Chương 115: Vì cái gì lại trớ trêu như vậy?
Y Nhược Tích
22/07/2014
"Ngạch.. Đừng.." Lên tiếng trã lời sau đó ngã xuống đất , là Nam Cung Ảnh
Tiểu Dương chạy nhanh làm cho vài người khác cũng nhảy xuống
"A..! Ảnh.." Lúc này Dịch Điều Vi mới phát hiện , chính mình cầm dao đâm vào phía sau lưng của Nam Cung Ảnh
" Nam Cung Ảnh ! Trời.." Máu tươi lại bắt đầu chảy ra , Nhan Mạt Hàn choáng váng , gắt gao ôm Nam Cung Ảnh
"Người đàn bà đê tiện ! Đều là tại mày.." Dịch Điều Vi mắng to , nâng tay cho Nhan Mạt Hàn một cái tát , nắm tóc của cô lên , thu tay , cùng nhau nhảy xuống vách núi đây ..
Nhưng tiếp sau đó kế hoạch lại thất bại , hai người đặc vụ liền bắt lấy Dịch Điều Vi , hung hăng đặt tại trên mặt đất
Nguy hiểm thật , chỉ còn thiếu một thước nữa , Nhan Mạt hàn sẽ ngã xuống
Lập tức trở về , trở lại bên cạnh Nam Cung Ảnh
Nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu , cô khóc nức ra " Anh như thế nào lại ngu ngốc như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?"
" Cứu anh ấy , có người nào không , mau cứu anh ấy" Dùng sức ôm Nam Cung Ảnh , hắn cố gắn nén đau đớn trên người " Nhan MẠt Hàn , lúc này đây , đến lượt anh đỡ cho em , được chứ?"
Âm thanh của hắn rất yếu , vết thương trên người làm cho hắn ỉu xìu
"Đỡ? đỡ cái gì? Em kêu anh đỡ cho em sao?"
"Mẹ ..Mẹ" Bỗng nhiên , Austin từ đằng sau cây chạy đến
Nhan Mạt hàn há hốc mồm " Austin ! Con như thế nào rồi?"
"Thúc thúc , thúc thúc .. mau mau cứu ba cháu"
Austin chạy đến bên cạnh , nắm áo của một người cảnh sát , Tiểu Dương củng theo dây thang nhảy xuống trực thăng chạy đến vách núi đen , động tác rất nhanh nhẹn
Lập tức chạy đến bên cạnh Nam Cung Ảnh
"Tổng giám đốc ! Tổng Tài" Hắn vội vàng kêu " Lấy cáng ! Mau , Trực thăng lại đây"
"Ảnh ! Người đàn bà điên ! Người đàn bà điên" Dịch Điều Vi đầu tóc hỗn độn , cả người kịch liệt kích động , nhưng lại bị còng lại , tiếp theo nháy mắt miệng bị nhét vào một cái miếng vải to , không cho cô phát ra tiếng
"Tô Phi Á Tiểu Thư , xin cho một chút"
Nhan Mạt Hàn bên cạnh Nam Cung Ảnh , nắm tay hắn không chịu buông..
"Tiểu Dương .. Tôi muốn nói chuyện cùng cô ấy"
"Phải" Cô chạy nhanh ngồi xuống , đem lổ tai hạ xuống , chỉ cảm thấy một chút nhiệt đến " Nhan Mạt Hàn... Cho anh một cơ hội nữa , để anh giải thích được không?"
Khốn khiếp ! Chỉ cần Anh không có việc gì , một trăm cơ hội em cũng sẽ cho" Nhan Mạt hàn gào khóc , giữ chặt Tiểu Dương " Cho tôi cùng đi với các người được không ! Tôi muốn nhìn thấy anh ấy không xảy ra việc gì"
Tiểu Dương nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của Nam Cung Ảnh , không thể chậm trễ nữa , gật gật đầu
Dọc theo đường đi , Nhan Mạt Hàn ôm Austin , khóc rất nhiều ...
"Mẹ ! hắn sẽ không có việc gì đâu , đao thương mà thôi , nhiều lắm là đau đau một chút a"
Austin vẻ mặt bất đắt dĩ nhìn chiếc áo bị nước mắt làm ướt hết
"Cái gì mà hắn? Hắn là ba của con"
Ngồi ở hành lang , Nhan Mạt Hàn hai vai run run , chỉ chốc lát thấy Dạ Như cùng Âu Dương Dật , mang theo April chạy đến
April vừa thấy Austin cùng mẹ , cao hứng chạy tới " Anh trai ! Mẹ " April mở hai tay , Nhan MẠt Hàn ngồi xổm xuống cũng mở dạng hai tay
Ôm April , ánh mắt một lần nữa ngập tràn nước mắt...
"Mạt Hàn..." Vẻ mặt Dạ Như lo lắng , ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ lưng cô
"Ảnh ...Cậu ấy sẽ không có việc gì đâu" Âu Dương Dật ngồi trên ghế , bên cạnh Austin , nói với mọi người , nhưng chính là trong lòng cũng lo lắng ,bất quá chỉ là đao thương , chỉ cần không mất quá nhiều máu , sẽ không vấn đề
"Vì cái gì mà tình yêu của chúng ta trớ trêu như vậy?" Nhan Mạt hàn khóc , ôm April , hai vai kịch liệt run rẩy . Dạ Như cắn chặt môi dưới không cho chính mình khóc ra
April bàn tay nhỏ xíu , vỗ vỗ sau lưng Nhan MẠt Hàn . Cô bé không biết đã xảy ra việc gì " Mẹ ..Không khóc , không khóc nha , mẹ khóc thì con cũng muốn khóc .."
Ngoài phòng bệnh , Nhan Mạt hàn cùng Austin và April đứng trước cửa sổ
Phía sau cách đó không xa , Âu Dương Dật ôm Dạ Như , nhưng không có đi đến
"Mẹ .. Mẹ có muốn vào không?" Austin mệt mỏi , đẩy đẩy Nhan Mạt hàn
"Hư...Mẹ và các con nói..." Cô ngồi xổm xuống , ôm chầm hai đứa nhỏ , tựa vào trong tường .. Âm thanh rất nhẹ " Đến đây , mẹ nói cho các con biết ai là ba của các con được không?"
