Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Chương 145
Đang cập nhập
09/07/2021
Chương 145
“Buổi tối em có rảnh không? Đi ăn cơm cùng với anh.”
Giọng người đàn ông điềm tĩnh. Cảm giác anh ta như một con sói đuôi lớn đang không ngừng phe phẩy cái đuôi của mình.
Thi Nhân cụp mi: “Tôi không có thời gian. Tôi phải đi đón con.”
Lý do chính là cô không muốn đi ăn cơm cùng với anh.
“Ô. Vậy thì không sao. Quản lý Mạc, cô có thể đi được rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng đồng ý. Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Trợ lý Tiêu, cậu thông báo cho nhân sự rằng lần này toàn bộ nhân viên đều bị khấu trừ hiệu suất. Đặc biệt là nhóm nhân viên do quản lý Mạc quản lý.”
Thi Nhân dừng bước chân lại. Cô mãi không thể nhấc chân bước tiếp được.
Cô xem như cũng đã thấy rõ bộ dạng trở mặt vô tình của anh rồi.
Tiêu Khôn Hoằng đặt tài liệu trong tay xuống. Anh nhướng mày lên nhìn cô: “Quản lý Mạc còn chuyện gì nữa sao?”
Thi Nhân rất muốn đánh người.
Cô tức giận bước quay lại: “Anh dựa vào đâu mà có thể làm như thế?”
“Bởi vì nhóm các cô đã vi phạm vào nội quy và quy định của công ty. Vốn dĩ chuyện này đã có cách giải quyết tốt hơn. Nhưng cô lại giở thủ đoạn khác. Nếu như không xử phạt thì những nhân viên cấp dưới lại học theo sai phạm.”
“Tổng giám đốc Tiêu thật biết cách quản lý công ty. Thế tại sao vẫn còn để xảy ra chuyện bằng mặt mà không bằng lòng này chứ?”
Tiêu Khôn Hoằng cười cười. Cô vợ nhỏ này lúc tức giận lên trông cũng khá đáng yêu đấy chứ.
Dù trong lòng anh đang vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn đang bày ra vẻ lạnh lùng cao sang như cũ : “Quy định là quy định.”
Thi Nhân hết sức bực bội.
Vừa nãy là ai đã đưa ra điều kiện với cô là có thể thu xếp được chuyện này? Bây giờ anh lại nói với cô về quy định. Thật đúng là cáo già không biết xấu hổ!
Thi Nhân nhìn thấy tờ thông báo xử phạt sắp được chuyển đến tay trợ lý Tiêu. Cô liền giật lấy rồi nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Buổi tối tôi bỗng dưng lại có thời gian rảnh rồi.”
Dẫu sao cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm, cô cũng chả sợ bị gầy đi lạng nào.
Lông mày Tổng giám đốc Tiêu giãn ra: “Vậy mới ngoan. Đưa tờ đơn đây. Anh viết lại tờ khác.”
Thị Nhân đưa đơn sang cho anh.
Tiêu Khôn Hoằng cầm bút, vừa viết vừa nói: “Buổi tối sau khi tan làm, anh sẽ đến đón em.”
Thi Nhân tức đến nỗi không thèm nói câu nào nữa. Cô quay người bỏ đi.
Tiêu Khôn Hoằng đúng là một kẻ khốn nạn!
Trong văn phòng, người đàn ông kia đang cười híp mắt giống như cáo già. Anh vuốt cằm cân nhắc: “Hủy hợp đồng với Tô Cẩm Tú. Chọn lại người hợp tác!”
Anh không coi trọng một người nghệ sĩ không tuân thủ quy tắc.
Lúc Thi Nhân ra khỏi phòng họp, có người gọi cô lại: “Quản lý Mạc ơi, Nhà thiết kế Lưu có chuyện nên gọi cô qua đây một lát!”
Thi Nhân chần chừ một chút. Linh tính mách bảo cô là sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
Nhưng làm sao tránh được khi đối phương là cấp trên của cô. Thi Nhân đành đi vào phòng họp.
Phòng họp của bộ phận thiết kế chật kín người ngồi.
