Chương 4: Điên rồi, điên rồi
Y Nhược Tích
15/07/2014
Mạt Hàn nắm chặt chăn , nhanh chóng mặc lại quần áo , chỉnh sửa mái tóc , thừa lúc này có thể bỏ đi
“ Ôi ! trời ạ “ Đi tới cửa cô mới chợt nhớ ra là , cô không còn là nhân viên của khách sạn này nữa , vậy tối nay cô có thể ngủ ở đâu được? Chính là ngủ ở ngoài đường sao?
“ Đi, hay là không đi ?” Mạt Hàn chán nản vừa suy nghĩ vừa đi qua đi lại , lúc thì đi đến trước cửa , lúc thì quay trở ngược lại trong phòng , đi tới đi lui nhiều lần, đi thẵng đến cửa phòng tắm , cho đến khi cửa phòng tắm mở ra .
“ A , em ở đây làm gì?” Cung Ảnh ngạc nhiên nhìn cô , quả thật cô không rời đi .
“ Tôi , tối nay tôi không có chỗ để đi …!” Nhan Mạt Hàn ngồi trên giường , hai chân không ngừng đạp tới đạp lui ở phía dưới
“ Tại sao?” Nam Cung Ảnh bước từ phòng tắm đi ra ngoài , giọt nước trên tóc rớt xuống bã vai , một đường nước tiếp tục chảy xuống giữa cơ bụng
“ Ừng ực …!” Mạt Hàn nuốt nước bọt . Ah , thật sự người đàn ông này có sức hút rất lớn nha , chỉ tiếc mẹ đã nói không được làm chuyện xằng bậy , lỡ như làm chuyện đó có em bé rồi sau này hắn bỏ chạy thì cô biết làm như thế nào
“ Nhìn cái gì, là chính em tự nói em không muốn !” Nam Cung Ảnh tuỳ tay lấy một chiếc khăn khác lau khô mái tóc
“ Nhờ có phúc của anh ! Cơ thể của tôi đã bị anh xem qua hết , hiện tại ngay chỗ ở cũng mất , trước kia tôi ở đây bây giờ không còn làm ở nơi này nữa , thật bực ! “ Mạt Hàn tức giận liếc nhìn Cung Ảnh
“ Ặc , này , tiểu thư à , thật sự không biết ngượng sao? Còn nữa , xem cái” sân bay “ của em chỉ làm cho tôi thêm đau mắt mà thôi ! Cung Ảnh tắm tắc cười , mặc áo ngủ vào
“ Anh ! Hừ , anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi đến cùng!” Mạt Hàn lại tiếp tục nằm trên giường
“ Tiểu nữ nhân !Em đang vu cáo tôi ?” Nam Cung Ảnh đóng cửa phòng tắm , tiến tới trèo lên giường .
“ Nè ! Cảnh báo anh đừng làm loạn nha . Còn nữa đừng gọi tôi là tiểu nữ nhân , tôi có tên đàng hoàng nha . Gọi tôi là “ Nhan Mạt Hàn” Mạt Hàn hùng hồn đầy phí khách chống nạnh , đối diện với Cung Ảnh
“ Em…!” Cung Ảnh tức giận , lần đầu tiên trước mặt một người phụ nữ , tự cảm thấy bản thân mình vô dụng , bị cô trách mắng .
“ Vậy tối nay ngủ ở đây . Tôi nói như thế nào liền như thế đó “ Nam Cung Ảnh kéo chăn ra , vội tắt đèn
“ Vậy .. anh không cho phép với tôi như thế nào , tôi cảnh báo anh nha “ Mạt Hàn hít vào một hơi
“ Thôi đi , vớ vẩn ! Nhanh đi tắm á !” Nam Cung Ảnh nắm tóc , đúng là điên nữa rồi lúc nãy còn muốn ăn sạch sẽ cô , bây giờ tuyệt nhiên có lòng tốt lại muốn tha cho cô , đúng là điên .
Khốn khiếp , Nam Cung Ảnh đạp đạp cái chăn , tiện tay nắm cái gối ôm vào trong lòng ngực ngủ thiếp đi…
“ Này , anh lấy cái gối của tôi làm gì “ Mạt Hàn trèo lên giường , muốn lấy lại cái gối nhưng phát hiện Cung Ảnh đã ngũ say nhưng chân mày lại khoá chặt , trong nháy mắt , có chút cảm giác xúc động khiến cô muốn đụng vào đôi chân mày đang khoá chặt kia
“ Quên đi “ tự nhủ thầm , cô kéo chăn vội tắt đèn , hôm nay là ngày đen đủi , mất việc làm , xém chút nữa bị người ta ăn sạch , thân thể thì bị người khác thấy hết , bây giờ lại còn cùng người đàn ông này ngủ chung ! Thật ,là điên rồi , cô điên rồi . Mạt Hàn buồn nãn nắm lấy tóc của mình
“ Ôi ! trời ạ “ Đi tới cửa cô mới chợt nhớ ra là , cô không còn là nhân viên của khách sạn này nữa , vậy tối nay cô có thể ngủ ở đâu được? Chính là ngủ ở ngoài đường sao?
