Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Chương 502: Cha ơi, tam quan là gì ạ?
Đang cập nhập
27/08/2021
“Con không muốn uống thuốc đâu.”
Mạc Tiểu Khê đối với chuyện uống thuốc vô cùng kiêng dè, nhất quyết không uống.
Quả đắng.
“Nếu không muốn uống thuốc thì sao còn không nghe lời.
Thi Nhân vừa rửa mặt vừa suy nghĩ cách
dạy dỗ đứa nhỏ. Trong khoảng thời gian này được Tiêu Khôn Hoằng cưng chiều đến mức muốn lên trời. Trước đây, ba bánh bao nhỏ không nghịch ngợm như vậy, cũng thích sạch sẽ.
Cô đổ nước đi rồi nhìn con gái: Vì sao bâygiờ con không nghe lời mẹ, mau nói cho mẹ biết đi
Ngày xưa, đứa nhỏ này không như vậy.
Đứa trẻ Mạc Tiểu Khê đảo tròn mắt, rõ ràng đang tìm câu trả lời.
“Không được nói dối, mẹ biết đấy.”
Tay nhỏ của bánh bao níu áo mẹ, nói: “Bởi vì cha nói quần áo bẩn không cần mẹ giặt
“Là sao?”
“Trước kia mẹ rất vất vả. Ban ngày đi làm, về đến nhà còn phải nấu cơm, giặt giũ. Chúng con đương nhiên sẽ không thể làm tăng gánh nặng cho mẹ, hơn nữa Cát Cát sẽ mắng chúng con. Nhưng bây giờ không giống trước, có bảo mẫu giặt quần áo thì sợ gì?”
Thi Nhân nhìn dáng vẻ tự tin của con gái, côkhông biết phải đáp lời như thế nào.
Cô còn tưởng nguyên nhân gì, không ngờ là
cái này.
“Bây giờ mẹ không cần giặt đồ, cũng không vất vả làm việc cho nên các con có thể nghịch
ngợm ư?”
“Anh trai nói rằng cha có rất nhiều tiền. Có thể mua rất nhiều quần áo nên chẳng sao cả.”
Thi Nhân sờ mũi con gái: “Không được nghĩ như vậy, không thể lấy lí do này để các con nghịch.
Cô bé bĩu môi, ngoan ngoan im lặng.
Dù sao từ trước đến nay đã như vậy. Mẹ ngốc quá, đến giờ mới phát hiện, vậy đã chứng minh lời anh trai nói là đúng rồi.
Cô bé có cha, không phải sợ.Thi Nhân muốn uốn nắn lại tam quan con gai nhưng cô nhận ra mình không có biện pháp nào, mà con gái còn rất mạnh miệng.
Cô cảm thấy tức giận rồi đấy.
Từ khi nào tam quan của đứa nhỏ lại biến thành như vậy?
Mãi cho đến khi con gái tắm xong, sắc mặt của Thi Nhân vẫn chưa tốt, bánh bao nhỏ cũng giận ngược lại mẹ mà xoay đầu sang hướng khác, không muốn nói chuyện với mẹ nữa.
Hai mẹ con cứ thế cãi nhau.
Bên kia, Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh thờ ơ nhìn đứa bé thứ nhất với đứa bé thứ hai tắm rửa. Hôm nay, Cát Cát không cười đùa như mọi hôm mà ngoan ngoãn tắm.
“Cát CátGiọng nói của cô gái nhỏ truyền tới.
Đứa bé thứ nhất với đứa bé thứ hai nhanh chóng ngồi sụp xuống bồn tắm, lớn tiếng đáp “Em không được qua đây, đây là nơi tắm của bé trai.
Tiêu Khôn Hoàng nghiêng người nhìn sang thì thấy con gái tóc chưa lau khô, mặc áo ngủ
từ ngoài chạy vào.
Anh xoay người ôm lấy lấy con gái nhỏ:
“Sao con đến đây?”
“Con muốn đến a
Bánh bao nhỏ bĩu môi, không giải thích thêm.
Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn lau tóc cho con gái rồi dùng máy sấy cho khô, không để con bé
bị cảm lạnh.Tóc trẻ con mềm mượt và dài khác với
người lớn.
Động tác của Tiêu Khôn Hoàng trúc trắc, đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho con gái nên
không được thành thạo lắm.
“Cha ơi, nóng quá
Bánh bao nhỏ ngọ nguậy, không muốn anh sấy tóc.
“Sorry, để cha di chuyển ra xa một chút, sẽ
không nóng nữa.”