April vừa nghe , mắt sáng rực lên , gật gật đầu
Austin nhún nhún vai , vươn tay chỉ , bình tĩnh nói " Chính là người nằm bên trong phòng đúng không?"
"Con thừa nhận?" Nhan Mạt hàn nở nụ cười
Cô thật rất vui , Austin thừa nhận Nam Cung Ảnh là ba
"Có ba ba ~ Có ba ba ~" April hưng phấn nhảy vào trong lòng ngực Nhan Mạt hàn
Ôm April đứng dậy , người trên giường vẫn như vậy nằm thật rất bình tỉnh .. Không biết vì sao , mũi lại đau xót
"Dật .. Hay chúng ta trở về đi?" Dạ Như vui mừng nở nụ cười , nhìn thấy Nhan Mạt Hàn ở trong phòng bệnh
"Ừ , cũng tốt" Âu Dương Dật gật gật đầu , kéo dạ như " Về sau chúng ta cũng sinh hai người con , tốt nhất là long phượn thai"
"Liền anh? Cắt.."
Dạ Như nghịch ngợm đánh đầu hắn , kết quả tiếp đó liền bị hắn bế lên
"Vậy để anh cho em xem có được hay là không nha" Nói xong , liền đi nhanh ra bệnh viện
"Nơi này là bệnh viện ! buông ra ! ha Ha , Dương.... Đừng chọc , em nhột .. ha ha"
Dạ Như mặt đỏ bừng , nhưng khoé miệng cười rất hạnh phúc
Đem Austin cùng April đến bên giường
"Đến đây ... Austin , April , đây là ba ba của hai đứa , hắn là anh hùng .. Cứu Austin , cũng là cứu anh trai , biết không?"
Austin đứng trước giường rất bình tĩnh , April vươn tay nhỏ bé , nắm lấy bàn tay to của Nam Cung Ảnh nói " Ba Ba , không cần ngủ nha , mau đứng lên thôi . Ba Xem , con lớn như vậy , ba mau nhanh đứng lên nhìn con đi , sinh nhật của con ba phải bù đấp nha "
Nhìn thấy bóng dáng April khờ dại , Nhan Mạt hàn một lần nữa nước mắt chảy xuống
Cô cắn chặt môi dưới , âm thanh có chút nghẹn ngào " Ảnh .. Đây là sáu năm qua , lần đầu tiên như vậy gọi anh , em gọi anh là Ảnh... được không? Anh mau tỉnh dậy , nhìn hai bảo bối.. chỉ cần anh hồi phục , em sẽ cho anh rất nhiều cơ hội để anh giải thích , được không?"
Cuối cùng , nước mắt vẫn không chịu nhịn lại , chảy xuống .. Cô vội vàng lau đi , vuốt ve lông mày của hắn
Buổi tối , người của Austin cùng Nhan Mạt hàn thật rất bẩn " April , Austin , chúng ta đi thôi"
Có chút lưu luyến không rời nhìn thoáng Nam Cung Ảnh nằm trên giường bệnh , kéo hai tay của hai đứa nhóc
"Ân" April nói xong nhảy xuống giường
Austin ngồi trên sofa , tay chơi Ipod , Nhan Mạt Hàn kéo tay Austin , lấy túi xách , thấy April không có chạy lại liền quay đầu..
"April , đi thôi , ngày mai lại đến thăm ba được không?" Nói xong , tiến lên ôm April
"Được , nhưng mà mẹ , xem tay của con.."
Tiếp theo nháy mắt , Nhan Mạt Hàn không thể tin vào mắt mình , là hắn ! Là bàn tay to của hán , gắt gao lôi kéo bàn tay nhỏ bé của April ...
"Nam Cung Ảnh" Nhan Mạt Hàn chạy nhanh đến , ngồi xổm xuống .. Âm thanh lần nữa phóng kinh " Anh tỉnh rồi đúng không? Mở to mắt nhìn em xem.."
Một đôi hoa đào mâu , chậm rãi mỡ ra , mang theo vài phần mệt mõi , khoé miệng giật giật
"Anh tỉnh rồi ! Thật sự tỉnh rồi ! Ô , ô .. Thật tốt quá , thật tốt quá ! Austin mau tới đây"
Nhan Mạt hàn kích động , dùng sức ôm Nam Cung Ảnh , một tay ý bảo Austin lại
Austin bĩu môi , đi đến trước giường bệnh " Thúc thúc , tỉnh rồi a..."
Vừa nghe con gọi thúc thúc , Nam Cung Ảnh trau mày " Thúc thúc?"
"Không đúng , anh hai anh gọi sai rồi , là ba nha" April cười bổ nhào ở giường bệnh , tay nhỏ bé ôm chầm cánh tay Nam Cung Ảnh...
"Đâu có , cho anh một lần được giải thích" Nam Cung Ảnh nói , tay vuốt vuốt mũi Nhan Mạt Hàn nở nụ cười , tiếp theo sau đó , mày lại trau trau lên
Nhan MẠt Hàn lúc này mới phát hiện có thể là áp đảo vết thương
"April , xuống dưới xuống dưới , ngồi trên sofa đi" Sau đó liền ôm lấy April
Nam Cung Ảnh nở nụ cười , mở mắt nhìn đến cô , còn có hai đứa con , thật là chuyện hạnh phúc...
