Chương 17
Y Nhược Tích
15/07/2014
Nhan Mạt Hàn vừa sải bước về phía trước , liền thấy chiếc xe thể thao Ferrari màu bạc sáng chói , đứng cách đó không xa
Trong lòng cô lo lắng , xong rồi nếu ở nơi này mà bị nhìn thấy thì cả đời trong sạch đều bị huỷ hại . Hôm nay là không được rồi , làm bộ không quen biết vẫn sẽ tốt hơn , dù sao cũng đeo mắt kính , miệng lẩm bẩm “ Mình không biết hắn , hắn không biết mình , hắn không nhìn thấy mình , không nhìn thấy” Sau đó chuẩn bị mở rộng bước chân mà chạy
“ Nhan Mạt Hàn ! Em làm sao mà không thấy tôi?” Nam Cung Ảnh có chút tức giận , nghiêng miệng phun kẹo cao su ra, tháo mắt kính xuống ném vào trong xe , sãi bước hướng tới Nhan Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn vừa nhìn , nhanh chân bỏ chạy , nhưng chạy không được mấy bước liền bị Nam Cung Ảnh bắt được .
“ Anh làm gì vậy ? Bỏ tôi ra” Nhan Mạt Hàn quay đầu lại , lắc lắc cổ tay
“ Tôi tìm em có việc” Nam Cung Ảnh nắm chặt tay của Nhan Mạt Hàn
“ Bạn học , có thể đã tìm nhầm người rồi , chúng ta quen biết nhau sao?” Nhan Mạt Hàn cực lực che dấu , nhưng lại thất bại
“ Em yêu , đừng nóng giận , chúng ta cùng nhau về nhà đi” Nam Cung Ảnh cao giọng , Nhan Mạt Hàn liền che cái miệng của hắn lại
“Được … được , tôi cùng anh đi, được chưa ? Dù sao tôi cũng muốn tìm anh có chuyện” Nói xong , Mạt Hàn kéo tay Nam Cung Ảnh vào trong xe , phải đi nhanh thôi , càng nhanh càng tốt , nếu để người khác nhìn thấy lại hiểu lầm
Nam Cung Ảnh lái xe , Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa xe , đột nhiên mở miệng
“ Này , chuyện tờ báo làm sao bây giờ?” Nhan Mạt Hàn bất đắt dĩ nắm tóc , cô hi vọng Lạc Thần sẽ không hiểu lầm
Trong mắt Nam Cung Ảnh hiện lên một tia tà ác , khoé miệng khoé miệng nhẹ nhàng nâng lên
“ Bằng không , em hôn tôi một cái , tôi sẽ nói cho em biết” Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nhan Mạt Hàn
“ Không được” Nhan Mạt Hàn mở miệng từ chối ,cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn hôn cô
“ Vậy cũng được , thôi nếu em không đồng ý , thì hãy chờ đến ngày mai xem tin tức mới đi , sẽ còn kinh động hơn như thế nữa” Nam Cung Ảnh khiêu khích , hắn không tin , cô nhất định sẽ hôn hắn
“ Anh….” Gương mặt nhỏ nhắt của Mạt Hàn đỏ ửng , thật cô muốn đánh cho tên này hai cái
“ Như thế nào ? Đồng ý không?” Nam Cung Ảnh tà mị cười , tay gõ nhẹ vôlăng
“ Ở trên xe? Không được , xuống xe đi rồi nói sau” Nhan Mạt Hàn cũng không muốn mạng sống của mình bị liên luỵ , lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao? Còn nếu sau khi xuống xe , nói không chừng hắn sẽ bỏ qua cô
Nam Cung Ảnh cười nhẹ” được , vậy thì xuống xe hãy nói”
--
Bên trong phòng làm việc của Tổng Tài : tờ báo vẫn vậy , vẫn nằm trên bàn
“ Tốt lắm , hôn tôi một cái , tôi liền nói cho em biết giải pháp” Nam Cung Ảnh nhàn rỗi ngồi trên salon , quan sát cô gái trước mặt một cách thú vị
“ Tôi … tôi , anh…” Nhan Mạt Hàn đứng một chỗ , nắm một góc áo , từ trước đến giờ cô chưa một lần chủ động hôn người khác , Lạc Thần cũng không có , vậy mà bây giờ phải hôn người trước mặt này , hắn tựa như tên lưu manh
Trong lòng chen ngang “ Hôn thì hôn , ai sợ ai” Nhan Mạt Hàn thốt lên
Trong lòng cô lo lắng , xong rồi nếu ở nơi này mà bị nhìn thấy thì cả đời trong sạch đều bị huỷ hại . Hôm nay là không được rồi , làm bộ không quen biết vẫn sẽ tốt hơn , dù sao cũng đeo mắt kính , miệng lẩm bẩm “ Mình không biết hắn , hắn không biết mình , hắn không nhìn thấy mình , không nhìn thấy” Sau đó chuẩn bị mở rộng bước chân mà chạy
“ Nhan Mạt Hàn ! Em làm sao mà không thấy tôi?” Nam Cung Ảnh có chút tức giận , nghiêng miệng phun kẹo cao su ra, tháo mắt kính xuống ném vào trong xe , sãi bước hướng tới Nhan Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn vừa nhìn , nhanh chân bỏ chạy , nhưng chạy không được mấy bước liền bị Nam Cung Ảnh bắt được .