Nhà thiết kế Lưu đang đứng đó giống như một nữ hoàng. Khuôn mặt cao ngạo nhìn về Thi Nhân: “Quản lý Mạc à, thông báo xử phạt của tổng giám đốc đã được gửi đi. Có phải là cô nên công khai xin lỗi Tô Cẩm Tú không nhỉ? Cô nên xoa dịu cơn giận dữ của người hâm mộ. Hãy nói rằng đây đều là chủ ý của riêng cô, không có liên quan gì đến công ty cả.”
À, hóa ra là bà đang đợi cô để nói chuyện này.
“Nhà thiết kế Lưu, tôi chấp nhận bị công ty xử phạt. Nhưng trên thông báo có dòng nào viết ra rằng tôi phải đi xin lỗi sao?”
“Lẽ nào cô không nên đi xin lỗi sao?”
Giọng điệu Nhà thiết kế Lưu vô cùng hung hăng. Bỗng nhiên, cô nhìn vào điện thoại rồi nở nụ cười tươi rói: “ Vừa hay cô Tô gọi điện thoại đến. Cô đích thân xin lỗi cô ấy là tốt nhất!”
Điện thoại vừa tắt tiếng đã thấy Tô Cẩm Tú bước vào phòng họp. Cô ta dương dương tự đắc mang dáng vẻ của kẻ thắng cuộc.
Cô biết chắc Mạc Hồi ti tiện kia thua thảm bại rồi.
Cẩm Tú đứng kế bên Thi Nhân đè thấp giọng: “Đây là kết cục cho kẻ dám đắc tội với tôi như cô.”
Sắc mặt Thi Nhân lạnh lùng: “ Cô Tô đây rất nhiều lần đã vi phạm điều khoản hợp đồng. Theo lý mà nói thì công ty chúng tôi có quyền kiện cô. Tôi khuyên cô một câu: nghệ sĩ có tên tuổi mà còn hành xử như cô thì cũng không tiến xa được đâu.”
“Ha ha ha, cô nói gì cơ? Tôi không thể tiến xa được?”
Giống như đã nghe được câu chuyện cười hài nhất trên đời, Tô Cẩm Tú chế giễu: “Dù tôi có không thể tiến xa được thì vẫn còn đi xa hơn cô nhiều. Con đường của cô giờ đến ngõ cụt rồi. Nhà thiết kế Lưu à, tôi nghĩ là sau này việc hợp tác đừng nên cho cô ta tham gia vào. Như vậy sẽ tránh được sai sót xảy ra.”
“Được thôi, cô Tô. Chúng tôi sẽ làm theo lời cô nói.”
Chả lẽ họ không xử lý được một nhà thiết kế nho nhỏ?
Thi Nhân vẫn đứng thẳng lưng ở đó. Hai người họ quả nhiên cấu kết với nhau cùng làm chuyện xấu.
Nhưng chuyện xin lỗi thì không thể được. Thi Nhân sẽ không bao giờ đi xin lỗi!
Cốc.cốc.cốc. Lúc này có người đến gõ cửa.
Trợ lý Tiêu cầm theo tài liệu bước vào phòng: “Cô Tô đến thật là đúng lúc. Tôi có một tập tài liệu cần nhờ cô ký tên.”
“Là trợ lý Tiêu à. Có phải là gia hạn hợp đồng không?”
Tô Cẩm Tú lập tức thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ. Cô vừa nhận lấy tập tài liệu vừa liếc ánh mắt kiêu ngạo nhìn Thi Nhân: “Tôi rất vui vẻ khi được hợp tác với quý công ty. Nhưng bởi vì có con sâu làm rầu nồi canh cho nên tôi mong về sau cô ta đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Chẳng công bằng gì cả!”
Triệu Nhược Trúc đứng bật dậy. Thái độ cô cứng rắn: “Quản lý Mạc là vì lợi ích của công ty. Trừ việc vi phạm quy định công ty, cô ấy không làm sai gì cả. Người phải bị truy cứu trách nhiệm là cái người bao che kia kìa.”
“Quản lý Triệu có ý gì thế. Ở đây làm gì đến lượt cô được phát biểu ý kiến?”
Lưu Cầm che đi sự chột dạ. Nhưng mà dù sao cũng không có chứng cứ nên bà cũng không cần sợ gì cả.
