Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi
Chương 13
Ngọc Án Thanh (Khúc Nam Vân)
08/04/2022
☆ Chương 13: Chưa beta
_Bạn không đoán được tâm tư tổng tài đâu.
Cơ Tiểu Vũ nhấc chân tiến vào cao ốc Hồng Thăng, sau đó liếc mắt thấy Lưu Vi Nhân đang ngồi bên trong trạm gác của bảo an, há to mồm ngáp mấy cái liền.
Xem ra hôm nay cậu thực sự là xui xẻo đến nhà, thế mà lại đụng phải cái tên đáng ghét này trực ban.
Cơ Tiểu Vũ đè ép khó chịu trong lòng, đi lên phía trước, nỗ lực trưng ra một một nụ cười sáng lạn: "Anh Lưu, chào buổi sáng!"
Lưu Vi Nhân liếc nhìn cậu, quái gở nói: "Lúc này còn đến giao hàng, làm ăn không tệ đấy."
Cơ Tiểu Vũ nói: "Anh Lưu, hôm nay em không phải đến giao hàng, là đến báo danh phòng bảo an của các anh."
"Cái gì, đến báo danh phòng bảo an của bọn tôi? Đùa gì thế!" Lưu Vi Nhân lộ vẻ ghét bỏ, xua tay đuổi thẳng như đuổi ruồi, "Đi đi đi, không có chuyện gì đừng ở chỗ quậy phá, chú mày tưởng Hồng Thăng là chỗ nào, là chỗ mà người như cậu muốn đến là đến à!"
Cơ Tiểu Vũ được gọi là một tên nóng nảy, chỉ muốn đánh một quyền vào cái người mắt cao hơn đầu này văng dính vào tường làm tranh, nhưng mà còn chưa nhậm chức đã đánh nhau khẳng định sẽ bị ảnh hưởng xấu, chỉ đành nén giận: "Anh Lưu, em không có nói đùa, không tin anh thử hỏi quản sự phòng an ninh của các anh đi, anh ta hẳn phải biết chuyện em đến báo danh."
"Quản sự phòng an ninh?" Lưu Vi Nhân hừ hai tiếng bằng lỗ mũi, "Vậy chú mày nói xem đội trưởng của bọn anh tên gì? Số điện thoại là bao nhiêu?"
"Ờm... Em không biết." Cơ Tiểu Vũ nhất thời nghẹn lời, ngày đó lúc ký kết "hiệp nghị bí mật" Trình Dữ Đường chưa có nói, cậu cũng không nhớ phải hỏi cái chuyện vụn vặt này, không thể làm gì khác hơn là nói ra tên tuổi người kia, "Là Trình tổng các anh an bài."
"Trình tổng? Nhóc con mi còn dám ăn nói ba hoa, sao mi không nói Tập đại đại [1] tự mình đề cử mi luôn đi? Cái gì cũng không biết còn dám tới giả danh lừa bịp, khinh anh Lưu của mi là thiểu năng trí tuệ à!" Lưu Vi Nhân cười nhạo một trận, sau đó lạnh mặt vỗ vỗ cây côn đeo bên hông, "Được rồi, cút nhanh nhanh đi, đừng có ép ông đây phải đánh."
[1] Tập đại đại: Tập Cận Bình - Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
Ai có thể nhịn chứ gà rừng tinh không thể nhịn! Vốn tâm tình Cơ Tiểu Vũ cũng không tốt, lần này hoàn toàn bị chọc giận, xắn tay áo lên nói: "Đến đây, anh thử động ông đây một cái xem!"
"Hai người làm gì đó?!" Đương lúc song phương đang giương cung bạt kiếm, đột nhiên có người nhanh chân lại đây quát một tiếng.
Cơ Tiểu Vũ nhìn qua, là Lương Thiệu Cương.
Lương Thiệu Cương đứng ở giữa Lưu Vi Nhân và Cơ Tiểu Vũ trung gian, cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lưu Vi Nhân chống nạnh, hùng hùng hổ hổ nói: "Thằng nhóc này nói đến báo danh phòng an ninh của chúng ta, anh nói coi có buồn cười không, ai mà biết có phải là muốn trà trộn vào để ăn trộm hay không, tôi nghĩ là con chó **** này là muốn ăn đòn!"
"Tôi nói là sự thật! Tôi cũng không phải tên trộm!" Cơ Tiểu Vũ giận dữ nói, "Anh mới là chó ****, anh có gan thì đến đây, ai đánh ai còn chưa chắc đâu đấy!"
Lưu Vi Nhân đen mặt, vung nắm đấm phải qua, nhưng bị Lương Thiệu Cương vươn tay nắm lại, "Đại Lưu, cậu mà động thủ thì phải lần lượt bị đội trưởng xử lý kỷ luật, trước tiên bình tĩnh một chút, làm rõ tình hình rồi hãy nói."
