Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Chương 357
Đang cập nhập
09/07/2021
Chương 357
Ba chiếc bánh bao nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện ở bên ngoài tập đoàn Quang Viễn đã thu hút sự chú ý của nhân viên an ninh ở cửa.
Nhân viên an ninh chủ động tiến lên phía trước: “Các em nhỏ, có phải là các cháu bị lạc rồi không, người lớn của nhà các cháu đâu rồi?”
“Chúng cháu đến đây để tìm cha, cha của chúng cháu làm việc ở đây.”
Mạc Tiểu Khê trả lời bằng âm thanh như búng ra sữa vậy, đôi mắt to tròn như nước trong veo, tựa như muốn khiến con tim người ta tan chảy.
Giọng điệu của nhân viên an ninh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Cha của các cháu là ai? Đây là công ty, các cháu không thể tùy tiện đến thăm được. Cha của các cháu hẳn là vẫn đang làm việc chăm chỉ ở trên đó.”
“Vậy chúng cháu có thể đợi cha không?”
Nhân viên an ninh thở dài, nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ đáng yêu như vậy, anh ta thật sự không nỡ từ chối.
Anh ta ngồi xổm trước mặt bọn trẻ: “Vậy thì các cháu có biết số điện thoại của cha mình không? Chú tìm giúp các cháu nhé.”
“Được ạ, cháu nhớ được nhớ số điện thoại của cha.”
Khi cô bé đi học ở trường mẫu giáo, cô giáo có dạy là khi gặp phải người xấu hoặc là bị lạc, thì phải nhớ là gọi điện thoại cho mẹ và cha của mình.
Cho nên bé Bánh Bao cũng nhớ được số điện thoại của mẹ và của cha mình.
Nhân viên an ninh nhanh chóng bấm số gọi đi, nhưng phía bên kia không có ai trả lời, sau mấy lần gọi, tình hình vẫn giống như vậy.
“Các em nhỏ, cha của các cháu có thể đang có việc bận, nếu không các cháu đi theo chú tới phòng nghỉ ngơi chờ một chút nhé.”
Ba Bánh Bao nhỏ đột nhiên xuất hiện, cũng không thấy người lớn nào, lỡ như ở bên ngoài đi lạc mất, có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm sao?
Nếu cha của đứa bé là nhân viên của tập đoàn Quang Viễn, vậy thì cứ đợi đây một lát cũng không sao.
Nhưng khi Ba Bánh Bao nhỏ đi theo anh ta, thì bác tài xế đã chạy tới.
Ông ấy nhìn nhân viên an ninh: “Không cho vào sao?”
“Ông là ai?”
Mạc Tử Tây vội vàng mở miệng: “Chú ấy là chú tài xế.”
Nhân viên an ninh lúc này mới thả lỏng cảnh giác: “Nếu ông là tài xế, vậy thì hãy đưa đứa trẻ trở về đi. Bình thường ở đây không được phép vào, người nhà cũng không được.”
“Bọn chúng là ngoại lệ. Ông chủ sẽ để cho bọn chúng vào thôi.”
“Ông chủ nhà các người?”
Nhân viên an ninh chợt hiểu ra được, từ lâu anh ta đã nghe người nói qua là ông chủ Tiêu Khôn Hoằng có một cặp song sinh ba, hai người anh trai và một người em gái. Bây giờ xem ra chính là Ba Bánh Bao nhỏ trước mặt anh ta đây rồi?
Huống hồ hai người anh trai cũng rất giống với Tiêu Khôn Hoằng, hầu như chính là tạc từ một khuôn đúc ra vậy.
Nhân viên an ninh vội vàng nói: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhận ra, bây giờ các người có thể vào rồi.”
Ba Bánh Bao nhỏ được dẫn vào trong, ngoại hình dễ thương thu hút sự chú ý của không ít người.
Khi quầy lễ tân nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ, ánh mắt của họ lập tức sáng ngời: “Bọn chúng chính là cặp sinh ba của ông chủ đó sao?”