Bà nói luôn: “Trợ lý Tiêu à. Lần này quản lý Mạc đã đắc tội với cô Tô đây. Chúng ta có thể hiểu được lý do cô ấy nói thế. Chúng ta cũng không nên vì chuyện nhỏ mà phá vỡ quan hệ hợp tác hai bên.”
Lời ít mà ý nhiều. Ý nghĩa là sa thải Mạc Hồi là xong.
Trợ lý Tiêu điềm tĩnh đáp: “Có thể.” Nghe được hai từ này, mặt Thi Nhân liền biến sắc.
Lưu Cầm và Tô Cẩm Tú liếc mắt nhìn nhau, hai bên ngầm hiểu.
Một giây sau đó, trợ lý Tiêu tiếp lời: “ Kể từ hôm nay cô Tô không còn là Đại sứ quảng bá của tập đoàn chúng tôi nữa. Quản lý Mạc về sau cũng không cần gặp lại cô ấy nữa. Vậy nên đây cũng không phải vấn đề to tát gì.”
“Cái gì?”
Tô Cẩm Tú hét lên. Cô nhìn chằm chằm vào trợ lý Tiêu: “Có phải là anh nhầm lẫn gì không? Người phải ra đi là cô ta mới đúng, không phải là tôi!”
“Thưa cô Tô, tôi không có sai sót gì hết.
Ông chủ đã ký duyệt tài liệu này rồi”
Tô Cẩm Tú bây giờ mới tỉnh ngộ. Cô vội vàng lật xem tài liệu trong tay mình. Khi nhìn thấy tiêu đề tài liệu là “Hủy hợp đồng”, tay cô run lên.
Vậy mà lại là sự thật!
Cú lật ngược tình thế này đã làm cho toàn bộ những người chứng kiến sửng sốt hết cả.
Lưu Cầm bước vội tới: “Tại sao lại hủy hợp đồng? Vừa nữa lúc họp, tổng giám đốc không hề nói đến chuyện này.”
“Cô Tô đã rất nhiều lần vi phạm quy định hợp đồng. Việc hủy hợp đồng này là cách giải quyết hữu nghị nhất có thể rồi. Nếu như cô Tô còn cảm thấy thắc mắc gì thì bộ phận pháp chế của công ty chúng tôi sẽ đưa ra giải thích hợp lý.”
Tô Cẩm Tú đỏ bừng mặt. Sự xấu hổ, giận dữ, bực bội đều lộ ra hết trên mặt.
Cả đời cô chưa bao giờ bị xấu mặt như này.
Cô ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với Thi Nhân: “ Đồ tỉ tiện. Đều tại cô hết!”
Trợ lý Tiêu liền ngăn Tô Cẩm Tú lại, giọng anh lạnh nhạt: “Bảo vệ, mau mời cô Tô đây ra ngoài. Về sau những người không có phận sự, không được phép cho vào công ty.”
“Các anh buông tôi ra. Các anh có biết tôi là ai không hả? Người hâm mộ của tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Tô Cẩm Tú bị người ta lôi kéo ra ngoài.
Nhưng cô ta vẫn luôn miệng la mắng. Thật giống như một người phụ nữ chanh chua, chẳng còn hình tượng xinh đẹp nho nhã ngày thường.
Phòng họp bỗng chốc im lặng như tờ.
Vừa mới lúc nãy, Lưu Cầm và Tô Cẩm Tú còn đang dương dương dáng vẻ người thắng cuộc. Bây giờ kết cục của cô ta là bị hủy hợp đồng và bị bảo vệ lôi ra khỏi Tập đoàn Quang Viễn.
Thi Nhân vẫn chưa kịp hoàn hồn. Việc hủy hợp đồng này đúng là quá bất ngờ.
“Quản lý Mạc, tổng giám đốc đã dặn: dự án này về sau vẫn do cô phụ trách và toàn quyền quyết định. Không ai được phép nhúng tay vào. Nên cô cứ mạnh dạn mà làm”
Thái độ trợ lý Tiêu kính cẩn, giống như chưa hề bày ra dáng vẻ lạnh lùng vừa nãy.
Mọi người đều dò xét nhìn vê phía quản lý Mạc. Giờ thì sắp có tin đồn vỉa hè rồi.
Phải chăng vừa nãy là tổng giám đốc đang giúp quản lý Mạc xả giận?