Dẫu vậy, đứa nhỏ vẫn nhích ra xa, không muốn đến gần anh.
Tiêu Khôn Hoằng cầm máy sấy, anh bất đắc dĩ nhìn con gái: “Sao con lại qua đây, mẹ con đâu?”
Từ trước đến nay, việc này đều do Thi Nhânphụ trách vì sao lần này con gái lại qua đây?
“Con không muốn để mẹ sấy tóc
“Vì sao?”
Tiêu Khôn Hoàng quan sát nét mặt của con
gái: “Cãi nhau à?”
“Hừ, không liên quan đến cha.”
Đứa bé thứ ba khoanh hai tay trước ngực, không có ý định kể cho anh nghe.
Ồ, cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng hiểu chuyện gì, thì ra là hai mẹ con cãi nhau, đúng là hiếm thấy.
Anh ngồi trên giường, hỏi: “Cô ba của tôi, cô có thể nói cho tôi biết lí do cãi nhau được không?”
“Tại sao con phải nói cho cha nghe chứ?”Dáng vẻ cầu kinh giống hệt cô vợ nhỏ, Tiêu Khôn Hoàng chỉ có thể nhẫn nại nói: “Con không nói cho nghe thì sao cha có thể giúp hạt người hòa thuận trở lại đây.
“Tại sao cha lại muốn hòa thuận?”
“Không hòa thuận ư, con không cần mẹ nữa à?”
Bánh bao nhỏ suy nghĩ, mình vẫn cần mẹ nên cô bé ngẩng đầu nhìn anh: “Mẹ ghét bỏ
con.”
“Ghét bỏ con sao? Nào, cha không chê con đâu.
Bánh bao nhỏ rất dễ dụ, cô bé nhanh chóng
đi qua và ngồi bên cạnh anh, ngoan ngoãn để cho anh sấy tóc.
Đứa bé thứ ba bĩu môi, kể lại chuyện vừa rồi một cách ngắt quãng: “Con cảm thấy conkhông sai.
Cò bé rất uất ức.
Bây giờ cô bé có cha thì còn sợ chuyện gì được nữa. Ngay cả Cát Cát cũng nói rằng làm bẩn quần áo cũng không sao, thế mà mẹ lại là mình.
“Ừm, cha cũng cảm thấy con không sai.
“Nhưng mẹ lại bảo con sai rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng sờ tóc con gái nhỏ, cuối cùng cũng khô, sau đó anh mới nhìn bánh bao nhỏ thật chăm chú: “Không, có một chỗ con đã sai.”
“Con sai chỗ nào, cha nói cho con biết đi.”
Tiêu Khôn Hoằng dở khóc dở cười.
Đúng là anh có nói như vậy, lúc đó anh cảm thấy trẻ con vẫn nên có dáng vẻ của trẻ con,không nên vì sợ bẩn quần áo mà phải cẩn thận
đến thế.
Câu chuyện rất đơn giản.
Một lần anh đón con tan học, trong giờ học ba đứa nhỏ có làm dinh thuốc màu lên người mình. Sau đó, đứa nhỏ thứ ba phàn nàn rằng về nhà sẽ bị mẹ mắng.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn con gái đau lòng vì bộ quần áo nên hỏi nguyên nhân.
Về sau, Tiêu Khôn Hoằng mới biết được trước đây Thi Nhân đã vất vả nhường nào, ba đứa nhỏ cũng vì không muốn tăng rắc rối cho mẹ mà phải sống cẩn thận như thế.
Anh cảm thấy đau lòng, thế là vung tay cho ba bánh bao nhỏ chơi thỏa thích, mua liền mấy bộ đồ cho chúng.
Tiêu Khôn Hoằng dặn chúng không cần lolang.
Sau đó, mỗi lần xuất hiện tình huống như vậy, anh sẽ cho bảo mẫu chuẩn bị thêm một bộ đồ, nếu làm bẩn thì chỉ cần thay rồi về nhà.
Thi Nhân hoàn toàn không biết chuyện này.
Chuyện này cứ tiến hành như vậy, mãi cho đến hiện tại Thi Nhân cũng chưa phát hiện ra, không ngờ hôm nay lại lộ ra.
Lúc ban đầu, anh cảm thấy một bộ quần áo có là gì, không muốn để con trẻ có gánh nặng trong lòng vì nó.
Nhưng có vẻ ở trong mắt cô vợ nhỏ, đây lại
là một vấn đề.
Dường như cô lo lắng ba đứa trẻ sẽ trở nên
kiêu căng, ngạo mạn.