----
"Dọn qua ở thôi" Nam Cung Ảnh xuất viện , là Nhan Mạt hàn đã nhận hắn
Ngồi trong xe , cô chuyên tâm lái xe , hai tay Nam Cung Ảnh ôm ngực tựa người vào ghế
"Không cần" Cô quyết đoán từ chối , nhìn thẳng phía trước
"Nam Cung Ảnh bĩu môi nói " Vì cái gì lại không , con em cũng đã sinh ra , hơn nữa là con của chúng ta nha"
Dừng ở đèn đỏ , Nhan Mạt Hàn chậm rãi đem xe dừng lại , nghiêng đầu
"Anh không phải nói rõ nguyên nhân sao? Em nói anh khoẻ sẽ cho anh một cơ hội giải thích , lại chưa giải thích liền đòi dọn về ở chung ! Làm ơn.. Đại tổng giám đốc , đừng có nằm mơ"
Nói xong , quay đầu không nhìn hắn , theo dòng xe phía trước , trở lại đường lớn
Nam Cung Ảnh trong lòng sớm đã có quyết định , muốn nhờ hai tiểu tử nhỏ kia giúp đỡ
" Này , đêm nay đi ăn cơm" Da mặt dày , Nam Cung Ảnh nói xong liền hướng ra ngoài cửa sổ...
"Dựa vào cái gì?"
"Anh là chồng em"
"Từ lúc sáu năm trước đã không còn rồi"
"kia là cái gì vậy?"
Nam Cung Ảnh một phen cầm tay cô đang lái xe , chỉ chỉ , đúng vậy , trên ngón tay là chiếc nhẫn , sáu năm qua không hề tháo xuống
" Chết đi , chỉ là trang sức thôi" Một phen đẩy hắn ra , hạ chân ga đem xe bay nhanh..
hắn nhíu nhíu mày " Thì ra em cũng biết tăng tốc độ nha"
" Nghĩ sớm một chút cho ký sinh trùng này xuống xe"
"anh muốn đi xem hai đứa nhỏ ! Hừ , anh vừa mới khỏi bệnh , em dánh nói Austin cùng April không gặp mặt anh sao?"
Nam Cung Ảnh rốt cục đem hai đứa nhỏ ra , hắn biết đó là điểm yếu của Nhan Mạt Hàn
Vừa nghe đến Austin cùng April có thể muốn gặp ba của mình , cô nhấp hé miệng " Còn hạn đêm nay ! về sau không được xằng bậy" Nói xong , lái xe vào ngã ba , tiến đến đường nhỏ của nhà mình
Đến cửa , April hứng thú chạy đến " Ba Ba , ba tới rồi thật tốt quá , anh hai mau ra đây"
Nam Cung Ảnh một cái xoay người , đem April ôm vào trong ngực
Nhan Mạt Hàn mang dép lê , dặn dò " Này cẩn thận , vết thương trên lưng của anh"
Ngay sau đó chợt nghe " Phanh" một tiếng , cửa đã bị Austin mạnh mẽ đá ra , đụng vào sau vách tường , phát ra âm thanh điếc tai...
"Này , nam nhân tới ăn cơm sao?" Austin cầm ipod , đi ra cửa phòng
"Anh hai ! Là ba ba nha" April cười ôm cổ Nam Cung Ảnh , lại trên mặt hắn"baba" hôn hai cái , cái này làm cho Nam Cung ảnh hết sức vui mừng
Bất quá hắn giật mình chính là Austin cũng quá thông minh
Nam Cung Ảnh day day thái thương , ngồi xổm xuống " Này , ta là ba của con , như thế nào có thể lại kêu nam nhân này , nam nhân nọ , rất không lễ phép a?"
Nói xong , gõ trán Austin một cái
"Stop" Austin liếc hắn một cái , sau đó chạy đến ngồi lên ghế sofa , tuỳ tay đảo đồ mốt , mở TV
"Mau , chúng ta xem TV" Kéo tay April , Nam Cung Ảnh cũng hấp ta hấp tấp chạy tới bên cạnh Austin ngồi xuống
Kết quả , giây tiếp theo , Nam Cung Ảnh sợ ngây người..
Hắn vốn nghĩ , đứa nhỏ năm tuổi sẽ thích phim hoạt hình linh ta linh tinh , nhưng hắn lại thấy Austin coi kênh thăm dò thế giới , một hồi lại chuyển qua động vật hoang dã .. có cái gì mới...
Này , này này này , xác định đây là đứa trẻ năm tuổi sao? Nhan Mạt Hàn , em xác định không ôm sai con chứ?
Tuy rằng nói ngũ quan của đứa nhỏ này thật sự là phiên bản thu nhỏ của hắn , hơn nữa hắn từ trước đến giờ cũng thông minh như vậy .. Nhưng đứa nhỏ này dù sao cũng lớn lên cùng Mạt Hàn , như thế nào lại có thể thông minh như vậy ? Hắn suy gnhĩ , bất quá chợt có một ý niệm trong đầu
(JJ: đúng là hai cha con , một người tự nhận đẹp trai , một người tự nhận trước giờ đều thông minh >><<)
Từ từ ! Nam Cung Ảnh ,suy nghĩ cái gì đâu? Hắn chính là con của ngươi đó ! Hơn nữa , Nhan MẠt Hàn cũng rất thông minh.. Như thế nào lại có thể nghĩ vợ mình đần độn? đúng không?
"Này ! Ăn cơm"
Nhan MẠt Hàn mặc tạp dề trên người , kéo hai người con qua , gõ cửa"tinh thần đang rong chơi" của Nam Cung Ảnh
Sau khi ăn cơm chiều xong , Austin lại chạy tới sofa coi TV
Kỳ thật trong lòng Austin nghĩ , dù sao nam nhân này đã cứu hắn , củng bảo bộ mẹ hắn , không bằng liền nhận ba ba .. nhưng Ngôn Lạc Thần thúc thúc biết làm sao?
Nam Cung ẢNh ngồi xổm xuống kéo April qua " Ba Ba cùng con nói chuyện được không? Còn có anh hai"
"Dạ" April cao hứng gật đầu
"Austin , cùng ba nói chuyện được không?"
Nam Cung Ảnh đi đến sofa , theo lẽ thường tình ngồi cạnh Austin
Austin bĩu môi " Tuỳ" nhún nhún vai , sau đó bị Nam Cung Ảnh kéo vào trong phòng
"làm cái gì thần bí vậy"
Ngoài cửa , Nhan Mạt hàn dọn dẹp , đi vào phòng bếp , nhàm chán rửa chén , trong lòng nghĩ không biết Nam Cung Ảnh tìm hai đứa nhỏ có việc gì
Trong phòng , Austin ngồi trên giường
"Cái kia , ba muốn cùng con nói a..."
