Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Chương 347
Đang cập nhập
09/07/2021
Chương 347
Tiêu Vinh không phải đã bị bắt rồi sao?
Nghe nói gần đây sẽ bắt đầu được bí mật thẩm phán, e rằng cả đời này sẽ không thể ra khỏi đó rồi, cho dù không bị kết án tử hình, thì mấy chục năm sau khi Tiêu Vinh ra khỏi ngục. cũng không thể tạo ra cơn sóng nào nữa.
Tại sao Tiêu Vinh vẫn cứ âm hồn bất tán kia chứ?
Lúc này, người trong ban giám đốc mới sâu sắc ý thức được Tiêu Vinh rốt cuộc lợi hại đến mức nào, khi đó nếu như Tiêu Vinh thắng, hiện tại e rằng tập đoàn đã bị nhà họ Hách khống chế rồi.
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng không xuất hiện tại thời điểm đấu thầu, như vậy cuộc đấu thầu này nhất định sẽ bị nhà họ Hách giành được.
Đến lúc đó tập đoàn Quang Viễn phải làm sao bây giờ? Mắt nhìn Tiêu Vinh không hề quan tâm đến tập đoàn Quang Viễn chút nào, những giá thầu được đưa ra trong cuộc đấu thầu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy có vấn đề, căn bản không hề bỏ tâm ra làm.
Tiêu Vinh cùng nhà họ Hách hợp tác, căn bản đã là mối nguy đối với tập đoàn Quang Viễn.
Mắt thấy Tiêu Vinh lợi hại như vậy, lúc đó nếu chịu giúp tập đoàn Quang Viễn một chút, chẳng lẽ cũng không được hay sao?
Nhưng với những hành vi của Tiêu Vinh lại hoàn toàn không có suy nghĩ này, khi đấu thầu nhìn thái độ của Tiêu Vinh đã rất rõ ràng rồi.
Tiêu Vinh căm ghét Tiêu Khôn Hoằng đến như vậy, xem chừng là đang muốn kết hợp với nhà họ Hách, rồi cùng nhau phân chia tập đoàn Quang Viễn, căn bản là không có ý muốn tạo cho tập đoàn Quang Viễn càng thêm lớn mạnh hơn.
Nhóm cổ đông này đều là dựa vào tập đoàn Quang Viễn để kiếm tiền.
Nếu như tập đoàn Quang Viễn không còn nữa, bọn họ biết làm gì mà sống đây?
Tiêu Vinh người đàn ông này thật sự là quá nguy hiểm đi, quả thật chính là ác ma mà, khi đó đã bị bắt rồi mà vẫn còn có thể trốn thoát được.
Sau khi bị bắt trở lại, Tiêu Vinh vẫn có thể ở bên ngoài giở những trò này, điều này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nhắc đến Tiêu Vinh, người trong ban giám đốc đều đồng loạt ngậm miệng lại.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn những người có mặt tại đây nói: “Phía bên Tiêu Vinh sẽ không còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu. Đợi khi anh ta được nhốt vào trong đó, những thứ này sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa. Nhà họ Mạc cũng sẽ không có ý kiến về sự hợp tác của chúng ta vì chút chuyện nhỏ này đâu.”
Những người trong ban giám đốc cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Mau để Tiêu Vinh đi lấy cơm hộp đi, cũng đừng bao giờ để anh ta ra ngoài hại người nữa.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục cuộc họp, sau đó trong khi tạm dừng nghỉ ngơi, thì trợ lý Tiêu đi tới nói: “Ông chủ, anh nhìn facebook đi, bà chủ đã đăng bài phát biểu ở trên đó.”
Vợ mình đang bênh vực cho mình sao?
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, mở facebook và quả nhiên nhìn thấy bài phát biểu của Thi Nhân.
Đoạn bài đó rất dài, Tiêu Khôn Hoằng đều từng chữ một mà đọc cho hết.
Ánh mắt anh trở nên ấm áp hơn rất nhiều, quả nhiên vợ mình đã vì mình mà rất nhiều việc, cô lại giúp mình che giấu đi những chuyện của năm năm về trước.
