Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây
Chương 29
Tranphuonguyen
08/07/2020
Chiếc xe một lúc sau dừng chân tại biệt thự, An Kỳ mở cửa bước xuống xe cùng lúc đó cánh cổng cũng đã được mở sẵn. Bác quản gia nhìn sắc mặt An Kỳ hôm nay không được tốt cho lắm, lo lắng hỏi:
Tiểu thư không khoẻ sao?
An Kỳ mỉm cười nói:
Cháu không sao, chỉ thấy hơi mệt một chút.
Bác quản gia giọng điệu đau lòng:
Vậy tiểu thư mau đi nghỉ đi, tôi thấy mấy hôm nay tiểu thư không nghỉ ngơi đàng hoàng.
An Kỳ nhìn dáng vẻ của quản gia thì chỉ biết gật đầu nói:
Dạ vâng. Nói xong cô cất xe vào trong hầm.
Hôm nay ba mẹ cô đều đi ra ngoài nên chỉ có một mình An Kỳ ở nhà. Cô có ý định đi vào nhà bếp xem có gì lót bụng không nhưng được nửa đoạn thì lại chuyển hướng về phòng. An Kỳ ngả mình trên chiếc giường, cô vươn vai thân mình, cảm giác xương cốt được thư giãn quả thực vô cùng dễ chịu. An Kỳ định về nhà sẽ ngủ một giấc nhưng không hiểu sao giờ lại tỉnh táo, cơn buồn ngủ mệt mỏi ban đầu tan đi được phân nửa. An Kỳ ngồi dậy đi đến phía bàn, từ chiều khối lượng công việc hôm nay cô giải quyết rất ít nên bây giờ phải làm bù. Có lẽ do quá nhiều việc phải xử lý nên chẳng bao lâu trời đã sẩm tối, tiếng tí tách vang lên ngày càng nhiều, An Kỳ bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa sổ thì phát hiện trời đang mưa. Từng hạt từng hạt rơi xuống bỗng chốc ngày càng nhiều âm thanh theo đó cũng thay đổi. An Kỳ phát hiện mấy ngày hôm nay trời rất hay đổ mưa, nhưng điều đó cũng tốt, làm giảm đi sự nóng bức khó chịu của ngày hè. Không biết mọi người thế nào nhưng bản thân An Kỳ rất thích trời mưa, người ta hay nói ngày mưa là ngày buồn nhất, không phải là không được ra ngoài, hay là làm lỡ kế hoạch đã được đề ra, những điều đó chỉ là một phần rất nhỏ, ngày mưa rơi khiến cho tâm trạng con người ta trở nên buồn bã, trầm lặng thường hay nghĩ đến những chuyện không mấy vui vẻ. Nhưng An Kỳ lại cho rằng trời mưa là lúc mà tâm trạng con người ta thanh thản nhất, là lúc mà con người ta sống chậm nhất. Lúc đó là khoảng thời gian mà mỗi người được thư giãn, vì cũng có người nói trời mưa mọi vạn vật trên trái đất này được gột rửa, mang hết đi những phiền muộn và sẵn sàng đón chào những điều tươi mới. An Kỳ vô cùng yêu thích khoảng thời gian này. Cô ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường, vậy mà đã mười một giờ, có lẽ hôm nay ba mẹ không về. An Kỳ cảm thấy có chút đói bụng liền đứng dậy đi xuống phòng bếp. Tất cả người giúp việc trong nhà cũng đã nghỉ ngơi, An Kỳ đi tới bên tủ lạnh từ từ mở ra, bên trong chật kín đồ nhưng cô lại không động tới một phần. Từ từ đóng lại, cô đi tới tủ bếp từ bên trong lấy ra một gói mì, dù gì cũng đã muộn ăn tạm một bữa cũng không sao. Sau khi giải quyết bữa tối, An Kỳ quay về phòng. Cô lấy quần áo đi tắm rửa, một lúc sau quay ra trực tiếp đóng máy tính đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm ra sân bay.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, An Kỳ từ trong chăn lấy tay tắt đi, cô giữ tư thế đó khoảng một lúc mới bắt đầu ngồi dậy. Ánh sáng từ bên ngoài chiếc rọi vào trong phòng, An Kỳ có thói quen đi ngủ không bao giờ chịu đóng cửa sổ, nhất là lại đang là mùa hè. Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, vừa đúng lúc An Kỳ lấy xe đi đón Hạ Lâm. Chiếc xe vừa tới nơi An Kỳ đã thấy Hạ Lâm đã đứng chờ ở đó, cô cho xe tiến lại gần, mở cửa kính nói vọng ra:
Dậy sớm vậy sao?