“ Đi, hay là không đi ?” Mạt Hàn chán nản vừa suy nghĩ vừa đi qua đi lại , lúc thì đi đến trước cửa , lúc thì quay trở ngược lại trong phòng , đi tới đi lui nhiều lần, đi thẵng đến cửa phòng tắm , cho đến khi cửa phòng tắm mở ra .
“ A , em ở đây làm gì?” Cung Ảnh ngạc nhiên nhìn cô , quả thật cô không rời đi .
“ Tôi , tối nay tôi không có chỗ để đi …!” Nhan Mạt Hàn ngồi trên giường , hai chân không ngừng đạp tới đạp lui ở phía dưới
“ Tại sao?” Nam Cung Ảnh bước từ phòng tắm đi ra ngoài , giọt nước trên tóc rớt xuống bã vai , một đường nước tiếp tục chảy xuống giữa cơ bụng
“ Ừng ực …!” Mạt Hàn nuốt nước bọt . Ah , thật sự người đàn ông này có sức hút rất lớn nha , chỉ tiếc mẹ đã nói không được làm chuyện xằng bậy , lỡ như làm chuyện đó có em bé rồi sau này hắn bỏ chạy thì cô biết làm như thế nào
“ Nhìn cái gì, là chính em tự nói em không muốn !” Nam Cung Ảnh tuỳ tay lấy một chiếc khăn khác lau khô mái tóc
“ Nhờ có phúc của anh ! Cơ thể của tôi đã bị anh xem qua hết , hiện tại ngay chỗ ở cũng mất , trước kia tôi ở đây bây giờ không còn làm ở nơi này nữa , thật bực ! “ Mạt Hàn tức giận liếc nhìn Cung Ảnh
“ Ặc , này , tiểu thư à , thật sự không biết ngượng sao? Còn nữa , xem cái” sân bay “ của em chỉ làm cho tôi thêm đau mắt mà thôi ! Cung Ảnh tắm tắc cười , mặc áo ngủ vào
“ Anh ! Hừ , anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi đến cùng!” Mạt Hàn lại tiếp tục nằm trên giường
“ Tiểu nữ nhân !Em đang vu cáo tôi ?” Nam Cung Ảnh đóng cửa phòng tắm , tiến tới trèo lên giường .
“ Nè ! Cảnh báo anh đừng làm loạn nha . Còn nữa đừng gọi tôi là tiểu nữ nhân , tôi có tên đàng hoàng nha . Gọi tôi là “ Nhan Mạt Hàn” Mạt Hàn hùng hồn đầy phí khách chống nạnh , đối diện với Cung Ảnh
“ Em…!” Cung Ảnh tức giận , lần đầu tiên trước mặt một người phụ nữ , tự cảm thấy bản thân mình vô dụng , bị cô trách mắng .
“ Vậy tối nay ngủ ở đây . Tôi nói như thế nào liền như thế đó “ Nam Cung Ảnh kéo chăn ra , vội tắt đèn
“ Vậy .. anh không cho phép với tôi như thế nào , tôi cảnh báo anh nha “ Mạt Hàn hít vào một hơi
“ Thôi đi , vớ vẩn ! Nhanh đi tắm á !” Nam Cung Ảnh nắm tóc , đúng là điên nữa rồi lúc nãy còn muốn ăn sạch sẽ cô , bây giờ tuyệt nhiên có lòng tốt lại muốn tha cho cô , đúng là điên .
Khốn khiếp , Nam Cung Ảnh đạp đạp cái chăn , tiện tay nắm cái gối ôm vào trong lòng ngực ngủ thiếp đi…
“ Này , anh lấy cái gối của tôi làm gì “ Mạt Hàn trèo lên giường , muốn lấy lại cái gối nhưng phát hiện Cung Ảnh đã ngũ say nhưng chân mày lại khoá chặt , trong nháy mắt , có chút cảm giác xúc động khiến cô muốn đụng vào đôi chân mày đang khoá chặt kia
“ Quên đi “ tự nhủ thầm , cô kéo chăn vội tắt đèn , hôm nay là ngày đen đủi , mất việc làm , xém chút nữa bị người ta ăn sạch , thân thể thì bị người khác thấy hết , bây giờ lại còn cùng người đàn ông này ngủ chung ! Thật ,là điên rồi , cô điên rồi . Mạt Hàn buồn nãn nắm lấy tóc của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.