Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Chương 121
Đang cập nhập
09/07/2021
Chương 121
Đại khái là ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng quá doạ người, giáo viên cảm giác được phía sau lưng mát lạnh, quay đầu lại liền thấy được chính chủ.
Các thầy cô giáo dồn dập bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt lúng túng.
Một người giáo viên trong đó mang theo ý thăm dò mở miệng: “Anh Tiêu, người bạn nhỏ Hải Đào đã chuyển trường, vì lẽ đó không phải là anh nhớ nhầm trường học chứ?”
Có vẻ như cũng không có thông báo người nhà họ Tiêu tới tham gia hoạt động của người nhà.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu lông mày: “Tôi liên hệ với cô khi nào?”
Anh ngẩng đầu nhìn Hách Liên Thành mặc đồ thể thao màu trắng chướng mắt bên kia, ngữ khí lạnh bay vù vù nhìn giáo viên: “Ánh mắt của các người không tốt thì đừng đến làm giáo viên, nhìn dáng dấp con giống ai mà các người cũng nhìn không ra, các người không phải mắt mù chứ?”
Người đàn ông ném câu nói này, trực tiếp đi tới sàn thi đấu. Còn dư lại ba cái giáo viên nữ trợn mắt ngoác mồm.
Một người trong đó nói: “Cái kia dường như cũng không có sai, mấy đứa trẻ sinh ba có hai người anh đúng là rất giống Tiêu Khôn Hoằng”
“Có điều cũng không có thể nói như vậy, hôm nay tới tham gia hoạt động của người thân làm sao có thể không là cha bé được? Hào Môn quá phức tạp quả nhiên chúng ta không hiểu được.”
Huống hồ hình dáng giống không nhất định có liên hệ máu mủ.
Tiêu Khôn Hoằng mang gương mặt lạnh lùng đi tới, phụ huynh vây quanh dồn dập tự giác tránh ra một con đường, đại khái là khí thế của anh quá mạnh mẽ.
Đối diện đứa bé nhỏ trăng trắng, liếc mắt liền thấy được anh, che cái miệng nhỏ của mình: “Cha!”
Khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy con gái, khuôn mặt nhiều mây bắt đầu chuyền vần, hận không thể giống như ánh mặt trời vạn dặm loại kia, tao nhã hướng về con gái nhỏ vẫy vẫy tay.
Tuýt!
Tiếng còi vang lên, Hách Liên Thành cầm gậy đứng ở vị trí thứ nhất xông lên trước chạy ở phía trước nhất.
Đứng ở vị trí cầm gậy thứ hai là đứa bé thứ nhất, tiếp tục giữ vững ưu thế, đứa bé thứ ba theo sát phía sau.
Thi Nhân làm mẹ, chạy ở chặng cuối cùng.
Thế nhưng khi đứa bé thứ hai chạy đến, bỗng nhiên bị đứa bé bên cạnh làm vấp ngã, Thi Nhân thấy cảnh này tim đều níu chặt.
Có điều, vào lúc này ở đường xuất phát lao ra một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, trên cổ ngồi một đứa bé nhỏ trăng trắng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía trước.
Tốc độ của anh rất nhanh, cơ hồ không bao lâu sau bỏ xa người hai bên.
Đứa bé nhỏ trăng vội vã mở miệng: “Cát Cát đứng lên.”
Đứa bé thứ hai bành khuôn mặt nhỏ bò lên, đem gậy tiếp sức kiếm về hướng về Thi Nhân chạy tới, Tiêu Khôn Hoằng cũng đồng thời chạy theo con, bàn tay nhỏ bé của đứa bé nhỏ trăng trắng túm tóc người đàn ông cao quý lãnh diễm, bi bố gọi cố lên.
Thi Nhân nhìn tình cảnh này, ngũ quan của con trai với anh quá giống nhau, còn có dáng vẻ cao hứng hài lòng của con gái, đây là chuyện bình thường chưa từng thấy.Trong chớp mắt con trai chạy tới, Thi Nhân dụng hết toàn lực hướng về đích chạy tới, bất quá bọn họ là nhóm cuối cùng.