Vài tên công nhân trong đại sảnh đều nhìn lại, Lưu Vi Nhân cũng không dám làm lớn chuyện, bản thân mình cũng không có cách nào báo cáo kết quả, cúi đầu gắt một tiếng, bỏ tay Lương Thiệu Cương ra: "Được rồi, anh tới làm rõ đi, ông đây không tiếp!"
Lương Thiệu Cương chỉ vào Cơ Tiểu Vũ: "Cậu, lại đây với tôi."
Cơ Tiểu Vũ cũng không cam yếu thế mà xì một tiếng, sau đó mới cùng Lương Thiệu Cương băng qua đại sảnh, ra cửa sau, đi đến một vườn hao yên tĩnh không người.
"Thân thủ Lưu Vi Nhân trong đội bảo an bọn tôi cũng trên nhiều người, nếu không phải vừa nãy tôi có việc đúng lúc đi qua đại sảnh, bây giờ chỉ sợ nhóc con cậu phải nằm sấp đưa vào bệnh viện rồi." Lương Thiệu Cương nghiêm mặt nói, "Thành thật khai báo, đã xảy ra chuyện gì, nếu dám vô căn cứ, đừng trách tôi và cậu ta cùng chiêu đãi cậu."
Cơ Tiểu Vũ vốn đang tức đầy bụng, nghe thấy câu này không khỏi khá buồn cười, "Anh Lương, Lưu Vi Nhân không đánh lại em đâu, hai người các anh gộp lại cũng không nốt."
"Cậu nói cái gì?"
Thấy Lương Thiệu Cương sầm mặt lại, có lẽ muốn động thủ thật rồi, Cơ Tiểu Vũ vội vã làm tư thế xin tha thứ, nói: "Anh Lương, em thật sự là đến chỗ các anh báo danh, không phải đến gây chuyện! Anh gọi điện cho quản sự phòng an ninh các anh đi, hỏi xong sẽ rõ ràng ngay."
Vạn nhất gọi điện vẫn không được, cậu cũng chỉ có thể đưa đòn sát thủ ra ánh sáng.
Lương Thiệu Cương nghi ngờ nói: "Cậu quen đội trưởng bọn tôi?"
"Không quen. Nhưng chắc là anh ta có thể biết em đó." Cơ Tiểu Vũ rũ tay, "Anh Lương, nhờ anh hỏi thử xem, nếu như em nói dối, em sẽ đứng đây tùy anh đánh, bảo đảm không trả đòn!"
"Được rồi, thằng nhóc cậu đúng là không biết trời cao đất rộng." Lương Thiệu Cương hiếm thấy mắng một câu, nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi quần ra, nhấn vào dãy số có tên là "Dương đội", Cơ Tiểu Vũ nghiêng mặt qua.
Mấy giây sau, điện thoại thông.
"Dương đội, phiền anh rồi, mới sáng sớm đã quấy rầy anh... Là như vầy, vừa nãy có một thằng nhóc tên là Cơ Tiểu Vũ lại đây, nói đến phòng an ninh chúng ta báo danh, anh biết chuyện này không?... Không biết à, con mẹ nó nhóc chết bầm lại dám gạt ông... Dương đội, em không phải mắng anh, anh đừng tức giận... Cái gì? Có một người như thế thật?... Được, em biết rồi."
Tâm tình Cơ Tiểu Vũ trầm bổng theo giọng nói bất ổn của Lương Thiệu Cương, mồ hôi sắp tuôn ra luôn rồi.
Cuối cùng, Lương Thiệu Cương cúp điện thoại, nhét di động vào túi quần, gật đầu với Cơ Tiểu Vũ: "Đi."
"Đi đâu?" Cơ Tiểu Vũ tỏ vẻ cảnh giác.
"Đi báo danh."
"Hả, thật không vậy?!"
Sau ba phút, Cơ Tiểu Vũ theo Lương Thiệu Cương đi vào phòng làm việc có treo bảng "Phòng bảo an" ở tầng cùng toà nhà A, diện tích rất lớn, trên tường treo không ít đồng phục an ninh, trên giá bày côn cảnh sát, các loại dụng cụ phòng ngừa bạo động xảy ra, chỉ là trước mắt trong phòng làm việc không có một bóng người.
"Ngồi đi." Lương Thiệu Cương chỉ vào cái ghế nói, "Chờ lát nữa Dương đội qua đây dẫn cậu đi làm thủ tục nhậm chức."
Cơ Tiểu Vũ sung sướng hô: "Quá tốt rồi!"