Hạ Lâm thấy An Kỳ đến nơi lập tức mở cửa bước vào:
Còn không dậy sớm lẽ nào để muộn giờ chắc.
An kỳ nghe vậy thì thoáng nhìn đồng hồ, bây giờ mới là sáu giờ, Dương Lãnh bảy rưỡi máy bay, chẳng phải là còn hơn một tiếng nữa hay sao. Vốn dĩ An Kỳ đi sớm là muốn rủ Hạ Lâm cùng ăn sáng, nhưng sau khi thấy bộ dạng này của cô bạn tìh suy nghĩ đó lập tức tiêu tan.
Có cần phải vậy không?
Hạ Lâm vừa thắt dây an toàn vừa nói:
Đương nhiên, tớ đây còn sợ muộn nữa kìa.
An Kỳ nghe vậy thì cũng đành bó tay:
Tiểu thư à, còn tận hơn một giờ đồng hồ nữa, cậu đây là sợ cái gì?
Hạ Lâm làm bộ không để ý tới bộ dạng bất mãn của người bên cạnh:
Còn phải nói sao, cậu biết là đường tới sân bay rất hay tắc không, mặc dù từ nhà tớ tới đó không xa nhưng cũng không thể nào mà không phòng bị, còn nữa ở đó có rất nhiều người, chúng mình cũng phải tính thời gian tìm chứ.
An Kỳ ngồi bên nghe Hạ Lâm thao thao bất tuyệt một hồi cũng không biết phải nói gì, cô sợ rằng tiếp lời thì cô bạn này lại lôi ra đủ lý do, chi bằng cứ đi luôn thì hơn, bảo vệ cái tai. An Kỳ liền cho xe khởi động, trên đường đi lác đác vài người đang chạy bộ, các bà mẹ thì xách làn đi chợ, đếm đi đếm lại thì cũng chỉ hơn mười người, lấy đâu ra tắc. Cũng vì lý do đó mà hai người rất nhanh đã tới sân bay, An Kỳ nhìn đồng hồ điểm 6h10, thời gian đi tới đây mất mười phút. An Kỳ sau khi cất xe xong xuôi thì cùng Hạ Lâm đi vào, đừng nói là tìm hai người chỉ mới đảo mắt có một lần thì đã thấy Dương Lãnh đang ngồi chờ ở đó, An Kỳ quay sang thì thấy hai mắt Hạ Lâm sáng rực:
Cái cậu nói sợ không tìm được người là đây hả?
Hạ Lâm lúc này giả ngơ nói:
Thì là tớ đề phòng thôi mà, thôi thôi đi đến chỗ Dương Lãnh đi. Nói xong Hạ Lâm một mạch kéo An Kỳ đi tới.
An Kỳ nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, mặc cho cô nàng kéo đi. Dương Lãnh đang ngồi nhìn điện thoại nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, anh từ từ quay đầu lại thì thấy An Kỳ và Hạ Lâm đang chạy tới.
Sao hai đứa đến sớm vậy?
An Kỳ đánh mắt nhìn người đang cầm tay mình nói:
Không phải là do người của anh sao.
Hạ Lâm bên cạnh cười hì hì, Dương Lãnh nhìn vậy cũng biết được đôi phần:
Đến cũng đến rồi, lại ngồi đi.
Hạ Lâm một lần nữa vội kéo An Kỳ ngồi xuống. Ba người họ sau khi ổn định lại thì An Kỳ nói:
Vậy mà đã đến lúc anh đi rồi.
