Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây
Chương 72: -Hôn mất rồi-
Tranphuonguyen
10/12/2020
Vì chỉ có mỗi một tay lành lặn, Tả Dật nhất thời không thể tự mình cởi quần áo đành phải nhờ An Kỳ giúp một tay. Cánh tay lành lặn không phải là tay thuận của anh. An Kỳ đưa tay về phía trước nắm lấy cúc áo, cô đánh mặt sang chỗ khác bắt đầu cởi cúc đầu tiên, đanh định đi xuống mở cúc tiếp theo thì đột nhiên cánh tay bị Tả Dật giữ lại:
Đừng sờ lung tung.
An Kỳ nghe vậy bỗng giật mình, dứt khoát quay lại nhìn thì thấy tay cô để ở vị trí cúc áo thứ hai, ngoài ra cô đâu có đi lung tung. Bỗng bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, lúc này cô mới nhận ra:
Tôi đâu có. An Kỳ nói.
Tiếng cười lớn hơn, Tả Dật ánh mắt thích thú nhìn biểu cảm của cô lúc này:
Tôi cũng là nhắc nhở chút thôi. Cô làm gì mà giật mình vậy.
An Kỳ có chút bực, cô không thèm quay đầu đi nữa thì nhìn trực diện phía trước cởi liên tiếp hai cúc. Áo phần trên được mở ra ngay lập tức đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắn của anh. An Kỳ thoáng nhìn đoán ra anh có vẻ rất chăm chỉ tập nên mới có cơ ngực chắc như vậy, không cần sờ vào chỉ cần nhìn qua cũng thấy rồi. Bộ ngực trần trụi của Tả Dật tất thảy lộ ra rõ mồn một.
An Kỳ bất giác nhìn lên thì thấy ánh mắt của Tả Dật cũng đang nhìn xuống. Hai người cứ như vậy mà mắt giao nhau, không ai nói hay có hành động gì. Gương mặt Tả Dật từ từ cúi xuống, hai người lại càng gần nhau hơn. An Kỳ nhìn anh, cô không có ý định tránh né thậm chí còn có chút mong đợi. Tả Dật cứ như vậy mà đáp xuống cánh môi cô, ngay lúc hai người sắp chạm vào với nhau thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động.
Uỳnh.....
Hai người bỗng giật mình vội vàng tách ra, Tả Dật kèm theo ho khan vài tiếng.
Để, để tôi đi xem sao.
An Kỳ nói xong không đợi anh trả lời lập tức đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài hình như xảy ra chút va chạm, tiếng động là tiếng đổ xe lăn của một người đàn ông, người đó nằm thẳng ra trên sàn, hai tay ôm lấy cái chân đau của mình mà nói với hai cô y tá bên cạnh:
Mắt chúng mày mù à? Không thấy tao đang đi sao?
Hai cô ý tá sợ hãi, chắc là mới vào nghề, cả hai vội vàng cúi đầu lên tiếng xin lỗi:
Tôi, chúng tôi thành thật xin lỗi.
Người đàn ông điệu bộ không bỏ qua, vẫn ngồi lì ở đó mà quát mắng:
Xin lỗi cái gì? Tưởng xin lỗi là xong à? Còn không mau đỡ tao ngồi lại.
Hai cô y tá lúng túng đỡ người đàn ông đó dậy, một cô quay lại xe lăn từ từ đặt người đó ngồi xuống. Không dừng lại ở đó người đàn ông âu khi được hai cô giúp vẫn tiếp tục mắng:
Đây là làm ăn kiểu gì không biết.
Tiếp đó có một người đi qua đến xin cho hai cô ý tá thì cũng bị người đàn ông mắng cả thể, hai bên lại cãi nhau.
An Kỳ thở dài mà quay vào đóng cửa lại, cảnh tượng vừa rồi làm cô nhớ tới lần đầu gặp Tả Dật, tình cảnh không khác vừa rồi là bao. Nghĩ đến đây cô bỗng thấy buồn cười.
Buồn cười lắm sao?
Tả Dật đã rời giường, áo trên người anh đã được cởi ra, nửa trên để trần.
Hả?