Đứa bé thứ hai vẫn nghiêm mặt, vô cùng không cao hứng.
Vừa nãy làm đứa bé thứ hai vấp ngã cùng phụ huynh chủ động lại đây xin lỗi: “Mạc Tiểu Nam, vừa nãy xin lỗi.”
Thi Nhân không hé răng, cô muốn nhìn con trai làm thế nào.
Thật ra đứa bé thứ hai có lòng háo thắng rất nặng, thua khẳng định tâm tình không tốt, thế nhưng đứa bé thứ hai vẫn tiếp nhận lời xin lỗi của đối phương: “Có điều lại bỏ thêm một câu, lần sau bạn cẩn thận một chút.”
Mọi thứ đều vui vẻ, Thi Nhân vuốt ve con trai đầu: “Trong cuộc sống đều là sẽ có rất nhiều bất ngờ phát sinh, chúng ta không thể bảo đảm mỗi một lần kết quả của cuộc so tài đều có thể toại nguyện”
Thế nhưng bầu không khí của bốn phía trở nên có gì đó không đúng.
Trên cổ Tiêu Khôn Hoằng gánh một đứa bé nhỏ trăng trắng, đặc biệt người đàn ông có ngũ quan đặc biệt anh tuấn, cao quý lãnh diễm nhưng đồng ý để con ngồi ở trên cổ anh, đồng thời bắt lấy tóc anh làm mưa làm gió.
Mấu chốt là, tất cả mọi người phát hiện đứa bé này vậy mà lại cùng người đàn ông mặc trang phục màu đen rất giống nhau.
Phụ huynh ở đây đều có điều kiện vô cùng tốt, có một vài người liền nhận ra đó là ông chủ của tập đoàn Quang Viễn.
Thi Nhân nhìn đứa bé thứ ba không có lương tâm, cúi đầu nắm tay đứa bé thứ hai đi phòng y tế xem, đầu gối vừa nãy nên trầy một chút da, cần tiêu độc.
“Để anh.”
Hách Liên Thành ôm đứa bé thứ hai vào trong ngực, cụp mắt kiểm tra thương thế một chút: “Không nghiêm trọng.”
Đứa bé thứ hai rất khó chịu nói: “Căn bản cũng không đau.”
Cậu bé là nam tử hán đó, mới sẽ không sợ sệt chút đau ấy.
Thế nhưng khi đứa bé thứ hai nghiêng đầu đi nhìn thấy em gái mình, đáy mắt lại mang theo một vệt chờ mong, ước ao, bất quá cậu bé biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Cậu bé mới sẽ không ước ao được chơi trò cưỡi ngựa đâu.
Thi Nhân và Hách Liên Thành dẫn đứa bé thứ hai đi tới phòng y tế.
Đứa bé thứ nhất đứng ở một bên chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn em gái, khuôn mặt nhỏ bé kéo căng: “Mạc Tiểu Khê, em đi xuống cho anh.”
Đứa bé nhỏ trăng trắng nhìn thấy Cát Cát có vẻ tức giận, cô bé bỗng nhiên dừng lại: “Cát Cát, anh muốn lên đầu chơi sao?”
Chơi cưỡi ngựa, đây là trò chơi trước đây bọn họ khát vọng nhất đó.
Đứa bé thứ nhất động tâm một lúc, sau đó vẫn giả vờ cao lãnh: “Tên phản đồ này, anh sẽ đi tìm mẹ và cha nuôi, không cần em nữa.”
“Cát Cát.”
Đứa bé nhỏ trăng trắng cuống lên, giòn tan gọi người lại, chân ngắn nho nhỏ quơ quơ muốn từ trên cổ Tiêu Khôn Hoằng đi xuống. Tiêu Khôn Hoằng nhanh chân đi tới, cụp mắt nhìn đứa bé thứ nhất: “Nói chuyện chút?”
“Hừ!”
“Là con trai thì nói chuyện, chẳng lẽ con sợ hãi?”
“Ai sợ ai?”