Dương Lãnh nghe vậy cười nói:
Thì thời gian anh nói cho hai đứa cũng chỉ có ba ngày thôi mà. Ba ngày trôi qua rất nhanh, hai năm cũng vậy. Khi nói đến câu cuối thì Dương Lãnh chuyển hướng sáng nhìn Hạ Lâm.
Biết rằng đang nói mình, Hạ Lâm lập tức lên tiếng:
Biết là nhanh nhưng cũng lâu mà.
Dương Lãnh cũng biết được khi anh đi thì cô sẽ mong mỏi đến ngày anh trở về, cái lâu mà cô nói cũng chính là vậy.
Anh ngày ngày sẽ gọi cho em mà.
Hạ Lâm biết là vậy nhưng cũng không đành lòng:
Người ta là muốn gặp anh cơ.
An Kỳ ngồi nhìn hai người rắc đường qua lại thì không nhịn nổi:
Hay cậu đi cùng luôn đi.
Hạ Lâm nghe vậy thì làm điệu rạng rỡ:
Ý hay đấy, sao mình không nghĩ ra nhỉ.
An Kỳ nổi đoáng:
Đủ rồi đấy, cho mình xin đi.
Hạ Lâm liền phá lên cười.
Hay Hạ Lâm đi cùng anh đi, xa em anh cũng nhớ lắm.
Lại được cả anh nữa. An Kỳ hết chịu nổi.
Lần này là cả Dương Lãnh và Hạ Lâm đều phá lên cười.
Người ta là một đôi mà.
Được rồi, biết hai người là một đôi rồi. An Kỳ dơ tay đầu hàng.
Ba người họ nói chuyện trêu đùa một lúc thì cũng đến giờ mây bay cất cánh. Dương Lãnh cầm hành lý nói:
Đến giờ rồi, anh đi nhé.
Nhớ thường xuyên gọi về đấy. Hạ Lâm nói.
Anh biết mà. Nói xong Dương Lãnh bước vào trong.
An Kỳ và Hạ Lâm đứng đó đến khi bóng dáng anh không còn thấy. Hạ Lâm buồn bã ánh mắt nhìn theo, An Kỳ bên cạnh liền an ủi cô:
Đừng buồn nữa, rất nhanh sẽ về thôi.
Dù sao hai người họ cũng mới chính thức mà đã phải yêu xa thế này, An Kỳ cũng hiểu được tâm trạng Hạ Lâm lúc này.
Đúng vậy, rất nhanh thôi. Hạ Lâm lẩm bẩm.
Không muốn thấy bộ dạng này của Hạ Lâm, An Kỳ chuyển đề tài:
Đi ăn sáng đi, từ sáng tới giờ cậu chưa ăn gì rồi.
Hạ Lâm không nói gì chỉ gật đầu. Hai người họ đi tới chỗ đỗ xe, như nhớ ra điều gì đó Hạ Lâm hỏi:
Đúng rồi, hôm qua cậu định hỏi gì tớ vậy, nói được nửa lại thôi.
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, An Kỳ chợt giật mình nói:
À không có gì đâu, tự nhiên thấy không quan trọng nữa.
Hạ Lâm thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Đi ăn gì đây? An Kỳ là người lên tiếng.
Hạ Lâm vẻ mặt suy nghĩ một hồi nói:
Đi ra quán dì Thẩm đi, cũng lâu rồi hai mình không ra đấy.
Nhất chí.
Thế là An Kỳ cho xe chạy tới một con ngõ nhỏ, đến đây thì xe không đi được nữa, hai người họ đành bước xuống đi bộ vào. Khoảng hai phút sau thì hai người dừng chân tại một quán ăn nhỏ. Chọn vị trí cạnh cửa sổ thì truyền tới giọng người phụ nữ:
Là Tiểu Kỳ, Tiểu Lâm sao?
Hai người nghe thấy giọng nói thì gương mặt rạng rỡ:
Dì Thẩm.
Dì Thẩm tiến tới mỉm cười:
Hai đứa cuối cùng cũng nhớ tới dì, cũng lâu rồi nhỉ.