“ Anh làm gì vậy ? Bỏ tôi ra” Nhan Mạt Hàn quay đầu lại , lắc lắc cổ tay
“ Tôi tìm em có việc” Nam Cung Ảnh nắm chặt tay của Nhan Mạt Hàn
“ Bạn học , có thể đã tìm nhầm người rồi , chúng ta quen biết nhau sao?” Nhan Mạt Hàn cực lực che dấu , nhưng lại thất bại
“ Em yêu , đừng nóng giận , chúng ta cùng nhau về nhà đi” Nam Cung Ảnh cao giọng , Nhan Mạt Hàn liền che cái miệng của hắn lại
“Được … được , tôi cùng anh đi, được chưa ? Dù sao tôi cũng muốn tìm anh có chuyện” Nói xong , Mạt Hàn kéo tay Nam Cung Ảnh vào trong xe , phải đi nhanh thôi , càng nhanh càng tốt , nếu để người khác nhìn thấy lại hiểu lầm
Nam Cung Ảnh lái xe , Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa xe , đột nhiên mở miệng
“ Này , chuyện tờ báo làm sao bây giờ?” Nhan Mạt Hàn bất đắt dĩ nắm tóc , cô hi vọng Lạc Thần sẽ không hiểu lầm
Trong mắt Nam Cung Ảnh hiện lên một tia tà ác , khoé miệng khoé miệng nhẹ nhàng nâng lên
“ Bằng không , em hôn tôi một cái , tôi sẽ nói cho em biết” Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nhan Mạt Hàn
“ Không được” Nhan Mạt Hàn mở miệng từ chối ,cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn hôn cô
“ Vậy cũng được , thôi nếu em không đồng ý , thì hãy chờ đến ngày mai xem tin tức mới đi , sẽ còn kinh động hơn như thế nữa” Nam Cung Ảnh khiêu khích , hắn không tin , cô nhất định sẽ hôn hắn
“ Anh….” Gương mặt nhỏ nhắt của Mạt Hàn đỏ ửng , thật cô muốn đánh cho tên này hai cái
“ Như thế nào ? Đồng ý không?” Nam Cung Ảnh tà mị cười , tay gõ nhẹ vôlăng
“ Ở trên xe? Không được , xuống xe đi rồi nói sau” Nhan Mạt Hàn cũng không muốn mạng sống của mình bị liên luỵ , lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao? Còn nếu sau khi xuống xe , nói không chừng hắn sẽ bỏ qua cô
Nam Cung Ảnh cười nhẹ” được , vậy thì xuống xe hãy nói”
--
Bên trong phòng làm việc của Tổng Tài : tờ báo vẫn vậy , vẫn nằm trên bàn
“ Tốt lắm , hôn tôi một cái , tôi liền nói cho em biết giải pháp” Nam Cung Ảnh nhàn rỗi ngồi trên salon , quan sát cô gái trước mặt một cách thú vị
“ Tôi … tôi , anh…” Nhan Mạt Hàn đứng một chỗ , nắm một góc áo , từ trước đến giờ cô chưa một lần chủ động hôn người khác , Lạc Thần cũng không có , vậy mà bây giờ phải hôn người trước mặt này , hắn tựa như tên lưu manh
Trong lòng chen ngang “ Hôn thì hôn , ai sợ ai” Nhan Mạt Hàn thốt lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.