Đứa bé thứ nhất quả nhiên dừng lại, giương lên cằm nhỏ, mí mắt hơi nhíu nhìn người đàn ông trước mặt.
Ha ha, Tiêu Khôn Hoằng vui vẻ, quả nhiên là con của anh, dáng vẻ cáo mượn oai hùm có bóng dáng của anh.
Lão Tiêu đi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi thán phục gien mạnh mẽ, có điều cậu chủ cả càng giống ông chủ thì mang ý nghĩa càng không tốt.
Tiêu Khôn Hoằng mang theo con gái đi tới bên cạnh, ở trên cao nhìn xuống nhìn đứa bé thứ nhất: “Con là anh, hay là em?”
“Chú đoán đi!”
Đứa bé nhỏ trăng trắng cười đến híp con mắt, trước đây bé thích nhất chơi trò chơi này, Cát Cát là người hay đùa giáo viên trong trường nhất.
lộ ra nụ cười giảo hoạt, dồn hết tâm trí nói: “Chỉ có mẹ và cha nuôi mới có thể phân biệt thôi.”
Đỉnh đầu màu đen của đứa bé hướng vào.
trong lòng người đàn ông bổ hết đao này đến đao khác vô cùng vui vẻ.
Tiêu Khôn Hoằng a một tiếng: “Con là anh.”
Anh dùng ngữ khí khẳng định.
Đứa bé thứ nhất lắc đầu một c: rồi nha, tôi không phải anh.”
Đứa bé nhỏ trăng trắng bên cạnh trợn to.
hai mắt, rõ ràng chính là anh mà, tại sao Cát Cát muốn nói dối?
Đứa bé thứ nhất lôi cánh tay trắng nõn nà của em gái, đứa bé nhỏ trăng trắng ai oán kêu một tiếng, không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy như vậy thì làm sao không hiểu, thắng nhóc xấu xa đang lừa anh.
: “Chú sai Anh liếc mắt nhìn phòng y tế bên kia, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Hoạt động của người thân tại sao để người đàn ông kia tới tham gia?”
Anh là cha ruột mà thậm chí ngay cả đi xem cũng không có, người phụ nữ kia hoàn toàn đem chính mình loại bỏ ra ngoài ~: “Bởi vì hàng năm đều là cha nuôi tới tham gia đó, không phải vậy chúng tôi cũng sẽ bị những người bạn nhỏ khác cười nhạo không có cha”
Đứa bé nhỏ trăng trắng thành thật gật đầu: “Đúng vậy đó, không có cha rất đáng thương, sẽ bị bắt nạt”
Trong lòng Tiêu Khôn Hoãng cắm đầy đao, tất cả đều là do nhóc con cắm Đứa bé thứ nhất giả vờ ngây thơ nói tiếp: “Nghe cha nuôi nói, năm đó khi mẹ sinh chúng tôi suýt chút nữa bị khó sinh xuất huyết, cứu chữa cực kỳ lâu, đều là cha nuôi túc trực ở bên cạnh chúng tôi, bảo vệ mẹ. Vào lúc ấy cha ruột không biết chỗ nào tiêu dao khoái hoạt nữa, chúng tôi sẽ không nhận người cha thay lòng đổi dạ kia, chúng tôi chỉ nhận cha nuôi mà thôi.”
Trong đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng tất cả đều là hổ thẹn.
Anh không biết năm đó Thi Nhân còn trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, ngẫm lại cảnh tượng lúc đó anh còn cảm thấy nghĩ mà sợ, lỡ như thật sự xảy chút chuyện thì anh phải làm gì đây?
Anh ngồi xổm ở trước mặt hai đứa trẻ, nghiêm túc nói: “Cha rất xin lỗi, lúc đó cũng không biết tồn tại của các con”
Đứa bé nhỏ trăng trắng có chút nhẹ dạ, có điều đứa bé thứ nhất vẫn nghiêm mặt trứng: “Chú, nếu như xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì chứ?”
Tim người đàn ông lạnh xuống.
Bàn về kỹ thuật bổ đao nhà ai mạnh thì đương nhiên nó phải thuộc về mấy đứa nhóc nhà họ Tiêu này rồi.