Ba người họ từ nhỏ đã rất thích ăn mì, có thể ăn liền trong nhiều ngày, một hôm khi đang đi dạo chơi thì An Kỳ phát hiện ra quán ăn này chuyên bán mì, đúng món sở trường thì liền kéo Hạ Lâm và Dương Lãnh đến, lâu lâu đã trở thành khách quen nơi này. Còn dì Thẩm mà họ nói là một người phụ nữ đến nay cũng đã gần 50 tuổi tên đầy đủ là Thẩm Chân, sống cùng với một cậu con trai tên là A Tiêu đang theo học lớp hai. Dì Thẩm và chồng kết hôn cũng được 20 năm nhưng người chồng về sau lại là một tên nát rượu, nghiện cờ bạc, suốt ngày về là lôi hai mẹ con ra đánh đập, nhiều lần ba người cũng khuyên là ly hôn, giải thoát cho cả hai nhưng dì Thẩm lại không đồng ý.
Tiểu Lãnh đâu, sao không thấy? Vì họ lúc nào cũng đi ba người, hôm nay lại chỉ thấy hai nên dì Thẩm bèn hỏi.
Hôm nay anh ấy phải ra nước ngoài, bọn cháu cũng từ sân bay về đây.
Ồ vậy sao, cũng lâu không thấy Tiểu Lãnh, khi nào về nhớ dẫn nó ra đấy nhé.
Đương nhiên rồi dì. Cả hai cùng nói.
A Tiêu đâu rồi dì? Vì mỗi lần họ tới là đứa trẻ sẽ ra tiếp đón, hôm nay lại không thấy đâu.
Thằng bé vừa sang nhà bạn chơi rồi, dù sao cũng đang trong thời gian nghỉ hè mà. Dì Thẩm nói.
Vậy còn... Hạ Lâm nói hỏi lại thôi.
Thấy điệu bộ của cô dì Thẩm cũng biết là đang nói ai:
Ông ấy bỏ nhà đi mấy ngày nay rồi.
Như không nói nhắc tới chủ đề này dì Thẩm lên tiếng:
Thôi nào, hôm nay hai đứa muốn ăn gì, dì mời.
Hai người họ liền nói:
Cho bọn cháu hai bát mì vằn thắn.
Vậy chờ dì một chút. Nói xong dì Thẩm vào trong chuẩn bị.
Hai người một lượt nhìn lại không gian quán, cũng không có thay đổi là mấy. Một lúc sau dì Thẩm ra trên tay bưng lên hai bát mì nóng hổi:
Của hai đứa đây.
Bọn cháu cảm ơn. Cả hai bắt đầu thưởng thức bát mì.
Đúng là chỉ có mì của dì Thẩm là ngon nhất. An Kỳ lên tiếng cảm thán.
Đúng vậy nha, không có ở đâu làm ngon như dì Thẩm. Hạ Lâm tiếp lời.
Dì Thẩm đứng bên cạnh mỉm cười:
Hai đứa ăn nhiều vào.
Sau khi giải quyết bát mì xong xuôi, An Kỳ có đưa tiền cho dì Thẩm nhưng bà nhất quyết không nhận cô đành cất đi. Thấy thời gian khôg còn sớm An Kỳ nói:
Vậy bọn cháu xin phép.
Dì Thẩm cười nói:
Lần sau nhớ ghé qua đấy.
Vâng ạ.
Hai người chào tạm biệt dì Thẩm ra về. An Kỳ đưa Hạ Lâm về trước sau đó mới đến Thương Thịnh, vì hôm nay được gặp lại dì Thẩm nên tâm trạng An Kỳ rất vui, phải nói cũng đã lâu rồi bọn họ mới quay lại đó, tiếc là lần này Dương Lãnh phải đi xa nên khônng hội ngộ đầy đủ nếu không thì có lẽ bọn họ phải ngồi một chút nữa mới trở về. Lúc quay lại đó An Kỳ dường như được quay về thời còn là sinh viên, cùng hai người họ đến chỗ dì Thẩm, trò chuyện chơi đùa với A Tiêu, nghĩ đến đây thì thấy thời gian trôi đi nhanh thật, chớp mắt mà bọn họ đã trưởng thành, ai cũng có công việc riêng, môi trường riêng, giờ muốn đông đủ như hồi ấy thì cũnng phải chờ cơ hội đến thôi.