Tiêu Khôn Hoằng sờ đầu con gái: “Việcnhỏ, nhưng thật sự con cũng có chỗ không
đúng.
“Không đúng chỗ nào ạ?”
“Con không nên nói chuyện như thế với mẹ, bởi vì như thế mẹ sẽ thấy các con không ngoan, là những đứa trẻ chỉ biết ăn chơi, cần phải thay đổi tam quan của các con. Về sau, con đừng nói cho mẹ biết cũng như không thể hiện ra bên ngoài ở trước mặt mẹ, con biết
không?”
Bánh bao nhỏ trầm ngâm suy tư một lát rồi
trả lời: “Cha ơi, tam quan là gì a?”
Tiêu Khôn Hoằng khựng lại, không biết giải
thích thế nào cho tốt.
Anh nói sang chuyện khác: “Lớn lên con sẽ
hiểu, dù sao lần này cũng là con sai, biết chưa?”
“Con biết rồi aBánh bao nhỏ giác ngộ, thật thà tự nhận
bản thân làm sai.
lát Tiêu Khôn Hoằng lại nói tiếp: “Vì thế một nữa con hãy đi xin lỗi mẹ, biết không? Mẹ đã phải nuôi dạy con các rất vất vả.
“Con biết a.”
Tiêu Khôn Hoằng mỉm cười, thầm nghĩ con
gái thật dễ dụ.
Anh lại suy nghĩ tìm cách giải thích với cô
vợ nhỏ của mình.
Dẫu sao con bé đã bán đứng mình, đã bảo do mình nói. Ngẫm lại thật khó giải quyết.
Anh đi đến trước cửa phòng tắm nhìn đứa bé thứ nhất và đứa bé thứ hai nói: “Quần áo để
ở chỗ này, tự mình mặc đi.”
“Chúng con muốn tắm nữa.”Mạc Tiểu Bắc ngửa đầu hỏi: “Cha ơi, em gái
đâu a?”
Tiêu Khôn Hoàng híp mắt nhìn: “Con bé đang ở bên ngoài, cha cho các con năm phút, nếu còn chưa mặc xong quần áo thì cha sẽ vào
“Đợi chúng con một chút ạ.”
Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua em trai, hai người ngoan ngoãn đứng lên. Nếu chaa đi vào thì chắc chắn em gái cũng sẽ đi theo, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Nam nữ khác biệt.
Hai bánh bao nhỏ dù không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc đồ.
Mạc Tiểu Khê đối với chuyện uống thuốc vô cùng kiêng dè, nhất quyết không uống.
Quả đắng.
“Nếu không muốn uống thuốc thì sao còn không nghe lời.
Thi Nhân vừa rửa mặt vừa suy nghĩ cách
dạy dỗ đứa nhỏ. Trong khoảng thời gian này được Tiêu Khôn Hoằng cưng chiều đến mức muốn lên trời. Trước đây, ba bánh bao nhỏ không nghịch ngợm như vậy, cũng thích sạch sẽ.
Cô đổ nước đi rồi nhìn con gái: Vì sao bâygiờ con không nghe lời mẹ, mau nói cho mẹ biết đi
Ngày xưa, đứa nhỏ này không như vậy.
Đứa trẻ Mạc Tiểu Khê đảo tròn mắt, rõ ràng đang tìm câu trả lời.
“Không được nói dối, mẹ biết đấy.”
Tay nhỏ của bánh bao níu áo mẹ, nói: “Bởi vì cha nói quần áo bẩn không cần mẹ giặt
“Là sao?”
“Trước kia mẹ rất vất vả. Ban ngày đi làm, về đến nhà còn phải nấu cơm, giặt giũ. Chúng con đương nhiên sẽ không thể làm tăng gánh nặng cho mẹ, hơn nữa Cát Cát sẽ mắng chúng con. Nhưng bây giờ không giống trước, có bảo mẫu giặt quần áo thì sợ gì?”
Thi Nhân nhìn dáng vẻ tự tin của con gái, côkhông biết phải đáp lời như thế nào.
Cô còn tưởng nguyên nhân gì, không ngờ là
cái này.
“Bây giờ mẹ không cần giặt đồ, cũng không vất vả làm việc cho nên các con có thể nghịch
ngợm ư?”
“Anh trai nói rằng cha có rất nhiều tiền. Có thể mua rất nhiều quần áo nên chẳng sao cả.”
Thi Nhân sờ mũi con gái: “Không được nghĩ như vậy, không thể lấy lí do này để các con nghịch.
Cô bé bĩu môi, ngoan ngoan im lặng.