Mặc dù không phải bởi vì Hải Đào. Nhưng trước đây quả thực cũng là bởi vì đứa trẻ đó, mà Vương Ngọc San đưa ra để làm trò tính toán ông cụ nhà họ Tiêu.
Nhưng Thi Nhân đã đứng ra thay mặt Tiêu Khôn Hoằng lên tiếng và bênh vực anh.
Một nụ cười thoáng qua trong đáy mắt của người đàn ông, anh dùng điện thoại di động chia sẻ bài đăng facebook của cô vợ mình: “Mùa đông đội mũ thì ấm hơn.”
Rất nhanh sự tương tác giữa hai người này cũng được cư dân mạng phát hiện ra.
“Trời ơi, chủ tịch Tiêu nhây đến như vậy sao?”
“Tất cả các trang mạng đều đang tụ tập lại cười nhạo anh bị cắm sừng, kết quả là hai người họ còn rắc cẩu lương được nữa sao?
“Tôi đột nhiên cảm thấy chủ tịch Tiêu rất dễ thương, nếu đổi thành những người đàn ông khác e là lúc này đã thẹn quá thành giận rồi. Anh lại còn thể hiện tình cảm với vợ của mình được nữa chứ.”
Mặc dù chuyện này nhìn trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng nếu như Tiêu Khôn Hoằng không có ý kiến gì, thì người ngoài cũng chỉ có thể xem náo nhiệt mà thôi.
Sấm sét trời đổ mưa, nhân tiện còn ăn thêm một bịch cẩu lương nữa.
Rất nhanh, di chứng của vụ việc này đã đến rồi.
Phía bên Vương Ngọc San xảy ra chút vấn đề, đề nghị muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng.
Trợ lý Tiêu nhận được tin tức: “Ông chủ, phía bên Vương Ngọc San muốn biết về chuyện của Hải Đào, nói muốn xác nhận chuyện của đứa bé.”
Đây chính là kế hoạch của Tiêu Vinh, anh ta muốn dùng đứa trẻ để Vương Ngọc San đổi lại lời khẩu cung.
Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chuyện này cứ giao cho vợ tôi xử lý đi.”
“Ông chủ?”
Trợ lý Tiêu có chút nghi hoặc, tại sao đột nhiên lại phải giao cho bà chủ đi xử lý chứ?
Tiêu Khôn Hoằng đóng tập tài liệu trong tay lại: “Chuyện này tôi không thích hợp để ra mặt nói chuyện, cứ để cho vợ tôi xử lý đi, đề phòng Tiêu Vinh có sự tính toán khác, đến lúc đó tôi còn khó thanh minh hơn.”
Trợ lý Tiêu gật đầu, có đạo lý.
Thi Nhân vẫn còn ở trong nhà, sau đó trợ lý Tiêu đã đích thân gửi tài liệu đến nhà và nói cho cô biết những lời mà Tiêu Khôn Hoằng đã nói.
Cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Anh hãy đưa tôi đi gặp Hải Đào trước, gần đây đứa bé thế nào rồi?”
“Đứa bé vẫn ở tại khách sạn, trước mắt nhìn thấy không có gì, chỉ là tâm tình có chút sa sút.”
“Ừ, Hải Đào thích món quà gì, tôi sẽ mang đến cho cậu bé.”
Thi Nhân chọn một món quà dành của trẻ con, chiếc hộp xe hơi còn nguyên vẹn và mang theo đi đến đó.
Khi đến khách sạn, Thi Nhân đi theo Tiêu Khôn Hoằng đi vào trong khách sạn.
Cô nhìn thấy Hải Đào ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, hiển nhiên là có người dặn dò qua, nên biết là cô sẽ đến đây.
Thi Nhân cầm hộp quà đi tới: “Hải Đào, dì có mang quà cho cháu, cháu xem có thích không?”
Hải Đào không nói chuyện.
“Hải Đào, dì muốn nói với cháu một chút chuyện.”