Tiểu thư không khoẻ sao?
An Kỳ mỉm cười nói:
Cháu không sao, chỉ thấy hơi mệt một chút.
Bác quản gia giọng điệu đau lòng:
Vậy tiểu thư mau đi nghỉ đi, tôi thấy mấy hôm nay tiểu thư không nghỉ ngơi đàng hoàng.
An Kỳ nhìn dáng vẻ của quản gia thì chỉ biết gật đầu nói:
Dạ vâng. Nói xong cô cất xe vào trong hầm.
Hôm nay ba mẹ cô đều đi ra ngoài nên chỉ có một mình An Kỳ ở nhà. Cô có ý định đi vào nhà bếp xem có gì lót bụng không nhưng được nửa đoạn thì lại chuyển hướng về phòng. An Kỳ ngả mình trên chiếc giường, cô vươn vai thân mình, cảm giác xương cốt được thư giãn quả thực vô cùng dễ chịu. An Kỳ định về nhà sẽ ngủ một giấc nhưng không hiểu sao giờ lại tỉnh táo, cơn buồn ngủ mệt mỏi ban đầu tan đi được phân nửa. An Kỳ ngồi dậy đi đến phía bàn, từ chiều khối lượng công việc hôm nay cô giải quyết rất ít nên bây giờ phải làm bù. Có lẽ do quá nhiều việc phải xử lý nên chẳng bao lâu trời đã sẩm tối, tiếng tí tách vang lên ngày càng nhiều, An Kỳ bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa sổ thì phát hiện trời đang mưa. Từng hạt từng hạt rơi xuống bỗng chốc ngày càng nhiều âm thanh theo đó cũng thay đổi. An Kỳ phát hiện mấy ngày hôm nay trời rất hay đổ mưa, nhưng điều đó cũng tốt, làm giảm đi sự nóng bức khó chịu của ngày hè. Không biết mọi người thế nào nhưng bản thân An Kỳ rất thích trời mưa, người ta hay nói ngày mưa là ngày buồn nhất, không phải là không được ra ngoài, hay là làm lỡ kế hoạch đã được đề ra, những điều đó chỉ là một phần rất nhỏ, ngày mưa rơi khiến cho tâm trạng con người ta trở nên buồn bã, trầm lặng thường hay nghĩ đến những chuyện không mấy vui vẻ. Nhưng An Kỳ lại cho rằng trời mưa là lúc mà tâm trạng con người ta thanh thản nhất, là lúc mà con người ta sống chậm nhất. Lúc đó là khoảng thời gian mà mỗi người được thư giãn, vì cũng có người nói trời mưa mọi vạn vật trên trái đất này được gột rửa, mang hết đi những phiền muộn và sẵn sàng đón chào những điều tươi mới. An Kỳ vô cùng yêu thích khoảng thời gian này. Cô ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường, vậy mà đã mười một giờ, có lẽ hôm nay ba mẹ không về. An Kỳ cảm thấy có chút đói bụng liền đứng dậy đi xuống phòng bếp. Tất cả người giúp việc trong nhà cũng đã nghỉ ngơi, An Kỳ đi tới bên tủ lạnh từ từ mở ra, bên trong chật kín đồ nhưng cô lại không động tới một phần. Từ từ đóng lại, cô đi tới tủ bếp từ bên trong lấy ra một gói mì, dù gì cũng đã muộn ăn tạm một bữa cũng không sao. Sau khi giải quyết bữa tối, An Kỳ quay về phòng. Cô lấy quần áo đi tắm rửa, một lúc sau quay ra trực tiếp đóng máy tính đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm ra sân bay.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, An Kỳ từ trong chăn lấy tay tắt đi, cô giữ tư thế đó khoảng một lúc mới bắt đầu ngồi dậy. Ánh sáng từ bên ngoài chiếc rọi vào trong phòng, An Kỳ có thói quen đi ngủ không bao giờ chịu đóng cửa sổ, nhất là lại đang là mùa hè. Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, vừa đúng lúc An Kỳ lấy xe đi đón Hạ Lâm. Chiếc xe vừa tới nơi An Kỳ đã thấy Hạ Lâm đã đứng chờ ở đó, cô cho xe tiến lại gần, mở cửa kính nói vọng ra:
Dậy sớm vậy sao?