Lương Thiệu Cương vẫn cứ mang vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu: "Mới nãy cậu nói cậu không quen Dương đội bọn tôi, vậy thì làm thế nào nhận được công việc này?"
Cơ Tiểu Vũ vô cùng phấn chấn trả lời: "Tuần trước em đến giao hàng ở đây, trùng hợp gặp Trình tổng, anh ta nói phòng an ninh ở cao ốc còn thiếu người, hỏi em có muốn đổi công việc không, em liền đồng ý."
Lương Thiệu Cương: "..."
Đây thực sự là câu nói khó tin nhất mà hắn từng nghe trong năm nay, nếu không phải vừa rồi trong điện thoại đội trưởng đã cho hắn câu trả lời chắc chắn, chỉ sợ hắn sẽ giống như Lưu Vi Nhân, cảm thấy thằng nhóc này đang gạt người nữa đó.
Đường đường là Trình tổng sao lại đột nhiên quan tâm tình hình nhân sự phòng an ninh bọn họ, còn tự mình tuyển người? Quả thật chẳng hợp lý chút nào.
Lương Thiệu Cương không dám tùy tiện đoán ý đồ Trình tổng, ngược lại hỏi: "Cậu thật sự biết võ? Nhìn cái dáng vẻ của cậu chắc trước đây cũng chưa từng đi lính phải không?"
Cơ Tiểu Vũ nói: "Không có, tự em ở nhà luyện võ tổ truyền. Anh Lương, người ở phòng an ninh đều là quân nhân xuất ngũ hả? Sao anh biết được em chưa từng đi lính?"
"Phải, còn là binh chủng cấp cao, mọi người đều có kinh nghiệm, kỷ luật mạnh mẽ, dễ dàng quản lý." Lương Thiệu Cương nói như chuyện đương nhiên, "Người đi ra từ quân đội, sao có thể da mịn thịt mềm thiếu tập trung như cậu được."
Cơ Tiểu Vũ: "..."
Thôi được rồi, cậu xem như cách khen người ta của anh Lương hơi khác người đi -..-.
Lương Thiệu Cương lại hỏi: "Võ tổ truyền nhà cậu đi theo con đường nào, thuộc về nam phái hay là bắc phái vậy?"
Cơ Tiểu Vũ sao biết được cái gì nam phái bắc phái, vì vậy ưỡn không biết liêm sỉ mà nói: "Hai loại đều đi hết, nhà tôi tập hợp nhiều sở trường."
"..." Khoé miệng Lương Thiệu Cương giật giật, "Lợi hại như vậy à, bữa nào cho anh Lương lĩnh giáo cậu một chút nhé."
Chẳng trách Lưu Vi Nhân hồi nãy tức đến nỗi muốn đánh người, nhóc con này đúng là quá ngông cuồng, quả thực khá là muốn ăn đòn.
Cơ Tiểu Vũ không nghe được ý trêu chọc trong giọng nói Lương Thiệu Cương, vô cùng dứt khoát đáp: "Được chứ, không thành vấn đề!"
"Người mới ở đâu đâu?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người, tiếp đó là một người đàn ông chừng ba mươi, bốn mươi tuổi bước vào, vóc người khôi ngô, khuôn mặt chữ quốc [2], mắc T-shirt màu đen và cái quần nhiều màu sắc, ngậm một điếu thuốc bên mép, nhìn qua có hơi lưu manh.
[2] Chữ quốc: 国
Lương Thiệu Cương lập tức đứng dậy, xoay gót cút đầu, gọn gàng nhanh chóng chào một tiếng: "Chào đội trưởng!"
Dương Nhất Bằng vung vung tay, cầm đầu lọc điếu thuốc phun ra một làn khói, lập tức chuyển mắt tới bên cạnh, ánh mắt hờ hững lộ ra mấy phần sắc bén cùng với sự nghiền ngẫm: "Cậu chính là Cơ Tiểu Vũ?"
Cơ Tiểu Vũ nhe hàm răng trắng, trưng ra nụ cười chiêu bài vô cùng ngọt ngào: "Vâng ạ, chào đội trưởng."
Dương Nhất Bằng chợt hít một hơi khí lạnh hệt như bị đau răng, khó có thể tin: "Trước đây cậu từng làm bảo an rồi?"
Cơ Tiểu Vũ trả lời cực kỳ thành thật: "Không ạ, lúc trước em làm người giao hàng ở một tiệm ăn nhỏ trên phố Loa Ti."
"..." Dương Nhất Bằng nhíu chặt lông mày, liếc nhìn Cơ Tiểu Vũ, như là hoài nghi cậu đang nói đùa, "Tôi nói này, Cơ thiếu gia, cậu có thể đổi ngành khác không thế? Phòng an ninh bọn tôi đều là một đám trai già thô thiển, cũng là nơi kiếm sống mệt nhất cực khổ nhất, bất ngờ gặp phải tình huống xấu còn có thể bị thương, tiền kiếm được cũng không nhiều hơn nhân viên khác, sợ là không thích hợp với cậu lắm đâu."