"Từ từ ! Đừng thừa nước đục thả câu , trực tiếp đi vào vấn đề"
Austin vươn tay , che trước mặt Nam Cung Ảnh
Dựa vào ! Tiểu tử này thật muốn ăn cây? Nhưng không được , nhiệm vù còn chưa hoàn thành huóng chi đây là con hắn..
"Được , được , ba không vòng vo .." Nam Cung Ảnh bất đắt dĩ bĩu môi , trực tiếp tiến vào vấn đề " Các con có muốn đến ở một căn phòng lớn hơn không?"
"Căn phòng lớn?" April vừa nghe , cao hứng liền gật đầu
Austin sờ sờ cằm , liếc nhìn Nam Cung Ảnh " To cỡ nào?"
Người làm ăn ! Tuyệt đối là người làm ăn!
Nam Cung Ảnh đứng dậy " Tối thiểu , tốt hơn nhà trọ này gấp mấy lần ! Chỉ là phòng ngủ sẽ to hơn ba bốn lần"
Austin lo lắng một chút " Có máy tính?"
"Đương nhiên" Nam Cung Ảnh quyết đoán trả lời
"Ba Ba ...Kia , có phòng công chúa không?" April chớp chớp cặp mắt xinh đẹp , nhìn Nam Cung Ảnh
"Đương nhiên" Hắn cũng quyết đoán trả lời " Hắc hắc , cho nên nói, đến nhà ba sống thôi"
Mười phút sau , Nam Cung Ảnh tay trái kéo Austin , tay phải kéo April
Xuất hiện tại cửa phòng bếp , Nhan MẠt Hàn vừa dọn dẹp vài thứ , thấy ba người liền xoa xoa tay
"Thế nào?" Cô cười nói , không biết giờ phút này trong lòng Nam Cung Ảnh còn vui vẻ hơn
"Mẹ .. Ba nói , tới phòng ở của nhà ba sẽ lớn hơn , con nghĩ chúng ta nên đến đó thôi.."
April tiến lên trước , kéo tay Nhan Mạt hàn , làm nũng .. Nhất Thời , mặt Nhan Mạt Hàn tối xằm
Khoé miệng run rẫy ! Nam Cung Ảnh ! Xem như anh lợi hại ! Cư nhiên lại giở ra chiêu này..
"Đến đây , mẹ nói cho tụi con nha , phòng ngủ lớn , như vậy tối sẽ không thể cùng các con kể chuyện cổ tích hơn nữa , anh hai của có phòng riêng của mình , buổi tối sẽ không giúp con nha"
Nhan Mạt Hàn ngồi xuống ôm lấy April , sờ sờ đầu của April
April mở cái miệng nhỏ nhắn " Nhưng mà .. con sẽ có phòng riêng .. còn có giường công chúa , có rất rất nhiều búp bê ... Mẹ không kể chuyện cũng không sao .. con có thể vui đùa cùng búp bê.."
Nhan Mạt Hàn thíu chút nữa ngã quỵ , xác định đây là con gái của cô sao?! Nuôi dưỡng sáu năm mà ngay cả so với mười phút của Nam Cung Ảnh cũng không bì được?
"April ngoan , chúng ta không thể ở cùng ba nha"
"Ai nói ! Mẹ , phòng thật sự nhỏ quá ! Mẹ mẹ , ngay cả so với phòng ở bên Newzealand còn kém hơn ! Cả ngày ngoại trừ coi Tv và chơi Ipod , nếu không con sẽ mốc meo lên " Austin tiến lên một chút , kéo tay Nam Cung Ảnh " Phòng ở của nhà người đàn ông này có khả năng sẽ tốt hơn"
"Này ! tiểu tử , ta là ba con nha" Nam Cung ẢNh khó chịu , gõ lên đầu Austin , một tay ôm lấy April
Tròng mắt tà mị , mang theo nụ cười " Mẹ không đi , ba mang tụi con đi được không?"
"Nhưng mà.." April do dự một chút , nhìn thoáng qua gương mặt tối xầm của Nhan Mạt Hàn " Con nghĩ ..sẽ nhớ mẹ đấy"
"Ai nói là không trở về? Chúng ta cùng đi , chỉ cần con nhớ mẹ liền chở con về đây thế nào?"
Nam Cung Ảnh hiện tại tinh thần mang theo phần thắng lợi biểu tình , kêu lên một cái vui vẻ
"Anh đừng nghĩ sẽ lừa dối mấy đứa nhỏ" Nói xong , Nhan Mạt Hàn kéo Austin ôm bên cạnh
"Này .. Mẹ .. Thật ra mà nói , con muốn đi nha , mẹ lôi kéo cũng vô dụng thôi"
Vừa nói xong , Austin vui vẻ chạy đến bên cạnh Nam Cung Ảnh , chủ động nắm tay hắn
"Kao ! Nam Cung ẢNh , anh thật khốn khiếp" Nhan Mạt hàn cầm dao làm bếp , nhào tới Nam Cung Ảnh
"Cẩn thận đứa nhỏ ! Còn có , em không làm gương cho con sao? Cư nhiên còn thô bạo vậy?"
Đầu Dao cách ngay người Nam Cung Ảnh năm phân , ngừng lị . Sau đó thu đứng lên , làm cho Nhan Mạt hàn á khẩu không nói được gì
Đúng Đúng ... Không thể cho mấy đứa nhỏ nhìn thấy bộ dạng không tốt ! Đáng giận ...
Cô cầm nắm tay..
" Được rồi , ba mang tụi con đi trước , hãy vào phòng lấy một ít đồ cần thiết ! TRong nhà của tụi con có gì , nhà ba cũng có . Đi thôi đi thôi"
Buông April cùng Austin ra , nhìn hai bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào phòng , Nam Cung Ảnh thắng lợi tươi cười , nụ cười nán lại thật lâu không có tán đi
"A ! Em giết Anh aaaaaa" Nhan Mạt hàn nói xong liền tiến lên , vươn song chưởng kháp trụ cổ của Nam Cung Ảnh
Trong nháy mắt , cô đã bị hắn bắt lại đè đến sát tường..