Hạ Lâm thấy An Kỳ đến nơi lập tức mở cửa bước vào:
Còn không dậy sớm lẽ nào để muộn giờ chắc.
An kỳ nghe vậy thì thoáng nhìn đồng hồ, bây giờ mới là sáu giờ, Dương Lãnh bảy rưỡi máy bay, chẳng phải là còn hơn một tiếng nữa hay sao. Vốn dĩ An Kỳ đi sớm là muốn rủ Hạ Lâm cùng ăn sáng, nhưng sau khi thấy bộ dạng này của cô bạn tìh suy nghĩ đó lập tức tiêu tan.
Có cần phải vậy không?
Hạ Lâm vừa thắt dây an toàn vừa nói:
Đương nhiên, tớ đây còn sợ muộn nữa kìa.
An Kỳ nghe vậy thì cũng đành bó tay:
Tiểu thư à, còn tận hơn một giờ đồng hồ nữa, cậu đây là sợ cái gì?
Hạ Lâm làm bộ không để ý tới bộ dạng bất mãn của người bên cạnh:
Còn phải nói sao, cậu biết là đường tới sân bay rất hay tắc không, mặc dù từ nhà tớ tới đó không xa nhưng cũng không thể nào mà không phòng bị, còn nữa ở đó có rất nhiều người, chúng mình cũng phải tính thời gian tìm chứ.
An Kỳ ngồi bên nghe Hạ Lâm thao thao bất tuyệt một hồi cũng không biết phải nói gì, cô sợ rằng tiếp lời thì cô bạn này lại lôi ra đủ lý do, chi bằng cứ đi luôn thì hơn, bảo vệ cái tai. An Kỳ liền cho xe khởi động, trên đường đi lác đác vài người đang chạy bộ, các bà mẹ thì xách làn đi chợ, đếm đi đếm lại thì cũng chỉ hơn mười người, lấy đâu ra tắc. Cũng vì lý do đó mà hai người rất nhanh đã tới sân bay, An Kỳ nhìn đồng hồ điểm 6h10, thời gian đi tới đây mất mười phút. An Kỳ sau khi cất xe xong xuôi thì cùng Hạ Lâm đi vào, đừng nói là tìm hai người chỉ mới đảo mắt có một lần thì đã thấy Dương Lãnh đang ngồi chờ ở đó, An Kỳ quay sang thì thấy hai mắt Hạ Lâm sáng rực:
Cái cậu nói sợ không tìm được người là đây hả?
Hạ Lâm lúc này giả ngơ nói:
Thì là tớ đề phòng thôi mà, thôi thôi đi đến chỗ Dương Lãnh đi. Nói xong Hạ Lâm một mạch kéo An Kỳ đi tới.
An Kỳ nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, mặc cho cô nàng kéo đi. Dương Lãnh đang ngồi nhìn điện thoại nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, anh từ từ quay đầu lại thì thấy An Kỳ và Hạ Lâm đang chạy tới.
Sao hai đứa đến sớm vậy?
An Kỳ đánh mắt nhìn người đang cầm tay mình nói:
Không phải là do người của anh sao.
Hạ Lâm bên cạnh cười hì hì, Dương Lãnh nhìn vậy cũng biết được đôi phần:
Đến cũng đến rồi, lại ngồi đi.
Hạ Lâm một lần nữa vội kéo An Kỳ ngồi xuống. Ba người họ sau khi ổn định lại thì An Kỳ nói:
Vậy mà đã đến lúc anh đi rồi.
Dương Lãnh nghe vậy cười nói:
Thì thời gian anh nói cho hai đứa cũng chỉ có ba ngày thôi mà. Ba ngày trôi qua rất nhanh, hai năm cũng vậy. Khi nói đến câu cuối thì Dương Lãnh chuyển hướng sáng nhìn Hạ Lâm.