Thi Nhân lấy điện thoại di động ra đặt trước mặt Hải Đào: “Dì muốn nói với cháu một chuyện này, có người cố tình bôi nhọ Tiêu Khôn Hoằng cha cháu ở trên mạng xã hội. Mẹ cháu lo lắng rằng cháu sẽ bị chúng tôi ngược đãi, cho nên đợi một lát nữa dì sẽ dẫn cháu đi gặp mẹ mình, sau đó cháu nói cho mẹ cháu biết sự thật, được không nào?” Hải Đào nhìn liếc qua màn hình điện thoại, có rất nhiều chữ cậu bé không biết được.
“Hải Đào, tên xấu xa đó muốn lợi dụng cháu để đối phó với chúng tôi. Bây giờ dì cũng cần đến cháu và dì, còn có mẹ cháu nữa, chúng ta hợp tác với nhau, sau đó sẽ cùng nhau tống tên xấu xa vào ngục giam, được không nào?”
“Tên xấu xa trong bệnh viện đó sao?”
Thi Nhân cũng lấy ra bức ảnh của Tiêu Vinh: “Là người này phải không?”
“Chính là chú ấy, người xấu”
Hải Đào có ấn tượng sâu sắc về Tiêu Vinh, đứa bé đã nhìn thấy được những hành vi của Tiêu Vinh từng làm, cũng rất hung dữ với mẹ mình.
Hiện tại sẽ đối phó với người chú này sao?
Nếu vậy thì cậu bé sẽ bằng lòng phối hợp.
Hải Đào gật đầu: “Tôi có thể gặp mẹ tôi không?”
“Có thể chứ.”
Thi Nhân nắm lấy tay của đứa bé: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem, cháu có muốn mang quà đến cho mẹ không?”
Hải Đào khựng lại, sau đó quay đầu chạy về phòng và lấy ra một bức ảnh có một người phụ nữ và một cậu bé được vẽ trên đó.
“Wao, Hải Đào vẽ bức tranh này sao, trông rất được đấy. Cô ấy mà nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.”
Thi Nhân dẫn theo Hải Đào trực tiếp đi đến tòa án.
Trợ lý Tiêu cũng đi theo họ đến tòa án, trên đường còn không quên gửi tin nhắn zalo cho ông chủ của mình: “Bà chủ đã dẫn theo đứa bé đến tòa án rồi, tâm trạng của bà chủ trông rất tốt.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy dòng tin nhắn này, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là tốt rồi.
Phía bên tòa án, Thi Nhân đi theo đến đó.
Trước tiên, cô dẫn đứa bé đến gặp Vương Ngọc San, khi đối phương nhìn thấy người đến là cô, cô ta hơi sửng sốt: “Sao lại là chị?”
“Nhìn thấy tôi thất vọng lắm sao?”
Thi Nhân nắm lấy tay Hải Đào: “Tiêu Khôn Hoằng bây giờ không tiện xuất hiện, tôi đến sẽ tốt hơn. Hải Đào có mang quà đến cho cô.”
Khi Hải Đào nhìn thấy Vương Ngọc San, đứa bé liền trực tiếp chạy đến.
Vương Ngọc San cúi người ôm đứa bé vào lòng: “Thời gian qua sống có tốt không? Ăn có đầy đủ không?”
“Mẹ ơi, con có món quà cho mẹ này.
Hải Đào đưa bức tranh trong tay cho cô ta, Vương Ngọc San nhìn thấy hai người phía trên đó, đáy lòng bỗng nhiên đau xót: “Con vẽ mẹ sao?”
“Đúng vậy, đây là con.”
Hải Đào chỉ vào đứa bé đó, trên khóe môi mang theo ý cười.
Vương Ngọc San lau đi nước mắt: “Mẹ rất vui, cảm ơn con.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Thi Nhân: “Tiêu Vinh đã làm gì ở bên ngoài, có liên quan đến đứa bé đúng không?”
“Đúng vậy, bản giám định quan hệ cha con của Hải Đào đã bị tung lên trên mạng, nói rằng Tiêu Khôn Hoằng đã từng bị cắm sừng trong suốt năm năm qua.