An Kỳ giật mình hỏi lại.
Tôi nói chuyện xảy ra ở ngoài kia buồn cười lắm sao?
An Kỳ giờ mới hoàn hồn, kì thật cô cũng không biết là minh cười chuyện ngoài kia hay là lúc nhớ lại tình crnh của mình. An Kỳ nhìn anh thấy hiện tại đang để trần cơ thể trên, cô bỗng cao giọng:
Sao anh lại tuỳ tiện như vậy chứ? Ở đây có con gái đấy.
Nói xong cô quay mặt sang chỗ khác. Tả Dật bật cười thành tiếng, nói:
Tôi cũng đâu có bảo ở đây không có con gái đâu.
Nói xong anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi tiếng cửa đóng lại An Kỳ mới quay lại nhìn, thở dài một hồi.
Ở chung với người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm.
An Kỳ quay lại dọn dẹp một đống để trên bàn. Đang trong lúc sắp xếp lại đồ đạc cô đánh mắt nhìn lên giường thì khuôn mặt bỗng đen lại.
Anh vậy mà quên không mang áo vào.
An Kỳ thất thần đứng đó một hồi. Quả nhiên một lúc sau có giọng nói truyền tới từ nhà vệ sinh:
Thật ngại quá, tôi quên đem áo vào.
An Kỳ lúc này mới hoàn hồn vọng vào:
Thì sao?
Tả Dật đứng bên trong nói:
Cô mang vào giúp tôi.
An Kỳ không trả lời. Tả Dật nói tiếp:
Tôi đang không mặc quần...
Không để anh nói nốt An Kỳ nhanh chóng cầm lấy áo ở trên giường:
Anh vô sỉ.
Cô đi đến cửa phòng tắm đang mở, một chân đặt vào trong bàn tay cầm áo duỗi ra. Tả Dật một tay cầm vào vạt áo nhưng do anh vừa rửa vết thương, trên sàn vẫn còn nước An Kỳ không may trượt chân cả người đổ vào trong. Tả Dật nhanh chóng đỡ lấy cô nhưng do quá vội nên anh cũng trượt dài, kết quả cả hai cùng ngã xuống sàn. Cơ thể An Kỳ nằm sấp trên người anh rất may không chạm vào vết thương, nhưng có một việc xảy ra. Công việc mà họ dở dang ban đầu nay đã hoàn thành.
Hai người chính thức môi chạm môi.
Đừng sờ lung tung.
An Kỳ nghe vậy bỗng giật mình, dứt khoát quay lại nhìn thì thấy tay cô để ở vị trí cúc áo thứ hai, ngoài ra cô đâu có đi lung tung. Bỗng bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, lúc này cô mới nhận ra:
Tôi đâu có. An Kỳ nói.
Tiếng cười lớn hơn, Tả Dật ánh mắt thích thú nhìn biểu cảm của cô lúc này:
Tôi cũng là nhắc nhở chút thôi. Cô làm gì mà giật mình vậy.
An Kỳ có chút bực, cô không thèm quay đầu đi nữa thì nhìn trực diện phía trước cởi liên tiếp hai cúc. Áo phần trên được mở ra ngay lập tức đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắn của anh. An Kỳ thoáng nhìn đoán ra anh có vẻ rất chăm chỉ tập nên mới có cơ ngực chắc như vậy, không cần sờ vào chỉ cần nhìn qua cũng thấy rồi. Bộ ngực trần trụi của Tả Dật tất thảy lộ ra rõ mồn một.
An Kỳ bất giác nhìn lên thì thấy ánh mắt của Tả Dật cũng đang nhìn xuống. Hai người cứ như vậy mà mắt giao nhau, không ai nói hay có hành động gì. Gương mặt Tả Dật từ từ cúi xuống, hai người lại càng gần nhau hơn. An Kỳ nhìn anh, cô không có ý định tránh né thậm chí còn có chút mong đợi. Tả Dật cứ như vậy mà đáp xuống cánh môi cô, ngay lúc hai người sắp chạm vào với nhau thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động.
Uỳnh.....
Hai người bỗng giật mình vội vàng tách ra, Tả Dật kèm theo ho khan vài tiếng.