“Buổi tối em có rảnh không? Đi ăn cơm cùng với anh.”
Giọng người đàn ông điềm tĩnh. Cảm giác anh ta như một con sói đuôi lớn đang không ngừng phe phẩy cái đuôi của mình.
Thi Nhân cụp mi: “Tôi không có thời gian. Tôi phải đi đón con.”
Lý do chính là cô không muốn đi ăn cơm cùng với anh.
“Ô. Vậy thì không sao. Quản lý Mạc, cô có thể đi được rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng đồng ý. Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Trợ lý Tiêu, cậu thông báo cho nhân sự rằng lần này toàn bộ nhân viên đều bị khấu trừ hiệu suất. Đặc biệt là nhóm nhân viên do quản lý Mạc quản lý.”
Thi Nhân dừng bước chân lại. Cô mãi không thể nhấc chân bước tiếp được.
Cô xem như cũng đã thấy rõ bộ dạng trở mặt vô tình của anh rồi.
Tiêu Khôn Hoằng đặt tài liệu trong tay xuống. Anh nhướng mày lên nhìn cô: “Quản lý Mạc còn chuyện gì nữa sao?”
Thi Nhân rất muốn đánh người.
Cô tức giận bước quay lại: “Anh dựa vào đâu mà có thể làm như thế?”
“Bởi vì nhóm các cô đã vi phạm vào nội quy và quy định của công ty. Vốn dĩ chuyện này đã có cách giải quyết tốt hơn. Nhưng cô lại giở thủ đoạn khác. Nếu như không xử phạt thì những nhân viên cấp dưới lại học theo sai phạm.”
“Tổng giám đốc Tiêu thật biết cách quản lý công ty. Thế tại sao vẫn còn để xảy ra chuyện bằng mặt mà không bằng lòng này chứ?”
Tiêu Khôn Hoằng cười cười. Cô vợ nhỏ này lúc tức giận lên trông cũng khá đáng yêu đấy chứ.
Dù trong lòng anh đang vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn đang bày ra vẻ lạnh lùng cao sang như cũ : “Quy định là quy định.”
Thi Nhân hết sức bực bội.
Vừa nãy là ai đã đưa ra điều kiện với cô là có thể thu xếp được chuyện này? Bây giờ anh lại nói với cô về quy định. Thật đúng là cáo già không biết xấu hổ!
Thi Nhân nhìn thấy tờ thông báo xử phạt sắp được chuyển đến tay trợ lý Tiêu. Cô liền giật lấy rồi nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Buổi tối tôi bỗng dưng lại có thời gian rảnh rồi.”
Dẫu sao cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm, cô cũng chả sợ bị gầy đi lạng nào.
Lông mày Tổng giám đốc Tiêu giãn ra: “Vậy mới ngoan. Đưa tờ đơn đây. Anh viết lại tờ khác.”
Thị Nhân đưa đơn sang cho anh.
Tiêu Khôn Hoằng cầm bút, vừa viết vừa nói: “Buổi tối sau khi tan làm, anh sẽ đến đón em.”
Thi Nhân tức đến nỗi không thèm nói câu nào nữa. Cô quay người bỏ đi.
Tiêu Khôn Hoằng đúng là một kẻ khốn nạn!
Trong văn phòng, người đàn ông kia đang cười híp mắt giống như cáo già. Anh vuốt cằm cân nhắc: “Hủy hợp đồng với Tô Cẩm Tú. Chọn lại người hợp tác!”
Anh không coi trọng một người nghệ sĩ không tuân thủ quy tắc.
Lúc Thi Nhân ra khỏi phòng họp, có người gọi cô lại: “Quản lý Mạc ơi, Nhà thiết kế Lưu có chuyện nên gọi cô qua đây một lát!”
Thi Nhân chần chừ một chút. Linh tính mách bảo cô là sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
Nhưng làm sao tránh được khi đối phương là cấp trên của cô. Thi Nhân đành đi vào phòng họp.
Phòng họp của bộ phận thiết kế chật kín người ngồi.