Tiểu Dương chạy nhanh làm cho vài người khác cũng nhảy xuống
"A..! Ảnh.." Lúc này Dịch Điều Vi mới phát hiện , chính mình cầm dao đâm vào phía sau lưng của Nam Cung Ảnh
" Nam Cung Ảnh ! Trời.." Máu tươi lại bắt đầu chảy ra , Nhan Mạt Hàn choáng váng , gắt gao ôm Nam Cung Ảnh
"Người đàn bà đê tiện ! Đều là tại mày.." Dịch Điều Vi mắng to , nâng tay cho Nhan Mạt Hàn một cái tát , nắm tóc của cô lên , thu tay , cùng nhau nhảy xuống vách núi đây ..
Nhưng tiếp sau đó kế hoạch lại thất bại , hai người đặc vụ liền bắt lấy Dịch Điều Vi , hung hăng đặt tại trên mặt đất
Nguy hiểm thật , chỉ còn thiếu một thước nữa , Nhan Mạt hàn sẽ ngã xuống
Lập tức trở về , trở lại bên cạnh Nam Cung Ảnh
Nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu , cô khóc nức ra " Anh như thế nào lại ngu ngốc như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?"
" Cứu anh ấy , có người nào không , mau cứu anh ấy" Dùng sức ôm Nam Cung Ảnh , hắn cố gắn nén đau đớn trên người " Nhan MẠt Hàn , lúc này đây , đến lượt anh đỡ cho em , được chứ?"
Âm thanh của hắn rất yếu , vết thương trên người làm cho hắn ỉu xìu
"Đỡ? đỡ cái gì? Em kêu anh đỡ cho em sao?"
"Mẹ ..Mẹ" Bỗng nhiên , Austin từ đằng sau cây chạy đến
Nhan Mạt hàn há hốc mồm " Austin ! Con như thế nào rồi?"
"Thúc thúc , thúc thúc .. mau mau cứu ba cháu"
Austin chạy đến bên cạnh , nắm áo của một người cảnh sát , Tiểu Dương củng theo dây thang nhảy xuống trực thăng chạy đến vách núi đen , động tác rất nhanh nhẹn
Lập tức chạy đến bên cạnh Nam Cung Ảnh
"Tổng giám đốc ! Tổng Tài" Hắn vội vàng kêu " Lấy cáng ! Mau , Trực thăng lại đây"
"Ảnh ! Người đàn bà điên ! Người đàn bà điên" Dịch Điều Vi đầu tóc hỗn độn , cả người kịch liệt kích động , nhưng lại bị còng lại , tiếp theo nháy mắt miệng bị nhét vào một cái miếng vải to , không cho cô phát ra tiếng
"Tô Phi Á Tiểu Thư , xin cho một chút"
Nhan Mạt Hàn bên cạnh Nam Cung Ảnh , nắm tay hắn không chịu buông..
"Tiểu Dương .. Tôi muốn nói chuyện cùng cô ấy"
"Phải" Cô chạy nhanh ngồi xuống , đem lổ tai hạ xuống , chỉ cảm thấy một chút nhiệt đến " Nhan Mạt Hàn... Cho anh một cơ hội nữa , để anh giải thích được không?"
Khốn khiếp ! Chỉ cần Anh không có việc gì , một trăm cơ hội em cũng sẽ cho" Nhan Mạt hàn gào khóc , giữ chặt Tiểu Dương " Cho tôi cùng đi với các người được không ! Tôi muốn nhìn thấy anh ấy không xảy ra việc gì"
Tiểu Dương nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của Nam Cung Ảnh , không thể chậm trễ nữa , gật gật đầu
Dọc theo đường đi , Nhan Mạt Hàn ôm Austin , khóc rất nhiều ...
"Mẹ ! hắn sẽ không có việc gì đâu , đao thương mà thôi , nhiều lắm là đau đau một chút a"
Austin vẻ mặt bất đắt dĩ nhìn chiếc áo bị nước mắt làm ướt hết
"Cái gì mà hắn? Hắn là ba của con"
Ngồi ở hành lang , Nhan Mạt Hàn hai vai run run , chỉ chốc lát thấy Dạ Như cùng Âu Dương Dật , mang theo April chạy đến
April vừa thấy Austin cùng mẹ , cao hứng chạy tới " Anh trai ! Mẹ " April mở hai tay , Nhan MẠt Hàn ngồi xổm xuống cũng mở dạng hai tay
Ôm April , ánh mắt một lần nữa ngập tràn nước mắt...
"Mạt Hàn..." Vẻ mặt Dạ Như lo lắng , ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ lưng cô
"Ảnh ...Cậu ấy sẽ không có việc gì đâu" Âu Dương Dật ngồi trên ghế , bên cạnh Austin , nói với mọi người , nhưng chính là trong lòng cũng lo lắng ,bất quá chỉ là đao thương , chỉ cần không mất quá nhiều máu , sẽ không vấn đề
"Vì cái gì mà tình yêu của chúng ta trớ trêu như vậy?" Nhan Mạt hàn khóc , ôm April , hai vai kịch liệt run rẩy . Dạ Như cắn chặt môi dưới không cho chính mình khóc ra
April bàn tay nhỏ xíu , vỗ vỗ sau lưng Nhan MẠt Hàn . Cô bé không biết đã xảy ra việc gì " Mẹ ..Không khóc , không khóc nha , mẹ khóc thì con cũng muốn khóc .."
Ngoài phòng bệnh , Nhan Mạt hàn cùng Austin và April đứng trước cửa sổ
Phía sau cách đó không xa , Âu Dương Dật ôm Dạ Như , nhưng không có đi đến
"Mẹ .. Mẹ có muốn vào không?" Austin mệt mỏi , đẩy đẩy Nhan Mạt hàn
"Hư...Mẹ và các con nói..." Cô ngồi xổm xuống , ôm chầm hai đứa nhỏ , tựa vào trong tường .. Âm thanh rất nhẹ " Đến đây , mẹ nói cho các con biết ai là ba của các con được không?"