Dù sao từ trước đến nay đã như vậy. Mẹ ngốc quá, đến giờ mới phát hiện, vậy đã chứng minh lời anh trai nói là đúng rồi.
Cô bé có cha, không phải sợ.Thi Nhân muốn uốn nắn lại tam quan con gai nhưng cô nhận ra mình không có biện pháp nào, mà con gái còn rất mạnh miệng.
Cô cảm thấy tức giận rồi đấy.
Từ khi nào tam quan của đứa nhỏ lại biến thành như vậy?
Mãi cho đến khi con gái tắm xong, sắc mặt của Thi Nhân vẫn chưa tốt, bánh bao nhỏ cũng giận ngược lại mẹ mà xoay đầu sang hướng khác, không muốn nói chuyện với mẹ nữa.
Hai mẹ con cứ thế cãi nhau.
Bên kia, Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh thờ ơ nhìn đứa bé thứ nhất với đứa bé thứ hai tắm rửa. Hôm nay, Cát Cát không cười đùa như mọi hôm mà ngoan ngoãn tắm.
“Cát CátGiọng nói của cô gái nhỏ truyền tới.
Đứa bé thứ nhất với đứa bé thứ hai nhanh chóng ngồi sụp xuống bồn tắm, lớn tiếng đáp “Em không được qua đây, đây là nơi tắm của bé trai.
Tiêu Khôn Hoàng nghiêng người nhìn sang thì thấy con gái tóc chưa lau khô, mặc áo ngủ
từ ngoài chạy vào.
Anh xoay người ôm lấy lấy con gái nhỏ:
“Sao con đến đây?”
“Con muốn đến a
Bánh bao nhỏ bĩu môi, không giải thích thêm.
Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn lau tóc cho con gái rồi dùng máy sấy cho khô, không để con bé
bị cảm lạnh.Tóc trẻ con mềm mượt và dài khác với
người lớn.
Động tác của Tiêu Khôn Hoàng trúc trắc, đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho con gái nên
không được thành thạo lắm.
“Cha ơi, nóng quá
Bánh bao nhỏ ngọ nguậy, không muốn anh sấy tóc.
“Sorry, để cha di chuyển ra xa một chút, sẽ
không nóng nữa.”
Dẫu vậy, đứa nhỏ vẫn nhích ra xa, không muốn đến gần anh.
Tiêu Khôn Hoằng cầm máy sấy, anh bất đắc dĩ nhìn con gái: “Sao con lại qua đây, mẹ con đâu?”
Từ trước đến nay, việc này đều do Thi Nhânphụ trách vì sao lần này con gái lại qua đây?
“Con không muốn để mẹ sấy tóc
“Vì sao?”
Tiêu Khôn Hoàng quan sát nét mặt của con
gái: “Cãi nhau à?”
“Hừ, không liên quan đến cha.”
Đứa bé thứ ba khoanh hai tay trước ngực, không có ý định kể cho anh nghe.
Ồ, cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng hiểu chuyện gì, thì ra là hai mẹ con cãi nhau, đúng là hiếm thấy.
Anh ngồi trên giường, hỏi: “Cô ba của tôi, cô có thể nói cho tôi biết lí do cãi nhau được không?”
“Tại sao con phải nói cho cha nghe chứ?”Dáng vẻ cầu kinh giống hệt cô vợ nhỏ, Tiêu Khôn Hoàng chỉ có thể nhẫn nại nói: “Con không nói cho nghe thì sao cha có thể giúp hạt người hòa thuận trở lại đây.
“Tại sao cha lại muốn hòa thuận?”
“Không hòa thuận ư, con không cần mẹ nữa à?”
Bánh bao nhỏ suy nghĩ, mình vẫn cần mẹ nên cô bé ngẩng đầu nhìn anh: “Mẹ ghét bỏ
con.”
“Ghét bỏ con sao? Nào, cha không chê con đâu.
Bánh bao nhỏ rất dễ dụ, cô bé nhanh chóng
đi qua và ngồi bên cạnh anh, ngoan ngoãn để cho anh sấy tóc.
Đứa bé thứ ba bĩu môi, kể lại chuyện vừa rồi một cách ngắt quãng: “Con cảm thấy conkhông sai.
Cò bé rất uất ức.
Bây giờ cô bé có cha thì còn sợ chuyện gì được nữa. Ngay cả Cát Cát cũng nói rằng làm bẩn quần áo cũng không sao, thế mà mẹ lại là mình.
“Ừm, cha cũng cảm thấy con không sai.