Nhà thiết kế Lưu đang đứng đó giống như một nữ hoàng. Khuôn mặt cao ngạo nhìn về Thi Nhân: “Quản lý Mạc à, thông báo xử phạt của tổng giám đốc đã được gửi đi. Có phải là cô nên công khai xin lỗi Tô Cẩm Tú không nhỉ? Cô nên xoa dịu cơn giận dữ của người hâm mộ. Hãy nói rằng đây đều là chủ ý của riêng cô, không có liên quan gì đến công ty cả.”
À, hóa ra là bà đang đợi cô để nói chuyện này.
“Nhà thiết kế Lưu, tôi chấp nhận bị công ty xử phạt. Nhưng trên thông báo có dòng nào viết ra rằng tôi phải đi xin lỗi sao?”
“Lẽ nào cô không nên đi xin lỗi sao?”
Giọng điệu Nhà thiết kế Lưu vô cùng hung hăng. Bỗng nhiên, cô nhìn vào điện thoại rồi nở nụ cười tươi rói: “ Vừa hay cô Tô gọi điện thoại đến. Cô đích thân xin lỗi cô ấy là tốt nhất!”
Điện thoại vừa tắt tiếng đã thấy Tô Cẩm Tú bước vào phòng họp. Cô ta dương dương tự đắc mang dáng vẻ của kẻ thắng cuộc.
Cô biết chắc Mạc Hồi ti tiện kia thua thảm bại rồi.
Cẩm Tú đứng kế bên Thi Nhân đè thấp giọng: “Đây là kết cục cho kẻ dám đắc tội với tôi như cô.”
Sắc mặt Thi Nhân lạnh lùng: “ Cô Tô đây rất nhiều lần đã vi phạm điều khoản hợp đồng. Theo lý mà nói thì công ty chúng tôi có quyền kiện cô. Tôi khuyên cô một câu: nghệ sĩ có tên tuổi mà còn hành xử như cô thì cũng không tiến xa được đâu.”
“Ha ha ha, cô nói gì cơ? Tôi không thể tiến xa được?”
Giống như đã nghe được câu chuyện cười hài nhất trên đời, Tô Cẩm Tú chế giễu: “Dù tôi có không thể tiến xa được thì vẫn còn đi xa hơn cô nhiều. Con đường của cô giờ đến ngõ cụt rồi. Nhà thiết kế Lưu à, tôi nghĩ là sau này việc hợp tác đừng nên cho cô ta tham gia vào. Như vậy sẽ tránh được sai sót xảy ra.”
“Được thôi, cô Tô. Chúng tôi sẽ làm theo lời cô nói.”
Chả lẽ họ không xử lý được một nhà thiết kế nho nhỏ?
Thi Nhân vẫn đứng thẳng lưng ở đó. Hai người họ quả nhiên cấu kết với nhau cùng làm chuyện xấu.
Nhưng chuyện xin lỗi thì không thể được. Thi Nhân sẽ không bao giờ đi xin lỗi!
Cốc.cốc.cốc. Lúc này có người đến gõ cửa.
Trợ lý Tiêu cầm theo tài liệu bước vào phòng: “Cô Tô đến thật là đúng lúc. Tôi có một tập tài liệu cần nhờ cô ký tên.”
“Là trợ lý Tiêu à. Có phải là gia hạn hợp đồng không?”
Tô Cẩm Tú lập tức thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ. Cô vừa nhận lấy tập tài liệu vừa liếc ánh mắt kiêu ngạo nhìn Thi Nhân: “Tôi rất vui vẻ khi được hợp tác với quý công ty. Nhưng bởi vì có con sâu làm rầu nồi canh cho nên tôi mong về sau cô ta đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Chẳng công bằng gì cả!”
Triệu Nhược Trúc đứng bật dậy. Thái độ cô cứng rắn: “Quản lý Mạc là vì lợi ích của công ty. Trừ việc vi phạm quy định công ty, cô ấy không làm sai gì cả. Người phải bị truy cứu trách nhiệm là cái người bao che kia kìa.”
“Quản lý Triệu có ý gì thế. Ở đây làm gì đến lượt cô được phát biểu ý kiến?”
Lưu Cầm che đi sự chột dạ. Nhưng mà dù sao cũng không có chứng cứ nên bà cũng không cần sợ gì cả.
