghe được Uyển Nhân lẩm bẩm nói “nước”, cô lục lọi tìm một chai nước rồi cho cô ấy uống.
Uống nước xong, Uyển Nhân tỉnh táo hơn được một chút, nhìn Nhã Lan một hồi lâu rồi nói chậm chạp: “Cô là ai? Cũng bị chúng bắt tới làm điếm sao? Không lời lãi gì đâu, một, hai ngày mới được ăn một bữa, lại còn phải làm việc bất cứ lúc nào chúng muốn, vừa đau vừa mệt, không dễ làm đâu…”
“Uyển Nhân!” Nhã Lan đau lòng ôm Uyển Nhân khóc lên. Ngay cả cô mà cô ấy còn không nhận ra ra, rốt cuộc cô ấy bị làm sao vậy?
“Cô biết tôi à?” Hô hấp Uyển Nhân yếu ớt, thở hổn hển một hồi mới nói được một câu, cô ấy căn bản không nhận ra Nhã Lan.
“Uyển Nhân, cậu yên tâm, sau này sẽ không phải như vậy nữa đâu, sẽ không như vậy nữa.” Cô ôm lấy cơ thể yếu đuối của Uyển Nhân rồi bảo đảm. Nước mắt tuôn ra như mưa, thấm ướt cổ áo cô một lần nữa. Vết máu đã khô lại đỏ lên một cách đáng sợ. Ánh sáng mờ ảo rọi vào khuôn mặt cô, là một màu trắng nhợt như trang giấy.
…
Dưới sự giúp đỡ của Nhã Lan, Uyển Nhân tắm qua một lần, cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ khác. Thoạt nhìn cô ấy đã khá hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
đầu óc của cô ấy tỉnh táo hơn một chút, sau khi nhìn thấy rõ Nhã Lan, cô ấy chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, sau đó thì mê man ngủ thiếp đi.
Chỉ có điều, quan hệ không vệ sinh khiến cô ấy bị bệnh phụ khoa nặng, cần phải tiến hành trị liệu cấp bách.
Ở trong hang núi nhỏ đó ba ngày, đoàn người lại lên đường, không ai nói cho Nhã Lan biết lần này đi đâu.
“Dừng lại trước một chút, tìm một nơi khám bệnh cho cô ấy đi, bệnh của cậu ấy rất nặng.” Lúc dừng xe ở giữa đường để nghỉ ngơi, Nhã Lan tìm Thành Kiên Vỹ rồi nói.
“Không có thời gian. Cảnh sát đã phát hiện ra chúng ta, nhất định phải đi ngay lập tức.” Thành Kiên Vỹ không thèm nhìn đến Uyển Nhân, toàn toàn thờ ơ với bệnh tình của cô ấy.
“Cậu ấy sẽ chết mất.” Nhã Lan rất sốt ruột, vùng dưới của cô ấy đã thối rữa ra rồi, không cẩn thận thì sau này sẽ không thể sinh con được nữa.
“Tới nơi rồi nói.” Thành Kiên Vỹ nghĩ ngợi một lát mới nói.
Tiếp đó, bọn họ lại lên đường, lần này xe chạy thẳng không hề dừng lại.
Nhưng rồi bọn họ bị cảnh sát đuổi theo nhanh chóng. Nhã Lan còn trông thấy chiếc xe thể thao mà Lãnh Mạn Nguyên thường lái. Anh dẫn đầu đoàn xe, giãn ra một khoảng cách với xe cảnh sát, hơn nữa còn theo sát đoàn xe của Thành Kiên Vỹ.
“Nổ súng!” Nhã Lan nghe được Thành Kiên Vỹ ra lệnh một cách vô tình vào trong bộ đàm.
Nguyên! Cô muốn thò đầu ra liếc nhìn anh, nhưng từ đầu đến cuối cửa sổ đều bị đóng chặt. Một loạt tiếng súng vang lên, những tên thuộc hạ ở đằng sau bắn về phía Lãnh Mạn Nguyên. Cũng may xe anh được lắp kính chống đạn, anh không bị thương gì cả, nhưng tốc độ xe anh bị chậm lại.
“Tăng tốc nhanh lên!” Thành Kiên Vỹ vừa ra lệnh, cả đoàn xe vọt nhanh như bay về đằng trước. Rất nhanh, bọn họ tới một con đường hẹp chỉ có thể lái hai chiếc xe song song, bên dưới là biển lớn sâu không thấy đáy.
Lúc này Nhã Lan mới nhận ra bọn họ đang chạy theo hướng bờ biển.