Một tuần trước Trình Dữ Đường quả thực đã nói sẽ có một người mới đến phòng an ninh báo danh, nhưng mà chưa nói cụ thể khi nào sẽ đến, hắn liền tạm thời gác việc này qua một bên.
Hôm nay Dương Nhất Bằng vừa vặn thay phiên nghỉ, lúc nãy lúc Lương Thiệu Cương gọi điện hắn vẫn còn đang ngủ, mới đầu chưa không phản ứng kịp, sau khi biết được liền hào hứng chạy từ nhà đến đây.
Có điều cái vị người mới này lớn lên trắng trẻo non nớt tựa như đoá hoa, hoàn toàn không dính dáng gì với ngạnh hán tư thế oai hùng mà hắn nghĩ, làm Dương đội trưởng vô cùng tan vỡ.
Cơ thiếu gia? Danh xưng này khá mới mẻ đó nha. Cơ Tiểu Vũ vừa nghi hoặc vừa bất đắc dĩ, thành thật trả lời: "Em cũng muốn kiếm được nhiều tiền, nhưng không tìm được việc khác, không có cách nào chỉ có thể đến làm bảo an."
Mí mắt Lương Thiệu Cương run lên, trong lòng thở dài một hơi, nhóc này nhìn thì có vẻ cơ trí, đôi lúc nói chuyện thực sự có thể khiến người ta nghẹn chết. Dương Nhất Bằng luôn rất tự hào với công việc của mình, vừa nãy nói như vậy chỉ là khiêm tốn thôi, nếu người khác cũng làm thấp công việc bảo an, vậy xem như đã chạm vào vảy ngược của Dương đội.
Đúng như dự đoán, gân xanh trên trán Dương Nhất Bằng nhảy thình thịch, muốn phát hỏa nhưng nhịn được, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không sao đâu, không phải cậu biết Trình tổng sao, bảo anh ta an bài cho cậu lần nữa không phải được rồi à."
Cơ Tiểu Vũ không nghe ra ý bên ngoài mặt chữ, còn thật sự suy nghĩ, qua hồi lâu mới mang tiếc nuối lắc đầu: "Như thế có vẻ không hay lắm, em nói với anh ta làm bảo an là được rồi, bây giờ còn chưa làm đã đổi việc có hơi khó lòng mở miệng. Hay là em làm bảo an một thời gian trước đi, khổ cực nguy hiểm cái gì em cũng không sợ, biểu hiện tốt cũng có thể thăng chức tăng lương."
Giống như lão Lý đầu tăng tiền lương cho cậu vậy.
Dương Nhất Bằng cắn tàn thuốc cười nhạo một tiếng, hàm hồ nói: "Một kẻ đi cửa sau mà còn có nguyên tắc, hiếm thấy thật đấy."
"Đội trưởng, anh nói gì vậy?" Cơ Tiểu Vũ không nghe rõ.
"Không có gì." Dương Nhất Bằng ném tàn thuốc xuống đất, giẫm chân dập tắt, "Vậy tôi đây chúc cậu sớm ngày thăng quan phát tài."
Cơ Tiểu Vũ mô phỏng theo tư thế Lương Thiệu Cương trước đó, chào một cái xiêu xiêu vẹo vẹo: "Cám ơn đội trưởng, em sẽ cố gắng!"
Dương Nhất Bằng: "..."
Lương Thiệu Cương: "..."
Dương Nhất Bằng khá câm nín, không biết Cơ Tiểu Vũ là ngu thật hay là giả ngu, và cũng không biết Trình tổng luôn luôn công tư phân minh, sấm rền gió cuốn tại sao lại đột nhiên lạm dụng chức quyền mở cửa sau cho người khác, hơn nữa còn nhét vào một người không đáng tin cậy như vậy.
Thôi, bạn không đoán được tâm tư tổng tài đâu, hắn bất quá chỉ là một tên đội trưởng đội bảo an mà thôi, không có tư cách nghi vấn và can thiệp vào quyết định của Trình Dự Đường.
Toàn bộ Hồng Thăng đều là Trình gia, Trình tổng nguyện ý tự tiện cho người vào đội bảo an làm bình hoa, vậy hắn chỉ cần tiếp đãi là được rồi.
_______________________
Cái chỗ con chó **** á mọi người, nó hơi nhạy cảm, hai bộ tui edit đều có vấn đề này tui không thích chút nào nhưng đành chịu, viết hơi rõ ra là con chó Nh*t đó mấy bạn:((.