Bà nói luôn: “Trợ lý Tiêu à. Lần này quản lý Mạc đã đắc tội với cô Tô đây. Chúng ta có thể hiểu được lý do cô ấy nói thế. Chúng ta cũng không nên vì chuyện nhỏ mà phá vỡ quan hệ hợp tác hai bên.”
Lời ít mà ý nhiều. Ý nghĩa là sa thải Mạc Hồi là xong.
Trợ lý Tiêu điềm tĩnh đáp: “Có thể.” Nghe được hai từ này, mặt Thi Nhân liền biến sắc.
Lưu Cầm và Tô Cẩm Tú liếc mắt nhìn nhau, hai bên ngầm hiểu.
Một giây sau đó, trợ lý Tiêu tiếp lời: “ Kể từ hôm nay cô Tô không còn là Đại sứ quảng bá của tập đoàn chúng tôi nữa. Quản lý Mạc về sau cũng không cần gặp lại cô ấy nữa. Vậy nên đây cũng không phải vấn đề to tát gì.”
“Cái gì?”
Tô Cẩm Tú hét lên. Cô nhìn chằm chằm vào trợ lý Tiêu: “Có phải là anh nhầm lẫn gì không? Người phải ra đi là cô ta mới đúng, không phải là tôi!”
“Thưa cô Tô, tôi không có sai sót gì hết.
Ông chủ đã ký duyệt tài liệu này rồi”
Tô Cẩm Tú bây giờ mới tỉnh ngộ. Cô vội vàng lật xem tài liệu trong tay mình. Khi nhìn thấy tiêu đề tài liệu là “Hủy hợp đồng”, tay cô run lên.
Vậy mà lại là sự thật!
Cú lật ngược tình thế này đã làm cho toàn bộ những người chứng kiến sửng sốt hết cả.
Lưu Cầm bước vội tới: “Tại sao lại hủy hợp đồng? Vừa nữa lúc họp, tổng giám đốc không hề nói đến chuyện này.”
“Cô Tô đã rất nhiều lần vi phạm quy định hợp đồng. Việc hủy hợp đồng này là cách giải quyết hữu nghị nhất có thể rồi. Nếu như cô Tô còn cảm thấy thắc mắc gì thì bộ phận pháp chế của công ty chúng tôi sẽ đưa ra giải thích hợp lý.”
Tô Cẩm Tú đỏ bừng mặt. Sự xấu hổ, giận dữ, bực bội đều lộ ra hết trên mặt.
Cả đời cô chưa bao giờ bị xấu mặt như này.
Cô ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với Thi Nhân: “ Đồ tỉ tiện. Đều tại cô hết!”
Trợ lý Tiêu liền ngăn Tô Cẩm Tú lại, giọng anh lạnh nhạt: “Bảo vệ, mau mời cô Tô đây ra ngoài. Về sau những người không có phận sự, không được phép cho vào công ty.”
“Các anh buông tôi ra. Các anh có biết tôi là ai không hả? Người hâm mộ của tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Tô Cẩm Tú bị người ta lôi kéo ra ngoài.
Nhưng cô ta vẫn luôn miệng la mắng. Thật giống như một người phụ nữ chanh chua, chẳng còn hình tượng xinh đẹp nho nhã ngày thường.
Phòng họp bỗng chốc im lặng như tờ.
Vừa mới lúc nãy, Lưu Cầm và Tô Cẩm Tú còn đang dương dương dáng vẻ người thắng cuộc. Bây giờ kết cục của cô ta là bị hủy hợp đồng và bị bảo vệ lôi ra khỏi Tập đoàn Quang Viễn.
Thi Nhân vẫn chưa kịp hoàn hồn. Việc hủy hợp đồng này đúng là quá bất ngờ.
“Quản lý Mạc, tổng giám đốc đã dặn: dự án này về sau vẫn do cô phụ trách và toàn quyền quyết định. Không ai được phép nhúng tay vào. Nên cô cứ mạnh dạn mà làm”
Thái độ trợ lý Tiêu kính cẩn, giống như chưa hề bày ra dáng vẻ lạnh lùng vừa nãy.
Mọi người đều dò xét nhìn vê phía quản lý Mạc. Giờ thì sắp có tin đồn vỉa hè rồi.
Phải chăng vừa nãy là tổng giám đốc đang giúp quản lý Mạc xả giận?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.