Tốc độ của xe Lãnh Mạn Nguyên còn nhanh hơn bọn họ, hơn nữa còn né tránh rất nhanh nhạy, chỉ chốc lát đã chắn trước đoàn xe phía sau.
“Đâm chết thằng đó!” Giọng nói của Thành Kiên Vỹ vang lên lần nữa. Nhã Lan vội vàng đoạt lấy bộ đàm của tên thuộc hạ, nói lớn tiếng: “Thành Kiên Vỹ, anh không được làm vậy!”
Đầu bên kia không còn tiếng gì nữa. Nhã Lan thấy xe ở đằng sau kẹp xe của Lãnh Mạn Nguyên ở giữa, không ngừng công kích anh, ngồi trong chiếc xe đầu tiên Nhã Lan còn nghe được tiếng va chạm.
“Đừng!” Cô áp sát mặt vào kính cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng sau, mỗi một lần va chạm đều khiến cô sợ mất hồn mất vía.
Những chiếc xe đó càng ngày càng ra sức, đụng càng ngày càng mạnh, cô nhìn thấy xe của Lãnh Mạn Nguyên văng lên văng xuống, hơn nữa đầu xe đã lõm xuống.
“Nguy hiểm!” Cô ấy vẫy tay, hi vọng Lãnh Mạn Nguyên có thể lùi bước, nhưng anh bị vây kín cả trước lẫn sau, e rằng rất khó để thoát ra. Nhã Lan cảm thấy cổ họng mình như bị xương cá mắc vào, tuy đau đớn nhưng nôn không ra, nuốt không trôi. Mối nguy của Lãnh Mạn Nguyên Kiệt khiến cô chỉ hận không thể nhảy xuống xe, cùng đối mặt với anh.
Ở một góc chéo sau xe Lãnh Mạn Nguyên, lại có thêm một chiếc xa nữa gia nhập. Kiểu tóc cá tính của Ẩn Hạo tung bay trong gió, anh ta lái chiếc Hummer mui trần, tách Lãnh Mạn Nguyên và đoàn xe đó ra.
Anh ta thò tay ra dấu với Lãnh Mạn Nguyên, chiếc xe của Lãnh Mạn Nguyên vọt mạnh vể phía trước, còn anh ta thì ngăn cản những chiếc xe đằng sau đuổi theo rất đúng lúc.
Kỹ thuật lái xe của anh ta tương đối tốt, lúc mà những chiếc xe đằng sau đâm vào xe anh ta, anh tránh trái tránh phải, không tốn sức chút nào vào.
“Đâm tập thể, đâm chết hắn!” Lời nói của Thành Kiên Vỹ như lời nguyền vậy, lần nào cũng có thể khơi dậy những phản ứng mãnh liệt của Nhã Lan. Cô thấy hai chiếc xe đằng sau cùng tiến lên đâm vào xe của Ẩn Hạo.
“Cẩn thận!” Nhã Lan chỉ có thể nhắc nhở vô dụng như vậy, bàn tay của cô nắm thật chặt, mồ hôi đã ướt đẫm từ lâu rồi.
“Xe đằng trước tăng tốc!” Thành Kiên Vỹ không cho Lãnh Mạn Nguyên cơ hội để đuổi theo, chỉ giữ lại một chiếc xe để chặn anh, những chiếc xe khác nhanh chóng lao về phía trước. Bến cảng đã hiện ra ở trước mắt, không còn đường nữa.
“Xuống xe!” Sau khi giãn ra được một chút khoảng cách, Thành Kiên Vỹ hạ lệnh, chiếc xe dừng lại nhanh chóng. Còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, Nhã Lan đã bị Thành Kiên Vỹ giữ chặt lấy.
“Anh định làm gì!” Nhã Lan thở gấp, cô căng thẳng. Xe của Lãnh Mạn Nguyên mau chóng dừng lại, những chiếc xe đằng sau cũng thế. Bọn họ đưa súng tiểu liên lên nhắm vào Ẩn Hạo và Lãnh Mạn Nguyên rồi bắn phá. May mà hai người họ tránh kịp, lộn mấy vòng để tránh thoát. Ở bên này, dưới sự chỉ huy của Thành Kiên Vỹ, súng máy được đưa ra. Hai bên giáp công, bọn họ trốn vào một nơi nhô ra, một lúc lâu cũng không thò lên.
“Đừng! Anh đừng bắn nữa!” Nhã Lan rất kinh hoàng, lại lo lắng cho sự an nguy của Lãnh Mạn Nguyên một lần nữa.
“Chúng ta lui!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh. Bọn họ nhanh chóng lại gần một con tàu, không đợi người ngồi trên tàu có phản ứng gì liền giơ súng bắn người đó.