Nhân viên an ninh đi tới với vẻ mặt thấp thỏm không yên: “Mở thang máy riêng cho bọn chúng, cô biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
“Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ đích thân dẫn cậu chủ và cô chủ đi đến đó.”
Chị gái ở quầy lễ tân vô cùng kích động, Ba Bánh Bao nhỏ thật là đáng yêu quá đi, nhỏ nhỏ xinh xinh thật muốn nhéo một cái mà.
Nhưng nghĩ đến thân phận của bọn họ, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, không dám thực sự làm vậy, để tránh sẽ bị sếp lớn đuổi việc.
Ba Bánh Bao nhỏ tay trong tay đi vào thang máy, nhìn trái nhìn phải trông rất tò mò.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đến tập đoàn của cha, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đến văn phòng làm việc của cha mình.
Thật khích động quá đi.
Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, chị gái ở quầy lễ tân dẫn theo Ba Bánh Bao nhỏ mặc áo khoác con vịt màu vàng xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ba Bánh Bao nhỏ này là ai?
Nhưng người có tâm liền nhanh chóng đoán ra thân phận của Ba Bánh Bao nhỏ.
Dù sao chuyện sếp lớn có cặp sinh ba thì ai cũng biết, nhưng bức ảnh của Ba Bánh Bao nhỏ thì lại rất ít khi lộ ra ngoài.
Nhưng bức ảnh không quan trọng, sinh ba mới là ký hiệu rõ ràng nhất.
Chị gái ở quầy lễ tân dẫn theo đám nhỏ xuất hiện, thì người nào đó từ bộ phận thư ký bước đến: “Ông chủ vẫn đang họp, vừa mới bắt đầu không bao lâu, phỏng chừng cần chút thời gian.”
Cũng không ai ngờ rằng cặp sinh ba của sếp lớn lại đột nhiên đến đây.
Chị gái ở quầy lễ tân có chút kinh ngạc: “Vậy tôi giao người lại cho các người trước đây, đến văn phòng làm việc chờ một chút đi.”
“Chỉ có thể làm như vậy rồi.”
Ba Bánh Bao nhỏ nghe cái hiểu cái không, chỉ biết là cha còn đang họp không có thời gian để ra gặp bọn chúng.
Chẳng lẽ nói gần đây công việc của cha thật sự rất bận rộn, không phải là do cãi nhau với mẹ sao?
“Oa oa, đây chính là Ba Bánh Bao nhỏ hả, dễ thương quá đi.”
Khi Triệu Nhược Trúc đi ra ngoài lấy tài liệu, thì kết quả lại nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ mặc áo khoác con vịt màu vàng đứng ở bên ngoài, trông đặc biệt nổi bật.
Cô ta liền không nhịn được đi tới, ngồi xổm trước mặt đám nhỏ: “Xin chào các cháu.”
Ba Bánh Bao nhỏ không biết cô dì này, nên cũng không chào hỏi.
Triệu Nhược Trúc cười nói: “Dù là đồng nghiệp của mẹ các cháu trong công ty, chúng tôi đều là nhà thiết kế.”
“Mẹ cháu cũng là một nhà thiết kế.”
Mạc Tiểu Khê nghe thấy ba chữ nhà thiết kế, cô bé lập tức có phản ứng, hóa ra cô dì này là đồng nghiệp của mẹ.
Lúc này Ba Bánh Bao nhỏ cũng không còn bài xích Triệu Nhược Trúc nhiều như vậy nữa.
Khi Triệu Nhược Trúc nhìn thấy cặp sinh ba này, đôi mắt cười đến nỗi híp lại, ba đứa nhỏ này đáng yêu quá đi.
Hèn gì Thi Nhân bằng lòng ở nhà chăm sóc bọn nó, cũng không vội đi làm lại, cặp sinh ba đáng yêu như vậy, cô ta nhìn thôi cũng không nỡ buông tay.