April vừa nghe , mắt sáng rực lên , gật gật đầu
Austin nhún nhún vai , vươn tay chỉ , bình tĩnh nói " Chính là người nằm bên trong phòng đúng không?"
"Con thừa nhận?" Nhan Mạt hàn nở nụ cười
Cô thật rất vui , Austin thừa nhận Nam Cung Ảnh là ba
"Có ba ba ~ Có ba ba ~" April hưng phấn nhảy vào trong lòng ngực Nhan Mạt hàn
Ôm April đứng dậy , người trên giường vẫn như vậy nằm thật rất bình tỉnh .. Không biết vì sao , mũi lại đau xót
"Dật .. Hay chúng ta trở về đi?" Dạ Như vui mừng nở nụ cười , nhìn thấy Nhan Mạt Hàn ở trong phòng bệnh
"Ừ , cũng tốt" Âu Dương Dật gật gật đầu , kéo dạ như " Về sau chúng ta cũng sinh hai người con , tốt nhất là long phượn thai"
"Liền anh? Cắt.."
Dạ Như nghịch ngợm đánh đầu hắn , kết quả tiếp đó liền bị hắn bế lên
"Vậy để anh cho em xem có được hay là không nha" Nói xong , liền đi nhanh ra bệnh viện
"Nơi này là bệnh viện ! buông ra ! ha Ha , Dương.... Đừng chọc , em nhột .. ha ha"
Dạ Như mặt đỏ bừng , nhưng khoé miệng cười rất hạnh phúc
Đem Austin cùng April đến bên giường
"Đến đây ... Austin , April , đây là ba ba của hai đứa , hắn là anh hùng .. Cứu Austin , cũng là cứu anh trai , biết không?"
Austin đứng trước giường rất bình tĩnh , April vươn tay nhỏ bé , nắm lấy bàn tay to của Nam Cung Ảnh nói " Ba Ba , không cần ngủ nha , mau đứng lên thôi . Ba Xem , con lớn như vậy , ba mau nhanh đứng lên nhìn con đi , sinh nhật của con ba phải bù đấp nha "
Nhìn thấy bóng dáng April khờ dại , Nhan Mạt hàn một lần nữa nước mắt chảy xuống
Cô cắn chặt môi dưới , âm thanh có chút nghẹn ngào " Ảnh .. Đây là sáu năm qua , lần đầu tiên như vậy gọi anh , em gọi anh là Ảnh... được không? Anh mau tỉnh dậy , nhìn hai bảo bối.. chỉ cần anh hồi phục , em sẽ cho anh rất nhiều cơ hội để anh giải thích , được không?"
Cuối cùng , nước mắt vẫn không chịu nhịn lại , chảy xuống .. Cô vội vàng lau đi , vuốt ve lông mày của hắn
Buổi tối , người của Austin cùng Nhan Mạt hàn thật rất bẩn " April , Austin , chúng ta đi thôi"
Có chút lưu luyến không rời nhìn thoáng Nam Cung Ảnh nằm trên giường bệnh , kéo hai tay của hai đứa nhóc
"Ân" April nói xong nhảy xuống giường
Austin ngồi trên sofa , tay chơi Ipod , Nhan Mạt Hàn kéo tay Austin , lấy túi xách , thấy April không có chạy lại liền quay đầu..
"April , đi thôi , ngày mai lại đến thăm ba được không?" Nói xong , tiến lên ôm April
"Được , nhưng mà mẹ , xem tay của con.."
Tiếp theo nháy mắt , Nhan Mạt Hàn không thể tin vào mắt mình , là hắn ! Là bàn tay to của hán , gắt gao lôi kéo bàn tay nhỏ bé của April ...
"Nam Cung Ảnh" Nhan Mạt Hàn chạy nhanh đến , ngồi xổm xuống .. Âm thanh lần nữa phóng kinh " Anh tỉnh rồi đúng không? Mở to mắt nhìn em xem.."
Một đôi hoa đào mâu , chậm rãi mỡ ra , mang theo vài phần mệt mõi , khoé miệng giật giật
"Anh tỉnh rồi ! Thật sự tỉnh rồi ! Ô , ô .. Thật tốt quá , thật tốt quá ! Austin mau tới đây"
Nhan Mạt hàn kích động , dùng sức ôm Nam Cung Ảnh , một tay ý bảo Austin lại
Austin bĩu môi , đi đến trước giường bệnh " Thúc thúc , tỉnh rồi a..."
Vừa nghe con gọi thúc thúc , Nam Cung Ảnh trau mày " Thúc thúc?"
"Không đúng , anh hai anh gọi sai rồi , là ba nha" April cười bổ nhào ở giường bệnh , tay nhỏ bé ôm chầm cánh tay Nam Cung Ảnh...
"Đâu có , cho anh một lần được giải thích" Nam Cung Ảnh nói , tay vuốt vuốt mũi Nhan Mạt Hàn nở nụ cười , tiếp theo sau đó , mày lại trau trau lên
Nhan MẠt Hàn lúc này mới phát hiện có thể là áp đảo vết thương
"April , xuống dưới xuống dưới , ngồi trên sofa đi" Sau đó liền ôm lấy April
Nam Cung Ảnh nở nụ cười , mở mắt nhìn đến cô , còn có hai đứa con , thật là chuyện hạnh phúc...
----
"Dọn qua ở thôi" Nam Cung Ảnh xuất viện , là Nhan Mạt hàn đã nhận hắn
Ngồi trong xe , cô chuyên tâm lái xe , hai tay Nam Cung Ảnh ôm ngực tựa người vào ghế
"Không cần" Cô quyết đoán từ chối , nhìn thẳng phía trước
"Nam Cung Ảnh bĩu môi nói " Vì cái gì lại không , con em cũng đã sinh ra , hơn nữa là con của chúng ta nha"
Dừng ở đèn đỏ , Nhan Mạt Hàn chậm rãi đem xe dừng lại , nghiêng đầu
"Anh không phải nói rõ nguyên nhân sao? Em nói anh khoẻ sẽ cho anh một cơ hội giải thích , lại chưa giải thích liền đòi dọn về ở chung ! Làm ơn.. Đại tổng giám đốc , đừng có nằm mơ"
Nói xong , quay đầu không nhìn hắn , theo dòng xe phía trước , trở lại đường lớn
Nam Cung Ảnh trong lòng sớm đã có quyết định , muốn nhờ hai tiểu tử nhỏ kia giúp đỡ
" Này , đêm nay đi ăn cơm" Da mặt dày , Nam Cung Ảnh nói xong liền hướng ra ngoài cửa sổ...