Đại khái là ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng quá doạ người, giáo viên cảm giác được phía sau lưng mát lạnh, quay đầu lại liền thấy được chính chủ.
Các thầy cô giáo dồn dập bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt lúng túng.
Một người giáo viên trong đó mang theo ý thăm dò mở miệng: “Anh Tiêu, người bạn nhỏ Hải Đào đã chuyển trường, vì lẽ đó không phải là anh nhớ nhầm trường học chứ?”
Có vẻ như cũng không có thông báo người nhà họ Tiêu tới tham gia hoạt động của người nhà.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu lông mày: “Tôi liên hệ với cô khi nào?”
Anh ngẩng đầu nhìn Hách Liên Thành mặc đồ thể thao màu trắng chướng mắt bên kia, ngữ khí lạnh bay vù vù nhìn giáo viên: “Ánh mắt của các người không tốt thì đừng đến làm giáo viên, nhìn dáng dấp con giống ai mà các người cũng nhìn không ra, các người không phải mắt mù chứ?”
Người đàn ông ném câu nói này, trực tiếp đi tới sàn thi đấu. Còn dư lại ba cái giáo viên nữ trợn mắt ngoác mồm.
Một người trong đó nói: “Cái kia dường như cũng không có sai, mấy đứa trẻ sinh ba có hai người anh đúng là rất giống Tiêu Khôn Hoằng”
“Có điều cũng không có thể nói như vậy, hôm nay tới tham gia hoạt động của người thân làm sao có thể không là cha bé được? Hào Môn quá phức tạp quả nhiên chúng ta không hiểu được.”
Huống hồ hình dáng giống không nhất định có liên hệ máu mủ.
Tiêu Khôn Hoằng mang gương mặt lạnh lùng đi tới, phụ huynh vây quanh dồn dập tự giác tránh ra một con đường, đại khái là khí thế của anh quá mạnh mẽ.
Đối diện đứa bé nhỏ trăng trắng, liếc mắt liền thấy được anh, che cái miệng nhỏ của mình: “Cha!”
Khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy con gái, khuôn mặt nhiều mây bắt đầu chuyền vần, hận không thể giống như ánh mặt trời vạn dặm loại kia, tao nhã hướng về con gái nhỏ vẫy vẫy tay.
Tuýt!
Tiếng còi vang lên, Hách Liên Thành cầm gậy đứng ở vị trí thứ nhất xông lên trước chạy ở phía trước nhất.
Đứng ở vị trí cầm gậy thứ hai là đứa bé thứ nhất, tiếp tục giữ vững ưu thế, đứa bé thứ ba theo sát phía sau.
Thi Nhân làm mẹ, chạy ở chặng cuối cùng.
Thế nhưng khi đứa bé thứ hai chạy đến, bỗng nhiên bị đứa bé bên cạnh làm vấp ngã, Thi Nhân thấy cảnh này tim đều níu chặt.
Có điều, vào lúc này ở đường xuất phát lao ra một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, trên cổ ngồi một đứa bé nhỏ trăng trắng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía trước.
Tốc độ của anh rất nhanh, cơ hồ không bao lâu sau bỏ xa người hai bên.
Đứa bé nhỏ trăng vội vã mở miệng: “Cát Cát đứng lên.”
Đứa bé thứ hai bành khuôn mặt nhỏ bò lên, đem gậy tiếp sức kiếm về hướng về Thi Nhân chạy tới, Tiêu Khôn Hoằng cũng đồng thời chạy theo con, bàn tay nhỏ bé của đứa bé nhỏ trăng trắng túm tóc người đàn ông cao quý lãnh diễm, bi bố gọi cố lên.
Thi Nhân nhìn tình cảnh này, ngũ quan của con trai với anh quá giống nhau, còn có dáng vẻ cao hứng hài lòng của con gái, đây là chuyện bình thường chưa từng thấy.Trong chớp mắt con trai chạy tới, Thi Nhân dụng hết toàn lực hướng về đích chạy tới, bất quá bọn họ là nhóm cuối cùng.