“Nhưng mẹ lại bảo con sai rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng sờ tóc con gái nhỏ, cuối cùng cũng khô, sau đó anh mới nhìn bánh bao nhỏ thật chăm chú: “Không, có một chỗ con đã sai.”
“Con sai chỗ nào, cha nói cho con biết đi.”
Tiêu Khôn Hoằng dở khóc dở cười.
Đúng là anh có nói như vậy, lúc đó anh cảm thấy trẻ con vẫn nên có dáng vẻ của trẻ con,không nên vì sợ bẩn quần áo mà phải cẩn thận
đến thế.
Câu chuyện rất đơn giản.
Một lần anh đón con tan học, trong giờ học ba đứa nhỏ có làm dinh thuốc màu lên người mình. Sau đó, đứa nhỏ thứ ba phàn nàn rằng về nhà sẽ bị mẹ mắng.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn con gái đau lòng vì bộ quần áo nên hỏi nguyên nhân.
Về sau, Tiêu Khôn Hoằng mới biết được trước đây Thi Nhân đã vất vả nhường nào, ba đứa nhỏ cũng vì không muốn tăng rắc rối cho mẹ mà phải sống cẩn thận như thế.
Anh cảm thấy đau lòng, thế là vung tay cho ba bánh bao nhỏ chơi thỏa thích, mua liền mấy bộ đồ cho chúng.
Tiêu Khôn Hoằng dặn chúng không cần lolang.
Sau đó, mỗi lần xuất hiện tình huống như vậy, anh sẽ cho bảo mẫu chuẩn bị thêm một bộ đồ, nếu làm bẩn thì chỉ cần thay rồi về nhà.
Thi Nhân hoàn toàn không biết chuyện này.
Chuyện này cứ tiến hành như vậy, mãi cho đến hiện tại Thi Nhân cũng chưa phát hiện ra, không ngờ hôm nay lại lộ ra.
Lúc ban đầu, anh cảm thấy một bộ quần áo có là gì, không muốn để con trẻ có gánh nặng trong lòng vì nó.
Nhưng có vẻ ở trong mắt cô vợ nhỏ, đây lại
là một vấn đề.
Dường như cô lo lắng ba đứa trẻ sẽ trở nên
kiêu căng, ngạo mạn.
Tiêu Khôn Hoằng sờ đầu con gái: “Việcnhỏ, nhưng thật sự con cũng có chỗ không
đúng.
“Không đúng chỗ nào ạ?”
“Con không nên nói chuyện như thế với mẹ, bởi vì như thế mẹ sẽ thấy các con không ngoan, là những đứa trẻ chỉ biết ăn chơi, cần phải thay đổi tam quan của các con. Về sau, con đừng nói cho mẹ biết cũng như không thể hiện ra bên ngoài ở trước mặt mẹ, con biết
không?”
Bánh bao nhỏ trầm ngâm suy tư một lát rồi
trả lời: “Cha ơi, tam quan là gì a?”
Tiêu Khôn Hoằng khựng lại, không biết giải
thích thế nào cho tốt.
Anh nói sang chuyện khác: “Lớn lên con sẽ
hiểu, dù sao lần này cũng là con sai, biết chưa?”
“Con biết rồi aBánh bao nhỏ giác ngộ, thật thà tự nhận
bản thân làm sai.
lát Tiêu Khôn Hoằng lại nói tiếp: “Vì thế một nữa con hãy đi xin lỗi mẹ, biết không? Mẹ đã phải nuôi dạy con các rất vất vả.
“Con biết a.”
Tiêu Khôn Hoằng mỉm cười, thầm nghĩ con
gái thật dễ dụ.
Anh lại suy nghĩ tìm cách giải thích với cô
vợ nhỏ của mình.
Dẫu sao con bé đã bán đứng mình, đã bảo do mình nói. Ngẫm lại thật khó giải quyết.
Anh đi đến trước cửa phòng tắm nhìn đứa bé thứ nhất và đứa bé thứ hai nói: “Quần áo để
ở chỗ này, tự mình mặc đi.”
“Chúng con muốn tắm nữa.”Mạc Tiểu Bắc ngửa đầu hỏi: “Cha ơi, em gái
đâu a?”
Tiêu Khôn Hoàng híp mắt nhìn: “Con bé đang ở bên ngoài, cha cho các con năm phút, nếu còn chưa mặc xong quần áo thì cha sẽ vào
“Đợi chúng con một chút ạ.”
Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua em trai, hai người ngoan ngoãn đứng lên. Nếu chaa đi vào thì chắc chắn em gái cũng sẽ đi theo, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Nam nữ khác biệt.
Hai bánh bao nhỏ dù không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.