“A!” Uyển Nhân đi đằng sau sợ tới mức ngồi phịch xuống đất rồi ôm lấy đầu.
“Đi mau!” Tên thuộc hạ phía sau đá ngã cô ấy một cách vô tình.
“Thành Kiên Vỹ, anh đã đồng ý với tôi sẽ để mắt tới Uyển Nhân.” Nhã Lan muốn đưa ta đỡ Uyển Nhân, nhưng cả người cô bị hắn giam giữ, không thể thoát ra được.
“Dẫn cô ta theo!” Thành Kiên Vỹ không khỏi liếc nhìn Uyển Nhân đang ngồi trên mặt đất. Hắn ra lệnh, hai tên thuộc hạ chạy tới kéo cô ấy đi, chẳng mấy chốc đã dẫn cô ấy lên tàu.
“Thành Kiên Vỹ, mày không chạy thoát được đâu!” Giải quyết xong mấy tên thuộc hạ, Lãnh Mạn Nguyên và Ấn Hạo cùng chạy về phía này. Chiếc súng trong tay anh nhắm thẳng vào đầu Thành Kiên Vỹ.
“Chẳng lẽ mày không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy sao?” Thành Kiên Vỹ cười quỷ dị, đẩy Nhã Lan mà hắn đang kiềm chế trong ngực ra, hét to với Lãnh Mạn Nguyên.
“Mày đừng có làm hại cô ây!” Lãnh Mạn Nguyên nhíu mày, anh không khỏi nhìn sang Nhã Lan: “Linh Nhi, em có sao không?”
“Anh đừng tới đây!” Cả trái tìm của Nhã Lan đều treo lên không trung, nhìn người đứng bên cạnh giờ súng lên, cô chỉ sợ anh sẽ bị thương.
“Đến đây đi!” Vung con dao trong tay, hắn đâm vào cổ của Nhã Lan một chút, một hàng máu chảy ra.
“Đừng!” Lãnh Mạn Nguyên dừng bước, anh giữ Ẩn Hạo lại, hai người đứng im tại chỗ.
“Bỏ súng xuống!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh, con dao của hắn lại đâm sâu thêm chút nữa, Nhã Lan đau đớn nhắm nghiền mắt
“Đừng…” Cô thả rằng bản thân mình có chuyện cũng không muốn Lãnh Mạn Nguyên có chuyện
“Nếu không bỏ xuống, tao sẽ đồng quy vô tận với cô ấy.” Thành Kiên Vỹ cười lạnh, dáng vẻ như không sợ chết.
“Được, tao buông.” Hành động của Lãnh Mạn Nguyên khiến Nhã Lan suýt chút nữa thì ngất đi. Thời khắc quan trọng như thế này sao anh ấy lại có thể bỏ súng xuống được.
Súng vừa được đặt xuống mặt đất, hàng loạt tiếng súng tiểu liên vang lên, Nhã Lan chỉ có thể hét lên đã biểu đạt sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng mình.
“Lãnh Mạn Nguyên, có bản lĩnh thì đi ra đây!” Thành Kiên Vỹ lại kêu lên, giọng nói cực kỳ lớn này khiến màng nhĩ của cô rung rung. Cô dè dặt mở mắt ra, không thấy cảnh Lãnh Mạn Nguyên ngã xuống như cô tưởng tượng, Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Mạn Nguyên ngẩng đầu lên từ một góc khác. Trên người anh dính đầy bùn đất, nhưng anh vẫn cười thản nhiên, khinh thường kẻ địch trước mắt.
“Chẳng phải mày yêu Lan Lan lắm sao?” Thành Kiên Vỹ hỏi, cả người hắn trốn đằng sau Nhã Lan. Cảnh sát đã đến, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ai dám nổ súng.
“Mày muốn làm gì?” Lãnh Mạn Nguyên cũng không có tâm trạng vòng vo với hắn, anh hỏi thẳng.
“Mày đã làm chân tay tao tàn phế, nếu mày yêu cô ấy thật thì hãy tự hủy hoại tay chân trước mặt tao!” Hắn nói nghe mà rùng cả mình. Cơn đau khiến Nhã Lan mất hết sức lực, cô chỉ biết lắc đầu không ngừng, ý bảo Lãnh Mạn Nguyên đừng nghe hắn: “Linh Linh, em không muốn nhìn thấy bộ mặt thật của hắn sao? Hắn không yêu em chút nào hết.” Giọng nói gian ác của vang lên bên tai, cô chỉ có thể lắc đầu không ngừng, không muốn để chuyện này xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.