Đứa bé thứ hai vẫn nghiêm mặt, vô cùng không cao hứng.
Vừa nãy làm đứa bé thứ hai vấp ngã cùng phụ huynh chủ động lại đây xin lỗi: “Mạc Tiểu Nam, vừa nãy xin lỗi.”
Thi Nhân không hé răng, cô muốn nhìn con trai làm thế nào.
Thật ra đứa bé thứ hai có lòng háo thắng rất nặng, thua khẳng định tâm tình không tốt, thế nhưng đứa bé thứ hai vẫn tiếp nhận lời xin lỗi của đối phương: “Có điều lại bỏ thêm một câu, lần sau bạn cẩn thận một chút.”
Mọi thứ đều vui vẻ, Thi Nhân vuốt ve con trai đầu: “Trong cuộc sống đều là sẽ có rất nhiều bất ngờ phát sinh, chúng ta không thể bảo đảm mỗi một lần kết quả của cuộc so tài đều có thể toại nguyện”
Thế nhưng bầu không khí của bốn phía trở nên có gì đó không đúng.
Trên cổ Tiêu Khôn Hoằng gánh một đứa bé nhỏ trăng trắng, đặc biệt người đàn ông có ngũ quan đặc biệt anh tuấn, cao quý lãnh diễm nhưng đồng ý để con ngồi ở trên cổ anh, đồng thời bắt lấy tóc anh làm mưa làm gió.
Mấu chốt là, tất cả mọi người phát hiện đứa bé này vậy mà lại cùng người đàn ông mặc trang phục màu đen rất giống nhau.
Phụ huynh ở đây đều có điều kiện vô cùng tốt, có một vài người liền nhận ra đó là ông chủ của tập đoàn Quang Viễn.
Thi Nhân nhìn đứa bé thứ ba không có lương tâm, cúi đầu nắm tay đứa bé thứ hai đi phòng y tế xem, đầu gối vừa nãy nên trầy một chút da, cần tiêu độc.
“Để anh.”
Hách Liên Thành ôm đứa bé thứ hai vào trong ngực, cụp mắt kiểm tra thương thế một chút: “Không nghiêm trọng.”
Đứa bé thứ hai rất khó chịu nói: “Căn bản cũng không đau.”
Cậu bé là nam tử hán đó, mới sẽ không sợ sệt chút đau ấy.
Thế nhưng khi đứa bé thứ hai nghiêng đầu đi nhìn thấy em gái mình, đáy mắt lại mang theo một vệt chờ mong, ước ao, bất quá cậu bé biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Cậu bé mới sẽ không ước ao được chơi trò cưỡi ngựa đâu.
Thi Nhân và Hách Liên Thành dẫn đứa bé thứ hai đi tới phòng y tế.
Đứa bé thứ nhất đứng ở một bên chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn em gái, khuôn mặt nhỏ bé kéo căng: “Mạc Tiểu Khê, em đi xuống cho anh.”
Đứa bé nhỏ trăng trắng nhìn thấy Cát Cát có vẻ tức giận, cô bé bỗng nhiên dừng lại: “Cát Cát, anh muốn lên đầu chơi sao?”
Chơi cưỡi ngựa, đây là trò chơi trước đây bọn họ khát vọng nhất đó.
Đứa bé thứ nhất động tâm một lúc, sau đó vẫn giả vờ cao lãnh: “Tên phản đồ này, anh sẽ đi tìm mẹ và cha nuôi, không cần em nữa.”
“Cát Cát.”
Đứa bé nhỏ trăng trắng cuống lên, giòn tan gọi người lại, chân ngắn nho nhỏ quơ quơ muốn từ trên cổ Tiêu Khôn Hoằng đi xuống. Tiêu Khôn Hoằng nhanh chân đi tới, cụp mắt nhìn đứa bé thứ nhất: “Nói chuyện chút?”
“Hừ!”
“Là con trai thì nói chuyện, chẳng lẽ con sợ hãi?”
“Ai sợ ai?”
Đứa bé thứ nhất quả nhiên dừng lại, giương lên cằm nhỏ, mí mắt hơi nhíu nhìn người đàn ông trước mặt.
