Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây
Chương 79: Thổ Lộ
Tranphuonguyen
06/01/2021
Tả Dật chợt đề nghị. An Kỳ sửng sốt nhìn anh, mãi vẫn không định thần lại. Tả Dật cũng không phải loại ép người quá đáng, anh biết đề xuất này có hơi đường đột, nhưng từ lúc Tả Diên Nghi hỏi anh có ý định gì với cô làm Tả Dật suy nghĩ từ đó. Ban đầu anh thừa nhận việc tiếp cận cô là muốn trả thù cho cái chết của anh họ mình, anh và Tả Diên Nghi nói đúng là không có mấy thiện cảm với nhau nhưng anh với Tử Hùng thì lại khác. Đối với An Kỳ có nhiều lúc anh nói những câu làm gợi lên chuyện xảy ra năm đó muốn thấy cảm xúc và nét mặt của cô khi nhớ lại nhưng tất cả dường như nằm ngoài dự đoán, cô hoàn toàn không có biểu hiện gì, điều này làm anh chợt nảy ra ra suy nghĩ liệu có phải cô đã quên đi rồi không.
"Tôi cho em một ngày để suy nghĩ, 12 giờ đêm nay tôi cần câu trả lời."
Tiếp xúc với cô nhiều lần, đặc biệt là chuyện lần này Tả Dật chợt phát hiện ra An Kỳ khác so với suy nghĩ của anh. Với việc ở một ngày cùng cô, Tả Dật thấy nghi ngờ về những gì mà Tả Diên Nghi nói với bọn họ.
Hiện tại, việc anh muốn quen với cô là thật, bản thân thấy cô khác so với anh nghĩ là thật, hai điều này không có gì tranh cãi, còn về việc kia anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
An Kỳ hoàn toàn không có cảm giác gì ở hai bả vai, đứng đó chăm chăm nhìn anh.
"Chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
Đây là điều cô muốn hỏi, từ lúc cô vào anh dường như trở thành con người khác, bản thân không biết tại sao anh lại đề nghị với mình chuyện này, nhưng bản thân phải thừa nhận một điều rằng anh hiện tại.
Đặc biệt có sức hút.
Mặc dù từ đầu đến giờ anh đều nghiêm túc nhưng An Kỳ lại thấy hấp dẫn lạ thường nhưng cũng không phải vì xúc động nhất thời mà đồng ý ngay, lúc này cô chợt nghĩ đến cha mình.
"Ngoài bị thương ra thì hoàn toàn bình thường." Tả Dật nói.
An Kỳ nghe có chút giật mình phát hiện khoé miệng Tả Dật chợt nhếch lên, cô lấy tay anh ra khỏi bả vai khởi động một chút, lúc này mới cảm nhận được nhức mỏi ở vai.
"Tôi thấy anh chỗ nào cũng không bình thường."
Tả Dật khéo miệng biến thành nụ cười mà nhìn cô:
"Vậy sao? Nếu không thì em thử một chút là biết bình thường hay không thôi."
An Kỳ trừng mắt nhìn anh:
"Anh đừng có mà không biết xấu hổ như vậy."
Tả Dật chống một tay xuống giường dần dần nhích gần lại về phía cô, bàn tay nâng cằm lên mà đặt môi phủ xuống môi cô. Nhưng nụ hôn này chỉ lướt qua, lúc rời khỏi môi cô anh khẽ liếm một đường:
"Thế này thì sao?"
An Kỳ bị anh làm có chút sững người, mặc dù đây không phải lần đầu hai người hôn nhau nhưng lần này lại khác.
"Cũng đâu phải chưa từng thử." Tả Dật nói tiếp.
An Kỳ nhanh chóng cầm túi xách lên rồi nói:
"Khi nào anh bình thường trở lại rồi nói chuyện."
Đoạn bước đi thì bị Tả Dật giữ lại lần này anh nghiêm túc nói:
"Tôi không đùa với em."
An Kỳ dừng bước, không phải vì anh đang giữ tay cô mà là câu nói của anh.
Anh thật sự nghiêm túc?
"Muốn quen với em là thật, tôi nghiêm túc. Cũng đã từng nói là đừng tin những gì người ngoài nói với em. An Kỳ, em chỉ cần tin tôi là đủ."
Đây có tính là đang thổ lộ không, có chứ. Một tiếng "An Kỳ" mà anh gọi lại có thể dịu dàng đến vậy khiến cô có cảm giác như đang được che chở.
"Đừng chê tôi cứng nhắc, tôi quen em là muốn cho hai ta có một giai đoạn để chuẩn bị. Tôi quen em là muốn để em dần tiếp nhận, không phải do ép buộc là vì muốn em tự nguyện. Tôi quen em là muốn em không cảm thấy áp lực, muốn em từ từ bước đến bên cạnh tôi nhưng nếu không được, cũng không sao tôi sẽ là người thay em bước đến bên cạnh em, bước tiếp đoạn đường còn lại, em chỉ cần đứng ở đó không phải làm gì cả. Có làm quen thì mới có yêu."
Tả Dật lại ở trong tình cảnh này mà nói không biết bao nhiêu lời thổ lộ với cô, giờ như đang chứng minh mình nghiêm túc đối với cô. Có làm quen thì mới có yêu, câu nói này của anh khiến cô chợt xao động, anh muốn cô cùng trải qua từng giai đoạn trong chuyện tình cảm, không có vội vàng mà là đi từng bước nhỏ, từ quen sẽ dần đến có cảm xúc có tình cảm và rồi sẽ yêu.