Tiêu Vinh không phải đã bị bắt rồi sao?
Nghe nói gần đây sẽ bắt đầu được bí mật thẩm phán, e rằng cả đời này sẽ không thể ra khỏi đó rồi, cho dù không bị kết án tử hình, thì mấy chục năm sau khi Tiêu Vinh ra khỏi ngục. cũng không thể tạo ra cơn sóng nào nữa.
Tại sao Tiêu Vinh vẫn cứ âm hồn bất tán kia chứ?
Lúc này, người trong ban giám đốc mới sâu sắc ý thức được Tiêu Vinh rốt cuộc lợi hại đến mức nào, khi đó nếu như Tiêu Vinh thắng, hiện tại e rằng tập đoàn đã bị nhà họ Hách khống chế rồi.
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng không xuất hiện tại thời điểm đấu thầu, như vậy cuộc đấu thầu này nhất định sẽ bị nhà họ Hách giành được.
Đến lúc đó tập đoàn Quang Viễn phải làm sao bây giờ? Mắt nhìn Tiêu Vinh không hề quan tâm đến tập đoàn Quang Viễn chút nào, những giá thầu được đưa ra trong cuộc đấu thầu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy có vấn đề, căn bản không hề bỏ tâm ra làm.
Tiêu Vinh cùng nhà họ Hách hợp tác, căn bản đã là mối nguy đối với tập đoàn Quang Viễn.
Mắt thấy Tiêu Vinh lợi hại như vậy, lúc đó nếu chịu giúp tập đoàn Quang Viễn một chút, chẳng lẽ cũng không được hay sao?
Nhưng với những hành vi của Tiêu Vinh lại hoàn toàn không có suy nghĩ này, khi đấu thầu nhìn thái độ của Tiêu Vinh đã rất rõ ràng rồi.
Tiêu Vinh căm ghét Tiêu Khôn Hoằng đến như vậy, xem chừng là đang muốn kết hợp với nhà họ Hách, rồi cùng nhau phân chia tập đoàn Quang Viễn, căn bản là không có ý muốn tạo cho tập đoàn Quang Viễn càng thêm lớn mạnh hơn.
Nhóm cổ đông này đều là dựa vào tập đoàn Quang Viễn để kiếm tiền.
Nếu như tập đoàn Quang Viễn không còn nữa, bọn họ biết làm gì mà sống đây?
Tiêu Vinh người đàn ông này thật sự là quá nguy hiểm đi, quả thật chính là ác ma mà, khi đó đã bị bắt rồi mà vẫn còn có thể trốn thoát được.
Sau khi bị bắt trở lại, Tiêu Vinh vẫn có thể ở bên ngoài giở những trò này, điều này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nhắc đến Tiêu Vinh, người trong ban giám đốc đều đồng loạt ngậm miệng lại.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn những người có mặt tại đây nói: “Phía bên Tiêu Vinh sẽ không còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu. Đợi khi anh ta được nhốt vào trong đó, những thứ này sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa. Nhà họ Mạc cũng sẽ không có ý kiến về sự hợp tác của chúng ta vì chút chuyện nhỏ này đâu.”
Những người trong ban giám đốc cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Mau để Tiêu Vinh đi lấy cơm hộp đi, cũng đừng bao giờ để anh ta ra ngoài hại người nữa.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục cuộc họp, sau đó trong khi tạm dừng nghỉ ngơi, thì trợ lý Tiêu đi tới nói: “Ông chủ, anh nhìn facebook đi, bà chủ đã đăng bài phát biểu ở trên đó.”
Vợ mình đang bênh vực cho mình sao?
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, mở facebook và quả nhiên nhìn thấy bài phát biểu của Thi Nhân.
Đoạn bài đó rất dài, Tiêu Khôn Hoằng đều từng chữ một mà đọc cho hết.
Ánh mắt anh trở nên ấm áp hơn rất nhiều, quả nhiên vợ mình đã vì mình mà rất nhiều việc, cô lại giúp mình che giấu đi những chuyện của năm năm về trước.