Đùa giỡn với đám nhỏ một hồi, người của bộ phận thư ký mới dẫn Ba Bánh Bao nhỏ vào văn phòng làm việc. “Cậu chủ, cô chủ muốn ăn chút gì không? Ông chủ có thể phải đợi thêm một lúc mới có thể ra ngoài được, có cần tôi đi nói cho anh ấy biết không?”
“Không cần đâu.”
Mạc Tiểu Bắc trực tiếp cự tuyệt: “Chúng tôi chờ cha xong việc là được.”
Vốn dĩ công việc của cha đã rất bận rộn rồi, nếu bọn họ còn đến đó làm phiền, thì có vẻ không được tốt lắm.
“Tôi muốn ăn trái cây và bánh ngọt.”
Mạc Tiểu Khê đối với ăn cái gì, mạch suy nghĩ đều rất rõ ràng, dù sao cứ nghe theo lời anh trai là đúng rồi.
Người trong bộ phận thư ký thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bọn trẻ không ồn ào là được.
Phòng họp.
Tiêu Khôn Hoằng đang nghiêm mặt mở cuộc họp, anh tổng kết những công việc gần đây lại, sau đó mắng một số người và sa thải thêm một số người, cũng thưởng cho một số người.
Triệu Nhược Trúc thân là trưởng ban của bộ phận thiết kế, cũng đã giao ra một bản vẽ thiết kế đẹp mắt.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn Triệu Nhược Trúc: “Hy vọng trưởng ban Trúc sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ và tạo ra một sự thay đổi mới mẻ cho các bản vẽ thiết kế của năm mới. Đến lúc đó tôi sẽ thưởng cho toàn thể nhân viên ở bộ phận thiết kế được nghỉ làm trong vòng một tuần thế nào?”
“Xuất sắc, cám ơn ông chủ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trên mặt Triệu Nhược Trúc nở một nụ cười, tâm trạng của cô ta bỗng nhiên trở nên rất tốt, luôn cảm thấy Ba Bánh Bao nhỏ chính là tiểu phúc tinh may mắn của cô ta.
Lúc nãy cô ta còn bị mắng cơ mà.
Bây giờ sau khi nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ, cô ta lại được anh tán dương, còn nói rằng nếu như cô ta thể hiện tốt, cô ta còn có thể có kỳ nghỉ nữa, đúng thật là tuyệt vời quá đi.
Khi Triệu Nhược Trúc đứng dậy rót nước, thì cô ta đột nhiên nhìn thấy ba bóng đen nhỏ bé đang đứng bên ngoài tấm kính trong suốt của phòng họp.
Tại sao Ba Bánh Bao nhỏ lại chạy đến đây rồi?
Ba Bánh Bao nhỏ đang kiễng chân, chăm chú nhìn vào phía trong phòng họp, sao không nhìn thấy cha nhỉ?
Khu khụ, Triệu Nhược Trúc nháy mắt ra hiệu với đám trẻ ở bên ngoài, sếp lớn rất ghét những người làm trò ở trong cuộc họp.
Mạc Tiểu Khê nhìn thấy là đồng nghiệp của mẹ mình, liền lập tức vui vẻ vẫy tay chào.
Cô bé đến đây gặp cha mình.
Cô bé muốn xem cha có nghiêm túc khi làm việc không. Mẹ nói rằng khi cha làm việc, thì nghiêm túc lắm.
Triệu Nhược Trúc dở khóc dở cười, không biết nói cái gì mới phải.
“Trưởng ban Trúc còn đứng ở nơi đó làm gì vậy? Mới vừa được khen thưởng là vui sướng đến quên mình rồi sao?”
Người nói chuyện là một người ở bộ phận khác, hai người có chút không hợp nhau lắm.
Triệu Nhược Trúc quay đầu lại, cười nói: “Cũng không phải như vậy, chẳng qua chỉ là đã phát hiện được một cặp sinh ba.”
Cặp sinh ba?
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên ngẩng đầu, liền bắt gặp ba bóng người thấp bé đang đứng ở bên ngoài tấm kính trong suốt.