"Dựa vào cái gì?"
"Anh là chồng em"
"Từ lúc sáu năm trước đã không còn rồi"
"kia là cái gì vậy?"
Nam Cung Ảnh một phen cầm tay cô đang lái xe , chỉ chỉ , đúng vậy , trên ngón tay là chiếc nhẫn , sáu năm qua không hề tháo xuống
" Chết đi , chỉ là trang sức thôi" Một phen đẩy hắn ra , hạ chân ga đem xe bay nhanh..
hắn nhíu nhíu mày " Thì ra em cũng biết tăng tốc độ nha"
" Nghĩ sớm một chút cho ký sinh trùng này xuống xe"
"anh muốn đi xem hai đứa nhỏ ! Hừ , anh vừa mới khỏi bệnh , em dánh nói Austin cùng April không gặp mặt anh sao?"
Nam Cung Ảnh rốt cục đem hai đứa nhỏ ra , hắn biết đó là điểm yếu của Nhan Mạt Hàn
Vừa nghe đến Austin cùng April có thể muốn gặp ba của mình , cô nhấp hé miệng " Còn hạn đêm nay ! về sau không được xằng bậy" Nói xong , lái xe vào ngã ba , tiến đến đường nhỏ của nhà mình
Đến cửa , April hứng thú chạy đến " Ba Ba , ba tới rồi thật tốt quá , anh hai mau ra đây"
Nam Cung Ảnh một cái xoay người , đem April ôm vào trong ngực
Nhan Mạt Hàn mang dép lê , dặn dò " Này cẩn thận , vết thương trên lưng của anh"
Ngay sau đó chợt nghe " Phanh" một tiếng , cửa đã bị Austin mạnh mẽ đá ra , đụng vào sau vách tường , phát ra âm thanh điếc tai...
"Này , nam nhân tới ăn cơm sao?" Austin cầm ipod , đi ra cửa phòng
"Anh hai ! Là ba ba nha" April cười ôm cổ Nam Cung Ảnh , lại trên mặt hắn"baba" hôn hai cái , cái này làm cho Nam Cung ảnh hết sức vui mừng
Bất quá hắn giật mình chính là Austin cũng quá thông minh
Nam Cung Ảnh day day thái thương , ngồi xổm xuống " Này , ta là ba của con , như thế nào có thể lại kêu nam nhân này , nam nhân nọ , rất không lễ phép a?"
Nói xong , gõ trán Austin một cái
"Stop" Austin liếc hắn một cái , sau đó chạy đến ngồi lên ghế sofa , tuỳ tay đảo đồ mốt , mở TV
"Mau , chúng ta xem TV" Kéo tay April , Nam Cung Ảnh cũng hấp ta hấp tấp chạy tới bên cạnh Austin ngồi xuống
Kết quả , giây tiếp theo , Nam Cung Ảnh sợ ngây người..
Hắn vốn nghĩ , đứa nhỏ năm tuổi sẽ thích phim hoạt hình linh ta linh tinh , nhưng hắn lại thấy Austin coi kênh thăm dò thế giới , một hồi lại chuyển qua động vật hoang dã .. có cái gì mới...
Này , này này này , xác định đây là đứa trẻ năm tuổi sao? Nhan Mạt Hàn , em xác định không ôm sai con chứ?
Tuy rằng nói ngũ quan của đứa nhỏ này thật sự là phiên bản thu nhỏ của hắn , hơn nữa hắn từ trước đến giờ cũng thông minh như vậy .. Nhưng đứa nhỏ này dù sao cũng lớn lên cùng Mạt Hàn , như thế nào lại có thể thông minh như vậy ? Hắn suy gnhĩ , bất quá chợt có một ý niệm trong đầu
(JJ: đúng là hai cha con , một người tự nhận đẹp trai , một người tự nhận trước giờ đều thông minh >><<)
Từ từ ! Nam Cung Ảnh ,suy nghĩ cái gì đâu? Hắn chính là con của ngươi đó ! Hơn nữa , Nhan MẠt Hàn cũng rất thông minh.. Như thế nào lại có thể nghĩ vợ mình đần độn? đúng không?
"Này ! Ăn cơm"
Nhan MẠt Hàn mặc tạp dề trên người , kéo hai người con qua , gõ cửa"tinh thần đang rong chơi" của Nam Cung Ảnh
Sau khi ăn cơm chiều xong , Austin lại chạy tới sofa coi TV
Kỳ thật trong lòng Austin nghĩ , dù sao nam nhân này đã cứu hắn , củng bảo bộ mẹ hắn , không bằng liền nhận ba ba .. nhưng Ngôn Lạc Thần thúc thúc biết làm sao?
Nam Cung ẢNh ngồi xổm xuống kéo April qua " Ba Ba cùng con nói chuyện được không? Còn có anh hai"
"Dạ" April cao hứng gật đầu
"Austin , cùng ba nói chuyện được không?"
Nam Cung Ảnh đi đến sofa , theo lẽ thường tình ngồi cạnh Austin
Austin bĩu môi " Tuỳ" nhún nhún vai , sau đó bị Nam Cung Ảnh kéo vào trong phòng
"làm cái gì thần bí vậy"
Ngoài cửa , Nhan Mạt hàn dọn dẹp , đi vào phòng bếp , nhàm chán rửa chén , trong lòng nghĩ không biết Nam Cung Ảnh tìm hai đứa nhỏ có việc gì
Trong phòng , Austin ngồi trên giường
"Cái kia , ba muốn cùng con nói a..."