Mặc dù không phải bởi vì Hải Đào. Nhưng trước đây quả thực cũng là bởi vì đứa trẻ đó, mà Vương Ngọc San đưa ra để làm trò tính toán ông cụ nhà họ Tiêu.
Nhưng Thi Nhân đã đứng ra thay mặt Tiêu Khôn Hoằng lên tiếng và bênh vực anh.
Một nụ cười thoáng qua trong đáy mắt của người đàn ông, anh dùng điện thoại di động chia sẻ bài đăng facebook của cô vợ mình: “Mùa đông đội mũ thì ấm hơn.”
Rất nhanh sự tương tác giữa hai người này cũng được cư dân mạng phát hiện ra.
“Trời ơi, chủ tịch Tiêu nhây đến như vậy sao?”
“Tất cả các trang mạng đều đang tụ tập lại cười nhạo anh bị cắm sừng, kết quả là hai người họ còn rắc cẩu lương được nữa sao?
“Tôi đột nhiên cảm thấy chủ tịch Tiêu rất dễ thương, nếu đổi thành những người đàn ông khác e là lúc này đã thẹn quá thành giận rồi. Anh lại còn thể hiện tình cảm với vợ của mình được nữa chứ.”
Mặc dù chuyện này nhìn trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng nếu như Tiêu Khôn Hoằng không có ý kiến gì, thì người ngoài cũng chỉ có thể xem náo nhiệt mà thôi.
Sấm sét trời đổ mưa, nhân tiện còn ăn thêm một bịch cẩu lương nữa.
Rất nhanh, di chứng của vụ việc này đã đến rồi.
Phía bên Vương Ngọc San xảy ra chút vấn đề, đề nghị muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng.
Trợ lý Tiêu nhận được tin tức: “Ông chủ, phía bên Vương Ngọc San muốn biết về chuyện của Hải Đào, nói muốn xác nhận chuyện của đứa bé.”
Đây chính là kế hoạch của Tiêu Vinh, anh ta muốn dùng đứa trẻ để Vương Ngọc San đổi lại lời khẩu cung.
Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chuyện này cứ giao cho vợ tôi xử lý đi.”
“Ông chủ?”
Trợ lý Tiêu có chút nghi hoặc, tại sao đột nhiên lại phải giao cho bà chủ đi xử lý chứ?
Tiêu Khôn Hoằng đóng tập tài liệu trong tay lại: “Chuyện này tôi không thích hợp để ra mặt nói chuyện, cứ để cho vợ tôi xử lý đi, đề phòng Tiêu Vinh có sự tính toán khác, đến lúc đó tôi còn khó thanh minh hơn.”
Trợ lý Tiêu gật đầu, có đạo lý.
Thi Nhân vẫn còn ở trong nhà, sau đó trợ lý Tiêu đã đích thân gửi tài liệu đến nhà và nói cho cô biết những lời mà Tiêu Khôn Hoằng đã nói.
Cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Anh hãy đưa tôi đi gặp Hải Đào trước, gần đây đứa bé thế nào rồi?”
“Đứa bé vẫn ở tại khách sạn, trước mắt nhìn thấy không có gì, chỉ là tâm tình có chút sa sút.”
“Ừ, Hải Đào thích món quà gì, tôi sẽ mang đến cho cậu bé.”
Thi Nhân chọn một món quà dành của trẻ con, chiếc hộp xe hơi còn nguyên vẹn và mang theo đi đến đó.
Khi đến khách sạn, Thi Nhân đi theo Tiêu Khôn Hoằng đi vào trong khách sạn.
Cô nhìn thấy Hải Đào ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, hiển nhiên là có người dặn dò qua, nên biết là cô sẽ đến đây.
Thi Nhân cầm hộp quà đi tới: “Hải Đào, dì có mang quà cho cháu, cháu xem có thích không?”
Hải Đào không nói chuyện.
“Hải Đào, dì muốn nói với cháu một chút chuyện.”