Ba chiếc bánh bao nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện ở bên ngoài tập đoàn Quang Viễn đã thu hút sự chú ý của nhân viên an ninh ở cửa.
Nhân viên an ninh chủ động tiến lên phía trước: “Các em nhỏ, có phải là các cháu bị lạc rồi không, người lớn của nhà các cháu đâu rồi?”
“Chúng cháu đến đây để tìm cha, cha của chúng cháu làm việc ở đây.”
Mạc Tiểu Khê trả lời bằng âm thanh như búng ra sữa vậy, đôi mắt to tròn như nước trong veo, tựa như muốn khiến con tim người ta tan chảy.
Giọng điệu của nhân viên an ninh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Cha của các cháu là ai? Đây là công ty, các cháu không thể tùy tiện đến thăm được. Cha của các cháu hẳn là vẫn đang làm việc chăm chỉ ở trên đó.”
“Vậy chúng cháu có thể đợi cha không?”
Nhân viên an ninh thở dài, nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ đáng yêu như vậy, anh ta thật sự không nỡ từ chối.
Anh ta ngồi xổm trước mặt bọn trẻ: “Vậy thì các cháu có biết số điện thoại của cha mình không? Chú tìm giúp các cháu nhé.”
“Được ạ, cháu nhớ được nhớ số điện thoại của cha.”
Khi cô bé đi học ở trường mẫu giáo, cô giáo có dạy là khi gặp phải người xấu hoặc là bị lạc, thì phải nhớ là gọi điện thoại cho mẹ và cha của mình.
Cho nên bé Bánh Bao cũng nhớ được số điện thoại của mẹ và của cha mình.
Nhân viên an ninh nhanh chóng bấm số gọi đi, nhưng phía bên kia không có ai trả lời, sau mấy lần gọi, tình hình vẫn giống như vậy.
“Các em nhỏ, cha của các cháu có thể đang có việc bận, nếu không các cháu đi theo chú tới phòng nghỉ ngơi chờ một chút nhé.”
Ba Bánh Bao nhỏ đột nhiên xuất hiện, cũng không thấy người lớn nào, lỡ như ở bên ngoài đi lạc mất, có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm sao?
Nếu cha của đứa bé là nhân viên của tập đoàn Quang Viễn, vậy thì cứ đợi đây một lát cũng không sao.
Nhưng khi Ba Bánh Bao nhỏ đi theo anh ta, thì bác tài xế đã chạy tới.
Ông ấy nhìn nhân viên an ninh: “Không cho vào sao?”
“Ông là ai?”
Mạc Tử Tây vội vàng mở miệng: “Chú ấy là chú tài xế.”
Nhân viên an ninh lúc này mới thả lỏng cảnh giác: “Nếu ông là tài xế, vậy thì hãy đưa đứa trẻ trở về đi. Bình thường ở đây không được phép vào, người nhà cũng không được.”
“Bọn chúng là ngoại lệ. Ông chủ sẽ để cho bọn chúng vào thôi.”
“Ông chủ nhà các người?”
Nhân viên an ninh chợt hiểu ra được, từ lâu anh ta đã nghe người nói qua là ông chủ Tiêu Khôn Hoằng có một cặp song sinh ba, hai người anh trai và một người em gái. Bây giờ xem ra chính là Ba Bánh Bao nhỏ trước mặt anh ta đây rồi?
Huống hồ hai người anh trai cũng rất giống với Tiêu Khôn Hoằng, hầu như chính là tạc từ một khuôn đúc ra vậy.
Nhân viên an ninh vội vàng nói: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhận ra, bây giờ các người có thể vào rồi.”
Ba Bánh Bao nhỏ được dẫn vào trong, ngoại hình dễ thương thu hút sự chú ý của không ít người.
Khi quầy lễ tân nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ, ánh mắt của họ lập tức sáng ngời: “Bọn chúng chính là cặp sinh ba của ông chủ đó sao?”