Ha ha, Tiêu Khôn Hoằng vui vẻ, quả nhiên là con của anh, dáng vẻ cáo mượn oai hùm có bóng dáng của anh.
Lão Tiêu đi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi thán phục gien mạnh mẽ, có điều cậu chủ cả càng giống ông chủ thì mang ý nghĩa càng không tốt.
Tiêu Khôn Hoằng mang theo con gái đi tới bên cạnh, ở trên cao nhìn xuống nhìn đứa bé thứ nhất: “Con là anh, hay là em?”
“Chú đoán đi!”
Đứa bé nhỏ trăng trắng cười đến híp con mắt, trước đây bé thích nhất chơi trò chơi này, Cát Cát là người hay đùa giáo viên trong trường nhất.
lộ ra nụ cười giảo hoạt, dồn hết tâm trí nói: “Chỉ có mẹ và cha nuôi mới có thể phân biệt thôi.”
Đỉnh đầu màu đen của đứa bé hướng vào.
trong lòng người đàn ông bổ hết đao này đến đao khác vô cùng vui vẻ.
Tiêu Khôn Hoằng a một tiếng: “Con là anh.”
Anh dùng ngữ khí khẳng định.
Đứa bé thứ nhất lắc đầu một c: rồi nha, tôi không phải anh.”
Đứa bé nhỏ trăng trắng bên cạnh trợn to.
hai mắt, rõ ràng chính là anh mà, tại sao Cát Cát muốn nói dối?
Đứa bé thứ nhất lôi cánh tay trắng nõn nà của em gái, đứa bé nhỏ trăng trắng ai oán kêu một tiếng, không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy như vậy thì làm sao không hiểu, thắng nhóc xấu xa đang lừa anh.
: “Chú sai Anh liếc mắt nhìn phòng y tế bên kia, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Hoạt động của người thân tại sao để người đàn ông kia tới tham gia?”
Anh là cha ruột mà thậm chí ngay cả đi xem cũng không có, người phụ nữ kia hoàn toàn đem chính mình loại bỏ ra ngoài ~: “Bởi vì hàng năm đều là cha nuôi tới tham gia đó, không phải vậy chúng tôi cũng sẽ bị những người bạn nhỏ khác cười nhạo không có cha”
Đứa bé nhỏ trăng trắng thành thật gật đầu: “Đúng vậy đó, không có cha rất đáng thương, sẽ bị bắt nạt”
Trong lòng Tiêu Khôn Hoãng cắm đầy đao, tất cả đều là do nhóc con cắm Đứa bé thứ nhất giả vờ ngây thơ nói tiếp: “Nghe cha nuôi nói, năm đó khi mẹ sinh chúng tôi suýt chút nữa bị khó sinh xuất huyết, cứu chữa cực kỳ lâu, đều là cha nuôi túc trực ở bên cạnh chúng tôi, bảo vệ mẹ. Vào lúc ấy cha ruột không biết chỗ nào tiêu dao khoái hoạt nữa, chúng tôi sẽ không nhận người cha thay lòng đổi dạ kia, chúng tôi chỉ nhận cha nuôi mà thôi.”
Trong đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng tất cả đều là hổ thẹn.
Anh không biết năm đó Thi Nhân còn trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, ngẫm lại cảnh tượng lúc đó anh còn cảm thấy nghĩ mà sợ, lỡ như thật sự xảy chút chuyện thì anh phải làm gì đây?
Anh ngồi xổm ở trước mặt hai đứa trẻ, nghiêm túc nói: “Cha rất xin lỗi, lúc đó cũng không biết tồn tại của các con”
Đứa bé nhỏ trăng trắng có chút nhẹ dạ, có điều đứa bé thứ nhất vẫn nghiêm mặt trứng: “Chú, nếu như xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì chứ?”
Tim người đàn ông lạnh xuống.
Bàn về kỹ thuật bổ đao nhà ai mạnh thì đương nhiên nó phải thuộc về mấy đứa nhóc nhà họ Tiêu này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.