Thi Nhân lấy điện thoại di động ra đặt trước mặt Hải Đào: “Dì muốn nói với cháu một chuyện này, có người cố tình bôi nhọ Tiêu Khôn Hoằng cha cháu ở trên mạng xã hội. Mẹ cháu lo lắng rằng cháu sẽ bị chúng tôi ngược đãi, cho nên đợi một lát nữa dì sẽ dẫn cháu đi gặp mẹ mình, sau đó cháu nói cho mẹ cháu biết sự thật, được không nào?” Hải Đào nhìn liếc qua màn hình điện thoại, có rất nhiều chữ cậu bé không biết được.
“Hải Đào, tên xấu xa đó muốn lợi dụng cháu để đối phó với chúng tôi. Bây giờ dì cũng cần đến cháu và dì, còn có mẹ cháu nữa, chúng ta hợp tác với nhau, sau đó sẽ cùng nhau tống tên xấu xa vào ngục giam, được không nào?”
“Tên xấu xa trong bệnh viện đó sao?”
Thi Nhân cũng lấy ra bức ảnh của Tiêu Vinh: “Là người này phải không?”
“Chính là chú ấy, người xấu”
Hải Đào có ấn tượng sâu sắc về Tiêu Vinh, đứa bé đã nhìn thấy được những hành vi của Tiêu Vinh từng làm, cũng rất hung dữ với mẹ mình.
Hiện tại sẽ đối phó với người chú này sao?
Nếu vậy thì cậu bé sẽ bằng lòng phối hợp.
Hải Đào gật đầu: “Tôi có thể gặp mẹ tôi không?”
“Có thể chứ.”
Thi Nhân nắm lấy tay của đứa bé: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem, cháu có muốn mang quà đến cho mẹ không?”
Hải Đào khựng lại, sau đó quay đầu chạy về phòng và lấy ra một bức ảnh có một người phụ nữ và một cậu bé được vẽ trên đó.
“Wao, Hải Đào vẽ bức tranh này sao, trông rất được đấy. Cô ấy mà nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.”
Thi Nhân dẫn theo Hải Đào trực tiếp đi đến tòa án.
Trợ lý Tiêu cũng đi theo họ đến tòa án, trên đường còn không quên gửi tin nhắn zalo cho ông chủ của mình: “Bà chủ đã dẫn theo đứa bé đến tòa án rồi, tâm trạng của bà chủ trông rất tốt.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy dòng tin nhắn này, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là tốt rồi.
Phía bên tòa án, Thi Nhân đi theo đến đó.
Trước tiên, cô dẫn đứa bé đến gặp Vương Ngọc San, khi đối phương nhìn thấy người đến là cô, cô ta hơi sửng sốt: “Sao lại là chị?”
“Nhìn thấy tôi thất vọng lắm sao?”
Thi Nhân nắm lấy tay Hải Đào: “Tiêu Khôn Hoằng bây giờ không tiện xuất hiện, tôi đến sẽ tốt hơn. Hải Đào có mang quà đến cho cô.”
Khi Hải Đào nhìn thấy Vương Ngọc San, đứa bé liền trực tiếp chạy đến.
Vương Ngọc San cúi người ôm đứa bé vào lòng: “Thời gian qua sống có tốt không? Ăn có đầy đủ không?”
“Mẹ ơi, con có món quà cho mẹ này.
Hải Đào đưa bức tranh trong tay cho cô ta, Vương Ngọc San nhìn thấy hai người phía trên đó, đáy lòng bỗng nhiên đau xót: “Con vẽ mẹ sao?”
“Đúng vậy, đây là con.”
Hải Đào chỉ vào đứa bé đó, trên khóe môi mang theo ý cười.
Vương Ngọc San lau đi nước mắt: “Mẹ rất vui, cảm ơn con.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Thi Nhân: “Tiêu Vinh đã làm gì ở bên ngoài, có liên quan đến đứa bé đúng không?”
“Đúng vậy, bản giám định quan hệ cha con của Hải Đào đã bị tung lên trên mạng, nói rằng Tiêu Khôn Hoằng đã từng bị cắm sừng trong suốt năm năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.