"Từ từ ! Đừng thừa nước đục thả câu , trực tiếp đi vào vấn đề"
Austin vươn tay , che trước mặt Nam Cung Ảnh
Dựa vào ! Tiểu tử này thật muốn ăn cây? Nhưng không được , nhiệm vù còn chưa hoàn thành huóng chi đây là con hắn..
"Được , được , ba không vòng vo .." Nam Cung Ảnh bất đắt dĩ bĩu môi , trực tiếp tiến vào vấn đề " Các con có muốn đến ở một căn phòng lớn hơn không?"
"Căn phòng lớn?" April vừa nghe , cao hứng liền gật đầu
Austin sờ sờ cằm , liếc nhìn Nam Cung Ảnh " To cỡ nào?"
Người làm ăn ! Tuyệt đối là người làm ăn!
Nam Cung Ảnh đứng dậy " Tối thiểu , tốt hơn nhà trọ này gấp mấy lần ! Chỉ là phòng ngủ sẽ to hơn ba bốn lần"
Austin lo lắng một chút " Có máy tính?"
"Đương nhiên" Nam Cung Ảnh quyết đoán trả lời
"Ba Ba ...Kia , có phòng công chúa không?" April chớp chớp cặp mắt xinh đẹp , nhìn Nam Cung Ảnh
"Đương nhiên" Hắn cũng quyết đoán trả lời " Hắc hắc , cho nên nói, đến nhà ba sống thôi"
Mười phút sau , Nam Cung Ảnh tay trái kéo Austin , tay phải kéo April
Xuất hiện tại cửa phòng bếp , Nhan MẠt Hàn vừa dọn dẹp vài thứ , thấy ba người liền xoa xoa tay
"Thế nào?" Cô cười nói , không biết giờ phút này trong lòng Nam Cung Ảnh còn vui vẻ hơn
"Mẹ .. Ba nói , tới phòng ở của nhà ba sẽ lớn hơn , con nghĩ chúng ta nên đến đó thôi.."
April tiến lên trước , kéo tay Nhan Mạt hàn , làm nũng .. Nhất Thời , mặt Nhan Mạt Hàn tối xằm
Khoé miệng run rẫy ! Nam Cung Ảnh ! Xem như anh lợi hại ! Cư nhiên lại giở ra chiêu này..
"Đến đây , mẹ nói cho tụi con nha , phòng ngủ lớn , như vậy tối sẽ không thể cùng các con kể chuyện cổ tích hơn nữa , anh hai của có phòng riêng của mình , buổi tối sẽ không giúp con nha"
Nhan Mạt Hàn ngồi xuống ôm lấy April , sờ sờ đầu của April
April mở cái miệng nhỏ nhắn " Nhưng mà .. con sẽ có phòng riêng .. còn có giường công chúa , có rất rất nhiều búp bê ... Mẹ không kể chuyện cũng không sao .. con có thể vui đùa cùng búp bê.."
Nhan Mạt Hàn thíu chút nữa ngã quỵ , xác định đây là con gái của cô sao?! Nuôi dưỡng sáu năm mà ngay cả so với mười phút của Nam Cung Ảnh cũng không bì được?
"April ngoan , chúng ta không thể ở cùng ba nha"
"Ai nói ! Mẹ , phòng thật sự nhỏ quá ! Mẹ mẹ , ngay cả so với phòng ở bên Newzealand còn kém hơn ! Cả ngày ngoại trừ coi Tv và chơi Ipod , nếu không con sẽ mốc meo lên " Austin tiến lên một chút , kéo tay Nam Cung Ảnh " Phòng ở của nhà người đàn ông này có khả năng sẽ tốt hơn"
"Này ! tiểu tử , ta là ba con nha" Nam Cung ẢNh khó chịu , gõ lên đầu Austin , một tay ôm lấy April
Tròng mắt tà mị , mang theo nụ cười " Mẹ không đi , ba mang tụi con đi được không?"
"Nhưng mà.." April do dự một chút , nhìn thoáng qua gương mặt tối xầm của Nhan Mạt Hàn " Con nghĩ ..sẽ nhớ mẹ đấy"
"Ai nói là không trở về? Chúng ta cùng đi , chỉ cần con nhớ mẹ liền chở con về đây thế nào?"
Nam Cung Ảnh hiện tại tinh thần mang theo phần thắng lợi biểu tình , kêu lên một cái vui vẻ
"Anh đừng nghĩ sẽ lừa dối mấy đứa nhỏ" Nói xong , Nhan Mạt Hàn kéo Austin ôm bên cạnh
"Này .. Mẹ .. Thật ra mà nói , con muốn đi nha , mẹ lôi kéo cũng vô dụng thôi"
Vừa nói xong , Austin vui vẻ chạy đến bên cạnh Nam Cung Ảnh , chủ động nắm tay hắn
"Kao ! Nam Cung ẢNh , anh thật khốn khiếp" Nhan Mạt hàn cầm dao làm bếp , nhào tới Nam Cung Ảnh
"Cẩn thận đứa nhỏ ! Còn có , em không làm gương cho con sao? Cư nhiên còn thô bạo vậy?"
Đầu Dao cách ngay người Nam Cung Ảnh năm phân , ngừng lị . Sau đó thu đứng lên , làm cho Nhan Mạt hàn á khẩu không nói được gì
Đúng Đúng ... Không thể cho mấy đứa nhỏ nhìn thấy bộ dạng không tốt ! Đáng giận ...
Cô cầm nắm tay..
" Được rồi , ba mang tụi con đi trước , hãy vào phòng lấy một ít đồ cần thiết ! TRong nhà của tụi con có gì , nhà ba cũng có . Đi thôi đi thôi"
Buông April cùng Austin ra , nhìn hai bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào phòng , Nam Cung Ảnh thắng lợi tươi cười , nụ cười nán lại thật lâu không có tán đi
"A ! Em giết Anh aaaaaa" Nhan Mạt hàn nói xong liền tiến lên , vươn song chưởng kháp trụ cổ của Nam Cung Ảnh
Trong nháy mắt , cô đã bị hắn bắt lại đè đến sát tường..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.