Cô không biết anh thế nào, nhưng có đến hiện tại bản thân thừa nhận thích anh. Mặc dù có chút buồn cười nhưng An Kỳ không phải vì xúc động mà cảm thấy thế, việc cô thích anh là thật lòng. Hai người họ có thực sự giống như cô mong muốn, từng bước chạm đến tình yêu.
"Tôi cho em một ngày để suy nghĩ, 12 giờ đêm nay tôi cần câu trả lời."
Tiếp xúc với cô nhiều lần, đặc biệt là chuyện lần này Tả Dật chợt phát hiện ra An Kỳ khác so với suy nghĩ của anh. Với việc ở một ngày cùng cô, Tả Dật thấy nghi ngờ về những gì mà Tả Diên Nghi nói với bọn họ.
Hiện tại, việc anh muốn quen với cô là thật, bản thân thấy cô khác so với anh nghĩ là thật, hai điều này không có gì tranh cãi, còn về việc kia anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
An Kỳ hoàn toàn không có cảm giác gì ở hai bả vai, đứng đó chăm chăm nhìn anh.
"Chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
Đây là điều cô muốn hỏi, từ lúc cô vào anh dường như trở thành con người khác, bản thân không biết tại sao anh lại đề nghị với mình chuyện này, nhưng bản thân phải thừa nhận một điều rằng anh hiện tại.
Đặc biệt có sức hút.
Mặc dù từ đầu đến giờ anh đều nghiêm túc nhưng An Kỳ lại thấy hấp dẫn lạ thường nhưng cũng không phải vì xúc động nhất thời mà đồng ý ngay, lúc này cô chợt nghĩ đến cha mình.
"Ngoài bị thương ra thì hoàn toàn bình thường." Tả Dật nói.
An Kỳ nghe có chút giật mình phát hiện khoé miệng Tả Dật chợt nhếch lên, cô lấy tay anh ra khỏi bả vai khởi động một chút, lúc này mới cảm nhận được nhức mỏi ở vai.
"Tôi thấy anh chỗ nào cũng không bình thường."
Tả Dật khéo miệng biến thành nụ cười mà nhìn cô:
"Vậy sao? Nếu không thì em thử một chút là biết bình thường hay không thôi."
An Kỳ trừng mắt nhìn anh:
"Anh đừng có mà không biết xấu hổ như vậy."
Tả Dật chống một tay xuống giường dần dần nhích gần lại về phía cô, bàn tay nâng cằm lên mà đặt môi phủ xuống môi cô. Nhưng nụ hôn này chỉ lướt qua, lúc rời khỏi môi cô anh khẽ liếm một đường:
"Thế này thì sao?"
An Kỳ bị anh làm có chút sững người, mặc dù đây không phải lần đầu hai người hôn nhau nhưng lần này lại khác.
"Cũng đâu phải chưa từng thử." Tả Dật nói tiếp.
An Kỳ nhanh chóng cầm túi xách lên rồi nói:
"Khi nào anh bình thường trở lại rồi nói chuyện."
Đoạn bước đi thì bị Tả Dật giữ lại lần này anh nghiêm túc nói:
"Tôi không đùa với em."
An Kỳ dừng bước, không phải vì anh đang giữ tay cô mà là câu nói của anh.
Anh thật sự nghiêm túc?
"Muốn quen với em là thật, tôi nghiêm túc. Cũng đã từng nói là đừng tin những gì người ngoài nói với em. An Kỳ, em chỉ cần tin tôi là đủ."
Đây có tính là đang thổ lộ không, có chứ. Một tiếng "An Kỳ" mà anh gọi lại có thể dịu dàng đến vậy khiến cô có cảm giác như đang được che chở.
"Đừng chê tôi cứng nhắc, tôi quen em là muốn cho hai ta có một giai đoạn để chuẩn bị. Tôi quen em là muốn để em dần tiếp nhận, không phải do ép buộc là vì muốn em tự nguyện. Tôi quen em là muốn em không cảm thấy áp lực, muốn em từ từ bước đến bên cạnh tôi nhưng nếu không được, cũng không sao tôi sẽ là người thay em bước đến bên cạnh em, bước tiếp đoạn đường còn lại, em chỉ cần đứng ở đó không phải làm gì cả. Có làm quen thì mới có yêu."
Tả Dật lại ở trong tình cảnh này mà nói không biết bao nhiêu lời thổ lộ với cô, giờ như đang chứng minh mình nghiêm túc đối với cô. Có làm quen thì mới có yêu, câu nói này của anh khiến cô chợt xao động, anh muốn cô cùng trải qua từng giai đoạn trong chuyện tình cảm, không có vội vàng mà là đi từng bước nhỏ, từ quen sẽ dần đến có cảm xúc có tình cảm và rồi sẽ yêu.
Cô không biết anh thế nào, nhưng có đến hiện tại bản thân thừa nhận thích anh. Mặc dù có chút buồn cười nhưng An Kỳ không phải vì xúc động mà cảm thấy thế, việc cô thích anh là thật lòng. Hai người họ có thực sự giống như cô mong muốn, từng bước chạm đến tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.