Biết rằng đang nói mình, Hạ Lâm lập tức lên tiếng:
Biết là nhanh nhưng cũng lâu mà.
Dương Lãnh cũng biết được khi anh đi thì cô sẽ mong mỏi đến ngày anh trở về, cái lâu mà cô nói cũng chính là vậy.
Anh ngày ngày sẽ gọi cho em mà.
Hạ Lâm biết là vậy nhưng cũng không đành lòng:
Người ta là muốn gặp anh cơ.
An Kỳ ngồi nhìn hai người rắc đường qua lại thì không nhịn nổi:
Hay cậu đi cùng luôn đi.
Hạ Lâm nghe vậy thì làm điệu rạng rỡ:
Ý hay đấy, sao mình không nghĩ ra nhỉ.
An Kỳ nổi đoáng:
Đủ rồi đấy, cho mình xin đi.
Hạ Lâm liền phá lên cười.
Hay Hạ Lâm đi cùng anh đi, xa em anh cũng nhớ lắm.
Lại được cả anh nữa. An Kỳ hết chịu nổi.
Lần này là cả Dương Lãnh và Hạ Lâm đều phá lên cười.
Người ta là một đôi mà.
Được rồi, biết hai người là một đôi rồi. An Kỳ dơ tay đầu hàng.
Ba người họ nói chuyện trêu đùa một lúc thì cũng đến giờ mây bay cất cánh. Dương Lãnh cầm hành lý nói:
Đến giờ rồi, anh đi nhé.
Nhớ thường xuyên gọi về đấy. Hạ Lâm nói.
Anh biết mà. Nói xong Dương Lãnh bước vào trong.
An Kỳ và Hạ Lâm đứng đó đến khi bóng dáng anh không còn thấy. Hạ Lâm buồn bã ánh mắt nhìn theo, An Kỳ bên cạnh liền an ủi cô:
Đừng buồn nữa, rất nhanh sẽ về thôi.
Dù sao hai người họ cũng mới chính thức mà đã phải yêu xa thế này, An Kỳ cũng hiểu được tâm trạng Hạ Lâm lúc này.
Đúng vậy, rất nhanh thôi. Hạ Lâm lẩm bẩm.
Không muốn thấy bộ dạng này của Hạ Lâm, An Kỳ chuyển đề tài:
Đi ăn sáng đi, từ sáng tới giờ cậu chưa ăn gì rồi.
Hạ Lâm không nói gì chỉ gật đầu. Hai người họ đi tới chỗ đỗ xe, như nhớ ra điều gì đó Hạ Lâm hỏi:
Đúng rồi, hôm qua cậu định hỏi gì tớ vậy, nói được nửa lại thôi.
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, An Kỳ chợt giật mình nói:
À không có gì đâu, tự nhiên thấy không quan trọng nữa.
Hạ Lâm thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Đi ăn gì đây? An Kỳ là người lên tiếng.
Hạ Lâm vẻ mặt suy nghĩ một hồi nói:
Đi ra quán dì Thẩm đi, cũng lâu rồi hai mình không ra đấy.
Nhất chí.
Thế là An Kỳ cho xe chạy tới một con ngõ nhỏ, đến đây thì xe không đi được nữa, hai người họ đành bước xuống đi bộ vào. Khoảng hai phút sau thì hai người dừng chân tại một quán ăn nhỏ. Chọn vị trí cạnh cửa sổ thì truyền tới giọng người phụ nữ:
Là Tiểu Kỳ, Tiểu Lâm sao?
Hai người nghe thấy giọng nói thì gương mặt rạng rỡ:
Dì Thẩm.
Dì Thẩm tiến tới mỉm cười:
Hai đứa cuối cùng cũng nhớ tới dì, cũng lâu rồi nhỉ.