Nhân viên an ninh đi tới với vẻ mặt thấp thỏm không yên: “Mở thang máy riêng cho bọn chúng, cô biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
“Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ đích thân dẫn cậu chủ và cô chủ đi đến đó.”
Chị gái ở quầy lễ tân vô cùng kích động, Ba Bánh Bao nhỏ thật là đáng yêu quá đi, nhỏ nhỏ xinh xinh thật muốn nhéo một cái mà.
Nhưng nghĩ đến thân phận của bọn họ, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, không dám thực sự làm vậy, để tránh sẽ bị sếp lớn đuổi việc.
Ba Bánh Bao nhỏ tay trong tay đi vào thang máy, nhìn trái nhìn phải trông rất tò mò.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đến tập đoàn của cha, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đến văn phòng làm việc của cha mình.
Thật khích động quá đi.
Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, chị gái ở quầy lễ tân dẫn theo Ba Bánh Bao nhỏ mặc áo khoác con vịt màu vàng xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ba Bánh Bao nhỏ này là ai?
Nhưng người có tâm liền nhanh chóng đoán ra thân phận của Ba Bánh Bao nhỏ.
Dù sao chuyện sếp lớn có cặp sinh ba thì ai cũng biết, nhưng bức ảnh của Ba Bánh Bao nhỏ thì lại rất ít khi lộ ra ngoài.
Nhưng bức ảnh không quan trọng, sinh ba mới là ký hiệu rõ ràng nhất.
Chị gái ở quầy lễ tân dẫn theo đám nhỏ xuất hiện, thì người nào đó từ bộ phận thư ký bước đến: “Ông chủ vẫn đang họp, vừa mới bắt đầu không bao lâu, phỏng chừng cần chút thời gian.”
Cũng không ai ngờ rằng cặp sinh ba của sếp lớn lại đột nhiên đến đây.
Chị gái ở quầy lễ tân có chút kinh ngạc: “Vậy tôi giao người lại cho các người trước đây, đến văn phòng làm việc chờ một chút đi.”
“Chỉ có thể làm như vậy rồi.”
Ba Bánh Bao nhỏ nghe cái hiểu cái không, chỉ biết là cha còn đang họp không có thời gian để ra gặp bọn chúng.
Chẳng lẽ nói gần đây công việc của cha thật sự rất bận rộn, không phải là do cãi nhau với mẹ sao?
“Oa oa, đây chính là Ba Bánh Bao nhỏ hả, dễ thương quá đi.”
Khi Triệu Nhược Trúc đi ra ngoài lấy tài liệu, thì kết quả lại nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ mặc áo khoác con vịt màu vàng đứng ở bên ngoài, trông đặc biệt nổi bật.
Cô ta liền không nhịn được đi tới, ngồi xổm trước mặt đám nhỏ: “Xin chào các cháu.”
Ba Bánh Bao nhỏ không biết cô dì này, nên cũng không chào hỏi.
Triệu Nhược Trúc cười nói: “Dù là đồng nghiệp của mẹ các cháu trong công ty, chúng tôi đều là nhà thiết kế.”
“Mẹ cháu cũng là một nhà thiết kế.”
Mạc Tiểu Khê nghe thấy ba chữ nhà thiết kế, cô bé lập tức có phản ứng, hóa ra cô dì này là đồng nghiệp của mẹ.
Lúc này Ba Bánh Bao nhỏ cũng không còn bài xích Triệu Nhược Trúc nhiều như vậy nữa.
Khi Triệu Nhược Trúc nhìn thấy cặp sinh ba này, đôi mắt cười đến nỗi híp lại, ba đứa nhỏ này đáng yêu quá đi.
Hèn gì Thi Nhân bằng lòng ở nhà chăm sóc bọn nó, cũng không vội đi làm lại, cặp sinh ba đáng yêu như vậy, cô ta nhìn thôi cũng không nỡ buông tay.