Để, để tôi đi xem sao.
An Kỳ nói xong không đợi anh trả lời lập tức đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài hình như xảy ra chút va chạm, tiếng động là tiếng đổ xe lăn của một người đàn ông, người đó nằm thẳng ra trên sàn, hai tay ôm lấy cái chân đau của mình mà nói với hai cô y tá bên cạnh:
Mắt chúng mày mù à? Không thấy tao đang đi sao?
Hai cô ý tá sợ hãi, chắc là mới vào nghề, cả hai vội vàng cúi đầu lên tiếng xin lỗi:
Tôi, chúng tôi thành thật xin lỗi.
Người đàn ông điệu bộ không bỏ qua, vẫn ngồi lì ở đó mà quát mắng:
Xin lỗi cái gì? Tưởng xin lỗi là xong à? Còn không mau đỡ tao ngồi lại.
Hai cô y tá lúng túng đỡ người đàn ông đó dậy, một cô quay lại xe lăn từ từ đặt người đó ngồi xuống. Không dừng lại ở đó người đàn ông âu khi được hai cô giúp vẫn tiếp tục mắng:
Đây là làm ăn kiểu gì không biết.
Tiếp đó có một người đi qua đến xin cho hai cô ý tá thì cũng bị người đàn ông mắng cả thể, hai bên lại cãi nhau.
An Kỳ thở dài mà quay vào đóng cửa lại, cảnh tượng vừa rồi làm cô nhớ tới lần đầu gặp Tả Dật, tình cảnh không khác vừa rồi là bao. Nghĩ đến đây cô bỗng thấy buồn cười.
Buồn cười lắm sao?
Tả Dật đã rời giường, áo trên người anh đã được cởi ra, nửa trên để trần.
Hả?
An Kỳ giật mình hỏi lại.
Tôi nói chuyện xảy ra ở ngoài kia buồn cười lắm sao?
An Kỳ giờ mới hoàn hồn, kì thật cô cũng không biết là minh cười chuyện ngoài kia hay là lúc nhớ lại tình crnh của mình. An Kỳ nhìn anh thấy hiện tại đang để trần cơ thể trên, cô bỗng cao giọng:
Sao anh lại tuỳ tiện như vậy chứ? Ở đây có con gái đấy.
Nói xong cô quay mặt sang chỗ khác. Tả Dật bật cười thành tiếng, nói:
Tôi cũng đâu có bảo ở đây không có con gái đâu.
Nói xong anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi tiếng cửa đóng lại An Kỳ mới quay lại nhìn, thở dài một hồi.
Ở chung với người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm.
An Kỳ quay lại dọn dẹp một đống để trên bàn. Đang trong lúc sắp xếp lại đồ đạc cô đánh mắt nhìn lên giường thì khuôn mặt bỗng đen lại.
Anh vậy mà quên không mang áo vào.
An Kỳ thất thần đứng đó một hồi. Quả nhiên một lúc sau có giọng nói truyền tới từ nhà vệ sinh:
Thật ngại quá, tôi quên đem áo vào.
An Kỳ lúc này mới hoàn hồn vọng vào:
Thì sao?
Tả Dật đứng bên trong nói:
Cô mang vào giúp tôi.
An Kỳ không trả lời. Tả Dật nói tiếp:
Tôi đang không mặc quần...
Không để anh nói nốt An Kỳ nhanh chóng cầm lấy áo ở trên giường:
Anh vô sỉ.
Cô đi đến cửa phòng tắm đang mở, một chân đặt vào trong bàn tay cầm áo duỗi ra. Tả Dật một tay cầm vào vạt áo nhưng do anh vừa rửa vết thương, trên sàn vẫn còn nước An Kỳ không may trượt chân cả người đổ vào trong. Tả Dật nhanh chóng đỡ lấy cô nhưng do quá vội nên anh cũng trượt dài, kết quả cả hai cùng ngã xuống sàn. Cơ thể An Kỳ nằm sấp trên người anh rất may không chạm vào vết thương, nhưng có một việc xảy ra. Công việc mà họ dở dang ban đầu nay đã hoàn thành.
Hai người chính thức môi chạm môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.