Ba người họ từ nhỏ đã rất thích ăn mì, có thể ăn liền trong nhiều ngày, một hôm khi đang đi dạo chơi thì An Kỳ phát hiện ra quán ăn này chuyên bán mì, đúng món sở trường thì liền kéo Hạ Lâm và Dương Lãnh đến, lâu lâu đã trở thành khách quen nơi này. Còn dì Thẩm mà họ nói là một người phụ nữ đến nay cũng đã gần 50 tuổi tên đầy đủ là Thẩm Chân, sống cùng với một cậu con trai tên là A Tiêu đang theo học lớp hai. Dì Thẩm và chồng kết hôn cũng được 20 năm nhưng người chồng về sau lại là một tên nát rượu, nghiện cờ bạc, suốt ngày về là lôi hai mẹ con ra đánh đập, nhiều lần ba người cũng khuyên là ly hôn, giải thoát cho cả hai nhưng dì Thẩm lại không đồng ý.
Tiểu Lãnh đâu, sao không thấy? Vì họ lúc nào cũng đi ba người, hôm nay lại chỉ thấy hai nên dì Thẩm bèn hỏi.
Hôm nay anh ấy phải ra nước ngoài, bọn cháu cũng từ sân bay về đây.
Ồ vậy sao, cũng lâu không thấy Tiểu Lãnh, khi nào về nhớ dẫn nó ra đấy nhé.
Đương nhiên rồi dì. Cả hai cùng nói.
A Tiêu đâu rồi dì? Vì mỗi lần họ tới là đứa trẻ sẽ ra tiếp đón, hôm nay lại không thấy đâu.
Thằng bé vừa sang nhà bạn chơi rồi, dù sao cũng đang trong thời gian nghỉ hè mà. Dì Thẩm nói.
Vậy còn... Hạ Lâm nói hỏi lại thôi.
Thấy điệu bộ của cô dì Thẩm cũng biết là đang nói ai:
Ông ấy bỏ nhà đi mấy ngày nay rồi.
Như không nói nhắc tới chủ đề này dì Thẩm lên tiếng:
Thôi nào, hôm nay hai đứa muốn ăn gì, dì mời.
Hai người họ liền nói:
Cho bọn cháu hai bát mì vằn thắn.
Vậy chờ dì một chút. Nói xong dì Thẩm vào trong chuẩn bị.
Hai người một lượt nhìn lại không gian quán, cũng không có thay đổi là mấy. Một lúc sau dì Thẩm ra trên tay bưng lên hai bát mì nóng hổi:
Của hai đứa đây.
Bọn cháu cảm ơn. Cả hai bắt đầu thưởng thức bát mì.
Đúng là chỉ có mì của dì Thẩm là ngon nhất. An Kỳ lên tiếng cảm thán.
Đúng vậy nha, không có ở đâu làm ngon như dì Thẩm. Hạ Lâm tiếp lời.
Dì Thẩm đứng bên cạnh mỉm cười:
Hai đứa ăn nhiều vào.
Sau khi giải quyết bát mì xong xuôi, An Kỳ có đưa tiền cho dì Thẩm nhưng bà nhất quyết không nhận cô đành cất đi. Thấy thời gian khôg còn sớm An Kỳ nói:
Vậy bọn cháu xin phép.
Dì Thẩm cười nói:
Lần sau nhớ ghé qua đấy.
Vâng ạ.
Hai người chào tạm biệt dì Thẩm ra về. An Kỳ đưa Hạ Lâm về trước sau đó mới đến Thương Thịnh, vì hôm nay được gặp lại dì Thẩm nên tâm trạng An Kỳ rất vui, phải nói cũng đã lâu rồi bọn họ mới quay lại đó, tiếc là lần này Dương Lãnh phải đi xa nên khônng hội ngộ đầy đủ nếu không thì có lẽ bọn họ phải ngồi một chút nữa mới trở về. Lúc quay lại đó An Kỳ dường như được quay về thời còn là sinh viên, cùng hai người họ đến chỗ dì Thẩm, trò chuyện chơi đùa với A Tiêu, nghĩ đến đây thì thấy thời gian trôi đi nhanh thật, chớp mắt mà bọn họ đã trưởng thành, ai cũng có công việc riêng, môi trường riêng, giờ muốn đông đủ như hồi ấy thì cũnng phải chờ cơ hội đến thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.