Ps: Nay hơi rảnh nên tui hứng lên đăng chương mới =)))
_Bạn không đoán được tâm tư tổng tài đâu.
Cơ Tiểu Vũ nhấc chân tiến vào cao ốc Hồng Thăng, sau đó liếc mắt thấy Lưu Vi Nhân đang ngồi bên trong trạm gác của bảo an, há to mồm ngáp mấy cái liền.
Xem ra hôm nay cậu thực sự là xui xẻo đến nhà, thế mà lại đụng phải cái tên đáng ghét này trực ban.
Cơ Tiểu Vũ đè ép khó chịu trong lòng, đi lên phía trước, nỗ lực trưng ra một một nụ cười sáng lạn: "Anh Lưu, chào buổi sáng!"
Lưu Vi Nhân liếc nhìn cậu, quái gở nói: "Lúc này còn đến giao hàng, làm ăn không tệ đấy."
Cơ Tiểu Vũ nói: "Anh Lưu, hôm nay em không phải đến giao hàng, là đến báo danh phòng bảo an của các anh."
"Cái gì, đến báo danh phòng bảo an của bọn tôi? Đùa gì thế!" Lưu Vi Nhân lộ vẻ ghét bỏ, xua tay đuổi thẳng như đuổi ruồi, "Đi đi đi, không có chuyện gì đừng ở chỗ quậy phá, chú mày tưởng Hồng Thăng là chỗ nào, là chỗ mà người như cậu muốn đến là đến à!"
Cơ Tiểu Vũ được gọi là một tên nóng nảy, chỉ muốn đánh một quyền vào cái người mắt cao hơn đầu này văng dính vào tường làm tranh, nhưng mà còn chưa nhậm chức đã đánh nhau khẳng định sẽ bị ảnh hưởng xấu, chỉ đành nén giận: "Anh Lưu, em không có nói đùa, không tin anh thử hỏi quản sự phòng an ninh của các anh đi, anh ta hẳn phải biết chuyện em đến báo danh."
"Quản sự phòng an ninh?" Lưu Vi Nhân hừ hai tiếng bằng lỗ mũi, "Vậy chú mày nói xem đội trưởng của bọn anh tên gì? Số điện thoại là bao nhiêu?"
"Ờm... Em không biết." Cơ Tiểu Vũ nhất thời nghẹn lời, ngày đó lúc ký kết "hiệp nghị bí mật" Trình Dữ Đường chưa có nói, cậu cũng không nhớ phải hỏi cái chuyện vụn vặt này, không thể làm gì khác hơn là nói ra tên tuổi người kia, "Là Trình tổng các anh an bài."
"Trình tổng? Nhóc con mi còn dám ăn nói ba hoa, sao mi không nói Tập đại đại [1] tự mình đề cử mi luôn đi? Cái gì cũng không biết còn dám tới giả danh lừa bịp, khinh anh Lưu của mi là thiểu năng trí tuệ à!" Lưu Vi Nhân cười nhạo một trận, sau đó lạnh mặt vỗ vỗ cây côn đeo bên hông, "Được rồi, cút nhanh nhanh đi, đừng có ép ông đây phải đánh."
[1] Tập đại đại: Tập Cận Bình - Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
Ai có thể nhịn chứ gà rừng tinh không thể nhịn! Vốn tâm tình Cơ Tiểu Vũ cũng không tốt, lần này hoàn toàn bị chọc giận, xắn tay áo lên nói: "Đến đây, anh thử động ông đây một cái xem!"
"Hai người làm gì đó?!" Đương lúc song phương đang giương cung bạt kiếm, đột nhiên có người nhanh chân lại đây quát một tiếng.
Cơ Tiểu Vũ nhìn qua, là Lương Thiệu Cương.
Lương Thiệu Cương đứng ở giữa Lưu Vi Nhân và Cơ Tiểu Vũ trung gian, cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lưu Vi Nhân chống nạnh, hùng hùng hổ hổ nói: "Thằng nhóc này nói đến báo danh phòng an ninh của chúng ta, anh nói coi có buồn cười không, ai mà biết có phải là muốn trà trộn vào để ăn trộm hay không, tôi nghĩ là con chó **** này là muốn ăn đòn!"
"Tôi nói là sự thật! Tôi cũng không phải tên trộm!" Cơ Tiểu Vũ giận dữ nói, "Anh mới là chó ****, anh có gan thì đến đây, ai đánh ai còn chưa chắc đâu đấy!"
Lưu Vi Nhân đen mặt, vung nắm đấm phải qua, nhưng bị Lương Thiệu Cương vươn tay nắm lại, "Đại Lưu, cậu mà động thủ thì phải lần lượt bị đội trưởng xử lý kỷ luật, trước tiên bình tĩnh một chút, làm rõ tình hình rồi hãy nói."