Đùa giỡn với đám nhỏ một hồi, người của bộ phận thư ký mới dẫn Ba Bánh Bao nhỏ vào văn phòng làm việc. “Cậu chủ, cô chủ muốn ăn chút gì không? Ông chủ có thể phải đợi thêm một lúc mới có thể ra ngoài được, có cần tôi đi nói cho anh ấy biết không?”
“Không cần đâu.”
Mạc Tiểu Bắc trực tiếp cự tuyệt: “Chúng tôi chờ cha xong việc là được.”
Vốn dĩ công việc của cha đã rất bận rộn rồi, nếu bọn họ còn đến đó làm phiền, thì có vẻ không được tốt lắm.
“Tôi muốn ăn trái cây và bánh ngọt.”
Mạc Tiểu Khê đối với ăn cái gì, mạch suy nghĩ đều rất rõ ràng, dù sao cứ nghe theo lời anh trai là đúng rồi.
Người trong bộ phận thư ký thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bọn trẻ không ồn ào là được.
Phòng họp.
Tiêu Khôn Hoằng đang nghiêm mặt mở cuộc họp, anh tổng kết những công việc gần đây lại, sau đó mắng một số người và sa thải thêm một số người, cũng thưởng cho một số người.
Triệu Nhược Trúc thân là trưởng ban của bộ phận thiết kế, cũng đã giao ra một bản vẽ thiết kế đẹp mắt.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn Triệu Nhược Trúc: “Hy vọng trưởng ban Trúc sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ và tạo ra một sự thay đổi mới mẻ cho các bản vẽ thiết kế của năm mới. Đến lúc đó tôi sẽ thưởng cho toàn thể nhân viên ở bộ phận thiết kế được nghỉ làm trong vòng một tuần thế nào?”
“Xuất sắc, cám ơn ông chủ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trên mặt Triệu Nhược Trúc nở một nụ cười, tâm trạng của cô ta bỗng nhiên trở nên rất tốt, luôn cảm thấy Ba Bánh Bao nhỏ chính là tiểu phúc tinh may mắn của cô ta.
Lúc nãy cô ta còn bị mắng cơ mà.
Bây giờ sau khi nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ, cô ta lại được anh tán dương, còn nói rằng nếu như cô ta thể hiện tốt, cô ta còn có thể có kỳ nghỉ nữa, đúng thật là tuyệt vời quá đi.
Khi Triệu Nhược Trúc đứng dậy rót nước, thì cô ta đột nhiên nhìn thấy ba bóng đen nhỏ bé đang đứng bên ngoài tấm kính trong suốt của phòng họp.
Tại sao Ba Bánh Bao nhỏ lại chạy đến đây rồi?
Ba Bánh Bao nhỏ đang kiễng chân, chăm chú nhìn vào phía trong phòng họp, sao không nhìn thấy cha nhỉ?
Khu khụ, Triệu Nhược Trúc nháy mắt ra hiệu với đám trẻ ở bên ngoài, sếp lớn rất ghét những người làm trò ở trong cuộc họp.
Mạc Tiểu Khê nhìn thấy là đồng nghiệp của mẹ mình, liền lập tức vui vẻ vẫy tay chào.
Cô bé đến đây gặp cha mình.
Cô bé muốn xem cha có nghiêm túc khi làm việc không. Mẹ nói rằng khi cha làm việc, thì nghiêm túc lắm.
Triệu Nhược Trúc dở khóc dở cười, không biết nói cái gì mới phải.
“Trưởng ban Trúc còn đứng ở nơi đó làm gì vậy? Mới vừa được khen thưởng là vui sướng đến quên mình rồi sao?”
Người nói chuyện là một người ở bộ phận khác, hai người có chút không hợp nhau lắm.
Triệu Nhược Trúc quay đầu lại, cười nói: “Cũng không phải như vậy, chẳng qua chỉ là đã phát hiện được một cặp sinh ba.”
Cặp sinh ba?
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên ngẩng đầu, liền bắt gặp ba bóng người thấp bé đang đứng ở bên ngoài tấm kính trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.