Vài tên công nhân trong đại sảnh đều nhìn lại, Lưu Vi Nhân cũng không dám làm lớn chuyện, bản thân mình cũng không có cách nào báo cáo kết quả, cúi đầu gắt một tiếng, bỏ tay Lương Thiệu Cương ra: "Được rồi, anh tới làm rõ đi, ông đây không tiếp!"
Lương Thiệu Cương chỉ vào Cơ Tiểu Vũ: "Cậu, lại đây với tôi."
Cơ Tiểu Vũ cũng không cam yếu thế mà xì một tiếng, sau đó mới cùng Lương Thiệu Cương băng qua đại sảnh, ra cửa sau, đi đến một vườn hao yên tĩnh không người.
"Thân thủ Lưu Vi Nhân trong đội bảo an bọn tôi cũng trên nhiều người, nếu không phải vừa nãy tôi có việc đúng lúc đi qua đại sảnh, bây giờ chỉ sợ nhóc con cậu phải nằm sấp đưa vào bệnh viện rồi." Lương Thiệu Cương nghiêm mặt nói, "Thành thật khai báo, đã xảy ra chuyện gì, nếu dám vô căn cứ, đừng trách tôi và cậu ta cùng chiêu đãi cậu."
Cơ Tiểu Vũ vốn đang tức đầy bụng, nghe thấy câu này không khỏi khá buồn cười, "Anh Lương, Lưu Vi Nhân không đánh lại em đâu, hai người các anh gộp lại cũng không nốt."
"Cậu nói cái gì?"
Thấy Lương Thiệu Cương sầm mặt lại, có lẽ muốn động thủ thật rồi, Cơ Tiểu Vũ vội vã làm tư thế xin tha thứ, nói: "Anh Lương, em thật sự là đến chỗ các anh báo danh, không phải đến gây chuyện! Anh gọi điện cho quản sự phòng an ninh các anh đi, hỏi xong sẽ rõ ràng ngay."
Vạn nhất gọi điện vẫn không được, cậu cũng chỉ có thể đưa đòn sát thủ ra ánh sáng.
Lương Thiệu Cương nghi ngờ nói: "Cậu quen đội trưởng bọn tôi?"
"Không quen. Nhưng chắc là anh ta có thể biết em đó." Cơ Tiểu Vũ rũ tay, "Anh Lương, nhờ anh hỏi thử xem, nếu như em nói dối, em sẽ đứng đây tùy anh đánh, bảo đảm không trả đòn!"
"Được rồi, thằng nhóc cậu đúng là không biết trời cao đất rộng." Lương Thiệu Cương hiếm thấy mắng một câu, nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi quần ra, nhấn vào dãy số có tên là "Dương đội", Cơ Tiểu Vũ nghiêng mặt qua.
Mấy giây sau, điện thoại thông.
"Dương đội, phiền anh rồi, mới sáng sớm đã quấy rầy anh... Là như vầy, vừa nãy có một thằng nhóc tên là Cơ Tiểu Vũ lại đây, nói đến phòng an ninh chúng ta báo danh, anh biết chuyện này không?... Không biết à, con mẹ nó nhóc chết bầm lại dám gạt ông... Dương đội, em không phải mắng anh, anh đừng tức giận... Cái gì? Có một người như thế thật?... Được, em biết rồi."
Tâm tình Cơ Tiểu Vũ trầm bổng theo giọng nói bất ổn của Lương Thiệu Cương, mồ hôi sắp tuôn ra luôn rồi.
Cuối cùng, Lương Thiệu Cương cúp điện thoại, nhét di động vào túi quần, gật đầu với Cơ Tiểu Vũ: "Đi."
"Đi đâu?" Cơ Tiểu Vũ tỏ vẻ cảnh giác.
"Đi báo danh."
"Hả, thật không vậy?!"
Sau ba phút, Cơ Tiểu Vũ theo Lương Thiệu Cương đi vào phòng làm việc có treo bảng "Phòng bảo an" ở tầng cùng toà nhà A, diện tích rất lớn, trên tường treo không ít đồng phục an ninh, trên giá bày côn cảnh sát, các loại dụng cụ phòng ngừa bạo động xảy ra, chỉ là trước mắt trong phòng làm việc không có một bóng người.
"Ngồi đi." Lương Thiệu Cương chỉ vào cái ghế nói, "Chờ lát nữa Dương đội qua đây dẫn cậu đi làm thủ tục nhậm chức."
Cơ Tiểu Vũ sung sướng hô: "Quá tốt rồi!"
Lương Thiệu Cương vẫn cứ mang vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu: "Mới nãy cậu nói cậu không quen Dương đội bọn tôi, vậy thì làm thế nào nhận được công việc này?"
Cơ Tiểu Vũ vô cùng phấn chấn trả lời: "Tuần trước em đến giao hàng ở đây, trùng hợp gặp Trình tổng, anh ta nói phòng an ninh ở cao ốc còn thiếu người, hỏi em có muốn đổi công việc không, em liền đồng ý."
Lương Thiệu Cương: "..."
Đây thực sự là câu nói khó tin nhất mà hắn từng nghe trong năm nay, nếu không phải vừa rồi trong điện thoại đội trưởng đã cho hắn câu trả lời chắc chắn, chỉ sợ hắn sẽ giống như Lưu Vi Nhân, cảm thấy thằng nhóc này đang gạt người nữa đó.
Đường đường là Trình tổng sao lại đột nhiên quan tâm tình hình nhân sự phòng an ninh bọn họ, còn tự mình tuyển người? Quả thật chẳng hợp lý chút nào.
Lương Thiệu Cương không dám tùy tiện đoán ý đồ Trình tổng, ngược lại hỏi: "Cậu thật sự biết võ? Nhìn cái dáng vẻ của cậu chắc trước đây cũng chưa từng đi lính phải không?"
Cơ Tiểu Vũ nói: "Không có, tự em ở nhà luyện võ tổ truyền. Anh Lương, người ở phòng an ninh đều là quân nhân xuất ngũ hả? Sao anh biết được em chưa từng đi lính?"
"Phải, còn là binh chủng cấp cao, mọi người đều có kinh nghiệm, kỷ luật mạnh mẽ, dễ dàng quản lý." Lương Thiệu Cương nói như chuyện đương nhiên, "Người đi ra từ quân đội, sao có thể da mịn thịt mềm thiếu tập trung như cậu được."
Cơ Tiểu Vũ: "..."
Thôi được rồi, cậu xem như cách khen người ta của anh Lương hơi khác người đi -..-.
Lương Thiệu Cương lại hỏi: "Võ tổ truyền nhà cậu đi theo con đường nào, thuộc về nam phái hay là bắc phái vậy?"
Cơ Tiểu Vũ sao biết được cái gì nam phái bắc phái, vì vậy ưỡn không biết liêm sỉ mà nói: "Hai loại đều đi hết, nhà tôi tập hợp nhiều sở trường."
"..." Khoé miệng Lương Thiệu Cương giật giật, "Lợi hại như vậy à, bữa nào cho anh Lương lĩnh giáo cậu một chút nhé."
Chẳng trách Lưu Vi Nhân hồi nãy tức đến nỗi muốn đánh người, nhóc con này đúng là quá ngông cuồng, quả thực khá là muốn ăn đòn.
Cơ Tiểu Vũ không nghe được ý trêu chọc trong giọng nói Lương Thiệu Cương, vô cùng dứt khoát đáp: "Được chứ, không thành vấn đề!"
"Người mới ở đâu đâu?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người, tiếp đó là một người đàn ông chừng ba mươi, bốn mươi tuổi bước vào, vóc người khôi ngô, khuôn mặt chữ quốc [2], mắc T-shirt màu đen và cái quần nhiều màu sắc, ngậm một điếu thuốc bên mép, nhìn qua có hơi lưu manh.
[2] Chữ quốc: 国
Lương Thiệu Cương lập tức đứng dậy, xoay gót cút đầu, gọn gàng nhanh chóng chào một tiếng: "Chào đội trưởng!"
Dương Nhất Bằng vung vung tay, cầm đầu lọc điếu thuốc phun ra một làn khói, lập tức chuyển mắt tới bên cạnh, ánh mắt hờ hững lộ ra mấy phần sắc bén cùng với sự nghiền ngẫm: "Cậu chính là Cơ Tiểu Vũ?"
Cơ Tiểu Vũ nhe hàm răng trắng, trưng ra nụ cười chiêu bài vô cùng ngọt ngào: "Vâng ạ, chào đội trưởng."
Dương Nhất Bằng chợt hít một hơi khí lạnh hệt như bị đau răng, khó có thể tin: "Trước đây cậu từng làm bảo an rồi?"
Cơ Tiểu Vũ trả lời cực kỳ thành thật: "Không ạ, lúc trước em làm người giao hàng ở một tiệm ăn nhỏ trên phố Loa Ti."
"..." Dương Nhất Bằng nhíu chặt lông mày, liếc nhìn Cơ Tiểu Vũ, như là hoài nghi cậu đang nói đùa, "Tôi nói này, Cơ thiếu gia, cậu có thể đổi ngành khác không thế? Phòng an ninh bọn tôi đều là một đám trai già thô thiển, cũng là nơi kiếm sống mệt nhất cực khổ nhất, bất ngờ gặp phải tình huống xấu còn có thể bị thương, tiền kiếm được cũng không nhiều hơn nhân viên khác, sợ là không thích hợp với cậu lắm đâu."
Một tuần trước Trình Dữ Đường quả thực đã nói sẽ có một người mới đến phòng an ninh báo danh, nhưng mà chưa nói cụ thể khi nào sẽ đến, hắn liền tạm thời gác việc này qua một bên.
Hôm nay Dương Nhất Bằng vừa vặn thay phiên nghỉ, lúc nãy lúc Lương Thiệu Cương gọi điện hắn vẫn còn đang ngủ, mới đầu chưa không phản ứng kịp, sau khi biết được liền hào hứng chạy từ nhà đến đây.
Có điều cái vị người mới này lớn lên trắng trẻo non nớt tựa như đoá hoa, hoàn toàn không dính dáng gì với ngạnh hán tư thế oai hùng mà hắn nghĩ, làm Dương đội trưởng vô cùng tan vỡ.
Cơ thiếu gia? Danh xưng này khá mới mẻ đó nha. Cơ Tiểu Vũ vừa nghi hoặc vừa bất đắc dĩ, thành thật trả lời: "Em cũng muốn kiếm được nhiều tiền, nhưng không tìm được việc khác, không có cách nào chỉ có thể đến làm bảo an."
Mí mắt Lương Thiệu Cương run lên, trong lòng thở dài một hơi, nhóc này nhìn thì có vẻ cơ trí, đôi lúc nói chuyện thực sự có thể khiến người ta nghẹn chết. Dương Nhất Bằng luôn rất tự hào với công việc của mình, vừa nãy nói như vậy chỉ là khiêm tốn thôi, nếu người khác cũng làm thấp công việc bảo an, vậy xem như đã chạm vào vảy ngược của Dương đội.
Đúng như dự đoán, gân xanh trên trán Dương Nhất Bằng nhảy thình thịch, muốn phát hỏa nhưng nhịn được, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không sao đâu, không phải cậu biết Trình tổng sao, bảo anh ta an bài cho cậu lần nữa không phải được rồi à."
Cơ Tiểu Vũ không nghe ra ý bên ngoài mặt chữ, còn thật sự suy nghĩ, qua hồi lâu mới mang tiếc nuối lắc đầu: "Như thế có vẻ không hay lắm, em nói với anh ta làm bảo an là được rồi, bây giờ còn chưa làm đã đổi việc có hơi khó lòng mở miệng. Hay là em làm bảo an một thời gian trước đi, khổ cực nguy hiểm cái gì em cũng không sợ, biểu hiện tốt cũng có thể thăng chức tăng lương."
Giống như lão Lý đầu tăng tiền lương cho cậu vậy.
Dương Nhất Bằng cắn tàn thuốc cười nhạo một tiếng, hàm hồ nói: "Một kẻ đi cửa sau mà còn có nguyên tắc, hiếm thấy thật đấy."
"Đội trưởng, anh nói gì vậy?" Cơ Tiểu Vũ không nghe rõ.
"Không có gì." Dương Nhất Bằng ném tàn thuốc xuống đất, giẫm chân dập tắt, "Vậy tôi đây chúc cậu sớm ngày thăng quan phát tài."
Cơ Tiểu Vũ mô phỏng theo tư thế Lương Thiệu Cương trước đó, chào một cái xiêu xiêu vẹo vẹo: "Cám ơn đội trưởng, em sẽ cố gắng!"
Dương Nhất Bằng: "..."
Lương Thiệu Cương: "..."
Dương Nhất Bằng khá câm nín, không biết Cơ Tiểu Vũ là ngu thật hay là giả ngu, và cũng không biết Trình tổng luôn luôn công tư phân minh, sấm rền gió cuốn tại sao lại đột nhiên lạm dụng chức quyền mở cửa sau cho người khác, hơn nữa còn nhét vào một người không đáng tin cậy như vậy.
Thôi, bạn không đoán được tâm tư tổng tài đâu, hắn bất quá chỉ là một tên đội trưởng đội bảo an mà thôi, không có tư cách nghi vấn và can thiệp vào quyết định của Trình Dự Đường.
Toàn bộ Hồng Thăng đều là Trình gia, Trình tổng nguyện ý tự tiện cho người vào đội bảo an làm bình hoa, vậy hắn chỉ cần tiếp đãi là được rồi.
_______________________
Cái chỗ con chó **** á mọi người, nó hơi nhạy cảm, hai bộ tui edit đều có vấn đề này tui không thích chút nào nhưng đành chịu, viết hơi rõ ra là con chó Nh*t đó mấy bạn:((.
Ps: Nay hơi rảnh nên tui hứng lên đăng chương mới =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.